Xuyên Thành Cẩm Lý Tiểu Phu Lang

Chương 24: Chương 24




Editor: Tuyền

Thôn tây.

Tần Chiêu ngồi dưới bóng cây, lau mồ hôi trên trán.

“Ta đã nói thân thể ngươi không khỏe, vậy mà vẫn cứ muốn phụ bọn ta chuyển đồ.” Lâm lão nhị đang chuyển một giỏ gạch đất bước qua, nửa người trên chỉ mặc một cái áo choàng ngắn, để lộ ra khuôn ngực cường tráng.

Gần đây nhàn rỗi không có việc làm, hắn bèn trả lời cáo thị, đến giúp Tần Chiêu xây nhà.

Ở xa có một nhóm người cao lớn đang hì hục chuyển gạch, trong không khí đầy mùi mồ hôi khó lòng diễn tả được.

Tần Chiêu bị mặt trời rọi cảm thấy hơi chóng mặt, lắc đầu: “Không sao, ta nghỉ ngơi một lát là khỏe lại thôi.” . truyện tiên hiệp hay

Bây giờ đã sắp đến mùa hè, khí trời ngày một nóng hơn. Với cái thời tiết này, Tần Chiêu nán lại ở bên ngoài đến giữa trưa đã có chút không chịu nổi.

Lâm Trường Trung lớn giọng nói: “Ta đã sớm bảo ngươi quay về nghỉ ngơi, chỗ này có bọn ta là được rồi, tên nhóc nhà ngươi nhất định không nghe. Cũng không biết vì sao lại gấp gáp lo lắng như vậy, ngươi vội vã lấy vợ à?”

“Lâm thúc, xem ông nói chuyện này, Tần Chiêu người ta cũng hai mươi mấy tuổi rồi, không nên lo lắng à? Khi ông lớn cỡ này, vợ đang mang thai đứa thứ hai rồi đó.” Phía xa có người tiếp lời, mọi người cười ồ lên.

Lâm Trường Trung: “Im miệng, làm việc.”

Người trong thôn cùng nhau làm việc chính là có lợi chỗ đó, mọi người đều là hàng xóm thân thiết, mệt rồi thì trò chuyện, nói cười, năng suất làm việc cũng tăng cao.

Tần Chiêu ngồi nghỉ ngơi một lúc, cảm thấy thể lực hơi khôi phục, vịn vào thân cây bên cạnh đứng lên.

Trước mắt thì căn nhà đã bước đầu thành hình. Phòng chính đã xây hơn phân nửa, gần như hoàn thành. Một phòng khác dự định dùng làm phòng bếp nhỏ cũng được xây xong nền. Trước phòng chính đào một cái hố sâu, là nơi sau này sẽ làm thành ao.

Tần Chiêu hít thở bình thường lại, chuyển giỏ đất bên cạnh.

Ngay vào lúc này, ở xa vang lên một tiếng la.

“Tần Chiêu, Tần Chiêu, nhà ngươi xảy ra chuyện rồi!“.

Người đến là Lý Đại Lực. Gã chạy nhanh qua, lôi kéo Tần Chiêu thì lại bị kéo lại.

Tần Chiêu nhíu mày, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Tiếng la vừa nãy của Lý Đại Lực thu hút sự chú ý của người khác, mọi người đều dừng việc trong tay, vây quanh lại hỏi: “Sao vậy, sao vậy?”

Lý Đại Lực thở hồng hộc nói: “Ta vừa mới nhìn thấy vài người nơi khác đi về phía nhà ngươi, bây giờ đang đứng chắn trước cửa nhà ngươi đó. Vài người trong thôn cản lại không cho vào, đã có người đi tìm trưởng thôn rồi!”

Mọi người nghe xong đều tức giận.

“Người ở đâu đến vậy?”

“Đến thôn Lâm Khê làm càn, không muốn sống nữa sao!”

“Không biết!” Lý Đại Lực kéo Tần Chiêu, “Nói chung là ngươi mau đi cùng ta, không thì không kịp mất!”

“Tránh ra!”

“Các ngươi đến đây làm gì, thôn Lâm Khê không cho phép tự ý xông vào nhà riêng, các ngươi không sợ bọn ta báo quan sao?”

“Liên quan gì đến các ngươi, tránh ra hết cho ta!”

