Xuyên Thành Cẩm Lý Tiểu Phu Lang

Chương 66: Chương 66




Chuyển ngữ: Long

Chỉnh sửa: Sunny

Tối hôm trước chơi quá mệt, ngày hôm sau Cảnh Lê thật sự không dậy nổi.

Cậu không dậy cũng thôi đi, còn muốn làm tổ trong lòng Tần Chiêu ngủ, đối phương hơi động một chút là khó chịu nhíu mày.

Làm hại Tần Chiêu chỉ có thể nằm cùng cậu.

Không còn sớm nữa, Tần Chiêu nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu xù trong lòng, thấp giọng hỏi: “Còn chưa dậy?”

“Buồn ngủ...”

Thiếu niên chìm trong ánh nắng ban mai, làn mi dài đang khép khẽ lay động, cau mày trốn vào trong ngực Tần Chiêu: “Ngủ thêm lúc nữa.”

Đánh thức thất bại.

Tần Chiêu thở dài cam chịu.

Nhưng lần này họ cũng không nằm được bao lâu, ngay sau có người gõ cửa: “Tần công tử, Cảnh Lê, các ngươi đã dậy chưa?”

Là giọng của A Dịch.

A Dịch là một song nhi vô cùng truyền thống, từ trước đến nay luôn chú trọng lễ tiết, biết cấm kỵ. Dù hiện tại ở trong cùng một nhà cũng rất ít khi đặt chân đến thiên viện này.

Có thể khiến y đến gõ cửa, hơn nửa là có việc quan trọng.

Tần Chiêu đại khái đã có thể đoán được nguyên nhân y tới gõ cửa, dù có bao nhiêu không nỡ cũng chỉ đành buông thiếu niên mềm mại ấm áp trong lòng ra, mặc áo khoác đi mở cửa.

“Y vẫn còn ngủ.” Tần Chiêu mở cửa ra, thấp giọng nói.

A Dịch gật gật đầu, cùng Tần Chiêu lui ra đến sân mới nói: “Tần công tử, bên ngoài có người tới tìm ngươi, đã đợi gần nửa canh giờ rồi.”

Tần chiêu gật đầu: “Ta biết rồi, ngươi thay ta nói với bọn họ, ta sẽ nhanh chóng đi, bảo bọn họ quay về bẩm báo đi.”

A Dịch kinh ngạc, hai mắt mở to: “Ngươi đã biết rồi...”

Tần Chiêu: “Biết.”

Ngày mồng một Tết, hiệu thuốc cũng không mở cửa mà lại đặc biệt tới tìm hắn thì chẳng thể là ai khác.

A Dịch vốn còn muốn hỏi thêm hai câu, nhưng cậu lại nghĩ đến Tiết gia gia đã từng dạy, không nên quá tò mò với chuyện của người khác, lâp tức bỏ qua ý định hỏi thêm.

Tiễn A Dịch đi, Tần Chiêu trở lại trong phòng, Cảnh Lê đã tỉnh rồi.

Cậu ôm chăn lật người, cánh tay trắng nõn vươn ra, đặt trên chăn bông sẫm màu.

“A Dịch tìm ngươi có việc sao?” Giọng ngái ngủ, bởi vì hơn nửa khuôn mặt còn chôn trong chăn mà khó chịu.

“Ừ.” Tần Chiêu ôm người từ trong chăn ra, ôn tồn nói: “Có người đến tìm ta.”

Cảnh Lê mở mắt ra: “Ai?”

Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, hầu hết cửa hàng trên phố đều không mở cửa, tất nhiên không phải là người đến đặt dược liệu. Mà nếu là người quen trong thôn thì cũng không đến mức mới mồng một đầu năm đã đến huyện thành.

Còn có thể là ai?

Tần Chiêu bình tĩnh nói: “Quan phủ.”

“Huyện lệnh?” Nghe thấy hai chữ này, đột nhiên Cảnh Lê bắt đầu căng thẳng, cậu xốc chăn dậy, ngồi quỳ ở trên giường, “Cẩu quan đó lại tìm ngươi làm gì? Không phải là chuyện Khư Hàn đan chứ?”

Lúc trước Tần Chiêu có công trị thủy, huyện lệnh vì báo đáp đã giúp hắn tìm dược liệu cần thiết để phối chế giải dược, chuyện này xem như chấm dứt từ đấy. Hiện giờ lại không phải mùa lũ, mùa đông ở huyện thành nhỏ này ngay cả tuyết cũng không rơi được mấy trận, tất nhiên càng không liên quan gì đến lũ lụt.

