Xuyên Thành Bạn Trai Cũ Của Hotboy Trường

Chương 26: Chương 26: Đến lúc đó, từ trong ra ngoài hai chúng ta đều cùng một mùi vị




Editor: spring | Beta: YAN

Gương mặt Cảnh Từ đỏ như máu, cậu nhặt sách sinh học trên bàn lên, liều mạng đánh về phía Doanh Kiêu: “Cậu có bệnh phải không?”

Doanh Kiêu dễ dàng bắt được cổ tay cậu, nhìn cậu giãy giụa trong tay mình thì nén cười: “Đúng vậy đó, cậu có thuốc không? Mấy ngày thấy hiệu quả? Một ngày? Một tuần? Hay một tháng?”

Cảnh Từ tức đến váng đầu, đã quên đây là lớp tự học, nhấc chân đạp hắn.

“Rồi rồi, không lộn xộn nữa.” Doanh Kiêu dùng hai chân kẹp lấy chân cậu, khẽ cười: “Ngoan nào, tôi không lộn xộn nữa. Anh sai rồi, anh giải thích với cậu, đừng tức giận.”

Cảnh Từ hít sâu một hơi, tạm bĩnh tĩnh, cụp mắt nhìn tay hắn: “Cậu buông ra.”

“Được.” Doanh Kiêu sợ thật sự chọc cậu phát bực nên chậm rãi buông tay ra. Vừa định rút về vị trí của mình, Cảnh Từ bỗng duỗi chân, hung hăng đạp một phát lên bắp chân hắn.

“Au...” Doanh Kiêu đau đến hít một ngụm khí lạnh, hắn thấp người xoa xoa bắp chân, liếc sang Cảnh Từ: “Nhẫn tâm vậy.”

Cảnh Từ chẳng thèm để ý tới hắn, xụ mặt cầm bút lên.

Doanh Kiêu thấy khuôn mặt nhỏ của cậu đỏ rực nhưng lại muốn tận lực bày ra dáng vẻ nghiêm túc, khóe môi không kiềm chế được mà hơi nhếch lên.

Bạn học nhỏ nhà bọn họ sao lại đáng yêu như vậy được nhỉ, đã tức giận đến thế rồi mà vẫn không quên phê bài thi giúp hắn.

Mà lúc này, trong văn phòng lớp mười một khoa học tự nhiên, mấy giáo viên đang tranh luận không ngừng về việc có nên cho Cảnh Từ gia nhập lớp thi đấu hay không.

Mỗi năm, các môn toán lý hóa sinh và công nghệ thông tin đều được tổ chức thi đấu kiến thức giữa các học sinh cấp ba.

Từ thi đấu vòng loại cấp tỉnh tới thi đấu bán kết cấp tỉnh, rồi đến thi đấu cả nước, cuối cùng bước lên sàn thi đấu quốc tế, tiến từng cấp một.

Thành tích thi đua hàng năm của tỉnh Đông Hải luôn không được tốt, ở vị trí hạng chót của cả nước, có thể tiến vào thi đấu cả nước về cơ bản đều là hai ba con mèo con.

Thực nghiệm tỉnh đã từng gắng hết sức lực muốn đạt được thành tựu trong giải thi đấu, vì thế còn thuê rất nhiều giáo viên bên ngoài.

Nhưng cuối cùng chẳng những phí tiền phí của, mà còn không đạt được kết quả tốt.

Lâu dần, lãnh đạo trường học có phần chán chường, không còn coi trọng thi đấu như trước đây nữa.

Mỗi một khóa lớp thi đấu của Thực nghiệm tỉnh vốn có xấp xỉ tám mươi người gồm tất cả các môn cộng lại, hiện tại không những giảm mạnh xuống còn ba mươi người mà số lượng môn học thi đấu cũng từ năm môn biến thành ba môn toán lý hóa, công nghệ thông tin và sinh vật trực tiếp bị “cấm chỉ“.

Trước mắt chủ nhiệm lớp 11-2 Triệu Phong đang dẫn dắt lớp thi đấu toán học, ông cuộn quyển giáo án lại, đứng đối diện thầy Lưu, vừa kích động vỗ bàn vừa nói: “Với thành tích này thì đương nhiên Cảnh Từ phải gia nhập lớp thi đấu, lão Lưu ông đang suy nghĩ gì vậy?”

Thầy Lưu trầm lặng ngồi chỗ đó, nhấp một hớp trà hoa cúc, không trả lời.

