Sở Hoài đáp: “Ta ở bên trong ăn cơm không quen.”
Hắn cau mày, tựa như rất khó xử: “Lão phu nhân gắp cho ta rất nhiều thức ăn, ta đành ăn hết, bọn họ có cảm thấy ta rất ham ăn không? Tiểu công tử cũng rất ngoan, còn gọi ta là ca ca.”
“Không chỉ như vậy.” Vành tai hắn đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Phu nhân rất tốt, luôn hỏi ta đồ ăn có hợp khẩu vị hay không, kỳ thật này chưa là gì, chủ yếu do Từ cô nương, nàng ấy cười một cái ta liền không dám nhìn, chỉ vùi đầu vào ăn cơm, thật quá thất lễ.”
Lưu Vĩ Trạm: “…Ngươi nói với ta những cái này làm gì, lăn a!”
Sở Hoài khó hiểu nhìn hắn: “Không phải do ngươi hỏi ta trước sao?”
Thật ra hắn chỉ muốn tìm một người để nói chuyện thôi, Từ Yến Chu không không thích hợp, hắn là huynh trưởng của Từ cô nương, những lời hắn nói ra sẽ trở nên mạo phạm. Thân binh của Lưu Vĩ Trạm càng không được, không quen không biết. Kết quả, chỉ còn Lưu Vĩ Trạm.
Sở Hoài tin Lưu Vĩ Trạm có nghe cũng không dám đi chỗ khác nói ra. Hắn cúi đầu: “Không biết Từ cô nương có biết cây trâm kia là ta chọn không, nàng có thích hay không, ta không thấy này mang, ngươi nói xem là nàng không thích đúng không?”
Lưu Vĩ Trạm kỳ thực chẳng có tâm trạng nghe, nhưng hắn không dám bỏ đi, tang thương đáp: “Không thể nói như vậy, ngươi nhìn phu nhân có mang cây trâm hoa hải đường kia sao? Lão phu nhân có đeo vòng tay vàng à?”
Sở Hoài thở ra một hơi nhẹ nhõm, Lưu Vĩ Trạm nói có lý.
Hắn lại nói tiếp: “Ngươi biết không, lúc ở thôn La Sơn nàng bỏ trốn bị ngã trong tuyết, ta ngay lập tức đã…”
“Sau này nàng nói với ta ‘Sở Hoài, ngươi có thể không đi được không?’, ta liền…”
Lưu Vĩ Trạm tiếp lời nói rõ ra: “Ngươi liền không nỡ đi.”
Từ xưa anh hùng đã khó qua ải mỹ nhân, để có được một nữ tử như Từ Ấu Vi, nam nhân trong thiên hạ hận không thể giấu nàng trong lầu vàng tháp ngọc. Thậm chí cả Hoàng thượng cũng vậy, vẫn luôn cho người tìm kiếm khắp nơi đấy thôi.
Đạo lý này lưu Vĩ Trạm hắn hiểu rõ, Từ Ấu Vi dù sao cũng là nữ tử được Hoàng thượng nhận định, nếu như sau này oan sai của Từ gia được giải, nói không chừng Từ Ấu Vi còn có thể tiến cung.
Sở Hoài tuy là thống lĩnh ngự lâm quân, tuổi trẻ tuấn tú lịch sự nhưng người như hắn không có bối cảnh, làm sao xứng với Từ Ấu Vi.
Lưu Vĩ Trạm ho một tiếng: “Sở Hoài, Từ cô nương dù sao cũng là người mà Hoàng thượng…”
Sở Hoài lên tiếng ngắt lời hắn: “Nàng không phải của ai cả, nàng là Từ Ấu Vi..”
Thiên hạ này chỉ có một Từ Ấu Vi, không thuộc về bất luận kẻ nào, Hoàng thượng cũng không thể.
Sở Hoài: “Ta biết rõ ta không xứng với nàng, nhưng Từ cô nương chính là Từ cô nương, không phải Hoàng thượng ra lệnh liền muốn nàng tiến cung làm cung phi, việc này cần phải hỏi qua ý kiến của nàng.”
Hắn biết mình không xứng với nàng, nhưng hắn hy vọng sau khi Từ gia sửa lại án sai, Từ Ấu Vi sẽ được gả cho một người thật tốt.
Như vậy là đủ rồi.
“Những lời này về sau không được nhắc lại, ngươi nói một lần ta đánh ngươi lần đó.”