Nếu không phải lũ lụt, vậy thì việc Tần Chiêu làm gần đây có thể bị bên trên chú ý đến, cũng chỉ có Khư Hàn đan.

Gần đây Khư Hàn đan được bàn luận sôi nổi trong huyện thành, tuy rằng hơi nổi bật, nhưng dẫu sao cũng chỉ là bán thuốc, nào phải chuyện phạm pháp gì đâu?

“Ngươi đừng nóng vội.” Tần Chiêu trấn an nói, “Ta đã đoán được sớm muộn gì ông ta cũng sẽ tìm đến ta, cho dù hôm nay không đến thì ta cũng sẽ đến quan phủ tìm ông ta.”

Cảnh Lê: “Có ý gì?”

“Mặc quần áo trước đã, cẩn thận bị lạnh.” Tần Chiêu lấy quần áo trùm lên người Cảnh Lê, không nhanh không chậm giúp cậu mặc vào, nhẹ giọng đùa cợt nói, “Không để ý tới phương pháp kiếm tiến, vậy thì không gọi là cẩu quan.”

Cảnh Lê hiểu ra: “Ông ta nhắm trúng Khư Hàn đan?”

“Đúng.” Tần Chiêu nói, “Lúc trước khi ông ta đồng ý giúp chúng ta tìm dược liệu thì ta đã cảm thấy ông ta hơi hào phóng quá mức, gần đây dần dần có thể lý giải được nguyên do.”

Những dược liệu mà Tiết lão tiên sinh cần đều vô cùng quý hiếm, huống chi bọn họ còn cần định lượng cho ba bốn tháng, số dược liệu đó nếu như mua trên thị trường cũng không dưới một nghìn quan tiền.

Nhưng sau khi bọn họ đưa ra yêu cầu đó, bên phía Huyện lệnh lại không chút nghĩ ngợi mà đồng ý ngay.

Điều này rất không phù hợp với tính tình của tên cẩu quan kia.

Cách giải thích duy nhất là...

Cảnh Lê: “Huyện nha cấu kết với thương nhân buôn dược liệu?”

“Đúng vậy.” Tần Chiêu nói, “Quan phủ nắm giữ phần lớn nguồn dược liệu, thương nhân buôn dược liệu phụ thuộc vào quan phủ. Bất luận tự nguyện hay là bị bắt ép, ít nhất, huyện nha quả thực có thể dễ dàng có được dược liệu với giá thấp, cũng lấy lời từ đây.”

Cảnh Lê xì một tiếng: “Uổng công ta còn cho rằng bọn họ thật sự hào phóng, hóa ra là dựa vào cướp đoạt mồ hôi nước mắt của dân chúng.”

Tần Chiêu thở dài: “Chuyện đó cũng chẳng còn cách nào khác.”

Trời cao hoàng đế xa, huyện thành chỗ bọn họ thuộc phạm vi quản lý của phủ Giang Lăng, mà Giang Lăng cách kinh thành cũng đến ngàn dặm.

Chút chuyện này bên trên quản không được, cũng sẽ không quản.

Cảnh Lê hỏi: “Tên cẩu quan kia cũng muốn làm như vậy với chúng ta? Nếu như vậy...”

“Yên tâm, chuyện này chúng ta chiếm ưu thế.” Bên môi Tần Chiêu nở nụ cười thản nhiên, “Nếu không ông ta cũng không chọn ngày hiệu thuốc không mở cửa, phái người lén lút đến mời ta.”

Cảnh Lê giương mắt, nghi hoặc nhìn Tần Chiêu.

Dáng vẻ mơ hồ này của cậu vô cùng đáng yêu, Tần Chiêu cúi đầu hôn lên môi cậu, giải thích: “Bởi vì ông ta sợ bị người nhìn thấy.”

Bất kể mặt tối có là quan thương cấu kết, huyện lệnh vẫn phải duy trì danh tiếng trong lòng dân, không thể công khai qua lại thân thiết với cửa tiệm. Mà ngày thường tiệm thuốc lại đông người, lắm tai nhiều mắt, bởi vậy ông ta không dám đến tìm.

Về phần vì sao bọn họ chiếm ưu thế, đương nhiên là bởi vì hiện giờ chỉ có Tần Chiêu là người nắm trong tay phương thuốc của Khư Hàn đan.

Huyện lệnh muốn chen chân kiếm lời, cũng không dám tùy tiện trêu chọc hắn.

Khi Tần Chiêu và Cảnh Lê đi tới ngoại viện đã thấy vài tên hán tử ăn mặc bình thường đứng bên trong.

