Xuyên Thành Bạn Trai Cũ Của Hotboy Trường

Chương 50: Chương 50: Tối nay cậu ấy mặc quần áo ngủ của tao, ở...




Editor: spring | Beta: Inc

Chương 50: Tối nay cậu ấy mặc quần áo ngủ của tao, ở nhà tao, đắp cùng một cái chăn với tao

Cảnh Từ không hiểu ý tứ sâu xa trong lời nói của hắn, chỉ cảm thấy nét mặt của hắn cứ có gì đó sai sai, nhưng nghĩ mãi mà chẳng thấy chỗ nào không hợp lí, đành hồ đồ gật đầu: “Đúng, đúng là kém một xăng-ti-mét.”

Doanh Kiêu không nhịn được mà cười ra tiếng.

Cảnh Từ khó hiểu liếc mắt nhìn màn hình một lần nữa, chiều cao cân nặng của cậu buồn cười thế cơ à?

Doanh Kiêu lại gần, dán sát vào tai cậu, thấp giọng nói mấy câu. Trong chớp mắt, gương mặt Cảnh Từ đỏ rần, nhảy xuống khỏi thiết bị đo lường, bước chân như chạy trốn vào trong phòng sách.

Một tay Doanh Kiêu đút túi, chậm rì rì đi theo sau lưng cậu. Lúc cậu cúi đầu giả làm đà điểu*, hắn ngồi xuống bên cạnh, chạm chạm cánh tay cậu: “Giảng cho tôi một đề đi?”

*Hội chứng đà điểu: Xuất phát tượng hình từ hiện tượng mà người ta lưu truyền rằng đã quan sát được từ loài chim này, theo đó, bản năng tự vệ của loài đà điểu là chạy trốn nguy hiểm, khi trốn không nổi nữa thì nó dứt khoát rúc đầu vào cát, giả vờ như mình không nhìn thấy gì hết. Các nhà tâm lý thống kê và phát biểu rằng hiện tượng tâm lý này cũng phổ biến ở con người, khi gặp phải sự cố, phiền phức, rắc rối mà bản thân không biết phải giải quyết thế nào nữa thì họ dứt khoát mặc kệ, coi như không có gì bất thường đáng lo lắng cả. Hình mẫu con đà điểu chỉ về hành vi xem như không nghe, không nói, không thấy, phớt lờ hiện thực.

P/S: thực ra trong bản gốc tác giả viết là chim đa đa cơ, nhưng mà cá nhân tui thấy tác giả bị sai nên là đã đổi thành đà điểu để câu có nghĩa.

Doanh Kiêu hiểu Cảnh Từ rất rõ, hắn biết trêu chọc xong phải trấn an cậu thế nào. Quả nhiên, sau khi nghe hắn nói xong câu này, Cảnh Từ lập tức ngẩng đầu lên, cố nén ngượng ngùng hỏi lại: “Đề nào cơ?”

Doanh Kiêu khẽ cười, mở sách luyện tập ra.

Hắn không hề lừa gạt Cảnh Từ, hồi chiều lúc luyện đề quả thực gặp phải mấy câu không biết làm. Khi đó Cảnh Từ đang chuyên chú làm đề, hắn không làm phiền cậu, giờ đã góp nhặt được không ít câu cần hỏi.

Đem sự chú ý tập trung vào đề thi, cảm giác ngượng ngùng trong lòng Cảnh Từ bay đi gần hết. Cậu tính toán trên giấy nháp một chốc, rồi ngẩng đầu nói với Doanh Kiêu: “Mấy câu đầu đề này toàn kiểm tra kiến thức căn bản, dụng cụ A là bình ngưng, nước tràn vào dụng cụ A qua lối vào b, cậu muốn hỏi ý nhỏ phía sau đúng không?”

Sắc mặt Doanh Kiêu cũng trở nên đứng đắn, ừ một tiếng: “Câu hỏi nhỏ thứ tư và thứ năm.”

Cảnh Từ gật đầu bày tỏ đã biết, đọc: “Cậu qua đây xem, ý nhỏ thứ tư hỏi hàm lượng SO2 (Sulfur dioxide) trong rượu nho...”

Hai người một giảng một nhớ, rất nhanh đã xử lý sạch sẽ tất cả các đề Doanh Kiêu góp nhặt được.

