Editor: spring | Beta-er: lnc
Cửa gỗ mỏng tang bị kéo ra thật mạnh từ bên trong, Cảnh Từ còn chưa kịp phản ứng, cặp sách phía sau lưng đã bị túm chặt, cậu bị Doanh Kiêu kéo cả cặp cả người vào trong phòng học.
“Cố ý trêu chọc anh à?” Một tay hắn chống tường, vây Cảnh Từ giữa cánh cửa và hắn, gắt gao nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt nhiệt liệt nóng bỏng.
Cảnh Từ đang bày tỏ tấm lòng của mình với hắn, lại còn dùng cách trêu người như thế.
Doanh Kiêu không nhịn được mà thầm chửi một câu thô tục, cái này mọe nó ai có thể cưỡng lại được?
“Không có.” Đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của hắn, Cảnh Từ lập tức như thể bị bỏng, vội vàng dời mắt. Gương mặt cậu hơi đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Chỉ là em... nhớ anh.”
Trước đó ở bên nhau, hai người nắm tay ôm hôn, mặc dù Cảnh Từ thích nhưng cũng không cảm thấy không thể thiếu những hành động này. Nhưng đến khi đụng cũng không thể đụng vào, cậu mới phát hiện bản thân khát vọng có tiếp xúc tứ chi với Doanh Kiêu nhường nào.
Cậu không có ý gì khác, chỉ muốn sát bên Doanh Kiêu gần hơn chút nữa, gần thêm chút nữa, cho dù là cách cửa kính cũng được.
Trong lòng Doanh Kiêu tê dại, hắn biết, với tính cách của Cảnh Từ, có thể chủ động đến mức này thì e rằng cậu thật sự đã nhớ hắn vô cùng.
Hắn hít thở sâu, cố nén xúc động ôm cậu vào lòng rồi bừa bãi hôn, khàn khàn nói: “Muốn anh chạm vào em?”
Cảnh Từ “ừ” một tiếng thật trầm.
Doanh Kiêu sợ cậu khó chịu nên cố ý dời sự chú ý của cậu đi.
Hắn hơi cúi người xuống, cách Cảnh Từ gần hơn một chút, nhưng vẫn cẩn thận không chạm vào cậu tẹo nào, mập mờ nói: “Muốn anh chạm vào chỗ nào của em? Lỗ tai, ngực, chân, hay là...”
“Anh!” Cảnh Từ vội vàng ngắt lời hắn, dùng gương mặt chín đỏ cà lăm nói: “Ở, ở trong phòng học đấy.”
“Ừ, anh biết.” Doanh Kiêu thu hết dáng vẻ ngượng ngùng của cậu vào mắt, cười một tiếng, không thèm để ý nói: “Nhưng nào có ai khác.”
“... Vậy cũng không được.” Cảnh Từ có một sự kiên trì khó hiểu với điều này: “Trong phòng học không được.”
Tình cảm mà vẫn cứng nhắc.
Doanh Kiêu bật cười, cố ý xuyên tạc ý của cậu: “Không phải phòng học là được?”
Cảnh Từ thẹn thùng quay đầu, hồi lâu sau, nhẹ nhàng gật đầu.
Sau khi hai người chia xa, Doanh Kiêu rất ít khi nói mấy lời cợt nhả với Cảnh Từ. Một phần do sợ không khống chế nổi bản thân, phần nhiều là lo lắng sẽ gây áp lực cho Cảnh Từ, khiến cậu cảm thấy áy náy và tự trách.
Nhưng hôm nay, nếu chính cậu đã bắt đầu...
Doanh Kiêu liếm môi, vậy thì không thể trách hắn không khách khí.
“Có thể làm gì?” Doanh Kiêu lười biếng dựa vào tường, cười lưu manh vô lại: “Em không liệt kê rõ ràng ra, ngộ nhỡ anh không cẩn thận làm gì đó khiến em khó chịu thì làm thế nào?”
“Em... Em sẽ không khó chịu.”
“Tại sao lại không chứ?” Doanh Kiêu nhướng mày, tiện tay túm lấy cặp sách của cậu đeo lên: “Vừa rồi em không cho phép anh nói câu nào.”