Triệu Phong vô cùng gấp gáp, đi vòng đến bên người thầy Lưu, đau khổ thuyết phục: “Đúng, tôi biết thành tích thi đua của trường chúng ta không được tốt, nhưng với cái đầu này của Cảnh Từ, không đi tham gia thi đấu ông không cảm thấy lãng phí sao?”

Ông ấy dừng một chút, mang theo mong đợi dò hỏi: “Nhỡ em ấy có thể bắt được thành tích ở giải thi đấu cả nước thì sao?”

Thầy Lưu nghe vậy thì mở to mắt nhìn ông ấy, cười lạnh nói: “Ít vẽ bánh nướng cho tôi đi, lời này ông chưa từng nói với Giang Sùng và Chu Siêu chắc? Kết quả thế nào?”

Sắc mặt Triệu Phong lập tức ngượng ngùng không nói nên lời.

Hoàn toàn chính xác, nhược điểm của Thực nghiệm tỉnh, thậm chí cả tỉnh Đông Hải ở thi đấu thật sự là quá nghiêm trọng, lần nào cũng bị những tỉnh khác treo lên đánh, hoàn toàn không có sức lực đánh trả.

“Để tôi suy nghĩ một lát, suy nghĩ thêm một lát...” Thầy Lưu ôm lấy đầu, lẩm bẩm.

“Nhưng mà...” Triệu Phong vẫn không cam tâm, đang muốn nói tiếp gì đó, Trương Tĩnh ở một bên bỗng nhiên mở miệng: “Thi đấu không giống với kiểm tra thông thường, thành tích thi lần này của Cảnh Từ không tệ, nhưng thi đấu...”

Bà ta cười một tiếng, sâu xa nói: “Để người chưa từng ôn luyện tham gia thi đấu? Thầy Triệu, thầy có gấp thì cũng đâu cần phải quăng lưới rộng như vậy chứ.”

Từ khi Cảnh Từ thi đứng đầu toàn khóa, Trương Tĩnh không còn nói chuyện nhiều trong phòng làm việc nữa, ngẫu nhiên va chạm với thầy Lưu cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Ai có thể nghĩ đến tên côn đồ học không tốt, ngày nào cũng ẩu đả đánh nhau kia lại thật sự là một học bá?

Đoạn thời gian trước, mặt bị đánh đến bây giờ vẫn còn đau, hiện tại thật vất vả mới có cơ hội có thể lấy lại danh dự, sao Trương Tĩnh có thể tùy tiện buông tha.

Giang Sùng lớp bà ta là tuyển thủ hạt giống của thi đấu toán học, năm ngoái từng tiến vào vòng đấu bán kết cấp tỉnh, mặc dù thành tích không được tốt cho lắm. Nhưng bây giờ luyện thêm một năm, chung quy cũng giỏi hơn trước đó.

Cảnh Từ là một học sinh đến tận bây giờ còn chưa từng ôn luyện thi đấu, lấy cái gì để so với Giang Sùng.

Thầy Lưu vốn không muốn để Cảnh Từ tham gia thi đấu, dù sao nếu như thành tích của Cảnh Từ cứ tiếp tục giữ vững, cậu có thể nhắm mắt tùy ý chọn tất cả các trường đại học và chuyên ngành trong nước.

Nhưng nhỡ gia nhập lớp thi đấu, tinh thần bị phân tán dẫn đến thành tích giảm sút, tới lúc đó thi đấu lại không lấy được kết quả tốt, vậy thì cái mất nhiều hơn cái được.

Hơn nữa, ông còn sợ bởi vì thành tích quá cao, khiến giáo viên trong trường chờ mong với Cảnh Từ quá mức, tạo thành áp lực cho cậu.

Đến lúc đó cậu lại làm ra kỳ phản nghịch lần nữa, thầy Lưu cảm thấy mình thực sự sẽ không chịu đựng nổi.

Nhưng nghe Trương Tĩnh nói vậy, trong chớp mắt ông lại thay đổi ý kiến.

Trước đó chưa từng tiếp xúc với thi đấu thì thế nào? Hơn một năm không cố gắng học tập, lúc trước ai có thể nghĩ đến Cảnh Từ có thể đứng thứ nhất trong kỳ thi?

Với trí thông minh này của cậu, học thêm một năm, đợi đến lớp mười hai lại dự thi, nói không chừng thật sự có thể làm vẻ vang cho Thực nghiệm tỉnh bọn họ. Hơn nữa, lùi một vạn bước mà nói, cho dù thi đấu cả nước không có hy vọng thì chỉ cần giành lấy một giải trong kỳ thi đấu bán kết cấp tỉnh, thi đại học cũng sẽ được cộng thêm điểm.