A Dịch hiển nhiên chưa từng thấy cảnh tượng này, lại không dám rời đi, trong lòng run sợ ngồi ở một góc phân chia dược liệu.

Thấy hai người Tần Chiêu đi tới thì như nhìn thấy cứu tinh, đứng dậy chạy qua: “Tần công tử, ta đã chuyển lời của ngươi rồi, nhưng bọn họ... Mấy vị quan gia này không chịu đi...”

Huyện lệnh đại nhân muốn gặp ai, tất nhiên sẽ không đích thân đến, bởi vậy khi Tần Chiêu nghe nói có người đến tìm hắn thì lập tức kết luận là ông ta phái vài tên quan sai đến mời.

Vốn dĩ Tần Chiêu muốn nhờ A Dịch chuyển lời bảo vài vị quan sai kia đi trước, trở về phục mệnh rồi hắn sẽ theo sau, lại không ngờ rằng những người này làm việc cẩn thận, vẫn đợi đến bây giờ.

Tần Chiêu ôn tồn nói: “Không sao, các ngươi quay về nội viện đi, chỗ này để ta là được rồi.”

Cảnh Lê giữ chặt ống tay áo Tần Chiêu, Tần Chiêu vỗ tay cậu trấn an: “Đừng lo, đi đi.”

Hai thiếu niên tâm sự nặng nề rời đi, Tần Chiêu bước lên trước: “Các vị quan gia đợi lâu.”

Mấy hán tử đợi lâu đã hơi mất kiên nhẫn, nhưng thấy Tần Chiêu đi đến vẫn rất khách khí với hắn: “Là bọn ta tới quá sớm, đợi chút cũng không hề gì. Đại nhân nhà ta muốn mời Tần công tử đến quý phủ, làm phiền tiên sinh đi cùng chúng ta một lát.”

Tần Chiêu gật đầu: “Được.”

Mấy hán tử không đưa Tần Chiêu đến nha phủ mà là đi một hướng khác, tới một tòa nhà yên tĩnh.

Chắc hẳn là nơi ở của vị Huyện lệnh đại nhân kia.

Trước đó huyện lệnh đã dặn dò đầy tớ giữ cửa, Tần Chiêu không bị ngăn trở gì, trực tiếp được dẫn vào thư phòng. Thư phòng này lớn hơn nhiều so với ở huyện nha, kể cả toà nhà này cũng lớn hơn căn nhà của A Dịch gấp mấy lần, nếu như không nói còn tưởng là nhà của vị phú hào nào đó.

Thư phòng có mùi đàn hương nhàn nhạt, sau bàn là một hàng giá sách, rực rỡ đủ loại đều là sách mới, chỉ sợ còn chưa từng lật ra bao giờ.

Tần Chiêu thu hồi ánh mắt, âm thầm thở dài.

Không lâu sau cửa phòng mở ra.

Tần Chiêu thi lễ với người nọ: “Tham kiến huyện lệnh đại nhân.”

Huyện lệnh béo hơn chút so với nửa năm trước, thấy Tần Chiêu thì lập tức vui cười hớn hở: “Tần tiên sinh không cần đa lễ, lúc trước trị thủy ít nhiều được Tần tiên sinh giúp đỡ, sau khi giải quyết việc kia, trong huyện còn nhận được không ít ban thưởng.”

Tần Chiêu rũ mắt không đáp.

Huyện lệnh ngồi xuống sau bàn, lại nói: “Tiên sinh không cần câu nệ, ngồi đi. Lần này tìm tiên sinh đến là muốn ôn chuyện cũ, nghe nói hiện giờ tiên sinh đang chẩn bệnh ở một tiệm thuốc?”

Tần Chiêu: “Chỉ là giúp chủ nhân tiệm thuốc trông nom cửa tiệm.”

“Thì ra là thế.” Huyện lệnh trầm ngâm một lát, lại nói, “Tiệm thuốc nhỏ chẳng phải là mai một tài năng của tiên sinh sao, bản quan quen biết vài vị trưởng quỹ của y quán trong thành, có cần bản quan giới thiệu cho tiên sinh không?”

“Cảm ơn ý tốt của đại nhân.” Tần Chiêu nói, “Nhưng mà lần này tại hạ đến huyện thành là để thi huyện, tới cửa hàng nào cũng chỉ là tìm một chỗ ở, không cần làm phiền đại nhân.”

“Thi huyện?” Huyện lệnh ngẩn ra, sau đó mới hậm hực cười cười, “À, đúng nhỉ, hình như là có chuyện này.”

Ông ta vuốt râu, dường như có chút đăm chiêu.

Tần Chiêu lười vòng vo với ông ta, nói: “Đại nhân có việc thì đừng ngại nói thẳng.”

