Chuyển ngữ: Han
Chỉnh sửa: Sunny
Lời này của Cảnh Lê dĩ nhiên là nói mò.
Vinh Thân vương rốt cuộc là ai, dáng dấp đẹp hay không, cậu đã chẳng còn nhớ rõ. Nhưng cậu vẫn nhớ ban đầu người đó đối với cậu rất tốt, cũng nhớ bản thân đã từng đợi và chờ mong hết ngày này qua tháng nọ.
Nhưng mà những chuyện kia đều là quá khứ rồi.
Năm đó cậu nhỏ như vậy, có thiện cảm với người đó phần lớn chỉ là yêu thích của trẻ con. Cậu cũng không hy vọng vì một cố nhân mà khiến Tần Chiêu không vui.
Xin lỗi Vinh thân vương.
Cảnh Lê thầm nghĩ trong lòng như vậy, lo lắng Tần Chiêu không tin cậu nên còn muốn tiếp tục bày tỏ thái độ, ai ngờ lại được Tần Chiêu cúi đầu hôn xuống.
Giọng nói của Tần Chiêu có chút bất đắc dĩ: “Ta biết ngươi ghét hắn bao nhiêu, không cần nói nữa.”
Cảnh Lê vô tội vừa cẩn thận nhìn hắn vừa chớp chớp mắt: “Vậy ngươi không tức giận chứ? Ta không thích người khác, chỉ thích ngươi, ngươi tin ta nha.”
Chỉ thích ngươi.
Lúc thiếu niên nói lời này, trong đôi mắt xinh đẹp phản chiếu bóng dáng Tần Chiêu, trông vừa chuyên tâm vừa đáng yêu.
Tần Chiêu bị dáng vẻ này của cá nhỏ nhà mình làm mềm lòng, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại: “Ừ, ta tin.”
Lúc này Cảnh Lê mới thấy yên tâm, cúi đầu vùi đầu vào ngực Tần Chiêu, ngáp một cái.
Mấy ngày này đi đường vất vả, quả thực khiến cậu bây giờ có chút không chịu nổi, Cảnh Lê nhắm mắt, tìm tư thế thoải mái vùi trong ngực Tần Chiêu, không bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Tần Chiêu nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc mềm mại của người trong ngực, bất đắc dĩ cười một tiếng.
Hắn sao lại không nhìn ra, lời này của Cảnh Lê là đang lừa hắn.
Lúc tên nhóc này nói dối ánh mắt sẽ nhìn lung tung, rất chột dạ, liếc mắt đã có thể nhìn thấu. Mà hắn muốn hỏi rõ ràng những chuyện của quá khứ, đương nhiên cũng không phải vì ghen.
Hắn chỉ muốn biết càng nhiều chuyện hơn.
Sau khi giải độc, quả thực hắn đã nhớ lại một vài đoạn ký ức ngắn ngủi, nhưng vẫn luôn mơ hồ không rõ. Những kí ức đó không đủ để hắn suy đoán xem bản thân rốt cuộc xảy đã chuyện gì, duy chỉ có một chuyện bây giờ hắn có thể xác định.
Hắn... Có lẽ chính là vị Vinh Thân vương đã chết kia.
Bất luận là ngẫu nhiên làm ra thơ ca của người đó, hay trong đầu hắn có một vài ký ức ngắn, hay lúc trước nghe được chút ít tin tức từ dân gian, bấy nhiêu cũng đủ để làm bằng chứng cho điều này.
Nếu hắn là Vinh Thân vương, vậy thì người năm đó cá nhỏ gặp gỡ ở chùa Vân Quan phải là hắn mới đúng.
Đáng tiếc, có rất nhiều chuyện hắn không nhớ ra nổi, càng khỏi bàn về chi tiết quen biết cá nhỏ lúc ban đầu.
Cho nên hắn mới muốn hỏi cậu một chút.
Ai biết trí nhớ của tên nhóc còn kém hơn cả hắn.
Nhưng mà cũng đúng, nếu như trụ trì không nói sai, vậy có lẽ lúc ban đầu gặp gỡ thì cá nhỏ chỉ vừa mới sinh ra đời.
Tần Chiêu cảm thấy hơi tiếc nuối, nhưng cũng không cưỡng cầu.
Tiết lão tiên sinh từng nói Trầm Hoan tán gây tổn hại cực lớn tới não bộ của hắn, không phải ngày một ngày hai là có thể bình phục, cưỡng cầu cũng vô dụng.
Cho nên mặc dù hắn đang dần dần nhớ lại một vài chuyện thì cũng không nói cho Cảnh Lê.
Bây giờ nói ra, chẳng qua chỉ càng thêm phiền não thôi.