Thầy Lưu đặt ly giữ ấm trong tay lên bàn, trầm giọng nói: “Để tôi gọi Cảnh Từ tới hỏi một chút.”

Triệu Phong thúc giục: “Mau mau!”

Đúng lúc đó, giáo viên hóa học định đi tản bộ một vòng qua lớp 11-7 và 11-8, thầy Lưu tiện thể nhờ ông ấy gọi giúp Cảnh Từ đến.

Mấy phút sau, Cảnh Từ từ ngoài gõ cửa tiến vào: “Thưa thầy, thầy tìm em ạ?”

“Ngồi đi.” Thầy Lưu kéo một cái ghế đến bên cạnh mình, ra hiệu Cảnh Từ ngồi xuống nói chuyện: “Có chuyện này thầy muốn nói với em một tiếng.” Ông ngừng một lát, dưới đôi mắt sáng lấp lánh đang nhìn chăm chú của Triệu Phong, từ từ mở miệng: “Em có hứng thú tham gia lớp thi đấu không?”

Đôi mắt Cảnh Từ lập tức bừng sáng, chẳng hề do dự đáp: “Em tham gia lớp thi đấu toán học.”

Đời trước, Cảnh Từ học tại một trường cấp ba trọng điểm của thành phố. Mặc dù trường của bọn họ rất không tệ, nhưng đội ngũ giáo viên không thể so sánh được với Thực nghiệm tỉnh, cộng thêm lúc ấy bộ giáo dục không cho phép trường học tổ chức thi đấu Olympic, cho nên đến khóa của Cảnh Từ đã hoàn toàn chẳng còn lớp thi đấu.

Cảnh Từ chỉ có thể tự tìm sách đọc, tự tìm đề làm sau thời gian học tập, còn từng bị chủ nhiệm lớp phát hiện, tận tình khuyên bảo nửa ngày.

Đời này bỗng nhiên có cơ hội, cậu đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Thầy Lưu sớm đã nhận ra Cảnh Từ thiên vị toán học, nghe vậy thì nhẹ gật đầu: “Chính em suy nghĩ kỹ là được. Bắt đầu từ ngày mai, tiết tự học buổi tối em đi đến phòng học nhỏ, chủ nhật cũng giống vậy.”

Thực nghiệm tỉnh không cho học sinh nghỉ ngơi nhiều, lớp mười lớp mười một chỉ có nửa ngày nghỉ vào chiều mỗi chủ nhật, cuối tháng có hai ngày nghỉ.

Mà lớp mười hai chỉ có một ngày nghỉ cuối tháng.

Mỗi tuần nghỉ ít hơn một buổi, cộng thêm không có giờ tự học buổi tối, điều này có nghĩa là thời gian của Cảnh Từ lập tức bị cắt giảm không ít.

“Em biết rồi ạ.” Cảnh Từ gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ: “Cảm ơn thầy.”

Thầy Lưu khoát tay, chỉ vào Triệu Phong nói: “Đây là chủ nhiệm lớp 11-2, thầy Triệu, thầy ấy hiện đang dẫn dắt lớp thi đấu toán học, nếu có vấn đề gì về học tập thì em cứ tìm thầy ấy.”

Cảnh Từ lễ phép lên tiếng chào hỏi với Triệu Phong: “Em chào thầy Triệu.”

Triệu Phong hòa ái cười với cậu: “Cảnh Từ đúng không, hoan nghênh em gia nhập lớp thi đấu toán học của chúng ta.”

Trương Tĩnh nghe vậy thì ngẩng đầu lên từ trong chồng giáo án, khinh thường bĩu môi.

Không chỉ là bà ta, các thầy cô giáo khác cũng không xem trọng Cảnh Từ. Dù sao, đối với Olympic Toán học, học qua và chưa học qua hoàn toàn là hai loại trạng thái khác nhau.

Mặc dù kết quả thi lần này của Cảnh Từ có điểm số cao đến dọa người, nhưng bọn họ vẫn chẳng ôm hy vọng với thành tích thi đấu của cậu.

Triệu Phong hiểu lớp Olympic Toán học hơn thầy Lưu, ông thật sự thích Cảnh Từ nên nhiều lời hơn một xíu: “Em vào lớp hơi trễ, thi đấu vòng loại cấp tỉnh còn chưa đến một tháng nữa sẽ bắt đầu. Thầy nói những lời này không phải để em lo lắng, cũng không cần tạo áp lực. Đến lúc đó tạm thời coi như làm nóng người, điều thầy chân chính mong đợi là thành tích sang năm của em.”

Cảnh Từ nghe vậy thì lập tức ngây ngẩn.

