Editor: Lilac | Beta: Inc
Sau khi kết thúc buổi thi đầu tiên, mấy trăm người cùng ra khỏi trường thi, Cảnh Từ tốn một lúc khá lâu mới thoát khỏi đám người vây kín xung quanh, lên chiếc xe bus số 17 đưa họ đến lúc sáng.
Trường thi của cậu cách khá xa vậy nên cũng là người lên xe muộn nhất, lúc cậu lên xe thì Chu Siêu với Giang Sùng đã yên vị rồi.
Hình như Giang Sùng làm bài không được tốt cho lắm, sắc mặt cậu ta hơi sa sầm, tay ôm cặp sách, cúi thấp đầu không nói không rằng.
Chu Siêu cũng không khá hơn là bao, chẳng qua là khả năng chịu áp lực của cậu chàng tốt hơn Giang Sùng, thấy Cảnh Từ tới thì lập tức đứng dậy vẫy tay với cậu: “Anh Từ, bên này nè!”
Cảnh Từ bước tới, ngồi cạnh cậu chàng, Triệu Phong bên kia lập tức đưa tới cho cậu một chai nước: “Em uống chút nước đi.”
Trong xe đông người, nhiều tai mắt, rút kinh nghiệm chuyện hôm qua, Triệu Phong không hỏi gì cả.
Cảnh Từ cảm ơn ông, vặn nắp uống mấy ngụm, cảm giác thoải mái hơn nhiều. Hơn bốn tiếng đồng hồ không được uống giọt nào, cổ họng cậu khô muốn bốc cháy luôn rồi.
Mấy năm trước, công tác coi thì không có nghiêm ngặt như vậy nhưng vì đám gian lận quá kiêu ngạo, có khi thí sinh còn chưa vào trường thi thì bên ngoài đã có người rao bán đáp án.
Những ban ngành liên quan lập tức vào cuộc chấn chỉnh lại, còn tiện tay tăng cường kỷ luật trường thi, dù trên chai nước có chữ hay không có chữ đều nhất quyết không cho mang vào.
Sau khi mọi người đến đông đủ, tài xế nhanh chóng cho xe chạy về khách sạn.
Tiếng động cơ xe bus rất lớn, hơn nữa những thí sinh tỉnh khác còn đang rầm rì bàn luận về đề thi vừa rồi, hai người ngồi sát cạnh nhau dù có nhỏ giọng nói chuyện thì người ngồi hàng bên cạnh cách một cái lối đi nhỏ hẹp tuyệt đối không thể nghe được.
Chu Siêu lén liếc về phía Triệu Phong một cái, ghé sát lại nói với Cảnh Từ: “Anh Từ, ông làm bài thế nào?”
Sau khi hỏi xong thì lập tức lén kéo kéo tay Cảnh Từ: “Nói nhỏ thôi.”
Cảnh Từ nghĩ một lát, bình tĩnh trả lời: “Làm hết mấy bài tôi biết thôi.”
Chu Siêu đau khổ nói: “Về cơ bản là tôi không đủ thời gian để làm! Lần này nát thật rồi, đừng mơ bạc nữa huy chương đồng còn quá tầm với ấy.”
“Đừng nghĩ nhiều.” Cảnh Từ an ủi cậu chàng: “Còn ngày mai nữa mà.”
Chu Siêu ủ rũ cúi đầu: “Thực sự là mai tôi không muốn thi nữa luôn.”
Vốn dĩ Chu Siêu muốn dồn hết sức mình làm bài thật tốt ở kỳ thi Olympic cuối cùng này cơ mà ai ngờ được là vừa nhìn đề thôi đã ngơ ngác, ngỡ ngàng rồi. Lúc ngồi trong phòng thi cậu chàng đã vừa làm bài vừa muốn gục ngã, giờ thấy Cảnh Từ thì không chịu nổi nữa, bắt đầu mở miệng than thở.
“Sao đề năm nay lại khó như vậy chứ? Tôi còn tưởng là sau khi quyết định không cộng điểm đại học thì sẽ dễ hơn chút.”
Trong Đông Lệnh Doanh, vận may cũng vẫn chiếm một tỉ lệ nhất định, trước đây có những người đã từng đoạt được huy chương vàng rồi nhưng khi tham gia thi một lần nữa thì lại rớt xuống tận đáy vực bởi vì đụng trúng dạng đề mình không nắm chắc.
Cảnh Từ không biết cách an ủi người khác cho lắm, sau khi suy nghĩ một hồi lâu cậu mới nói: “Lần trước thi vòng loại cấp tỉnh cậu cũng cảm giác làm bài không được tốt nhưng cuối cùng điểm vẫn cao còn gì.”