“Tần tiên sinh là người thẳng thắn, bản quan cũng không vòng vo nữa.” Huyện lệnh nói, “Nghe nói gần đây Tần tiên sinh nghiên cứu ra một loại thuốc mới, tên là Khư Hàn đan, đang được bán trong huyện thành?”

Tần Chiêu: “Phải.”

Huyện lệnh nói: “Tần tiên sinh cũng biết đấy, loại thuốc bán với số lượng lớn cần bản quan phê chuẩn.”

“Chưa từng nghe nói có quy củ này.”

Huyện lệnh cười đáp: “Tần tiên sinh mới đến, không hiểu quy củ cũng không sao, chỉ là việc buôn bán Khư Hàn đan này...”

Tần Chiêu ngắt lời nói: “Tại hạ đang muốn thương lượng việc này với đại nhân đây.”

Huyện lệnh: “Thương lượng điều gì?”

“Thương lượng việc cùng bán thuốc.” Tần Chiêu giải thích nói, “Khư Hàn đan này vốn là do tại hạ điều chế ra trong lúc vô ý, muốn trợ giúp nhóm học trò đang chuẩn bị đi thi giống ta. Không ngờ lại được hưởng ứng vô cùng tốt, nhưng tại hạ còn phải lo khoa cử, thật sự không đủ sức cung cấp nhiều thuốc viên như vậy, cho nên mới khiến loại dược này cung không đủ cầu. Nghe nói ngoài tiệm thuốc, giá thuốc này đã sắp cao gấp vài lần.”

Huyện lệnh nghe xong hai mắt tỏa sáng, hỏi: “Nói như vậy, ngươi muốn tìm bản quan hợp tác?”

Tần Chiêu gật đầu: “Đúng vậy.”

Thái độ của Tần Chiêu hoàn toàn đánh trúng ý muốn của huyện lệnh, suýt nữa thì ông ta không khống chế được vẻ mặt vui mừng, vội vàng nói: “Nói xem ngươi muốn hợp tác như thế nào?”

Thật ra, bắt đầu từ lúc Tần Chiêu điều chế ra phương thuốc thì hắn đã có ý nghĩ này. Bởi vậy dù hôm nay huyện lệnh không tới tìm hắn, hắn cũng sẽ tới cửa bái phỏng.

Thẳng thắn mà nói, lợi nhuận của Khư Hàn đan hiện tại không thấp.

Lúc ban đầu bọn họ định giá mỗi gói thuốc 18 văn, Cảnh Lê còn thấy giá quá thấp. Nhưng sau khi phương thuốc được Tần Chiêu tiến hành cải tiến thêm một bước, cùng với A Dịch đặt mua dược liệu số lượng lớn được giảm giá, lợi nhuận của mỗi gói thuốc hiện giờ đã có thể đạt được trên dưới 10 văn.

Tính ra mỗi một viên thuốc lãi hơn một văn tiền.

Mà hiện giờ mỗi ngày hiệu thuốc có thể làm ra khoảng năm mươi gói, lợi nhuận ít nhất là 500 văn.

Nhưng như vậy không phải kế lâu dài.

Không nói đến thân thể có thể chịu được hay không, sau khi khoa cử chấm dứt, Tần Chiêu và Cảnh Lê sẽ rời khỏi nơi này, chẳng lẽ thuốc kia cũng không bán nữa sao?

Tất nhiên là không rồi.

Cho dù không vì kiếm tiền, thuốc này hiệu quả tốt, giá cả thấp, chính xác là tạo phúc cho dân, Tần Chiêu không muốn từ bỏ như vậy. Nhưng A Dịch còn phải chăm lo cửa tiệm, cũng không thể làm phiền người ta mãi.

Bởi vậy bọn họ cần tìm một con đường khác.

Ra tay với huyện lệnh là lựa chọn tốt nhất.

Tần Chiêu và huyện lệnh nói chuyện khoảng nửa canh giờ, chờ khi hắn rời khỏi phủ đệ của huyện lệnh thì đã không còn sớm nữa, xa xa thậm chí bắt đầu có tuyết rơi.

Buổi sáng mồng một đầu năm, trước đó Tần Chiêu bị Cảnh Lê quấn quýt nằm trên giường hồi lâu, còn chưa kịp ăn gì đã bị đưa đến chỗ huyện lệnh, bây giờ mới phát hiện bản thân đã đói bụng đến mức sôi ùng uc.

Nhưng hôm nay trên đường không có mấy cửa hàng mở cửa, dọc đường đi Tần Chiêu không tìm nổi quán ăn nào.

