Lục Ngũ gia đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Sau khi bị mời xuống, Sở Song Nghiên tò mò ngoảnh đầu nhìn thì cả người cả xe đã không thấy tăm hơi.
Gió thổi từng cơn lạnh buốt, đến giờ đầu óc cô mới tỉnh táo trở lại, cũng chính lúc này Sở đại tiểu thư phát hiện ra sau lưng mình đã ướt đẫm...
Tuy rằng thái độ vừa rồi của Lục Ngũ gia có thể cho là “hiền hòa”, “dễ gần”, nhưng trong lòng Sở Song Nghiên hắn chính là một đại ma vương độc ác xấu xa nhất trên trần đời - cô tất nhiên sẽ sợ hãi.
Có thể làm trò trước mặt Lục Ngũ gia mà không mất một sợi tóc nào, xem ra bản thân may mắn hơn người chị họ kia nhiều......
Nhưng Sở đại tiểu thư vẫn có đôi chút khó hiểu, vì thế hỏi nhỏ bảo tiêu áo đen vừa mới mời cô xuống: “Ủa...Ngũ gia không phải đến thăm chị Tư Vũ hả? Tại sao... lại không đi vào?”
Sở Song Nghiên không ảo tưởng đến mức cho rằng Lục Ngũ gia đến đây chỉ để “tâm sự” với mình, hắn rõ ràng muốn gặp chị Tư Vũ, quan hệ của hai người ngay cả tên ngốc cũng nhìn ra được, nhưng tại sao lại không đợi chị ấy quay xong mà đã bỏ đi rồi?
Nghĩ mãi vẫn không ra, cô tò mò hỏi bảo tiêu: “Anh tiết lộ chút xíu đi mà, Ngũ gia đang cãi nhau với chị Tư Vũ đúng không?”
Bảo tiêu hôm nay không mang theo kính râm, hắn kinh ngạc nhìn Sở Song Nghiên như muốn hỏi tại sao cô biết, nhưng đạo đức nghề nghiệp nói cho hắn không thể tiết lộ bất cứ thông tin gì của gia chủ, thế nên lạnh lùng nói: “Tôi không biết.”
Chẳng qua ánh mắt vừa rồi đã bán đứng hắn, Sở Song Nghiên mỉm cười: “Tôi hiểu, tôi sẽ không đi nói lung tung đâu, anh yên tâm.”
Xem ra hai người vẫn còn đang giận dỗi nhau. Ngũ gia có lẽ nhớ con gái nhà người ta nhớ không chịu được nên mới trộm lái xe tới đây? Ai, sao lại giao việc hòa giải này cho người ngoài như cô chứ, đến gặp mặt nói chuyện cũng không chịu, xem chừng xích mích không nhỏ đâu......
Sở Song Nghiên càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý, hình tượng Lục Ngũ gia ở trong lòng Sở đại tiểu thư bất tri bất giác tụt dốc không phanh. Thì ra dù hắn có là một vị sát thần đi chăng nữa - lúc đối diện với tình yêu vẫn khúm núm lo sợ như người bình thường.
Bảo tiêu cạn lời nhìn cô vừa cười vừa gật đầu: “... “ Hiểu cái gì, hắn không hiểu cũng không muốn hiểu.
Sở Song Nghiên tự cho là đã hiểu rõ ngọn ngành, cũng không quấy rầy người ta nữa, vội ngồi lên xe nhà mình, lúc này cô mới nhớ tới một vấn đề vô cùng quan trọng: Vậy...chuyện Lục Ngũ gia tới đây, cô có nên nói cho chị Tư Vũ không nhỉ?
Hai người đang giận nhau, Ngũ gia chỉ dám đứng bên ngoài nhìn không dám đi vào, có lẽ không muốn cho người khác biết chăng? Nhưng ba ba lại muốn cô thân thiết với Tư Vũ, mà phương pháp hữu hiệu nhất để hai đứa con gái xích lại gần không phải là kể hết bí mật cho nhau nghe hả, chẳng may về sau Tư Vũ phát hiện ra chuyện này lại trách cô không chịu nói...
Sở Song Nghiên không có chút kinh nghiệm nào trong chuyện tình cảm. Để tránh quyết định sai lầm, sau khi về khách sạn cô lập tức gọi điện cho mẹ yêu cầu chi viện, kể hết mọi chuyện từ trên xuống dưới rồi mới khiêm tốn hỏi: “Mẹ, con nên làm gì bây giờ?”
Sở mẫu thấy con gái ngoan gọi còn tưởng xảy ra chuyện gì, nghe xong lập tức cảm thấy dở khóc dở cười: “Không phải con rất sợ Ngũ gia hả?”
