Yến hội Tiêu gia cực kỳ có máu mặt, cơ bản ở Z thị kẻ có tiền có thể kêu được đều được mời, vì chính là cho Tiêu Minh Duệ cơ hội thể hiện mình xuất sắc. Tính ra, vòng xã giao của con trai độc nhất của Tiêu gia ở Z thị được mở rộng, hắn có thể một lần nữa cao ngạo bước lên sân khấu sau một thời gian biến mất.
Nếu muốn trước mặt người khác trang bức ( có quyền có thế nhưng giả nghèo giả khổ), bạn phải dàn dựng sân khấu thật xinh đẹp mới có thể bắt đầu diễn, đúng không?
Các tân khách quần áo lụa là ngăn nắp, vô cùng náo nhiệt mà trò chuyện, gian ăn uống linh đình, tràn ngập hư hư thật thật khen tặng, người làm ăn có đường lối buôn bán, vài chén rượu xuống bụng nhưng trong lòng đều hiểu rõ.
Làm vị hôn thê của Tiêu đại thiếu, Cù gia đại tiểu thư, khi Du Nguyệt mang theo Cù Khê Xuyên tiến vào, khơi dậy một đợt cao trào nhỏ, ánh mắt mỗi người cố ý hay vô tình đều nhìn bọn họ, chụm đầu ghé tai, nhỏ giọng nghị luận.
“Ai, tôi nói này.” Một vị quý phu nhân hỏi bạn bên cạnh “Bên cạnh Cù đại tiểu thư, tiểu nam sinh là ai? Lớn lên rất đáng yêu, nhưng mà thật sự lạ mặt nha.”
“Con trai Cù Khiếu Lâm nha, nghe nói ở nước ngoài mười mấy năm, năm kia mới đón về nhà, vẫn luôn lạnh lùng không ra gặp người, cũng khó trách bà không biết.”
“Là ' riêng ' đi? Mới muốn cất giấu, không được ưa thích.”
Người phụ nữ quanh đầy trang sức không mặn không nhạt mà cười hai tiếng, xem như trả lời, ngay sau đó lại nói: “Tôi nghe con trai nói Cù đại tiểu thư này ở trường học làm rất nhiều động tác nhỏ sau lưng, chuyên môn nhằm vào em trai mình, nhìn dáng vẻ là muốn chỉnh chết hắn.”
“Cũng khó trách, đột nhiên xuất hiện một người tranh giành gia san, ai vui cho nỗi? Không phải có đồn đãi nói Cù Khiếu Lâm mấy năm thân thể không tốt, bay qua nước ngoài trị liệu, trộm che lại chuyện này, không dám làm người biết? Cù đại tiểu thư này thật là nhân vật lợi hại, tuổi còn trẻ liền hiểu được vì tính toán vì chính mình.”
“Này cũng làm thái quá, còn có đồn đãi nói Cù Vũ Nguyệt là từ bên ngoài ôm trở về đấy, không có chuyện yên lòng cũng đáng để tin?” Nữ nhân trang phục lộng lấy không cho là đúng mà cười nhạo hai tiếng, “Cù Khiếu Lâm ở tuổi kia, lại thế nào, còn có thể nhiều làm mấy năm, nói không chừng làm làm...... Lại làm ra tới mấy đứa con trai nữa đấy?”
“Ha ha ha ha,đến lúc đó liền đẹo,“ Quý phu nhân cười đến run lên, phấn trên mặt đều rớt hết =)))))))))
“Không cần đến lúc đó, hiện tại liền có trò hay xem, vị con trai độc nhất của Tiêu gia đã trở lại, cùng Cù đại tiểu thư này. hai người một đôi, màn diễn này liền phải mở màn rồi.”
“Đúng vậy”
......
Nhiều người như vậy,nhỏ giọng nhao nhao cả lên, luôn có một hai câu nói không hài hòa truyền lỗ tai hai bọn họ.
Du Nguyệt bình tĩnh lấy một ly soda từ khay của người hầu, đưa cho Cù Khê Xuyên: “Chậm rãi uống, trận này chỉ tính là khai vị thôi, chưa là gì với buổi ăn tối đâu.”
Thường nói, thua người không thua trận, nhưng ở từ điển của Du Nguyệt, trận cùng người đều không thể thua.
