Chuyển ngữ: Mây
Chỉnh sửa: Sunny
Tần Chiêu và Cảnh Lê cứ như vậy sống trong huyện thành.
Từ khi biết Tần Chiêu có thể giúp bọn họ giải quyết trận lũ lụt này, thái độ của huyện lệnh đối với họ đã lập tức thay đổi. Không chỉ để bọn họ dọn ra khỏi căn nhà trọ rách nát kia mà còn bố trí cho họ một viện nhỏ yên tĩnh trong thành để họ sinh sống.
Người trong thành đã sớm biết sức khỏe của Tần Chiêu vốn không tốt, cho nên ngay cả huyện nha cũng không bắt Tần Chiêu tới, khi có việc cần thì sẽ đến gặp hắn. Nếu không phải Tần Chiêu nhất định không muốn hao tài tốn của, thì huyện lệnh thậm chí còn muốn để mấy vị đại phu ở lại trong tiểu viện này.
— Tựa như Tần Chiêu là một vật quý chỉ cần chạm nhẹ là sẽ vỡ.
Nhưng dù vậy Cảnh Lê vẫn không tránh khỏi lo lắng.
Tình hình vùng hạ lưu sông phức tạp, thời gian lại cấp bách, muốn giải quyết hoàn toàn nạn lúc lụt sẽ khó khăn hơn nhiều so với tình hình ở thôn Lâm Khê lúc trước.
Thân thể kia của Tần Chiêu sao có thể chịu nổi?
Cảnh Lê bưng chén thuốc gõ cửa thư phòng.
Nhưng không ai trả lời.
Cậu thở dài, đẩy cửa vào.
Trong thư phòng nho nhỏ có không ít người, Tần Chiêu ngồi ngay ngắn trước bàn, mấy vị quan của huyện nha đều quy củ đứng bên cạnh.
Dân chúng bình thường chung quy luôn có chút kiêng dè khi đối mặt với quan lại, nhưng ở Tần Chiêu thì hoàn toàn không thấy điều đó.
Dường như trên người hắn mang theo vẻ thanh quý trời sinh, con người hắn ôn hòa hữu lễ, không kiêu ngạo không siểm nịnh, hành vi cử chỉ mang theo năng lực và tự tin nắm rõ toàn cục.
Cứ như thể... Hắn sinh ra là để làm người nắm quyền vậy.
Cảnh Lê hơi thất thần. Bùi An chỉ vào tấm bản đồ trước mặt Tần Chiêu, hỏi: “Ý Tần tiên sinh là thay đổi hoàn toàn hướng dòng chảy của sông từ chỗ này sao? Công trình này vượt xa trí tưởng tượng của người bình thường, tiên sinh có nên suy nghĩ lại...”
Tần Chiêu: “Ta đã nói rồi, trị thủy chặn dòng không bằng khơi dòng, nắn dòng khơi dòng ở chỗ này, có thể làm chậm tốc độ chảy của nước.”
“Nhưng chúng ta chỉ có nửa tháng...”
“Tần Chiêu.” Cảnh Lê hắng giọng, ngắt lời: “Ngươi nên uống thuốc rồi.”
Cậu không thể giúp được gì nên chỉ có thể phụ trách sắc thuốc cho Tần Chiêu mỗi ngày, nhắc nhở hắn uống thuốc đúng giờ.
Tần Chiêu đang nói hơi dừng lại, nói với Bùi An: “Phương pháp trị thủy ta đã nói rõ ràng rồi, nếu đại nhân cảm thấy không thích hợp, chi bằng mời người tài giỏi khác.”
“Đừng, đừng, đừng, giờ phút quan trọng thế này biết tìm người ở đâu chứ.” Bùi An nói: “Giờ ta truyền đạt ý tứ của tiên sinh cho đại nhân, ngày mai sẽ lại quấy rầy tiên sinh.”
Cảnh Lê tiễn họ ra khỏi sân.