“OK.” Doanh Kiêu quen tay ghi chép lại mấy chỗ khó, định vài ngày sau sẽ ôn tập lại. Hắn lấy một bài thi trống trong cặp sách ra, vừa trải ra mặt bàn vừa khẽ cười: “Không có cậu thì tôi phải làm sao bây giờ.”

Cảnh Từ cụp mắt nhấp môi dưới, trong lòng ngọt dịu.

Cậu đã làm xong hết bài tập của mình, giờ vừa đọc đề Olympic Toán học vừa giúp đỡ Doanh Kiêu.

Đến chín giờ rưỡi, Doanh Kiêu còn dư lại một đề Toán và một đề tiếng Anh chưa làm xong.

Cảnh Từ nhìn đồng hồ, lúc Doanh Kiêu ngừng bút duỗi ngón tay, cậu nói với hắn: “Tôi phải về rồi.”

“Về cái gì.” Doanh Kiêu liếc mắt nhìn cậu: “Đêm nay ở lại nhà tôi đi.”

Cảnh Từ sững sờ, từ chối theo bản năng: “Không cần đâu, tôi...”

Doanh Kiêu đánh gãy lời cậu, ân cần dụ dỗ: “Sáng mai cậu còn phải tra thành tích, về nhà không tiện. Chỗ tôi mạng khỏe, lại chẳng có ai giành máy tính với cậu.”

Doanh Kiêu nói không sai, nhà họ Cảnh không có phòng sách, máy tính thì ở trong phòng ngủ chính, đến tận bây giờ Cảnh Từ vẫn chưa từng chạm vào, nhưng---

“Tôi có thể tra điểm bằng điện thoại.”

Doanh Kiêu cười nhạo: “Vớ vẩn, đến lúc đó dám chắc có rất nhiều người cùng tra điểm với cậu, điện thoại của cậu có thể nhanh hơn máy tính à?”

Cảnh Từ im lặng, mấy giây sau mới đáp: “Không sao cả, tôi tra muộn chút cũng được.”

Sao lại bướng bỉnh như vậy chứ?

Doanh Kiêu bất đắc dĩ: “Ở lại nhà tôi một đêm thì sao? Cũng chẳng có ai cả, chỉ có mỗi hai chúng ta, cậu còn xấu hổ cái gì? Đâu phải là chúng ta chưa từng ngủ chung bao giờ?” Hắn hơi ngừng lại, rồi bỏ thêm một câu: “Hay là cậu thích về nhà?”

Cảnh Từ im lặng, dù cậu có muốn kiếm cớ để từ chối Doanh Kiêu thì cũng không thể nói rằng mình thích về nhà họ Cảnh.

“Vậy được rồi.” Doanh Kiêu duỗi tay về phía cậu: “Đưa điện thoại cho tôi.”

Cảnh Từ ngạc nhiên: “Làm gì vậy?”

“Gọi điện thoại về nhà cậu nói một tiếng.” Doanh Kiêu mỉm cười: “Để tôi nói.”

Cảnh Từ vẫn còn do dự, cậu chưa từng ở lại nhà người khác bao giờ. Nhất là người kia còn là Doanh Kiêu, càng làm cho cậu cảm thấy ngượng nghịu.

“Ngày kia là sang năm mới rồi.” Doanh Kiêu tựa lưng vào ghế, nhìn vào mắt cậu, khẽ nói: “Cậu cứ coi như là cùng tôi vượt qua năm mới sớm, có được không?”

Doanh Kiêu không đề cập thì Cảnh Từ cũng chẳng nghĩ đến. Không chỉ cậu có một mình, Doanh Kiêu cũng thế.

Cảnh Từ đột nhiên cảm thấy mình hơi làm dáng, thật ra cậu rất thích ở cùng một chỗ với Doanh Kiêu.

Đơn giản là cậu không biết vì sao mình lại hồi hộp nên cứ thế từ chối lời mời của Doanh Kiêu, ép hắn nói ra cả mấy lời yếu ớt như vậy...

Nghĩ đến cảnh Doanh Kiêu lẻ loi một mình trải qua kỳ nghỉ Tết, lồng ngực Cảnh Từ liền khó chịu.

Cậu lấy điện thoại di động ra, tìm đến số của ông Cảnh rồi gọi đi, cuối cùng cũng chấp nhận thỏa hiệp: “Được rồi.”