Là Hoàng thượng cường đoạt dân nữ, tổn hại lễ pháp, nếu hắn thật sự muốn cầu hôn vậy thì phải có tam thư lục sính kết thân, kiệu tám người nâng Từ Ấu Vi đàng hoàng cưới về, như vậy mới xứng với nàng.
Lưu Vĩ Trạm: “…Ta không nói nữa, ta làm người câm, được chưa?”
Sở Hoài ăn cơm xong thả bát xuống: “Thêm mấy ngày nữa ta sẽ về Thịnh Kinh. Tìm không được người Hoàng thượng sẽ không để cho ta ở lại một chỗ lâu như vậy, ta sẽ nghĩ biện pháp kéo dài thời gian, âm thầm tra rõ vụ án của Từ tướng quân.”
Từ Yến Chu đến chậm quân cơ, khiến một vạn đại quân chết trong sa mạc, tổn thất nghiêm trọng, thắng trận nhưng người không còn.
Sở Hoài khác Lưu Vĩ Trạm, Lưu Vĩ Trạm là tướng quân thủ thành biên cảnh, sẽ ở lại Vân Thành còn hắn phải trở về.
Lưu Vĩ Trạm đáp qua loa một tiếng, người với người đều chọc hắn tức muốn chết, Sở Hoài được trở về còn hắn lại không được. Về thì về đi, khỏi lại nhìn thấy Từ Ấu Vi bới cơm ngứa mắt.
Sở Hoài: “Nói chuyện đi.”
Lưu Vĩ Trạm không dám nói hắn bị câm: “Ngươi tra cho cẩn thận, đem sự tình tra ra manh mỗi, đến lúc đó ta cũng không cần phải đội thêm một tội danh.”
Nếu Hoàng thượng phát hiện hắn làm mất hổ phù, nhất định sẽ giết hắn. So với bị giết, chẳng thà sống ở chỗ này yên ổn thêm mấy ngày, ít nhất còn giữ lại được cái mạng.
Lưu Vĩ Trạm cảm thấy cứ trốn đông trốn tây như vậy mãi không phải biện pháp, phải nhanh chóng tra rõ mội chuyện trả lại trong sạch cho Từ Yến Chu.
Sở Hoài: “Vậy nếu không tra ra được thì sao, dân chúng trong thiên hạ ai cũng tin tưởng Từ tướng quân, duy nhất chỉ có Hoàng thượng không tin thì thế nào?”
Lưu Vĩ Trạm và Sở Hoài là người của Chu Ninh Sâm, bọn họ càng muốn tin tưởng chủ tử của mình hơn, hơn nữa Chu Ninh Sâm hạ lệnh lưu đày chỉ phái ba người đi theo, vẫn chưa cố ý gây khó dễ.
Lưu Vĩ Trạm trầm mặc một lúc rồi nói: “Cần phải xem Từ tướng quân nghĩ thế nào.”
Binh phù trong tay Từ Yến Chu tương đương với ba vạn đại quân, lãnh binh chiến đấu nhiều năm như vậy, một khi đã bị lưu đày, sợ rằng tâm cũng có oán khí. Đam Mỹ Hay
Lưu vĩ Trạm không dám nghĩ sâu, hắn chỉ hy vọng tất cả dừng lại ở đây, Hoàng thượng không còn nhớ thương Từ Ấu Vi mà người nhà Từ gia và bọn họ sẽ ở lại Ngọc Khê Sơn ăn đủ loại thịt, ăn thật nhiều thật nhiều. Họ sẽ trở thành những hàng xóm thân thiết, hắn cũng có thể thường xuyên đến cọ cơm.
Sở Hoài yên lặng quân sát Lưu Vĩ Trạm một lúc, cảm thấy những lời nói hắn tên kia chẳng ngấm được tí nào. Ở lại nơi này ngày nào cũng trải qua vô cùng vui vẻ, hắn không nỡ đi. Ngày ngày ở nơi này trôi qua thoải mái, công việc nhẹ nhàng, đốt than, chăm rau, xay đậu làm đậu hũ. Cố Diệu làm đậu hũ đã dần dần tốt lên, vừa trắng vừa mềm, chỉ cần chạm nhẹ một cái đã rung rinh không ngừng. Đậu hũ mềm được cắt thành từng miếng nhỏ để ngoài trời ướp lạnh một đêm, lập tức chuyển thành đậu phủ đông lạnh tươi ngon. Hạt đậu một văn tiền một cân, mà một cân đã làm ra được ba bốn cân đậu hũ, một cân đậu hũ bán được tám văn tiền, không chỉ có thể lấy lại tiền vốn mà còn kiếm được tiền lãi gấp đôi.
