Xuyên Thành Chị Gái Ác Độc Của Vai Ác

Chương 11: Chương 11




Cuối cùng về đến nhà.

Du Nguyệt đưa cậu vào trong phòng, rút tay cậu ra, hỏi: “Có thể tự cởi quần không? Chị tìm quần cho cậu thay.”

Cù Khê Xuyên chỉ là ngơ ngác nhìn tay, không trả lời.

Du Nguyệt duỗi tay ở trước mắt cậu mấy cái, dẫn lực chú ý của cậu: “Tự — mình — cởi — quần, được — không?”

“A...... ừm.” Cậu gật gật đầu.

Du Nguyệt nhìn cậu, mặt cậu hồng hồng, đôi mắt đen bao bọc sương mù chưa tiêu tán, ngây thơ mờ mịt, giống chỉ con mèo nhỏ không biết sự đời, nói cái gì đều đáp được.

Cô đột nhiên nổi lên ý xấu, đáy mắt hiện lên ý cười nhợt nhạ: “Em trai Khê Xuyên ngoan, không quần,chị lấy vay đẹp thay cho em được không?”

Cậu nhìn cô, lông mi cong cong chớp hai cái: “Ừm.”

Thật ngoan.

Du Nguyệt nghẹn lại cười: “Tốt, em gái Xuyên Xuyên,hiện tại chị liền đi lấy váy nhỏ xinh đẹp cho em.” Kỳ thật cô chỉ là nói đến nghiện mà thôi, có tà tâm không có gan tăc, thật làm cậu mặc vào, ngày mai không biết giận cô thế nào đâu.

Cô đi đến tủ quần áo, mở ra, bên trong thật trống, hai bộ đồng phục, ba bốn chiếc áo sơ mi trắng bệch, áo thun cùng quần dài màu đen, cùng một cái quần đùi đi biển phong cách nhiệt đới,thật mới, thoạt nhìn chưa có mặc qua, giống bị người nhét vào.

Có lẽ có thời gian nên dẫn cậu đi dạo trung tâm thương mại.

Du Nguyệt gỡ cái quần đùi kia xuống, đi lại, liền thấy Cù Khê Xuyên tay cầm chăn, nằm ở trên giường, lộ ra hai mắt trừng to nhìn cô.

Bà ngoại sói, bà có khỏe không, mũ đỏ ngoan ngoãn lên giường, có thể không cần ăn mũ đỏ không?Não Du Nguyệt tự động phối âm.

Lắc đầu, ánh mắt cô quét xuống, bên ngoài chăn còn có nửa đôi chân trần, biết cậu đã cởi quần, Du Nguyệt nhìn xung quanh, cũng không có phát hiện quần cởi ra đâu rồi.

“Quần đâu?”

Cù Khê Xuyên nhấp môi không đáp,đầu nằm lên gối đè xuống.

Du Nguyệt chú ý tới, vừa nhìn liền thấy, gối đầu lộ ra một đoạn ống quần đen. Đem quần dơ giấu ở gối đầu, ngài cũng thật có sáng ý. _ (: 3 」∠) _

Cô đi lên túm cái ống quần xuống, mới vừa kéo được một nửa, đã bị Cù Khê Xuyên chặn lại.

Cậu nửa đứng dậy, tay ấn trên ống quần, cái chăn ở trên người tùy theo chảy xuống dưới, ánh sáng dịu nhẹ của đèn bàn cứ như vậy chiếu ở trên người cậu, chiếu đến cậu trông lạnh lẽ, trơn bóng mà xa cách, quả thực là một mỹ thiếu niên cổ điển từ tranh sơn dầu đi ra.

Thì ra cậu đem áo trên cũng cởi, Du Nguyệt có xúc động muốn vẽ tranh.

“......”

“......”

Bốn mắt trừng nhau.

“Không được đoạt.” Cù Khê Xuyên mở miệng trước.

Thiếu niên vẫn luôn biểu hiện ngoan ngoãn đột nhiên dựng lên gờ ráp.

Du Nguyệt ho nhẹ hai tiếng, tầm mắt nhìn cậu từ dưới lên trên, dừng lại, nghiêm trang mà giải thích: “Không đoạt, quần bẩn, chị cầm đi giặt.”

“Em!”

