Những lời này Từ Yến Chu chỉ nói ngoài miệng, Cố Diệu không hiểu đang chỉ nơi nào, nàng ngơ ngác nhìn Từ yến Chu.
Hai người đắp chung chiếc chăn màu đỏ thẫm bằng gấm, ánh nến mờ áo, hai má đỏ bừng. Mặc dù đầu óc Từ Yến Chu không quá tỉnh táo nhưng trong tiềm thức chàng vẫn biết chỉ nói qua miệng thì chưa rõ ràng.
Từ yến Chu cởi vạt áo, nắm tay Cố Diệu áp vào lồng ngực mình. Có câu rượu vào lời ra, bây giờ Cố Diệu mới cảm giác được Từ yến Chu đã khó chịu đến mức nào, sau này sẽ không cho chàng uống rượu nữa.
Uống rượu còn khó chịu hơn, không bằng đừng uống.
Từ yến Chu trúng một mũi tên vào ngực, nàng thật sự lo lắng sẽ xảy ra chuyện: “Có phải đau không? Rất đau hả?”
Từ Yến Chu: “Không đau.”
Cố Diệu: “Hay là bị khó thở?”
“Vẫn thở bình thường.” Hầu kết Từ Yến Chu chuyển đồng, chàng nói: “A Diệu nàng sờ thử xem, chỗ này đập nhanh quá.”
Bang bang bang…
Trái tim duối đôi tay như được cổ động, đập chầm chậm liên hồi.
Trừ bỏ đập nhanh hơn một chút cũng không có vấn đề gì khác, Cố Diệu nhíu mày: “Từ yến Chu, rốt cuộc huynh không thoải mái chỗ nào?”
Lông mi Từ yến Chu nhẹ run: “Thật sự khó chịu, nó đập nhanh quá, A Diệu, đập nhanh hơn của nàng sao?”
Cố Diệu có thể cảm nhận được nhịp tim của nàng, quả thực nhẹ hơn của Từ Yến Chu: “Ừ, của huynh nhanh hơn.”
từ Yến Chu: “Ta không tin.”
Ai biết Cố Diệu có nói dối hay không, phải tự mình thử mới biết được.
Từ Yến Chu không tin thì sao, còn muốn sờ thử à?
Cố Diệu: “Trên cổ tay có mạch tượng, huynh thử đi.”
Đầu óc Từ Yến Chu hơi mơ hồ dùng không được tốt, một hồi lâu mới phản ứng lại, thất vọng than một tiếng: “Ừ, ta tin nàng.”
Cố Diệu buồn ngủ: “Rốt cuộc huynh có khó chịu không?”
Từ Yến Chu nắm tay Cố Diệu ấn lên ngực phải của mình.
“Chỗ này không thoải mái?” Cố DIệu nhỏ giọng hỏi: “Chuyển gì xảy ra, đau hả?”
Từ yến Chu: “Thật thoải mái.”
Chàng nắm tay Cố Diệu dẫn dắt xuống eo: “Hình như cũng không phải chỗ này.”
Nếu hôm nay không phải đêm giao thừa, Cố Diệu thực sự muốn đưa Từ Yến Chu đến hiệu thuốc, nàng đâu phải đại phu, dù biết chàng khó chịu chỗ nào cũng không chữa trị được.
Cố Diệu sờ soạng vài cái muốn rút tay về: “Từ Yến Chu…”
Từ Yến Chu cúi đầu: “Kỳ thật xuống sâu hơn một chút, nàng ngủ đi, ta có thể nhịn.”
Nhịp tim của Cố Diệu lúc này không kém của Từ Yến Chu bao nhiêu, trên đầu tủ giường có giá nến, sáp nến chảy xuống, bấc nổ một tiếng.
Từ Yến Chu khẽ liếm môi khô khốc: “Nàng thật sự không cần quan tâm đến ta, ta còn đón giao thừa, không sao đâu.”
Cố Diệu: “Bây giờ huynh đang say hay tỉnh?”
Hai ly rượu, cho dù sức ngấm lớn cũng không say đến vậy, Từ Yến Chu uống vào nóng đầu, có một số việc không thể tiết chế, nghĩ gì làm nấy.
Bây giờ gan chàng rất lớn, có lẽ thêm một lúc nào liền hận không thể tiến vào giường lò.
Từ Yến Chu không nói chuyện, ba phần men say, không rõ mình đang say hay tỉnh.
Cố Diệu nhẹ giọng: “Vậy phải làm sao mới hết khó chịu?”
Từ Yến Chu: “Giống như vừa nãy, sẽ không khó chịu.”