Cù Khê Xuyên không nhận, quật cường mà liếc cô một cái: “Không cần thiết, những lời này tôi đã nghe đến chán, nhưng thật ra chị có thể yêu cầu tôi uống mấy ly an ủi.”
“Không nhìn ra em quan tâm chị của mình như vậy nha “ Du Nguyệt khóe miệng cười cười, tự tại mà tiếp nhận ám chỉ giận dỗi của cậu, thu hồi ly lại, cánh môi nhấp một ngụm nước soda, “Ừ —— không có đường, không có độc, khỏe mạnh.” Cũng không biết đề cập cái gì.
Cù Khê Xuyên liền lẳng lặng nhìn kỹ thuật diễn xuất ba hoa hoành tráng của cô.
“Được rồi, chính là cậu đừng nghĩ đến, đừng trưng mãi một khuôn mặt, đám yêu ma quỷ quái thấy, sẽ càng muốn bắt nạt cậu.” Du Nguyệt giương nanh múa vuốt, lộ ra bộ dạng ấu trĩ dọa đứa con nít ba tuổi.
“......” Nơi này chỉ có cô bắt nạt cậu....
Còn cứ cả ngày trưng một khuôn mặt, thật nên cho cậu tên cá biệt là không cao hứng, cả ngày không cao hứng.
Du Nguyệt cười ác liệt, ngón tay nhanh chóng hạ xuống chóp mũi của cậu: “Em trai nhỏ, lớn lên trông thật đẹp mắt nha, cười với chị một cái, chị vừa lòng cậu liền có đường mà ăn.”
Bệnh tâm thần. Cù Khê Xuyên liếc nàng một cái tay cầm thành quyền, ngừng xúc động muốn xoa xoa chóp mũi phát ngứa, nghẹn cả bụng khí mà đi về phía trước.
Giống như không cẩn thận chọc tức giận......
Du Nguyệt đạp đạp giày cao gót theo sau, kéo gần khoảng cách của hai người, ngón tay thon dài tự nhiên cầm lấy tay cậu, một cái tay khác chỉ chỉ phía trước: “Chị xin lỗi, chị sai rồi. Hiện tại nên đi cùng nhau chào hỏi chủ nhân yến hội, rốt cuộc cậu tới đây cũng vì để cho người khác nhận biết được cậu.”
Cù Khê Xuyên cắn răng: “Buông ra.”
Du Nguyệt cầm tay càng chặt, mắt lá liễu hơi hơi nheo lại, giảo hoạt đến giống hồ ly: “Cậu nói không tức giận chị liền buông.”
Cù Khê Xuyên hít sâu, cơ hồ là nghiến răng mà nói: “Tôi không tức giận.”
Không tức giận mới là lạ, Du Nguyệt nhéo tay mấy cái, mới buông ra. Rõ ràng không mấy lượng thịt, như thế nào vẫn là mềm mại.
“?!” Dữ tợn dữ tợn =)))
Ha! Ý cười trong mắt Du Nguyệt đều ra tới. Có phải hay không nên kêu ' không cao hứng ', sửa thành kêu ' Em gái Xuyên ', một không cao hứng trở thành phải dỗ em gái, dỗ không tốt phải tiếp tục dỗ em gái Xuyên.
“Được được, mau đi qua đi, Tiêu phu nhân đang chú ý chúng ta kìa”
“Là tiếng chị cười quá lớn,bà mới có thể chú ý tới.” Cù Khê Xuyên cắn môi, tức giận nói thêm một câu: “Miệng lớn.”
“???”Không cho nói miệng chị lớn!
*******
Du Nguyệt cùng Cù Khê Xuyên còn chưa đi đến gần Tiêu phu nhân, bà đã chủ động ngừng trò chuyện cùng người xung quanh, thong thả ung dung mà đã đi lại chỗ bọn họ: “Nguyệt Nguyệt tới rồi.”
Tiêu phu nhân ăn mặc đẹp đẽ quý giá, bảo dưỡng thật sự rất tốt, mặc dù bà cười hiền lành như vậy, nhưng mặt mày lại tiết lộ tác phong sắc bén lão luyện của bà.
