Xuyên Thành Cha Của Nam Chủ

Chương 23: Chương 23: Diễn tập mở màn




Edit: Aly

Tu Đình Vân rất có tự tin, người đội viên còn dư lại kia nhất định sẽ trở về tìm mình.

Khuất Lăng bảo trì cảnh giác, Tu Đình Vân ngồi trong góc nghỉ ngơi, Tiêu Dương liền ở bên cạnh năm dụng cụ “Nạn nhân giả” trêu đùa bọn họ.

Một lát sau, Khuất Lăng ra hiệu ý bảo có người đến đây. Mấy người giơ súng phòng bị.

“Là tôi! Là tôi!” Người tới đúng là đội viên thứ sáu còn tồn tại, giơ hai tay lên cao đi về phía bọn họ.

Tu Đình Vân và Khuất Lăng là hai tên học sinh lớp dưới nên không quen thuộc, nhưng Tiêu Dương liếc mắt một cái đã nhận ra: “Hà học trưởng, là anh, thật là trùng hợp, không có người nào thích hợp cho kế hoạch tiếp theo của chúng tôi hơn anh.”

Hà Chiếu, có tiếng là bánh quẩy, tên trộm có công lục trợn mắt nói dối rất mạnh mẽ.

Khuất Lăng tiến lên bắt được ba lô của Hà Chiếu, cùng với vũ khí mang theo trên người.

Hà Chiếu phi thường phối hợp, sau khi tháo vũ khí xuống, nhìn mấy người chiến hữu nằm trên mặt đất, nhịn không được bật cười: “Các cậu đã nằm bao lâu a, ha ha ha ha ha, này? Này? Giang Triết, hiện tại cậu là thi thể, tròng mắt không cần dùng sức, cậu trừng tôi cũng vô dụng a! Ha ha……”

Tu Đình Vân vỗ vỗ học trưởng, chuẩn bị nói chuyện chính sự: “Hà học trưởng, tổ nhỏ của các anh bây giờ chỉ còn dư lại một người, vật phẩm hộ tống còn nằm trong tay tôi, cho nên chúng ta hợp tác, chúng tôi bảo đảm anh sẽ thuận lợi hộ tống vật phẩm đến đích, anh giúp chúng tôi dụ dỗ đội ngũ vận chuyển khác.”

Hà Chiếu đầu tiên là kinh ngạc, sau đó hưng phấn không thôi: “Vậy tôi là điệp trong điệp? Vô gian đạo? Ha, quá xúc động, tôi làm.”

Câu thông ngoài ý muốn mà suôn sẻ, học trưởng Hà Chiếu tựa hồ rất có hứng thú đối với việc làm nhân vật phản đồ này.

Lúc này, máy bay tuần tra tầng trời thấp đến, nhân viên công tác thuần thục mà kéo tới năm dụng cụ ma nơ canh, đặt trên mặt đất. Lúc này mấy vị học trưởng mới đứng lên, mọi người một lời khó nói hết mà nhìn về phía Hà Chiếu.

“Các cậu đi mạnh khỏe, lần tới tranh thủ sống lâu một chút! Đừng chết sớm như vậy!” Hà Chiếu trêu đùa.

Chờ một lát hiện trường được xử lý tốt, mấy người liền bắt đầu kế hoạch kế tiếp ôm cây đợi thỏ.

Sau khi Tu Đình Vân tăng thêm số đầu não của Hà Chiếu, Hà Chiếu dẫn đầu đi ra ngoài, ở phía trước dẫn đường.

“Hướng 11 giờ có động tĩnh!” Tu Đình Vân nhìn đàn kinh phi điểu, lên tiếng nhắc nhở, thuận đường trong đầu não chỉ dẫn Hà Chiếu đi về phía phương hướng này.

Tu:【Nhìn thấy những đội hộ tống khác không?】

Hà:【Đều là cá lớn nga! Cậu đoán xem, tổ đội nào?】

Tu:【Tôn Hoài Sơn!】

Có thể khiến cho Hà Chiếu không quen thuộc đều đã đơn độc đưa ra tổ nhỏ, tất nhiên là Tôn Hoài Sơn trước khi xuất phát có va chạm cùng hắn!

