Xuyên Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính

Chương 1: Chương 1




Đồng hồ điểm 2:30 sáng , Tư Vũ miễn cưỡng dấy lên tinh thần, đem bản thảo sửa đổi tốt , nhấn vào nút lưu trữ , liền đem tài liệu gửi cho biên tập truyện tranh của mình.Đồng hồ điểm 2:30 sáng , Tư Vũ miễn cưỡng dấy lên tinh thần, đem bản thảo sửa đổi tốt , nhấn vào nút lưu trữ , liền đem tài liệu gửi cho biên tập truyện tranh của mình.

Xác định đã làm xong hết thảy, cô xoa xoa hai mắt chua xót, ngáp một cái, như một thói quen mở ra trang web, đọc bình luận của các độc giả.

Nghề nghiệp của Tư Vũ hiện giờ là họa sĩ vẽ truyện tranh tự do, cô là 1 fan trung thành của các tình tiết cẩu huyết ~~, bởi vậy tác phẩm không có gì lạ mà theo loại phong cách này, các loại tình tiết chua cay mặn ngọt tầng tầng lớp lớp —— cẩu huyết cũng không có gì mới mẻ, nhưng Tư Vũ lại có một phen bản sự, làm cho các độc giả của cô một bên mắng tình tiết quá nhàm chán , một bên lại muốn ngừng mà không được nhảy hố.

Truyện tranh mới lần này « Siêu sao sủng trước cưới sau » của cô cũng một màu như vậy, khu bình luận khí thế ngất trời, chỉ là sự chú ý của đại bộ phận độc giả lại không phải hướng tới nam nữ chủ, mà là độc ác nữ phụ ——chị gái cùng mẹ khác cha của nam chính Kỷ Lâm, Chu Tư Vũ.

Trong lúc sáng tác nhân vật này, Tư Vũ rất tùy ý để tên nữ phụ giống y hệt tên mình, đồng thời còn “tặng” nữ phụ rất nhiều thứ : Tỉ như người gầy yếu nhiều bệnh từ nhỏ, đi mấy bước liền phun một ngụm máu, chính xác là một cái mỹ nhân dễ vỡ .

Nhân vật này cũng không hề khác biệt các nữ phụ trong các truyện cẩu huyết khác , tác dụng của Chu Tư Vũ chính là thúc đẩy kịch bản phát triển, chế tạo chướng ngại giữa nam nữ chủ, cô ghen ghét em trai cùng mẹ khác cha có hết thảy, lòng ghen tị dần dà biến thành thù hận khiến cô không ngừng muốn trả thù , vì thế mà Chu Tư Vũ không từ thủ đoạn, thậm chí lợi dụng lòng áy náy của Kỷ Lâm mà hãm hại hắn.

Đương nhiên, âm mưu của nữ phụ kiểu gì cũng sẽ bị vạch trần, sau khi sự tình bại lộ, Chu Tư Vũ bị hàng ngàn người thóa mạ, một tia tình cảm của Kỷ Lâm dành cho chị gái cũng nhạt dần nhạt dần rồi biến mất , cuối cùng cô ác giả ác báo, chết vô cùng thê lương.

Đó là kết cục tốt đẹp mà Tư Vũ thiết kế cho nữ phụ, cô vốn cho rằng các độc giả sẽ như thường ngày lên án ác độc nữ phụ, nhưng đi ngược lại suy nghĩ của cô , phần lớn độc giả đều rất thích nhân vật này, mỗi ngày đều tại khu bình luận yêu cầu thêm đất diễn.

【Azmin 】: Mỹ nhân mang bệnh thật quá dễ thương ! Ta muốn gặm!

【 Đường Môn Nhất Chi Hoa 】: Nhìn nữ phụ một bên thổ huyết một bên bày ra độc kế, chẳng biết tại sao lại muốn cổ vũ cho cổ . . .Rõ ràng dễ thương hơn hẳn Hứa Thanh Uyển bông bạch liên hoa kia a , ta cảm thấy tỷ đệ luyến hoàn toàn có thể tiếp nhận!

【 Quả dứa 】: Quỳ lạy cầu xin tác giả cho tiểu thư Tư Vũ một cái kết cục tốt! Cô dám pháo hôi cổ ta nhất định ba thước lụa trắng treo cổ tại cái cây dưới nhà cô a a a ! !