Khi cậu trở lại thư phòng thì Tần Chiêu đã uống xong thuốc, đang dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cảnh Lê đi tới, không vui nói: “Đã nói mỗi ngày chỉ đến hai canh giờ, mà mỗi lần lại kéo dài thêm bao nhiêu thời gian.”
Tần Chiêu mệt mỏi nhéo nhéo ấn đường, cười nói: “Cũng đâu còn cách nào, huyện thành bên này cũng tự có suy tính của mình, không giống trong thôn chúng ta, chỉ cần cân nhắc làm sao tránh được tai họa là được rồi.”
Cảnh Lê: “Là sao cơ?”
Tần Chiêu mở mắt, chỉ chỉ bản đồ trước mặt: “Bọn họ muốn trị thủy với chi phí thấp nhất.”
Cảnh Lê đã hiểu.
Lại là chuyện tiền bạc.
Khoản tiền cứu trợ thiên tai được phủ thành phát xuống là cố định, nhưng phải tiêu tốn bao nhiêu thì lại không cố định. Tiêu càng ít, chảy vào túi Huyện lệnh càng nhiều.
Từ xưa đến nay đều là như thế.
Tần Chiêu thở dài một tiếng: “Cẩu quan kia...”
Hắn thu hồi ánh mắt nhìn Cảnh Lê: “Ngươi cười cái gì?”
“Cười hóa ra ngươi cũng biết chửi người.” Cảnh Lê nói: “Cho nên có cách gì tiết kiệm tiền hơn không?”
“Hiện ta chỉ xem cách nào có lợi nhất cho người dân thôi.” Tần Chiêu nhàn nhạt nói, “Xây dựng các công trình thủy lợi, nắn dòng phân dòng, không chỉ có thể làm giảm tốc độ chảy của nước mà còn có lợi cho việc tưới tiêu ở hạ lưu sông.”
Cảnh Lê: “Liệu mấy cẩu quan đó có chịu đồng ý không?”
Tần Chiêu nhướng mày, nghiêng đầu liếc cậu một cái
Rõ ràng chửi người cũng rất thuận miệng.
Tần Chiêu nói: “Vậy thì phải xem hắn muốn tiền hay muốn mũ ô sa trên đầu.”
“Dù sao ta muốn cũng là tiền của hắn.” Cảnh Lê tròn mắt nhìn Tần Chiêu, “Tiền cảm ơn khá nhiều.”
Tần Chiêu cười tủm tỉm: “Mê tiền...”
Thoạt nhìn Tần Chiêu vẫn rất mệt mỏi, Cảnh Lê dìu hắn vào phòng ngủ nằm xuống, nói: “Thuốc trong nhà dùng hết rồi, ta đi mua cho ngươi nhé?”
Tần Chiêu gật đầu: “Được.”
Mặc dù Tần Chiêu vẫn không nói với Cảnh Lê bệnh tình của hắn, nhưng chưa bao giờ giấu giếm đơn thuốc với Cảnh Lê.
Nói cho cùng, khi đi mua thuốc đa phần là hai người cùng đi, muốn giấu cũng không giấu được.
Về phần bây giờ ở huyện thành, mỗi ngày Tần Chiêu đều tốn rất nhiều sức lực cho chuyện trị thủy, đương nhiên chuyện đi mua thuốc sẽ đến tay Cảnh Lê.
Cảnh Lê cùng Tần Chiêu đi mua thuốc nhiều lần như vậy, đã thuộc nằm lòng cần những loại thuốc nào, mỗi loại cần bao nhiêu.
Huyện thành có năm sáu y quán, cửa hàng bán dược liệu lại càng nhiều. Cảnh Lê dứt khoát không đến y quán, mà tới cửa hàng bán dược liệu nhanh chóng mua tất cả các loại thuốc cần thiết.
Chỉ thiếu một vị thuốc cuối cùng.