Ở thế giới kia của cậu, vòng loại cuộc thi đấu kiến thức giữa các học sinh cấp ba bắt đầu từ tháng năm đến tháng chín, thời gian cụ thể của mỗi tỉnh có sự khác nhau. Mà ở chỗ này, thi đấu vòng loại lại cứ thế bị kéo đến tháng mười hai.

“Ngày mai, lớp thi đấu của chúng ta sẽ có một bài thi nho nhỏ, em cũng theo thi cùng đi. Không có ý gì khác đâu, thầy chỉ muốn xem thử điểm xuất phát của em ở đâu thôi.”

“Em biết rồi ạ.” Cảnh Từ lấy lại tinh thần, đồng ý: “Ngày mai em sẽ đến phòng học nhỏ đúng giờ.”

Sau khi Cảnh Từ rời khỏi phòng làm việc, Triệu Phong vô ý thức cảm thán một câu: “Cũng không biết em ấy có thể thi được bao nhiêu điểm.”

Một giáo viên cười nói: “Thầy Triệu, thầy suy nghĩ điên rồ rồi, đây đâu phải kỳ thi bình thường.”

Trương Tĩnh xen vào: “Dù sao cũng là Olympic Toán học, người bình thường không ứng phó nổi.”

Triệu Phong lườm bà ta một cái, không nói chuyện.

Những giáo viên khác đang chuẩn bị nói vài lời, thấy bầu không khí hơi tế nhị thì đều ngậm miệng lại, cúi đầu tiếp tục soạn bài.

Cảnh Từ ra khỏi văn phòng, chưa kịp quay về lớp 11-7, chuông tan học của tiết tự học buổi tối đầu tiên đã vang lên.

Cậu suy nghĩ, dưới chân đổi sang hướng khác, đi ra ngoài. Bút bi nước màu đen của cậu sắp dùng hết, phải đến quầy tạp hóa nhỏ mua một hộp ngòi bút.

Cậu vừa mới bước đến chỗ quẹo hành lang, cổ đã bị một cánh tay ôm lấy từ phía sau.

Doanh Kiêu đặt cằm lên vai cậu, nghiêng đầu nhìn: “Đi đâu vậy, bạn học nhỏ?”

Ống tay áo khoác đồng phục của hắn được xắn lên tận khuỷu tay, lộ ra đường cong mượt mà của cánh tay vẫn mang theo chút mảnh khảnh của thiếu niên. Cứ thế nghiêng nghiêng nằm ngang dưới cằm Cảnh Từ, cố chấp lại ngang ngược.

Cảnh Từ nắm lấy cổ tay hắn, đẩy hắn ra, mặt không thay đổi tiếp tục đi về phía trước.

“Không để ý tới tôi à?” Doanh Kiêu nhắm mắt bước theo sau đuôi cậu, khẽ cười: “Làm sao vậy, muốn anh đây dỗ dành à?”

Cảnh Từ quay đầu trừng mắt nhìn hắn, không tình nguyện nói: “Tạp hóa nhỏ.”

“Khéo thế.” Doanh Kiêu duỗi đôi chân dài, hai bước đuổi kịp Cảnh Từ, đi bên cạnh cậu: “Tôi cũng muốn đi.”

Hắn dừng một chốc, bỗng nhiên hạ giọng, tiến đến bên tai Cảnh Từ nói: “Biết tôi đến quầy tạp hóa nhỏ làm gì không?”

“Mua đồ.”

“Mua cái gì?”

Cảnh Từ không hiểu nổi nhìn hắn: “Sao tôi biết được.”

“Dầu gội đầu.” Hắn cúi đầu, sâu xa nói: “Mua loại giống cậu.”

Cảnh Từ vẫn là quá đơn thuần, cậu cho rằng dầu gội đầu của hắn cũng dùng hết rồi, lập tức vứt bỏ thù hận bị trêu chọc hồi nãy, có ý tốt nói cho hắn nhãn hiệu dầu gội đầu hôm qua mình mua, cuối cùng còn bồi thêm câu: “Tôi tìm kiếm đánh giá ở mấy trang web đều nói không tệ.”

Điều Doanh Kiêu để ý là chút chuyện này sao?

Ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào Cảnh Từ: “Hai chúng ta như vậy có tính là dùng đồ đôi không? Đúng rồi, kem đánh răng với sữa tắm của cậu là nhãn hiệu gì? Giờ nói cho tôi luôn đi, vừa lúc mua hết một thể luôn.”

Hắn dừng một lát mới cười nhẹ nói tiếp: “Đến lúc đó, từ trong ra ngoài hai ta đều cùng một hương vị. Haiz, cậu nói xem, đến lúc đó nếu người khác ngửi thấy thì liệu họ có cho rằng chúng ta ngày ngày ngủ chung không?”