Tư Vũ: “. . .”

Độc giả bây giờ, khẩu vị thật sự là càng ngày càng nặng. Tư Vũ nhanh chóng xem một lượt bình luận, không nói gì đóng lại máy tính. Mặc kệ độc giả van nài, cô luôn luôn không bị bên ngoài ảnh hưởng, lại nói, nếu ác độc nữ phụ không bị pháo hôi, bộ truyện này còn tính là cẩu huyết sao?

Tư Vũ vui sướng tắt đèn nằm ở trên giường, trước khi ngủ còn suy nghĩ, chờ công bố kết thúc, các độc giả trông thấy kết cục thê thảm của nữ phụ, không biết sẽ phản ứng ra sao đây. . . . . .

“Chu Tư Vũ! Cô nghỉ ngơi đủ chưa ! Tất cả mọi người đang chờ cô đó, đã lãng phí mất một buổi sáng, cô còn nghĩ kéo dài tới khi nào! Giả bệnh cũng nên có giới hạn chứ?”

Mơ mơ màng màng, Tư Vũ tựa hồ nghe thấy tiếng nữ nhân tức giận gào thét bên tai, thanh âm lại sắc lại chói tai, cô nhíu nhíu mày, từ từ mở mắt , liền trông thấy một nữ nhân xa lạ đứng tại trước mặt nhìn xuống cô, sắc mặt rất khó coi.

Thấy Tư Vũ tỉnh lại, nữ nhân hừ lạnh một tiếng, không kiên nhẫn chỉ huy : “Nhanh lên một chút trang điểm lại, Trương Siêu lão sư chỉ định quay chụp một ngày thôi , ngày hôm nay nếu chụp không hết phần bìa tạp chí của cô , cô liền chuẩn bị đem tiền đi bồi thường đi !”

Tư Vũ nghe xong liền mộng bức, chuyện gì đang xảy ra ở đây, không phải cô đang ngủ ở nhà sao?

Không chờ cô suy nghĩ rõ ràng, bên cạnh lại có hai người đi tới, một tay kéo cô đứng lên, Tư Vũ mơ mơ màng màng bị túm đi tới phòng trang điểm sát vách, chờ cô ổn định lại lí trí, người đã ngồi trên ghế hóa trang.

Trước tấm gương, Tư Vũ rốt cục nhìn được dáng vẻ hiện giờ của mình. Trong gương phản chiếu một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp tinh xảo , dù đẹp thì có đẹp, nhưng đáng tiếc sắc mặt cực kì tái nhợt, khóe mắt hay đuôi lông mày đều mang một tia bệnh trạng, giống một thứ đồ sứ tinh xảo mà yếu ớt , chạm thử liền sẽ bể nát.

Người này. . . Không phải là cô!

Tư Vũ như bị sét đánh, cô mặc dù thích chết dí ở trong nhà, cực kì thiếu rèn luyện, nhưng tuyệt đối không ốm yếu đến mức như thế, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể tan vỡ .

Lúc này, người tạo mẫu đang giúp cô sửa sang lại tóc cười nói: “Chu tiểu thư, chủ đề tạp chí của chúng tôi đúng là chỉ có cô là phù hợp nhất a, không cần trang điểm gì nhiều , mặc mộc đã rất có cảm giác, chủ biên ánh mắt thật chuẩn! Linh tỷ, chị nói đúng không?”

Người tạo mẫu hướng về nữ nhân đang ngồi trên salon phía sau cười hỏi, Tư Vũ nhận ra đó chính là người vừa châm chọc khiêu khích cô.

Nghe thấy người tạo hình đánh giá, Vu Linh nhếch miệng, cưỡng chế bất mãn trong mắt, tức giận trả lời: “Phù hợp thì làm sao, khắp thế giới không phải chỉ có một mình cô ta là người mẫu, chị nói thẳng, lần sau tốt nhất là tìm người chuyên nghiệp ! Tối thiểu là không cần giống một số người, tới trưa nào là đầu óc choáng váng , nào là muốn ói, yếu ớt đến không chịu được!”

Vu Linh chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, người tạo mẫu xấu hổ cười trừ, không nói gì thêm.