Cảnh Lê xách theo một đống thuốc ra khỏi cửa hàng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mấy ngày trước rõ ràng vẫn còn mà. Huyện thành sao vậy nhỉ, còn không đầy đủ hàng hóa bằng trấn trên, đã chạy tới cửa hiệu thứ ba rồi.”
“Tiểu công tử, cậu đang tìm Huyền Hiện Thảo à?” Một giọng nói vang lên bên cạnh Cảnh Lê.
Cậu quay đầu lại nhìn, là một ông lão mặc bộ quần áo rách nát.
Ông ta đang ngồi trên bậc đá trước của hiệu thuốc, trên người khoác một chiếc áo dài tối màu vá chằng vá đụp, trên vai đeo một chiếc rương thuốc cũ kĩ, bẩn thỉu, chỉ có đôi mắt là sáng ngời.
Cảnh Lê nhất thời không đáp lời, ông lão cười cười: “Thời tiết dạo gần đây thay đổi, có khá nhiều người trong thành bị cảm lạnh. Loại Huyền Hiện Thảo cung không đủ cầu, đã bán hết từ lâu rồi. Ngươi không thể tìm thấy ở những tiệm thuốc, y quán này đâu.”
Cảnh Lê cau mày: “Sao ông biết ta đang tìm vị thuốc gì?”
Ông lão nói: “Vừa nãy ta để ý tới cậu. Thấy cậu chạy đến ba hiệu thuốc liên tục mà vẫn không mua được. Theo ta biết, mấy hiệu thuốc này đều có đầy đủ các loại thuốc, trừ khi ngươi tìm mua loại thuốc quý hiếm. Nếu không cũng chỉ có Huyền Hiện Thảo gần đây đã bán hết hàng thôi.”
Cảnh Lê lại hỏi: “Vậy ông biết chỗ mua không?”
Ông lão gật đầu: “Ta biết.”
“Ông già kia, ông lại ở đây nói linh tinh gì đó?” Tiểu nhị trong tiệm thuốc bước ra nói với Cảnh Lê, “Tiểu công tử, cậu đừng để ý đến ông ta, ông già này là một người điên, cả ngày đều nói mình là thần y hiếm thấy, còn nói từng khám bệnh cho Hoàng đế đương triều nữa.”
Ông lão không vui ngắt lời: “Không phải Hoàng đế đương triều, mà là Tiên hoàng bệ hạ!”
Tiểu nhị hiệu thuốc nói: “Đi đi đi, đừng ở đây làm chậm trễ việc kinh doanh của ta.”
Ông lão bị đuổi xuống khỏi bậc thềm cũng không giận, cười ha ha nói với Cảnh Lê: “Thiếu niên à, cậu muốn Huyền hiện thảo thì đi theo ta, ta biết có một hiệu thuốc còn dư đấy.”
Nói xong, không chờ phản ứng của Cảnh Lê, ông lão quay đầu đi về phía xa.
Trên đùi phải của ông lão hình như có vết thương cũ, đi bước thấp bước cao.
Tuy rằng ông lão này thoạt nhìn điên điên khùng khùng, nhưng Cảnh Lê có thể cảm nhận được ông ấy không có chút ác ý nào với cậu. Cậu do dự một chút rồi cũng bước theo.
Ông lão dẫn cậu đến một tiệm thuốc nhỏ nằm sâu trong một con ngõ hẹp.
Vừa bước vào đã nghe thấy giọng nói của một thiếu niên: “Tiết gia gia, ông lại đi đâu vậy, con tìm ông khắp nơi!”
Một thiếu niên thanh tú chạy từ trong phòng ra, vừa nhìn thấy Cảnh Lê thì thoáng sửng sốt, lúng túng hỏi: “Ngài... Ngài muốn mua thuốc sao?”
Thiếu niên này trạc tuổi Cảnh Lê, ngũ quan thanh tú xinh đẹp, Cảnh Lê để ý thấy cậu ta có một nốt ruồi chu sa nhỏ ở đuôi mắt.
Đó là dấu hiệu đặc biệt của song nhi.