Cô Diệu không chê rẻ, chỉ sợ bán không được, chỉ cần có người mua nàng nhất định sẽ làm thật nhiều.
Nhân dịp thôn La Sơn họp chợ, Cố Diệu dẫn Từ Ấu Vi gánh đòn gánh đi bán đậu hũ và than. Than vẫn giữ nguyên giá, than đen hai văn một cân, than trắng ba văn một cân. Vì sắp đến Tết nên than củi bán chạy nhất, nhà nào cũng muốn dành dụm một ít để đón năm mới có chút hơi ấm. Nhưng dùng tiền để mua than rất ít, hầu hết mọi người đều muốn dùng đồ vật đổi ngang. Trước kia chỉ cần Cố Diệu cảm thấy thích hợp thì cái gì đổi cũng được, nhưng hôm nay không được.
“Không lấy những thứ khác, chỉ lấy tiền và đậu tương thôi.” Cố Diệu nhìn một loạt thượng vàng hạ cám trong tay đám người nói: “Hai cân đậu đổi năm cân than đen hoặc ba cân than tráng, bị khô hoặc bị sâu không nhận.”
Cố Diệu đặt gánh đậu hũ ra phía trước để bọn họ nhìn rõ: “Đây là đậu hũ mới làm xong, tươi mới ngon miệng, ba văn một cân, cũng có thể lấy đậu tương để đổi, trước khi mua được nếm thử, ăn ngon thì lần sau nhớ ủng hộ.”
Mua than nhiều nhưng đổi đậu hũ rất ít người đến hỏi, cũng may Cố Diệu đem theo không nhiều đậu hũ, một buổi sáng miễn cưỡng bán hết.
Gánh hàng trống trơn, hơn một trăm cân than củi biến thành hơn tám mươi cân đậu tương đầy đặn mượt mà, thêm chỗ đổi được từ đậu hũ cộng lại cũng gần một trăm cân.
Đồ thêu của Từ Ấu Vi cũng bán hết, khăn tay và hà bao tinh xảo muốn để lại làm quà năm mới, nhưng vẫn có một vài người lặng lẽ đến sờ qua rồi hỏi xem còn “hà bao” hay không.
“Chính là loại tròn trịa hôm trước ấy, không phải khô đét như này.”
Thì ra là hỏi túi muối.
Cố Diệu lắc đầu: “Hôm nay không có, đợi mấy hôm nữa đi. Hay là ngươi cứ xem lại này đi, rất đẹp, nếu không phải trong nhà khó khăn, khăn tay và hà bao muội muội ta làm ra sẽ không nỡ bán đâu.”
Nếu như giống trước kia, dùng tấm khăn do mình làm còn phải lo lắng hãi hùng, đâu dám lấy ra bán như bây giờ.
“…Vậy lấy một cái đi.”
Cứ như vậy, khăn tay và hà bao cũng bán hết.
Từ Ấu Vi có chút ngại ngùng, nào có tốt như Cố Diệu nói, nếu Cố Diệu thích nàng sẽ làm thêm mấy bộ y phục, thêu thêm tấm khăn thật đẹp.
Từ Ấu Vi: “Tẩu tử, sau này muội sẽ làm cho tẩu một cái đẹp hơn.”
Cố Diệu xoa đầu nàng ấy: “Sau này chúng ta không làm nữa, hỏng mắt.”
Đầu ngón tay Từ Ấu Vi bị kim châm mấy lỗ, nhìn thôi cũng đã thấy đau.
Từ Ấu Vi cười dịu dàng: “Đều thêu vào ban ngày, tối sẽ không làm.”
Lúc không cần hỗ trợ Cố Diệu thổi lửa nấu cơm, nàng sẽ đi thêu thùa của nàng, bây giờ đi hồ nước mặn không cần nàng nên nàng chỉ có thể thêu hoa. Từ Ấu Vi vốn cho rằng mình không có tác dụng, nên nếu còn không thêu nữa, nàng thật sự sẽ thành người ăn hại.
Ca ca cũng đã ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, nàng không thể buông lỏng, nàng cũng muốn kiếm tiền.
Từ Ấu Vi nói: “Dù sao cũng nhàn rỗi, có thể kiếm thêm một chút cũng tốt mà.