Bên ngoài cãi nhau xôn xao, cá chép nhỏ nằm sâu dưới đáy thùng gỗ, ngay cả đuôi cũng cuộn lại, sợ đến mức run lên cầm cập.

Những người này... là đến bắt cậu.

Cửa nhà bị đụng vào “ầm” một tiếng, dường như có người muốn phá cửa vào, cơ thể cá chép nhỏ cũng theo đó mà run rẩy.

Tiếng tranh cãi bên ngoài càng lúc càng to, may mà Tần Chiêu đã đổi khóa mới, mấy người đó nhất thời không cạy được. Nhưng cánh cửa kia vốn đã cực kỳ mục nát, căn bản chịu không nổi vài lần lực đập từ bên ngoài.

Lại “ầm” thêm một tiếng, cửa nhà rõ ràng đã bị đập đến rung lắc, rơi ra không ít bụi đất.

Thùng gỗ đặt trên cái tủ thấp ngay trước cửa nhà, chỉ cần xông vào nhìn một cái là thấy ngay. Rốt cuộc Cảnh Lê sợ hãi đến mức không đợi nổi nữa, nhảy ra khỏi nước.

Cậu không dám ở phòng ngoài, nhảy nhảy vào phòng ngủ, tìm kiếm xung quanh một lát, dùng đuôi đập một cái, nhảy lên giường. Thân cá bé nhỏ cực khổ chui vào trong chăn, quấn chặt bản thân lại.

Tần Chiêu đang ở đâu...

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hình như bởi vì tinh thần quá hồi hộp lo sợ, cảm giác cơ thể thiếu nước đến nhanh hơn bao giờ hết. Đuôi của cá chép nhỏ ở sau người nhẹ nhàng đập đập, cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn.

Nhưng cậu vẫn không dám động đậy, yên tĩnh chờ đợi.

Chính vào lúc này, ngoài cửa lại vang lên một âm thanh.

“Các ngươi đang làm gì vậy?”

Mắt cá chép nhỏ sáng lên, Tần Chiêu trở về rồi.

Bên ngoài, bốn năm người đàn ông lạ mặt đứng trước cửa nhà quay đầu lại, nhìn rõ người đằng sau.

Tần Chiêu đứng tại chỗ, ánh mắt bình tĩnh, thế nhưng khi nhìn lướt qua mấy người bọn họ lại khiến vài tên nam nhân dáng vẻ cường tráng cảm thấy có một loại sợ hãi khó mà tả được.

Có điều bọn chúng đã nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Cách ăn mặc của mấy tên này không giống nông hộ bình thường, chất liệu y phục mặc trên người thuộc loại tốt, rõ ràng là người có tiền.

Bọn họ đối mặt nhìn nhau, trong đám người có kẻ bước ra: “Ngươi chính là Tần Chiêu?”

Tần Chiêu: “Là ta.”

“Có người báo ngươi lén giữ cá chép, bọn ta muốn vào trong kiểm tra.”

Tần Chiêu không trả lời.

Thấy hắn không trả lời, người đang nói chuyện nọ lấy lại được sự tự tin: “Không nói gì chính là thừa nhận? Đừng bảo ngươi chưa thấy cáo thị treo thưởng cá chép, ngươi đã tìm thấy lại không trả đúng hạn, muốn giữ làm của riêng à?”

Tần Chiêu nói: “Nếu như các ngươi đang nói con cá nhỏ màu đỏ đó thì lúc trước ta từng nuôi nó một khoảng thời gian, sau này vết thương của nó lành, ta đã thả nó đi rồi. Sợ là các ngươi không tìm thấy ở chỗ ta đâu.”

“Hắn nói dối!” Một giọng nói từ trong đám người phát ra.

Tần Chiêu quay đầu lại nhìn, là Lão tứ Trần gia.

Trần lão tứ tuổi còn trẻ, vóc dáng nhỏ gầy, nước da ngăm đen. Trước nhà Tần Chiêu bây giờ vây quanh không ít người, Trần lão tứ trước đó cũng trà trộn trong đám người, do đó vừa nãy Tần Chiêu không chú ý thấy hắn cũng ở đây.

Trần lão tứ khẳng định: “Con cá đó đang ở trong nhà, tối qua chính mắt ta nhìn thấy!”