Hà:【Trả lời đúng rồi! Hiện tại bọn họ đang vây đánh một tiểu đội khác. Chờ tôi, bây giờ tôi đi lên lừa bọn họ, để cho bọn họ dời đi lực chú ý. Đem hai cái tổ đội đều đưa lại đây cho cậu!】

Tu Đình Vân đóng đầu não, nhìn xung quanh một vòng, “Chúng ta phải bắt đầu mai phục, chờ Hà Chiếu tặng người đến đây!”

Tiêu Dương cúi đầu kiểm tra thiết bị, sau đó có chút ghét bỏ mà nói: “Mà này Hà học trưởng, không làm gián điệp quả thực lãng phí tài hoa của anh!”

“Cái này xác thật cũng có thể coi như là một loại tài năng mới, anh ngẫm lại nếu mà là Khuất Lăng đi…” Tu Đình Vân quay đầu lại nhìn Khuất Lăng vẫn luôn cảnh giác, cười nói.

Khuất Lăng vẻ mặt lạnh như băng, Tiêu Dương cảm thấy rất có đạo lý: “So sánh như thế này, quả thực là một loại tài hoa!”

Khuất Lăng vẻ mặt lạnh nhạt…

Một lát sau, Hà Chiếu phát tin tức tới cho bọn hắn:【Bọn họ bị màn trình diễn tinh vi của tôi thuyết phục rồi, kêu tôi lên đường trở về chuẩn bị chặn đường các ngươi.】

Tu:【Anh cứ đi theo đường cũ trở về là được, đến lúc đó nghe chỉ thị của tôi để tránh đi!】

Hà:【Không thành vấn đề.】

Tu Đình Vân chỉ vào một cái quặng mỏ: “Nơi này có mai phục, phía sau cây một cái, còn có sườn núi ở nơi xa xa kia, có một tay súng bắn tỉa! Các người muốn đi nơi nào?”

Khuất Lăng lại lần nữa giành trước: “Nơi bắn tỉa!”

“Tôi chọn phía sau đại thụ!” Tiêu Dương nói tiếp, “Bọn họ có bao nhiêu người?”

Tu Đình Vân bắt đầu sửa sang lại lối vào của quặng mỏ, dùng bụi cỏ che đậy một chút: “Ngoại trừ Hà Chiếu, còn có mười một người, trừ ra một người đang trong xung đột! Lần này chúng ta phải đem toàn bộ mười một người này đánh hết.”

Hà: 【Một đội bọn họ chuẩn bị đi đường vòng qua quặng mỏ, đến gần tấn công các ngươi, chú ý thông đạo!】

Tu:【Nhận được.】

Tu:【Hai người tiếp tục cảnh giác mấy tên đi đến trên mặt đất, tôi cùng Hà Chiếu phụ trách bên trong thông đạo.】

Lúc này, Tu Đình Vân đột nhiên phát hiện ba người đồng đội khác đang tới gần.

Liên: 【Chúng tôi đuổi theo một tiểu đội chạy đến, có thể đuổi kịp trận phục kích này hay không!】

Tu Đình Vân vội vàng gửi tọa độ cho bọn họ:【Dưới thông đạo, từ quặng mỏ đến đây, nếu bọn họ muốn bao vây chúng ta, chúng ta sẽ mở ra sự bao vây của bọn họ.】

Chu:【Được!】

Tu Đình Vân quan sát tọa độ mà Hà Chiếu gửi đến, anh đi theo một đội tới quặng mỏ. Sau khi thấy rõ giao lộ, bọn hắn định phục kích trên một hành lang dài thẳng, trước sau thông thấu, kẻ địch không có chỗ để tránh né.

Tu:【Hà Chiếu, sau mười giây, lập tức nằm sấp xuống.】

Hà:【Nhận được!】

Tiểu đội có thêm Hà Chiếu vừa vặn sáu người. Dưới sự sai lầm của Hà Chiếu về thông đạo, mấy người còn chưa nghênh đón đội thủy quái, hình dung đều tương đối nhẹ nhàng. Ai ngờ, đi tới đi tới, đột nhiên có một trận mưa bom bão đạn, bốn người thậm chí còn không kịp phản kháng, liền tuyên bố bị loại.

Còn lại một người bị đồng đội ngăn trở trước cuộc công kích đầu tiên, kịp thời nằm sấp trên mặt đất, lại bị Hà Chiếu đồng dạng cũng nằm trên mặt đất một giây bắn trúng!

