Edit: Aly
Nghe thấy Liên Oái Thành trêu chọc, Tu Đình Vân làm lơ, chỉ dặn dò nói: “Trước không cần nói ra bên ngoài, tôi cùng Khê Khê còn chưa có xác định.”
Liên Oái Thành không hiểu, đi đến bên người hắn làm mặt quỷ: “Cậu chưa xác định liền trắng đêm không về! Không phúc hậu a!”
Tu Đình Vân quyết giơ tay chống lại vẻ mặt bát quái của học trưởng: “Rửa sạch một chút ý tưởng màu vàng trong đầu anh, Khê Khê xem phim kinh dị nghĩ mà sợ, tôi chỉ đơn thuần bồi em ấy thêm can đảm, bồi em ấy nói cả đêm, rạng sáng mới ngủ, bây giờ còn có chút buồn ngủ.”
Tiêu Dương lại bắt đầu chua: “Tôi cũng muốn xem một bộ phim kinh dị, sau đó tôi sợ hãi mà tìm Omega trò chuyện trắng đêm.”
Mấy tên Alpha trong lòng hiểu rõ không nói ra mà bên trong lại ghen ghét, Tu Đình Vân là có cái vận may gì!
Tu Đình Vân bất đắc dĩ, Khê Khê có bối cảnh là học hoa của nghệ viện, nói thêm gì nữa, vị chua của mấy người này càng thêm tận trời, hắn vội vàng nói sang chuyện khác: “Không biết Hùng giáo tìm mấy người chúng ta có chuyện gì?”
Chu Niệm đưa ra suy đoán: “Nói không chừng chính là cộng thêm điểm mà chúng ta đã nghĩ đến lúc trước!”
Cái suy đoán này khiến mọi người đều trở nên vui vẻ, không có gì làm cho những nhóm học sinh xuất sắc hưng phấn hơn là việc thêm điểm.
Sau khi tới phòng của thầy Hùng Bá, trong phòng ngoại trừ Hùng giáo, còn có mấy người xa lạ, nhưng dựa vào khí chất nghiêm túc, vẫn có thể suy đoán ra, là người của bộ môn chính vụ.
Bọn họ lần lượt hỏi thăm tình huống lúc đó của từng người một. Đặc biệt là Tu Đình Vân, trong đó có một người mở đầu liền chất vấn hắn: “Bạn học Tu, tại sao lại đến khu vực khai thác mỏ?”
Tu Đình Vân mỉm cười trả lời: “Bởi vì sân huấn luyện là địa hình của khu khai thác, em muốn đi xem cái địa hình này trước. Sau khi đến khu khai thác, em phát hiện tất cả mọi người rất có tính bài xích với người ngoài, nhưng lúc trước em đã kiểm tra qua, sẽ có du khách cố ý đến khu khai thác để tham quan, cho nên em liền tìm một nhà chủ tiệm tạp hóa bán nước để hỏi thăm...”
Hắn lời ít ý nhiều mà trần thuật lại hành vi của mình, mọi thứ đều hợp tình hợp lý, Hùng giáo ở một bên oán trách nói: “Người nên kiểm tra thì không đi kiểm tra, chạy tới đây hỏi học sinh của tôi tại sao phát hiện hành vi của bọn tội phạm, các người thật là khôi hài!”
Khuôn mặt của mấy người lộ vẻ khó xử, vài người ngừng lại ý hỏi. Hùng giáo giữ chặt một người trong đó, lớn tiếng thét to: “Lão Trần, ông cũng đừng quên, phải cho mấy tên học sinh này của tôi thêm điểm!”
Mấy người Liên Oái Thành dựng lỗ tai lên mà nghe, ra vẻ quan tâm nhìn về phía giáo viên.
“Mấy ông thấy không, bọn nhỏ đang nhìn đấy. Này còn không cho thêm vài điểm, không thể nào nói nổi đi!”
Hùng giáo ra sức khiến Tu Đình Vân rất vừa lòng, sau khi thay đổi ấn tượng lúc trước về vị giáo viên bá vương này, vẫn là rất hòa ái dễ gần!
Rốt cuộc khi đến thực tập cuối cấp, ngoài việc tính trọng quyền điểm số của bốn lớp, điểm cộng thêm cũng rất quan trọng. Đến lúc đó xếp hạng càng cao, liền có thể được tuyển đến chức vị càng tốt. Hắn cần thiết phải giành được vị trí đầu tiên, tranh thủ để cho anh trai Quan Khê một tay đề bạt hắn!