Đầu dây bên kia vừa bắt máy, Cảnh Từ chưa kịp mở miệng, ông Cảnh đã mắng như tát nước vào mặt cậu: “Mày còn biết gọi điện thoại cho tao cơ à? Tao còn tưởng rằng mày chết luôn ở ngoài đường rồi! Nhanh chóng về nhà ngay! Hơn nửa đêm rồi, cả nhà còn chưa ngủ, đang chờ mở cửa cho mày đây này...”

Doanh Kiêu ở ngay bên cạnh Cảnh Từ, tiếng chửi rủa của ông Cảnh xuyên qua ống nghe truyền rõ ràng vào trong tai hắn.

Hắn hít sâu một hơi, nghe không nổi nữa. Lấy điện thoại trong tay Cảnh Từ, hắn mở loa ngoài, lạnh lùng nói: “Ông là ai? Không nói được lời tử tế thì nín mỏ lại, không ngậm được mồm thì uống mấy viên Tả Lập Đình* đi.”

*Tên một loại thuốc chữa bệnh tiêu chảy ở Trung =)))))))

Ông Cảnh thấy giọng đối phương không đúng, lập tức sửng sốt. Ông ta lấy điện thoại ra liếc qua màn hình, không sai, trên màn hình hiển thị đúng là tên Cảnh Từ.

Ông ta hồ đồ, ngay cả mình bị chửi cũng quên: “Cậu...”

“Cậu cái gì mà cậu? Chửi một tiếng nữa cho tôi xem nào?” Doanh Kiêu ngắt lời ông ta, lạnh lùng nói: “Cho ông mặt mũi nên ông thích làm gì thì làm* đúng không?”

*Trong raw chỉ ghi “给你脸了是吧.” (Tôi cho ông mặt mũi đúng không?) mà thiếu vế sau. Đầy đủ thì là kiểu tui cho ông thể diện mà ông làm khùng làm đin z hỏ, đến mẻ beta còn bị lú nên tui thêm vô để mọi người dễ hiểu hơn nha.

“Không phải... Mày là đứa nào?” Liên tục bị chửi, ông Cảnh cũng phát cáu: “Điện thoại di động này là của mày hả? Cảnh Từ đâu?”

“À, không sai.” Doanh Kiêu nói xin lỗi không hề có thành ý chút nào: “Xin lỗi, tôi là bạn học của Cảnh Từ. Nghe câu nói vừa rồi của ông tôi còn tưởng rằng không cẩn thận gọi cho kẻ thù của Cảnh Từ chứ.”

Ông Cảnh vừa tức giận vừa xấu hổ, nhưng nếu nổi giận nữa với Doanh Kiêu thì lại không tốt, ông ta nhẫn nhịn một hồi lâu mới ồm ồm nói: “Cậu tìm tôi có việc?”

“Nói với ông một tiếng, kỳ nghỉ này Cảnh Từ ở lại nhà tôi.” Tay trái Doanh Kiêu nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu Cảnh Từ, ý vị không rõ cười một tiếng: “Ông muốn mấy giờ ngủ đều được, không cần để cửa cho cậu ấy đâu.”

Ông Cảnh để ý thể diện nhất, bị hắn trào phúng ngoài sáng trong tối một trận như vậy lập tức cảm thấy trên mặt như bị kẻ nào tát cho một bạt tai đau rát, ngay cả tên Doanh Kiêu cũng không thèm hỏi, hàm hồ trả lời một tiếng rồi cúp điện thoại.

Doanh Kiêu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động một lúc, rồi chuyển người sang Cảnh Từ: “Ông già đó... Thái độ của bố đối với cậu vẫn luôn như vậy à?”

Cảnh Từ vẫn còn đắm chìm vào động tác đột ngột của hắn, sững sờ gật đầu.

“Đệt.” Doanh Kiêu quăng di động lên giường, cơn tức trong lòng lập tức từ ba phần thăng cấp lên bảy phần.

Người mà hắn vô cùng thích, chỉ muốn lúc nào cũng nâng niu trong lòng bàn tay lại vẫn luôn bị những người khác chửi bới, quát mắng ở nơi mà hắn không biết. Doanh Kiêu vừa tức giận vừa đau lòng, không nhịn được mà văng tục: “Thế mà cậu còn về nhà, về cái cục cứ*. Thành thật ở lại đây cho tôi, nghe thấy chưa?”

