Chuyển ngữ: Diên
Một giọt mực nhỏ xuống mặt giấy, nhanh chóng thấm ướt thành một chấm to.
Tần Chiêu khép mắt, trong đó là ý cười không thể che giấu.
Tần Chiêu là ai chứ, Trần Ngạn An vừa nói xong là hắn lập tức hiểu được ngọn ngành.
Cá nhỏ hôm nay căn bản không tức giận, y là vì biết hắn không thích nữ nhân cũng không thích song nhi nên lo lắng không biết làm sao để hoàn thành tâm nguyện cho hắn.
Tần Chiêu chỉ biết dở khóc dở cười.
Hắn thì sợ cá nhỏ vì thôn dân vẽ chuyện mà khó chịu, cố ý đi dọn đường cho y thì y lại... giúp hắn tìm đối tượng xem mắt.
... Con cá ngốc này thật là.
Cá ngốc đang bị dọa sợ đến hồn vía lên mây. Cậu mím mím môi, không dám ngẩng đầu nhìn đối phương.
Tần Chiêu đoán được gì rồi ư?
Hay là Trần Ngạn An đã nói gì với hắn?
“Muốn tìm nam nhân cho huynh trưởng cơ à? Còn muốn đích thân hỏi xem hắn thích loại người nào?” Hương thảo dược quanh quẩn không đi, giọng Tần Chiêu ung dung vang lên trên đầu, “Sao ta lại không biết là ngươi còn có một vị huynh trưởng nhỉ?”
Cảnh Lê: “...”
Tên mập chết bầm kia mi không xong với ta đâu!
“Ta...” Cảnh Lê nhắm mắt nói bừa, “Ta đùa hắn thôi.”
“Nói đùa thôi à?” Tần Chiêu nhẹ giọng hỏi lại.
Giọng điệu này khiến Cảnh Lê lạnh sống lưng, cậu miễn cưỡng gật đầu, khó khăn nói: “Đúng, chỉ đùa thôi.”
Nói xong lại sợ hãi co rúm người lại, trông càng thêm nhỏ nhắn xinh xắn.
... Như thể sợ người ta không biết cậu đang nói dối vậy đó.
Tần Chiêu nào nỡ tiếp tục gây sự với y, im lặng thở dài đứng dậy: “Thôi.”
Hắn xắn tay áo lên đi đến chỗ bếp lò, hỏi: “Ta mua gà cho ngươi, muốn ăn gà hầm hay gà nướng?”
“Nào cũng được.” Cảnh Lê lấy dũng khí nhìn Tần Chiêu, thấy hắn không giận thì nhỏ giọng nói thêm: “Tốt nhất là... một nửa hầm, một nửa nướng.
“...” Tần Chiêu nhìn y, gật đầu: “Được.”
Sau khi ăn tối xong được một lúc thì trời thật sự đổ mưa.
Trận mưa này không giống mưa phùn rả rích ngày xuân, tới vừa nhanh vừa to. Tia chớp chợt lóe, cả bầu trời âm u sáng rõ như ban ngày.
Tần Chiêu nhìn sắc trời, hơi hơi lo lắng.
Cảnh Lê ngẩng đầu vừa khéo nhìn thấy vẻ mặt hắn, hỏi: “Tần Chiêu, ngươi đang nghĩ gì đó?”
Tần Chiêu: “Mưa.”
Cảnh Lê nghe mà chẳng hiểu mô tê gì.
Tần Chiêu giải thích: “Thôn Lâm Khê xây dựa vào suối, ta ở nơi này ba năm thì ngót hai năm lũ lụt. Hiện tại còn chưa đến tháng sáu mà đã mưa lớn thế này, năm nay chỉ sợ...”
“Thôn Lâm Khê không phải ở thượng nguồn hở?” Cảnh Lê hỏi.
“Đó chính là chỗ phiền phức.” Tần Chiêu nói, “Mấy thôn xóm ở hạ du chịu ảnh hưởng của lũ lụt mấy năm liền nên quan phủ đã phái người xây dựng đê điều cao lên, bố trí người chuyên đo mực nước. Nhưng thôn Lâm Khê không nằm trong số thôn xóm đó.”
Thôn Lâm Khê địa thế không cao không thấp, mặc dù không phải khu vực chịu lũ nghiêm trọng nhưng một khi suối dâng nước thì ruộng đồng ven bờ đều bị hư hại hết.
