Cố Diệu lấy tay khoát nước lên lưng chàng mấy cái, sau đó dùng khăn lau qua hai lần: “Được rồi, không còn chuyện gì thì ta ra ngoài nhé.”
Từ Yến Chu ho khan, trong giọng nói mang theo chút kinh ngạc: “Như vậy…là xong rồi?”
Không thì sao? Còn phải làm gì nữa, không phải chỉ lau thôi sao?
Cố Diệu: “Ừ, được rồi, có chuyện gì gọi ta.”
Từ Yến Chu sốt ruột, cất tiếng gọi nàng: “A Diệu!”
Hiện tại Từ Yến Chu đang quay lưng về phía Cố Diệu, chàng khẽ quay đầu lại hỏi: “A Diệu…Có phải nàng ngại ngùng không?”
Cố Diệu vô thức sờ sờ gò má mình, quả thật hơi nóng, đó là do khí nóng hun không phải do nàng xấu hổ. Từ Yến Chu là phu quân của nàng, nhìn cũng đã nhìn, sờ cũng đã sờ rồi, còn có cái gì phải thẹn thùng nữa, chẳng lẽ vì ánh nến trong phòng quá sáng nhìn rõ mọi thứ hơn nên nàng xấu hổ?
Cố Diệu phủ nhận: “Không phải, huynh tắm đi, nếu không cần làm gì thì ta đi ra ngoài.”
Từ Yến Chu muốn nói cần, nhưng chàng biết không phải chuyện nào cũng nói được, bằng không Cố Diệu sẽ chuyển từ xấu hổ sang giận dỗi mất.
Trong nhất thời chàng không thể nghĩ ra việc gì để nhờ Cố Diệu giúp, đành tùy tiện nghĩ ra một cái lý do: “Nàng giúp ta lấy áo lại đây đi.”
Từ xấp quần áo trong tủ, nàng lấy áo khoác nhân tiện lấy thêm quần tới: “Bây giờ được chưa?”
Từ Yến Chu ngồi trong thùng tắm nói: “Nàng đừng đi ra nữa, bên ngoài lạnh lắm.”
Giữa hai người bọn họ cũng không cần kiêng dè như vậy, Cố Diệu không ra ngoài mà ở lại trải giường đệm. Một lúc sau Từ Yến Chu đã tắm xong.
Tiếng nước ngừng lại, Từ Yến Chu nói: “Ta xong rồi.”
Nếu chàng không lên tiếng có lẽ Cố Diệu chỉ quay đầu lại mà không nhìn về hướng đó, nhưng Từ Yến Chu cất tiếng gọi nàng, Cố Diệu vô thức ngẩng đầu lên. Chàng đã mặc quần áo tươm tất, trung y rộng rãi thoải mái khoác lên người. Quanh thân có một tầng hơi nước, vài giọt nước từ trên lọn tóc rơi xuống mặt đất, vài giọt lại chui vào cổ làm ướt quần áo.
Cố Diệu chớp mắt hai cái, Từ Yến Chu thật đẹp mắt.
Nàng nhịn không được bất giác ngắm chàng thêm một lúc, sau đó chuyển tầm mắt nói: “Huynh lau khô tóc đi, vẫn còn ướt đó.”
Từ Yến Chu ngoan ngoãn nghe lời: “Được.”
Lau xong, Từ Yến Chu lại nói: “Nàng nhìn xem có phải quần áo ta bị ướt rồi không, để ta cởi ra hong bên bếp lò cho khô một chút.”
Từ Yến Chu không thể bị ướt rồi dẫn đến cảm lạnh, Cố Diệu ừ một tiếng đồng ý: “Vậy huynh cởi ra đi.”
Từ Yến Chu sảng khoái cởi ra, Cố Diệu cơ hồ không dám nhìn thẳng. Chàng thầm nghĩ như vậy cũng không sao, nếu để Cố Diệu thoải mái quá thì sẽ có chuyện mất.
Đêm khuya, thu dọn phòng ngủ ổn thỏa, hai người yên lặng nằm trên giường. Từ Yến Chu không mặc quần áo, chàng nói: “Ngủ đi.”
Cố Diệu vừa nhắm mắt lại đã nhớ đến dáng vẻ lúc mới tắm xong của Từ Yến Chu, nàng ngừng suy nghĩ nhưng không thể đánh tan được hình ảnh đó ra khỏi đầu. Nàng căng da đầu dời sự chú ý sang những thứ khác như làm ruộng, nuôi heo, ngày mai phải đi bắt heo con, hỏi thăm nhà có gà con mới nở…
Nhưng quanh đi quẩn lại, cuối cùng biến thành Từ Yến Chu.
