Xuyên Thành Cha Của Nam Chủ

Chương 3: Chương 3




Edit: Aly

Tu Đình Vân đối với lòng tự tôn của nguyên chủ mà khinh thường.

Không đi giáo huấn những kẻ khua môi múa mép, ngược lại đem sai lầm đổ lỗi lên trên người thân nhân.

Còn về thái độ của cha vợ. Tu Đình Vân hiểu rõ điều đó.

Nếu con của hắn có thai trước khi tốt nghiệp đại học, hắn sẽ đánh gãy đôi chân của con rể ngay ngày đầu tiên tới cửa. Hơn nữa, người này còn giả thanh cao, mỗi ngày làm ra bộ dáng ta đây bị cường quyền áp bức!

Sửa sang lại xong cốt truyện, Tu Đình Vân bắt đầu nghiên cứu hệ thống, “187, ngươi có kỹ thuật hack không? Hoặc là có một hiệu ứng thương thành đặc biệt?”

Hệ thống được mô tả bởi Tiểu phái về cơ bản có sức mạnh kỳ diệu, một số sẽ bán hàng hóa ngoại lai, cải thiện thể chất và sức chiến đấu. Trợ giúp giám sát nghe lén.

187: Bảo bảo vẻ mặt dấu chấm hỏi.

187: Ký chủ, ngươi đang nghĩ về quả đào. Bản hệ thống tuân thủ nghiêm ngặt luật hệ thống, không cho phép ở tiểu thế giới sử dụng hàng duy chi lực. Vả lại, ký chủ không phải là nhân vật chính, không cho khai quải!

Tu Đình Vân chọc chọc giao diện, cười nói: “Cho nên ngươi một chút hữu dụng cũng không có, chỉ biết nói nhảm......”

187 pop-up, cáo từ!

Tu Đình Vân tiếp tục chọc chọc đầu não, không chỉ vô dụng mà là một vật nhỏ cục cằn.

Quên đi, trước tiên hãy nghĩ xem, giải quyết chuyện thế gia như thế nào trước khi sinh ra đứa con bất hiếu của hắn! Không lẽ phải sinh con như thế này?

Tu Đình Vân mở xem địa chỉ web mà nguyên chủ thường dùng, khu quân sự.

Một cái hot search ở giao diện liên tục lăn lộn: “Bình dân ánh sáng” coi thường học tra và bị đánh... Đoạn video ngắn cắt nối biên tập nguyên chủ Tu Đình Vân ngôn ngữ công kích học tra Lưu Thương thành tích kém, cộng với một số cảnh tiếp theo của trận đấu chiến cơ, và cuối cùng là cảnh Tu Đình Vân được bế lên xe cấp cứu, thực dễ dàng bổ não về một học bá giễu cợt học tra nhưng lại bị đánh phải nhập viện.

Tu Đình Vân cười khinh, Lưu Thương không đi làm account marketing, quả thực lãng phí tài hoa.

Lại nhìn thoáng qua tài khoản cá nhân của nguyên chủ, phía dưới một mảnh chướng khí mù mịt, trào phúng, theo dõi, các nhóm tham quan và nhiều người khác bị ám ảnh bên dưới...

Nhớ không lầm Lưu Thương chính là thế gia, xem ra có thể an bài.

Ngày hôm sau, trước khi lên lớp chiến đấu.

Tu Đình Vân và hai người bạn cùng phòng đi đến đấu trường.

Xa xa nhìn thấy mấy người Lưu Thương bộ dáng kiêu ngạo đi tới. Hắn không khỏi cảm khái, trong mỗi câu chuyện đều thích an bài loại đồ vật pháo hôi này, là có nguyên nhân, thật sự rất thiếu đánh!

Bị pháo hôi Lưu Thương đứng ở trong đám người, dựng ngón tay chỉ hướng Tu Đình Vân, “Gà yếu!”