“Giặt xong liền cho em.” („ಡ ω ಡ„)

Cù Khê Xuyên nắm chặt ống quần, sức lực không hề yếu ớt, bướng bỉnh mà nhìn cô.

Kẻ lừa đảo, cùng rất nhiều người giống nhau đều là kẻ lừa đảo.

Mẹ nói muốn dẫn cậu đi biển, ở trên bờ cát vỡ vụn ra vô số ngôi sao màu xanh, kết quả lại đem cậu ném cậu trong chiếc xe âm u nhỏ hẹp.

Bạn ở cô nhi viện nói phải làm bạn tốt, kết quả là định nghĩa bạn tốt là thay cậu ấy nhận lỗi, bánh bao là Khê Xuyên ăn vụng, món đồ chơi là Khê Xuyên làm hỏng, ngay cả sâu trên váy của cô bé cũng là Khê Kuyên thả, Khê Xuyên là đứa trẻ hư.

Tài xế nói cho cậu, cậu về Cù gia là những ngày tốt, nhưng mà cũng không có gì tốt hơn, một ngày một ngày phảng phất như một cái giếng đen cắn nuốt cậu.

Cậu gặp được tốt đẹp đều chỉ là nói dối.

Bao gồm cô.

Đáy mắt Cù Khê Xuyên hiện lên vài phần khói mù.

Du Nguyệt không có biện pháp, buông tay bắt lấy ống quần ra, cậu lập tức đem nó nhét trở lại gối đầu, cô đỡ trán thở dài: “Cậu đem quần cất như vậy sẽ hư,hư xong sẽ thật xấu đó, xấu đó! Biết không?”

Cù Khê Xuyên không có chút tín nhiệm mà nhìn chằm chằm cô.

“Cho chị được không, chị lấy cái này đổi cho cậu nha.” Du Nguyệt đem gỡ kim cài áo xuống, nằm xoài trong tay đưa cho cậu xem, họa tiết là một chiếc lông vũ màu hồng có hoa văn chạm khắc nhiều kim cương vụn, sáng lấp lánh, ở trong mắt kẻ say rượu như cậu, xác thật có vài phần hấp dẫn.

Cù Khê Xuyên do dự gật đầu.

Du Nguyệt không đợi cậu đổi ý, sảng khoái mà đem nó nhét vào trong lòng bàn tay cậu.

Hành động lần này như xoa dịu mọi châm chọc của cậu, thiếu niên lại ngoan ngoãn đi xuống, quay đầu, đem tây trang dưới gối đầu tiếp nhét vào trong lòng ngực cô, cười thành một đóa tiểu hồng hoa.

Kim cài áo đổi quần áo dơ.

“......” Lúc này Du Nguyệt trong đầu chỉ có một ý niệm, ngày mai chị liền để đồ ở cửa thang lầu, xem cậu xấu hổ thế nào, hừ!

“Chị đi rồi.” Cô ôm quần áo ước lượng, hướng bên cạnh bĩu môi, nói thêm câu, “Quần đùi ở kia, chờ một chút chính cậu thay đi. Đương nhiên...... Cậu muốn lỏa thể ngủ chị cũng không ý kiến.”

“Lỏa thể ngủ?” Mắt sương mù mênh mông của cậu mở to thoạt nhìn có vài phần hứng thú.

“Chính là cởi sạch quần áo ngủ, có phải hay không đặc biệt muốn thử một chút?”

Cù Khê Xuyên mặt căng thẳng, nghiêm túc đáp: “Em có quần lót.”

Du Nguyệt sâu kín nhìn cậu, phun ra mấy chữ: “Cởi đi.”

*********

Sáng sớm ngày hôm sau.

Cù Khê Xuyên chống huyệt Thái Dương hơi đau tỉnh lại, thân mình có cái gì cấn cấn, vừa sờ lên liền thấy là một kim cài áo lông chim hồng tinh xảo.

Sắc mặt cậu biến đổi, đột nhiên ý thức được cái gì, đầu cứng đờ mà chuyển động, tầm mắt dừng ở một góc quần lót và quần đùi trên chăn, tay vô thức nắm chặt chăn, xốc lên nhìn vào, mặt trực tiếp đen một lần.

Cả đêm, trong đầu nhiều rất nhiều ký ức không thoải mái.