Nàng rất muốn hôn Từ Yến Chu một cái, chỉ hôn một cái thôi, không hôn lên mặt, chỉ hôn…
Cố Diệu trở mình, sau đó giả vờ như vô tình đụng trúng. Hôn một cái nàng liền cảm thấy mỹ mãn vùi vào giấc ngủ, ngược lại Từ Yến Chu bị trêu chọc đến buồn bực.
Hình như vừa rồi Cố Diệu đã hôn vào ngực chàng. Nhưng lại giống như chỉ vô tình đụng trúng, nếu không phải vì đã quá muộn, chàng đã muốn hỏi Cố Diệu.
Ngày hôm sau, Từ Yến Chu dậy sớm hơn Cố Diệu, mặc quần áo nghiêm chỉnh, tuy rằng vẫn còn bận tâm đến chuyện tối hôm qua nhưng khó có thể hỏi, đành phải đợi lần sau vậy.
Trời hửng sáng, Cố Diệu dụi mắt thức dậy, hôm nay sẽ đi bắt heo con.
Mỗi nhà nhiều lắm chỉ có bốn hoặc năm con heo, nếu Cố Diệu muốn nuôi thêm vài con thì phải chạy đi nhiều nơi hỏi thăm.
Đầu tiên là đến thôn La Sơn, trong thôn có nhà nuôi heo, thịt heo sẽ đem cung cấp cho cửa tiệm bán thịt ở Vân Thành, vào những ngày họp chợ, người dân mang đến chợ để bán thịt tươi.
Cố Diệu muốn mua năm con heo con, nàng từng ngheo nói một con heo con mất hai lượng bạc, dù mua năm con cũng sẽ có giá đó.
Dựng một cái chuồng heo nhỏ bên cạnh chuồng ngựa, nuôi từ từ cho béo rồi làm thịt. Mua thêm hai mươi ba mươi con gà, ba bốn tháng sau đã có thể đẻ trứng, phải mua hơn chục con gái mái mới đẻ được trứng. Gà con ba mươi văn một đầu, gà mái chín mươi văn, mua hơn mười con cũng gần như nhau.
Cố Diệu lên kế hoạch xong liền đi đến tủ giường lò lấy ra hai mươi lượng bạc, đi cùng Từ Yến Chu đến thôn La Sơn.
Lưu Vĩ Trạm nằng nặc muốn đi theo, hắn là người nuôi đương nhiên phải chọn con vừa ý hắn.
Giang Nhất và Giang Tam đi theo góp vui, nói không chừng có thể giúp được vài chuyện. Bọn họ không hiểu vì sao đã có một phủ tướng quân tốt như vậy, hậu viện phong cách cổ xưa, hoa viên u tĩnh, đình đài lầu các san sát. Dù là con cháu trăm năm về sau vẫn có thể thoải mái ở trong cái sân rộng đó, lại cứ muốn trồng rau, nuôi heo?
Đám người Cố Diệu càng không thiếu tiền, chỉ riêng Chu Tước Vệ ước chừng cũng đã nộp lên hơn hai ngàn lượng ngân phiếu.
Hồ nước trong veo đem đi làm bể nước tưới rau, bên cạnh ngựa tốt lại dựng chuồng nuôi heo?
Quan trọng là tại sao Lưu Vĩ Trạm lại hào hứng thế kia?
Lưu Vĩ Trạm: “Ngươi làm sao hiểu được ý nghĩa của việc tự mình lao động làm ra, hương vị của đồ ăn sẽ không còn giống nữa.”
Hơn nữa còn có một khoản lợi lớn khác.
Nếu nuôi vài trăm đầu heo, binh lính trong doanh trại cũng sẽ có thịt ăn, trồng đậu được ăn đậu hũ, có thể khai khẩn đất hoang mà không lo về quân lương nữa.
Bọn họ thì hiểu cái gì chứ.
Đã hứa để Lưu vĩ Trạm chọn, Cố Diệu không hề nuốt lời.
Hơn chục con heo con trong chuồng đang ngoe nguẩy đuôi kiếm ăn, Cố Diệu hỏi hắn: “Ngươi muốn bắt con nào?”
Lưu Vĩ Trạm sờ mũi: “Ta muốn bắt hết.”
Tất cả đều vừa ý hắn.
Hắn đánh mắt nhìn sang Cố Diệu: “Con nào cũng tốt cả.”
“Con này này, khỏe mạnh ăn nhiều, lớn lên thịt chắc…Còn có con này, thông minh, nhất định thịt sẽ rất ngon, không mua thì tiếc lắm.”
Cố Diệu: “Ngươi chọn ra năm con đi.”
Lưu Vĩ Trạm muốn thương lượng lại: “Bắt hai mươi con nhé.”
Giang Nhất chen vào: “Bắt nhiều làm gì, muốn ăn thịt đi mua là được rồi, bây giờ nuôi phải đợi mấy tháng mới được ăn.”