Người được gọi là lão Trần, dưới sự tấn công của Hùng giáo, mở miệng hứa hẹn nói: “Sẽ căn cứ trên sự cống hiến của mấy người các cậu để cho thêm điểm, cụ thể là thêm mấy điểm, tiếp theo sẽ phát hàm thông báo chính thức.”
Hùng Bá cao hứng mà chụp thẳng lên phía sau lưng lão Trần, nhìn Lão trần bị chụp đến khi bật ra hơi, còn cười ha hả nói: “Lão trần, này ngồi văn phòng lâu rồi, thể lực không được a, hẹn hôm nào cùng ông làm một trận đứng tấn đi.”
Lão Trần vội vàng cự tuyệt, đi theo mấy người khác rời khỏi phòng Hùng Bá.
Hùng giáo đóng cửa lại, quay đầu lập tức kéo sắc mặt xuống.
Liên Oái Thành cùng Tiêu Dương rất có ánh mắt, lập tức ngẩng đầu đứng dậy. Mấy người Chu Niệm sửng sốt một chút, sau đó không hiểu ra sao cũng đứng nghiêm theo. Tu Đình Vân là người cuối cùng, có chút ngốc.
Hùng giáo dạo bước ở trước mặt mấy người, “Lá gan rất lớn đấy! Người trẻ tuổi! Đặc biệt là cậu, Tu Đình Vân, nhỏ tuổi nhất, oai phong liều chết lại nhiều nhất.”
Đối mặt với biểu tình khó hiểu của Tu Đình Vân, Hùng Bá ngừng bước chân, hỏi hắn: “Có phải cậu không nhận thức được vấn đề của chính mình hay không?”
Liên Oái Thành muốn nháy mắt ra hiệu cho hắn, đáng tiếc bị Hùng Bá trực tiếp điểm danh: “Liên Oái Thành, nơi này có Omega sao, vẫn luôn vứt mị nhãn cho ai xem?”
Liên Oái Thành ngẩng đầu: “Không có! Đôi mắt khô khốc, chớp vài cái!”
Hùng Bá quay đầu lại nhìn Tu Đình Vân. Tu Đình Vân suy tư, cuối cùng vẫn là thành thật mà lắc đầu: “Thầy, em vẫn cảm thấy em không có vấn đề!”
Hùng Bá bắt đầu cười lạnh: “Chờ đến thời điểm ngày nào đó cậu muốn nói, tìm tôi. Hiện tại mấy người các cậu lăn xuống dưới lầu, chạy mười vòng cho tôi!”
“Vâng!” Mấy người lập tức quay đầu, đi ra ngoài có trật tự.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, Liên Oái Thành liền hỏi thăm nói: “Hùng Bá Bá có ý tứ gì a?”
Tu Đình Vân lắc đầu, không có nhiều lời. Hắn đã để lộ sơ hở ở đâu, khiến cho Hùng giáo suy đoán?
Sáu cá nhân vòng quanh khách sạn nỗ lực chạy xong mười vòng, thở hồng hộc mà bò lại phòng.
Sau đó liền nhận được thông báo của Thi giáo phát tới, lại nghỉ ngơi thêm một ngày, ngày mốt chuẩn bị tiến vào sân huấn luyện.
Tu Đình Vân đóng lại đầu não, quay đầu lại nhìn Khuất Lăng: “Đến lúc đó chúng ta vẫn còn có một trận thi đấu nội bộ!”
Khuất Lăng lạnh lùng mà ngắm Phương Tưởng Dung: “Tôi sẽ thắng.”
Phương Tưởng Dung không cam lòng rơi vào thế hạ phong, cố ý lớn tiếng phản bác nói: “Tôi mới là người thắng!”
Khuất Lăng lười đến không thèm liếc anh ta nhiều thêm một cái, xoay người hỏi Tu Đình Vân: “Chúng ta có phải hay không nên bắt đầu chuẩn bị chiến thuật.”
Tu Đình Vân gật đầu: “Còn phải chuẩn bị hai bộ chiến thuật, một bộ cho đội hộ tống, một bộ cho thủy quái.”
Sau khi nói đến sự tình chiến thuật thi đấu, mọi người đều trở nên đứng đắn.