Cố diệu hít sâu: “Hết khó chịu, huynh còn đón giao thừa không?”
“Vậy thì không đón.” Từ Yến Chu sáp lại: “Không đón nữa, ở bên nàng thôi.”
Ánh trăng mơ ảo bên cửa sổ, ngọn nến khóc ra mấy giọt nước mắt, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Lần này Từ yến Chu tỉnh rượu hoàn toàn, vẫn luôn nắm tay Cố Diệu, vừa rồi nàng đã giúp chàng…
Từ Yến Chu cảm thấy hối hận: “Ta đi lấy nước, nàng chờ một chút.”
Mang nước nóng tiến vào, hai người thu thập sạch sẽ, Từ yến Chu tắt nến. Người bên cạnh dường như không ngủ được, do dự một lúc, Từ Yến Chu lên tiếng: “A Diệu…”
Cố Diệu rất buồn ngủ, nàng hỏi: “Sao vậy?”
Từ Yến Chu: “Vì hôm nay ăn Tết nên nàng mới…”
Từ Yến Chu cuối cùng cũng hiểu tại sao Từ Yến Nam muốn mỗi ngày đều là năm mới, nếu thật sự vì Tết, như vậy mỗi năm chỉ có một lần. Hay là những ngày lễ đều có? Tết âm lịch, tết nguyên tiêu, đoan ngọ, thất tịch, trung thu, trùng dương…
Nếu không tính tiết Thanh Minh, thì mỗi năm tổng cộng chỉ có sáu lần.
Chỉ sáu lần.
Thậm chí nếu tính theo tháng, mỗi tháng mới được một lần.
Nếu như trước đây không có, chàng sẽ không cảm thấy khó khăn, nhưng nay Cố Diệu đã giúp chàng, chàng thấy chẳng còn giống nhau nữa.
Nếu quả thật như vậy, chàng cũng muốn mỗi ngày được ăn Tết.
Đệ đệ ngu xuẩn kia cũng không phải vô dụng.
Từ Yến Chu chờ Cố Diệu trả lời, nàng lại cảm thấy thực phần.
“Huynh cảm thấy ăn Tết mới được sao, nhất định muốn chờ đến giao thừa?”
Từ yến Chu giải thích lộn xộn: “Không phải, bình thường cũng được, bây giờ luôn cũng được, không tin nàng…”
Lúc này Từ Yến Chu mới hiểu Cố Diệu có ý gì, ôm nàng vào lòng: “Ta ôm nàng ngủ…Được rồi, A Diệu nàng ngủ đi.”
Cố Diệu thật sự rất buồn ngủ, một thoáng đã ngủ say.
Từ yến Chu hoàn toàn tỉnh ngủ, chàng rất vui sướng, mười lăm tuổi đã vào quân doanh, đánh năm sáu trận trong nhà liền định cho chàng một mối hôn sự.
Cha mẹ nhờ người mai mối, Cố Nguyệt và từ Yến Chu chỉ mới gặp nhau hai lần. Đến lúc từ gia gặp chuyện không may, Từ Yến Chu bị hôn mê bất tỉnh, thời điểm chàng có thể mở mắt ra liền nhìn thấy Cố Diệu.
Cố gia thủ đoạn bỉ ổi, biết trước Từ gia sẽ gặp chuyện không may nên làm giả hôn sự.
Nhưng Từ Yến Chu đã gặp may, may mắn thay đó là Cố Diệu.
Bọn họ đã được định sẵn, trời sinh một đôi.
Từ Yến Chu thức cả đêm, sang ngày hôm sau tinh thần vẫn phấn chấn, không chút mệt mỏi.
Ngày đầu nắm mới phải ăn sủi cảo.
Mỗi người có mười lăm cái sủi cảo mỏng vỏ, nên phải gói tới bốn năm trăm cái, Từ Yến Chu cán vỏ, Cố Diệu và Từ Ấu Vi gói nhân.
Những cái đầu tiên Từ Ấu Vi còn ngượng tay gói không được đẹp mắt, sang những cái sau liền như được đúc bằng khuôn.
Bên cạnh chậu nhân sủi cảo còn có một cái chén nhỏ đựng mười đồng tiền được rửa sạch, nhét vào nhân bánh, ai ăn trúng đồng nghĩa với một năm tới sẽ may mắn.
Một điềm lành.
Những cái sủi cáo gần như giống nhau như đúc không thể phân biệt được cái nào giấu tiền bên trong, ăn được hay không hoàn toàn dựa vào vận khí.