Lưu Vĩ Trạm cãi: “Nuôi các ngươi có lợi bằng nuôi heo sao? Thịt heo còn có thể ăn được, mấy người các ngươi có thể làm gì, chút chuyện còn làm không xong, ăn lại nhiều, không bằng nuôi heo.”
Giang Nhất và Giang Tam nào có bị sỉ nhục như vậy bao giờ, đang muốn phản bác lại cảm thấy Lưu Vĩ Trạm nói không sai, bây giờ bọn họ đã lưu lạc đến nông nỗi không bằng heo rồi ư?
Cố Diệu mất kiên nhẫn lên tiếng: “Ngươi chọn nhanh lên.”
Thấy Lưu Vĩ Trạm vẫn bất động, Cố Diệu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lát nữa còn phải đến chỗ khác xem, đừng lãng phí thời gian.”
Làm sao Lưu vĩ Trạm có thể bỏ được mấy bé heo của hắn, không được hai mươi con cũng phải được ít nhất mười con chứ.
Từ Yến Chu khẽ thở dài: “Những chỗ khác không bán heo sao?”
Trứng không nên đặt trong cùng một giỏ, và không thể mua heo con cùng một nhà.
Lưu Vĩ Trạm: “?”
“Vậy ta sẽ chọn năm con.” Lưu Vĩ Trạm lập tức chọn năm bé heo con.
Năm con hết sáu lượng bạc, trả tiền xong liền đi mua gà. Cố Diệu mua mười con gà con và năm con gà mái có thể đẻ trứng, hết bảy lượng bạc.
Bà tử bán gà đưa ra rời khuyên, mua chín con gà mái và một con gà trống, bốn tháng sau đã có trứng để ăn rồi.
Rời khỏi thôn La Sơn, đoàn người đến một thôn gần đó mua thêm năm con heo con khỏe mạnh, hai mươi con gà con, sáu con gà mái, mười con vịt nhỏ và năm con vịt mái, xong xuôi mới trở về phủ tướng quân.
Chuồng heo dựng bên cạnh chuồng ngựa, bây giờ trời vẫn còn lạnh nên phải che cho chuồng heo ấm áp một chút, bên trong rải một lớp rơm đảm bảo heo sẽ ngủ ngon. Hiện tại chưa có cỏ heo, Cố Diệu cũng không định để heo ăn cỏ. Làm đậu hũ xong dư lại rất nhiều bã đậu, không đổ đi mà phơi khô rồi cất trong bao tải, đến lúc chỉ cần lấy ra nấu chung với rau xanh làm cám heo, heo con vục vào máng ăn hổn hển tới mức không muốn ngóc đầu lên nữa.
Hơn chục người đứng quanh chuồng quan sát đàn heo con, Lưu Vĩ Trạm nhìn chằm chằm vào cái máng cho heo ăn, thấy hết lại đổ thêm.
Không biết là ai lên tiếng: “Tại sao ta lại cảm thấy có chút ngon miệng nhỉ.”
“Hơi đói bụng.”
“Không có tiền đồ.”
Bất quá nhìn heo con từ từ lớn lên biến thành thịt kho tàu, xương hầm, thịt viên cũng rất thỏa mãn.
Cố Diệu xem một lúc rồi về nấu cơm tối. Lư thị và Lý thị đến hỗ trợ, Lý thị nhẹ nhàng đề nghị: “Nương cũng có thể giúp bọn con nuôi heo, A Diệu mua thêm mấy con đi.”
Lư thị cũng góp ý: “Bọn ta làm cơm không được ngon, nhưng nuôi heo thì vẫn được lắm.”
Đương nhiên Cố Diệu biết mua càng nhiều càng tốt, nhưng mua càng nhiều càng dễ xảy ra chuyện.
“Nương, không cần đâu, hai người cứ an tâm ở trong phủ tướng quân an dưỡng, đợi heo lớn rồi làm thịt thôi.”
Thật ra Lý thị muốn giúp đỡ con gái việc gì đó, bà đã chờ đợi trong hậu trạch hết nửa đời người, bây giờ đã chuyển đến Vân Thành nên muốn tìm vài chuyện để làm.
Lư thị vẫn luôn lôi kéo bà thêu hoa, làm quần áo cho Từ Yến Chu và Cố Diệu. Bà ấy nghĩ sau này yên ổn rồi sẽ để hai người bái đường một lần nữa, nhưng trước tiên phải làm cho xong hỉ phục, nếu không đến ngày đó vẫn chưa kịp chuẩn bị chu toàn.