Nàng không chê ít tiền, tích tiểu thành đại, ngày trước trong nhà có cửa hàng, mỗi tháng tiền kiếm được đều đưa đến phủ tướng quân, căn bản không cần quan tâm đến việc kiếm tiền. Mấy chục văn tiền đúng thực là so với mấy trăm lượng bạc rất nhỏ, nhưng đó đều do nàng tự mình kiếm ra.
Cố Diệu: “Nếu muội thích thì cứ làm đi.”
Tự nàng ấy có dựng cho bản thân một tầng bản lĩnh, về sau cũng không dễ dàng bị khi dễ, nàng hy vọng Từ Ấu Vi có thể làm việc mình thích, sau này gả cho người mình thích.
Chu Ninh Sâm không phải người tốt.
Từ Ấu Vi gật đầu: “Muội nghe lời tẩu.”
Hàng hóa đã bán hết, hai người gánh đòn gánh về nhà.
Trên đường đi về nhà rất ấm áp, Cố Diệu lấy đậu ra rửa sạch rồi ngâm mềm, đợi đậu hũ làm xong rồi trực tiếp giao đến tửu lâu.
Cố Diệu không tìm thấy tiểu thương bán muối, nên chỉ có thể tự mình nghĩ ra cách mở ruộng muối. Bán cái gì cũng không thể kiếm được nhiều tiền bằng bán muối, dù thế nào cũng phải nghĩ ra biện pháp để mở được ruộng muối.
Nàng muốn tích cóp thật nhiều tiền, vạn nhất sau này xảy ra chuyện gì có tiền cũng dễ hành động.
Đến chiều, Cố Diệu liền dẫn người đến hồ nước mặn, vì không biết ruộng muối trông như thế nào, nên các loại ruộng chứa nước muối như tròn hay vuông, sâu hay cạn đều đào thử một cái. Đào nhiều như vậy, không rõ sẽ có bao nhiều ruộng phơi được muối.
Một cơn gió lạnh thổi qua, gợn sóng trong hồ nước bắt đầu giao động, nước trong hồ chảy vào ruộng muối, sau đó chậm rãi thấm vào đất cát. Phơi muối là một quá trình lâu dài, phải đợi đến khi muối đọng lại trên nền cát mới có thể thu hoạch. Sau khi đào được bốn ruộng muối khác nhau, Cố Diệu lau mồ hôi trên trán rồi nói: “Được rồi, một hồi nữa sẽ quay lại nhìn, trở về thôi.”
Lưu Vĩ Trạm quay đầu nhìn qua hồ nước mặn, hắn vẫn không nhịn được sợ hãi than, nào ai có thể nghĩ tới trong núi sâu lại có một hồ nước mặn chứ. Lần trước đầu óc hắn ngu muội nói hươu nói vượn, thiếu chút nữa còn bị đánh một trận, bây giờ thực sự không dám nữa.
Lưu Vĩ Trạm nhỏ giọng thì thầm với Sở Hoài: “Ngươi hồi kinh sau đó bẩm báo lại chuyện hồ nước mặn này cho Hoàng thượng, vùng Tây Bắc thiếu muối, tìm người có chuyên môn nhất định có thể mở được ruộng muối tốt nhất.”
Sở Hoài quét mắt qua Lưu Vĩ Trạm: “Nếu ngươi đã nghĩ như vậy thì bây giờ cho ngươi viết thư báo Hoàng thượng, ngày ấy khẳng định không so đo với lỗi lầm trước kia của ngươi đâu.”
Có hai phong thư từ Thịnh Kinh gửi đến, một của Lưu Vĩ Trạm, một phong của Sở hoài.Chu Ninh Sâm không hề biểu lộ sự tức giận, biết không tìm thấy Từ Ấu Vi cũng không nói gì, chỉ dặn dò Lưu Vĩ Trạm bảo hộ tốt biên thành, còn Sở Hoài thì tiếp tục tìm kiếm cách vùng lân cận xung quanh Vân Thành.
Biên cảnh hoang vắng, nếu không ở Vân Thành thì có lẽ ở Liêu An hoặc nơi khác chăng. Sở Hoài muốn đi một chuyến đến Liêu An sau đó hồi kinh luôn, như vậy sẽ có lời giải thích hợp với sự giao phó của Hoàng thượng.
Lưu Vĩ Trạm trầm mặc: “Nói đùa gì vậy, đừng nghĩ là thật chứ.”
Hắn chỉ dám nghĩ một chút thôi, chứ đâu dám làm thật.
Lưu Vĩ Trạm dặn dò một câu: “Ngươi nhất định không được nói cho Từ Yến Chu biết nha, coi như ta chưa nói gì cả.”