Rơi vào đường cùng, hắn chỉ đánh phải đội gió đội tuyết, nhanh chân trở về nhà A Dịch.

Ngoại trừ hiệu thuốc, căn nhà còn có một cửa ở gần ngã tư đường có thể ra vào. Tần Chiêu gõ cửa, lập tức có người ra mở.

“Ngươi về rồi!” Cảnh Lê sắc mặt vui mừng, kéo hắn vào trong, “Nhanh vào đi, chỉ đợi ngươi nữa thôi!”

Tần Chiêu: “Gì cơ?”

Cảnh Lê không trả lời, trực tiếp kéo người vào nhà chính, để hắn ngồi xuống cho ấm người, còn mình lại quay đầu đi ra ngoài.

Một lát sau cậu và A Dịch bưng mấy đĩa bánh chẻo nóng hầm hập trở lại.

Tiết Nhân ở bên cạnh vui tươi hớn hở cười: “Hai tiểu tử này bận rộn một buổi sáng, không cho lão phu ăn vụng cái nào hết, nhất định phải chờ ngươi trở về mới bằng lòng dọn bánh chẻo.”

Trên tay trên người Cảnh Lê đều dính bột mì, nghe vậy ngượng ngùng sờ mũi, chóp mũi lập tức dính chút bột phấn màu trắng.

Tần Chiêu chú ý tới bánh chẻo có hình dạng không đồng đều trong đĩa.

Có cái gói rất đẹp, mượt mà chắc chắn, da mỏng thịt nhiều. Có cái xiêu xiêu vẹo vẹo, thậm chí còn có vài cái bị vỡ vỏ, không biết nhân thịt đã rơi đi đâu rồi.

... Liếc mắt một cái là có thể nhận ra cái nào được làm từ tay cá nhỏ nhà hắn.

“Đĩa này là gì?” Tần Chiêu chỉ vào một đĩa bánh chẻo dài nhỏ hơi dẹt hỏi.

Cảnh Lê nhỏ giọng nói: “Là bánh chẻo hình cá.”

Tần Chiêu: “...”

Cảnh Lê nói xong ngay cả mình còn cảm thấy chột dạ.

Rõ ràng A Dịch dạy cậu như vậy, nhưng cậu gói thế nào cũng không ra hình cá đẹp đẽ giống đối phương, ngược lại nhìn sao cũng thấy giống bánh bị ép dẹt xuống.

Tần Chiêu nói không sai chút nào, tay nghề nấu nướng của cậu quả thật một lời khó nói hết.

Nhưng Tần Chiêu lại nói: “Gói không tồi, rất đáng yêu.”

Nói xong, chủ động gắp một cái bánh chẻo coi như hoàn hảo lên ăn.

Bánh chẻo vừa vớt ra không lâu nhưng không bỏng miệng, cắn một miếng, nước canh ấm nóng tràn vào thực quản theo khoang miệng, làm tiêu tan cả đói khát và rét lạnh trong người.

Cảnh Lê vẫn căng thẳng hỏi: “Ăn được không?”

Tần Chiêu nhai kỹ nuốt chậm, nuốt xong miếng bánh chẻo kia mới cười nói: “Được, rất ngon, ngồi xuống đi.”

Lúc này mọi người mới yên tâm, ngồi xuống cạnh bàn.

Ngoài phòng, hoa tuyết rơi từng bông từng bông xuống sân, nhanh chóng tan đi không còn bóng dáng. Trong phòng, làn khói trắng bốc lên từ bánh chẻo, sau đó tan biến trong tiếng cười nói của mọi người.

Tần Chiêu đưa tay lau bột mì trên chóp mũi Cảnh Lê, cậu liếc mắt nhìn hai người đối diện, thừa dịp bọn họ không chú ý, nhanh chóng hôn lên đầu ngón tay Tần Chiêu.

“Hôm nay vất vả rồi.” Cảnh Lê nhỏ giọng hỏi, “Nói chuyện thuận lợi không?”

Tần Chiêu bình tĩnh nói: “Ừ, cũng coi như thuận lợi.”

“Ta để huyện lệnh lựa chọn, hoặc mua lại phương thuốc của chúng ta, hoặc cùng chúng ta hợp tác bán thuốc viên, ông ta lựa chọn ý trước.”

“Ba trăm lượng, ta bán phương thuốc Khư Hàn đan.”

Cảnh Lê dừng động tác, bánh chẻo vừa gắp lên bịch một phát rơi xuống đất.

Tác giả có lời muốn nói:

Cá nhỏ: Lộ ra ánh mắt chưa trải việc đời 0.0

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.