Chuyển ngữ: Han
Chỉnh sửa: Sunny
Tần Chiêu quả thực muốn đi thử xem sao.
Từ trước đến nay hắn không để phu lang nhà mình phải chịu thiệt thòi trong sinh hoạt, huống chi bây giờ còn phải nuôi con trai. So với những việc lao động tốn sức kia, làm tiên sinh nhà phú quý là lựa chọn tốt hơn cả.
“Nhưng vị Cố tiểu thiếu gia đó có vẻ rất khó đối phó, hắn đã đuổi đi không biết bao nhiêu tiên sinh rồi...” Cảnh Lê vẫn không yên lòng.
Tần Chiêu không để ý điều này chút nào: “Sẽ có cách thôi, yên tâm.”
Nhưng mà trong nhà còn có chút việc làm chưa xong, tạm thời không thể thiếu người, vì vậy Tần Chiêu không nóng vội.
Mấy ngày tiếp theo bọn họ ở phủ thành mua đồ dùng, đợi khi những đồ dùng trong nhà đặt làm được đưa đến phủ, liền dựa theo sở thích sắp xếp nhà cửa một phen.
Chiều ngày thứ hai sau khi bố trí lại phủ trạch, Tần Chiêu mới nhắc lại chuyện đó.
Lúc nói chuyện này Cảnh Lê đang đút cho con trai, nghe xong thì ngẩng đầu nhìn hắn: “Ta đi cùng ngươi nhé.”
Cá con ăn xong một miếng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cảnh Lê cầm lòng đỏ trứng đã vỡ chậm chạp không đút cho mình, sốt ruột bơi đi bơi lại phía dưới tay cậu.
“Không cần.” Tần Chiêu nói, “Nhóc con này không thể tách khỏi người, cũng không thể đi đâu cũng mang theo nó được.”
Cảnh Lê: “Sao lại không thể, không phải trước đây ngươi luôn mang ta ra ngoài sao?”
Trước đây lúc Cảnh Lê vẫn chưa thể biến thành người, Tần Chiêu cũng ngày ngày xách cậu đi khắp nơi trong thôn.
Nhớ lại chuyện đã qua, Tần Chiêu bước tới trước mặt Cảnh Lê, cố ý chọn góc độ cá con không nhìn thấy, cúi đầu hôn lên môi cậu: “Còn không phải là sợ cá nhỏ nhà ta ở nhà bị mèo ăn mất sao?”
Cá con ở trong nước nhảy lên thật cao.
Cảnh Lê hoàn toàn không chú ý con trai nhà mình đang làm gì, thậm chí còn thả lòng đỏ trứng gà đang đút vào trong bát, đưa tay lên sửa y phục cho Tần Chiêu: “Biết rồi, ta ở nhà với con trai ngươi.”
“Ngoan.” Tần Chiêu lại nói, “Lát nữa muốn ăn gì, ta đi mua về.”
“Chỉ cần là ngươi làm thì gì đều được.”
Tần Chiêu: “Được.”
Cá nhỏ nhà hắn ngày càng ngày dễ nuôi rồi.
Hai vị phụ thân cuối cùng cũng ngọt ngào sến sẩm xong trước khi con trai nhà mình gấp đến độ nhảy ra khỏi hồ cá, Tần Chiêu xoay người ra ngoài, Cảnh Lê tiếp tục đút đồ ăn cho con trai.
“Biết rồi, đút cho con ngay đây.”
Cảnh Lê vung hai viên lòng đỏ trứng cho nó, lắc đầu than thở: “Tham ăn như vậy, cũng không biết giống ai.”
Con trai: “...”
Tần Chiêu không đến thẳng Cố phủ mà đi đến một nơi khác.
“Nơi này là phủ học của Giang Lăng, xin hỏi ngài tìm ai?” Ngoài cửa lớn phủ học, một thiếu niên cản hắn lại.
Tần Chiêu khom lưng thi lễ với người nọ, lấy một phong thư từ trong ngực ra: “Tại hạ là nhân sĩ thôn Lâm Khê, đến tìm trợ giảng họ Diệp, đây là thư trưởng thôn gửi cho trợ giảng Diệp.”
Thiếu niên nhận phong thư, gật đầu: “Ngài đợi một chút.”
Người nọ xoay người đi vào phủ học, trong chốc lát đã mang lời nhắn ra: “Trợ giảng Diệp đang ở thư phòng giải đáp nghi vấn, ngài đi theo ta.”