Bình thường chỉ làm ít túi thơm khăn tay đi bán, quần áo của người trong nhà đều do ba người các nàng làm. Nhưng thêu thùa lâu sẽ hỏng mắt, lúc nhàn nhã sẽ muốn tìm chút việc để làm.
Lý thị: “An tâm làm sao được, A Diệu, có chuyện gì cần làm cứ gọi nương.”
Từ Ấu Vi cũng nói: “Đúng vậy tẩu tử, muội còn giỏi hơn ca ca đó.”
Cố Diệu nghĩ một lát rồi đáp: “Không thì mọi người đi nhặt trứng, gà trứng vịt nhé?”
Mười một con gà và năm con vịt, tích cóp trứng vịt từ từ đủ hai mươi cái liền làm một vò trắng vịt muối. Còn trứng gà để ăn liền, vừa đẻ thì nhặt luôn đừng để vỡ.
Cả ba người đồng thời gật đầu, nét mặt lộ ra chút vui mừng. Thi thoảng lại đi vài vòng xung quanh chuồng gà, có lúc còn bắt gặp một quả trứng trắng trong chuồng. Nhìn kỹ lại mới biết có tới hai ba quả!
Không cần nói cũng biết có bao nhiêu vui vẻ.
Nhặt xong trứng đặt trong một cái rổ trong bếp, trứng gà mười lăm cái và sáu cái trứng vịt lớn trong một ngày.
Một số con đẻ nhiều hơn một cái vì Cố Diệu đã lén đổ hai giọt linh tuyền vào thức ăn cho gà, hy vọng ngày mai có thể đẻ nhiều thêm mấy quả trứng.
Linh tuyền quả là thứ hữu dụng, sang ngày hôm sau đã có thêm vài quả trứng trong rổ. Chẳng qua trứng này không phải Lư thị các nàng nhặt, hai ngày này ai cũng đi dạo xoay quanh chuồng gà, nhặt được một quả trứng liền vui vẻ cất vào nhà bếp, không cần phải lo lắng trứng bị dẫm nát. Bây giờ ngay cả bọn Giang Nhất cũng hy vọng có thể nuôi thêm mấy con gà.
“Hy vọng thì làm được gì, ngươi phải có tiền.” Lưu Vĩ Trạm nói: “Có tiền rồi ngươi muốn ôm gà về thì ôm, không cần phải nói nhiều.”
Giang Nhất ai oán: “Nhưng tất cả tiền bạc đã nộp lên hết rồi, lấy đâu nữa.”
Toàn bộ đều phải giao bộp, không còn gì cả, nếu bây giờ Cố Diệu ném họ ra khỏi thành, bọn họ chỉ còn cách ăn xin cả đường trở về Thịnh Kinh.
Nói không chừng sẽ chết đói giữa đường.
Ánh mắt Lưu Vĩ Trạm trở nên kiên định: “Phải biết cách làm giàu, hiểu không? Chúng ta phải kiếm tiền.”
Không thể dẫn theo Từ Yến Chu được, bọn họ là phu thê liền thân, Từ Yến Chu lại rất đáng ghét. Buôn bán có lời liền đi mua kim trâm, nhưng Lưu Vĩ Trạm chưa từng trông thấy Cố Diệu cài lần nào, nếu đem đi mua heo biết chừng Cố Diệu còn vui hơn.
Lưu Vĩ Trạm: “Kiếm được tiền rồi chúng ta vào thôn mua heo, chắc chắn không thể không cho vào.”
Giang Thập Tam hừ một tiếng: “Vậy nếu cho heo vào mà không cho ngươi vào thì sao?”
Lưu Vĩ Trạm nóng nảy: “Ngươi nói gì, có thể nói chuyện may mắn được không hả?”
Giang Thập Tam: “…Ta sai rồi.”
Lưu Vĩ Trạm dẫn theo vài người đi ra ngoài nửa ngày, cái gì cũng không bắt được, nói chi đến chuyện mua heo.
Không còn cách nào, Lưu Vĩ Trạm đành phải đi tìm Từ Yến Chu.
Từ Yến Chu kinh ngạc hỏi: “Ngươi nói muốn đến biên cảnh?”
Lưu Vĩ Trạm dùng sức gật đầu: “Bây giờ trong thành khá yên ổn, nhưng do thám đến báo phía biên cảnh có động tĩnh của bọn Đột Quyết.”
Đột Quyết nuôi rất nhiều ngựa, bò và cừu, tất cả đều là thịt. Hơn nữa, bên ngoài biên cảnh hầu như đều là thảo nguyên và sa mạc, lâu nay Đột Quyết vẫn nương theo địa hình để ẩn nấp.
Mặc dù tổn thương đại khí trong trận Ô Ngôn Quan, nhưng bọn chúng đã nghỉ ngơi dần lấy lại sức, có lẽ là trong mười mấy năm hoặc chỉ vài năm nữa bọn chúng sẽ tiếp tục xâm lấn lãnh địa.