Huống chi... Việc hắn chính là Vinh Thân vương này, nếu bây giờ nói ra, sợ rằng cá nhỏ sẽ lo lắng.
Đừng nói là cậu, ngay cả hắn lúc suy đoán ra kết luận này cũng từng thấy hoài nghi trong lòng.
Vì cho đến bây giờ vẫn còn rất nhiều điểm khả nghi không có đáp án.
Ví dụ, vì sao mãi đến tháng tám ba năm trước đương kim hoàng đế mới tuyên bố tin tức Vinh thân vương đã chết. Mà rõ ràng hắn lưu lạc đến thôn Lâm Khê sớm hơn khoảng thời gian đó nửa năm.
Lại ví dụ, nếu hắn thật sự là nhiếp chính vương, vì sao những năm này không có ai đến tìm hắn, bất luận là kẻ địch hay thuộc hạ cũ.
Lại ví dụ... Hắn thật sự giống như lời đồn đãi trong dân gian sao?
Những nghi hoặc này tạm thời không thể nào giải đáp, Tần Chiêu cũng không vội vã nhất thời.
Có thể nhanh chóng khôi phục ký ức đương nhiên là tốt nhất, nếu tạm thời không thể khôi phục cũng không sao, tóm lại thân phận của hắn sẽ không bị người khác phát hiện nhanh như vậy.
Nếu là một thân phận khác, có lẽ hắn sẽ lo lắng liệu tới nơi này có dễ bị người khác nhận ra hay không, thế nhưng lại là Vinh thân vương.
Quan lại ở phủ thành nhỏ bé này, tuyệt đối không có cơ hội nhìn thấy vị nhiếp chính vương quyền khuynh triều dã* năm đó.
*Quyền khuynh triều dã 权倾朝野 là thành ngữ. Triều dã, tức triều đình và dân gian, quyền khuynh, tức quyền lực trải rộng. Có thể hiểu như một tay che trời.
Cho dù thật sự có người nhìn thấy thì cũng không ai dám nhận, không ai dám hoài nghi.
Ba năm trước đương kim hoàng thượng chiêu cáo thiên hạ rằng nhiếp chính vương đã chết, hoài nghi tính chân thực của chuyện này, chính là hoài nghi đương kim hoàng thượng.
Không có ai có lá gan này.
Về phần có kẻ địch nào mai phục hay không, Tần Chiêu cảm thấy quá nửa sẽ không có.
Trên đời này có không ít trường hợp người giống người, nếu bên trên thật sự có người hoài nghi mình chưa chết, nhất định sẽ lục soát khắp nơi. Loại lục soát mà không tìm được manh mối này cực kỳ hao tổn tinh lực.
Cho dù lúc mới bắt đầu một hai năm còn có người điều tra, thì sau này trời yên biển lặng lâu như vậy cũng nên bỏ đi rồi.
Hơn nữa, trong lòng Tần Chiêu mơ hồ có một cảm giác.
Hắn cho rằng có một số việc có lẽ không giống bề ngoài, hắn cảm thấy... Con đường bây giờ hắn đang đi là đúng, không những như vậy mà còn có thể có thu hoạch ngoài ý muốn.
Cơ thể trong lòng đột nhiên hơi cử động, khiến Tần Chiêu tỉnh lại giữa những suy nghĩ. Tần Chiêu ôm chặt Cảnh Lê, cúi đầu hôn trán cậu: “Đừng sợ, ta đang ở đây.”
Người nọ đang ngủ lầm bầm một câu, sau đó lại thiếp đi...
Cảnh Lê ghét bỏ tính tình Tần Chiêu mấy ngày qua thay đổi, chuyện bé xé ra to, thật không ngờ bản thân cậu cũng thay đổi rất nhiều.
... Trở nên càng mê ngủ, càng mê ăn, cũng càng dựa dẫm vào hắn.
Phần dựa dẫm đó thậm chí đã tới mức không thể cứu vãn, Tần Chiêu biết mấy ngày nay giấc ngủ của Cảnh Lê luôn rất nông, thường đột nhiên tỉnh lại, xác nhận xem Tần Chiêu có đang bên cạnh mình hay không.
Đó là biểu hiện của sự bất an.
Lần đầu tiên mang thai, Cảnh Lê không hề tự nhiên đối mặt giống như vẻ bề ngoài, cậu rất lo lắng, cũng rất sợ hãi.
Nhưng cậu sợ Tần Chiêu lo lắng cho cậu, cho nên cái gì cũng không nói.
Ngoan đến mức khiến người ta đau lòng.
Tần Chiêu lặng lẽ thở dài, xoa lưng của đối phương từng chút, dịu giọng nói: “Yên tâm, hết thảy đã có ta.”