Ánh mắt Tần Chiêu dao động nhẹ.

Thì ra người tối qua là gã.

Trần lão tứ cũng nhìn lại Tần Chiêu, trong lòng có hơi hả hê.

Trước kia vợ gã đổi thuốc cho mẹ chồng, suýt nữa hại chết người, những chuyện này trước đó gã cũng biết. Con người gã rất hèn nhát, ngày thường chỉ biết uống rượu mua vui, hoàn toàn không có khả năng kiếm tiền. Nếu như không phải có vợ gã lo liệu trong nhà, gã căn bản không sống nổi đến ngày hôm nay.

Vì vậy chuyện đổi thuốc gã cũng mở một mắt nhắm một mắt, dù sao lão thái thái chết rồi thì chuyện chia nhà cũng có lợi với gã.

Thế nhưng không ngờ lại bị người này phá đám.

Bây giờ vợ gã còn đang bị nhốt trong nha môn, bởi vì chuyện này mà khi chia nhà gã chỉ được chia một miếng đất nhỏ và một gian nhà rách nát.

Gã không biết làm việc đồng áng, bây giờ lại càng không cách nào lấy vợ khác, sau này không biết phải sống thế nào.

Cuộc sống của gã đã biến thành như vậy, thế nhưng con ma bệnh này lại lo liệu xây nhà ở trong thôn, cuộc sống ngày một tốt hơn.

Trần Lão Tứ ghen ghét đến mức ruột gan cồn cào, đầu óc lúc nào cũng nghĩ cách báo thù.

Gã sống không tốt thì người này cũng đừng hòng sống tốt.

Mấy ngày nay Trần lão tứ đều đi đi lại lại gần nhà Tần Chiêu.

Người dân trong sơn thôn nhỏ thành thật chất phác, mỗi nhà mỗi hộ cho dù có nhà hay không đều hiếm khi đóng cửa. Nhưng chỉ có nhà Tần Chiêu từ sáng đến tối đều khóa kín cửa, như là trong nhà có vật gì đó không thể để người khác nhìn thấy.

Trần lão tứ hoài nghi trong lòng, ban ngày nhà Tần Chiêu khóa cửa, gã bèn đợi đến tối đến điều tra.

Ai ngờ tối qua lúc kiểm tra, quả nhiên đã phát hiện một bí mật động trời.

Tần Chiêu căn bản không hề thả con cá đó đi.

Việc trên trấn treo thưởng cá chép người trong thôn gần như đều biết, cũng biết có thể Tần Chiêu đã từng nuôi con cá chép đó một khoảng thời gian. Tần Chiêu giải thích rằng trước khi nhìn thấy cáo thị treo thưởng không lâu đã thả con cá đó mất rồi, Trần lão tứ vẫn luôn cảm thấy mọi chuyện không thể trùng hợp như vậy được.

Tối qua gã nhìn thấy con cá đó vẫn đang ở trong nhà Tần Chiêu thì lập tức hiểu rõ đầu đuôi.

Người này muốn độc chiếm con cá chép trị giá nghìn vàng đó.

Cáo thị trên trấn đó nói rõ, có thể tìm lại cá chép thưởng nghìn vàng, còn nếu như có thể cung cấp tin tức, sau khi chứng thực thông tin chính xác cũng có thể nhận được 100 lượng bạc.

100 lượng, đủ cho gã tiêu xài nửa đời.

Cho nên sáng sớm hôm nay gã liền lên trấn báo cáo tin tức này.

Có thể lấy tiền, còn có thể khiến Tần Chiêu khốn khổ, việc mua bán này chắc chắn chỉ lời không lỗ.

Tần Chiêu cũng đã suy nghĩ rõ ràng ngọn nguồn chuyện này, lại lắc đầu: “Cho dù ngươi có nhiều bất mãn với ta thì cũng không nên dùng việc công để báo thù riêng, vu oan ta như vậy.”

“Ta vu oan ngươi? Ta vu oan ngươi chỗ nào, rõ ràng hôm qua ta nhìn thấy ngươi cho cá ăn!”

Tần Chiêu thu ánh mắt lại, không thèm để ý.

Làm nổi bật sự thất lễ của Trần Lão Tứ.