Lần này nhất định phải cẩn thận, không thể liều lĩnh. Nếu muốn đi phải thương lượng với Cố Diệu trước, nàng đồng ý mới có thể đi.
Lưu Vĩ Trạm: “…Ngươi có còn là đại nam nhân không hả, tại sao phải nghe lời một nữ nhân?”
Từ Yến Chu: “Mười người các ngươi đi ra ngoài nửa ngày, còn mang theo đao, không bằng suy nghĩ kỹ một chút xem nên giải thích thế nào.”
Lưu Vĩ Trạm bị gõ một câu giật mình: “Không có khả năng! Nàng ta căn bản không biết!”
Sự thật là Cố Diệu cho rằng bọn họ đi khai hoang.
Ánh mắt Từ Yến Chu âm trầm: “Hừ, bây giờ chưa biết, nhưng rất nhanh sẽ biết.”
*
Sang tháng 2, Thịnh Kinh lại đổ một trận tuyết mỏng, vừa rơi xuống mặt đất một thoáng đã tan ra.
Phiến đá ẩm ướt, Sở Hoài đi tuần tra hoàng cung, thủ hạ đưa qua một chiếc dù làm bằng giấy dầu, Sở Hoài lắc đầu không nhận: “Không cần.”
“Đại nhân, trời lạnh lắm, ngài về phòng nghỉ ngơi một lát đi, bọn thuộc hạ sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Sở Hoài không nói gì, việc tuần tra hoàng cung là chức trách của hắn.
Thủ hạ không đành lòng nhìn nữa, hai ngày trước Sở Hoài bị Hoàng thượng trách phạt, phía sau lưng bị đánh đến máu chảy đầm đìa, bôi thuốc qua loa lập tức đi phục chức, trời lại lạnh như vậy…
Đến giữa trưa tuyết ngừng rơi, Sở Hoài ăn cơm xong tiếp tục đi tuần. Suy nghĩ của hắn liền bay xa, bây giờ hắn không có thời gian rảnh, nếu muốn điều tra chuyện khác phải đợi đến buổi tối. Sở Hoài không tìm được manh mối, hắn phải nghĩ biện pháp khác.
Những người tham gia vào chuyện đó đều đã chết, nhưng vẫn còn những người biết đến chuyện này, sẽ có những vương công đại thần biết một chút sự tình, có thể ra tay từ bọn chúng.
Chu Ninh Sâm rất đa nghi, thường xuyên gọi hắn đến Ngự Thư phòng dò hỏi. Hầu hết các câu hỏi đều liên quan đến Từ Ấu Vi, Sở Hoài vô cùng chán ghét điều này.
Chu Ninh Sâm không hài lòng chuyện gì liền phạt đánh, quất roi lên người.
Đôi khi y còn tự hỏi Sở Hoài ở Vân Thành đã làm gì, tại sao Từ Ấu Vi nói những lời kia với hắn.
Chu Ninh Sâm cho triệu Sở Hoài đến ngự thư phòng lần nữa, chỉ hỏi vài câu hắn liền dừng lại nghiêm túc đánh giá Sở Hoài.
Dáng người Sở Hoài thẳng tắp cao lớn, bởi vì vừa bị phạt đánh nên màu môi trắng bệch không chút máu, tuy nhiên dáng vẻ vẫn rất tốt.
Chu Ninh Sâm chợt hỏi: “Ngươi bao nhiêu tuổi?”
Sở Hoài đáp: “Thần hai mươi.”
Chu Ninh Sâm gật đầu: “Đã đến tuổi đón dâu.”
Sở Hoài thầm hít sâu một hơi: “Thần…Còn chưa nghĩ đến việc thành thân.”
Chu Ninh Sâm cười cười: “Lấy vợ sinh con là lẽ thường, trước kia không nghĩ thì bây giờ nghĩ.”
Hắn làm như thuận miệng hỏi tiếp: “Ngươi đã để ý cô nương nào chưa?”
Sở Hoài đáp: “Thần còn trẻ, còn quá sớm để nghị thân.”
Chu Ninh Sâm vốn cũng không quan tâm đến việc hắn muốn hay không muốn: “Không còn sớm nữa, tuy rằng gia thế của ngươi hơi kém nhưng lại là thống lĩnh Ngự lâm quân, cái này có thể bù lại ít nhiều, trẫm sẽ chỉ hôn cho ngươi một mối tốt.”
“Người ngươi thích là ai, nói đi, trẫm sẽ tác thành cho ngươi.”
Sở Hoài giữ câu nói kia: “Thần vẫn chưa nghĩ đến chuyện thành thân, huống hồ, lấy vợ là việc riêng của thần.”
