Chuyển ngữ: Diên
Chỉnh sửa: Sunny
Chiều muộn ba ngày sau, con thuyền chở gia đình Tần Chiêu cập bến phủ thành Giang Lăng.
Bến tàu này có rất nhiều thương khách vãng lai, trên bờ có không ít xe ngựa chờ sẵn. Tần Chiêu đi xuống trước thuê xe ngựa rồi cùng xa phu chuyển đồ từ thuyền lên xe.
Cảnh Lê ôm gùi ngồi đợi bên cạnh.
“Rồi rồi, lát nữa sẽ thả con ra.” Cảnh Lê vỗ vỗ thùng gỗ, trứng cá con bất mãn nhảy lên một cái như là muốn nhảy ra mà không được.
Mấy ngày trên thuyền nó ngày càng không an phận. Cũng may là trứng cá không có sức mấy nên không nhảy ra được khỏi thùng gỗ.
Cảnh Lê lùa trứng cá xuống đáy thùng gỗ rồi đậy nắp gùi lại.
Tần Chiêu đi tới nói: “Lên xe đi, chúng ta vào thành.”
Phủ thành giá hàng cao, Tần Chiêu chỉ thuê xe ngựa thôi mà đã tốn hai mươi văn. Cảnh Lê thanh toán tiền xe, xa phu hớn hở nhận rồi vung roi, xe ngựa chậm rãi xuất phát.
Tần Chiêu ôm tiểu phu lang mặt mày nhăn nhó vào lòng, dịu giọng khuyên nhủ: “Phủ thành chi tiêu không rẻ như trong thôn, lúc trước không phải đã trải qua rồi à?”
“Ta biết, nhưng mà...”
Vẫn là nhà bọn họ nghèo quá.
Ba trăm lượng kiếm được ở huyện thành đã tiêu vào việc mua nhà, vì thế nên chỉ còn thiếu hai trăm lượng. Trước khi đi Cảnh Lê có đếm lại tiền trong nhà, chỉ còn có mười một xâu ba trăm năm mươi sáu văn.
Chút tiền ấy ăn uống tằn tiện thì miễn cưỡng sống được ba tháng ở phủ thành, chưa tính tới tiền trả nợ và tiền mua gia cụ.
Cảnh Lê ưu sầu thở dài.
Vất vả mãi mới khấm khá lên được chút chút, giờ thì hay rồi, qua một đêm nghèo lại hoàn nghèo.
Cậu không muốn Tần Chiêu buồn theo mình bèn dời chủ đề: “Chúng ta về nhà luôn hay là tạm trọ khách điếm?”
“Về nhà.” Tần Chiêu nói, “Ta đã sắp xếp xong xuôi rồi.”
Cảnh Lê: “Sắp xếp xong rồi?”
Tần Chiêu không giải thích gì nhưng Cảnh Lê lập tức hiểu ý của hắn.
Xe ngựa thông qua kiểm tra trước cổng, vào nội thành xong thì dừng bên ngoài một tòa phủ trạch.
Tòa nhà này cách đường lớn phủ thành chỉ một con phố, hai bên đường đều là nhà dân, các cửa hàng thì nối liền nhau ở một con phố bên cạnh cho nên tương đối yên tĩnh. Một phía giáp với bờ hồ, bên kia hồ chính là chợ đêm náo nhiệt nhất phủ thành, nhưng dù ban đêm có ồn thì do cách một mặt hồ cũng ồn không tới bên này.
Lấy tĩnh trong náo, vị trí xem như tuyệt hảo.
Điều kiện bên trong phủ trạch cũng không kém.
Mở ra cửa lớn phủ trạch thì đang có người sơn lại hai cánh cửa. Tần Chiêu đeo gùi lên lưng, dìu Cảnh Lê xuống xe. Người quản sự trông thấy bọn họ thì chạy tới chào hỏi: “Tần tiên sinh tới rồi, thiếu gia nhà chúng ta đang chờ bên trong. Hành lí cứ giao cho chúng tôi chuyển là được, mời ngài vào trong nghỉ ngơi đi ạ.”
Cảnh Lê cảm thấy người nọ có chút quen mặt, cậu chưa kịp nhớ ra thì Tần Chiêu đã kéo cậu vào trong.