Người nọ trừng lớn đôi mắt nhìn Hà Chiếu: “Hà ——”

Hà Chiếu vội vàng che miệng ra hiệu im lặng: “Hiện tại cậu là chết người, không thể nói chuyện!”

“Mẹ nó…” Người nọ còn chưa nói xong đã bị Hùng Bá bá ngăn lại! Chỉ có thể phẫn uất mà nhìn chằm chằm Hà Chiếu.

Hà Chiếu vỗ vỗ tro bụi, đứng dậy, “Toàn bộ đã giải quyết xong, không còn một ai.”

Khuất:【Tôn Hoài Sơn tới, bọn họ nghe được tiếng súng, phỏng chừng đã có phòng bị.】

Tu:【Nhận được, lập tức đi lên chi viện cho hai người!】

Sau khi xác nhận toàn bộ người đã bị loại, mấy người Chu Niệm đi lên phía trước, hàm ý tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Hà Chiếu: “Đây là học trưởng điệp trong điệp của chúng ta!”

Hà Chiếu ngoài mặt ngượng ngùng, nội tâm lại là một mảnh khoe khoang, hắn nhưng quá thích loại cảm giác đảo ngược này, làm ra vẻ nói với bạn học đang nằm trên mặt đất túm lấy ống quần của anh: “Ai nha, đừng túm, người chết không nên có sức lực mà túm ống quần!”

Tu Đình Vân nói với bọn họ trước đừng náo loạn, “Các học trưởng cởi quần áo của bọn họ xuống, Hà Chiếu, anh nói cho đội ngũ của Tôn Hoài Sơn biết các anh đã gặp được Tu Đình Vân, dùng hỏa lực để áp chế đã khiến tôi bị loại!”

Lực lĩnh ngộ của Hà Chiếu siêu nhanh, lập tức liền minh bạch Tu Đình Vân đang định đánh cái bàn tính gì: “Yên tâm! Bảo đảm khiến cho bọn họ mơ màng hồ đồ mà mắc mưu.”

Sau đó Tu Đình Vân dẫn đầu cởi quần áo cho một vị học trưởng: “Xin lỗi học trưởng, anh đừng lo lắng, chỉ cởi bộ bên ngoài của anh, vẫn giữ lại đồ lót cho anh!”

Vị học trưởng kia thật sự nhịn không được: “Cậu cởi quần áo của lão tử ra, lão tử làm sao còn có thể gặp người khác!”

Giọng nói của Hùng Bá bá lập tức truyền đến từ camera mini: “Uông Tấn Thâm, câm miệng, hiện tại cậu là thi thể!”

Học trưởng ngượng ngùng ngậm miệng lại, nhưng vẫn duy trì ai oán nhìn bản thân bị lột quần xuống, lộ ra quần lót màu xanh lá, mất tự nhiên mà duỗi chân!

“Các người cũng nhanh một chút!” Tu Đình Vân thúc giục ba người khác!

Thói ở sạch của cậu ấm Phương Tưởng Dung kéo dài nhất, nhưng vẫn phải miễn cưỡng thay quần áo của đội hộ tống dưới sự giám sát của mấy người khác.

Vị học trưởng may mắn thoát nạn không cần phải bị lột quần áo thở phào nhẹ nhõm, thu mình trong góc cười trộm. Trong đó có một người bị lột cơ trí mà mặc hai cái quần, hiện tại cảm thấy an tâm khi bọc legging của chính mình, tốt hơn một chút so với ba người bị lộ quần lót kia!

Sau khi xác định mọi người đều đã đổi quần áo xong, Tu Đình Vân chỉ huy Hà Chiếu thu hoạch vị trí thành viên của tổ đội Tôn Hoài Sơn, một mặt để Hà Chiếu làm bộ phối hợp kiến nghị đến tổ đội Tôn Hoài Sơn, mang ba người đi về phía trước phối hợp đánh, mặt khác bản thân ngăn đối phương báo vị trí của căn cứ, đi đường vòng từ phía sau quặng mỏ, chuẩn bị ngắm bắn Tôn Hoài Sơn.

Chờ đến lúc Tu Đình Vân vào chỗ, mới nhớ tới chính mình căn bản không cần mặc quần áo của quân địch để mê hoặc đối phương. Bất quá hắn không mặc, chắc mấy cậu ấm có thói ở sạch kia cũng sẽ không thay quần áo nhanh chóng như vậy đâu!

