Xuyên Thành Bạn Trai Cũ Của Hotboy Trường

Chương 31: Chương 31: Mày là Niên Thú à? Mà còn sợ tiếng pháo nổ?




Editor: Lilac♡ | Beta-er: Yan

Chu Siêu đưa tay che miệng Cảnh Từ một cách hung tợn: “Ông im cái miệng lại cho tôi! Đừng nói gì cả!”

Hai người họ ngồi ở hàng hai dãy giữa, vị trí này có thể nói là ngay dưới mí mắt giáo viên, mục tiêu cực kỳ rõ ràng. Thầy Triệu liếc nhìn động tác của Chu Siêu, nhất thời đập bàn, gầm lên: “CHU SIÊU, cậu đang làm cái quái gì vậy?! Dừng lại ngay cho tôi! Điểm thi được nhiêu đây còn không biết xấu hổ mà khoe à!”

Chu Siêu tủi thân mà Chu Siêu không nói.

Lúc trước điểm của mình mà được như này nhất định sẽ được thầy Triệu khen lên khen xuống! Mà giờ thì.... o(TヘTo)

Cậu nhóc liếc qua người bạn cùng bàn vô tình làm màu mà không tự ý thức được của mình ấy một cái, nắm góc bàn.

Trời đã sinh ra Siêu sao còn sinh ra Từ! . Đam Mỹ Sắc

Sắc mặt những học sinh khác trong lớp ôn luyện đều trở nên đông cứng, ánh mắt đờ đẫn mơ màng, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Điểm thi của Cảnh Từ cao nhất lớp?

Làm sao có thể như vậy được?!

Không nói đến chuyện từ trước đến giờ cậu ta chưa từng tiếp xúc với Olympic toán, khối 11 bọn họ nào có ai chưa nghe qua tên của Cảnh Từ lớp 11-7 chứ.

Đánh nhau, cúp cua, nhuộm tóc vàng chóe, trừ việc học tập ra thì cái gì cậu ta cũng làm!

Nhưng người như vậy, đầu tiên là thành tích thi đứng đầu khối, bây giờ lại đứng đầu lớp ôn luyện!

Những người vẫn luôn được coi là mũi nhọn đầu cành lúc này lại không nhịn được, trong lòng bắt đầu hoài nghi chỉ số thông minh của chính bản thân mình.

Giang Sùng cứ có cảm giác mình như bị người khác cho một cái bạt tai thật kêu xuyên qua khoảng không vậy, gò má trở nên nóng rát, căn bản là không dám ngẩng đầu.

Gã nhìn chằm chằm bài thi trên giấy, không dám tin vào sự thật này.

Mình chỉ thi được 75 điểm nhưng Cảnh Từ thi được tận 82 điểm!

Đấy là cậu ta còn chưa từng tiếp xúc với Olympic toán bao giờ.

Chứ đừng nói đến lúc tìm được phong độ——

Giang Sùng nhắm mắt lại, hai tay hơi run.

Bây giờ Cảnh Từ bắt đầu ôn Olympic toán cùng với bọn họ, bản thân còn có thể vượt qua cậu ta sao?

Dù là học bá thì vẫn có máu nhiều chuyện như dân thường, huống chi đây còn là chuyện khiến người người khiếp sợ như vậy. Tiết đầu tiên của giờ tự học buổi tối còn chưa tan thì tin tức về điểm thi của Cảnh Từ cao nhất lớp ôn thi đã xuất hiện trên diễn đàn.

