Từ Yến Chu cười nói: “Để ta nướng cho.”
Chàng nướng đúng là ăn ngon hơn, Cố Diệu nhanh chóng gật đầu: “Được, huynh nướng đi.”
Nhưng trước khi nướng phải luộc giò heo lên đã.
Cắt thêm một nửa xương sườn làm canh hầm, một nửa dư lại ướp muối treo lên ăn dần, mẻ cá còn tươi nên Cố Diệu quyết định làm đầu cá ngâm bánh.
Từ Yến Nam: “Tẩu tử, đầu cá ngâm bánh có ngon không?”
Từ Yến Nam còn nhỏ nên ăn cá dễ bị hóc xương, các đầu bếp trong phủ tướng quân chỉ lấy phần thịt ở bụng, giã nhuyễn làm thành cá viên. Trên đường lưu đày bắt được cá, cũng đều Lư thị tự tay đút thịt cá cho hắn, Từ Yến Nam chưa từng ăn đầu cá ngâm bánh bao giờ.
Nhưng Từ Yến Nam lại rất mù quáng sùng bái trù nghệ của Cố Diệu, đầu cá ngâm bánh của nàng làm khẳng định sẽ ngon. Mấy ngày nay hắn đã nếm qua các món bánh canh rau, bánh canh thịt, tất cả đều rất thơm ngon. Cố Diệu cũng đã nhiều năm không được ăn, trước khi bước vào thời kỳ mạt thế, bên cạnh trường học của nàng cũng có một tiệm bán chả cá nhỏ rất đông khách.
Tiếp tục hầm đầu cá trong canh sườn, sau khi canh cá sôi lăn tăn, rắc một bát lớn những lát cá mỏng hơn giấy, chỉ trong một lát liền chín. Chiếc bánh rán vàng ruộm dày bằng nửa ngón tay, vỏ bánh sau khi ngâm trong nước canh cá rất mềm, bên trong ngấm đầy nước. Lát cá cũng mềm mịn cực kỳ, tóm lại trong trí nhớ của nàng, món đầu cá ngâm bánh này siêu ngon.
Cố Diệu: “Lần đầu tiên ta làm, cũng không biết có ngon không nữa, làm xong ăn thử mới biết được.”
Dù không làm được món đầu cá ngâm bánh chính tông, canh sườn hầm cá cũng đã ngon rồi, Cố Diệu tin tưởng mười phần, lấy cá ra ngoài xử lý.
Từ Ấu Vi nhân cơ hội đuổi theo: “Tẩu tẩu, để muội giúp tẩu.”
Nàng có nhanh đi nữa cũng không bằng Từ Yến Chu, chàng đi theo sau Cố Diệu, chặt đứt đường đi của Từ Ấu Vi: “Để ta làm.”
Cố Diệu quay đầu lại, đưa cá trong tay giao cho chàng: “Vậy hai người làm đi, ta đi nấu canh sườn.”
Nơi Từ Ấu Vi đứng tạo cho nàng ấy nhiều thuận lợi hơn: “Để muội giúp tẩu nhóm lửa! Ca, huynh làm cá đi.”
Từ Ấu Vi ngồi xổm bên bếp lửa, thuần thục dùng đá đánh lửa, rất nhanh than đã bắt đầu bén lửa, hiện tại dùng than rất tốt không cần phải đi đốn củi nữa.
Than cháy đỏ hồng, lửa hơi nhỏ nên Từ Ấu Vi thêm vào mấy viên nữa: “Tẩu tẩu, lửa như vậy được chưa?”
Trong bếp nhiều khói bị hun đến sặc cổ họng, nhóm lửa cũng không phải việc dễ làm.
Cố Diệu: “Tốt lắm, lát nữa muội đi bày bát đũa, để ca ca muội trông lửa đi.
Từ Ấu Vi: “Muội làm được mà, ca ca bị thương chưa khỏe, nên nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Từ Yến Chu xách cá vào để trên thớt: “Ta đã khỏe hơn nhiều, không cần nghỉ nữa, Ấu Vi, muội là một cô nương gia không nên ở trong phòng bếp cho lửa hun đen, để ta làm.”
Từ Ấu Vi: “Hun đen càng tốt, không cần phải bôi than lên mặt nữa, lúc đó muội có thể thoải mái đi bán than cùng tẩu tẩu.”
Tẩu tử đã đi dò đường một lần, lần sau nàng có thể đi theo.
Người Từ gia sinh ra đều ưa nhìn, hai huynh muội lớn lên lại rất giống nhau, khí chất lạnh như băng, dọc theo đường đi lang bạt kỳ hồ, gió thổi trời chiếu mà diện mạo cũng không mảy may thay đổi. Ngược lại bây giờ Từ Ấu Vi rất thích cười, vẻ đẹp càng thêm nổi bật hơn.
Khuôn mặt xinh đẹp như vậy sao có thể để khói hun đen?
Cố Diệu: “Ấu Vi, để huynh ấy trông lửa đi, muội đi xem rau khô ngâm được chưa, cắt hết ra.”