Tại sao hắn nhiều nợ thế này.
Sở Hoài không thèm để ý đến Lưu Vĩ Trạm, hắn thật sự phải đi rồi.
Lưu Vĩ Trạm hâm mộ muốn chết, Sở Hoài nói muốn đi thì lệnh bài, tư ấn, bội kiếm các thứ đều có thể thu về. Còn tất cả đồ vật của hắn vẫn bị Cố Diệu cưỡng ép tịch thu, cả tiền mua đồ ăn phu nhân nhà hắn cho nữa.
Ngày Sở Hoài rời đi, Cố Diệu đem tất cả đồ đạc trả lại đầy đủ. Từ Ấu Vi đứng bên cạnh Cố Diệu, nghĩ lại cũng thật buồn cười, trên núi làm gì có cái quy định này chứ.
Sở Hoài đeo bảo kiếm trên lưng, chỉ thu lệnh bài, tư ấn và một trương ngân phiếu, những thứ còn lại đều giao cho Từ Ấu Vi, hắn nói: “Đã đủ rồi.”
Ngọc bội hắn không lấy: “Nếu như thiếu tiền thì bán đi, ta cầm cũng vô dụng.”
Hắn không biết mình còn có thể trở về hay không, cho nên muốn để toàn bộ ngân phiếu cho Từ Ấu Vi. Sở Hoài dắt ngựa xuống núi, nói với Từ Ấu Vi: “Sau này còn gặp lại.”
Từ Ấu Vi khẽ gật đầu: “Lên đường bình an.”
Sống mũi Lưu Vĩ Trạm có chút nghẹn, hắn ghét nhất phải nhìn thấy cảnh này, vừa lo lắng vừa khó chịu. Sở Hoài quay đầu đi xuống núi, hai người nhìn nhau.
Từ Ấu Vi chợt lên tiếng: “Chờ đã…”
Sở Hoài dừng bước, con ngựa màu đỏ mận cũng dừng vó, sốt ruột khịt mùi.
Từ Ấu Vi: “Sở Hoài, khi nào huynh mới về?”
Sở Hoài siết chặt dây cương, cất giọng ôn hòa: “Ta sẽ sớm trở về.”
Cố Diệu hiểu rõ, nếu Sở Hoài có thể trở lại thì không còn gì tốt hơn, Từ Yến Chu im lặng không nói, đây là chuyện của Từ Ấu Vi chàng không cần thiết phải quản rộng như vậy.
Lưu Vĩ trạm: “???”
Hắn còn cho rằng hai người này về sau sẽ không còn gặp lại nữa, mới lưu luyến chia tay như vậy, nhưng hóa ra còn trở về, vừa rồi mất công hắn suýt nữa phát khóc đó!
Từ Ấu Vi mím môi cười một tiếng: “ta biết, huynh trên đường cẩn thận.”
Trong mắt Sở Hoài mang theo ý cười, sắc mặt không còn thương cảm như vừa rồi, hắn xoay người, thân ảnh chậm rãi biến mất trong rừng cây.
Trên cành cây vẫn còn tuyết đọng chưa tan hết, rơi trên mái tóc Từ Ấu Vi, nàng phủi tuyết đi, không hiểu sao nàng lại nhớ đến trâm cài tóc kia, thực ra nó rất đẹp mắt.
———-
Thành Thịnh Kinh, trong Thái Hoài điện phảng phất hương rượu.
Chu Ninh Sâm ngồi bên cửa sổ, nâng tay rót đầy rượu màu lam vào một ly sứ trắng, rượu nhạt trong suốt, thật đẹp mắt.
Trong hoàng cung ngay cả rượu cũng là cống phẩm, không có thứ gì là không tốt. Chu Ninh Sâm nhịn không được mà nghĩ, hắn có những thứ này còn chưa đủ sao? Tại sao Từ Ấu Vi nàng vẫn muốn đi, nếu nàng trở về, hậu vị kia chính là của nàng. Hắn chưa từng sủng hạnh qua người nào, ai cũng chưa từng.
Chu Ninh Sâm ngửa đầu uống cạn ly rượu, vị cay nồng như muốn đốt cháy cổ họng, hắn lại rót thêm một ly đầy uống một hơi cạn sạch.
Phúc Lộc đứng bên cạnh căn bản không dám khuyên, một bầu rượu cứ như thế uống cạn, Chu Ninh Sâm nói: “Lấy thêm một bình.”