Giọng điệu của Doanh Kiêu không hề tốt, thậm chí còn mang chút hung ác, nhưng không biết vì sao Cảnh Từ lại cảm thấy vui vẻ.

Cậu len lén đè ép khóe môi đang cong lên, một lúc lâu sau khẽ gật đầu.

Cảnh Từ chỉ mang theo một cái cặp sách, không mang theo đồ vệ sinh cá nhân. May mắn Doanh Kiêu nhiều tật xấu, bàn chải đánh răng thay đổi rất thường xuyên, trong nhà còn cái mới, chỉ có quần áo tắm giặt --

“Cậu có để ý đến việc mặc đồ của tôi không?” Doanh Kiêu quay đầu, trông thấy Cảnh Từ ngoan ngoãn đứng sau lưng mình thì trái tim mềm nhũn, giọng nói càng thêm dịu dàng: “Không phải đồ mới nhưng tôi đã giặt sạch rồi.”

Cảnh Từ lắc đầu: “Không ngại.”

Doanh Kiêu mở tủ ra, tìm một bộ áo ngủ bằng cotton màu xanh đen đưa cho Cảnh Từ: “Đi tắm rửa đi, cậu cũng dùng phòng tắm rồi, đồ vật đều ở chỗ cũ.”

Cảnh Từ nhận lấy, vừa định nói cảm ơn thì Doanh Kiêu đã nói tiếp: “Còn đồ lót, cậu mặc của tôi hay là mặc đồ dùng một lần?”

Cảnh Từ cụp mắt, mất tự nhiên đáp: “Đồ dùng một lần đi.”

“Được.” Doanh Kiêu mở ngăn kéo ra, tìm lại túi đồ lót dùng một lần mà hai người họ mua lúc đi khách sạn nhỏ lần trước. Hắn rút một cái ra, suy tư tự hỏi: “Hẳn không quá vừa người, bằng không thì để tôi xuống tầng mua một túi khác...”

“Không cần!” Cảnh Từ chịu đựng gương mặt nóng bỏng đoạt lấy đồ lót, chính bản thân cũng không biết mình đang nói gì: “Rất, rất hợp, vừa vặn, vừa vặn.”

Doanh Kiêu cười như không cười nhìn cậu: “Được rồi, cậu nói vừa thì vừa đi.”

Cảnh Từ nhẹ nhàng thở phào: “Vậy tôi đi tắm đây.”

Doanh Kiêu ừ một tiếng, ngay lúc Cảnh Từ xoay người, hắn bỗng như vừa nhớ ra điều gì đó, lại gọi cậu lại.

“Đợi chút nữa, còn một chuyện.”

Cảnh Từ nghi hoặc: “Gì?”

“Tắm xong thì đi ra ngay lập tức.” Doanh Kiêu nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng nói vừa như đùa cợt vừa như nghiêm túc: “Nếu cậu còn dám lau chùi thu dọn đồ đạc...”

Hắn chậm rãi cong môi, gằn từng chữ: “Tôi không ngại đi tắm cùng cậu đâu, thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm cậu.”

Tắm rửa cùng với Doanh Kiêu...

Cảnh Từ chỉ suy nghĩ thôi đã cảm thấy cả người như muốn bùng cháy. Cậu gật đầu lung tung, cố giả bộ bình tĩnh đi vào phòng tắm, đóng thật chặt cửa phòng tắm lại.

Doanh Kiêu vừa thưởng thức biểu cảm vừa rồi của Cảnh Từ vừa đi vào thư phòng, tiếp tục làm bài.

Lúc hắn làm được một phần ba đề tiếng Anh, Cảnh Từ ra ngoài.

Nghe được tiếng bước chân, Doanh Kiêu ngừng bút, ngước mắt nhìn sang.

Trái tim Doanh Kiêu nảy lên một tiếng nặng nề, hắn chợt hiểu ra vì sao mấy thằng đàn ông trên mạng lại nóng lòng để nửa kia mặc đồ của mình như vậy.

Thân thể Cảnh Từ vừa thẳng vừa gầy, đồ ngủ của hắn mặc trên người cậu rộng rãi hẳn ra, rõ ràng to hơn một cỡ lại không hề có cảm giác lôi thôi, ngược lại có vẻ đẹp dụ hoặc riêng.