Thiếu niên dẫn Tần Chiêu đi vào.
Phủ học Giang Lăng cũng coi là số một trong 12 châu, nguyên nhân là vì Tri phủ Giang Lăng coi trọng giáo dục, phủ học xây dựng rất lớn, Tần Chiêu đi theo thiếu niên qua mấy giảng đường ở tiền viện và hành lang khúc khuỷu thật dài, rồi mới đến một viện nhỏ tương đối yên tĩnh.
Vừa mới đi qua cửa thùy hoa*, liền nghe thấy những tiếng tranh luận: “Học trò cho rằng lời của Lý huynh không thích hợp, mặc dù ý câu này có thể giải thích, nhưng luận ý nghĩa sâu xa...”
*Cửa thùy hoa: Mọi người có thể để tham khảo thêm.
Thiếu niên dẫn Tần Chiêu đi đến dưới thềm, nói: “Ngài đợi ở đây một lát, học trò phải quay về rồi.”
Tần Chiêu: “Đa tạ.”
Cửa thư phòng đang mở, Tần Chiêu đứng dưới thềm, nghe rõ tranh luận bên trong.
Trong phòng nọ, hai vị học trò chẳng qua là đang tranh luận tác phẩm kinh điển, những nội dung này ngay cả học giả vương triều này cũng không có nhận định gì, dĩ nhiên không phải chuyện bọn họ có thể kết luận sau một trận tranh luận.
Quả nhiên, Tần Chiêu yên tĩnh nghe một lát thì nghe thấy bên trong có một vị lão giả khác ung dung nói: “Lời các ngươi nói đều có lý, ở đây tranh luận cũng vô dụng, trở về làm một bài văn cho ta, đi đi.”
“Vâng, tiên sinh.”
Nói xong, hai nam thanh niên hai mươi tuổi từ trong phòng đi ra.
Sau đó, một vị lão giả tuổi đã hơn năm mươi cũng bước ra khỏi phòng.
“Ngươi chính là Tần Chiêu?” Lão giả hỏi.
Tần Chiêu thi lễ với lão giả: “Diệp tiên sinh.”
Trợ giảng Diệp quan sát hắn từ trên xuống dưới trong chốc lát, cười nói: “Ta biết ngươi. Lúc trước tiên sinh đi tham dự chấm bài thi phủ, trở về đã nói kỳ thi Phủ năm nay có bài văn cực tốt, Tri phủ đại nhân vui mừng, định ra án thủ ngay tại chỗ.”
“Bài văn kia ta đã đọc rồi, quả thực làm người ta không theo kịp.”
Tần Chiêu: “Tiên sinh quá khen.”
Mặt mũi lão giả ôn hòa, không có chút tự cao nào, dẫn Tần Chiêu tiến vào thư phòng, còn rót trà cho hắn: “Ta với trưởng thôn các ngươi qua lại mười mấy năm, trong thư ông ấy nói ta hãy quan tâm ngươi nhiều. Nhưng mà có điều ta phải nói, bằng tên tuổi song án thủ của ngươi, có thể thu ngươi làm học trò chỉ dạy, cầu còn không được, cần ta quan tâm chỗ nào chứ?”
Yêu cầu nhập học của phủ học Giang Lăng vô cùng nghiêm khắc, đậu thi Phủ vẫn không đủ, thành tích nhất định phải xuất sắc, phẩm hạnh đoan chính, có danh tiếng nhất định. Cho nên học trò tới tìm quan hệ đi cửa sau cũng không ít.
Nhưng mà cho dù thông qua quan hệ để có tên trong danh sách thì vẫn phải trải qua khảo hạch nhập học, sàng lọc vô cùng nghiêm khắc.
Nhưng Tần Chiêu lắc đầu: “Tại hạ cũng không phải là vì vào phủ học.”
Trợ giảng Diệp hỏi: “Vậy ngươi tới đây...”
Tần Chiêu nói: “Tại hạ nghe nói Cố phủ tuyển tiên sinh trong phủ học.”
Nghe thấy lời này, nụ cười trên mặt trợ giảng Diệp hoàn toàn biến mất: “Ngươi nói Cố gia buôn bán vải vóc kia? Đúng là có chuyện ấy.”