Hư hại này lọt không nổi mắt quan, tất sẽ không được phái nhân lực tới hỗ trợ. Nhưng đối với thôn dân mà nói thì mỗi lần lũ lụt đều là tổn thất nặng nề.
Tần Chiêu nói: “Lúc ta tới thôn năm thứ nhất thì trong thôn gặp lũ, gánh chịu hậu quả nghiêm trọng. Thôn trưởng bị ép đến không thể không đi một chuyến lên huyện thành cầu cứu huyện lệnh, lại tay không trở về.”
“Đó không phải là do quan phủ không làm tròn trách nhiệm ư? Sao bọn họ có thể mặc kệ chớ?” Cảnh Lê nhíu chặt mày, tức giận nói, “Chắc chắn là tham quan!”
Tần Chiêu lắc đầu không đáp.
Mưa ngày càng to, hắn đứng dậy đóng cửa sổ lại đề phòng mưa té vào nhà: “Hi vọng chỉ là ta lo hão, hơn nữa...”
Hắn không nói hết câu, chỉ là như có điều suy nghĩ nhìn thiếu niên đang ngồi bên bàn.
Năm nay có cá chép nhỏ, không chừng có thể tránh được thiên tai.
Cảnh Lê chớp chớp mắt: “Hơn nữa cái gì?”
“Không có gì.” Tần Chiêu nói: “Ngươi luyện viết sao rồi?”
“Viết xong rồi nè!” Cảnh Lê cầm tờ giấy trong tay lên cho hắn nhìn.
Cả tối nay cậu đều dành để tập viết.
Mãi mới tìm được chuyện để làm, cậu quấn lấy Tần Chiêu học được rất nhiều chữ, viết lít nha lít nhít kín hết mấy tờ giấy.
“Học được rồi ta có thể giúp ngươi chép sách nha!” Cảnh Lê hào hứng nói.
Trong nhà chỉ có một án thư, Tần Chiêu bị Tiểu Ngư nhà mình chen tới trên giường đọc sách. Hắn ngồi ở mép giường, nghe xong chỉ cười nhẹ nhàng, cũng không để lời ấy vào lòng.
Mới học được nên thấy mới mẻ hưng phấn, kiên trì được bao lâu chưa thể nói trước được.
Cảnh Lê thấy dáng vẻ ấy của hắn, nhấn mạnh: “Ta làm được, ngươi đừng không tin tưởng ta thế.”
“Ừm, ta tin ngươi.” Tần Chiêu nghĩ nghĩ, lại nói, “Nếu ngươi thật muốn tập viết thì hôm nào lên trấn ta mua cho ngươi quyển Thiên tự văn.”
《Thiên tự văn》là sách chuyên dùng cho trẻ nhỏ học chữ ở thời đại này. Cảnh Lê nghe tên thấy quen quen, nhìn Tần Chiêu nói: “Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang?”
Tay lật sách của Tần Chiêu dừng lại: “Ngươi cũng biết?”
Cảnh Lê cười đến là đắc ý.
Mấy cái này ở hiện đại chỉ là hiểu biết thông thường thôi, như Cảnh Lê mặc dù không học chuyên sâu về văn học cổ nhưng đọc vài câu đầu thì không có gì khó.
Lợi hại như Tần Chiêu nhất định là một người có học thức cao.
Mình phải cố gắng hơn mới được.
Cảnh Lê thầm nghĩ thế, cúi đầu tiếp tục luyện viết chữ.
Tiếng mưa tí tách bị ngăn bên ngoài, trong phòng ánh nến nhảy nhót, in bóng hai người lên cửa sổ.
Vài ngày sau, nhà rốt cục xây xong.
Buổi chiều cùng ngày, Phương Thiên Ứng mang gia cụ vận chuyển tới thôn Lâm Khê, sau đó chuyển thẳng vào tân gia.
Tần Chiêu cũng không biết tên đó nghe được tin tức từ đâu.
“Mấy này đều làm từ gỗ du tốt nhất do chính bản thiếu gia tự tay chọn, đích thân giám sát thi công suốt mười ngày làm ra đấy. Ngươi cẩn thận đi chứ, đừng có phá hư đồ!” Phương Thiên Ứng vừa giới thiệu đồ cho Tần Chiêu vừa theo dõi người bê đồ vào nhà.
Tần Chiêu đứng một bên nhìn mấy tên tráng hán mang từ món từng món chuyển vào nhà, có chút bất đắc dĩ.