Hắn nhìn vào đôi mắt Cảnh Từ, dụ dỗ: “Nghe lời, nhỏ giọng nói với anh, có thể làm gì?”
Lần này, ngay cả mang tai Cảnh Từ cũng đỏ au, hầu kết cậu giật giật, thật lâu sau cắn răng nói: “Tùy tiện... Tùy tiện làm gì cũng được.”
Hô hấp Doanh Kiêu trở nên thô nặng, đối với hắn mà nói, lời này của Cảnh Từ không khác gì thoát ý mời gọi. Hắn bị trêu chọc đến tưởng phát điên, hung ác nắm chặt nắm đấm: “Em chờ đó cho anh! Chờ sau này...”
Cảnh Từ ngước mắt.
Doanh Kiêu khẽ cười một tiếng, sau đó hơi nghiêng người, ghé vào tai cậu thở hổn hển: “Ông đây giết chết em.”
Các học sinh ra ngoài ăn cơm lần lượt trở lại, mấy người Hà Chúc là đám sớm nhất.
Bọn họ cũng nộp bài sớm, không phải đã trả lời xong, mà là do không muốn xếp hàng chờ ăn cơm. Dù sao viết như thế nào cũng chỉ được từng ấy điểm, dứt khoát sớm nộp bài đi ăn cơm.
“Đậu má, mày nói kỹ càng hơn chút đi, tao...” Trịnh Khuyết vừa đi vừa gào về chỗ ngồi, đang muốn nói gì đó, ánh mắt chợt rơi vào Cảnh Từ đang nằm gục xuống bàn, nhất thời im lặng.
Cậu ta ngồi vào chỗ của mình, quay đầu hỏi Doanh Kiêu: “Anh Từ sao vậy?”
Doanh Kiêu đang làm đề, nghe vậy, bút trên tay không ngừng, cong môi nói: “Mệt mỏi.”
“Chuyện lạ nha.” Trịnh Khuyết chậc chậc cảm thán: “Lần đầu tiên tao thấy anh Từ bị thi thố làm cho mệt mỏi.”
Đằng trước, Cảnh Từ nằm lệch đi, nghiêm ngặt giấu lỗ tai đỏ bừng kia trong cánh tay.
Trịnh Khuyết chỉ thuận miệng hỏi một chút, được đáp án thì không dây dưa nữa, ngược lại đưa tay chọc chọc Hà Chúc: “Lão Hà, chuyện vừa rồi mày nói tiếp đi, tao tò mò ghê á.”
“Kiều An Ngạn lớp 11-11 kia ấy.” Hà Chúc xoay người, bật lon coca, vừa uống vừa nói: “Rút thăm trúng thưởng trên mạng được mấy vạn.”
“Trước đó chẳng phải anh Kiêu từng nghe ngóng về gã ta sao, lúc ấy lão Bành bảo gã có đôi khi đặc biệt may mắn, tao vốn không tin, cảm thấy quá mơ hồ.” Hà Chúc hâm mộ tặc lưỡi: “Hiện tại xem ra thật đúng là không phải nói mò.”
Trịnh Khuyết nghe mà nhiệt huyết sôi trào, kích động tiếp lời: “Gã ta rút thưởng gì thế? Tao cũng muốn thử xem.”
“Ai biết.” Hà Chúc lấy tay chùi miệng, lắc đầu nói: “Gã không chịu nói.”
Trịnh Khuyết thất vọng thở dài: “Sợ mọi người biết xong đi rút, kéo thấp tỷ lệ trúng thưởng à? Hầy, có phúc cùng hưởng chứ.”
Bành Trình Trình bỗng nhiên cười lạnh một tiếng.
Ngoài xổ số ra, có giải thưởng gì có thể lập tức trúng được mấy vạn, hơn nữa còn che giấu không chịu lộ ra ngoài? Đánh bạc còn không sai biệt lắm.
“Lão Bành, mày quái gở gì thế?” Trịnh Khuyết không tim không phổi khoác vai Bành Trình Trình: “Chẳng lẽ mày cũng ghen tỵ?”
Bành Trình Trình dùng ánh mắt dành cho thiểu năng nhìn cậu ta, chậm rãi hộc ra bốn chữ: “Đánh bạc trên mạng.”