Ông lão nói: “Cháu trai ngoan, vị công tử này muốn mua Huyền hiện thảo, cháu đi tìm cho cậu ấy đi.”
“A... Vâng!” Thiếu niên nọ gật đầu, vội vàng chạy đến tủ thuốc tìm.
Tiệm thuốc này nhỏ hơn nhiều so với các tiệm thuốc ở trên phố, tủ thuốc kín cả một mặt tường, trong không khí tràn ngập mùi thảo dược nồng đậm.
Trong sảnh chỉ có một chiếc bàn và vài chiếc ghế đơn sơ.
Ông lão dẫn Cảnh Lê tới ngồi xuống ghế.
“Cháu trai của ta dễ mắc cỡ, tiểu công tử đừng trách.” Ông lão nói.
Đây là lần đầu tiên Cảnh Lê thấy song nhi thật sự, tất nhiên không hề phản cảm, ngược lại cảm thấy thiếu niên kia cực kỳ dễ thương. Cậu thu hồi ánh mắt, hỏi: “Đây... Đây là hiệu thuốc của ông sao?”
“Không phải, là của nhà nó đấy.”
Cảnh Lê: “?”
“Cả nhà đứa trẻ đó mất sớm, một mình thừa kế hiệu thuốc này. Ta chỉ ở nhờ ở đây, thuận tiện dạy nó y thuật thôi.” Ông lão qua quýt nói.
Ông nhìn mấy gói thuốc dưới chân Cảnh Lê, cười hỏi: “Tiểu công tử, cậu mua mấy loại thuốc này cho ai?”
“Ta...” Cảnh Lê do dự một chút, nghiêng đầu nhỏ giọng nói: “Cho phu quân ta.”
Nói xong vành tai cậu hơi đỏ, nhưng ông lão không để ý, lại nói: “Bệnh của phu quân cậu... chắc là cũng được một thời gian rồi nhỉ?”
Cảnh Lê giật mình: “Ông...”
Ông lão thong thả nói: “Nam Tinh Tử, Quỷ Xỉ Thảo, Hoàng Đằng, Đỗ Quế... Còn cần ta nói tiếp không?”
Những cái tên ông lão nói, đều là thuốc Cảnh Lê mua hôm nay.
Cảnh Lê hỏi: “Ông theo dõi ta?”
“Nói bậy gì đó, ai bám theo ngươi.” Ông lão khinh thường nói: “Mấy loại thuốc này của cậu, ta vừa ngửi là đoán ra được, cần gì theo dõi?”
Cảnh Lê im lặng.
Ông lão nhìn vẻ mặt cậu rồi chậm rãi nói tiếp: “Tiểu tử, tuy không biết đơn thuốc này của cậu là từ đâu ra, nhưng thứ cho lão già này nói thẳng, nếu không phải là vạn bất đắc dĩ, thuốc này vẫn đừng nên dùng thì hơn.”
Cảnh Lê: “Tại sao?”
“Mặc dù các loại dược liệu được sử dụng trong toa thuốc này đều là các loại dược liệu thông thường, nhưng khi phối chúng lại với nhau, chúng sẽ trở thành một loại... thuốc độc mãn tính.”
Khi Tần Chiêu tỉnh dậy, Cảnh Lê không có trong phòng.
Trong sân không một tiếng động, Tần Chiêu đè ấn đường đau xót, ngồi dậy.
Chỉ là đi mua thuốc thôi, sao giờ vẫn chưa về?
Tần Chiêu lấy quần áo treo bên cạnh giường mặc vào, định đi ra ngoài tìm người, nhưng lại thấy trên bàn có mấy gói thuốc.
Đây là những loại thuốc mà hắn phải uống.
Tần Chiêu cau mày, đẩy cửa bước ra ngoài.
Huyện lệnh tặng bọn họ viện này không nhỏ, phân ra nội viện và ngoại viện. Ngoại viện có nhà chính gồm thư phòng và khách phòng, nội viện gồm phòng ngủ và phòng bếp dành làm nơi sinh hoạt thiết yếu. Đẩy cửa phòng ngủ ra là một hoa viên nhỏ.