【Lầu 88: Vãi chưởng, vãi chưởng luôn! Mau lấy con dao Italy của ông tới! Ông đây muốn gọt đầu gối!!】

【Lầu 89: Vcl?! Chuyện này không khoa học! Cậu ta cmn làm sao có thể?!】

【Lầu 90: Đệt, đệt đệt đệt! 82!!! Cảnh Từ chưa từng ôn qua Olympic toán á?? Vậy nếu cậu ta từng ôn rồi thì còn định bay lên trời luôn hay gì?! Aaaaaa, đột nhiên có cảm giác năm nay có thể mong đợi kỳ thi Olympic toán quốc gia!】

【Lầu 99: Tui cmn không biết nói gì luôn! Tui đệt, quỳ, quỳ phục luôn, dâng bút dâng mực cho đại lão.】

【Lầu 108: Thấy lầu chủ có đến 95% người vote Cảnh Từ chỉ thi được 0-10 điểm, tự nhiên cảm nhận được cảm giác không hiểu sao bị vả mặt...】

【Lầu 120: Vãi luôn, điểm cao nhất... Dâng đầu gối cho Cảnh Từ.】

【Lầu 130: Người con trai này sao lại có thể đáng sợ như vậy... Khiến ta đây chỉ có thể tâm phục khẩu phục...】

...............

Topic diễn đàn không ngừng đổi mới, cùng lúc đó trong lớp 11-11, Kiều An Ngạn đang học thuộc từ đơn bỗng nhiên khựng lại.

Ngòi bút trong tay hạ xuống không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không nghĩ ra được cách đánh vần những từ vừa mới học.

Sắc mặt gã trở nên âm lãnh, ném bút, bực bội đập mặt bàn một cái.

Sau khi thi giữa kì xong, Kiều An Ngạn phát hiện ra một bí mật, chỉ cần ý nguyện muốn đầu óc của mình thay đổi trở nên vô cùng mãnh liệt thì thực sự có thể làm được.

Gã thử một tuần, mỗi phút mỗi giây đều lặp đi lặp lại cái tâm nguyện này.

Dần dần, đầu óc hỗn loạn không thông trở nên tốt hơn trước nhiều, mặc dù so với lúc mới trùng sinh thì thúc ngựa đuổi cũng không sánh kịp nhưng ít ra vẫn hiểu được bài giảng của giáo viên.

Biết được buff bàn tay vàng của mình vẫn còn, chưa biến mất, chỉ là vì lí do nào đó mà xảy ra chút vấn đề, Kiều An Ngạn thở phào nhẹ nhõm.

Tuy lúc gã chết tuổi không lớn lắm nhưng chút kiến thức trong đầu đã sớm chữ thầy trả thầy từ lâu rồi.

Đừng nói là bắt đầu lại từ lớp 11, cho dù có học lại từ lớp 10 gã cũng không theo kịp tiến độ của giáo viên.

Đầu óc gã không tốt, người khác học một lần là biết, gã lại phải học đi học lại mấy lần liền, Kiều An Ngạn thật sự chẳng có thời gian, cũng không đủ kiên nhẫn để ngồi học từng tí một.

Gã đặt toàn bộ hy vọng vào việc trùng sinh sẽ mang đến bàn tay vàng nhưng ai ngờ buff của gã lại có vấn đề.

Kiều An Ngạn siết chặt nắm tay, đẩy đề thi qua một bên, cố gắng lấy lại bình tĩnh, rồi bắt đầu nhẩm lại chấp niệm trong lòng mình.

Mà lúc này, trong văn phòng của khối khoa tự nhiên lớp 11, thầy Lưu đã soạn xong bài cho lớp học ngày mai, ông cầm điện thoại lên lướt diễn đàn một lát, bỗng nhiên trông thấy được cái topic này. Ông đã sớm biết thành tích của Cảnh Từ từ chỗ Triệu Phong nhưng lúc thấy topic này, tâm trạng vẫn tốt như trước.

Thầy Lưu bỏ điện thoại xuống, uống một ngụm trà hoa cúc lớn, như vô tình mà liếc Trương Tĩnh, ho khan một cái thật vang.

Thầy Vương dạy hóa có quan hệ khá tốt với ông, nghe thấy tiếng ông ho thì lập tức xáp lại hỏi: “Lão Lưu, thầy bị cảm à?”