“Nếu rút ra được đội hộ tống, chúng ta sẽ phải đánh cướp các đội ngũ khác sao?” Vấn đề của Chu Niệm. Rốt cuộc chỉ cung cấp lượng đồ ăn đủ hai ngày.
Tu Đình Vân lắc đầu: “Ở trong mắt các đội ngũ khác, chúng ta là đội yếu, rất dễ dàng trở thành mục tiêu, bị vây công, cho nên tôi kiến nghị tránh đi các đội ngũ khác!”
Liên Oái Thành mở ra tư liệu của khu vực khai thác mỏ: “Động thực vật có thể ăn được trong khu khai thác quá ít, nếu là ở rừng cây, căn bản không cần phát sầu về chuyện đồ ăn.”
“Điều này nhắc nhở chúng ta.” Tiêu Dương cũng đi theo xem, “Nhanh chóng tìm hiểu những gì có thể ăn được, bằng không đến lúc đó săn thú cũng không biết đánh cái gì.”
Liên Oái Thành đem tư liệu chia sẻ cho mọi người, “Tư liệu tuyệt đối hoàn chỉnh, gia truyền của nhà tôi, có giới thiệu địa hình, giới thiệu sinh vật.”
“Vâng!”
Tu Đình Vân nghiêm túc lật lên xem, “Liên Oái Thành, cái sân huấn luyện này, lúc trước là quặng mỏ sao?”
“Vậy anh có bản đồ quặng mỏ ngầm lúc quặng mỏ phân bố không?”
“Tiểu học đệ, cái ý tưởng này của cậu rất nguy hiểm! Đây là tinh túy trong sân huấn luyện của khu khai thác, có rất nhiều thông đạo ngầm, may mắn mà nói, có thể ẩn núp cả một đường!”
Đương nhiên, vì bảo đảm tác dụng của sân huấn luyện, việc phân bố quặng mỏ ngầm này vẫn luôn được bảo mật.
Tuy rằng không có được bản đồ phân bố quặng mỏ, nhưng căn cứ theo sự phân bố tài nguyên khoáng sản của Hối Xuyên Tinh, Tu Đình Vân quyết định học bổ túc về việc nhận biết đại khái sự khác nhau của các quặng mỏ.
Cuối cùng cũng tới ngày diễn tập. Sáng sớm, mọi người đã kích động mà đợi xe ở khách sạn.
Sau mấy ngày Tu Đình Vân lại thấy được Tôn Hoài Sơn. Lần này Tôn Hoài Sơn cũng không có cho hắn ánh mắt. Ngược lại đang chuyên chú nói chuyện cùng mấy tên đồng đội lớp trên.
Liên Oái Thành đem tin bát quái nói cho hắn: “Chuyện của Điền gia đã ảnh hưởng đến Tôn gia, sau đó Tôn Hoài Sơn nguyên bản cùng Thành Tố là anh em bà con nói chuyện hôn sự, lại bị tạm hoãn, Tôn Hoài Sơn chính là trông cậy vào lần này có thể làm ra thành tích lớn, tiếp tục nói tốt chuyện hôn sự!”
“Hắn ta muốn đi quân đoàn số một?” Tu Đình Vân lập tức bắt được trọng điểm.
“Đương nhiên. Tôn gia từ trước đến nay vẫn luôn kinh doanh, lần này liền trông cậy vào Tôn Hoài Sơn để bước vào quân bộ.”
Tu Đình Vân nhíu mày, xem ra vẫn phải nhân lúc còn sớm nghĩ cách giải quyết Tôn gia.
Sau khi đến sân huấn luyện, phân chia theo đội ngũ, một đội ngũ một phòng. Sử dụng phương thức nguyên thủy nhất là rút thăm. Một đội cử một người đại diện, bốc thăm!
Mấy người bọn họ vây quanh dò hỏi, ai là Âu hoàng trong truyền thuyết. Liên Oái Thành nhìn mọi người đều đẩy cho nhau, chỉ có thể đứng ra nói: “Vậy là tôi đi, con người của tôi ngày thường vẫn luôn rất may mắn!”
Mọi người đều không có dị nghị, nhìn Liên Oái Thành đi đến trên bàn trước cửa phòng, cầm lấy thùng bốc thăm trên bàn điện tử.
Tu Đình Vân vây đi lên, trêu ghẹo nói: “Học trưởng, có thể giữ chức thủy quái hay không, tạo phúc cho mọi người, liền dựa vào chấp niệm của anh!”
