Xuyên Thành Ca Nhi Nhà Nông

Chương 2: Chương 2




Mình làm mắm tôm ăn có bao nhiêu ngon, Trần Ngọc Bình rất rõ ràng, cố ý nấu nhiều cơm.

Cũng may là nấu nhiều, cơm cùng đồ ăn đều được ăn hết, đừng nhìn thiếu màu sắc, số lượng lại rất nhiều.

Bụng rất no, Trần Nguyên Thu vẫn chưa đã thèm: “Tam ca, mắm tôm còn không? Ngày mai có cá, ta cầm đổi chút trứng tôm trở về, mắm tôm thật sự là ăn quá ngon!”

“Còn một chút, ngày mai buổi sáng ăn với màn thầu”

“Buổi tối không có?”

Thấy tiểu đệ đầy mặt mất mát, Trần Ngọc Bình cười: “Có thể xào trứng gà.”

Trần A Phụ uống chén trà, vẻ mặt thỏa mãn: “Không ngờ mắm tôm này ăn ngon như vậy.”

“Ta ở tiệm trên trấn ăn qua vài lần, đòi ăn làm ra cũng không có ngon bằng Bình ca nhi nấu, thật sự rất khác biệt.”

Liễu Quế Hương tiếp lời: “Cũng là Bình ca nhi tay nghề tốt.”

Cơm chiều cũng là Trần Ngọc Bình nấu, dùng mắm tôm xào đĩa trứng gà, hai món còn lại không thêm mắm tôm, chừa lại chút sáng mai ăn với màn thầu.

Mắm tôm xào trứng gà, đương nhiên là không quên nhà nhị ca, tặng nửa chén qua, Liễu Quế Hương trở về nấu với dưa.

Đất trồng rau chỉ mới nảy mầm, không thích hợp nấu ăn, đây là đợt dưa năm trước, rất ngọt lại mộng nước, nấu ăn rất thơm.

Trần Ngọc Bình hái dưa đem xào, nhà nhị ca cũng đem qua một chén dưa chua, nấu một tô canh rau xanh, một đĩa trứng gà xào mắm tôm.

Cơm cùng đồ ăn được ăn hết sạch sẽ.

Trần A Cha cười nói: “Còn phải Bình ca nhi lại xuống bếp”

“A Cha, ta đã khỏe, sau này việc nấu cơm cứ giao cho ta, chuyện vặt trong nhà cứ giao cho ta là được.”

Trần Ngọc Bình căn bản không lo lắng, nguyên chủ cũng rất am hiểu về nấu ăn, bởi vì thân thể không khỏe, cũng không thể xuống giường làm việc được, đều là làm tốt mấy việc vặt trong nhà. Trần A Cha rảnh rỗi liền đi ngoài ruộng giúp đỡ.

Nghĩ mắm tôm ăn ngon Trần Nguyên Thu trong miệng nước miếng tràn lan, sáng sớm hôm sau, đi theo A Phụ xuống ruộng làm việc, hắn đến bờ sông nhìn lồng trước.

Nay vận khí không tốt lắm, cá nhỏ cùbg tôm đều không nhiều.

“Xong rồi, còn chưa đủ nhét kẻ răng.”

Trần A Phụ trừng mắt nhìn mắt tiểu nhi tử: “Làm nhanh, lúc trở về lại lấy lồng, nhất định nhiều hơn so với bây giờ.”

“Ta ta nhớ thương mắm tôm a!” Lòing nhà mình không có thu hoạch, Trần Nguyên Thu chưa từ bỏ ý định, còn nghĩ đi nhìn lồng nhà nhị ca.

Trần A Phụ liếc mắt một cái nhìn thấu tâm tư tiểu nhi tử: “Chạy nhanh xuống ruộng làm việc.”

“Muốn ăn mắm tôm, phải cần mẫn, cầm lồng đi vào núi thả.”

“Vẫn là A Phụ suy nghĩ tốt.” Trần Nguyên Thu cười có chút vui vẻ: “Thả lồng trong núi, khẳng định có thể vớt không ít trứng tôm. A phụ, một hồi ăn cơm sáng ta liền đi vào trong núi, thuận tiện mang thêm bó củi trở về.”

“Đem theo lồng của nhị ca ngươi luôn.”

Mắm tôm ăn với màn thầu.

Trần Nguyên Thu vẫn luôn không thích ăn màn thầu, cảm thấy còn không bằng ăn bánh bao, màn thầu khô cằn, không có mùi vị gì.

Hôm nay liền không giống, hắn chưa từng cảm thấy ăn màn thầu ngon như vậy! Bà nó ngon quá!

“Thật thơm, ăn ngon.” Trần Nguyên Thu mắt trông mong hỏi: “Tam ca, nhà chúng thật sự hết mắm tôm.?”

“Hết rồi.” Trần Ngọc Bình chỉ chỉ chén mắm tôm đã hết của mùnh: “Còn dư một ít, ngươi đều ăn sạch.”

“Một hồi ta cùng nhị ca đi vào núi thả lồng, ngày mai hẳn là có thể thu hoạch không ít trứng tôm.”

“Muốn đi vào núi a? Ta đi với các ngươi.”

Trần A cha không quá yên tâm: “Có chút xa đấy.”

“Không có việc gì, có nhị ca cùng Tứ đệ, đi chậm một chút là được.”

“Đi thôi đi thôi, đi lại đi lại cũng tốt.” Trần A phụ không ý kiến.

Ba huynh đệ đi vào trong núi thả lồng, đi đi về về mất môht canh giờ.