Tiết tự học buổi tối đầu tiên của Thực nghiệm tỉnh bắt đầu từ bảy giờ, kéo dài đến chín giờ năm phút mới tan học, sau đó có hai mươi phút nghỉ ngơi.

Dưới ánh đèn mờ tối trên bãi tập, nơi nơi đều là học sinh tan học xong ra ngoài hít thở không khí.

Mặt Cảnh Từ bùm một cái đỏ bừng, cậu vô ý thức ngó sang hai bên, thấy không ai chú ý đến hai người bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu chịu đựng gương mặt đang nóng bỏng, bước một bước dài sang bên cạnh, cách Doanh Kiêu xa hơn, hoàn toàn chẳng muốn nói chuyện với người này.

Doanh Kiêu lại thích dáng vẻ xấu hổ này của cậu, thấy thế, khóe môi hắn hơi cong lên, đang muốn nói gì đó, bên tai chợt truyền đến một trận nghị luận ——

Một người nói: “Mày nói xem, thành tích của tên Cảnh Từ lớp 11-7 kia là thật ư? Sao cậu ta lại đột nhiên thi tốt như vậy?”

Một người khác nói tiếp: “Ai mà biết được, trong khoảng thời gian này mấy giáo viên dạy môn khác của lớp chúng ta ngày nào cũng treo Cảnh Từ ở bên miệng, nghe nhiều đến mức tao sắp muốn ói.”

Cậu ta hơi dừng lại, chuyển hướng sang người bên cạnh: “Ê, Giang Sùng, mày cảm thấy thế nào?”

Giang Sùng chính là người đứng thứ hai trong kỳ thi giữa kỳ lần này, tổng điểm ít hơn Cảnh Từ hẳn 25 điểm.

Lúc trước, khi Cảnh Từ không có ở đây, đứng đầu không phải gã thì chính là Chu Siêu lớp 11-2, chênh lệch về điểm số giữa hai người chưa bao giờ lớn hơn 5 điểm.

Giang Sùng yên lặng một hồi, ý vị sâu xa nói: “Ai biết đâu được, có điều, theo lý thuyết, với thành tích này của cậu ta hẳn sẽ gia nhập lớp thi đấu nhỉ? Nhưng đến tận bây giờ các thầy cô giáo vẫn chưa có động tĩnh gì...”

Một người nghe gã nói vậy thì lập tức giật mình: “Đúng vậy đó, thế hẳn các thầy cô giáo cũng không xem trọng cậu ta. Đoán chừng họ cảm thấy lần này chỉ do cậu ta ăn may, ai biết lần thi sau cậu ta có thể lấy được bao nhiêu điểm.”

Một người khác nói tiếp: “Giang Sùng, tranh đua lên mày, lần thi sau giành lấy thứ hạng đầu tiên lần nữa. Mày xem, gần đây đám 11-7 thật quá đắc ý, cái đuôi sắp vểnh lên tận trời rồi. Liếc diễn đàn toàn là đám lớp chúng nó đi lải nhải, thật khiến người ta dị ứng.”

Giang Sùng tự tin đáp: “Chuyện nhỏ, lần này là tao sơ xuất, nếu không sai...”

Gã cười: “Cảnh Từ tính thứ gì.”

Doanh Kiêu không hề có ý định nghe lén, chỉ là thực sự quá trùng hợp, bởi vì vừa rồi Cảnh Từ tránh hắn nên trong chớp mắt hai người họ đã kéo gần khoảng cách với mấy người đi chếch phía trước, cũng nghe rành mạch đoạn đối thoại này từ đầu tới đuôi.

Sắc mặt Doanh Kiêu dần dần lạnh xuống.

Từ nhỏ đến lớn, hắn từng nghe qua vô số lần người khác thảo luận về hắn, về những chuyện không ra gì trong nhà hắn, Doanh Kiêu luôn luôn coi đám người kia đang đánh rắm, hoàn toàn phớt lờ.

Nhưng hắn lại không thể chịu đựng được người khác chỉ trích Cảnh Từ.

Chỉ mình hắn biết bạn học nhỏ nhà bọn họ không dễ dàng cỡ nào.

Gặp phải loại chuyện không thể tưởng tượng này, lại chẳng cách nào nói với ai khác, chỉ có thể một mình lặng lẽ tiếp nhận.

Ban đầu, hắn chỉ thích bắt nạt cậu, thích xem gương mặt lạnh nhạt kia nhiễm lên đủ loại cảm xúc.

Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, lại càng ngày càng đau lòng cậu.

Nhìn cậu cẩn thận dè dặt lại nghiêm túc sinh hoạt như một con hamster nhỏ, thay đổi chỗ này một xíu, thay đổi chỗ kia một tẹo, cố gắng tạo dựng cuộc sống của bản thân, Doanh Kiêu cảm thấy tim mình như muốn hòa tan.

Hắn biết Cảnh Từ rất thông minh, nhưng thành tích tốt đến trình độ này đã không thể chỉ dùng chăm chỉ để giải thích.

Quen biết cậu hai tháng, thứ hắn nhìn thấy nhiều hơn hết là cố gắng và kiên trì của Cảnh Từ.

“Cảnh Từ tính là thứ gì.”

Tính là thứ gì?

Doanh Kiêu cười lạnh, nhấc chân đi về phía mấy người kia.

Cảnh Từ cũng nghe được mấy người kia nói chuyện, cậu không tức giận, ngược lại cảm thấy khá buồn cười.

Trừ khoảng thời gian thích ứng với thân phận lúc mới đến, đây là lần đầu tiên có người coi thường thành tích của cậu.

Cảnh Từ mím môi dưới, đang xấu xa nghĩ 'Nếu bây giờ mình đột nhiên đi qua, mấy người đằng trước kia sẽ có phản ứng gì khi nhìn thấy cậu', khóe mắt lại liếc thấy động tác của Doanh Kiêu.

Cảnh Từ thấy vẻ mặt hắn không đúng, sợ hắn đi theo người ta đánh nhau nên vội vàng kéo lại.

“Không sao cả, chờ anh đây chốc lát.” Doanh Kiêu tránh khỏi cậu, đi mấy bước tới trước mặt mấy người kia.

Đám Giang Sùng đang vui vẻ vừa đi vừa nói cười, bỗng có đứa đến cản đường, sắc mặt đương nhiên không tốt được. Nhưng lúc thấy rõ người trước mặt là ai, cơn tức trong lòng bọn họ lập tức ngúm, vội vàng nuốt lời bên khóe miệng xuống, muốn đi đường vòng.

“Cho chúng mày đi chưa?” Doanh Kiêu kéo cổ áo Giang Sùng lại, xách gã đến trước mặt mình, dùng giọng lạnh lùng nói: “Mày vừa nói cái gì? Đến đây, lặp lại lần nữa cho bố.”

Sắc mặt Giang Sùng trắng bệch, mở miệng, run run rẩy rẩy, một chữ cũng không nói được.

“Sao nào?” Doanh Kiêu nhíu mày nhìn gã: “Không phải vừa nãy rất hùng hổ sao? Câm rồi hả?”

Giang Sùng bị hắn nhìn đến cả người phát lạnh, mồ hôi lạnh túa ra như tắm: “Anh, anh Kiêu...”

Hai người khác cũng đầy mặt sợ hãi, dáng vẻ muốn chạy nhưng không dám.

Doanh Kiêu cúi đầu nhìn gã, cười nhạo: “Gà rừng thì ít thêm trò cho mình thôi, muốn thi hạng nhất? Trước tiên đuổi tới 25 điểm kia đã rồi hẵng nói.”

“Gia nhập lớp thi đấu thì rất ghê gớm đúng không?” Doanh Kiêu mỉm cười: “Yên tâm, là tảng đá thì ở đâu cũng sẽ không phát sáng.”

Hắn buông cổ áo Giang Sùng ra, kéo Cảnh Từ đi về phía trước hai bước, lại quay đầu liếc Giang Sùng vẫn còn đứng tại chỗ, một cử động nhỏ cũng không dám, nói: “Tiếp tục cố gắng, chúc lần kiểm tra sau mày vẫn dũng cảm đoạt hạng hai.”

...

“Hiện tại tính tình tôi thật quá tốt rồi.” Trên đường đi đến quầy tạp hóa nhỏ, Doanh Kiêu bỗng nhiên bùi ngùi nói: “Nếu là trước kia thì phải đánh cho chúng chết khiếp.”

Vẻ mặt Cảnh Từ kinh ngạc, không biết đang suy nghĩ gì, nghe thấy giọng của hắn mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn hắn.

Doanh Kiêu bị hành động đáng yêu này của cậu chọc trúng tim, thừa dịp này hung ác xoa đầu cậu, sau đó nhanh chóng buông tay, giả bộ như không xảy ra chuyện gì: “Bạn học nhỏ, vừa rồi nếu tôi không có ở đấy, có phải cậu định cứ thế cho qua chuyện này?”

