Xuyên Thành Chị Gái Ác Độc Của Vai Ác

Chương 4: Chương 4




Cù Khê Xuyên đi đến chỗ con mèo đen trước mặt, ngồi xổm xuống, đôi tay gầy mà tái nhợt xoa xoa đầu lông xù xù của nó, mèo đen ngửi được hương vị quen thuộc, chóp mũi hướng lên trên, nhẹ nhàng cọ lòng bàn tay của cậu.

Mèo ngốc, như thế nào lại bị người ta lừa đi, còn ngại bị thương không đủ đau đúng không? Ơ? Đây là...... cậu hơi nheo mắt lại nhìn cẳng chân sau của nó.

“Băng vải chị đã giúp nó đổi qua.” Du Nguyệt đến gần,cong lưng, khích lệ nói, “Cậu rửa sạch làm được thật tốt, miệng vết thương sạch sẽ, không có dấu hiệu cảm nhiễm, quá mấy ngày liền sẽ tốt.”

Cù Khê Xuyên rũ mắt, lông mi dài mịn ngăn chặn cảm xúc quay cuồng trong mắt, không nói một lời duỗi tay mở ra băng vải của mèo đen.

Du Nguyệt mày nhăn lại, bất mãn: “Do chị băng nên ghét bỏ gỡ đi?”

Cù Khê Xuyên im lặng.

Đem cô coi thành không khí?

“Vẫn là cậu sợ chị gian lận, vừa rồi chúng ta ước định cái gì, cậu quên rồi? Em trai Khê Xuyên.” Du Nguyệt ngăn tay cậu lại, mí mắt bỗng dưng nhảy dựng, cổ tay so với cô dự đoán còn gầy hơn! Không thịt, tất cả đều là xương, xương cốt đặc biệt xông ra,ngón tay thon dài của cô vòng lấy còn lưu có một mảng lớn.

Cô có chút chua xót, rõ ràng thân phận là thiếu gia, lại chịu nhiều khổ cực như vậy. Du Nguyệt chậm rãi buông tay ra, thu trở về, nhẹ nhàng chậm chạp mà nói: “ Chị không có ác ý, chỉ là muốn hỏi một chút.”

Cù Khê Xuyên dừng lại, giương mắt nhìn cô, môi mỏng mấp máy: “Kết buộc không đúng, mèo hoạt động sẽ không thoải mái.”

“Thì ra là như vậy.....” Du Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, ngữ khí cũng nhẹ nhàng lên, “Sớm nói một chút, băng như này chính chị còn biết là xấu.”

Cù Khê Xuyên nhấp môi, cúi đầu tiếp tục băng. Cậu băng thật tốt, lại nhanh, một cái nơ con bướm xinh đẹp trên tay cậu lại nhanh chóng hình thành, có thể so với kỹ thuật của bác sĩ.

“Đẹp, chị còn không làm được vậy đâu!” Du Nguyệt cười hì hì, không dấu vết vuốt mông ngựa.

Cậu nghiêng mặt liếc cô một cái, nhàn nhạt mà nói: “Chị không cần thiết học loại việc này, không ai dám làm chị bị thương.”

Không xong, giống như lại đụng tới nỗi đau! Du Nguyệt ngượng ngùng, xấu hổ nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, con mèo này là gì?”

“Mèo.”

“Hự......Chị đang hỏi tên của nó.”

Cù Khê Xuyên trừng con mắt đen nhánh lên: “Mèo.”

Cậu sẽ không phải là đến bây giờ tên mèo cũng chưa đặt? Du Nguyệt ho khan hai tiếng, kiến nghị nói: “Chẳng lẽ cậu không nghĩ cho nó cái tên riêng biệt?”

“Cái gì gọi là tên riêng biệt? “

Du Nguyệt liền há mồm nói: “Ví dụ như Bối Bối, tinh tinh, vương thiết trụ, thác kéo phu tư cơ, Edward...... Như vậy đó ~”

“Không cần, nó kêu là Mèo” Cù Khê Xuyên cường điệu nói, “Là mèo của tôi “ Cố chấp giống một cục đá.