Vu Linh đối với Tư Vũ ý kiến đầy một bụng, cô lăn lộn nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy người mẫu nào nhu cô nàng này, bình thường Vu Linh sớm đã đổi người, nhưng Chu Tư Vũ là người mà chủ biên chỉ đích danh, Vu Linh không thể làm gì, chỉ có thể kìm nén tức giận, trông mong chụp xong nhanh một chút.

Tư Vũ vui sướng tắt đèn nằm ở trên giường, trước khi ngủ còn suy nghĩ, chờ công bố kết thúc, các độc giả trông thấy kết cục thê thảm của nữ phụ, không biết sẽ phản ứng ra sao đây. . . . . .

“Chu Tư Vũ! Cô nghỉ ngơi đủ chưa ! Tất cả mọi người đang chờ cô đó, đã lãng phí mất một buổi sáng, cô còn nghĩ kéo dài tới khi nào! Giả bệnh cũng nên có giới hạn chứ?”

Mơ mơ màng màng, Tư Vũ tựa hồ nghe thấy tiếng nữ nhân tức giận gào thét bên tai, thanh âm lại sắc lại chói tai, cô nhíu nhíu mày, từ từ mở mắt , liền trông thấy một nữ nhân xa lạ đứng tại trước mặt nhìn xuống cô, sắc mặt rất khó coi.

Thấy Tư Vũ tỉnh lại, nữ nhân hừ lạnh một tiếng, không kiên nhẫn chỉ huy : “Nhanh lên một chút trang điểm lại, Trương Siêu lão sư chỉ định quay chụp một ngày thôi , ngày hôm nay nếu chụp không hết phần bìa tạp chí của cô , cô liền chuẩn bị đem tiền đi bồi thường đi !”

Tư Vũ nghe xong liền mộng bức, chuyện gì đang xảy ra ở đây, không phải cô đang ngủ ở nhà sao?

Không chờ cô suy nghĩ rõ ràng, bên cạnh lại có hai người đi tới, một tay kéo cô đứng lên, Tư Vũ mơ mơ màng màng bị túm đi tới phòng trang điểm sát vách, chờ cô ổn định lại lí trí, người đã ngồi trên ghế hóa trang.

Trước tấm gương, Tư Vũ rốt cục nhìn được dáng vẻ hiện giờ của mình. Trong gương phản chiếu một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp tinh xảo , dù đẹp thì có đẹp, nhưng đáng tiếc sắc mặt cực kì tái nhợt, khóe mắt hay đuôi lông mày đều mang một tia bệnh trạng, giống một thứ đồ sứ tinh xảo mà yếu ớt , chạm thử liền sẽ bể nát.

Người này. . . Không phải là cô!

Tư Vũ như bị sét đánh, cô mặc dù thích chết dí ở trong nhà, cực kì thiếu rèn luyện, nhưng tuyệt đối không ốm yếu đến mức như thế, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể tan vỡ .

Lúc này, người tạo mẫu đang giúp cô sửa sang lại tóc cười nói: “Chu tiểu thư, chủ đề tạp chí của chúng tôi đúng là chỉ có cô là phù hợp nhất a, không cần trang điểm gì nhiều , mặc mộc đã rất có cảm giác, chủ biên ánh mắt thật chuẩn! Linh tỷ, chị nói đúng không?”

Người tạo mẫu hướng về nữ nhân đang ngồi trên salon phía sau cười hỏi, Tư Vũ nhận ra đó chính là người vừa châm chọc khiêu khích cô.

Nghe thấy người tạo hình đánh giá, Vu Linh nhếch miệng, cưỡng chế bất mãn trong mắt, tức giận trả lời: “Phù hợp thì làm sao, khắp thế giới không phải chỉ có một mình cô ta là người mẫu, chị nói thẳng, lần sau tốt nhất là tìm người chuyên nghiệp ! Tối thiểu là không cần giống một số người, tới trưa nào là đầu óc choáng váng , nào là muốn ói, yếu ớt đến không chịu được!”

Vu Linh chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, người tạo mẫu xấu hổ cười trừ, không nói gì thêm.

Vu Linh đối với Tư Vũ ý kiến đầy một bụng, cô lăn lộn nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy người mẫu nào nhu cô nàng này, bình thường Vu Linh sớm đã đổi người, nhưng Chu Tư Vũ là người mà chủ biên chỉ đích danh, Vu Linh không thể làm gì, chỉ có thể kìm nén tức giận, trông mong chụp xong nhanh một chút.