Hắn tặc lưỡi: “Không có tôi thì cậu làm sao bây giờ.”

“Mấy câu mà thôi.” Cảnh Từ cụp mắt, khẽ nói: “Tôi không thèm để ý, thành tích cũng không phải nói là được.”

“Tại sao lại yếu đuối như vậy chứ?” Doanh Kiêu nắm vai cậu, kéo cậu đến bên cạnh mình: “Khí thế cầm cây chổi đánh người của cậu đâu?”

Nhắc tới chuyện này, Cảnh Từ có phần ngượng ngùng mím mím môi: “Cậu ta lại không đánh đầu tôi.”

Doanh Kiêu bật cười, có ngốc không cơ chứ, thế nào cũng phải làm người ta đánh trúng đầu mới phát cáu.

Hắn đang muốn thừa dịp này giáo dục Cảnh Từ vài câu, chợt bên tai nghe thấy tiếng Cảnh Từ thản nhiên truyền đến: “Doanh Kiêu.”

“Ừm? Sao vậy?” Doanh Kiêu cúi đầu, mỉm cười nhìn cậu, chờ câu sau.

“Tôi...” Bờ môi Cảnh Từ giật giật, dừng lại vài giây mới tiếp tục nói: “Tôi đã gia nhập lớp thi đấu toán học.”

Doanh Kiêu khẽ giật mình, lập tức khóe môi lại càng vểnh cao.

Đây là lần đầu tiên Cảnh Từ chủ động nói với hắn chuyện của cậu.

Tâm trạng Doanh Kiêu vô cùng tốt, trông thấy cái cây xiêu vẹo bên đường cũng cảm thấy cực kỳ đáng yêu. Hắn cố gắng khắc chế xúc động muốn ôm Cảnh Từ rồi vân vê của mình, cười nói: “Bạn học nhỏ nhà chúng ta lợi hại thật đấy, chờ chốc nữa anh đây mời cậu ăn Oden* chúc mừng.”

*Oden (Bánh cá hầm - 关东煮): Oden là một món ăn phục vụ trong nồi của Nhật Bản, gồm một số nguyên liệu như trứng luộc, daikon, konjac, và chả cá đã chế biến được hầm trong nước dùng dashi nhạt có vị nước tương. Thành phần sẽ thay đổi theo từng khu vực và giữa mỗi hộ gia đình.

Thời tiết đã dần chuyển lạnh, lúc này ăn mấy xâu Oden là tốt nhất.

“Đừng.” Cảnh Từ lắc đầu: “Không nên xài tiền bậy.”

“Tôi muốn ăn.” Doanh Kiêu lấy điện thoại di động ra, mở giao diện trả tiền, đi vào cửa hàng tạp hóa nhỏ, quay đầu nói với Cảnh Từ: “Cậu đi cùng với tôi, không cho phép từ chối, cứ thế quyết định rồi nhé.”

Đúng giờ tan học, trong tạp hóa nhỏ có rất nhiều học sinh đang mua đồ. Cậu đẩy tôi một cái, tôi giẫm cậu một cước, trong không gian không lớn đầy ắp người, mọi người đều liều mạng lao về phía các quầy hàng, chẳng ai chịu nhường ai.

Nhưng Doanh Kiêu vừa tiến đến, học sinh nhận ra hắn đều lách mình tránh đi, sợ không cẩn thận đắc tội giáo bá, bị đánh u đầu sứt trán gãy chân.

Doanh Kiêu dễ dàng đi về phía trước, mua dầu gội đầu Cảnh Từ nói cộng thêm hai phần Oden, lại lấy cho Cảnh Từ một hộp ngòi bút, toàn bộ hành trình chưa đến ba phút.

“Cho này.” Doanh Kiêu nhét ngòi bút và một phần Oden vào trong tay Cảnh Từ, che chở cậu thoát khỏi đám người đi ra cửa: “Cầm điện thoại xem cái gì đấy, ăn nhanh lên, chờ chốc lại lạnh.”

Cảnh Từ bỏ di động vào túi, cầm que trúc lên, nhét một viên thịt bò nóng hổi vào trong miệng.

Cùng lúc đó, điện thoại Doanh Kiêu rung rung. Hắn lấy ra xem xét, thấy Cảnh Từ phát cho hắn một bao lì xì Wechat.

“Cậu...” Doanh Kiêu không nhận bao lì xì kia, hắn đặt điện thoại di động xuống nhìn Cảnh Từ, bất đắc dĩ nói: “Sao lúc nào cậu cũng khách sáo với tôi vậy?”

Đã lâu như thế sao vẫn còn chưa quen nhỉ, hay do trêu chọc quá ít.