Hắn chỉ nói với Phương Thiên Ứng là trong nhà cần một cái giường, một tủ quần áo và một cái bàn vuông nhưng tên đó chả thèm nghe lời hắn, cái gì tiểu án rồi thư án gương đồng bàn trang điểm gì cũng mang tới hết, còn thêm một cái trường kỷ đã xếp sẵn gối mềm đặt ở gian ngoài.
Gia cụ vừa xếp xong là nhà nhỏ của nông dân lập tức biến thành trạch viện tao nhã.
“Sân nhà ngươi không lớn còn đào ao to chiếm chỗ thế làm gì?” Thủ hạ Phương Thiên Ứng mang tới còn bận trước bận sau trong nhà, Phương Thiên Ứng lôi kéo Tần Chiêu đi lên cầu đá trong vườn, quan sát bốn phía: “Cầu này không tệ, người đọc sách các ngươi đúng là phong nhã, tường trúc này, cầu đá này, nếu trồng thêm ít sen thì càng đẹp.”
Tần Chiêu lắc đầu: “Ta không tính trồng sen trong này.”
Muốn trồng sen thì phải thêm một tầng bùn dày dưới đáy ao, Tiểu Ngư nhà hắn sợ bẩn.
Phương Thiên Ứng hỏi: “Vậy ngươi đào ao làm gì?”
Hắn không để ý đến, trong ao chợt lóe một cái bóng đỏ tươi.
Tần Chiêu bình tĩnh nói: “Nuôi cá.”
Phương Thiên Ứng: “...”
Chuyện về cá chép trong thôn không mấy người nhắc đến nữa nhưng bên ngoài thì vẫn còn rất ồn ào. Phương Thiên Ứng dạo này cực quan tâm chuyện cá chép nên rất nhạy cảm với từ 'cá'.
Hắn một lời khó nói hết nhìn Tần Chiêu, quyết định không nói tiếp đề tài này nữa.
“Ấy, ghế này không tệ nha!” Phương Thiên Ứng nhìn thấy đồ chơi mới, đi nhanh qua cầu đá.
Cạnh ao đặt một cái ghế dựa bằng trúc.
Ghế trúc này một người nằm còn dư, trúc được mài đến bóng loáng mát lạnh. Phương Thiên Ứng không nằm lên mà chỉ đứng sau ghế lay thử hai ba lần, nhìn Tần Chiêu đầy thâm ý: “Tần đại ca chất chơi quá ta.”
Tần chiêu: “?”
Phương Thiên Ứng nhìn vào trong nhà, thấy không ai chú ý tới bên này mới nhỏ giọng nói: “Quyển 'Xuân khuê mật sự' mới nhất viết đến cái ghế này đó, ta còn đang tính tới thanh lâu thử một lần mà chưa có cơ hội đây. Nào ngờ Tần đại ca cũng đọc quyển đó.”
Tần Chiêu: “???”
Tần Chiêu nói: “Ta chưa đọc, đó là sách gì?”
“Ngươi chưa đọc?” Phương Thiên Ứng kinh ngạc trợn tròn hai mắt, nói: “Thoại bản nổi tiếng nhất đương thời đó, không phải ngươi giúp thư viện trấn trên chép sách à, sao lại không biết quyển đó thế?”
Tần Chiêu: “...”
Phương Thiên Ứng trầm ngâm một lát: “Không biết cũng phải, thư viện cũng không có mướn người chép thoại bản.”
Tần Chiêu nhìn vẻ mặt Phương Thiên Ứng, mơ hồ đoán được sách hắn nói là loại nào, không khỏi có chút xấu hổ.
Đúng lúc đó thủ hạ Phương Thiên Ứng đã bê đồ xong xuôi, ồn ào đi tới.
Phương Thiên Ứng còn có việc nên không tiện ở lâu. Tần Chiêu tiễn bọn họ ra đến cổng, trước khi hắn đi vẫn giải thích: “Ghế dựa kia là do lúc làm xong tường vây còn dư trúc nên nhân tiện làm một cái, không phải như ngươi nghĩ.”
Phương Thiên Ứng khoát tay, cười nói: “Trùng hợp đến lạ như thế không bằng tận dụng đi Tần đại ca, dùng tốt đấy!”
Tần Chiêu: “...”
Hắn tiễn Phương Thiên Ứng đến cổng thôn, nhìn đối phương lên xe bò rời đi mới quay về nhà.
Vừa đẩy cửa trúc ra đã thấy Cảnh Lê mặc ngoại bào màu đỏ lựu ngồi trên ghế trúc lung la lung lay, chân trần khi có khi không nghịch nước. Người kia thấy hắn về, ngẩng đầu tò mò hỏi: “Phương Thiên Ứng nói tận dụng cái gì thế?”