Loại người mẫu không biết mình ở đâu , có bao nhiêu cân lượng này , chụp xong liền kéo vào sổ đen!

Vu Linh là một trong các phó chủ biên của tạp chí « Phong Thượng ICON », cũng là người phụ trách quay chụp lần này, « Phong Thượng » là Fashion Magazine đứng đầu trong nước, trang bìa mỗi kỳ của bọn họ luôn luôn tạo trào lưu một thời gian. Có thể lên trang bìa không phải ngôi sao lớn thì chính là người mẫu nổi tiếng, là một trong các chỉ tiêu thể hiện độ nổi tiếng của các minh tinh.

Trang bìa kỳ này để tuyên truyền sản phẩm, cần người bệnh ốm yếu , nhỏ gầy, người mẫu có loại phong cách này cực kì khó tìm , chủ biên « Phong Thượng » đã phỏng vấn mấy chục người đều không ưng ý, luôn cảm thấy thiếu chút gì đó, tưởng như thời gian không đủ, bỗng nhiên một công ty đồng hợp tác đề cử Chu Tư Vũ —— cô bé này bệnh tật quấn thân, lại xinh đẹp đến kinh người.

Chủ biên xem xét qua, thật sự là quá tốt, cô nàng này không phải sinh ra để chụp chủ đề lần này sao ? Chẳng hề để ý Chu Tư Vũ chỉ là một người mẫu mới ít tiếng tăm , liền ký hợp đồng, chỉ định cô là người mẫu trang bìa kì này.

Vu Linh ngay từ đầu nhìn thấy Chu Tư Vũ, rất hài lòng về phong cách của cô , nhưng đáng tiếc cô thực sự quá phiền.

Loại này phiền, không phải chơi ngáng chân không phối hợp, mà là cô cách hơi chút liền té xỉu, chưa kể còn chạy vào nhà vệ sinh nôn mấy lần, ảnh hưởng nghiêm trọng tới tiến độ quay chụp, khiến cho Vu Linh hoàn toàn không còn kiên nhẫn, nói chuyện dần dà cũng trở nên không khách khí.

Tư Vũ hoàn toàn không biết được suy nghĩ của Vu Linh, cô cực kì khiếp sợ tiếp nhận tin tức vừa rồi : Chu Tư Vũ, tạp chí « Phong Thượng », mấy lần hôn mê. . . Đây chẳng phải là tình tiết bên trong quyển truyện tranh « Siêu sao sủng trước cưới sau » của cô sao ?

Chẳng lẽ , cô xuyên vào truyện tranh do chính mình vẽ , biến thành nữ phụ Chu Tư Vũ? Mặt Tư Vũ liền xanh xao , cả người trở nên không khỏe , là tác giả, không có ai có thể biết cuộc sống của nữ phụ khó khăn thế nào hơn cô .

Chu Tư Vũ từ nhỏ liền mất cha, mẹ đẻ thì tham mộ hư vinh, ngoại tình với một cái phú thương, châu thai ám kết, Chu phụ vừa chết, bà ta liền chạy theo người khác, làm thái thái hào môn, đứa bé được sinh ra chính là nam chính Kỷ Lâm. Mẹ đẻ vừa đi, nhà triệt để sụp đổ, Chu Tư Vũ chỉ có thể sống cùng bà nội, cô yếu ớt nhiều bệnh, từ nhỏ không thể không uống thuốc, nhưng làm gì có thuốc nào không tốn tiền? Trong nhà tiền tích kiệm cứ thế mà hết, đợi đến lúc cô lên đại học, đã là trứng chọi với đá.

Mặc dù trong truyện tranh, Chu Tư Vũ là một nữ nhân tâm ngoan thủ lạt, nhưng lại hết sức hiếu thuận với bà nội, cô không muốn bà nội lại vì cô mà lo âu, liền dự định đi làm công nhân. Thế nhưng thân thể của cô quá kém , công xưởng không muốn thu nhận cô, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, về sau được một công ty người mẫu nhìn trúng gương mặt , mời cô đi làm người mẫu, Chu Tư Vũ cần tiền gấp, liền đáp ứng.

Không bao lâu, cô nhận được lời mời quay chụp trang bìa của « Phong Thượng », đây là bước ngoặt nhân sinh của cô ——bởi vì quay chụp lần này, lần đầu tiên cô gặp được em trai Kỷ Lâm.