“Có chút,“ thầy Lưu xoa huyệt thái dương, than thở: “Lớn tuổi rồi, sức đề kháng cũng giảm, đầu óc cũng không tốt được như trước nữa rồi.” Ông ngừng một lát rồi hỏi thầy Vương: “Đúng rồi, lão Vương, lần này bài thi Olympic toán của Cảnh Từ được bao nhiêu điểm ấy nhỉ? Sao tôi lại quên mất rồi.”

Thầy Vương liếc thấy ông đang miệng cười ngoác tới tận mang tai, cực kì bất đắc dĩ đáp: “82.”

“Ôi!” Thầy Lưu đặt trà hoa cúc trong tay xuống bàn, đi qua đi lại một vòng trước cửa văn phòng, đắc ý rung đùi cảm thán: “Điểm số thế này không ổn, đi thi quốc gia vẫn có chút mạo hiểm.”

Trương Tĩnh hít sâu một hơi, nắm chặt bút trong tay.

Thầy Lưu chắp tay sau lưng, nghiêm túc nói: “Mai tôi phải đi tìm em ấy nói chuyện mới được! Theo như điểm thi bình thường mà tính thì tối đa là 120 điểm, ít nhất phải đạt 90 điểm mới được tính là đạt tiêu chuẩn!”

Roẹt một cái, Trương TĨnh vô tình xé rách một góc giáo án trong tay.

Thầy Lưu quay về chỗ ngồi của mình, dựa vào lưng ghế, nghĩ một hồi lại bảo: “Lão Vương, có khi thầy chưa biết, Cảnh Từ thoạt nhìn lãnh đạm vậy thôi chứ thực ra rất nhiệt tình. Mấy tài liệu ghi chép mà Doanh Kiêu dùng bây giờ, tất cả đều do một tay Cảnh Từ viết cho đấy!.”

Ông hơi dừng, rồi tiếp tục nói: “Hầy, thầy nói xem, tôi cũng rối rắm khó xử lắm chứ, tôi sợ chậm trễ việc học của em ấy, mà gạt đi đức tính tốt đẹp này của em ấy thì cũng không được. Đứa nhỏ này, sao lại hiểu chuyện như vậy cơ chứ, còn biết san sẻ với thầy cô...”

Trương Tĩnh hoàn toàn không nghe nổi nữa, sắc mặt tái xanh ném bút lên bàn, nhanh chóng bước ra khỏi văn phòng.

Thầy Lưu nhìn theo bóng lưng vội vã của bà, trong lòng cười to ba tiếng, so với việc ngày nóng được uống Coca lạnh còn sảng khoái hơn.

Trong phòng học nhỏ của lớp ôn luyện, sau khi thông báo xong điểm thi thử, thầy Triệu một tay cầm đề, một tay cầm phấn, bắt đầu giảng bài.

Cảnh Từ thuận theo suy nghĩ của mình, xem lại chỗ sai một lượt từ đầu đến cuối, phát hiện ra mấy chỗ không nên sai.

Cậu mím môi, cầm bút lên vạch ra mấy điểm chính, định về tìm mấy đề tương tự để làm lại, tránh lỗi sai tương tự.

Trong hai tiết tự học của lớp ôn luyện không có giờ giải lao, giữa chừng chỉ có thể đi toilet một lần.

Sau khi thầy Triệu chữa đề xong mới nói thêm một phần kiến thức khác. Ông canh giờ vừa chuẩn, vừa viết xong phần cuối thì cũng đến lúc tan học.

“Hôm nay đến đây thôi.” Thầy Triệu phủi bụi phấn trên tay, sắc mặt nghiêm túc: “Tháng sau là đến vòng loại tỉnh của kỳ thi Olympic toán quốc gia rồi, vòng đấu loại với bán kết cách nhau không lâu đâu, sau đó chính là thi đấu cấp quốc gia, các em căn bản là không có thời gian thở dốc đâu...”

