Gần đây Thẩm Duyệt rất buồn rầu.
Một ngày đẹp trời bỗng nhiên biết được bí mật của nghệ sĩ nhà mình, Tư Vũ còn nói cô đã từng gặp qua người nọ - thế là Thẩm Duyệt nhìn giống đực nào cũng cảm thấy vô cùng khả nghi, như một nhẫn giả âm thầm quan sát từng tên một xem hắn có xứng đôi với Tư Vũ hay không.
Người hiềm nghi lớn nhất là Kỷ Lâm nhưng đã bị thỏ trắng dứt khoát phủ nhận, Thẩm Duyệt đành phải di dời ánh mắt sang kẻ hiềm nghi số 2 — chính là người đang đóng chung với Tư Vũ, đảm nhận vai nam chính của bộ phim - ảnh đế Ôn Viễn.
Chăm chú theo dõi một hồi, con mắt tinh tường của cô nhìn ra không ít dấu vết.
“Chỗ này diễn hơi cứng, nên thả lỏng một chút. Theo như kịch bản thì có một đoạn nhạc dạo liên quan đến hài kịch, cô diễn theo cách này thử xem...” Ôn Viễn tay nắm tay chỉ điểm cho Tư Vũ.
“Đêm qua đột nhiên hạ nhiệt độ nên tôi mượn phòng bếp nấu một nồi canh thịt dê với long nhãn cẩu kỷ, nó giúp giữ ấm cơ thể rất tốt. Lát nữa tôi nhờ trợ lý đưa một bát tới phòng cô nhé...” Đây là Ôn Viễn tự mình xuống bếp nấu cho Tư Vũ ăn.
“Tôi biết sức khỏe của cô không tốt, không thể làm việc quá mệt nhọc nên đã bàn bạc với Nghiêm đạo sửa lại kịch bản. Nếu điều kiện cho phép, ông ấy sẽ tận lực không dùng cảnh ngoài trời, như vậy một ngày sẽ có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn...” Đây là Ôn Viễn vì không muốn Tư Vũ vất vả nên đã bàn bạc riêng với đạo diễn.
Quan sát hơn một tuần, Thẩm Duyệt càng ngày càng cảm thấy có vấn đề: Nếu Ôn ảnh đế thật sự là bạn trai của chị Tư Vũ thì làm mấy chuyện này không có gì là lạ cả. Nhưng nếu không phải, làm gì có ai quan tâm con gái nhà người ta như vậy, trừ khi là crush chị ấy!
Không chỉ mỗi Thẩm Duyệt cảm thấy như vậy, Mộc Yên cũng đã nhìn ra, còn vụng trộm lén lút hỏi cô: “Hai người bọn họ là một đôi hả?”
Thẩm Duyệt tuy rằng cảm giác thấy rất có khả năng nhưng cũng không dám nói bậy, thái độ của cô vô cùng cẩn thận: “Chuyện này em cũng không rõ nữa. Chị Tư Vũ không nói, em cũng không dám hỏi.”
Mộc Yên cắn hạt dưa, có chút tò mò hỏi: “Đến em cũng không biết? Không phải nghệ sĩ một khi yêu đương đều phải báo cáo cho công ty sao?”
Thẩm Duyệt lắc đầu: “Nghệ sĩ khác đúng là phải làm như vậy, nhưng chị Tư Vũ... Giống như tự do cực kì, công ty không yêu cầu chị ấy phải làm gì cả. Lục tổng còn nhiều lần đích thân tới hỏi em tình hình của chị Tư Vũ thế nào, dặn dò em phải chăm sóc tốt cho chị ấy... có vẻ vô cùng coi trọng.”
Mộc Yên gật đầu, xem ra hậu trường của cô gái này rất lớn. Sau khi buôn dưa lê xong, đợi đến buổi tối, cô vội vàng chia sẻ tin nóng hổi này cho họa sĩ nhà mình.