“Trần lão tứ, ngươi đừng quá đáng!” Lý Đại Lực vẫn luôn đứng bên cạnh Tần Chiêu, cuối cùng không thể nhịn được nói, “Vài ngày trước ta nhìn thấy ngươi đi loanh quanh gần đây, có phải là đang đợi thời cơ kéo phiền phức đến cho Tần Chiêu không?”

Người dân trong thôn dạo này đặc biệt có thiện cảm với Tần Chiêu, lại vì chuyện của vợ Trần lão tứ mà có chút thành kiến đối với hắn, vừa nghe Lý Đại Lực nói như vậy cũng sôi nổi bàn tán theo.

“Đúng ha, chuyện của vợ hắn không phải là bị Tần Chiêu quấy nhiễu sao, không chừng là ghi hận trong lòng đấy.”

“Dù vậy cũng không thể bịa chuyện gạt người được, còn tìm một đám người muốn xông vào nhà người ta như vậy, đây không phải là ức hiếp người khác sao?”

“Đúng vậy, đúng vậy...”

Trần lão tứ bị nói đến mặt đỏ tai hồng, ấp a ấp úng nửa ngày, ngay cả một câu cũng không nói được.

Người đàn ông nói chuyện ban nãy cắt ngang: “Ân oán của các ngươi không liên quan đến bọn ta, bọn ta đến đây là vì muốn tìm con cá chép đó. Nếu ngươi nói không lén nuôi nó, vậy ngươi mở cửa cho bọn ta xem thử, nếu như bên trong thật sự không có thì bọn ta sẽ tự rời đi.”

Tần Chiêu rũ mắt không nói lời nào, chính vào lúc này, một giọng nói từ trong đám đông phía sau vang lên: “Tần Chiêu, ngươi mở cửa ra đi.”

Mọi người quay đầu lại nhìn, trưởng thôn bước ra từ đám đông.

Trưởng thôn nói: “Các ngươi hai bên không ai phục ai, thay vì giằng co như vậy, ồn ào đến nổi tất cả dân trong thôn đều không được yên tĩnh, chi bằng mỗi người lùi một bước.”

“Ngươi mở cửa ra, mọi người trong thôn đều ở đây làm chứng cho ngươi.”

“Đương nhiên nếu mọi chuyện đúng như Tần Chiêu nói, hắn không hề lén nuôi con cá đó, thì ta sẽ chiếu theo quy định của thôn xử phạt Trần lão tứ. “

Nghe trưởng thôn nói như vậy, Trần lão tứ rốt cuộc mới mạnh miệng hơn một chút, nói: “Không cần trưởng thôn xử phạt, nếu như bên trong không có cá, ngày mai ta sẽ rời khỏi thôn!”

Lời này của hắn vừa nói ra, xung quanh đều xôn xao.

Riêng chỉ có Tần Chiêu chau mày, không biết đang nghĩ gì.

Hồi lâu sau, hắn cười nhẹ: “Được.”

Tần Chiêu tiến về phía trước, đám đông dạt qua hai bên, hắn không nhanh không chậm lấy chìa khóa nhà ra, cố ý cao giọng hơn: “Nếu như bên trong không có cá, vẫn mong trưởng thôn trả lại trong sạch cho ta.”

Nói dứt lời, Tần Chiêu mở ổ khóa, đẩy cửa gỗ ra.

Trần lão tứ dẫn đầu vọt vào nhà trước.

Trong nhà rất yên tĩnh, thùng gỗ để ở trên nóc tủ thấp đựng đầy nước, trong nước lại không hề có con gì.

“Sao lại không có, tối qua rõ ràng ta nhìn thấy hắn nuôi cá ở trong này mà!” Trần lão tứ bưng cái thùng gỗ lên nhìn thử xung quanh, giống như nghi ngờ Tần Chiêu giấu cá dưới đáy thùng.

Tần Chiêu vẻ mặt bình tĩnh: “Quả thực lúc trước ta nuôi cá ở đây, nhưng ta nói rồi, ta đã thả con cá đó.”

“Không thể nào, không thể nào như vậy, tối qua chính mắt ta nhìn thấy hắn cho cá ăn, nhất định là bị hắn giấu đi rồi!” Trần lão tứ tức giận nói, “Các ngươi còn ngây ra đó làm gì, không mau vào trong lục soát, con cá đó chắn chắn đang ở trong ngôi nhà này!”