Phúc Lộc nhỏ giọng: “Hoàng Thượng, long thể trọng yếu, uống rượu có hại cho sức khỏe. Nô tài đóng cửa sổ lại, ngại vào nội điện nằm nghỉ một lát…”
Chu Ninh Sâm quát: “Bớt nói nhảm, lấy rượu.”
Phúc Lộc thở dài, đi lấy thêm một bầu rượu.
Một ly tiếp một ly, chỉ trong chốc lát bầu rượu này cũng uống hết, Chu Ninh Sâm ném bầu rượu qua một bên: “Đi Ngự thư phòng.”
Chu Ninh Sâm uống rượu không đỏ mặt nhưng Phúc Lộc biết hắn đã uống hai bình, rượu này có sức ngấm lớn, đi Ngự thư phòng làm sao được.
Phúc Lộc dè dặt khuyên: “Hoàng Thượng, sắc trời đã tối, long thể trọng yếu, ngài rửa mặt chải đầu sau đó nghỉ ngơi thôi ạ.”
Chu Ninh Sâm: “Ngươi là Hoàng thượng hay trẫm là Hoàng thượng? Đi Ngự thư phòng.”
Đẩy cửa ra gió lạnh lập tức lùa vào, đầu Chu Ninh Sâm lại bắt đầu đau, bên ngoài sắc trời đã tối, Phúc Lộc cầm một cây đèn lồng cẩn thận chiếu rọi con đường phía trước.
Đột nhiên, Chu Ninh Sâm dừng lại.
Phúc Lộc nghi hoặc: “Hoàng thượng?”
Chu Ninh Sâm: “Phía trước là cung nào?”
“Là Dục Tú cung của Thục Phi nương nương ạ.” Phúc Lộc thấp giọng đáp lời.
Đã không còn sớm nhưng trong cung vẫn còn sáng đèn.
Chu Ninh Sâm híp hai mắt lại rồi nói: “Vào xem.”
Những cung nữ gác cổng đều quỳ xuống hành lễ, lại cho người đi vào thông truyền, chỉ một lát sau Tô Tuyết Nịnh đã khoác áo choàng màu xanh nhạt đi ra, phúc thân với Chu Ninh Sâm.
Chu Ninh Sâm: “Đứng lên đi, đã trễ thế này sao nàng còn chưa ngủ?”
Tô Tuyết Nịnh theo lời đứng dậy: “Vẫn còn sớm, thiếp thân muốn đọc sách một lát rồi mới ngủ.”
Trên án thư xếp đầy một chồng sách, quyển sách trên cùng đang lật dở, trên đó có ghi chú, Chu Ninh sâm nhìn lướt qua một cái, hóa ra là Kinh Thi.
Từ Ấu Vi thích nhất đọc loại sách này.
Chu Ninh Sâm liếc mắt đánh giá Tô Tuyết Nịnh, dưới ánh nến thần sắc nàng đạm mạc, mặc trung y màu lục lam, dáng người thon dài thanh tú, thật giống Từ Ấu Vi.
Chu Ninh Sâm vươn tay giữ cằm Tô Tuyết Nịnh: “Thích nhất đoạn nào?”
Tô Tuyết Nịnh ngẩng đầu, không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Thích nhất đoạn [Mưa gió], đặc biệt câu [Mưa gió mịt mù trời đất, tiếng gà gáy không ngừng, gặp được quý nhân, há có thể không vui].”
Trong một hội ngâm thơ, Từ Ấu Vi cũng từng đọc qua câu này, nàng lớn lên xinh đẹp, khi đọc những dòng thơ kia tựa như đang phát ra vầng hào quang chói mắt, nàng ta thân là nữ tử cũng phải nhìn đến ngây ngốc.
Chu Ninh Sâm buông tay ra, thần sắc trở nên ôn nhu, hắn biết Từ Ấu Vi thích nhất đoạn này. Trong điện có cung nữ hầu hạ bên cạnh, Chun Ninh Sâm phất tay nói: “Nơi này không cần các ngươi, lui xuống hết đi.”
Tô Tuyết Nịnh kinh ngạc ngẩng đầu, nàng tựa hồ ngửi thấy được mùi rượu nhàn nhạt: “Hoàng thượng…”
Cửa phòng khép lại, Chu Ninh Sâm kéo Tô Tuyết Nịnh vào nội điện.
—–
Tác giả có lời muốn nói.
Sở Hoài: Vì ngươi hỏi nên ta mới nói.
Sở Hoài: Bla bla bla…
Lưu Vĩ Trạm: Thật đáng ghét, ngươi câm miệng đi, đa tạ.