Lần này Cảnh Lê ngủ cả một buổi chiều, đợi lúc cậu tỉnh lại thì trời đã sắp tối rồi.
Tối nay Tần Chiêu đồng ý làm chủ, mấy người bạn đồng hành kia cũng không chút khách khí, thẳng thắn chọn một tửu lâu thượng hạng ở phủ thành, đã ra ngoài trước được nửa canh giờ rồi.
Cảnh Lê ngủ lâu như vậy vẫn cảm thấy buồn ngủ, lúc Tần Chiêu giúp cậu mặc quần áo còn không nhịn được ngáp một cái.
Bị câu nói “Nếu không đi nữa, e rằng thức ăn sẽ bị những tiểu tử kia ăn sạch đấy” của Tần Chiêu làm cho tỉnh táo trong nháy mắt.
Cảnh Lê không thể chịu đựng được việc phu quân nhà cậu tiêu tiền mà kết quả là bọn họ lại không được ăn đồ ăn ngon.
Tuyệt đối không được!
Nhưng mà sự thật chứng minh Cảnh Lê và Tần Chiêu đều lo thừa rồi, lúc bọn họ đến tửu lâu, đám người Trần Ngạn An đang đứng ở cửa tửu lâu, căn bản chưa vào trong.
Tần Chiêu hỏi: “Có chuyện gì à?”
“Nơi này bị người khác đặt bao hết rồi.” Trần Ngạn An tức giận nói, “Vốn dĩ chúng ta đã vào rồi, đột nhiên thiếu gia nào đó đến đuổi toàn bộ người ra ngoài. Chúng ta sợ bây giờ mà quay về sẽ không gặp được các ngươi, cho nên mới chờ ở đây.”
Nghiêm Tu nói: “Là đại thiếu gia của Cố gia quản lý hàng dệt tơ lụa ở Giang Lăng, Cố Hoành.”
Trần Ngạn An hừ lạnh một tiếng: “Ta thèm vào quan tâm hắn là ai.”
“Cố Hoành...”
Tầm mắt Tần Chiêu nhìn về phía bên ngoài tửu lâu, trước cửa tửu lâu có một vị tiểu công tử cẩm y y phục xa xỉ đang đứng. Thiếu niên kia thoạt nhìn tuổi còn nhỏ, có lẽ chỉ mười hai mười ba tuổi, dẫn theo một đoàn đầy tớ đứng ở ven đường, thần thái hơi khoe khoang ngang ngược.
Hiểu nhiên là bị người trong nhà chiều hư.
Nghiêm Tu nói: “Ngươi bớt tranh cãi đi. Cố gia chính là nhà giàu nhất ở Giang Lăng, lại là hoàng thương*, quan phủ còn phải nhường nhà họ ba phần, không phải là người chúng ta chọc nổi.”
*Hoàng thương: Thương nhân có bối cảnh hoàng thất, thay hoàng thất quản lý thương nghiệp.
“Đúng vậy, hay là chúng ta đổi quán khác đi, tránh phiền toái.” Hạ Tri Hành luôn luôn sợ phiền phức, vội hỏi, “Ý Tần đại phu như thế nào?”
Bọn họ đang nói chuyện thì bỗng một chiếc xe ngựa đắt tiền dừng trước cửa tửu lâu, thiếu niên kia thu lại bộ dạng vênh vênh váo váo, cười cười tiến lên đỡ người bên trong ra.
Là một đôi vợ chồng trung niên ăn mặc đẹp.
Có lẽ chính là lão gia Cố gia và phu nhân của ông ta.
Ánh mắt Tần Chiêu thoáng dừng trên người hai người nọ, sau đó nhanh chóng rời đi: “Chúng ta đổi quán thôi.”
Tần Chiêu lên tiếng, đám người xoay người rời đi. Trước cửa tửu lâu, vị lão gia Cố gia thân hình mập mạp đột nhiên quay đầu, nhìn về phía đám người.
“Lão gia, sao thế?” Phu nhân bên cạnh ông ta hỏi.
“Không sao.” Cố lão gia lắc đầu, “Chỉ cảm thấy vừa nãy hình như có người đang nhìn ta.”
Phu nhân cười nói: “Dân thường hiếm khi thấy lão gia nhà tôn quý, tò mò nhìn ngắm cũng rất bình thường.”
Cố lão gia đáp lại một tiếng, không giải thích nữa.
... Chắc là ông nghĩ nhiều thôi.
Chút chuyện nhỏ này không ảnh hưởng gì đến sự hứng thú của đám người Cảnh Lê, mọi người nhanh chọn một tửu lâu khác, ăn ăn uống uống chơi bời một hồi, giải tán trước khi hết canh một*.