Tư Vũ hoảng loạn, nhưng còn có điều loạn hơn, trong lúc cô đang thất thần nhìn “chính mình” trong gương , cô chợt nhận ra, trên đầu người tạo mẫu ẩn ẩn hiện hiện một tia sáng màu hồng, Tư Vũ giật mình, vô ý thức chỉ chỉ, hỏi: “Trên đầu của cô. . .”

Người tạo mẫu nhìn về phía tấm gương, nhưng không thấy gì bất thường, cái gì cũng không có a.

Trông thấy người tạo mẫu khó hiểu, Tư Vũ biết cô ta nhìn không thấy, thế là chuyển hướng nhìn về phía Vu Linh, trên đầu cũng có tia sáng màu hồng tương tự , chỉ là đậm màu hơn chút.

Tư Vũ có chút vu vơ hỏi Vu Linh, đổi lại là sự không kiên nhẫn: “Ngươi lại muốn làm cái gì ?”

Tư Vũ ngoan ngoãn im lặng, tốt , cô đã hiểu, những thứ kia chắc chắn không phải là ảo giác, chỉ là chỉ có một mình cô nhìn thấy.

Sau khi trang điểm xong , Vu Linh liền dắt cô tới studio, trên đường đi, ở trong mắt của Tư Vũ, trên đầu mỗi người đều lóe ra ánh sáng, mà tất cả họ lại vô tri vô giác.

Chỉ có khi cô tập trung chú ý, ánh sáng mới xuất hiện, Tư Vũ có chút mơ hồ không hiểu, có thể là do cô xuyên vào truyện tranh tạo thành sự khác biệt, nhưng vì sao trên đầu cô không có một cái gì cả?

Tư Vũ đang lúc tinh thần hoảng hốt bị Vu Linh đẩy vào studio, trường cảnh được bố trí theo kiểu rừng rậm, cô vừa đứng vững, không biết phải làm gì, liền nghe thấy có người hô ở phía sau:

“Cô kia, tranh thủ thời gian nằm trên bụi hoa đi, cần phải biểu hiện vẻ đẹp lúc sắp chết , được chứ? Như biểu hiện sắp ngất đi của cô vừa nãy ấy!”

Tư Vũ nghe xong khóe miệng giật một cái, nhìn qua , thợ chụp ảnh là một người đàn ông trung niên—— ánh sáng của ông có màu đậm nhất trong tất cả những người ở đây .

Tư Vũ hoàn toàn không hiểu cái gì gọi là “Vẻ đẹp lúc sắp chết “, nhưng người ở cùng dưới một mái hiên, cô ngoan ngoãn nằm ngã xuống đất, tay chân cứng đờ.

“Không đúng! Không đúng! Cảm giác này không đúng!” Thợ chụp ảnh Trương Siêu cầm rất nhiều cúp, đi theo là sự nghiêm khắc hoàn mỹ, chỉ một chút không vừa ý liền chụp lại, hắn cau mày , nhìn về hướng thiếu nữ trong bụi hoa đang căng thẳng , rống nói, “Thả lỏng ra, ngươi tựa như tảng đá làm gì!”

Tư Vũ khóc không ra nước mắt, xin thương xót bỏ qua cho cô đi, cô chỉ là họa sĩ, thật sự không làm được người mẫu a!

Chụp đi chụp lại nửa tiếng, Tư Vũ vẫn như cũ không có chút nào tiến bộ, theo thời gian dần trôi đi, cô cảm thấy thân thể càng ngày càng khó chịu, đầu óc choáng váng, trước mắt biến thành màu đen, ngực tựa như bị một tảng đá lớn đè nặng, cô hiểu được, đây là điềm báo phát bệnh. . . .

Tại sao lại xui xẻo như vậy!

Lúc trước Tư Vũ vui tươi hớn hở tạo nghiệt , bây giờ cô chỉ muốn xuyên về thế giới cũ, đánh chết người trong quá khứ : Cô cái đồ ăn no rửng mỡ! Để giờ ăn quả đắng a.

Tư Vũ đang do dự muốn hay không tạm ngừng một chút, nhưng vừa há miệng, cổ họng của cô lập tức phun lên một mùi ngai ngái ——Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Tư Vũ “Oa”một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.