Hà:【Bọn họ đã vào chỗ, người ngắm bắn có nhìn thấy đối phương hay không?】

Khuất:【Đã phát hiện một người!】

Tu:【Giống vậy.】

Trong khi tổ đội Tôn Hoài Sơn quyết định xung phong bao vây thủy quái, xa xa nhìn thấy người mặc quần áo quen thuộc nhưng đội mũ bù xù che thấp đầu vọt tới, không có để ý, chủ yếu lúc trước vẻ mặt dữ tợn của Hà Chiếu quá mức rõ ràng, khiến mọi người không nghĩ nhiều.

Ai ngờ, mấy người kia giả mô giả dạng bắn vài phát về phía thủy quái, đột nhiên lại thay đổi phương hướng, hỏa lực tấn công mạnh đến mức trực tiếp nghiền ép sáu người bọn họ.

Sau khi Tôn Hoài Sơn bị bắn trúng, không cam lòng mà ngã xuống đất, giơ súng lên chuẩn bị công kích một lần nữa, Hùng Bá Bá lại lần nữa xuất hiện: “Tôn Hoài Sơn, chú ý cậu đã bị loại, không được cử động!”

Nghe thấy giọng nói của Hùng giáo, hắn ta mới mạnh mẽ ném vũ khí xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hà Chiếu, mày đúng là có dũng khí!”

Hà Chiếu không để ý mà xua xua tay: “Tôi có dũng khí hay không, đó là chuyện mà Omega nhà tôi để ý, một tên Alpha như cậu khen tôi, không cần đâu!”

Tu Đình Vân thu dọn đồ đạc đi đến hiện trường, nhìn Tôn Hoài Sơn kia sắc mặt trầm xuống, không khỏi có chút lo lắng, người này lòng dạ hẹp hòi mang thù.

Liên Oái Thành ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở: “Yên tâm đi, Hà Chiếu rất ghê gớm, gia đình Tôn Hoài Sơn không dám chạm vào đối đầu với nhà bọn họ đâu. Người gián điệp này cậu chọn rất tốt!”

Có thể để cho Liên Oái Thành khen gia thế ghê gớm, vậy tất nhiên không cần lo lắng. Tu Đình Vân bình tĩnh lấy ra cái hộp mà t đội bọn họ hộ tống, ở trước mặt mấy người hung hăng đập vỡ vụn, nhìn thấy sắc mặt Tôn Hoài Sơn tức muốn hộc máu, đã đạt được hiệu quả giết người tru tâm!

Thông qua kỹ thuật diễn xuất tinh vi của Hà Chiếu, bọn họ thành công lừa được từng nhóm học trưởng chui đầu vào lưới, hơn nữa về sau đồ ăn đạn dược hao hết, đội hộ tống cơ hồ vô lực phản kháng, tổ đội Tu Đình Vân nghênh đón thắng lợi thật lớn.

“Mau tính toán, tiêu diệt ngoại trừ Hà Chiếu chúng ta là đội duy nhất có phải hay không?” Sau khi Liên Oái Thành hộ tống Hà Chiếu đi đến cuối cùng, hứng thú hừng hực lôi kéo mọi người kiểm kê.

Sáu cá nhân đều rất vui vẻ, ngoại trừ Phương Tưởng Dung, Khuất Lăng làm tay súng bắn tỉa, số lượng bắn trúng mục tiêu là cao nhất trong tổ đội, mà Phương Tưởng Dung chỉ nhiều hơn Liên Oái Thành một người. Lúc này anh, dong dong dài dài đứng ở phía sau Chu Niệm, nhìn mọi người nhiệt liệt mà thảo luận kết quả trận chiến.

Chu Niệm khoa tay múa chân một phen: “Hẳn là không phải, còn xót lại một đội, trừ Hà Chiếu ra, còn có một tổ thành công hộ tống đến đích!”

Tu Đình Vân gật đầu: “Vâng, rất lợi hại, toàn bộ hành trình đều tránh mặt chúng ta!”

“Chúng ta đây cũng rất mạnh, đại Trâu (Người muốn tiếp cận Quan Khê) lúc trước còn xem thường đội của chúng ta, kết quả các cậu xem cậu ta bị tôi bắn chết trước, bộ dạng chết không nhắm mắt, ha ha ha ha!” Liên Oái Thành cười đến nổi không dừng lại được, đắc ý đi lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.