“Đó là trước kia, bây giờ có chị Tư Vũ rồi, con cảm thấy Ngũ gia hiền hòa hơn rất nhiều luôn ý...” Sở Song Nghiên nghiêm túc nói: “Ba từng nói muốn làm lành với Ngũ gia, nhưng con nghĩ Ngũ gia đâu có cần Sở gia giúp bất kì thứ gì. Còn chuyện này thì khác, mẹ nghĩ xem, nếu con giúp hai người họ hòa giải, nói không chừng sẽ trở thành hồng nương cũng nên!”
“Hồng nương ấy hả, còn lâu mới đến lượt con. Nhưng mà...” Sở mẫu ngẫm nghĩ lời con gái nói, không thể không thừa nhận rất có đạo lý.
Sở gia hiện giờ không khác gì một con hổ giấy, ai cũng cho rằng bọn họ là nhà ngoại của Ngũ gia nên vô cùng tôn trọng và kính nể. Nhưng ở trong chăn mới biết chăn có rận, bề ngoài xa hoa nhưng bên trong sớm đã mục rữa, không biết vẻ ngoài hào nhoáng này còn duy trì được bao lâu thôi.
“Mẹ, con có nên nói cho chị Tư Vũ không? Nhưng nói ra con lại sợ Ngũ gia tức giận...” Sở Song Nghiên rối rắm không biết làm sao cho đúng.
Sở mẫu lớn hơn cô rất nhiều, nghe một chút đã hiểu rõ vấn đề, bà hiền từ nói: “Trước khi xuống xe, Ngũ gia có cảnh cáo con không được nói cho người khác biết không? Có thể cậu ta còn mong con nói cho Tư Vũ biết ấy chứ?”
Sở Song Nghiên lập tức ngây ngẩn cả người.
Sở mẫu thấy con gái vẫn còn ngây ngô chưa trải qua việc đời, khẽ thở dài: “Chuyện tình cảm... không thể xem mỗi vẻ bề ngoài.” Giống như việc bà vẫn luôn cho rằng với tính tình của Lục Ngũ gia thì tỉ năm nữa cũng không lấy được vợ, nhưng bây giờ tất cả mọi người không phải được mở rộng tầm mắt sao?
Thật sự Sở Song Nghiên chưa từng thấy ai có tâm lý rối loạn hơn Lục Ngũ gia - rất nhớ người ta nhưng lại cố chấp không chịu gặp mặt, cũng không thèm nói thẳng, còn hy vọng Tư Vũ sẽ hiểu ra ý tứ của hắn...
“Mẹ, vậy con nói nhé, chắc không làm sao đâu nhỉ?” Sở Song Nghiên có chút do dự.
Sở mẫu an ủi: “Yên tâm, con không cần lo lắng. Ngũ gia rất thiên vị, chỉ cần con đối xử tốt với Chu tiểu thư, kể cả cậu ta bất mãn cũng sẽ không động đến con.” Nói không chừng ngày nào đó chuỗi thức ăn trong tự nhiên sẽ thay đổi — trong dân gian có một căn bệnh trị không dứt là bệnh sợ vợ, con gái bà nếu thân thiết được với Tư Vũ thì tốt quá rồi.
Có mẹ đứng ra bảo đảm, Sở Song Nghiên yên tâm hơn rất nhiều. Cô cho người đứng chờ ở cửa khách sạn, một khi nhìn thấy Tư Vũ sẽ lập tức thông báo. Sở đại tiểu thư ngồi trong phòng chờ mãi chờ mãi, đến lúc sắc trời tối đen thỏ trắng mới mệt mỏi trở về.
Cô chờ không kịp bước vội đến phòng của Tư Vũ, chẳng qua có một người đàn ông cao lớn đã đứng ở đó từ lúc nào, giơ tay chuẩn bị gõ cửa.
Nghe thấy tiếng bước chân, người nọ quay đầu lại, hơi nhướng mày nhìn Sở Song Nghiên, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
Là Ôn Viễn.
Sở Song Nghiên không ngờ còn phải phải xếp hàng. Đại tiểu thư cô được nuông chiều từ bé, ngoại trừ Ngũ gia hoặc Tư Vũ ra ai cũng không thèm nể nang. Thế nên dù người trước mắt là ảnh đế, địa vị trong giới cao thế nào đi chăng nữa cô cũng không hề khách khí, trực tiếp đuổi người: “Anh tìm chị Tư Vũ có chuyện gì à? Tôi hẹn chị ấy trước rồi, nếu anh có việc gấp thì để mai nói đi.”