Chu Siêu ngẩn ngơ: “Ừ nhỉ.”
Gặp phải tình huống tương tự như lần trước khiến tâm trạng Chu Siêu tốt hơn nhiều, biết đâu sau này lên voi thì sao.
“Chúng ta không bàn về bài thi nữa, chờ thi xong hẵng nói.
Chu Siêu gật đầu thật mạnh: “Tôi nghe ông.”
Khó khăn lắm mới vớt được một cái phao cứu sinh, Chu Siêu không muốn đắm sâu hơn đâu, cậu chàng vội vàng lấy điện thoại ra dời sự chú ý của mình, ai ngờ càng xem mắt càng trợn tròn.
“Vãi chưởng, anh Từ! Ông xem mấy cái này là gì chứ?!” Chu Siêu làm bé ngoan mười mấy năm cũng có lúc không nhịn được mà văng tục.
Cảnh Từ ghé lại liếc nhìn màn hình điện thoại của cậu chàng một cái, cũng ngây ngẩn cả người.
Chu Siêu đang lướt tin tức về Đông Lệnh Doanh, trang web trả kết quả về, phần đầu thì vẫn bình thường, không có gì để nhắc tới nhưng càng lướt càng thấy có gì đó sai sai.
【Ngày thi đầu tiên của trận chung kết Olympic toán học cấp quốc gia đã kết thúc, trưởng đoàn tỉnh Đông Hải lại có thể nói lời kiêu căng như vậy...】
【Trưởng đoàn tỉnh Đông Hải thản nhiên nói người của tỉnh bọn họ năm nay nhất định sẽ vào đội tuyển quốc gia, rốt cuộc là phát ngôn bừa bãi hay sớm có chuẩn bị từ trước? Khiến chúng ta mỏi mắt trông chờ.】
【Đưa tin tại hiện trường Đông Lệnh Doanh toán học, tỉnh Đông Hải năm nay sẽ trở thành hắc mã* số một sao? 】
(*黑马: ngựa ô hay dark horse. Từ này dùng để chỉ một người ít được chú ý đến nhưng lại mang trong mình những kỹ năng đặc biệt, những ý tưởng đặc sắc, sở hữu tiềm lực vô hạn. Có thể hiểu là thiên tài ẩn mình.)
【Kỳ thi khó nhất cả nước, liệu tỉnh Đông Hải có thể thành công lội ngược dòng rửa sạch nỗi nhục của những kì trước hay không?】
...
Số người để ý đến kì thi này không nhiều nhưng ai chú ý đến thì đều hiểu rõ về việc thi cử.
Chu Siêu không nhịn được mà nhấp vào trang thông tin mới khá có tiếng, vừa nhấp vào đã hiện ra một đống bình luận---
【??? Trưởng đoàn tỉnh Đông Hải điên rồi à?】
【226 điểm cao lắm à? Không phải chứ, ai cho tỉnh Đông Hải tự tin lớn như vậy, cái bạn đó tên là Cảnh Từ nhỉ, nhất định cậu ta có thể vào đội tuyển quốc gia sao?】
【Không đúng, chả lẽ tôi nhớ lộn à? Tỉnh Đông Hải không phải là từ trước đến giờ không một ai có thể lọt vào đội tuyển quốc gia à?】
【Thím không sai, là do bọn họ ảo thôi.】
【Cảnh Từ? Chưa nghe bao giờ... Không phải đại thần nào đó chứ?】
【Vừa sáng ra, dậy lướt phải tin tức như này... Rốt cuộc là do tỉnh Đông Hải không cam lòng im hơi lặng tiếng nên chuẩn bị trở thành trò cười cho thiên hạ à?】
【Nói thật chứ nguồn tài nguyên giáo dục ở tỉnh Đông Hải sao lại kém vậy? Theo lý thuyết mà nói thì nhà nước cũng đầu tư không ít đúng không, quả thực... nhận được nhiều như thế thì có là lợn cũng có thể bay được luôn rồi.】
(*猪站在风口上都能飞起来吧 m.n check lại chỗ này giúp em nhé.)
【Nhảy nhót như một thằng hề.】
Bởi vì Đông Lệnh Doanh năm ngoái bên chính phủ quản lý thông tin khá chặt chẽ nên thông tin về kỳ thi vẫn luôn giới hạn trong một vòng nhỏ*, về cơ bản thì người ngoài sẽ không để ý đến nhưng năm nay lại có phóng viên tìm được ngách nhỏ**, thu hút được cơ số sự chú ý của người bên ngoài.