Qua đại môn là một bức tường làm bằng đá, đi vòng qua tường đá là tới tiền viện.
Tiền viện lớn hơn nhà A Dịch một chút, trong viện có người đang vận chuyển bồn hoa. Hai người bê bồn hoa cũng rất quen mặt. Cảnh Lê đang nghiêng đầu suy nghĩ thì có người đi ra từ trong nhà.
“Tần đại ca, cuối cùng huynh cũng tới.”
Là Phương Thiên Ứng.
Trông thấy hắn Cảnh Lê mới nhớ ra, mấy người kia không phải là cái đám đi tìm cá chép gấm hồi trước đấy ư?
Phương Thiên Ứng đi tới trước mặt hai người, nói: “Cũng may hai người tới hôm nay, ta phải về trấn trước ngày mai đây.”
Cảnh Lê không hiểu mô tê gì: “Tại sao ngươi lại ở đây?”
“Nửa tháng trước Phương công tử tới phủ thành bàn chuyện làm ăn với một tiệm gỗ, nhân tiện mua lại phủ trạch giúp chúng ta.” Tần Chiêu nhíu mày, “Nhưng mà những thứ này...”
“Rảnh rỗi nên kiếm chút chuyện làm thôi mà.”
Phương Thiên Ứng nói: “Mấy bồn hoa này là chủ nhân cũ để lại, ta sai người bày trí giúp huynh, nhà cũng sai hạ nhân quét dọn rồi, mặt tường sau bếp bị tróc ra cũng đã sửa xong hai hôm trước. Còn đồ dùng trong nhà thì chưa mua, ta sợ tự mua thì hai người không thích nên không có chuẩn bị trước.”
Tần Chiêu: “Đa tạ...”
Phương Thiên Ứng lơ đễnh nói: “Chỉ là tiện tay làm chút chuyện thôi, Tần đại ca, chúng ta quen biết như vậy huynh còn khách khí với ta làm gì?”
“Trước cứ vào nội viện đã, chỗ này nhiều người coi chừng đụng phải tẩu tử.”
Phương Thiên Ứng cho là Cảnh Lê vẫn còn đang mang thai.
Hắn để hạ nhân xách hành lý, dẫn hai người đi vòng qua nhà chính, xuyên qua cửa thùy hoa*, đi vào nội viện.
*thùy hoa: một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu.
Chính giữa nội viện có một hồ sen.
Hồ sen cũng được dọn dẹp qua, lá sen sạch sẽ trải trên mặt hồ, kết vài búp hoa.
Phương Thiên Ứng nói: “Nghe nói người chủ trước nuôi cá trong hồ này, nhưng mà người chuyển đi nên cá cũng đi theo người rồi.
Tần Chiêu gật gật đầu.
Lần trước đến phủ thành bọn họ đã xem qua tòa nhà này, Cảnh Lê khi ấy cũng ưng ý hồ sen này.
Trong phòng đã được gia đinh Phương Thiên Ứng mang tới quét dọn sạch sẽ, đồ dùng cũng không bị chuyển đi hết ráo, gian trong còn có một cái giường và một cái ghế đẩu.
Tần Chiêu đặt gùi xuống cạnh cửa, đi vào trong bê ghế đẩu ra cho Cảnh Lê ngồi.
Phương Thiên Ứng lấy khế nhà từ trong ngực ra, nói: “Đúng rồi, cái này đưa cho huynh.”
“Vận khí hai người cũng tốt lắm, chủ nhà vừa khéo chính là vị Thương lão bản mà ta quen biết. Hàn huyên đôi câu, chủ nhà bớt luôn cho ta năm mươi lượng. À ta cũng có nói với Thương lão bản, nếu hai người muốn mua gỗ làm gia cụ thì cứ tới chỗ ông ấy, có thể được giảm giá đấy.”
Năm mươi lượng không phải con số nhỏ, Phương Thiên Ứng nói đến hời hợt nhưng Tần Chiêu đoán là chuyện hơn nửa không chỉ đơn giản là hàn huyên đôi câu.
Nhà Phương Thiên Ứng làm ăn buôn bán, mưa dầm thấm đất nhiều năm như vầy chắc chắn thiên phú làm ăn hơn người.