Ông dừng một chốc, ánh mắt chậm rãi quét qua từng người một: “Thầy nói như vậy cũng không phải muốn tăng thêm áp lực cho mấy đứa mà muốn nhắc nhở các em. Một năm này các em bỏ ra bao nhiêu thời gian, công sức như vậy không phải để lướt qua sân khấu góp vui. Thành tích bài kiểm tra hôm qua thầy cực kì không hài lòng, các em phải về ngẫm lại cho thật kỹ.”

“Ngồi ở đây đều là mũi nhọn trong mũi nhọn của Thực nghiệm tỉnh chúng ta, hẳn là có thể nghe hiểu ý của thầy. Được rồi, nghỉ thôi!”

Thầy Triệu cầm sách ra khỏi phòng học, những người khác trong lớp cũng lục tục bước ra ngoài.

Cảnh Từ không vội vã rời đi, cậu bỏ bài thi của mình vào tập giấy, chỉnh lại cho đều rồi mới kẹp lại, sau đó mới thu dọn mấy thứ khác trên bàn.

“Ông về trước đi,“ Chu Siêu tùy tiện khoác cặp sách lên lưng, nhìn cậu nói: “Đợi lát nữa tôi đến phòng giặt lấy đồng phục, ông có cần lấy gì không? Tôi tiện tay cầm về luôn cho.”

Bên cạnh cửa hàng tạp hóa nhỏ của Thực nghiệm tỉnh là phòng giặt, rất nhiều học sinh lười giặt tay, trực tiếp mang quần áo của mình đến phòng giặt này.

“Không cần đâu, tôi không có gì cần mua cả.” Cảnh Từ cảm ơn ý tốt của cậu chàng, cùng nhau đi ra khỏi phòng học.

Chu Siêu đi ngược hướng, Cảnh Từ đóng cửa lại, vừa định xoay người thì một tên từ xa đột nhiên nhào tới.

“Tao đệt!!” Tay Lý Trụ ôm lấy cổ Cảnh Từ, hưng phấn tới nỗi đỏ cả mặt: “Sao mày có thể lợi hại đến vậy chứ?! Lần này lại đứng đầu hahahahaha!”

Trịnh Khuyết cũng theo đó nhào tới, bắt đầu thả rắm cầu vồng với Cảnh Từ: “Khiến cho lớp 11-7 chúng ta cực kì nở mày nở mặt!! Đại lão ngài muốn đầu gối của tôi không?! Cho ngài! Đều cho ngài hết!!”

Hà Chúc thấy nụ cười trên môi Doanh Kiêu dần phai nhạt, vội vàng tách hai người kia ra khỏi Cảnh Từ: “Làm gì đấy, làm cái gì đấy? Sao Cảnh Từ chịu nổi sức ép của hai người hả?!”

“Khụ.” Trịnh Khuyết ngượng ngùng gãi đầu, buông tay, Lý Trụ cũng ngại ngùng lui về sau.

Doanh Kiêu đưa tay nhận lấy cặp sách của Cảnh Từ, khẽ cười nói: “Bạn học nhỏ, chúc mừng, đúng là rất đỉnh nha.”

Cảnh Từ lắc đầu, vừa định nói gì đó thì Bành Trình Trình phía sau đột nhiên lấy ra một ống pháo giấy, mặt không biến sắc bắn pháo về phía Cảnh Từ.

Nhất thời, cả đầu và cổ Cảnh Từ bị dính đầy vụn giấy màu.

Doanh Kiêu lạnh lùng nhìn Bành Trình Trình một cái, cậu ta cứng đờ nhếch nhếch khóe môi: “Chưa từng bắn pháo giấy bao giờ nên không có kinh nghiệm, bắn không chuẩn.”

“Mày cũng cút qua một bên luôn đi.” Doanh Kiêu nhíu mày đẩy đám Bành Trình Trình ra, ôm mặt Cảnh Từ, gỡ vụn giấy màu xuống cho cậu: “Có bị bắn vào mắt không?”

“Không có.” Cảnh Từ giơ tay lấy mấy mảnh giấy màu xuống: “Không sao.”

Trịnh Khuyết tay chân vụng về cũng học theo mà gạt gạt hai mảnh trên đầu cậu, bị Doanh Kiêu đánh tay cũng không thèm để ý, cười hehe nhảy qua một bên.