Căn phòng nhỏ rất nhanh đã bị chen chúc chật ních, phần lớn người dân trong thôn còn không thể chen vào, chỉ ở ngoài cửa đợi.

Nhà Tần Chiêu chỉ có chút xíu đó, phòng ngoài nhanh chóng bị người khác lục lọi khắp nơi.

Có người vén rèm vải trước phòng ngủ.

Nhưng lại đứng ngây tại chỗ.

“Ngây ở cửa làm gì, vào trong lục soát đi!” Không biết là ai đứng phía sau đẩy người đó, mọi người nối đuôi nhau đi vào.

Trong phòng ngủ chật hẹp, một thiếu niên nước da cực trắng lui vào đuôi giường, sợ hãi nhìn bọn họ: “Các, các ngươi là ai vậy...”

Thiếu niên dường như rất sợ hãi, hai tay ôm chăn che kín toàn bộ cơ thể, chỉ để lộ ra gương mặt thanh tú xinh đẹp, thêm một phần bờ vai trắng nõn trơn bóng.

Đôi mắt cậu ửng đỏ, con ngươi ẩm ướt giống một loại động vật nhỏ nào đó, biểu lộ sự bất lực và tủi thân.

Trái tim của mỗi người có mặt ở đây đều đập liên hồi, không khỏi cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Giữa bầu không khí yên tĩnh, Tần Chiêu vén rèm vải bước vào phòng.

Tần Chiêu hiển nhiên không ngờ rằng trong phòng lại có cảnh tượng này, bước chân cũng khựng lại như đám người kia. Thế nhưng hắn không biểu lộ ra ngoài, thản nhiên dời tầm mắt, sắc mặt như thường bước qua đó.

Thấy hắn xuất hiện, hốc mắt của thiếu niên càng đỏ hơn.

Tần Chiêu đi đến mép giường, không nhìn thiếu niên kia mà xoay người, bình tĩnh cản trở tầm mắt của mọi người: “Các vị, đã tìm được cá chưa?”

“Cá... Đúng, tìm cá, tất cả tìm cá cho ta!” Trần lão tứ tiếp tục lục soát đầu tiên.

Nhưng trong phòng này làm gì có chỗ nào có thể giấu cá chứ.

Mọi người lục lọi tìm kiếm một vòng cũng không tìm ra bất cứ thứ gì.

Có điều cũng chỉ còn Trần lão tứ và mấy người trên trấn đến là vẫn đang tìm, người trong thôn đã hoàn toàn không quan tâm tung tích con cá kia, sự chú ý của bọn họ sớm bị thu hút bởi thiếu niên trên giường rồi.

Vô số ánh mắt tập trung đánh giá thiếu niên trên giường, người nọ dồn vào một góc, bất lực nhìn nam nhân bên cạnh.

Thế nhưng Tần Chiêu từ đầu đến cuối không hề quay đầu nhìn cậu dù chỉ một lần.

Cảnh Lê hiện giờ rất sợ hãi.

Cậu sợ những người này phát hiện ra thân phận của cậu, bắt cậu đi, lại lo lắng bộ dạng này bị Tần Chiêu nhìn thấy, hắn sẽ phát hiện cậu vẫn luôn lừa dối.

Tần Chiêu... có phải giận rồi không?

Cảnh Lê mấp máy môi, khẽ nhấc một tay lên thăm dò kéo ngón tay Tần Chiêu: “Tần Chiêu...”

Giọng nói yếu đuối mang theo chút nghẹn ngào, như thể một giây sau sẽ lập tức khóc lên.

Tần Chiêu nhắm mắt, khẽ thở dài, nhưng khi thiếu niên định rút tay về thì bị nắm ngược lại.

Nhiệt độ nóng ấm truyền qua các đầu ngón tay, Cảnh Lê ngẩng đầu, rốt cuộc Tần Chiêu cũng mở miệng rồi.

“Các vị chớ trách.” Tần Chiêu ấm giọng nói, “Đây là phu lang ta mới dẫn về thôn, có hơi sợ người lạ.”

Tác giả có lời muốn nói:

Cảnh Lê: Cái gì mà phu lang???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.