Trong sân có một hòn non bộ, còn có một ao sen.
Tần Chiêu đứng trước phòng, nhẹ giọng gọi: “Cá nhỏ?”
Trên mặt ao phẳng lặng nổi lên một cái bong bóng.
Tần Chiêu: “...”
Hắn đi tới bên hồ sen, ngồi xổm xuống, trông thấy một chiếc đuôi cá chép đỏ tươi giấu dưới cái lá sen: “Ngươi trốn ở đây làm gì thế?”
Cá chép nhỏ quẫy quẫy đuôi, chẳng những không bơi ra mà còn trốn kĩ hơn.
Tần Chiêu: “Mau ra đây, dưới đáy có bùn đó, Không phải ngươi ghét nhất bị bẩn sao?”
Không có phản ứng.
Một lúc lâu sau, cái đầu nhỏ nhô ra khỏi lá sen, miệng nói tiếng người: “... Ta đang suy nghĩ một chuyện.”
Tần Chiêu hỏi: “Đang suy nghĩ cái gì?”
“Tạm, tạm thời chưa thể nói cho ngươi biết.” Vây cá chép nhỏ vẫy vẫy, “Ta phải tự mình nghĩ rõ ràng trước đã.”
Tần Chiêu mỉm cười bất lực, vẫn rất kiên nhẫn: “Vậy ngươi có thể ra ngoài suy nghĩ không?”
“Không.”
Tần Chiêu lại nói: “Vậy thì... ngươi có thể nói cho ta biết, rồi ta cùng suy nghĩ với ngươi được không?”
“Cũng không được.”
Rất cứng đầu.
Tần Chiêu thở dài, không hỏi gì thêm. Hắn bước vào phòng lấy một cái ghế ra, cầm sách ngồi xuống cạnh bờ ao: “Vậy ta sẽ ngồi ở đây cùng ngươi, đến khi nào ngươi nghĩ ra rồi thì ra ngoài, được chứ?”
Cá chép nhỏ không trả lời, cái đuôi cá đỏ tươi vỗ vỗ lên mặt nước, rồi quay đầu bơi xuống dưới.
Tần Chiêu thật sự không hỏi nữa mà mở cuốn sách ra.
Cảnh Lê lặng lẽ nhìn hắn qua làn nước.
Sắc mặt Tần Chiêu vẫn không tốt, ngay cả bàn tay cầm sách cũng tái nhợt gầy gò, tựa như rất suy yếu.
Cảnh Lê nhớ lại những gì ông lão họ Tiết kia đã nói.
“Ngươi không tin? Ta đây hỏi ngươi, phu quân ngươi có phải khí huyết thiếu hụt, thể lực không chống đỡ nổi nữa không? Lại còn phải uống thuốc mỗi ngày, nếu không sẽ sốt cao không hạ, tay chân vô lực?”
“Là thuốc sẽ có ba phần độc, dù là thuốc bổ bình thường, nếu uống năm này qua tháng nọ sẽ lưu lại độc tố trong trong cơ thể, huống chi là thuốc này.”
“Ta nói này, vẫn nên dừng thuốc sớm thì hơn, tránh cho độc xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, nếu vậy thì vô phương cứu chữa.”
...
Cảnh Lê không biết có nên tin người đó hay không.
Theo lời người đó, Tần Chiêu trở nên yếu ớt như vậy là do tác dụng phụ của việc uống thuốc này quanh năm. Nhưng nếu như thuốc có vấn đề, vậy tại sao Tần Chiêu vẫn uống?
Rõ ràng y thuật của hắn rất tốt, không lẽ không nhìn ra độc tính của thuốc hay sao?
Hay là nói... Hắn đã biết từ lâu, chỉ vì nguyên do bệnh tật, không thể không làm như vậy?