Ôn Viễn nhìn cô, cũng không tức giận, mỉm cười ôn nhu: “Nếu hẹn trước rồi thì tôi cũng không quấy rầy nữa.”
Không biết vì sao, nhìn nụ cười của hắn, Sở Song Nghiên nổi hết cả da gà da vịt lên. Cũng may cảm giác này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, cô chẳng hề để tâm cho lắm.
Sở đại tiểu thư nhìn chằm chằm Ôn Viễn, dùng ánh mắt thúc giục hắn còn chờ gì mà không đi đi. Vừa rồi Lục Ngũ gia hỏi về mấy cái bánh chắc chắn là có dụng ý — dù Sở Song Nghiên không hiểu cho lắm nhưng trực giác nói cho cô Ngũ gia không thích vị ảnh đế này. Thế nên vô cùng xin lỗi, Ôn Viễn tránh xa Tư Vũ một chút đi.
Có lẽ tiếng động ngoài cửa quá lớn khiến cho người bên trong chú ý, trợ lý Thẩm Duyệt chạy ra mở cửa, thấy Ôn Viễn và Sở Song Nghiên đang đứng ở bên ngoài, cô không khỏi ngẩn người.
“Hai người có việc gì thế......?” Bọn họ cô không dám chọc, Ôn Viễn là người có địa vị cao, còn Sở Song Nghiên lại hay nổi giận thất thường. Thẩm Duyệt không biết làm sao vội vàng hỏi Tư Vũ.
Sở Song Nghiên đẩy Ôn Viễn sang một bên: “Tôi có chuyện quan trọng cần nói với chị Tư Vũ!” Cô còn nhấn mạnh hai chữ “quan trọng”, ngẩng đẩu xòe đuôi vô cùng kiêu ngạo.
Thẩm Duyệt: “......” Vị đại tiểu thư này uống lộn thuốc hả?
Cô cạn lời, chỉ dám nở nụ cười thật tươi. May mắn Tư Vũ kịp thời “cứu nguy”, cô kinh ngạc hỏi: “Đứng ở đây làm gì thế, không sợ người khác hiểu lầm hả?”
Lúc này bọn họ mới giãn ra, giữ một khoảng cách nhất định với nhau.
Tư Vũ hết nhìn Sở Song Nghiên lại nhìn Ôn Viễn, giọng nói khách sáo cực kì: “Tìm tôi có chuyện gì thế?”
“Không có gì, có một cảnh tôi diễn không được tốt cho lắm nên muốn bàn bạc với cô xem cảnh đó có cần thiết phải quay lại không.” Lý do của Ôn Viễn vô cùng chính đáng. Ánh mắt Sở Song Nghiên lập tức trở nên bất mãn. Hắn cũng không để bụng, ôn hòa nhìn Tư Vũ: “Nhưng mà Sở tiểu thư lại nói đã hẹn trước với cô. Vấn đề của tôi sáng ngày mai bàn lại cũng không muộn vậy.”
Tư Vũ khó hiểu, cô hẹn với Sở Song Nghiên bao giờ? Nhưng so với việc ở chung phòng với Ôn Viễn cả buổi tối, cô thà ngồi cùng Sở Song Nghiên còn hơn. Thỏ trắng mặt không đỏ khí không suyễn trợn mắt nói dối: “Đúng là có chuyện này, anh nói tôi mới nhớ ra.”
Cũng không biết Ôn Viễn có nhìn ra là cô đang diễn hay không, hắn không nói gì thêm chỉ lùi ra đằng sau một bước. Sở Song Nghiên thấy có khoảng trống lập tức chạy vào trong phòng, đứng ở sau lưng Tư Vũ, vô cùng cảnh giác nhìn Ôn Viễn.
“Hôm nay chắc cô cũng mệt rồi, đừng thức khuya quá, nghỉ ngơi sớm một chút nhé. Cảnh sáng mai vô cùng quan trọng đấy.” Ôn Viễn ôn nhu dặn dò, lại bổ sung thêm một câu:“Nãy tôi có hỏi mượn phòng bếp của khách sạn, buổi sáng cô muốn ăn gì không để tôi làm?”
Tư Vũ đứng đờ ra tại chỗ, cảm thấy rất mất tự nhiên. Ôn Viễn tự dưng tốt bụng lạ thường, cử chỉ của hắn lại ôn hòa có lễ khiến người khác không nỡ cự tuyệt. Tư Vũ còn đang nghĩ nên từ chối thế nào, Sở Song Nghiên ở đằng sau thò đầu ra, nhìn Ôn Viễn nói: “Khỏi cần, chị Tư Vũ ăn cùng tôi. Bái bai, không tiễn!”