(*Ở đây muốn nói là có người lách luật, tuồn thông tin ra ngoài)
Nhiều người chú ý đến thì sẽ luôn có những người không hiểu ở đây đang thảo luận về vấn đề gì. Người “trong giới” thấy vậy thì sẽ tiện tay phổ cập “chiến tích huy hoàng” của tỉnh Đông Hải trong kì thi những năm vừa qua cho cả làng cùng biết.
Cứ như thế, một truyền mười, mười truyền trăm, đến cuối cùng ai ai cũng biết năm nay tỉnh Đông Hải vừa mới sinh ra được một người có 226 điểm thì không coi trời nam đất bắc ra gì, bắt đầu mạnh miệng.
Nháy mắt, những lời chế nhạo vốn dĩ chỉ trong nhóm những người quan tâm đến Đông Lệnh Doanh tràn ra ngoài, ngay cả cái tên Cảnh Từ cũng được nhiều người biết đến.
Nhìn chung thì khi đưa tin về Đông Lệnh Doanh, ngoài những người dẫn đoàn và những tuyển thủ có triển vọng ra thì hầu như không ai được chụp ảnh một mình như vậy cả. Nhưng mắt thấy sự kiện lần này thực sự quá hút người xem, hơn nữa gương mặt của Cảnh Từ thực sự rất nổi bật nên mấy phóng viên không nhịn được mà lén chụp mấy bức rồi chọn tấm có độ phân giải cao, đăng lên cùng với những thí sinh có triển vọng kia.
Bởi thế, nháy mắt khung bình luận lại bùng nổ.
【Vãi chưởng!! Em trai nhỏnhỏ, em có thể!! Yêu đương không?】
【Trời đất ơi!! Đẹp trai quá chừng luôn! Cơ mà cảm giác có hơi trầm, có vé không được dễ gần cho lắm, học thần nhà mấy người đều lạnh lùng như vậy à?】
【Đây là kỳ thi toán chứ không phải đấu trường nhan sắc được không? Đến phục luôn.】
【Vậy nên gương mặt này của Cảnh Từ cho bọn họ sự tự tin à? Hahahaha, cả tỉnh Đông Hải đều cho tôi một cái cảm giác kì diệu vãi.】
【Đúng là hết nói nổi, mấy lầu trên đều là não tàn hết à, tên nhóc Cảnh Từ này khác gì cái bình hoa không?】
【Không để ý đến Olympic toán lắm nhưng mà gần đây rảnh rỗi, đành ngồi xổm ở đây chờ kết quả vậy.】
“Anh Từ...” Chu Siêu dè dặt nhìn Cảnh Từ, bỗng dưng cảm thấy hơi hối hận vì đã đưa điện thoại cho cậu xem: “Ông không sao chứ?”
“Không sao.” Cảnh Từ không đổi sắc mặt ngẩng lên.
“Thật à?”
Chu Siêu không tin, nếu như người bị dân mạng diss là cậu chàng thì đoán chừng giờ này cậu chàng đang tức muốn nổ phổi luôn rồi.
Lúc này Chu Siêu cũng quên chuyện thi cử, không nhịn được mà oán thán: “Rõ ràng thầy Triệu không có nói như vậy mà. Chẳng hiểu sao mà mấy người này có thể xuyên tạc lời của người khác như vậy.”
“Ừ.” Cảnh Từ dựa vào lưng ghế, bình tĩnh nói: “Không có gì đáng để bận tâm cả.”
Từ nhỏ tới lớn cậu đã nghe đủ kiểu chế nhạo rồi.
Đứa con hoang, nhóc đáng thương, lúc tiểu học cậu còn có biệt danh là thằng nhặt đồng nát, cái nào cũng khó nghe hơn mấy lời trên mạng hiện tại rất nhiều, cậu đã sớm quen rồi.
Hiện tại, ở thế giới này chỉ có hai chuyện có thể ảnh hưởng đến cậu: Một là trong trường hợp chuẩn bị đầy đủ nhưng không thể đạt được hạng nhất; hai là Doanh Kiêu.
“Anh Từ thật lợi hại!” Chu Siêu giơ ngón cái lên với cậu, khoác vai cậu rồi ghé lại gần: “Mẹ nó chứ, đột nhiên tôi có động lực rồi. Anh Từ, mai tôi nhất định sẽ thi thật tốt, biết đâu thực sự được vào tuyển quốc gia thì sao nhở?”
Cảnh Từ cười một tiếng: “Ừ, được đấy.”