Cảnh Lê luôn tin Tần Chiêu vô điều kiện, Tần Chiêu luôn có thể xử lý mọi việc ổn thỏa, nếu như quyết định uống thuốc, nhất định là trừ cách đó ra không còn cách nào khác.
Hắn cũng từng nói đơn thuốc của mình không được để người khác biết, nên khi đi mua đều là mua riêng từng loại.
Rõ ràng hắn biết thuốc này có điểm đặc thù.
Rốt cuộc Tần Chiêu bị bệnh gì, mà phải dùng loại thuốc tổn hại đến thân thể như thế để chữa trị?
Cảnh Lê không dám tùy tiện hỏi.
Tần Chiêu chưa bao giờ muốn nhắc đến bệnh tình của mình, chính Cảnh Lê cũng có việc giấu diếm hắn, cho nên cậu không có tư cách, cũng không bằng lòng ép hỏi hắn.
Hơn nữa, chẳng may ông lão kia chỉ đang nói bậy nói bạ hù dọa cậu, cậu mà nói ra chẳng phải sẽ khiến Tần Chiêu phiền lòng sao?
Vả lại cậu còn không cẩn thận bị người khác phát hiện ra đơn thuốc nữa...
Tần Chiêu quá nửa sẽ cảm thấy cậu rất vô dụng, chút việc nhỏ này cũng không làm tốt.
Cá chép nhỏ ở dưới đáy nước phun ra một đám bong bóng.
Sầu chết cá rồi.
Nhưng ngay cả sầu cá chép nhỏ cũng chẳng được yên, mưa từ chân trời đang kéo tới. Hơn nữa Tần Chiêu còn không chịu để cậu ở ngoài một mình, tỏ vẻ nếu Cảnh Lê không chịu vào nhà, hắn cũng sẽ ở đây cùng cậu.
Cuối cùng Cảnh Lê cũng đành phải thỏa hiệp, để Tần Chiêu ôm cậu vào nhà.
“Thực sự đã sạch sẽ rồi phải không? Sao ta vẫn cứ cảm thấy còn bùn...” Cảnh Lê ngoan ngoãn ngồi trên ghế, để Tần Chiêu lau tóc cho cậu.
Tần Chiêu dở khóc dở cười: “Ta xối nước cho ngươi ba lần, tự ngươi cũng tắm lại hai lần, đã rất sạch rồi.”
Sợ bẩn mà lại trốn trong đầm sen, nhóc con này.
Cảnh Lê ngửi ngửi tóc mình, chỉ thấy mùi bồ kết thanh mát, lúc này mới có chút nhẹ nhõm.
Tần Chiêu hỏi: “Ngươi đã suy nghĩ xong chưa?”
Cảnh Lê cúi đầu: “Vẫn chưa...”
“Không sao, cứ từ từ suy nghĩ.” Tần Chiêu giúp cậu lau khô tóc, xoay người treo khăn lau lại chỗ cũ, nhẹ giọng nói: “Ngoại trừ việc có thích ta hay không, mọi chuyện khác đều có thể từ từ suy nghĩ, ta không ép ngươi.”
“Ta không cố ý gạt ngươi, chỉ là...” Thanh âm líu lo của Cảnh Lê đột ngột im bặt.
Cậu ngửa đầu nhìn Tần Chiêu, đôi đồng tử xinh đẹp mờ mịt chớp chớp: “... A?”
Tác giả có chuyện muốn nói:
Cá ngố.jpg
Đầu tiên phải chữa khỏi bệnh mới có thể cùng nhau sinh cá nhỏ các kiểu, chuyện này mọi người đều hiểu mà.
Sau khi đọc xong, có vẻ như không có ai đoán đúng thân phận của Tần Chiêu (hoặc có thể có mấy độc giả đoán đúng nhưng tôi không thấy). Tóm lại, đừng để bị ảnh hưởng bởi bình luận~
Ps: Tất cả các loại thảo dược trong chương này đều là tưởng tượng mà ra.