Làn khói xanh lam lan tỏa trong ngự thư phòng, không khí đột nhiên trầm lắng, sắc mặt Chu Ninh Sâm trở nên khó coi, hắn nói: “Nếu trẫm chỉ hôn, ngươi còn muốn kháng chỉ?”
“Sở Hoài, không có trẫm, ngươi là cái thá gì?”
Sở Hoài quỳ trên mặt đất, không nói một lời.
Chu Ninh Sâm chỉ muốn giết chết Sở Hoài, nhưng hiện tại hoàng thành cần phải có hắn: “Chuyện này để sau nói tiếp, trên người ngươi còn có vết thương, đến thái y viện xem thử đi, để thái y kê hai thang thuốc.”
Sở Hoài: “Thần lĩnh mệnh.”
Ra khỏi ngự thư phòng, Sở Hoài đến thái y viện, vết thương trên lưng đã bắt đầu rỉ nước, thái y liền bôi thuốc cho hắn. Thấy Sở Hoài che miệng ho khan hai tiếng, thái y lại chẩn mạch một lần, không thể để cận thần của thiên tử xảy ra chuyện.
Mặt Sở Hoài tái nhợt, trên người kẻ luyện võ có vết thương cũ là chuyện thường gặp, thái y vuốt râu, nhanh chóng hạ bút viết xuống hai phương thuốc, trong đó có hai vị nhân sâm và linh chi.
Thái Y: “Nhớ uống thuốc đều đặn, mỗi đêm dùng nước gừng ngâm chân và bôi thuốc cho vết thương sau lưng, qua nửa tháng sẽ khỏi.”
Sở Hoài khẽ gật đầu: “Đa tạ.”
Ra khỏi hoàng cung thì trời đã tối, Sở Hoài do dự đứng trước cửa cung một lúc rồi mới về nhà đổi sang y phục dạ hành.
Nếu tuyết rơi nặng hạt chỉ sợ trên mặt đất sẽ khó đi, hành động của Sở Hoài có thể sẽ không thuận lợi như vậy. Hắn trói hai người bắt đi, một là thượng thư Tô Uẩn Chi, người còn lại là Tĩnh Viễn hầu Cố Thừa Lâm, suốt đên chạy ra khỏi thành đi về phía bắc, hai người trong xe ngựa bị dùng dây trói heo trói vào một cây cột, miệng nhét khăn không thể động đậy.
Chu Ninh Sâm có thể phạt hắn, có thể giết hắn nhưng không thể chỉ hôn cho hắn, hắn đã đồng ý với Từ Ấu Vi sẽ không nhìn những cô nương khác.
*
Ở Vân Thành lại rơi thêm một trận tuyết nhỏ, qua một ngày đã tan hết.
Đất đai ẩm ướt, tuy nhân vẫn chưa thể làm ruộng, đồ ăn trong nhà dần cạn kiệt, Cố Diệu dự tính dựng một cái lều giữ ấm trồng rau trước.
Chuyện dựng lều giữ ấm đã có đám Triệu Nghiễm Minh làm, không cần Cố Diệu bận tâm, cho nên nàng muốn lên núi đi thăm thớm một chút. Thời gian trôi qua hơn một tháng, không biết ruộng muối đã biến thành dáng vẻ thế nào. Chỉ cần dẫn theo bốn năm người là đủ, những người còn lại ra ngoài thành khai hoang.
Giang Nhất tò mò hỏi: “Ruộng muối là cái gì?’
Lưu Vĩ Trạm đáp: “Đừng hỏi, biết quá nhiều không tốt cho ngươi đâu.”
Cũng không phải vì cái gì khác, chủ yếu là do Lưu Vĩ Trạm sợ Giang Nhất sẽ dẫm lên vết xe đổ của hắn.
Giang Nhất nào có thể ngừng hỏi, đây không phải chuyện nhỏ: “Rốt cuộc ruộng muối là gì?”
Cố Diệu lên tiếng: “Trên Ngọc Khê Sơn có một hồ nước mặn, bọn ta mở ruộng phơi muối, ngươi còn muối hỏi gì nữa không?”
Giang Nhất liếc mắt một cái: “Không có gì, bọn ta không đi đâu, ngươi dẫn người khác đi đi.”
Bọn họ sẽ xem như không biết chuyện này là được.
Nhưng lại nghe Cố Diệu nói: “Không được, ngươi và Giang Tam phải đi.”
Dẫn bọn họ đến hồ nước mặn, như thế mới có thể giữ toàn bộ Chu Tước Vệ ở lại.
Giang Nhất thực sự không hề muốn đi, biết nhiều không có lợi, chưa nói đến việc không hoàn thành giao phó của Hoàng thượng, nếu lỡ nói sai lời nào sẽ bị đánh chết.