Hô hấp cậu dần ổn định lại, mặc xong quần áo, đi đến cạnh cửa sổ, chuẩn bị đem kim cài áo trong tay ném xuống, liền thấy chiếc quần tung bay đón gió bên ngoài......Đôi mắt đen trắng cũng đung đay theo, kim cài áo trong tay bỗng nhiên không ném xuống, cậu thu hồi tay, bực bội mà đem nó ném đến trong ngăn kéo, đóng lại, không hề xem nó.

Cù Khê Xuyên đơn giản thu thập phòng, xuống lầu.

Xuống cầu thang, Du Nguyệt nhàn hạ dựa vào tay vịn, nhẹ nhàng nghiêng đầu, trong mắt mang theo ý cười hồ ly: “Sớm,em trai Khê Xuyên, tối hôm qua ngủ thế nào?”

Cù Khê Xuyên bước chân sai xuống lầu, khóe lông mi áp xuống, dưới mắt nhanh chóng hiện lên một tia nóng giận.

Hì hì hì, trêu chọc thành công!

“Được rồi, không xem cậu thế nào, xuống lầu ăn bữa sáng đi.” Du Nguyệt đáp, bỏ tay ở tay vịn cầu thang xuống, đứng dậy, hướng về bàn ăn đi hai bước, quay đầu lại bồi thêm một câu, “Ăn xong cùng nhau ngồi xe Lý thúc đi học, đừng nghĩ chạy.”

Siêu hung. jpg

Cù Khê Xuyên mím môi, dừng một chút, cũng đi xuống, kéo ra ghế dựa, ngồi xuống.

Trên bàn cơm,cháo đã được ninh nhừ,mềm, trung tâm còn có một chút hành thái xanh,đang tỏa lên từng đợt khí nóng, trừ cái này ra, còn có một đĩa bánh bao chiên giòn vàng kim óng ánh, một đĩa đồ ăn kèm cùng hai cái trứng luộc.

Đồ ăn không nhiều lắm, cơm sáng của người bình thường, nhưng chính là bởi vì bình thường, đặt ở ngôi nhà này, mới có vẻ quái dị cùng không hợp nhau. Cù Khê Xuyên liếc Cù Vũ Nguyệt một cái, cậu rất ít ăn sáng, nhưng cũng biết cô thường ăn sáng kiểu Tây: Sữa bò, bánh mì nướng, thịt xông khói, salad......

“Làm sao vậy, có vấn đề gì sao? Còn không ăn?” Du Nguyệt dừng tay ăn cháo lại dò hỏi.

Cù Khê Xuyên lãnh đạm mà thu hồi ánh mắt, cúi đầu, múc một muỗng cháo, bên trong có giấu vài cánh hoa trắng.

Du Nguyệt đúng lúc giải thích: “Là hoa bách hợp ( cùng họ hoa loa kèn), có thể dưỡng dạ dày.”

Cô châm chước hỏi: “Cậu sẽ không phải là...... dị ứng hoa đi?” Loại việc dị ứng này có thể lớn cũng có thể nhỏ, nghiêm trọng làm mất mạng cũng có.

“Sẽ không.” Mắt cậu rũ xuống, đáp trả, đem cái muỗng đưa vào trong miệng, nuốt xuống, gạo kê đặc có mùi hương từ khoang miệng dễ chịu đến dạ dày, đem dạ dày đều ôm đến ấm áp.

Một chén cháo rốt cuộc ăn thật mau,cơn đau đầu do đêm qua say rượu của Cù Khê Xuyên tốt hơn một chút, mặt mày không tự giác mà giãn ra.

Du Nguyệt khóe miệng nhếch lên, trộm cười, dựa theo tiến độ như vậy, làm cậu có thể ăn cơm tốt,cô hẳn là có thể đem cậu nuôi cho béo tròn, thật không dễ dàng mà. ( ̄ ▽  ̄ *) ゞ

Cơm nước xong, Du Nguyệt và Cù Khê Xuyên cùng nhau ngồi xe đi học.

Lý thúc từ kính chiếu hậu nhìn mặt Cù Khê Xuyên, nghiêng nghiêng đầu, đắc ý mà trêu ghẹo nói: “Thiếu gia khí sắc khá tốt, xem ra phương pháp tôi nói với tiểu thư, tiểu thư đã làm. Cháo gạo kê nấu với bách hợp, để bồi bổ nội tạng và thanh nhiệt, thích hợp nhất cho những có cảm giác chẳng muốn ăn.''