“Tối nay tôi mời, chúc mừng cậu thi được top 1.” Doanh Kiêu nhìn Cảnh Từ, ánh mắt nhu hòa: “Cậu thích ăn gì? Đồ nướng hay tôm hùm đất?”

Trịnh Khuyết lăm le ở bên cạnh, nhao nhao muốn thử: “Aaaaaa! Còn phải gọi thêm mấy chai bia nữa!”

“Không cần đâu.” Cảnh Từ khéo léo từ chối, sắc mặt như thường, hoàn toàn chẳng giống một người vừa thi được hạng đầu xíu nào hết: “Lần này là do tôi may mắn thôi.”

“Sao có thể không cần!” Doanh Kiêu còn chưa kịp lên tiếng thì Trịnh Khuyết đã bất ngờ chạy tới trước mặt Cảnh Từ, vừa đi lùi vừa nói: “Cái hạng nhất này còn quý hơn vàng đấy! Hạng nhất của đội tuyển Olympic toán đấy! Chúng ta nhất định phải high tới sáng mới xứng với con số 82 điểm quý giá này!”

“Thực sự không có gì mà.” Cảnh Từ khom người, bỏ giấy màu trong tay vào thùng rác, bình tĩnh nói: “Một bài kiểm tra nhỏ mà thôi.”

Cậu quay đầu nở nụ cười với Doanh Kiêu, thực lòng nói: “Cảm ơn cậu, tâm ý thì tôi nhận nhưng không cần tốn kém vậy đâu.”

“Uầy.” Trịnh Khuyết kéo Hà Chúc, thở dài chỉ chỉ Cảnh Từ: “Thấy chưa, đây mới là học bá chân chính! Xem sự bình tĩnh này đi! Hạng nhất là cái gì? Tôi không quan tâm!”

Hà Chúc vừa định nói hai câu với cậu ta, bên tai đột nhiên vang lên mấy tiếng pháo rung trời lệch đất.

Cậu mập chưa kịp chuẩn bị tinh thần, bị dọa giật mình một cái, mỡ trên mặt cũng run rẩy theo.

“Đệt, muốn chết à, ai cmn muộn thế này còn đi đốt pháo hả!” Hà Chúc vỗ ngực, thở ra một hơi thật dài: “Bọn điên này.”

Cậu mập muốn tìm sự đồng cảm từ phía đồng bọn, kết quả, vừa quay đầu chỉ thấy Doanh Kiêu bước tới sau lưng Cảnh Từ.

“Bị dọa rồi?” Doanh Kiêu vỗ nhẹ lưng Cảnh Từ: “Không sao đâu, hồi hồn, hồi hồn nào, không sợ.”

Hắn đeo cặp sách của Cảnh Từ lên vai, giơ tay che kín tai cậu lại: “Anh che tai giúp cậu.”

Cảnh Từ vội vàng khước từ: “Không cần...”

“Đừng động.” Doanh Kiêu tranh thủ miết miết tai cậu, bật cười: “Bây giờ mới vang lên mấy tiếng thôi, lát nữa nhất định còn đốt tiếp. m thanh lớn như vậy, lỡ như khiến tai bị thương thì phải làm sao đây.”

Hắn cụp mắt nhìn gò má Cảnh Từ, dùng đầu gối đẩy nhẹ chân cậu, thấp giọng nói: “Nghe lời, đừng cứng đầu với anh, đi thôi.”

Hà Chúc: “...”

Cái lão lưu manh này! Vậy mà cũng có thể lợi dụng sơ hở để chiếm tiện nghi!

Hà Chúc hít sâu một hơi, liếc về phía Doanh Kiêu, ngoài cười trong không cười bảo: “Anh Kiêu, vừa nãy em cũng bị dọa này.”

“À,“ sắc mặt Doanh Kiêu không đổi nhìn cậu mập một cái, che kín tai Cảnh Từ: “Mày là Niên Thú à? Mà sợ tiếng pháo nổ?!”