Cảnh Từ đi cùng hắn về phía tòa nhà dạy học, nghe vậy thì chân thành nói: “Không thể vẫn luôn chiếm tiện nghi của cậu được.”

Doanh Kiêu yên lặng.

Hoàn toàn chính xác, Cảnh Từ vẫn luôn như vậy, chỉ cần người khác đối xử tốt với cậu một chút, kiểu gì cậu cũng sẽ tìm cơ hội trả lại, giống như là sợ thiếu ai đó vậy.

Trái tim Doanh Kiêu bỗng nhiên như bị thứ gì đó va phải, đau ê ẩm.

Doanh Kiêu quay đầu nhìn Cảnh Từ.

Cậu đang ăn viên thịt bò, má phồng lên một bọc nhỏ tròn trịa, bờ môi có hình dáng xinh đẹp khẽ động đậy, trong mắt tràn đầy thỏa mãn.

Bạn học nhỏ nhà bọn họ chưa từng chịu nợ nhân tình, trong đêm trời lạnh, chỉ một viên thịt bò nóng hổi cũng có thể làm bạn học nhỏ cảm thấy hạnh phúc, rốt cuộc là lớn lên trong hoàn cảnh như thế nào mới có thể dưỡng ra loại tính cách này?

Doanh Kiêu rất muốn biết, hắn muốn biết tất cả liên quan đến Cảnh Từ, nhưng mà ——

Hắn thở dài tiếc nuối, với sự cảnh giác của Cảnh Từ đối với hắn, e rằng sẽ vô cùng khó khăn.

Từ từ đi, dù sao hắn còn nhiều thời gian mà.

Sáng ngày hôm sau, đương Cảnh Từ đến phòng học, Doanh Kiêu hiếm khi đến sớm đã tới rồi.

Hắn ngồi ở vị trí của mình, trong tay cầm một cái túi giấy, đang loạt soạt móc đồ vật ra ngoài.

Nghe được tiếng động, Doanh Kiêu ngẩng đầu, thấy là Cảnh Từ thì lập tức nở nụ cười: “Đúng lúc thật, tôi đang muốn gọi điện thoại cho cậu đây.”

Cảnh Từ kéo ghế ra, ngồi xuống chỗ của mình, nghi hoặc: “Có việc?”

“Ừ.” Doanh Kiêu móc ra một nắm hạt dẻ, đặt lên mặt bàn cậu: “Ăn đi, tối hôm qua đám Hà Chúc trốn học phát hiện một cửa hàng, sáng nay cố ý canh giờ mở cửa đến mua, mùi vị cũng tạm được.”

Cảnh Từ nói cảm ơn với hắn, bỏ hạt dẻ vào trong hộc bàn.

Doanh Kiêu thấy thế, nhíu mày hỏi: “Không thích?”

“Không phải.” Cảnh Từ mở túi bút, lấy một cây bút ra, đổi ngòi bút màu đen tối hôm qua vừa mua, lật sách Olympic Toán học trên bàn: “Lúc tự học buổi sáng không thể ăn vặt.”

Doanh Kiêu yên lặng, bất đắc dĩ nói: “Thỉnh thoảng ăn một lần cũng đâu có sao, để tôi trông giúp cậu cho, cam đoan lão Lưu sẽ không phát hiện.”

Cảnh Từ lắc đầu, từ chối đề nghị của hắn, cúi đầu đọc sách.

Cậu đã quyết định tham gia thi đấu Toán học thì phải bỏ thêm nhiều công sức ở mảng này. Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên*, mặc dù Cảnh Từ tự tin nhưng chưa bao giờ tự phụ.

*Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: nghĩa đen là “Bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn”, nghĩa bóng là khuyên con người ta không nên tự phụ, phải biết khiêm tốn.

Những quyển sách này đã được mua một khoảng thời gian, Cảnh Từ đã đọc chừng một phần tư. Cậu tìm lại tiến độ lúc trước, lấy thẻ kẹp sách ra, tập trung tinh thần bắt đầu chăm chú học tập.

Đọc hết một tờ, cậu nắm chặt bút, đang muốn vạch ra trọng điểm trong trang thì một viên hạt dẻ nóng hôi hổi đã bóc vỏ bỗng đưa đến bên môi cậu.

Cảnh Từ vô ý thức ngước mắt nhìn: “Cậu...”

Doanh Kiêu nhân cơ hội nhét hạt dẻ vào trong miệng cậu, mặt mày mỉm cười: “Ăn đi, giờ trời trở lạnh rồi, thứ đồ chơi này lạnh nhanh, tới tiết sẽ không ăn ngon nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.