Bản thân hắn đã là một tay mặc cả cực giỏi.
“Đa tạ.” Tần Chiêu nhận khế nhà, nói: “Ngân lượng nợ ngươi ta sẽ nhanh chóng trả lại.”
Trên người hắn chỉ có ba trăm lượng bán đơn thuốc, còn lại đều là mượn của Phương Thiên Ứng. Coi như bớt được năm mươi lượng thì vẫn còn nợ người ta một trăm năm mươi lượng.
Phương Thiên Ứng khoát tay: “Tần đại ca cứ chú tâm ôn tập là được, mấy cái đó không cần gấp.”
Trong lúc bọn họ nói chuyện thì có hạ nhân đi từ ngoài vào nói: “Thiếu gia, bên ngoài đã sắp xếp xong rồi.”
“Được, cứ bảo bọn họ chờ ngoài đó đã.” Phương Thiên Ứng đuổi người đi, quay sang nói với Tần Chiêu: “Tần đại ca nghỉ ngơi sớm đi, ta không quấy rầy nữa.”
Tần Chiêu hỏi: “Giờ cũng tối rồi, hay ở lại ăn bữa cơm với chúng ta rồi hẵng đi?”
“Không được không được, ta còn muốn đi ——” Phương Thiên Ứng ngừng lại, nhìn ngó xung quanh rồi mới nhỏ giọng nói: “Thực không dám giấu diếm, đêm nay ta có hẹn mấy vị bằng hữu đi mấy nơi phong nguyệt. Mai phải đi sớm, không biết lần tới quay lại là khi nào nên phải chơi một trận cho đã.”
Tần Chiêu: “...”
Lần trước Phương Thiên Ứng nói lung tung thanh lâu thanh nga trước mặt Cảnh Lê làm Tần Chiêu tức đến độ mém thì viết thư cho Phương lão gia, sau ngẫm lại thấy hắn còn nhỏ tuổi, hẳn là nói suông cho vui thế thôi, không thể xem là thật.
Thật không ngờ hắn đi thật...
Nghe Phương Thiên Ứng nói xong hai mắt Cảnh Lê cũng sáng rực: “Ngươi mang ta...”
“E hèm.” Tần Chiêu hắng giọng một tiếng.
Cảnh Lê: “...”
Cậu bình tĩnh nói: “Không có gì, ngươi chơi vui vẻ nhé, nhớ chú ý sức khỏe.”
Phương Thiên Ứng buồn bực nhìn cậu một cái, không nói gì thêm nữa, quay người rời đi.
Trong viện chỉ còn lại Tần Chiêu và Cảnh Lê, cậu nhìn chăm chăm theo hướng Phương Thiên Ứng rời đi, cảm nhận được có hai bàn tay đặt lên vai mình: “Mang ngươi đi đâu?”
Cảnh Lê giật thon thót, cười gượng: “Không đi đâu hết, ta nói giỡn thôi.”
Tần Chiêu vuốt ve đoạn tóc mai rũ xuống của cậu, vén ra sau tai, lắc đầu: “Có con rồi mà vẫn không biết thận trọng một chút.”
Hắn nói xong thì quay người đi vào lấy bể cá từ trong hành lý ra.
“Ta đi rửa qua thứ này rồi lấy nước, nhóc con nhà ngươi hai ngày qua chắc là chán chết rồi.”
Tần Chiêu nói xong thì ôm bể cá ra cửa. Trong viện có giếng nước, Cảnh Lê ngồi nhìn bóng lưng Tần Chiêu, lòng vẫn sợ hãi thở phào.
Cậu đứng dậy mở nắp gùi, vừa nhìn một cái lập tức thay đổi sắc mặt.
Thùng gỗ vốn chứa trứng cá con giờ chỉ còn mỗi nước không, trứng cá hồng hồng đã không còn bóng dáng.
Con cậu biến đâu mất rồi???
“Ta... Ban nãy lúc ở bến tàu ta vẫn còn thấy nó trong đó.” Cảnh Lê tay chân luống cuống nắm lấy Tần Chiêu, gấp đến độ giọng cũng run rẩy: “Lúc qua cổng thành nhìn thoáng qua cũng còn thấy!”