Ánh mắt Doanh Kiêu lướt từ cúc áo trên cùng lên cần cổ trắng nõn đang lộ ra ngoài, rồi đến gương mặt không biểu cảm nhưng bị nước nóng xông đến hơi đỏ lên...

Yết hầu Doanh Kiêu căng thẳng, thân thể bỗng căng cứng.

Cố tình Cảnh Từ vẫn không biết gì, lại bước đến gần hắn: “Tôi tắm xong rồi, cậu đi đi.”

Doanh Kiêu siết chặt nắm đấm, cố kiềm chế dời mắt sang chỗ khác, giọng nói khàn khàn: “Chưa dọn dẹp đúng không?”

Cảnh Từ ngượng ngùng, nhẹ gật đầu: “Vẫn chưa.”

“Khụ.” Doanh Kiêu hắng giọng, đứng lên: “Vậy tôi đi đây.”

Cảnh Từ ừ một tiếng, muốn đi vòng qua hắn ngồi lên ghế.

Đồ ngủ vốn rộng rãi hơn quần áo bình thường, cậu lại còn mặc đồ lớn hơn một cỡ, nên lúc đi lại không cẩn thận đạp vào ống quần. Cảnh Từ đang định xắn quần lên, Doanh Kiêu lại đột ngột ngồi xổm xuống trước mặt cậu.

Cảnh Từ kinh ngạc: “Cậu... làm gì?”

“Đừng nhúc nhích.” Doanh Kiêu duỗi tay, xắn ống quần lên giúp cậu từng chút một: “Coi chừng ngã đấy, lần sau phải chuẩn bị vài bộ quần áo của cậu ở trong nhà mới được.”

Băn khoăn đến chứng ám ảnh cưỡng chế của Cảnh Từ, Doanh Kiêu cố gắng mỗi lần xắn lên đều có bề rộng bằng nhau. Đến khi cả hai ống quần xắn xong, hắn ngẩng đầu cười một tiếng với Cảnh Từ, nói khẽ: “Xem này, tôi xắn có cân xứng không?”

Cảnh Từ rũ mắt, đối diện với đôi mắt mang ý cười của hắn, tim cậu bỗng trật nhịp.

Cậu đột ngột cảm thấy, ở cả hai đời, chuyện tốt nhất không phải là hộp sắt chứa đầy những bài thi đạt điểm tuyệt đối, cũng chẳng phải hết lần này đến lần khác giành được hạng nhất, mà là gặp được người này.

Cảnh Từ đã từng sợ việc thân thiết với người khác, đến bố mẹ có liên hệ máu mủ với cậu còn có thể không hề lưu luyến vứt bỏ cậu, huống chi là người khác. Người hôm nay tốt với cậu, nói không chừng vừa quay đầu lập tức sẽ biến thành bạn tốt của người khác.

So với việc chịu đựng sự đau khổ này, còn không bằng ngay từ đầu chỉ có một người.

Nhưng bây giờ, cậu chợt không muốn như vậy nữa. Gì mà diễn kịch, rồi tương lai sau này có thể xa nhau gì gì đó nữa, cậu đều không để ý.

Cậu chỉ muốn mở rộng lòng, thử tiếp nhận Doanh Kiêu. Dù... dù có một ngày hắn sẽ giống những người khác, trở nên ghét bỏ cậu, xa lánh cậu.

“Cân đối.” Giọng nói Cảnh Từ hơi nghẹn ngào. Lông mi cậu run rẩy, cậu nghiêm túc nói thêm lần nữa: “Cực kỳ cân đối.”

“Vậy là tốt rồi.” Doanh Kiêu mỉm cười, đứng lên, thuận tay xoa nhẹ đầu cậu: “Tôi đi tắm đây.”

Lúc Doanh Kiêu tắm rửa xong thì thời gian vẫn còn sớm, hắn tiếp tục làm xong đề tiếng Anh rồi mới dẫn Cảnh Từ lên giường đi ngủ.

Trong nhà chỉ có một phòng ngủ, đương nhiên cũng chỉ có một cái giường. Khi Doanh Kiêu đề nghị hai người cùng đắp chung chăn trên một chiếc giường, Cảnh Từ không hề từ chối, mà chịu đựng gương mặt nóng bỏng, đáp: “Tôi thế nào cũng được.”