(Niên thú: là một sinh vật trong thần thoại Trung Quốc. Ký tự Niên (年) trong tiếng Trung Quốc có nghĩa là “năm” trong ngày tháng năm. Các nguồn đề cập đến Niên như một sinh vật xuất hiện sớm nhất vào đầu thế kỷ 20, cho nên không rõ liệu sinh vật Niên là một phần của thần thoại dân gian truyền thống hay chỉ là một câu chuyện truyền miệng được ghi lại vào đầu thế kỷ 20. Niên là một phần quan trọng trong lễ hội năm mới tại Trung Quốc, các học giả lý giải nó là lý do đằng sau một số truyền thống trong ngày lễ này như mặc quần áo màu đỏ và tạo ra tiếng ồn từ trống và pháo hoa.)

Hà Chúc: “...”

Hà Chúc nổi giận xoay người đi ra cổng trường, cậu ta có điên mới muốn ở ký túc xá với Doanh Kiêu tối nay!

Ở cái qq ấy!

Bành Trình Trình nhìn cái bịt tai hình người tên Doanh Kiêu kia, lại ngó theo bóng lưng béo mập Hà Chúc bỏ rơi, nháy mắt trở nên trầm mặc, cũng kéo Trịnh Khuyết đi.

Một đám người vừa nãy còn hi hi haha nô đùa, chớp mắt chỉ còn lại ba người.

Lý Trụ nơm nớp lo sợ dòm Doanh Kiêu với Cảnh Từ, chẳng hiểu có chuyện gì, phút chốc đáy lòng sinh ra cảm giác thê lương quen thuộc của chó độc thân.

Khó khăn lắm mới về đến kí túc xá, sợ lát nữa Doanh Kiêu tới gõ cửa, Lý Trụ ôm mấy gói bơ hạt dưa đi tìm Ngô Vĩ Thành, ngay cả chào hỏi cũng quên, biến mất như một làn khói.

Doanh Kiêu không theo bọn họ về phòng ngủ như Lý Trụ nghĩ, hắn đưa cặp sách cho Cảnh Từ rồi mới về phòng ký túc của mình.

Cảnh Từ nói cảm ơn hắn rồi đóng cửa phòng mình lại.

Việc đầu tiên Cảnh Từ làm không phải thay quần áo mà lấy kẹp giấy màu xanh ra khỏi cặp, rút bài thi hôm nay ra.

Sau đó cậu tìm chìa khóa tủ, mở hộc tủ của mình lấy hộp bánh quy ở dưới cùng.

Bên trong hộp cũng chẳng phải bánh quy thật mà là một xấp giấy chỉnh tề vuông vức, là bài thi giữa kì lần trước, môn nào cũng có ở đây hết.

Cảnh Từ ngồi trên giường, lấy bài thi Olympic toán của mình tới, rút cây bút từ trong cặp sách, viết xuống một hàng chữ: Bài kiểm tra Olympic toán cuối tháng 11, hạng nhất (không hài lòng với số điểm này lắm.)

Sau khi viết xong, cậu để bút qua một bên, mắt dừng ở hai chữ “Hạng nhất” bồi hồi vài giây rồi lấy mấy bài thi khác trong hộp ra nhìn một lần, khóe môi chậm rãi cong lên.

Cảnh Từ ngó lướt qua cửa phòng, lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, đoán chừng trong khoảng thời gian ngắn Lý Trụ sẽ không quay lại. Cậu không che giấu cảm xúc trên mặt mình nữa, quơ quơ bài thi trong hộp sắt, len lén cười hai tiếng, đôi mắt sáng lấp lánh, cả người đều trở nên rạng rỡ.

—–

Tác giả có lời muốn nói:

Doanh Kiêu: Là do tôi chưa đủ phóng túng, khiến bạn học nhỏ còn phải che giấu cảm xúc trước mặt tôi, đành phải để chiêu lớn ở sau vậy—–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.