Dường như ông thấy rất giận dữ với chuyện này, lạnh nhạt nói: “Trước đây quả thực chúng ta đã chọn mấy học trò cho bọn họ, nhưng chưa được mấy ngày đã bị đuổi về, còn chịu không ít chèn ép. Tiểu thiếu gia nhà họ không quan tâm đọc sách, nếu không phải quan hệ của Cố gia và Tri phủ đại nhân tốt, phủ học cần gì phải để ý bọn họ?”
“Ngươi hỏi cái này làm cái gì, không phải ngươi...”
Tần Chiêu: “Không biết Diệp tiên sinh có thể giới thiệu tại hạ không?”
Yêu cầu trên thông báo của Cố gia đã từ cử nhân hạ xuống tú tài, hoặc học trò có thành tích xuất sắc trong phủ học. Nhưng mà điều kiện trước mắt của Tần Chiêu mà nói, hắn còn chưa đạt tới yêu cầu đó.
Vì vậy hắn cần tìm một người trung gian giới thiệu.
“Điều kiện của ngươi so với đại đa số học trò trong phủ học đều tốt hơn, nhưng...” Lão giả ngừng lại một lát, khuyên nhủ nói, “Nếu ngươi muốn tới đó, cũng chẳng phải chuyện tốt gì.”
Tần Chiêu nói: “Tại hạ đã suy nghĩ kĩ càng.”
Lão giả lại yên lặng trong chốc lát, thở dài nói: “Cũng được, vậy thì thử một chút đi. Đúng lúc chiều nay ta rảnh, vậy thì đi theo ngươi một chuyến.”
Trợ giảng Diệp tìm một chiếc xe ngựa, cùng Tần Chiêu đi Cố phủ.
Cố phủ ngay tại đường lớn của phủ thành, trước cửa treo một tấm biển, hai con sư tử đá khí phách đặt ở hai bên cửa, chỉ từ cửa chính phủ trạch đã có thể nhìn ra sự xa hoa.
So với phủ trạch này, quan phủ đối diện cách mấy trăm bước lại có chút mộc mạc.
Xe ngựa dừng ở trước cửa Cố phủ, lập tức có một đứa trẻ giữ cửa chào đón, sau khi thấy rõ người tới, đầu tiên là thi lễ nói: “Diệp tiên sinh, ngài tìm phu nhân nhà ta sao?”
“Đúng vậy.” Trợ giảng Diệp nói, “Phu nhân có ở trong phủ không?”
“Có ạ, ngài đợi một lát, ta đi thông báo một tiếng.”
Đứa trẻ bước nhanh chạy vào phủ, hai người xuống xe ngựa, Tần Chiêu hỏi: “Phu nhân?”
“Tiên sinh của Cố thiếu gia đều là do Cố phu nhân tự mình chọn.” Trợ giảng Diệp nói, “Đừng lo lắng, Cố phu nhân là dòng dõi thư hương, đối xử với người đọc sách chúng ta ôn hòa lễ độ.”
Điểm này có thể nhìn ra từ thái độ ôn hòa lễ phép của thư đồng đối với bọn họ.
Nhất định là chủ nhân dạy tốt.
Có thể dạy hạ nhân quy củ như vậy, lại không dạy dỗ được con trai.
Tần Chiêu thở dài trong lòng.
Hắn nhìn về bảng hiệu của Cố phủ ở trên đỉnh đầu, lại hỏi: “Cố lão gia mặc kệ chuyện này sao?”
“Chuyên này thì ngươi không biết rồi, phường vải phải đảm bảo hàng tơ lụa vải vóc tiến cống vào cung trước khi mùa đông bắt đầu, Cố lão gia bận bịu cả ngày, nghe nói mấy hôm trước còn đích thân tới huyện thành xem xét việc sản xuất tơ tằm, làm gì có thời gian quan tâm mấy chuyện nhỏ này?” Trợ giảng Diệp giải thích nói.
Tần Chiêu trầm mặc trong chốc lát, ánh mắt vẫn nhìn bảng hiệu này không rời.
Hắn muốn tới nơi này này không chỉ vì kiếm tiền.
Từ lần trước lúc trông thấy Cố lão gia ở bên ngoài tửu lâu, hắn đã rất muốn tới nơi này xam thử. . Xin ủng hộ chúng tôi tại [ TRÙMtruуện .о г G ]
Hắn cứ cảm thấy... hình như đã từng quen biết vị Cố lão gia này.
Đứa trẻ giữ cửa nhanh chóng trở lại, dẫn bọn họ vào Cố phủ bằng cửa nhỏ bên cạnh.