Trở về thôn, Trần Nguyên Đông Trần Nguyên Thu hai anh em trực tiếp đi ra ngoài ruộng, trì hoãn một lát, buổi sáng còn rất nhiều việc vội.

Trần Ngọc Bình xác thật có chút mệt, chỉ còn lại mình cậu, cứ chậm rãi mà đi.

Tới thế giới này cũng đã được mười ngày, cũng chưa có đi dạo qua bao giờ.

Đi ngang qua quầy thịt heo, lúc này, trên sạp không còn bao nhiêu thịt, chỉ còn lại hai cái cẳng chân.

Chủ sạp thịt heo là một ông lão hơn bốn mươi.

Trần Ngọc Bình cười gọi người, mua hai cái móng heo cùng xương, trên xương cũng không có bao nhiêu thịt, không lấy tiền của cậu.

Trong nhà không có hương liệu, chỉ có chút hoa tiêu, hành gừng tỏi nhà mình có, miễn cưỡng có thể làm ra được món móng heo.

Trần Ngọc Bình vẫn hỏi thử nhị tẩu, có vỏ quế bát giác không.

“Bát giác còn có chút”

“Nhị tẩu, giữa trưa ta đưa tương móng heo lại đây.”

Món này rất tốn thời gian.

Trần Ngọc Bình xem xét mắt, cầm bát giác về nhà, vén tay áo bắt đầu nấu.

Tương móng heo chính là đồ ăn khẩu vị nặng, rất cay, mà cay ăn mới sướng.

Lúc này ớt, không phải đặc biệt cay, phơi thành ớt cay khô tự nhiên cũng kém hơn ớt khô ở hiện đại, cũng may còn có hoa tiêu để tăng hương vị.

Hôm qua dùng mắm tôm nâdu với đồ ăn, hôm nay là tương mống heo, mùi vị còn vá đạo hơn.

Có mấy nhà đi ngang qua cửa Trần gia, ngửi thấy một mùi hương, trong nháy mắt hoảng hốt, cả người mê mê trừng trừng.

Bình ca nhi lại nấu món gì? Sao có mùi như vậy! Giống như là thịt, nhưng chưa từng ngửi qua được mùi thịt này, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, đi xa còn quay đầu trở lại nhìn, không nỡ bước đi, trong lòng nhớ thương nhớ.

Này là nấu cái món gì, quá ngon, quá thơm.

“Tam ca!!!” Trần Nguyên Thu như mọit trận gió chạy vào bếp, đôi mắt nhanh như chớp ở trong phòng quét tới quét lui: “Tam ca, tam ca, ngươi đang nấu món gì.”

Trần Ngọc Bình mới vừa đưa xong tương móng heo trở về: “Ở trong ngăn tủ.”

Trừ bỏ tương móng heo, còn có tôm cá sáng nay, chỉ là không nhiều, còn có chút đồ chua, làm món canh cá tôm chua cay, khoai tây chiên, còn có một đĩa rau xanh xào.

Trần Nguyên Thu cầm chén tương mống heo, mùi hơi nồng làm hắn chun mũi, đầu hơi choáng, đôi mắt nhìn thẳng, ngây ngốc mà nhìn chằm chằm, liều mạng nuốt nước miếng.

“Đứa nhỏ này, ngốc rồi.” Trần A cha thật lo lắng hắn làm rơi nước miếng vào chén, chạy nhanh đem chén lấy lại, để trên bàn cơm.

Trần A phụ nhìn: “Đây là móng heo?” màu cũng rất đẹp, đô đô béo ngậy, mùi cũng thật là thơm, nhìn qua liền muốn ăn.

“Đúng vậy, tam đại gia tặng hai cân xương đầu, buổi tối hầm chè đậu xanh uống.” Trần Ngọc Bình nói với đệ đệ đang ngồi: “Một người một cái, nhiều không có.”

Hai cái móng heo, cắt thành sáu phần, đem đến nhà nhị ca hai phần, trong chén dư lại bốn phần.

Trần Nguyên Thu thật cẩn thận mà ăn, vừa ngon vừa cay, nhai hai lần miệng liền thèm: “Ăn ngon thật! Ta đều không nỡ ăn, tam ca, ngươi sao không nấu nhiều một chút, ngày mai ta đi mua bốn cái móng heo trở về.”

“Trên sạp chỉ còn hai cái.”

“Ta ngày mai đi sớm chút.”

“Nấu món này rất tóin củi.” Trần Ngọc Bình nói.

Trần Nguyên Thu lập tức nói tiếp: “Ngày mai mua xong móng heo, vừa lúc muốn vào núi lấy lồng, ta nhặt nhiều củi trở về là được.”

“Móng heo này, ăn ngon như thịt.” Trần A phụ không nhịn được, lấy ra rượu cất giấu trong nhà, vừa ăn vừa uống. “Quá ngon! Cuộc sống này quá thỏa mãn.” Ông rót cho Trần A cha một ly: “Ngươi cũng uống, chúng ta đã lâu không có uống. Bình ca nhi tay nghề càng ngày càng tốt.”

“A phụ, ta cũng muốn.”

“Cút một bên đi!” Trần A phụ nơi nào bỏ được, rượu này không nỡ uống: “Muốn ăn, chính mình đi mua.”

Trần Nguyên Thu: “A cha……”

Trần A cha vui tươi hớn hở cười, ăn móng heo uống miếng rượu, không lên tiếng.

Tác giả có lời muốn nói:

- ----------****-----------

Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.

Đêm khuya dịch chương này đói bụng ghê////

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.