Phòng thông tin truyền đến âm thanh trước sau như một thô khoáng của Hùng Bá Bá: “Tu Đình Vân, ngồi trở lại cho tôi!”
Tu Đình Vân ngượng ngùng mà trở về chỗ ngồi của mình, Hùng Bá bá này không phải là đang theo dõi hắn đấy chứ.
Khi thùng bốc thăm báo hiệu bắt đầu, Liên Oái Thành trang trọng mà bắt lấy nó, trên dưới một đống lộn xộn.
Phiếu thăm lung lay rơi đến, mở ra: Đội bắn tỉa!
Mấy người nháy mắt kích động, Liên Oái Thành càng là trực tiếp ở trước bàn nhảy lên như vũ bão.
Giọng của Hùng giáo đã cắt ngang vài người đang ăn mừng: “Mọi người ở tại chỗ chờ đợi, sau khi tiếp nhận phòng vật tư, sẽ có người đi qua tiếp các người, rời đi theo chỉ thị.”
Tu Đình Vân tiến lên, vớt lên một cái bao, bên trong có quần áo, cùng một chiếc sóng đạn dược và đồ ăn. Một ngày có thể tiếp viện một lần.
Liên Oái Thành còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng của mình khi làm Âu hoàng, một bên thay đồng phục của đội, một bên hưng phấn: “Thế nào? Không để cho mọi người thất vọng đi!”
Phương Tưởng Dung rất cổ động: “Học trưởng thật lợi hại. Rút ra được thủy quái, chúng ta có cơ hội thắng lớn!”
Tu Đình Vân đổi xong quần áo, chụp Liên Oái Thành một cái: “Nếu lần này thắng, anh có thể lừa mọi người một bữa cơm!”
Tiêu Dương thủ thế ra hiệu: “Không thành vấn đề, ăn, tôi mời khách!”
Nghe vậy, mọi người lại hoan hô một trận!
Trong lúc kiểm tra đồ ăn đạn dược, Chu Niệm ngẩng đầu trông cửa, “Ước chừng chúng ta sẽ là người xuất phát cuối cùng, kết cục thủy quái sẽ là người đi săn đến cuối cùng!”
Tu Đình Vân nắm súng ống, khóe miệng hơi hơi giơ lên. Xem ra vận may của hắn không kém, hắn cần phải hảo hảo cho Tôn Hoài Sơn một kinh hỉ!
Qua một hồi lâu, rốt cuộc có người đẩy cửa ra, cho mọi người thu thập thứ tốt, theo chân bọn họ đi ra ngoài.
Xe là một kết cấu có khoang sau đóng kín, sau khi mọi người đi vào, sẽ không thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài. Vô pháp biết trước được lộ tuyến của sân huấn luyện.
Sau khi bay nhanh khoảng nửa giờ, xe dừng lại, sáu người Tu Đình Vân được thả ra, không nói một lời với đoàn người mà lên xe rời đi.
Sau khi mọi người xuống xe, nhảy đát tại chỗ vài cái, cho gân cốt giãn ra.
Tu Đình Vân vờn quanh chung quanh, cây cối bụi cỏ kém phát triển, nhưng cũng tính là có, có thể cung cấp nơi che đậy.
“Chúng ta dựa theo kế hoạch phân tổ ban đầu để tiến hành sao?” Sự nghiệp tâm cường của Chu Niệm, nắm vũ khí kích động nói.
Bởi vì sân huấn luyện hoang vắng, khi thảo luận về chiến thuật, liền quyết định chia làm hai tổ nhỏ, một tổ do Liên Oái Thành dẫn đầu, thành viên của tổ nhỏ là Chu Niệm và Phương Tưởng Dung, một tổ dô Tiêu Dương dẫn đầu, thành viên tổ nhỏ là Tu Đình Vân và Khuất Lăng.
Bằng vào đạn dược và đồ ăn sung túc, cho dù một tổ nhỏ ba người có chống lại sáu người của đội hộ tống, cũng đủ để giành chiến thắng.
Nhìn nhóm học đệ xoa tay hầm hè nóng lòng muốn thử sức, Liên Oái Thành vung bàn tay lên: “Chúng tôi sẽ ngắm bắn về phía nam thuận theo kim đồng hồ, còn ba người về phía bắc thuận theo kim đồng hồ, đem những tên học trưởng đã xem thường chúng ta một lưới bắt hết!”