Cố Diệu phải dặn trước, sợ có người ăn nhanh quá nuốt mất đồng xu. Mọi người đều muốn ăn được đồng tiền, cho nên càng thêm cẩn thận.
Sủi cảo nhân thịt heo cải trắng, cắn một cái nước thịt tràn đầy, chấm thêm một lớp dấm chua có thể ăn luôn một lúc hai cái. Một đám người ăn liên tục, mười mấy cái sủi cảo rất nhanh đã hết.
Không có ai ăn được đồng tiền.
Người khác không ăn trúng chắc chắn mình có thể trúng, Lưu Vĩ Trạm nhìn chằm chằm những cái sủi cảo trong bát, tất cả đều giống như cái bọc tiền.
Sủi còn tròn trịa, trong bụng có lẽ đang giấu tiền, Lưu Vĩ trạm cẩn thận vạch một cái, không có gì.
Vạch thêm một cái nữa, vẫn không có.
Ăn được một cái có tiền, đồng nghĩa nắm tới hắn có thể kiếm được tiền về cho phu nhân nhà mình.
Mười lăm cái sủi cảo, không có một đồng nào.
Dù sao sủi cảo ăn rất ngon, Lưu Vĩ Trạm tự an ủi bản thân, cái này có nghĩa ăn được đồng xu hay không, năm tới vẫn có thể kiếm tiền.
Ngực Lưu Vĩ Trạm chua xót, lén quan sát xung quanh xem ai sẽ ăn được.
Cái đầu tiên Cố Diệu đã ăn được đồng xu.
Ăn được đồng xu là điềm lành, nhất định sang nắm có thể kiếm nhiều tiền hơn.
Từ yến Chu gắp cho nàng một cái, Cố Diệu thử mở ra, bên trong cũng có một đồng xu: “Ta đã ăn được một cái, không cần cho ta đâu.”
Từ Yến Chu: “Ai ăn cũng như nhau, nhanh ăn đi.”
Những cái tiếp theo, Cố Diệu lại ăn được một cái nữa, Từ Ấu Vi cũng ăn được một cái, đám cập dưới của Lưu Vĩ Trạm ăn được năm đồng xu, còn lại một cái còn trong đĩa.
Tim Lưu Vĩ Trạm như ngâm trong nước lạnh, Cố Diệu ăn được ba đồng xu, có phải nắm tới nàng kiếm được số tiền lớn không, phu nhân nhà hắn sẽ không vui nổi rồi.
Mặc dù Cố Diệu cũng tính sẽ dùng bạc của Lưu Vĩ Trạm, lấy một ngàn lượng mua nhân sâm, còn dư sẽ mua thức ăn. Nhưng đến lúc hắn rời đi vẫn sẽ trả lại cho hắn.
Nàng đã lấy mười lăm lượng của hắn xây nhà, chỗ còn dư Cố Diệu không động đến. Tiền mua thức ăn trong nhà đều lấy từ chỗ bán than và đậu phụ mà mua. Có thể hạn chế dùng tiền để hạn chế đến mức tối đa.
Nàng ăn sủi cảo trúng đồng xu, tin tưởng chắn chắn mình có thể kiếm được số tiền lớn.
Sau khi Cố Diệu mang lễ vật đến nhà trưởng thôn chúc Tết, liền dẫn người đi xay đậu, tiếp tục làm đậu phụ. Đậu làm xong cắt thành từng miếng nhỏ để bên ngoài trời lạnh, đợi hai hôm thì lấy ra.
Lúc này Cố Diệu tính làm vài phần đậu da.
Đun nước đậu nàng trên lửa nhỏ, bề mặt lập tức xuất hiện lớp vỏ màu vàng mỏng, ăn lúc còn nóng sẽ vừa thơm vừa mềm.
Đem phơi nắng để khô sẽ giữ được rất lâu, muốn ăn thì ngâm nước một canh giờ là được.
Trước kia nấu nước đậu nàng, nàng chỉ lo làm đậu phụ, không nhớ tới việc vớt đậu da. Đậu da ăn rất ngon, một ngồi nước đậu nàng chỉ vớt được chục miếng, nếu vớt nhiều qua, đậu phụ sẽ không ngon nữa.
Đậu da có thể ăn nguội được, cũng có thể cuốn với thịt chiên lên. Nếu trong nhà không ăn hết, thì đem đến bán cho tửu lâu, một miếng mười văn tiền.
Từ Yến nam: “Lúc đó chúng ta lại kiếm thêm bạc.”
Lớn thêm một tuổi, Từ Yến nam đã biết tính được rất nhiều thứ.