“Đù!” Hà Chúc giật mình, suýt chút nữa quăng cả chai Coca trong tay đi: “Không thể nào? Loại chuyện này gã cũng dám làm?”
Đám Hà Chúc mặc dù không thích học tập, còn thường xuyên trốn học ra ngoài chơi game, nhưng cái gì có thể cái gì không thể đụng vào, trong lòng luôn có giới hạn rõ ràng.
Trịnh Khuyết cũng không tin: “Đánh bạc toàn thua, nào có thắng nhiều như vậy? Hơn nữa đều là học sinh, nghiện đánh bạc từ đâu ra?” Cậu ta khoát khoát tay: “Lão Bành, mày đừng nói chuyện giật gân.”
Bành Trình Trình lười lãng phí miệng lưỡi với cậu ta, mặt không thay đổi xoay sang chỗ khác, nằm xuống bàn đi ngủ.
Đằng sau, Doanh Kiêu lật thêm một trang sách luyện tập trong tay, cúi đầu che ý lạnh trên mặt.
Những ngày gần đây, hắn suy nghĩ rất nhiều.
Sau khi hỏi Kiều An Ngạn ở trên sân thượng, Doanh Kiêu có thể khẳng định, đời trước trong miệng gã, hắn chắc chắn ở bên cạnh Cảnh Từ. Không chỉ như thế, bạn học mà gã nhìn thấy đi bên cạnh hắn hẳn cũng là Cảnh Từ.
Nếu thật sự như Kiều An Ngạn nói, ngày hôm ấy, sau khi trở về gã liền chết, dù gã có sống lại thì cũng không nên có ảnh hưởng đến Cảnh Từ lớn như vậy.
Cho nên Doanh Kiêu có khuynh hướng Kiều An Ngạn đã làm gì đó với Cảnh Từ nên mới dẫn đến tất cả những chuyện hiện tại xảy ra.
Cụ thể là gì thì hắn không nghĩ ra được, nhưng...
Doanh Kiêu nắm bút, khóe mắt đuôi lông mày toàn là tàn nhẫn.
Người hại Cảnh Từ, đừng nói là luân hồi một lần, cho dù luân hồi một trăm lần, hắn đều sẽ nhớ kỹ thù này.
Kiều An Ngạn sợ nhất là cái gì?
Đời trước trải qua thê thảm như vậy, gã chắc chắn rất sợ việc rơi xuống hoàn cảnh như trước một lần nữa.
Nhưng hắn cố tình muốn Kiều An Ngạn trơ mắt nhìn bản thân một lần nữa giẫm lên vết xe đổ. Muốn thay đổi cuộc đời, tự mình không cố gắng, lại đi dùng đường ngang ngõ tắt cướp đoạt đồ của người khác, dự định chiếm làm của riêng, nào có chuyện dễ dàng như vậy.
Doanh Kiêu chậm rãi quay bút trong tay, đánh bạc ư, vừa mới bắt đầu tất nhiên phải cho chút ngon ngọt, bằng không thì ——
Sao có thể làm cho gã mụ mị đi chứ?
Giáo viên Thực Nghiệm tỉnh có hiệu suất rất cao, chỉ tốn hai ngày đã cho ra thành tích thi tháng.
Cảnh Từ vẫn một mình ngồi trên ngai vàng, đứng đầu bảng, khiến người xếp thứ hai hoàn toàn không nhìn thấy hy vọng có thể vượt qua. Nhưng liên tục bị vả mặt suốt một học kỳ, toàn bộ học sinh lớp mười một đã hoàn toàn chết lặng với việc này.
Lại một lần nữa nhìn thấy tên và điểm số của cậu, trong lòng không gợi lên chút gợn sóng nào.
Đây không phải chuyện rất bình thường sao? Cảnh Từ không thi đứng đầu mới không bình thường ấy!
Cái gì? Chuẩn bị thi đấu, mấy tháng không đứng đắn học tập? Thành tích học tập hẳn nên rơi xuống?
Đó là với người bình thường thôi, đại lão có thể giống vậy ư? Thật sự là hiếm có khó tìm!