Tu Đình Vân bảo trì cao lãnh, mặt của cha nam chủ không thể mất được: “Nga! Làm khó cho mày. Lần này tao sẽ thắng. Không được hảo hảo tuyên truyền một chút, rốt cuộc không có lần sau.”

Lưu Thương sắc mặt đột nhiên thay đổi, nhéo nấm tay vừa định tiến lên, lại bị một tên pháo hôi khác ngăn lại, “Đến giờ học, giáo viên lập tức tới đây!”

Chờ sau khi bọn họ đi xa, Tu Đình Vân nói khẽ với A Lâm: “Nhớ rõ đến lúc đó ghi hình cho tốt. Các mặt tư thế oai hùng cần thiết đều phải bày ra hết, biết rõ chưa?”

Hứa Chấn Lâm lập tức hiểu được, cho hắn một ngón tay cái: “Yên tâm, tuyệt đối chụp cậu soái đến tạc trời cao!”

Giáo viên của lớp chiến đấu là một Alpha to con, sau khi giảng dạy cho lớp học các kỹ thuật, để cho hai học sinh lập thành một đội để tỉ thí.

Tu Đình Vân tay mắt lanh lẹ, duỗi tay đặt ở trên vai Lưu Thương, dùng sức ngăn chặn Lưu Thương: “Không phải muốn giáo huấn tao sao? Cùng tao tổ đội?”

Lưu Thương bị chế trụ, tức giận đến sắc mặt trắng xanh: “Lão tử đánh cùng mày, đánh cho tên tiểu bạch kiểm mày tàn phế!”

Tu Đình Vân kéo Lưu Thương đi hướng bên cạnh, Hứa Chấn Lâm cùng một đám bạn học đến xem náo nhiệt kích động tung ta tung tăng đi theo.

Giáo viên dẫn đầu cả lớp nhìn đám người đang la ó đứng thành một vòng, liền đi tới: “Các người làm gì vậy?”

Tu Đình Vân buông Lưu Thương ra, mỉm cười nói: “Thầy, người vừa vặn làm chứng cho bọn em. Em và bạn học Lưu Thương chuẩn bị tỉ thí một chút kỹ năng chiến đấu!”

Alpha tinh tế trời sinh hiếu chiến, các Alpha đánh nhau trên đường phố, người xem còn có thể cổ vũ cho cả hai bên, huống chi đây là học viện quân sự!

Thể chất của Alpha cường hãn, sát thương do cận chiến gây ra là hạn chế, nhưng nó gây đau đớn 10 phần và làm bẽ mặt những kẻ bị hạ gục một cách hiệu quả.

Giáo viên lớp chiến đấu vui vẻ chấp nhận trận đấu này, thậm chí còn chu đáo cấp ranh giới vòng quanh giữa hai người, ra ngoài tính thua.

Trong sân không khí dần nóng lên, Lưu Thương nhìn Tu Đình Vân ở đối diện đang làm bộ làm tịch, rất là bực bội, ra quyền cấp tốc đánh vào gương mặt.

Tu Đình Vân vừa lòng mà cười. Quả nhiên, cách đánh của đối phương đến từ lý thuyết học tập, thực chiến còn hạn chế.

Nếu bản thân là một người bình thường thì Lưu Thương còn có thể thắng, nhưng hiện tại hắn cũng đã là một Alpha, với nền tảng thể lực sung mãn và kinh nghiệm thực tế đầy đủ, Tu Đình Vân thừa sức đè bẹp Lưu Thương.

Quả nhiên không qua mấy cái hiệp, khuôn mặt của Lưu Thương đã sưng lên vài vòng. Tu Đình Vân rất xấu, hắn tập trung đánh vào những chỗ đau nhưng không nghiêm trọng... Trong sân toàn bộ phiêu đãng âm thanh Lưu Thương “Ngao ngao“.

Đơn phương tấn công dẫn tới các đấu giáo viên rất bất mãn: “Lưu Thương, ngươi đang làm cái gì vậy? Sao không phản kích, chỉ biết ôm đầu để bị đánh, ngươi là cụ ông sao, mạch máu cứng đờ, loãng xương sao?”