Trong nhà làm đậu phụ nên xây thêm hai căn nhà cỏ tranh dựng bếp lò. Từ sáng sớm đến tối muộn, nấu được mười hai nồi nước đậu, làm ra bảy tám trăm cân đậu phụ.
Mười hai nồi nước đậu nành, mỗi nồi vớt được mười miếng đậu da, tổng cộng một trăm hai mươi miếng.
Không kể để trong nhà ăn dần, cũng có thể bán được một trăm miếng kiếm thêm một khoản tiền.
Mười ngày có mười lăm lượng, Từ Yến Nam tự động đem đậu da đổi thành khuỷu tay heo, bò kho và gà hầm. Nuốt nước miếng một cái, hắn thầm nghĩ có đậu da quá tốt.
Từ Ấu Vi rất thích ăn đậu da, nhưng từ Yến Nam cảm thấy bình thường, không ngon bằng ăn thịt.
Đậu ra quý hơn đậu phụ, Cố Diệu hỏi: “Các ngươi nói xem, đem đậu da kho lên rồi bán cho tửu lâu thì thế nào?”
Từ Ấu Vi gật đầu thật mạnh: “Đương nhiên là được, đâu da, đậu hũ và củ cả kho chung ăn rất ngon.”
Cố Diệu thật sự có ý định này.
Hầu hết những thứ họ bán đều rất rẻ, đậu phụ và than cũng chỉ có mấy văn một cân, còn có thể lấy đồ vật đổi ngang được, không thể tích được bao nhiêu tiền.
Lần sau thử đem một hũ đậu da kho cho Triệu chưởng quỹ xem thử thế nào.
Từ Ấu Vi thấy món thịt kho rất ngon, nếu kho chung với đậu da sẽ càng ngon hơn nữa. Thậm chí nếu tửu lâu không nhận, bọn họ cũng có thể bày bán trên phố.
Mới ăn được đồng xu đã bắt đầu vớt đậu da đi bán, có lẽ thật sự là một điềm lành.
—-
Thành Thịnh Kinh cũng đang chìm trong không khi vui mừng.
Pháo giấy làm bằng tre trúng rơi đầy mặt đất, từng nhà đều dán câu đối xuân.
Ngày hai mươi chính tháng mười hai âm lịch Hoàng thượng phong bút cho nghỉ đến ngày mùng bảy.
Bảy ngày không vào triều, quan lớn triều đình phần lớn sẽ đi thăm người thân bằng hữu, lui tới chúc Tết.
Cử lớn Tĩnh Viễn Hầu phủ đã sắp bị đạp nát, khách nhân tới lại đi, trong một buổi sáng đây là là đợt thứ ba.
Hiện tại Tĩnh Viễn Hầu phủ đang rất hưng thịnh, Cố Thanh Xa được Hoàng thượng trọng dụng, trưởng nữ CỐ Nguyệt nửa năm trước cập kê, đang chờ cưới gả, không ít người dùng lý do chúc tết để ngụy trang tiến muốn nhìn thử.
Hôn nhân cưới gả, nhất định phải cẩn trọng.
Đặc biệt vì sự kiện năm ngoái, dù sao cũng phải nhìn qua một chút.
Hầu phu nhân ngồi ở chính sảnh, trên cổ tay đeo vòng ngọc phỉ thúy, bàn tay khéo léo được bảo dưỡng nâng chung trà lên uống một ngụm.
Khách đến là thế tử phu nhân Bình thân vương, là vãn bối, đến bái phỏng là chuyện đương nhiên.
Thế tử phu nhân lần này tới không đơn giản chỉ bái phỏng, mà còn vì nhị công tử Vương phủ mà đến.
Mẹ chồng nàng coi trọng nữ nhi Cố gia, sai nàng đến thăm dò trước. Dù sao Cố Nguyệt cũng từng đính thân qua, cọc hôn sự này mọi người đều biết, cũng không ít người hâm mộ, nhưng Từ gia lại gặp chuyện không may, nói đổi ý liền đổi ý, còn đem nữ nhi thứ xuất đưa qua.
Thế tử phu nhân thăm dò tới lui một hồi, hầu phu nhân chỉ chậm rãi đùa bỡn chén trà: “Làm mẫu thân có thể không thương nữ nhi của mình sao…”
“Trước kia Từ gia đúng là một mối hôn sự tốt, nhưng cố tình thứ nữ nhà ta kia…May mà Nguyệt nhi thiện tâm, không bạc đãi nàng cái gì, chỉ tiếc mệnh không tốt, gả qua đó cái gì cũng không có, bây giờ còn không biết đang lưu lạc phương nào chịu khổ đây.”