Tại sao muốn cho hắn biết chuyện này, không sợ hắn trở về mật báo ư?
Nhưng nghĩ lại thì hắn không có cơ hội để quay về nữa, Từ Yến Chu căn bản không sợ gì cả.
Năm người đi đến hồ nước mặn, vượt qua ba ngọn núi nhìn từ trên cao xuống có thể thấy được gợn sóng xanh biếc trên mặt hồ.
Bên cạnh hồ nước có những mảng lớn màu trắng, phát sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Đó là muối.
Ai có thể ngờ được phía sau ngọn núi lại có một hồ nước mặn.
Ruộng muối là do Lưu Vĩ Trạm thiết kế, hắn hỏi Giang Tam: “Ngươi có ý kiến gì hay không?”
Giang Tam thối mặt: “Ngươi muốn chết chớ liên lụy đến ta.”
Ruộng muối thực sự đã phơi ra được rất nhiều muối, bề mặt tinh tế mỏng manh, gạt chúng thành một cồn rồi cất vào túi, sau đó đem về nhà nấu lên.
Muối phơi sạch sẽ hơn nhiều so với muối thạch, trong thời gian ngắn, mười ruộng muối đã gom lại được năm mươi cân.
Ánh mắt Giang Tam trở nên phức tạp.
Thật sự mà nói thì hắn rất ngạc nhiên khi Vân Thành có hồ nước mặn, dân chúng sống ở đây lâu năm vẫn không phát hiện ra, Từ Yến Chu và Cố Diệu vừa đến đã tìm thấy.
Cứ ngỡ rằng phong thành Túc Châu rồi, vào không được mà ra cũng không, Vân Thành bị cô lập thì bọn họ sẽ không kiên trì được bao lâu nữa.
Nhưng bọn họ lại có muối.
Cái gì bọn họ cũng có, nuôi heo làm ruộng, có ăn có uống, của ăn của để.
Không, phải nói là một bước lên trời.
Hoàng thượng nghĩ phong thành có thể ép bọn họ ra ngoài, ngược lại bọn có thể ở trong thành hết một đời.
Gánh muối trở về, trên đường bắt thêm được hai con thỏ.
Mũi tên từ cung nỏ bắn ra trúng chân con thỏ, Từ Yến Chu nhặt lên: “Hơi gầy, hay đem về nuôi mập đã.”
Nuôi thỏ đẻ con, sau này sẽ có rất nhiều thỏ.
Giang Nhất cảm thấy Từ Yến Chu đang có ý khác, mũi tên của chàng bắn rất chuẩn, nếu mũi tên kia nhằm vào hắn, chỉ cần tưởng tượng thôi cũng biết không thể chống đỡ nổi.
Mặt mũi Giang Tam cũng tái nhợt, hai người run rẩy trở về phủ tướng quân, Giang Thập Tam chạy đến hỏi: “Đại ca tam ca, rốt cuộc ruộng muối là cái gì?”
“Đệ hỏi nhiều như vậy làm gì?”
Đại não Giang Thập Tam lập tức hoạt động: “Chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ, lúc trở về nhất định sẽ bị phạt, có thể lấy công chuộc tội đó.”
Giang Tam vỗ đầu hắn một cái, Lưu Vĩ Trạm ở bên cạnh mở miệng khinh bỉ: “Ngươi còn trẻ mà dã tâm thật lớn, Từ gia có bắt ngươi nhịn đói để mặc ngươi chịu rét sao, ngươi đi ngay bây giờ đi.”
Nếu đi luôn Giang Thập Tam chỉ còn cách ăn xin cả đường, hắn vội nói: “Ta biết sai rồi, miệng ta không có chừng mực, ngươi phạt ta nuôi heo nhé.”
“Cút cút cút, ai cần ngươi chứ.” Lưu Vĩ Trạm khoát tay quát lớn: “Nếu còn không nhận mệnh thì cút về nhà lao.”
Giang Thập Tam: “…Ta sai rồi.”
Lưu Vĩ Trạm nhất quyết không tha: “Nhận sai cũng vô dụng, ngươi phải dọn chuồng heo mười ngày.”
Chuồng heo vừa bẩn vừa thối, Giang Thập Tam chết cũng không muốn: “Ta không dọn đâu.”
Đâu phải chỉ có một mình hắn, còn có các huynh đệ khác mà.
Giang Thập Tam quay đầu lại, đột nhiên phát hiện huynh đệ của hắn đã bỏ chạy hết từ lâu.
Không còn một mống.
Lưu Vĩ Trạm ném chổi cho hắn: “Nhanh lên, nếu còn dây dưa đừng hòng sống yên.”