Bọn họ đến một gian tiếp khách bên cạnh nhà chính, vừa ngồi xuống lại có nha hoàn đi vào dâng trà.
Ngay cả nha hoàn của Cố phủ cũng vô cùng xinh đẹp, Tần Chiêu làm như không thấy, chỉ cúi đầu nhấp một ngụm trà.
Tuy bảo bọn họ tiến vào phủ, nhưng Cố phu nhân lại không lập tức xuất hiện. Tần Chiêu cũng không nóng vội, tự mình thưởng thức trà. Uống xong một ly, nha hoàn lại rót thêm một ly, cho đến khi thêm trà lần thứ ba, nước trà đã lạnh ngắt mới nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng bước chân.
Nha hoàn trong phòng dồn dập cúi đầu hành lễ, đồng thanh nói: “Phu nhân.”
Một phụ nhân vận cẩm y hoa phục, dung mạo đẹp đẽ được hai nha hoàn vây quanh vào phòng, nhàn nhạt nói: “Đều lui xuống cả đi.”
Nha hoàn:“ Vâng.”
Trợ giảng Diệp và Tần Chiêu cũng đứng dậy hành lễ với Cố phu nhân.
“Hai vị miễn lễ, ngồi đi.” Cố phu nhân ngồi ở ghế chủ vị, quan sát Tần Chiêu một lượt từ trên xuống dưới, nhìn thấy đối phương phong thái bất phàm, lộ ra vẻ mặt tán dương, “Ngươi là học trò của phủ học?”
“Cũng không phải.”
Cố phu nhân lại hỏi: “Vậy ngươi xuất thân tú tài?”
“Cũng không phải.”
“...”
Trợ giảng Diệp cười một tiếng, nói: “Phu nhân, hai tháng trước hắn mới thi Viện xong, là song án thủ.”
Cố phu nhân kinh ngạc nói: “Ngươi chính là Tần Chiêu?”
Tần Chiêu gật đầu, trong lòng lại hơi buồn bực.
Danh tiếng của hắn ở phủ thành lớn như vậy sao?
Trợ giảng Diệp giải thích nói: “Cố lão gia và Tri phủ đại nhân có mối quan hệ cực tốt, phu nhân lại thích đọc sách, trước đó đã đọc bài văn của ngươi rồi.”
Cố phu nhân cũng cười nói: “Diệp tiên sinh không nói sớm, nếu ta biết là Tần công tử thì cần gì phải phí công như vậy?”
Tần Chiêu nói: “Phẩm hạnh và học thức không liên quan, phu nhân kiểm tra một chút cũng tốt.”
Cố phu nhân hỏi: “Ngươi nhìn ra ta đang kiểm tra ngươi?”
“Từ khi bước vào cửa chính Cố phủ, chính là kiểm tra.” Tần Chiêu nói, “Phái nha hoàn đến dâng trà là tra xét phẩm hạnh. Thời gian chờ đợi ba chén trà là kiểm tra tính nhẫn nại. Mà từ khi vào phủ đến bây giờ, là xem xét cử chỉ.”
“Nếu ta đoán không nhầm, tiếp theo đến lượt kiểm tra học thức, mời phu nhân ra đề đi.”
Hắn nói những lời này, đừng nói là Cố phu nhân mà ngay cả trợ giảng Diệp đều hơi ngẩn người.
Cố phu nhân cười nói: “Học thức thì không cần kiểm tra nữa, án thủ của Tri phủ đại nhân, tiểu nữ tử tự biết không có đề gì làm khó được tiên sinh.”
Nàng đã thay đổi xưng hô với Tần Chiêu.
“Nhưng mà...” Cố phu nhân hơi do dự.
Tần Chiêu hỏi: “Cố phu nhân muốn nói gì?”
Cố phu nhân lắc đầu, thở dài nói: “Phẩm hạnh và học thức của tiên sinh đều cao, để ngươi dạy dỗ con trai ngốc của ta, hơi lãng phí nhân tài rồi.”
Tần Chiêu: “...”
Tần Chiêu nói: “Ngọc bất trác bất thành khí*, tại hạ có lòng tin sẽ dạy dỗ được Cố tiểu công tử.”
*Ngọc mà không mài giũa thì sẽ không thành vật có giá trị.
“Ài, ngươi không hiểu.” Cố phu nhân than thở, “Rất nhiều tiên sinh lúc mới tới đều nói như vậy, nhưng không quá bảy ngày đều tới tìm ta, nói đứa trẻ này không thể dạy nổi, bảo ta mời cao nhân khác.”