Tần Chiêu vỗ vỗ lưng cậu an ủi, thấp giọng trấn an: “Bình tĩnh chút, lúc trên xe ngựa còn thấy thì hẳn là chỉ lạc mất ở trong nhà thôi. Yên tâm, cá con rất thông minh, chỉ cần nó còn ở trong nhà thì chắc chắn tìm được.”
Gùi đan bằng trúc, không kín hoàn toàn, khe hở vẫn thừa đủ để trứng cá lọt ra ngoài.
Chỉ là... Nhóc con ấy không nhảy ra được mới phải.
Cảnh Lê không chờ nổi, lập tức đứng dậy tính chạy ra tiền viện tìm kiếm. Tần Chiêu cũng đi theo y, lúc đi qua hồ sen liếc qua lại sửng sốt.
“Tiểu Ngư, ngươi chờ một chút.” Tần Chiêu gọi cậu lại, hai mắt vẫn nhìn hồ sen.
Giữa tầng tầng lá sen, một bông hoa sen đỏ thắm lấy tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy được từ từ nở rộ.
Tần Chiêu chợt nhớ ra, trong chùa Vân Quang cũng có một hồ sen nở không tàn như thế.
Cảnh Lê quay đầu lại, thuận theo ánh mắt Tần Chiêu nhìn sang cũng ngây ngẩn cả người.
Cậu nhớ bông hoa kia mới nãy còn chỉ là một búp hoa thôi mà nhỉ?
Hai người chậm rãi đi đến cạnh hồ ren, lật một lá sen lên thì thấy một con cá chép gấm đỏ tươi nhỏ nhỏ gầy gầy trốn bên dưới lá sen bơi tới bơi lui.
Cảnh Lê: “...”
Tần Chiêu: “...”
Toàn thân cá chép không có hoa văn gì, vảy cá đỏ tươi còn chưa phát triển đầy đủ. Bất kể là hình dạng vây cá hay là màu sắc thân cá thì đều y chang Cảnh Lê như từ một khuôn đúc ra.
Điểm khác biệt duy nhất là nó quá nhỏ, chỉ chừng độ một ngón tay, vây đuôi mỏng manh như trong suốt đang hớn hở vẫy qua vẫy lại.
Phảng phất như đang hưởng thụ niềm vui được giải phóng.
Nhưng Cảnh Lê thì chẳng vui miếng nào, tâm trạng sợ bóng sợ gió vừa nãy hóa thành tức giận đến độ chỉ muốn đánh nó một trận.
Không khí như tĩnh lại một giây.
Cá con dường như cảm nhận được có người đang nhìn nó chăm chú, rốt cuộc dừng lại cuộc dạo chơi trong hồ sen, quay đầu lại. Nó ngẩng đầu nhìn thấy hai vị phụ thân của mình, đuôi dùng sức bật ra khỏi hồ sen.
Cảnh Lê vội vàng đưa tay đón được nó.
Cá con thân thiết cọ cọ tay Cảnh Lê, cậu suýt nữa không giữ được vẻ mặt nghiêm khắc, ho nhẹ một tiếng: “Ta đã dặn con thế nào hả? Không được chạy lung tung, không nhớ à?”
Cá con sững sờ.
Nó cọ nhè nhẹ vào ngón tay Cảnh Lê, thấy đối phương không có dấu hiệu nguôi giận thì nghiêng đầu qua bên cạnh nhìn Tần Chiêu.
Tần Chiêu nghiêm túc nói: “Cha con nói không sai, con không quen chỗ này, sao có thể chạy lung tung khắp nơi được?! Lỡ không tìm thấy bọn ta thì phải làm sao? Con...”
Cá con oan oan ức ức nhìn hắn chăm chú.
Tần Chiêu: “...”
Tần Chiêu nhìn sang chỗ khác, giọng cũng dịu đi: “Lần sau... Lần sau không được làm thế nữa.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Chiêu: Đối với Tiểu Ngư phiên bản nhỏ hoàn toàn không có sức chống cự.
Editor có lời muốn nói:
Cảnh Lê: Nói thương người ta mà không cho người ta đi chơi thanh lâu là hết thương người ta gòy.