Nhưng so với sự bình tĩnh bên ngoài, lúc này, lớp 11-7 lại lâm vào một cơn chấn động mới.
Lần này không phải là bởi vì Cảnh Từ, mà là bởi vì Doanh Kiêu.
“Anh Kiêu...” Trong phòng học, Hà Chúc đi từ bảng vàng xuống với bước chân phù phiếm, khuôn mặt phức tạp đi đến bên người Doanh Kiêu: “Mày biết lần này tổng điểm của mày là bao nhiêu không?”
Sự liều mạng cố gắng suốt một kỳ nghỉ đông không hề uổng phí, khoảnh khắc đọc bài thi lúc ngồi trong phòng thi, Doanh Kiêu liền biết lần này mình sẽ thi không quá kém.
Trước đó, lúc giáo viên giải bài thi, trong lòng hắn tự cho điểm, cảm thấy mình có thể tầm 550 điểm.
Không đợi hắn hỏi, Hà Chúc liền không kịp chờ đợi nói: “566!”
“Đây... Đây là qua tuyến một à?” Hà Chúc khó có thể tin nhìn Doanh Kiêu: “Chỉ một học kỳ, chỉ một học kỳ mà cao hơn hẳn 166 điểm! Mợ nó, mày là cầm thú à?”
Đầu tiên là Cảnh Từ, rồi là Doanh Kiêu.
Không biết vì sao, trong lòng Hà Chúc bỗng nhiên dâng lên cảm giác quái dị là học tập rất đơn giản...
Có lẽ cậu ta cố gắng một chút thì cũng có thể thì được 500 điểm chơi?
“Đù má!” Trịnh Khuyết không có khái niệm gì về điểm số, nhưng Hà Chúc nói tuyến một, cậu ta lập tức hiểu: “Hiện tại anh Kiêu của tao đã trâu bò như vậy sao?”
Hai người bọn họ thì bị dọa đến sửng sốt, Doanh Kiêu lại không phản ứng, tiếp tục làm bài, như thể người thi được 566 điểm kia không phải hắn.
Hà Chúc không nhìn nổi, cúi người cướp bút trong tay của hắn: “Không phải chứ, anh Kiêu, sao mày có thể bình tĩnh như vậy?”
“Có gì có thể kinh ngạc? Dù sao...” Doanh Kiêu cuối cùng cũng ngẩng đầu, hắn cong môi, phóng đãng cười một tiếng: “Tao lợi hại hay không, chẳng lẽ trong lòng tao không ước lượng được sao?”
Hà Chúc: “...”
Hà Chúc dùng mắt cá chết nhìn hắn: “Muốn chút mặt đi ạ, được không? Nói mày béo mày còn thở thêm.”
Doanh Kiêu lấy một viên kẹo dừa trong túi ra, lột giấy gói bên ngoài ra, nhét vào trong miệng, cà lơ phất phơ ngửa ra sau, dựa vào tường, cười nhạo một tiếng: “Mình đần còn muốn trách người khác? Tao có thể thi bao nhiêu điểm, nhìn vào Cảnh Từ chẳng phải sẽ biết?”
Hà Chúc ngơ ngác, lập tức bừng tỉnh đại ngộ: “Cũng phải, dù sao vở ghi chép của mày cũng do anh Từ làm.”
“Không.” Doanh Kiêu lười biếng dùng đầu lưỡi câu lấy viên kẹo: “Cho mày thêm một cơ hội biểu hiện chỉ số thông minh, ở cùng với Cảnh Từ lâu nên tao càng lúc càng giống cậu ấy, đây gọi là gì?”
Hà Chúc chớp chớp mắt, vô ý thức thuận theo lời hắn nói tiếp: “Gọi là sức cuốn hút của học thần?”
Doanh Kiêu nhìn sau gáy Cảnh Từ, cười nhẹ: “Sai, tướng phu thê.”
Hà Chúc: “...”
- ----------------
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay anh Kiêu là anh Kiêu đứng đắn thi 566 điểm! Cho nên không biểu diễn vở kịch nhỏ!
Editor có lời muốn nói: Hơi muộn một xíu nhưng vẫn chúc các chị em ngày 20/10 mạnh khỏe, vui vẻ và luôn xinh đẹp đó nha!