Du Nguyệt nhớ đến miêu tả trong cuốn sách,chồng mất sớm, một người khống chế cả mạch máu Tiêu thị,cũng đem nam chính trở thành cường đại hơn, đối với tình yêu của nam nữ chính cản trở, điển hình là hình tượng hổ mẹ ác độc.
Cô ngoan ngoãn mà kêu một tiếng bác gái Tiêu, đồng thời đem lễ vật trong tay đưa ra.
Tiêu phu nhân lại không nhận: “Minh Duệ còn chưa tới, Nguyệt Nguyệt,con phải chờ một chút rồi lại tự mình đem lễ vật giao cho hắn mới được, như thế nào ngược lại đưa trước cho bác?” Thật đúng là tính toán đến không thể rõ ràng hơn.
Nhưng Du Nguyệt không muốn cùng nam chính liên lụy quá nhiều liền nói: “Lễ vật chính là tặng cho bác, tính cả con trai bác.....Một phần quà của Minh Duệ cũng ở trong.”
“Vẫn là Nguyệt Nguyệt hiểu chuyện.”
Tiêu phu nhân cố ý vô tình xem nhẹ Cù Khê Xuyên đứng bên cạnh cô, bà gặp qua Cù Khê Xuyên một hai lần, có thể do thân phẩn “Chính quy phu nhân” của bà nên trời sinh đối với con 'riêng' không có hảo cảm.
Thấy thái độ này của bà, Du Nguyệt liền mở miệng hóa giải: “Bác Tiêu, Khê Xuyên đã lâu chưa thấy qua bác, cho nên đi theo con lại đây muốn hỏi thăm bác đấy.” Nói xong, cô cho Cù Khê Xuyên một ánh mắt.
Cù Khê Xuyên nói một tiếng: “Tiêu phu nhân khỏe.” Vừa không a dua cũng không thân cận.
Thật là cái tính tình quật cường này, cậu ngọt ngào cười một chút,dễ thương một chút sẽ chết à? Du Nguyệt ở trong lòng yên lặng phun tào.
Tiêu phu nhân có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Cù Vũ nguyệt thế nhưng sẽ vì Cù Khê Xuyên nói tốt,bà còn tưởng rằng cô muốn hắn làm trò cười cho thiên hạ. Nhưng thế cũng tốt, bà cũng không hy vọng ở yến hội hoan nghênh con trai mình có phát sinh gièm pha, trong lòng đối với Cù Vũ Nguyệt càng xem trọng vài phần, đối với Cù Khê Xuyên vẫn là ấn tượng như vậy...
Tiêu phu nhân gật đầu, có lệ mà nói: “Nếu tới, phải chơi thật tốt, ở chỗ này nhận thức được nhiều người cũng có lợi cho cậu.”
Chính là thật sự rất khách sáo, một người đàn ông mang tây trang màu đen kính râm đúng tiêu chuẩn của bảo tiêu thấp giọng nói gì đó với Tiêu phu nhân.
Tiêu phu nhân sắc mặt hết xanh lại hồng, có thể so với kẹo cầu vồng: “Thật là càng lớn càng không nghe lời, chơi cũng không nhìn xem trường hợp gì. A Thanh, cậu đem hắn từ trên xe lôi xuống cho tôi,cho dù có phải buộc dây thừng cũng phải lôi xuống.”
“Chính là....phu nhân, thiếu gia ăn mặc thật sự kỳ......” Bảo tiêu nói còn chưa nói xong, đại sảnh “Phanh” một tiếng, một “đại lão'' mặc trang phục nữ hét lớn: “Già trẻ,đàn ông, tôi bị bắt cóc, cầu cứu tiểu nhân một mạng a a a a a a!!!!”
Chỉ thấy người nọ mang tóc giả màu hoàng kim, một thân trang phục thủy thủ, còn có một đôi giày phấn hồng lóe sáng, mẹ nó Sailor Moon? Đại biểu cho ánh trăng tiêu diệt ngươi?
Thật. Ngoan cố lên sân khấu. ( Chỗ này để là hạnh ngạch nhưng mà hỏi anh chị cũng không ai biết nên tạm dịch vậy, ai rõ ràng thì sửa giúp mình huhu:<<<)
Du Nguyệt cùng đám người ở đây đều sợ ngây người, tình huống gì đây? Vì chọc tức mẹ mình, mặt trong mặt ngoài từ bỏ, thời buổi này 'chiến đấu' đều phải đánh đến loại tình trạng này sao?