Tay Cù Khê Xuyên đang cài đai an toàn dừng lại, ngẩng đầu, mắt đen như đá hắc diệu thạch nhìn trên người Cù Vũ Nguyệt.

“Nhìn chị như vậy làm gì, có phải hay không lại muốn chị dắt tay?” Nói, liền đưa cổ tay lên, “Tới tới tới, dắt dắt dắt, chị đặc biệt hào phóng, nhất định cho cậu đủ cảm giác an toàn.”

Cù Khê Xuyên dời mắt đi, thẳng tắp nhìn về phía cửa sổ pha lê, trong lòng hình như còn có cảm xúc ở quấy loạn.

Cậu bé khó chịu, Du Nguyệt bĩu môi, còn không bằng tối hôm qua chơi còn vui hơn.

Tài xế vui tươi hớn hở sang sảng mà cười rộ lên: “Hai đứa nhóc nhà tôi nếu có thể an tĩnh bằng một nửa thiếu gia thì tốt rồi, bọn nó suốt ngày nhốn nháo cả lên.”

Du Nguyệt đáp một câu: “Con đây là lần đầu tiên nghe được Lý thúc nhắc tới con bác đấy, bọn họ học lớp mấy rồi?”

“Cùng tuổi tác của thiếu gia không khác lắm, là một đôi song bào thai, gần đây bọn họ hai anh em ở trong trường học làm cái gì dàn nhạc, đem toàn ban đều kéo đi lên, nháo đến mức lão sư khiếu nại đến bác, nói làm hư không khí học tập trong ban.” Tuy là nói như vậy, tài xế mặt mày lại toát ra thần sắc kiêu ngạo.

Thật tốt, Du Nguyệt cảm thán, nếu Cù Khê Xuyên sinh ra ở một gia đình như vậy, nhất định cũng sẽ là người con trai hào phóng. Người con trai sẽ cười đến cong cong mi, hướng về phía trước cùng ánh mắt kiêu ngạo.

Du Nguyệt ngắm cậu vài lần, trong kính xe phản chiếu, cậu mím môi nghe Lý thúc nói. Lúc này, giống như nói cái gì đều không thích hợp, liền vui đùa đều trở nên đần độn, vô vị.

Cô đột nhiên trở nên ê ẩm: “Lý thúc, có thể mở nhạc? Mở nhỏ nhỏ thôi.” Thời tiết tốt, âm nhạc hay sẽ làm tâm tình hỏng làm tốt lên.

“Vâng, tiểu thư.” Tài xế lão Lý có chút kinh ngạc, tới nơi này đã hơn hai tháng, đây là tiểu thư lần đầu tiên yêu cầu bật radio, chẳng qua ông không nói gì nữa, lẳng lặng ấn xuống nút, mở radio âm nhạc.

Hit FM, tần suất: 88.8.

Bên trong đầu tiên là một khúc ngoại quốc qua.

I know they've hurt you bad.

Ta biết bọn họ thật sâu mà thương tổn ngươi.

Wide,the scars you have.

Ngươi nội tâm đau xót thật lâu không thể dừng lại

Baby let me straighten out your broken bones. Thân ái, để cho ta tới trấn an mình đầy thương tích ngươi.

All you faults to me make you more beautiful. Ngươi sở hữu khuyết điểm theo ý ta tới đều sử ngươi càng thêm mỹ lệ.

( khúc nhạc này mình để nguyên hết nhé)

......

Cù Khê Xuyên, hết thảy đều sẽ biến tốt, tương lai cùng tên của cậu giống nhau.

Tác giả có lời muốn nói: An lợi ca: 《The Broken Ones》——Dia Frampton

Đôi lời nhắn nhủ, thật ra lúc biết truyện bị bê đi mình cũng không tức giận lắm, vì có một số web vẫn dẫn nguồn đồ, mình đỡ bực tức nhma có mấy web như lovetruyen đồ còn lập hẳn account tác giả là TuyTuyenPhung luôn á =)))) không ấy cho mình xin acc đựt hem huhu. Xin lỗi nếu những lời này làm khó chịu tới các bạn đọc nhé:<

Lượt đọc của web còn cao hơn mình dịch trên watt, tủi vá _ (: 3 」∠) _

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.