*Canh một: Từ 7 giờ đến 9 giờ tối.
Đây cũng không phải bởi vì giới nghiêm.
Giới nghiêm của phủ thành bắt đầu lúc canh một ba điểm*, canh năm ba điểm thì kết thúc, nhưng giới nghiêm của phủ Giang Lăng lại mãi canh ba mới bắt đầu.
*Điểm bằng ⅕ canh, khoảng 24 phút.
Giang Lăng buôn bán phát triển, ban đêm càng có vô số nơi tìm vui mua vui, được gọi là chợ đêm.
Vì sự tồn tại của chợ đêm, triều đình cố ý sửa lại quy củ, quy định từ phủ thành trở lên có thể mở rộng thời gian giới nghiêm tới canh ba hoặc canh năm. Nhưng thời gian từ canh một ba điểm tới canh năm ba điểm vẫn không được ra vào cổng thành như cũ.
“Các ngươi muốn đi dạo thanh lâu à?” Cảnh Lê kinh ngạc nói.
“Không phải thanh lâu!” Trần Ngạn An vội vàng giải thích, “Ven bờ sau khi đêm đến sẽ ca hát đàn tỳ bà, có thể uống rượu thưởng khúc, lần đầu tiên ta đến nên muốn đi xem một chút.”
“Thật sự không phải dạo thanh lâu đâu, tẩu tử đừng hiểu lầm!”
Cảnh Lê nghi ngờ nhìn hắn ta.
“Chị dâu tin ta đi mà, ta nào dám làm chuyện có lỗi với A Dịch.” Trần Ngạn An nói, “Hay là ngươi đi xem cùng chúng ta đi?”
Cảnh Lê chớp chớp mắt, đang định gật đầu lại bị Tần Chiêu chặn kéo về: “Chợ đêm đông người, ngươi không được đi.”
Cảnh Lê: “...”
Bị phát hiện rồi.
Cảnh Lê đành chịu, chỉ có thể trơ mắt nhìn mấy người kia rời đi.
Sau khi thí sinh thi cử vào phủ thành, ước hẹn đi chợ đêm vui chơi coi như là truyền thống. Chung quy đều là những thanh niên trẻ, lần đầu đến phủ thành đương nhiên muốn được mở mang thêm kiến thức.
Hơn nữa ca hát biểu diễn ở bờ đối diện dọc theo dòng sông, nếu không vào tiệm ăn uống, ngay cả một đồng cũng không cần tiêu.
Cho dù là kiểu thí sinh kinh tế túng quẫn như Hạ Tri Hành cũng có thể đi theo thỏa nguyện một chút.
Chỉ có Cảnh Lê là không thể.
Cảnh Lê bị Tần Chiêu dắt về, suy sụp cúi đầu.
“Chợ đêm có gì vui đâu...” Tần Chiêu ngừng nói, nhìn bộ dạng của Cảnh Lê, bất đắc dĩ bổ sung, “Được rồi, lần sau nhất định sẽ dẫn ngươi đi, nghe lời.”
Cảnh Lê: “Lần sau là lúc nào chứ, sinh con xong sao?”
“Ừ, sinh con xong.”
Cảnh Lê dừng một chút, lại hỏi: “Vậy... Thanh lâu cũng có thể à?”
Tần Chiêu: “?”
Cảnh Lê nhìn lại đèn đuốc sáng trưng ở xa xa, trong mắt tràn đầy ý tứ xin xỏ: “Nghe nói thanh ở lâu phủ thành rất thú vị, hoa khôi bên trong tài nghệ xuất sắc, chỉ bán nghệ không bán thân. Đợi sinh con xong chúng ta đi xem một chút đi, chỉ cần không cần đề cập tới quan hệ của chúng ta thì người ngoài cũng không biết đâu.”
Thanh lâu không cho phép nữ tử và song nhi vào, nhưng Cảnh Lê bất luận là bề ngoài hay mạch tượng đều không phải song nhi, đương nhiên không lo những thứ này.
Tần Chiêu hít sâu một hơi, bình tĩnh hỏi: “Ai nói thế với ngươi?”
“Phương Thiên Ứng á.” Cảnh Lê nói, “Tiểu tử kia nói bản thân là khách quen của thanh lâu phủ thành đấy, còn nói lúc trước nếu không phải là cha hắn không đồng ý, hắn thiếu chút nữa đã chuộc một cô nương về nhà rồi. Ngươi hỏi cái này để làm gì vậy?”
“Không có gì.”
Sắc mặt Tần Chiêu không thay đổi, trong lòng đã nghĩ ra nên viết thư như thế nào để gửi cho Phương lão gia.
Thứ vô sỉ.
Tác giả có lời muốn nói:
Phương Thiên Ứng:???