Tần Chiêu im lặng trong chốc lát, nói: “Tại hạ có thể đánh cược với phu nhân, trong bảy ngày có thể khiến Cố thiếu gia thay đổi, nhưng mà phu nhân phải đáp ứng ta một điều kiện.”
Cố phu nhân và trợ giảng Diệp nhìn nhau, nói: “Ngươi nói đi.”
Tần Chiêu rời khỏi Cố phủ, từ chối đề nghị phái xe ngựa đưa hắn về nhà của Cố phu nhân, một mình đi bộ rời đi.
Hắn hỏi rõ tuyến đường gần nhất để về nhà, còn thuận đường đi ngang qua cửa hàng rau củ và cửa hàng thịt mua ít rau củ và xương sườn, về đến nhà ước chừng tốn một nén nhang.
Một thời gian nữa hắn phải thường xuyên tới Cố phủ, tính toán tốt thời gian đi trên đường là rất quan trọng.
Tần Chiêu mang nguyên liệu thức ăn vào phòng bếp, rửa sạch tay rồi mới trở lại nội viện.
Cửa nhà chính vẫn đang mở, cả viện yên tĩnh không một tiếng động.
Tần Chiêu rón rén vào phòng, Cảnh Lê nằm trên bàn sách trong phòng, đè lên quyển sách đang mở, ngủ say. Trong bể cá bên tay cậu, cá con kia cũng ngoan ngoãn nằm im ngủ trên giường lá trúc nhỏ.
Tần Chiêu nở nụ cười, cúi đầu hôn lên môi Cảnh Lê.
“Ưm...” Cảnh Lê bị nụ hôn này đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt, “Ngươi về rồi à...”
“Xuỵt.” Tần Chiêu liếc nhìn cá con ở bên cạnh, thấy nó không bị đánh thức thì khẽ nói, “Về rồi, sao ngươi lại nằm ở đây, không lên giường ngủ?”
“Ta không ngủ.” Cảnh Lê dụi mắt một cái.
Rõ ràng là cậu đang đọc sách đấy nhá.
Tần Chiêu cúi đầu nhìn, thế mà lại thấy Cảnh Lê không đọc thoại bản mà là sách thuốc nào đó chất đầy trong tàng thư mà hắn đặt trong phòng.
“Ngươi xem cái này làm gì?”
“Nhàm chán nên tùy tiện xem chút.” Cảnh Lê ngáp một cái, “Ai mà biết quyển sách này của ngươi khó hiểu như vậy, mới xem đã buồn ngủ.”
Tần Chiêu gấp quyển sách kia lại, tùy ý vứt qua một bên: “Quyển sách này nói về toa thuốc dùng chất độc làm thuốc của nước khác, ngay cả ta cũng chưa đọc xong.”
“Bởi vì ngươi đọc cũng thấy buồn ngủ sao?”
“Không.” Tần Chiêu nói, “Vì ta không tin những thứ này.”
Cảnh Lê chậc một tiếng, không đọc quyển sách kia nữa.
Hai tay cậu ôm cổ Tần Chiêu, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi tới Cố gia có thuận lợi không?”
“Thuận lợi.” Tần Chiêu ôm cậu đặt lên giường, “Ngày mai bắt đầu đến dạy học cho Cố tiểu thiếu gia.”
Cảnh Lê nói: “Nhớ dạy dỗ tiểu tử vô liêm sỉ kia thật tốt vào.”
Tần Chiêu cúi đầu lại hôn cậu, nở nụ cười: “Nhưng ta nhớ là hắn chưa từng trêu chọc tới ngươi mà?”
“Sao không có.” Cảnh Lê hùng hồn nói:“ Ngươi quên chuyện lần trước gặp phải hắn rồi à? Suýt chút nữa hắn đã khiến chúng ta không được ăn cơm tối.”
Đây là đang nói tới chuyện lần đầu tiên đến phủ thành bị tiểu thiếu gia đuổi ra khỏi tửu lâu.
Trong vấn đề ăn uống này, không có ai thù dai hơn so với Cảnh Lê.
Cảnh Lê hỏi: “Vậy buổi chiều nay chúng ta ăn gì?”
Tần Chiêu: “Ta mua xương sườn.”
Cảnh Lê không chút nghĩ ngợi: “Ta muốn ăn thịt kho tàu.”
“Được.”