Một phen lời nói đưa tới trận tiếng cười lớn hơn nữa, Hứa Chấn Lâm đứng ở một bên ghi hình cận cảnh, những điều này được quay lại, tất cả đều là tư liệu tốt a!

Lưu Thương chịu không nổi, chuẩn bị thuận thế quăng ngã ra ngoài kết thúc cuộc tra tấn này. Không nghĩ tới Tu Đình Vân ngược lại nắm lấy bờ vai của hắn, kéo về sân, áp chế thật mạnh trên mặt đất.

Tu Đình Vân vươn tay nâng khuôn mặt đầy màu sắc của Lưu Thương lên cho cận cảnh, nhìn xung quanh các bạn học náo nhiệt: “Có biết chưa? Cái này mới gọi là hành hung!”

Lưu Thương nghiến răng nghiến lợi, phun ra mấy ngụm máu: “Tu Đình Vân!”

Tu Đình Vân buông Lưu Thương ra, đứng dậy, ghét bỏ mà chà lau vết máu trong tay: “Thầy, bạn học Lưu Thương quá yếu! Kết thúc đi!”

Các giáo viên chiến đấu hận rèn sắt không thành thép mà nhìn về phía người nằm yên trên mặt đất, thuận tiện lấy đó làm một trường hợp giảng dạy: “Các bạn học, hảo hảo xem, hảo hảo học tập, sự bất biến trong kỹ năng chiến đấu, bộ dạng của Lưu Thương hôm nay chính là bộ dạng các ngươi trong tương lai!”

Lưu Thương nằm yên: Không nhắc đến ta sẽ chết a!

Sau khi tan học, Tu Đình Vân chào tạm biệt giáo viên, Hứa Chấn Lâm ở một bên chờ đợi, nhìn hắn đi tới, nhỏ giọng nói thầm: “Cậu cùng Ngụy đầu to thông đồng!”

Tu Đình Vân cho anh một muỗng vào cái gáy: “Nói chuyện đàng hoàng!”

“Bất quá hôm nay cậu cũng thật lợi hại! Trước kia cậu giả heo ăn thịt hổ a, chưa từng thấy cậu đánh nhau uy phong như vậy!” Hứa Chấn Lâm nhớ tới Lưu Thương nhắc mí mắt sưng lên, liền nhịn không được cười to, “Cậu nhìn bộ dạng Lưu Thương cuối cùng sợ hãi, ha ha ha ha!”

Tu Đình Vân đoán được sẽ ảnh hưởng đến nguyên chủ, bất quá nguyên chủ tự phụ, không thân cận nhiều người cho lắm, hơn nữa luôn thích làm bộ cao thâm ở trước mặt người khác, như vậy so với thực tế hắn cường đại hơn một ít cũng thực bình thường.

Cao nhân sẽ luôn lưu lại đường sống.

Tu Đình Vân cười nhạo: “Khuyên rất đúng!”

Sau khi ăn cơm xong, hai người trở lại ký túc xá. Hứa Chấn Lâm ầm ĩ mà lấy ra trang bị bắt đầu cắt nối biên tập video: “Đình Vân, tới tới tới, xem tôi cắt cái tên Lưu Thương này như thế nào! Lần này tôi nhất định phải làm cho Lưu Thương bạo hồng trên toàn bộ Mộng võng!”

Video gốc về môn đấu vật đang phát trên đầu não. Thay vì cắt xén cảnh quay, A Lâm đã tăng tốc video để đoạn đánh ban đầu dài 3 giây trở thành 1 giây, cùng với tiếng kêu “ngao ngao” của chính Lưu Thương và những cảnh cận mặt thường xuyên của anh ta khiến những ai xem video đều cảm thấy đau lòng.

Tu Đình Vân đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “A Lâm, sao Lưu Thương lại nhằm vào tôi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.