Muốn heo có giá phải chăm sóc thường xuyên, thức ăn phải vừa mềm vừa thơm, như vậy heo mới ăn được nhiều. Chuồng heo phải cọ rửa sạch sẽ, khô ráo để heo không bị nhiễm bệnh. Quét dọn xong thì dùng nước ngải cứu dội đi để khử trùng.
Gánh muối về nhà nấu xong, Cố Diệu ngâm thêm đậu xanh và hạt kê rồi bảo bọn họ xay thành bột. Vào ngày hai tháng hai, rồng ngẩng đầu*, phải ăn bánh kếp và bánh cuốn mùa xuân.
*[Hàng năm vào ngày 2 tháng 2 âm lịch, tương truyền là ngày rồng ngẩng đầu, là lễ hội truyền thống ở thành thị và nông thôn Trung Quốc. Người ta tổ chức “Lễ hội đầu rồng” để tỏ lòng thành kính với rồng và cầu mưa, cầu trời phù hộ cho mùa màng bội thu.]
Bánh kếp muốn ngon phải tráng da thật mỏng, thêm hành lá xắt nhỏ, vừng rang và một chút nước sốt tương ớt, bánh không có ruột mà trực tiếp thả một ít thịt lên bề mặt bánh.
Bánh cuốn còn ngon hơn nữa, vỏ bánh mỏng phủ thịt heo xé nhỏ đã rưới nước rốt, cuộn thành tròn dài bằng ngón tay, vừa miệng ăn.
“Chắc là ngon lắm.” Từ Ấu Vi liếm môi, chỉ mới nghe Cố Diệu tả sơ qua nàng đã thấy thèm: “Cho nhiều thịt và rau vào nhất định sẽ rất ngon.”
Cố Diệu mỉm cười: “Nếu ngon thì ăn nhiều một chút.”
Từ Ấu Vi dự tính sẽ ăn một cái bánh kếp thật lớn, bánh cuốn nhỏ bằng ngón tay nàng phải ăn hai mươi cái mới đủ.
Bánh bao nhân thịt lần trước ăn cũng ngon như thế…
Nàng hy vọng ngày mai mau tới, thậm chí trong giấc mơ cũng đều là bánh kếp và bánh cuốn, nàng còn mơ thấy Sở Hoài trở về, bọn họ cùng nhau ăn bánh.
Sở Hoài không ăn, nhường hết cho nàng.
Từ Ấu Vỉ vừa tỉnh lại đã ngửi thấy mùi thơm từ trong bếp bay ra. Buổi sáng ăn bánh kếp, cháo kê còn hầm trong nồi cho nhừ thêm.
Cái chảo để làm bánh kếp này là đặt thợ rèn làm cách đây không lâu, hết hai lượng bạc. Bánh được làm bằng bột đậu xanh trộn bột kê, đập thêm một quả trứng trên bề mặt bánh. Gà được cho ăn linh tuyền nên mỗi quả đánh ra đều có hai lòng đỏ.
Những chiếc bánh kếp được gói trong giấy dầu thấm mỡ, còn bốc hơi nóng hổi đã khiến nhiều nhiều nóng lòng muốn ăn thử một miếng. Độ mềm của bột đậu xanh, độ cứng của bột kê khiến cho vỏ bánh vừa giòn vừa thơm, cộng với mùi vị của thịt thăn thì ngon vô đối.
Chu Tước Vệ cúi đầu im lặng ăn bánh, ở kinh thành cũng không có loại bánh ngon thế này. Vì Cố Diệu làm cho người trong nhà ăn nên xuống tay rất hào phóng, đánh hai quả trứng gà và rắc rất nhiều thịt lên trên. Ăn bánh kếp húp một bát cháo gạo kê thì không còn gì thoải mái bằng.
Làm bánh kếp có vẻ không khó, Cố Diệu làm mẫu hai cái rồi để Từ Ấu Vi làm tiếp, nàng ấy để Cố Diệu đi ăn, hơn nữa nàng cũng muốn học, sau này Sở Hoài trở về nàng có thể làm cho hắn ăn.
Nhưng mà cái đầu tiên nàng làm không được khéo lắm, vỏ bánh vừa méo vừa rách, may mà bỏ bốn lên năm thì cũng xem như không tệ.
Từ Ấu Vi: “…Chiếc bánh đầu tiên muội làm sẽ cho ca ca.”
Từ Yến Chu: “…”
*
Tác giả có lời muốn nói.
Từ Yến Chu: Muội đối với ta thật tốt.
Từ Ấu Vi: Cái gì ngon cũng nghĩ đến ca ca đầu tiên nhớ.
Từ Ấu Vi: Muội làm có ngon không?
Từ Yến Chu: …Hơi mặn.
Nhưng lại nhiều trứng nhiều thịt!
*
Bánh kếp
Bánh cuốn