Lời nói Cố Diệu rất có trọng lượng, Từ Ấu Vi lập tức đi thái rau.
Từ Yến Chu tiếp nhận được việc nhóm lửa, chàng cúi đầu, giọng nói xen lẫn với tiếng than nổ lách tách: “A Diệu, trên đường nàng có gặp…”
Cố Diệu lựa hai sọt than đi bán rất nhanh đã về, theo lý thuyết thì không gặp chuyện gì nguy hiểm. Từ Yến Chu chỉ sợ nàng gặp phải chuyện gì đã thông minh tránh được, nhưng lại im lặng không nói ra.
Cố Diệu sửng sốt một lúc: “Ý huynh là quan binh hả, không gặp, trên chợ đều là những người đi bán đồ, hơn nữa ta còn nhờ Ấu Vi cải trang mà, không ai nhận ra đâu.”
Chắc hẳn cũng có kẻ ẩn thân trong đám người, nhưng Cố Diệu không nhìn thấy, lúc trở về nàng cũng luôn lưu ý xem có ai bám theo hay không.
Cố Diệu: “Thật sự không có, yên tâm đi, nếu có chuyện gì nhất định sẽ nói cho mọi người biết.”
“Ừm.” Giọng nói của chàng đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Lửa thế này được chưa? Có phải tốt hơn Ấu Vi làm không?”
Lửa tốt hay không, nhìn miếng sườn với giò heo là biết.
“Ca, huynh nói cái gì đó, sao huynh có thể làm tốt hơn muội chứ.” Từ Ấu Vi xoay người: “Tẩu tẩu, lần sau muội có thể đi theo tẩu được không? Chúng ta đã giao kèo rồi nha, không nên có nhiều người đi, thân thể ca còn chưa khỏe hẳn, muội là người thích hợp nhất.”
Từ Ấu Vi biết Cố Diệu rất giữ lời, trước đó đã đáp ứng mang nàng đến hồ nước mặn.
Cố Diệu: “Được rồi, lần sau hai chúng ta đi.”
Từ Ấu Vi: “Tẩu tẩu, muội có thể gánh được ba bốn chục cân than, đổi thêm chút đồ.”
Từ Yến Chu xen vào: “A Diệu, ta đã tốt hơn nhiều, ta…”
Lần trước đến Vân Thành một chuyến, tình trạng Từ Yến Chu không tốt lắm, Cố Diệu không muốn để chàng đi thêm.
Canh sườn đã ninh xong, Cố Diệu mở nắp nồi gắp giò heo ra: “Từ Yến Chu, huynh đi nướng giò heo trước đã.”
Thực ra, dẫn Từ Ấu Vi theo khá an toàn, cho dù Chu Ninh Sâm là cẩu không phải người thì hắn cũng sẽ không làm tổn hại đến nàng ấy. Tất nhiên, hắn cũng không yêu ai yêu cả đường đi, đám chó săn của hắn chẳng may gặp được Từ Yến Chu, không chừng sẽ đánh chàng thành cái sàng.
Từ Yến Chu: “…Được.”
Cố Diệu cho đầu cá và dưa chua đã cắt bỏ vào hầm một lúc nữa. Đầu cá đã xong, nhưng bánh thì chưa có, nhào bột mì trộn thêm ít bột ngô sau đó rán bằng mỡ heo, vỏ ngoài vàng óng, ruột bánh lại mềm mại, thơm nức.
Đun nhỏ lửa cho nước săn lại, nước sốt sền sệt chuyển sang màu vàng mật, lát cá rất nhanh đã chín, hương thơm lan tỏa khắp nhà.
Giò heo cũng đã nướng xong, trong nhà có bột ớt nên lúc nướng Từ Yến Chu liền rắc bột ớt lên bề mặt. Cuối cùng bốn cái giò heo đều rắc ớt đỏ.
Hai mắt Cố Diệu nhìn chằm chằm: “Vậy huynh ăn làm sao?” Từ Yến Chu đang uống thuốc, không ăn được cay.
Chàng không có nhiều hứng thú nên nói: “Ta không ăn, phần của ta cho nàng.”
Cố Diệu rất thích ăn món này, người trong nhà lại đông, mỗi người chỉ có thể ăn được nửa cái, chàng không ăn cũng không sao, để giành cho Cố Diệu.
Cố Diệu: “Huynh nướng mà không ăn miếng nào thì sao được.”
“Vậy ta cắn một miếng nhỏ, cay chút cũng không sao.” Chàng nhìn vào mắt Cố Diệu nói: “Như vậy được không?”
Cố Diệu chớp mắt, cho Từ Yến Chu cắn một miếng chắc không sao đâu nhỉ. Không ai có thể kiểm soát miệng của mình, đến một miếng cay cũng không cho ăn, cắn một miếng cũng không ảnh hướng đến việc dùng thuốc, Cố Diệu nói: “Được.”
Bày đồ ăn lên bàn, Từ Yến Nam một tay cầm giò heo, một tay cầm bánh ăn ngon lành.