Cô quyết đoán đóng cửa phòng lại.
Thẩm Duyệt: “......”
Ôn Viễn: “......”
Tư Vũ: “......” Làm tốt lắm!
Thẩm Duyệt trợn mắt há hốc mồm, người ta là ảnh đế đó, trực tiếp đóng cửa không hề cho hắn chút mặt mũi nào? Nếu là cô cô cũng không dám làm như vậy đâu! Sở Song Nghiên thật sự quá khí phách!
Thẩm Duyệt cũng nhìn ra Sở đại tiểu thư có chuyện muốn nói Tư Vũ, vì thế thông minh xin đi nghỉ ngơi trước. Đãi ngộ của đoàn phim không tồi, Tư Vũ là nữ chính nên được chia một phòng riêng, bên trong còn có một phòng nhỏ cho trợ lý để tiện chăm sóc. Chẳng cần bước mấy bước Thẩm Duyệt đã trở về phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Phòng của Tư Vũ không có gì ăn bởi dạ dày của cô không cho phép, nhưng lại không thiếu dược liệu, ngay cả trà cũng bỏ thêm chút thảo mộc. Cô rót một tách trà cho Sở Song Nghiên. Đại tiểu thư do dự mãi, một lúc lâu sau mới nhấm nháp thử một ngụm, phát hiện ra không những không khó uống mà còn rất ngon.
“Bảo sao căn phòng này toàn mùi thuốc.” Cô ngửi ngửi, nói: “Không biết một ngày tốn mất bao nhiêu tiền thuốc ạ...”
Sở Song Nghiên sống trong nhung lụa từ nhỏ, làm sao không nhìn ra trà của Tư Vũ là loại quý nhất đắt nhất. Đại tiểu thư như cô cũng không khỏi tặc lưỡi.
Tư Vũ nãy giờ ngồi vẽ tranh, cô vừa thu thập bản thảo vừa trả lời: “Tất cả đều do Lục Uyên Hòa đưa tới, tôi cũng không rõ nữa.”
Cái tên “Lục Uyên Hòa” quá đỗi xa lạ so với Sở Song Nghiên, trong đầu cô không ngừng suy nghĩ người nọ là ai, còn cho rằng Tư Vũ di tình biệt luyến. Thỏ trắng đành phải giải thích: “Là Ngũ gia đưa.”
Chà, khó trách, tiêu tốn nhiều như vậy cũng chỉ có Ngũ gia đáp ứng nổi. Sở Song Nghiên yên lòng, không quanh co lòng vòng nữa, nói thẳng: “Chị Tư Vũ, hôm nay lúc em ra khỏi đoàn...Em nhìn thấy Ngũ gia.”
Tư Vũ đang rót trà lập tức ngưng lại.
Sở Song Nghiên không hề để ý, tiếp tục nói: “Ngũ gia... “mời” em lên xe nói chuyện một lúc, hỏi rất nhiều thứ liên quan đến chị.”
Thật ra cũng không phải rất nhiều, Lục Ngũ gia chỉ bắt bẻ bánh mà Ôn Viễn làm thôi.
Tư Vũ cúi đầu: “Liên quan gì đến tôi, anh ta muốn tìm ai là chuyện của anh ta.”
Ai nha, xem ra vẫn còn đang tức giận, quả nhiên Lục Ngũ gia không nên chỉ đứng ở bên ngoài nhìn, phải chủ động đi giảng hòa mới đúng. Chuyện này sao có thể để nhà gái chủ động, da mặt con gái rất mỏng được chứ?
Đương nhiên, Sở Song Nghiên tự cho mình là hồng nương nên không thể nói như vậy, cô cố gắng hết sức nói tốt: “Ngũ gia rất quan tâm chị đó. Em cảm thấy anh ấy không phải không muốn gặp chị, có thể là...... Sợ chị không muốn gặp anh ấy chăng? Lúc trên xe Ngũ gia có chút không vui, nhưng vừa nghe em nhắc tới chị, anh ấy đã cười đấy ạ!”
Sở Song Nghiên chém gió thành bão, miêu tả kĩ càng Lục Ngũ gia nhớ Tư Vũ như thế nào, lại hỏi thăm tình hình gần đây của Tư Vũ ra làm sao, thêm mắm thêm muối một phen khiến cô không dám ngẩng đầu.
“Được rồi được rồi, anh ta thế nào chẳng nhẽ tôi lại không biết.” Tư Vũ nghĩ thầm: con gái bây giờ cũng thật là, lời gì cũng nói được, không thèm nhìn tình hình thực tế luôn: “Lục Uyên Hòa cho cô thứ tốt gì, hôm nay lại đi nói chuyện giúp anh ta?”