Giờ này đã không còn sớm nữa, xương sườn phải kho hơn nửa canh giờ mới ngon, nhưng Tần Chiêu không vội đi.
Tầm mắt hắn hạ xuống, tỉ mỉ miêu tả ngũ quan của thiếu niên, ngón tay cũng men theo tầm mắt đi xuống từng chút một, không nói bất kỳ điều gì, thế nhưng kẻ ngu cũng có thể đoán được hàm ý trong đó.
Cảnh Lê bị hắn nhìn cả người nóng lên, bắt tay hắn lại: “Ngươi...”
Tần Chiêu cúi đầu hôn lên ngón tay cậu.
Lưu lại một chút ẩm ướt.
“Ban ngày...” Cảnh Lê rời tầm mắt, giọng hơi khàn nhẹ.
Tần Chiêu: “Vậy đợi buổi tối sao?”
Cảnh Lê: “...”
Tần Chiêu cầm tay cậu, lại hôn một cái vào lòng bàn tay: “Nói chuyện, buổi tối được không?”
Nửa mặt Cảnh Lê chìm vào gối, lỗ tai đã đỏ rực, nhẹ nhàng gật đầu.
Tần Chiêu hài lòng, đi ra sau bếp làm cơm.
Khoảng thời gian này bọn họ quả thực quá bận rồi.
Xử lý việc vặt trong thôn trước khi dọn đi, đến nơi này lại bận bịu bố trí nhà mới và chăm sóc nhóc con.
Ngày thường không đề cập tới thì thôi, bị Tần Chiêu trêu chọc một chút, ý nghĩ nên có hay không nên có tất cả đều lũ lượt chui ra.
Cảnh Lê ngay cả cơm tối cũng thấy vô vị, trời vừa mới tối thì cưỡng chế dỗ con trai ngủ, đi tắm thay y phục từ sớm. Tới khi Tần Chiêu tắm xong quay lại, Cảnh Lê đã ngoan ngoãn nằm trên giường đọc sách chờ đợi.
Tần Chiêu đi đến mép giường, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trong không khí, hỏi: “Còn có xông hương?”
“Ừ.” Cuối giường đặt lư hương mới, Cảnh Lê bọc chăn, tầm mắt nhìn chằm chằm thoại bản trước mặt, lỗi tai hơi hơi hồng, “Vừa, vừa mới mua.”
Tần Chiêu rút thoại bản ra nhìn lướt qua: “Học theo cái này?”
Cảnh Lê muốn lắc đầu, thế nhưng do dự trong chốc lát lại thành thật gật đầu.
Tần Chiêu thuận tay vứt sách sang một bên, nghiêng người hôn cậu: “Còn học những gì nữa?”
Đã rất lâu rồi Cảnh Lê không cảm nhận được nụ hôn nồng nàn quen thuộc như vậy, tiến quân thần tốc, gần như khiến cậu không thở nổi. Cảnh Lê vô thức đẩy ra lại bị Tần Chiêu ấn trở về giường.
Bàn tay nóng hầm hập men theo y phục dời xuống, lưu luyến giữa eo lưng.
Tần Chiêu mỉm cười nhìn cậu: “Còn nhớ đã đồng ý với ta cái gì không?”
Cảnh Lê bị hắn hôn thiếu dưỡng khí, một lúc lâu mới hiểu được hắn đang nói tới chuyện gì.
“Có phải nên thực hiện rồi hay không?” Tần Chiêu hôn hôn vành tai cậu, nói khẽ mê hoặc, “Biến ra đi, cá nhỏ.”
Trước mắt Cảnh Lê một mảng mơ hồ, bị nhiệt ý nóng bỏng thiêu đốt đến tan rã thần trí, giữa lúc hốt hoảng, dư quang thoáng thấy một bóng dáng đỏ tươi.
Cái gì... đỏ tươi???
Tần Chiêu cũng chú ý tới, hai người không hẹn mà cùng nhau quay đầu, nhìn về phía mép giường trống rỗng.
Một lát sau, một con cá con nhảy lên ở bên giường.
Nhưng nó quả thực quá nhỏ, sức lực cũng không đủ, căn bản là không nhảy lên được mép giường, chỉ có thể nhẹ nhàng rơi xuống.
Tuần hoàn lặp đi lặp lại, vô cùng cố chấp.
Tần Chiêu: “...”
Cảnh Lê: “...”
Tác giả có lời muốn nói: Sẽ có đuôi cá, thật sự sẽ có, đừng nóng vội.