Tần Chiêu: “...”
“Không có gì, ngươi mặc y phục đàng hoàng rồi cùng ta vào nhà thu dọn đồ đạc đi.”
“Biết rồi. Í, sao tai ngươi đỏ thế?”
“Không đỏ, ngươi nhìn nhầm rồi.”
“...”
...
Theo tập tục trong thôn thì khi nhà mới xây xong sẽ có không ít người thân tới chơi uống chén trà, xem như ké chút hỉ khí.
Tại thôn sơn hoang vu này không có ai khá giả nên không mời nổi đồ ngon. Nếu là nhà giàu thì phải chiêu đãi thân hữu mâm rượu.
Tần Chiêu vốn cho rằng mình không quen biết mấy người nên sẽ chỉ có vài ba người tới thôi, ai ngờ từ hôm chuyển nhà thứ hai thì liên tục ba ngày đều có người ghé chơi, làm hắn không có thời gian làm những chuyện khác.
“Mình ta vẫn làm được, ngươi yên tâm.” Cảnh Lê ôm thùng gỗ đứng trước sân.
Mấy nay Tần Chiêu bận quá, trời lại không mưa, rau cỏ ngoài ruộng không ai chăm sóc nên hiện tại cần phải nhổ cỏ và tưới nước.
Tần Chiêu vốn định thuê người làm hộ thì Cảnh Lê chủ động nhận việc.
Trong nhà còn có khách, Tần Chiêu không thể rời đi quá lâu, Cảnh Lê nói: “Ngươi mau vào đi, đừng để Lý thúc chờ lâu.”
“Nhưng mình ngươi...”
“Ta làm được.” Cảnh Lê nháy mắt với hắn, “Khi nam nhân trong nhà bận việc thì những chuyện này không phải nên để phu lang làm à?”
Tần Chiêu khẽ giật mình.
“Ta cũng muốn giúp ngươi một chút nha.” Cảnh Lê không nói nhiều nữa đẩy Tần Chiêu đi vào nhà, “Nhanh vào nhà đi, ta tưới xong sẽ về, tối muốn ăn bánh trứng!”
Cậu nói xong thì xách xô nước chạy đi dọc theo đường nhỏ.
Thật ra Cảnh Lê cũng chưa làm đồng bao giờ.
Trước khi đến đây cậu chưa hề sống ở nông thôn lần nào, dạo này mới bắt đầu học việc.
Cậu muốn dùng cách này để giúp Tần Chiêu sống tốt hơn một ít.
Muốn chia sẻ áp lực với hắn, để hắn sống thoải mái hơn, có thời gian làm chuyện hắn muốn.
Đây chính là quyết định sau nhiều ngày suy nghĩ của Cảnh Lê.
Đó giờ Tần Chiêu đối xử với cậu quá là tốt rồi. Lo ăn lo mặc, còn làm cho cậu một cái ao lớn như thế, sinh hoạt hàng ngày cũng nhường nhịn chiều theo ý cậu. Nhưng càng như thế cậu càng cảm thấy Tần Chiêu chỉ xem cậu là thú cưng mà chăm.
Nếu cậu có thể giúp hắn vài việc thì hắn sẽ không chỉ xem cậu như một con cá nữa.
Tần Chiêu hẳn là sẽ... yêu thích cậu chút chút.
Cảnh Lê nghĩ thế, chân bước nhanh tới ruộng thì phát hiện trong ruộng đã có người.
Trời mùa hè tối muộn, nắng chiều từ phía chân trời màu đỏ cam chiếu khắp sơn thôn.
Mảnh ruộng Tần Chiêu mướn đang phát triển tốt, cây con lên xanh um. Ngay giữa ruộng có một người đội mũ rộng vành đang khom người cắm mặt xuống đất không biết đang làm gì.
Cảnh Lê nhíu mày, trong lòng có dự cảm không tốt: “Ngươi là ai?”
Ngươi kia bị cậu dọa đến giật bắn người, đứng thẳng dậy rồi co cẳng chạy về phía ngoài thôn.
Bây giờ Cảnh Lê đã nhìn rõ đồ trong tay tên đó.
Là vài cây non mới lên.
Cái tên đó đang nhổ rau trong ruộng nhà cậu!
Tác giả có lời muốn nói:
Cảnh Lê:??? Cây của cá chép mà ngươi cũng dám nhổ, tặng ngươi một debuff nguyền rủa!