Doanh Kiêu nhìn hàng lông mi vừa dài vừa dày của cậu, thật sự vô cùng muốn ôm cậu vào trong ngực rồi thơm một cái, xoa một cái.

Sao Cảnh Từ lại đáng yêu vậy chứ, đáng yêu đến mức chính hắn cũng không biết phải thích cậu thế nào mới tốt.

Giường lớn rộng một mét tám thừa sức cho hai nam sinh ngủ. Doanh Kiêu đẩy chăn sang bên Cảnh Từ, nhìn cậu đắp chăn hẳn hoi, liều mạng khắc chế xúc động muốn hôn cậu, dịu dàng bảo: “Ngủ đi, tôi tắt đèn đây.”

Nhịp tim Cảnh Từ đập bình bịch, gần như không nói nên lời, chỉ gật gật đầu.

Đèn ngủ tắt cái rụp, cả căn phòng lập tức lâm vào trong bóng tối, hai người không ai động đậy.

Cảnh Từ cuộn tròn trong chăn, cố gắng làm cho hô hấp của mình đều đặn hơn. Mãi đến khi nhịp tim dần dần bình thường lại, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Bóng tối là tán ô bảo vệ tốt nhất, Cảnh Từ mượn cơ hội trở mình, động tác nho nhỏ lặng lẽ dịch gần lại bên người Doanh Kiêu.

Mặc dù cậu vẫn còn hơi thẹn thùng, vẫn chưa thực sự thả lỏng, nhưng bởi vì bên cạnh có người kia, nên cậu cảm thấy vừa ấm áp vừa an tâm, dù đây là lần đầu tiên ngủ trên chiếc giường xa lạ.

Đồng hồ sinh học của Cảnh Từ từ trước đến nay luôn luôn đúng giờ, sau khi thả lỏng cơ thể, cậu rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Ngược lại với cậu là Doanh Kiêu.

Dù thường ngày hay luyên thuyên hết lời cợt nhả này đến lời phóng đãng khác, nhưng lúc này hắn cũng chỉ là một thiếu niên mới biết yêu.

Người mình thích nằm ngay bên cạnh, mặc đồ ngủ của hắn, gối lên gối của hắn, đắp chăn của hắn, tâm trạng Doanh Kiêu nhảy nhót không thể khống chế được.

Hắn muốn nhảy cẫng lên hai cái, muốn lăn một vòng trên giường, thậm chí còn muốn xuống lầu chạy vài vòng.

Nhưng sợ đánh thức Cảnh Từ, trên thực tế, ngay cả động đậy một chút hắn cũng không dám.

Không biết trừng mắt nhìn trần nhà bao lâu, đến khi bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều của Cảnh Từ, bấy giờ Doanh Kiêu mới cong môi rón rén nhổm dậy.

Hắn thật sự rất vui vẻ, một người có lòng cảnh giác nặng như Cảnh Từ lại có thể chấp nhận ngủ lại ở nhà hắn, chấp nhận đắp chung một cái chăn với hắn, đại diện cho điều gì không cần nói cũng biết ——

Ở trong lòng Cảnh Từ, hắn là người đặc biệt.

Doanh Kiêu càng nghĩ càng hưng phấn, nhưng lại không tìm được con đường để trút ra. Cuối cùng thật sự là bị nghẹn không chịu nổi, hắn vươn ma trảo về phía điện thoại trên tủ đầu giường.

Con người khi cô đơn sẽ muốn chọc ai đây...

Doanh Kiêu mở Wechat, vào nhóm nhỏ có đám Hà Chúc.

【 Kiêu 】: Ngủ hết chưa?

Đồng hồ mới vừa qua mười một giờ, mãi mới được nghỉ, ba tên khác đều tiếc đi ngủ. Thấy tin nhắn mới, còn tưởng Doanh Kiêu có chuyện gì, đều nhao nhao đáp lại hắn.

【 Ông nội Hà của mi 】: Chưa ngủ, sao thế?

【 Trịnh Khuyết không chính xác 】: Chưa ngủ chưa ngủ, quào, căn chung cư này của nhà anh Kiêu ở siêu thoải mái!

【 Bành Trình Trình 】:?

Doanh Kiêu tựa vào đầu giường, nhìn thoáng qua Cảnh Từ đang ngủ say bên cạnh, giơ điện thoại lên, chụp một tấm hình đống chăn mền hơi nhô lên.