Sở Song Nghiên vội vàng phủ nhận: “Không có không có, thật sự không có, em sốt ruột nên mới đến đây để khuyên chị......”
Tư Vũ nghiêng đầu nhìn cô: “Khuyên gì chứ, chúng tôi không cãi nhau.” Từ đầu tới đuôi, hai người bọn họ hình như không có xích mích gì luôn ấy, chẳng qua lần trước bị hắn đè ở kệ bếp hôn tới tấp, sau đó là Kỷ Lâm đánh bất ngờ, không bao lâu Lục Ngũ gia liền rời đi... Đợi chút, chẳng lẽ Kỷ Lâm nói gì với hắn?
Tư Vũ nghĩ một lúc, cảm thấy không đúng chỗ nào, Lục Ngũ gia là ai chứ, có thể bị vài câu nói của Kỷ 3 tuổi đuổi đi? Tấu hài hả?
Sở Song Nghiên thấy Tư Vũ phủ nhận cũng sốt ruột, không phải cãi nhau thì là chiến tranh lạnh đúng không!
Cô không ngừng cố gắng, tiếp tục khuyên: “Chị Tư Vũ, Ngũ gia thật sự rất muốn gặp ngươi, anh ấy còn... ghen tỵ với Ôn Viễn đó!!!”
Trực giác bắt Sở Song Nghiên phải nuốt chữ “bánh” vào trong bụng.
Những lời này khiến Tư Vũ có chút phản ứng: “Ghen?” Cô sửng sốt, bất đắc dĩ nói: “Làm gì có chuyện đó.”
Sở Song Nghiên toát mồ hôi: “Thật ạ, Ngũ gia không muốn chị ăn đồ người khác tặng. Hộp bánh chị đưa cho em ý ạ, bị anh ấy bắt vứt đi... Từ lúc vào đoàn phim đến nay chị chưa gặp Ngũ gia đúng không? Chị không nhớ anh ấy chút nào sao?”
Thật ra là hơn nửa tháng rồi chưa nhìn thấy bóng người... Tư Vũ trầm tư, có lẽ là do thái độ của Sở Song Nghiên quá nghiêm túc, cô nghĩ ngợi một lúc mới phát hiện ra bản thân thế nhưng không thể nhẹ nhàng nói ra mấy chữ “Không nhớ một chút nào“.
Ngũ gia không ở cạnh, lúc đầu Tư Vũ cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng, nhưng về sau lại có chút không quen...
Thậm chí trong khoảng thời gian này, cô còn giận dỗi, nảy ra ý nghĩ “Không thể cúi đầu, phải đợi người ta đến dỗ“. Lúc thỏ trắng tỉnh táo lại, trong lòng vô cùng kinh ngạc - ý nghĩ này chỉ mấy cặp yêu nhau mới có thôi, nhưng mà......
Hai người bọn họ chưa bao giờ thẳng thắn với nhau, Lục Ngũ gia chỉ nói mình là của hắn, lại không nói rõ đây là tính chiếm hữu hay là thích, thế nên Tư Vũ cũng không dám xác định tình cảm của bản thân.
Suy nghĩ lâu như vậy cũng không tìm ra manh mối...
Sở Song Nghiên ngồi bên cạnh nhìn vẻ mặt của Tư không ngừng thay đổi, cô vội vàng thừa thắng xông lên: “Em cảm thấy hai người như vậy không phải một biện pháp hay đâu! Cứ phải gặp tận mặt nói chuyện mới có cơ hội giải quyết vấn đề đúng không ạ?”
Tư Vũ có chút buồn cười, cô còn chưa suy nghĩ xong nè, Sở Song Nghiên đúng là hoàng đế không vội thái giám vội: “Cô xúi tôi đi gặp anh ta?”
Sở đại tiểu thư liên tục lắc đầu hô to oan uổng: “Em nào dám, chỉ kiến nghị, kiến nghị thôi ạ. Hai người nhường nhau một chút là được rồi...”
Tư Vũ trầm tư rất lâu, Sở Song Nghiên không biết cô đang suy nghĩ gì, đành phải yên lặng ngồi một bên không dám hé răng nửa lời.
Không biết trôi qua bao lâu, Tư Vũ cuối cùng cũng hạ quyết tâm, lấy điện thoại ra gọi cho tên ấu trĩ thích chơi trò mất tích kia — lần này thế nhưng đổ chuông!
Miêu: Sau chương này chỉ còn ngọt sủng với vô số dấm!!!