“Vậy đi.” Du Nguyệt buông tay, cậu thích là được rồi.

Cù Khê Xuyên đem mèo ôm vào trong ngực, đứng dậy chuẩn bị rời đi đã bị Du Nguyệt gọi lại.

Cậu quay đầu, trong mắt lại xuất hiện sự cảnh giác quen thuộc, nhưng thực mau lại bị cậu che giấu đi qua.

Du Nguyệt bất đắc dĩ cười cười, biết trong khoảng thời gian ngắn, loại đề phòng này mặc kệ cậu cố ý hay vô tình, chung quy thỉnh thoảng phóng ra. Người có bản năng bảo hộ chính mình thật sự bình thường. Cô chỉ chỉ cái trán của mình: “Vết thương của cậu còn chưa có xử lý.”

Đôi mắt cậu hơi lóe, rũ mi hàm hồ nói câu: “Sẽ tự động tốt.” Bộ dạng không sao cả, giống như trần thuật một đoạn chuyện tự nhiên.

Tác giả viết hậu kỳ trước khi xông ra của vai ác vô cùng tàn nhẫn và thô bạo, giai đoạn trước dùng hết bút mực nhuộm đẫm chi tiết Cù Khê Xuyên gặp bạo lực, bị thương quá mức thường xuyên, tuyến tự động bug của thế giới này cho cậu năng lực phục hồi vết thương cường đại =)))

Đặc điểm như vậy đối với Cù Khê Xuyên mà nói, tương đối tàn nhẫn.

Du Nguyệt yết hầu ách một cái, tâm liền không dễ chịu, gượng ép cười cười: “Không phải nói muốn tuân thủ ước định sao? Ngồi xuống chị giúp cậu thoa thuốc mỡ.”

Cù Khê Xuyên ôm mèo bất động, khóe miệng không có ý cưới, một đôi mắt bình tĩnh nhìn cô, u ám không ánh sáng, giống rơi xuống một tầng mạng nhện pha lê đen.

Lại muốn bắt đầu rồi sao?

Khi cậu vừa đến Cù gia không lâu, trong trường học, một cái bạn học “Không cẩn thận” chạm vào ấm nước plastic làm nó đổ, nước ấm tưới bị thương nửa thanh cánh tay của cậu, bạn học tỏ vẻ xin lỗi đưa thuốc mỡ, kết quả kia bình thuốc mỡ bên trong chính là tương ớt......

Sau đó, cậu biết một cái bang phái vì Cù Vũ Nguyệt phất cờ hò reo tồn tại, một cái bang phái lấy chỉnh cậu làm niềm vui tồn tại, mà vị kia bạn học sáng tạo ra trò kia chính là có tên trong đó.

Cù Vũ Nguyệt chính là có ý này đi, mặt ngoài nói là đối tốt với cậu, làm cậu tìm không ra điểm có thể phản bác cô, trên thực tế là muốn chỉnh chết cậu. ( Editor: Ừ, về sau chơi chết cậu =)))). Đã tự mình động thủ rồi sao? Cánh tay cậu buông bên người nắm chặt chặt lại, Cù Khiếu Lâm điên, ở tình trạng bệnh chuyển biến xấu đi, biết rõ cậu không có năng lực đoạt gia sản, lại vẫn không buông tha một chút cơ hội có thể chèn ép cậu.

Không có việc gì, ít nhất cậu biết Cù Vũ nguyệt muốn làm gì, ít nhất cậu có thể lưu lại mèo của mình, ít nhất cậu...... Sẽ không chết. Nghĩ đến đây, Cù Khê Xuyên mắt rũ xuống dưới, thân thể thả lỏng xuống, thả cho mèo chạy, từng bước một dịch qua, dừng lại.

Du Nguyệt từ trong túi móc ra bình xanh nhỏ sáng nay, móng tay ấn xuống, cắt mở plastic lá mỏng, nắm lại, cuốn hai vòng Khai Phong.

Cù Khê Xuyên nhận ra cái bình đóng gói kia, cùng bình thuốc mỡ mà tối hôm qua cậu ném ra cửa sổ giống nhau, một lần không thành thì tới lần thứ hai?