Tiếng đèn flash tách một cái sáng lên, Doanh Kiêu giật mình, thấy Cảnh Từ vẫn ngủ ngon, không bị làm phiền thì thở phào, gửi ảnh chụp vào trong nhóm.

【 Kiêu 】: [ ảnh chụp ]

【 Ông nội Hà của mi 】: Cái này là cái gì? Xem không hiểu luôn á.

【 Trịnh Khuyết không chính xác 】: Chăn? Mày chụp cái chăn làm gì?

【 Bành Trình Trình 】:???

【 Kiêu 】: Mù? Ngay cả Cảnh Từ cũng nhìn không ra?

【 Kiêu 】: Tối nay cậu ấy mặc đồ ngủ của tao, ở nhà tao, đắp chung một cái chăn với tao. Giải thích như vậy chúng mày đã hiểu chưa?

【 Ông nội Hà của mi 】: Không phải, rốt cuộc là chúng tao mù hay là mày có bệnh? Mày chụp cái chăn thì mợ nó ai có thể thấy được đó là Cảnh Từ, tưởng bọn tao có mắt nhìn xuyên tường hết đấy à?

【 Trịnh Khuyết không chính xác 】: Không không không! Lão Hà! Trọng điểm get sai rồi! Vì sao Cảnh Từ lại ở trên giường anh Kiêu? Vì sao????

【 Bành Trình Trình 】:...

【 Kiêu 】: Không chụp chăn thì chẳng lẽ chúng mày còn muốn nhìn mặt Cảnh Từ? Chưa ngủ đã bắt đầu nằm mơ rồi cơ đấy.

【 Kiêu 】: Cảnh Từ ở trên giường của tao thì sao hả? Lão Lưu cũng thừa nhận quan hệ của hai chúng tao rồi, chúng mày có ý kiến giề?

【 Ông nội Hà của mi 】: Cút giùm đi cho bố nhờ!!!!!!

【 Trịnh Khuyết không chính xác 】: Chợt cảm thông cho lão Lưu... Được rồi, mày vui vẻ là được.

【 Kiêu 】: Đương nhiên là tao vui vẻ rồi, vui vẻ phải ngủ chung với Cảnh Từ nè. Chúng mày cố lên, đang một thân cô đơn vắng lặng lạnh lẽo thì tranh thủ mau đi ngủ sớm đi.

【 Ông nội Hà của mi 】:...

【 Trịnh Khuyết không chính xác 】:...

【 Bành Trình Trình 】:...

Khoe khoang trong nhóm một hồi, cảm giác hưng phấn trong lòng Doanh Kiêu cuối cùng cũng hơi xoa dịu được một chút. Hắn để điện thoại di động xuống, không biết xấu hổ dịch người sang cạnh Cảnh Từ, ngủ thiếp đi.

Sáng ngày hôm sau, vì Cảnh Từ muốn tra thành tích nên lần đầu tiên Doanh Kiêu không nằm ì trên giường, hơn sáu giờ đã cùng thức dậy với cậu. Hai người vừa làm đề vừa chờ đồng hồ đến tám giờ.

Bảy giờ năm mươi phút, Doanh Kiêu đặt bút xuống, nói với Cảnh Từ: “Đưa thẻ căn cước và thẻ thí sinh cho tôi, tôi tra điểm giúp cậu.”

Cảnh Từ gật gật đầu, lấy thẻ ra đưa cho hắn.

Tỉnh Đông Hải không nhiều người tham gia thi đấu, người tra thành tích đương nhiên cũng không nhiều. Nhưng trang web chính thức chính là như vậy, vừa đến thời điểm mấu chốt chắc chắn sẽ bị kẹt.

Doanh Kiêu tải lại nhiều lần, ngay cả dãy số trên thẻ căn cước cũng nhập vào ba bốn lần, suýt chút nữa quăng chuột đi mới tải được thành tích của Cảnh Từ.

Điểm thi lần một: 101

Điểm thi lần hai: 125

Tổng điểm: 226

Điểm cao nhất kể từ khi tỉnh Đông Hải tham gia thi đấu Toán học toàn quốc cho tới nay.

- ---------

Tác giả có lời muốn nói:

Doanh Kiêu: Khi cô đơn tao sẽ muốn chọc thằng nào đây ta...

Bọn Hà Chúc, Trịnh Khuyết, Bành Trình Trình run lẩy bẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.