Thế tử phu nhân cười cười, dựa theo lời Cố phu nhân thì do thứ nữ kia đòi chết đòi sống gả vào phủ tướng quân, kết quả Từ gia bị soát nhà, thứ nữ kia liền tự làm bậy không thể sống.
Hôn sự này nàng thấy không thể rồi.
Vốn dĩ là muốn thăm dò nhau, cảm thấy không được cũng không cần nói nhiều.
Lại hàn huyên thêm vài câu, thế tử phu nhân Bình Thân Vương liền dẹp đường hồi phủ.
Cố phu nhân thở dài, hôn sự Cố Nguyên sớm đã thành tâm bệnh của bà.
Thành Thịnh Kinh này không ai ngốc, ít nhiều đều biết chuyện Cố gia treo đầu dê bán thịt chó, bây giờ nhà nào cũng không muốn kết thân với họ.
Bất quá Cố phu nhân không hối hận.
Nếu bị lưu đày, đây chính là chuyện cả đời, coi như muốn hưu thư cũng sẽ không gả được cho người nào tốt nữa, còn không phải đổi.
Cũng may Cố Diệu nguyện ý.
Vì điều này, Cố phu nhân chấp nhận chiếu cố thật tốt Lý di nương. Bà thở dàu, Nguyệt nhi của bà phải làm sao đây.
Cố phu nhân bước ra khỏi tiền thính, cách đó không xa có một nữ tử trẻ tuổi đang đứng, váy áo mùa đông màu vàng tơ, cổ áo lông hồ ly, dung mạo như hoa, vô cùng xinh đẹp.
Cố phu nhân mỉm cười đi tới: “Sao lại ra đây, không chê lạnh?”
Cố Nguyệt lắc đầu: “Không lạnh, mẫu thân, không còn khách sao?”
“Hết rồi.” Cố phu nhân yêu thường xoa đầu Cố Nguyệt: “Chúng ta về phòng thôi, buổi trưa muốn ăn gì?”
Cố Nguyệt không có nhiều hứng thú, nhưng vẫn nói tên hai món: “Mẫu thân, người đừng vì hôn sự của con mà buồn phiền.”
Cố Nguyệt có chút hối hận, hối hận vì không gả cho Từ Yến Chu.
Quý nữ ở thịnh kinh nào có ai không muốn được gả cho Từ Yến Chu, nàng cũng từng vì mối hôn sự này mà âm thầm vui vẻ.
Nhưng mà…khi Từ gia gặp chuyện không may, mẫu thân hỏi nàng có muốn gả qua hay không, nàng đã do dự.
Sau này, người xuất giá trở thành Cố Diệu.
Cố Nguyệt không biết bọn họ đã đi đâu, bây giờ ra sao, nàng có chút hối hận, cho dù gả qua chịu khố, những được đi theo Từ Yến Chu nàng nguyện ý.
Hiện tại, Từ Yến Chu còn sống hay không nàng cũng không biết.
Cố Nguyệt miễn cưỡng cười cười: “Nữ nhi tạm thời không muốn gả cho người.”
Cố phu nhân đau lòng: “Nguyệt nhi con yên tâm, nương nhất định sẽ tìm cho con một mối tốt, lang quan trong thành Thịnh Kinh nhiều như vậy, con còn nhỏ, chúng ta từ từ chọn.”
Cố Nguyệt cúi đầu, Cố phu nhân lại hỏi: “Nguyệt nhi, có phải con còn nhớ Từ Yến Chu kia không? Hắn…phỏng chừng đã chết, một người đã chết rồi, nghe nương, đừng nhớ nữa.”
Cố Nguyệt khẽ gật đầu: “Nữ nhi hiểu rõ…”
Cố phu nhân là sợ nữ nhi của mình hãm sâu trong đó, nếu hiểu thì tốt.
Bà nói: “Được, chúng ra vào thôi.”
Cố Nguyệt gật đầu: “Mẫu thân, hay ra chúng ta đưa chút bạc đến vân thành, giúp đỡ bọn họ một chút.”
Cố Nguyệt không phải vì Cố Diệu, mà vì Từ Yến Chu.
Sắc mặt Cố phu nhân khẽ biến, bất quá cũng chỉ trong chớp mắt: “Nghe theo con, nương sẽ cho người đem bạc đưa qua.”
——–
Tác giả có lời muốn nói.
Từ Yến chu: Một năm một lần? Một năm sáu lần? [hèn mọn.ing]