“Dựa mặt lại đây.” Du Nguyệt lấy một chút thuốc mỡ trong ở lòng bàn tay, duỗi tay đến trên mặt cậu, Cù Khê Xuyên hạ mặt xuống một chút, biên độ rất nhỏ, nhưng Du Nguyệt vẫn là bắt được.

Cô chạm tay xuống, ngón tay quải cong, đem thuốc mỡ bôi trên cổ mình. Cù Khê Xuyên ánh mắt khẽ run, trong ánh mắt thâm thúy hiện lên một tia khó hiểu.

Du Nguyệt một lần nữa lấy ra một chút thuốc mỡ ở trên tay, làm bộ vô tình mà mở miệng: “Dạo này muỗi thật nhiều, cắn chị vài cái, quá ngứa, đều bị chị cào ra máu.”

Cậu liếc mắt xuống cổ cô một cái, quả nhiên hồng hồng, bị móng tay cô cào vài cái nên nổi lên đường hồng hồng rất nhỏ, cùng làn da trắng nõn của cô đối lập, có vẻ đặc biệt thấy được. Cù Khê Xuyên đem cảm xúc trong mắt thu hồi, bả vai lại không tự giác mà thả lỏng xuống dưới.

Thiếu niên mẫn cảm!

Tay cô chạm vào trán cậu, chuyên chú mà đem thuốc mỡ bôi lên. Thuốc mỡ mát lạnh, có một mùi hương thảo dược nhàn nhạt quanh quẩn, nhưng Cù Khê Xuyên không biết bản thân bị làm sao, tay cô đụng vào vết thương một chút, đầu quả tim liền khẩn trương một chút.

Còn tốt.

Du Nguyệt đóng nắp bình, đem thuốc mỡ đưa đến trong lòng bàn tay của Cù Khê Xuyên: “Được rồi, buổi tối chú ý không cần dính nước vào vết thương, lúc tắm cẩn thận một chút, về sau đừng tự mình chịu.”

Mắt cô sáng trong mà ôn nhu, giống ở nước trong quá giống nhau, hoạt bát mà chớp động, bỏ đi vài phần cao lãnh xa cách, cũng tìm không được ánh mắt trước đây, ánh mắt xem thường cùng xa cách với cậu.

Không đúng, không nên là bộ dạng này. Cù Vũ Nguyệt ngạo mạn, sẽ không ' hạ mình ' quan tâm một người cô khinh thường, cô đáng ra sẽ chỉ giơ tay nhấc chân châm chọc nhắc nhở cậu, cậu là một đống rác rưởi không ai muốn, một con quỷ dơ bẩn, cùng mèo ngốc của cậu giống nhau, cô hẳn là làm như vậy mới đúng, vì cái gì không giống nhau, vì cái gì muốn thay đổi?

Suy nghĩ của cậu dần trở nên u ám.

“Xuống lầu đi, dì Đồng hẳn là chuẩn bị cơm xong rồi.”

Cậu buột miệng thốt ra: “Chị thật là......” Hoàn hồn dừng lại, không có nói tiếp.

Du Nguyệt không có nghe cậu nói xong, không khỏi truy vấn nói: “Thật là cái gì?”

Chị đúng thật là Cù Vũ Nguyệt sao?

Cù Khê Xuyên cắn môi, lắc đầu: “Không có gì.” Cậu vừa rồi là ảo tưởng, một chút bố thí là có thể làm cậu ngộ nhận người trước mắt không phải cô, trên đời không có kỳ tích, cho dù có cũng sẽ không xuất hiện ở cuộc đời cậu.

Du Nguyệt hừ hừ nói: “Cậu sẽ không tính nói thật ra chị là tiểu tiên nữ rung động lòng người đi?”

“......” Cù Khê Xuyên hơi trừng mắt lên, như là không cẩn thận bị người ta chọc đến nực cười.

Biểu tình thật tốt, trong mắt cô hiện lên ý cười: “Được rồi, biết cậu sẽ không nói ra loại lời nói giống thế này, chỉ là không nghĩ cậu nghiêm túc vậy mà thôi, xuống lầu ăn cơm đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.