Sau khi về đến khách sạn, Cảnh Từ coi như không thấy ánh mắt đánh giá của mấy thí sinh khác, bình tĩnh ăn xong bữa trưa của mình rồi về phòng.
Vừa mới đặt cặp sách xuống thì Doanh Kiêu đã gọi điện tới, lần này không phải cuộc gọi thoại nữa mà là video call.
Cảnh Từ liếc nhìn Chu Siêu đang khom người thay giày, cầm điện thoại ra ngoài, nghe máy.
“Về khách sạn rồi à?” Doanh Kiêu cách màn hình nhìn mọi thứ xung quanh cậu một lát rồi hỏi.
“Ừm,“ Cảnh Từ giơ máy, đi về phía trước mấy bước, tìm một vị trí bắt sáng khá tốt mới dừng lại, nói: “Em ăn cơm xong vừa mới về phòng thì thấy anh gọi video.”
Doanh Kiêu khẽ cười: “Thế này có tính là hai ta có thần giao cách cảm không?”
Cảnh Từ khẽ gật đầu một cái.
Đáy lòng Doanh Kiêu mềm nhũn đến chịu không nổi, hắn không nói chuyện thi cử mà tùy ý tìm một đề tài khác: “Kỳ nghỉ đông này em định làm gì?”
Bởi vì lại đánh Kiều An Ngạn nên hôm nay hắn bị thầy Lưu tha lên văn phòng dạy dỗ tới tận trưa, đến giờ bên tai mới được thanh tịnh một chút, ra ngoài ăn bữa cơm, tiện tay lướt diễn đàn thì thấy topic liên quan đến Cảnh Từ, cuối cùng lại thấy mấy cái tin rác rưởi kia.
Sợ Cảnh Từ bị ảnh hưởng nên Doanh Kiêu cố ý gọi video qua, cẩn thận quan sát sắc mặt của cậu, thấy cậu không có gì khác bình thường mới yên tâm hơn chút.
Cảnh Từ hơi chần chờ một lát, tùy ý nói: “Ở nhà làm bài tập thôi ạ.”
Doanh Kiêu cụp mắt như đang suy nghĩ điều gì đó, hắn bỗng cười một tiếng, nói: “Thời gian nghỉ dài như vậy cũng chỉ làm bài tập thôi à? Không đến mức đấy chứ, chúng ta ra ngoài chơi đi? Em thích đến thành phố nào?”
“Thôi bỏ đi,“ Cảnh Từ lắc đầu từ chối: “Sắp lên 12 rồi, phải tranh thủ thời gian học.”
“Không phải còn tận nửa năm nữa à, không nhanh đến mức đấy đâu.” Doanh Kiêu nhướn mày, đổi cách nói khác: “Thầy Lưu cũng nói rồi, phải kết hợp giữa học tập và nghỉ ngơi thì hiệu suất mới cao được.”
Yết hầuhầu Cảnh Từ khẽ động nhưng cuối cùng vẫn từ chối: “...Trời lạnh như thế, vẫn nên ở nhà thì hơn.”
Cậu cần tìm việc làm thêm trong kì nghỉ đông để kiếm tiền đóng học phí, thực sự là không có thời gian ra ngoài chơi cùng với Doanh Kiêu. Hơn nữa, nếu hai người cùng nhau ra ngoài du lịch thì cậu không thể nào để cho Doanh Kiêu chi trả tất cả các loại chi phí được.
Nhưng hiện tại... cậu không thể chi được một số tiền như vậy.
Doanh Kiêu thở dài, không vòng vo nữa mà mở miệng nói thẳng: “Bé cưng, có phải em có chuyện gì giấu anh không?”
Từ lúc Cảnh Từ nói câu đầu tiên, hắn đã có cảm giác vẻ mặt cậu có điều gì đó không được tự nhiên cho lắm nên mới nhắc đến chuyện đi du lịch, quả nhiên phản ứng của Cảnh Từ cực kì bất thường.
“Không có.” Cảnh Từ cụp mắt, nhẹ giọng nói: “Chỉ là em cảm thấy hiện tại không nhất thiết phải đi chơi xa mà thôi.”
Trước giờ Cảnh Từ chưa từng cảm thấy chuyện không có tiền là có gì mất mặt cả nhưng lúc này Doanh Kiêu hỏi tới, bỗng dưng cậu cảm thấy có chút khó chịu. Nếu như cậu có năng lực hơn một chút nữa thì tốt, như vậy thì sẽ không đến nỗi ngay cả một yêu cầu đơn giản như vậy của Doanh Kiêu cậu cũng không thể đáp ứng nổi.