Cố Diệu đẩy giò heo sang cho Từ Yến Chu, nhỏ giọng nói: “Huynh ăn đi.”
Từ Yến Chu thả bánh xuống: “Ta chỉ ăn một miếng thôi.”
Nửa cái giò heo đặt trên bàn, chàng còn muốn cắn cái nào? Chẳng lẽ cái của nàng?
Cố Diệu liếc qua mọi người, ai cũng cúi đầu im lặng ăn cơm, không chú ý đến bọn họ.
Vậy cũng không được, Cố Diệu nói: “Huynh ăn cái kia đi.”
Từ Yến Chu: “Ta không ăn.”
Có lẽ không một ai muốn đồ ăn của mình bị người khác ăn qua. Cố Diệu nhanh chóng nghĩ ra một cách, nàng bẻ một miếng móng giò nhỏ bỏ vào bát của Từ Yến Chu: “Mau ăn đi, tài nướng thịt của huynh rất tốt.”
Sẽ rất phí nếu không ăn, Từ Yến Chu nhìn chằm chằm móng heo hồi lâu rồi mới gắp nó lên.
———-
Cố Diệu dùng nồi lớn hầm thịt nên giường lò trong phòng Lư thị đã rất ấm, nhất là đầu giường, sờ một cái liền phỏng tay.
Giường lò phơi mấy ngày đã có thể ngủ, Lư thị và Từ Ấu Vi trực tiếp đem chăn đệm chuyển lên giường lò. Bây giờ buổi tối đã bắt đầu lạnh, ngủ trên giường lò nhất định ngon giấc.
Từ Ấu Vi lo lắng nói: “Sợ buổi tối nóng quá sẽ tỉnh ngủ.”
Từ Yến Nam lăn một vòng trên giường thì không muốn xuống nữa, ôm chăn nói: “Đệ còn chưa lớn, đệ muốn ngủ cùng mẫu thân.”
Lư thị liền xách Từ Yến Nam về phòng hắn.
Từ Ấu Vi: “A Nam, tỷ nói nhảm thôi, không có chuyện tỉnh ngủ vì nóng, tỷ chỉ nói là vì ấm quá sẽ ngủ say đến sáng.”
Từ Yến Nam: “Oa mẫu thân…”
Lư thị trừng mắt với Từ Ấu Vi, sau đó xoa đầu Từ Yến Nam: “Đợi đến lúc tuyết rơi sẽ để A Nam ngủ giường lò, được không?”
Để Từ Yến Nam ngủ giường lò một mình trong mùa đông Lư thị không yên tâm.
Nhân lúc có than, Cố Diệu quyết định đốt bếp lò trong buồng. Trên bếp có rang mấy hạt dẻ, nàng tính lần sau đi bán than sẽ đổi mấy cân khoai lang về phơi, ướp thêm chút mật ong rồi chiên trong dầu, làm khoai lang chiên ăn rất ngon.
Hạt dẻ mới rang xong còn nóng, đều là Từ Yến Chu bóc đặt trong bát cho Cố Diệu ăn.
Cố Diệu vừa ăn hạt dẻ vừa lấy tay sờ lên trên mặt giường để đo nhiệt độ. Một lúc lâu sau, nàng thử đặt tay lên, giường đã bắt đầu nóng.
Cố Diệu: “Từ Yến Chu! Huynh đến đây sờ một chút, nóng rồi!”
Hơi ấm từng chút từng chút lan tỏa ra bàn tay, tưởng tượng thôi cũng biết, ngủ trên giường lò ấm áp cỡ nào. Trải thêm một cái chăn thì lúc ngủ sẽ không bị cấn, đến lúc ngủ có thể thoải mái duỗi chân ra.
Nàng không ăn hạt dẻ nữa mà trèo lên giường ngồi, mặt giường ngày càng nóng, cực kỳ ấm áp, dù có tuyết rơi cũng không sợ. Đến lúc tuyết rơi sẽ không đi đâu cả, đặt đồ ăn bên cạnh rồi nằm lỳ trên giường…
Trong lúc nàng tận hưởng sự ấm áp của giường lò cũng không quên gọi Từ Yến Chu thử chạm vào, nếu chàng không đốt được than, không biết bây giờ phải lãng phí bao nhiêu củi.
Từ Yến Chu cũng đi lên chạm vào giường lò, thật ấm.
Thấy người nằm trên giường cười tít mắt thỏa mãn, Từ Yến Chu liền hỏi: “Tối nay chúng ta ngủ giường lò sao?”
———-
Tác giả có lời muốn nói.
Cố Diệu: “Vấn đề này khiến người ta hít thở không thông.
Từ Yến Chu: A Diệu nói gì không quan trọng, nàng ấy muốn ngủ hay không cũng không quan trọng, ta không quan tâm.
Từ Yến Nam: Oa oa oa tỷ tỷ thối!
Từ Ấu Vi: Lần sau được đi bán đồ rồi! Ca Ca bị thương không khỏe, để ta đến!
Từ Yến Chu:???
——-
Cá thái lát hầm xương sườn
Đầu cá ngâm bánh