Bội phục bội phục, quả nhiên là người phi thường, đầu óc này chỉ có sa điêu mới có thể cùng so sánh. ( Sa điêu không hiểu có thể tìm acc wattpad Yuu_za có bài diễn giải từ này để hiểu hơn nhé)
Cô nhớ rõ trong sách viết đều là khi nam chính xuất hiện như thế nào làm kinh diễm bốn phương, ví dụ như cái gì khuôn mặt đẹp trai cao ngạo, đôi mắt đen lạnh như nửa đêm, mày rậm, thiên địa chấn động, khủng bố như vậy, còn có cặp mắt mê người kia của hắn tỏa ra ánh sáng không giống người thường. (¬‿¬)
Nhưng không sáng lên được nữa sao? Trai đẹp đâu? Thứ gọi là đôi mắt đẹp đâu?
Có điểm không đúng, cốt truyện này...... Du Nguyệt chống cằm, tiếp tục xem tình huống.
Tiêu Minh Duệ ngơ ngác nghe đám người trong đại sảnh nghị luận sôi nổi, bọn họ kêu hắn là Tiêu đại thiếu gia, Tiêu Minh Duệ, tình huống như thế nào? Vẻ mặt ngoe ngạc,ngơ ngác bốn phương, không phải, hắn thật sự không phải cái gì tiêu thiếu gia mà.
“Cậu đụng vào bạn tôi, không xin lỗi sao?” Một cô gái bình thường nhưng lại có một đôi mắt to thuần khiết mỹ lệ, ăn mặc quần áo của người phục vụ, chống eo, quật cường mà ngẩng đầu lên chất vấn hắn.
Một thiếu nữ ăn mặc quần áo phục vụ khác ngã trên mặt đất, các loại rượuhỗn tạp đổ lên váy, khóc lóc đến nhu nhược đáng thương.
“Gì? Cậu cái gì, tôi quen cô sao?” Nữ nhân này không phải dẫm váy chính mình rồi té ngã sao? Ăn vạ đụng tới người tới yến hội, còn bắt hắn xin lỗi? Hừ! đầu óc hắn nát rồi mới xin lỗi, hắn chính là có tôn nghiêm.
Tới tiết mục này rồi, Du Nguyệt âm thầm xoa xoa tay nhỏ, nam nữ chính mới gặp, oan gia đấu võ mồm, đếm kỹ những con lợn nhỏ tăng năng suất cao trong mấy năm.
(khúc này mình không rõ lắm nhma theo mình nghĩ thì ý chị là tiết mục này là chuyện thường, còn đầu óc thả về những chú lợn nhỏ =)))))
“Thứ nhất, tôi không gọi là gì, tôi tên là Sở Tuyết Điệp, thứ hai......”
“Từ từ!” Biểu tình Tiêu Minh Duệ phảng phất gặp được quỷ, ngón tay run rẩy chỉ vào cô, “Cô cô cô......Cô vừa nói cô tên gì?”
“Sở Tuyết Điệp, có vấn đề sao?” Nữ sinh căm giận mà đáp, trong ánh mắt kiện định là chân lý cùng chút hoang mang.
“Sở Tuyết Điệp, Tiêu Minh Duệ...... Ngọa tào ( ta thao, dịch ra tương tự đm =))!”
Theo một tiếng “Ngọa tào” phát ra, Tiêu Minh Duệ hai đầu gối quỳ gối xuống trên đá cẩm thạch, loảng xoảng một tiếng vang: “Chị, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, cầu ngài ngàn vạn ngàn vạn đừng cùng tôi nhấc lên quan hệ gì.” Tôn nghiêm tính là cái rắm!
Quỳ tổ tông còn muốn trên mặt đất lót một cái đệm, quỳ này, chính là vững chắc, quỳ đến thật sự chân thành.
Ở đây khách khứa ồ lên, lại xem sắc mặt của Tiêu phu nhân, so với lá cây còn muốn xanh gấp đôi.
Đôi lời nhắn nhủ: Mình còn chân ướt chân ráo tập edit, có sai sót ở đâu mong bỏ qua cho nhau. Hoan hỉ hoan hỉ. ^-^