“Ồ, thật không đấy?” Doanh Kiêu biết rõ, nếu hôm nay không tranh thủ thời cơ hỏi cho ra lẽ thì sau này Cảnh Từ sẽ càng giấu kín hơn nên chỉ đành nhẫn tâm tra hỏi: “Em không muốn ra ngoài chơi với anh có phải là vì muốn lén tà lưa với anh trai họ Tiêu của em không?”
Cảnh Từ ngơ ngác: “Em không có mà.”
“Vậy thì nói thật đi,“ Doanh Kiêu nhìn cậu, hờ hững hỏi: “Rốt cuộc thì em đang giấu anh chuyện gì?”
Cảnh Từ cúi đầu, vừa xấu hổ vừa khó xử, cả mặt nóng bừng bừng. Hồi lâu sau cậu mới nhỏ giọng kể lại chuyện ông Cảnh cắt sinh hoạt phí.
“Đệt! Cái lão súc sinh này!” Doanh Kiêu sút một phát vào bồn hoa bên cạnh, cố nhịn xuống lửa giận trong lòng, nói: “Bao lâu rồi?”
“Chưa lâu lắm đâu, mới tháng này thôi,“ Cảnh Từ an ủi ngược lại hắn: “Anh đừng giận, em còn có học bổng mà.”
“Em...” Doanh Kiêu nhắm hai mắt lại, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại: “Chuyện lớn như vậy sao không nói gì với anh?”
Cảnh Từ trầm mặc không nói.
“Đúng là có tiền đồ thật đấy,“ Doanh Kiêu nhàn nhạt nhìn cậu: “Có phải em xem anh là người ngoài rồi không?”
Cảnh Từ nghe vậy thì lập tức trở nên nóng nảy: “Không phải mà!”
Loại chuyện như này... loại chuyện rối rắm như này thực sự cậu không biết phải mở lời nói với Doanh Kiêu như thế nào.
Biết nói gì bây giờ? Chẳng nhẽ lại ngửa tay vay tiền Doanh Kiêu à? Với tính của Doanh Kiêu thì nhất định sẽ không để cậu có cơ hội trả lại, cậu không có mặt dày như vậy.
Doanh Kiêu hiểu rõ tính cậu, gần như có thể đoán được suy nghĩ trong đầu Cảnh Từ, điều này khiến hắn đau lòng không thôi. Nhưng tính cách không phải ngày một ngày hai là có thể thay đổi được, chỉ đành chậm rãi sửa cho cậu vậy.
Doanh Kiêu bình tâm lại trong chốc lát, nhẹ giọng hỏi cậu: “Bé cưng, anh là gì của em?”
Cảnh Từ mím môi, hạ giọng nói: “Người yêu của em.”
“Người yêu...” Doanh Kiêu lặp lại một lần, hỏi lại cậu: “Vậy hiện tại chúng ta có được tính là người một nhà không?”
Cảnh Từ gật đầu.
“Người một nhà không nói hai phương ngữ*, em còn ngại cái gì?” Doanh Kiêu nói: “Đợi lát nữa em gửi số tài khoản cho anh đi.” Nghĩ một hồi lại nói: “Thôi bỏ đi, em cứ dùng thẻ của anh luôn cũng được.”
Cảnh Từ giật giật khóe miệng nhưng không nói gì, cậu không muốn lợi dụng Doanh Kiêu.
(*一家人不说两家话: Người một nhà không nói hai phương ngữ xuất phát từ chương thứ năm của tiểu thuyết “Đội du kích đường sắt” của tác giả Lưu Tri Hiệp (tên tạm dịch). Câu này có nghĩa là người nhà hoặc bạn bè thân thiết với nhau thì không cần phải nói lời khách sáo, không cần câu nệ với nhau.)
Doanh Kiêu thở dài, nhìn hắn nói: “Bé cưng, nói cho em biết một chuyện này nhé, tiêu tiền của người yêu không phải là lợi dụng hay chiếm tiện nghi gì đâu.”
Cảnh Từ ngước mắt.
Doanh Kiêu khẽ cười: “Thiên kinh địa nghĩa luôn đấy.”
Hắn khẽ ngừng một chút rồi nói tiếp: “Chưa kể, người yêu của anh, anh vui vẻ cho người đó tiêu tiền thì làm sao.”
“Vậy người yêu của anh có chịu cho anh cơ hội thể hiện không?”
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Doanh Kiêu: Vẫn chưa được nuôi tốt, lần sau phải phục vụ bằng gậy thôi.