“Cẩm Lí, tin giật gân nè! Chị nói cho em, em đừng nói ra bên ngoài nhé. Nghe nói — Chu Tư Vũ và Ôn Viễn là một cặp đó! Tin này do chính miệng trợ lý của Tư Vũ nói ra, độ tin cậy lên đến 80%!”
Sau khi trở về khách sạn, Tư Vũ mở điện thoại ra đọc được tin nhắn này: “......”
Cô với Ôn Viễn là một cặp? Tại sao cô không biết!
Thật quá đáng, ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy! Lúc Tư Vũ nhìn thấy người gây ra mọi tội lỗi là trợ lý nhà mình, cô lập tức cạn lời, xoa huyệt thái dương, thở dài nhắn một câu: “Lừa đảo.”
Mộc Yên: “...Không phải lừa đảo đâu, chị tận mắt nhìn thấy hai người bọn họ không bình thường tí nào luôn á! Đưa đồ ăn còn dạy nhau học nữa.”
Nhắc đến chuyện này, Tư Vũ tiếp tục đau đầu. Không phải cô không từ chối, đồ ăn mà Ôn Viễn đưa cô đều nhờ người trả lại, còn khéo léo bày tỏ bản thân không dám nhận. Hay hắn muốn dạy cô diễn, Tư Vũ cũng thể hiện rõ quan điểm phải có người khác ở bên cạnh thì cô mới đồng ý, kiên quyết từ chối những lời mời ngầm, thế mà vẫn không ngăn được tin đồn thất thiệt...
Ôn Viễn ấy hả, tuy rằng nhìn qua hắn có vẻ vô cùng ôn hòa nhưng bên trọng lại cứng cỏi cực kì. Bạn từ chối một lần, hắn sẽ không đích thân đi nữa mà nhờ người đưa tới, không những thế còn cố tình tăng thêm số lần diễn tập, lấy cả đạo diễn ra để làm lá chắn. Đến nước này Tư Vũ vẫn tiếp tục từ chối thì chắc chắn người khác sẽ nghĩ cô kiêu căng tùy hứng, không biết trên dưới.
Mọi người đều cùng một đoàn phim, Tư Vũ không thể để mối quan hệ trở nên quá căng thẳng. Đây không phải chuyện riêng của hai người, nam nữ chính cãi nhau rất dễ ảnh hưởng đến tập thể. Tư Vũ vốn định giải quyết trong âm thầm, không hề mong muốn mọi người biết đến chuyện này.
Giằng co mãi cuối cùng cũng quay xong được một nửa kịch bản, thân thể Tư Vũ không mệt bao nhiêu nhưng trái tim cô lại mệt thật sự.
Cô nói với Mộc Yên: “Chị phải tin em chứ! Em và... Tư Vũ là bạn, cô ấy nói cho em tin đồn này không phải sự thật.”
Đầu tiên Mộc Yên nghĩ tới chuyện Cẩm Lí làm bạn với Chu Tư Vũ từ bao giờ vậy, sau đó mới hỏi dồn dập: “Vậy cô ấy có nói cho em ai là bạn trai của cô ấy không?”
Tư Vũ yên lặng vài giây, nói: “Không có! Nhưng mà khẳng định không có quan hệ gì với Ôn Viễn hết. Chị cũng đừng nói ra ngoài, người khác nghe thấy lại nói bóng nói gió.”
Dù lòng rất ngứa nhưng Mộc Yên vẫn cố kiềm chế lại, liên tục bảo đảm tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài. Sau khi hai người kết thúc cuộc trò chuyện, cô sờ cằm, lẩm bẩm nói: “Đến cả Ôn ảnh đế cũng chướng mắt, bạn trai của Chu Tư Vũ xem ra không phải dạng vừa đâu......”
Đối phó với biên tập chuyên gia hóng hớt xong, Tư Vũ vừa cầm bút vẽ, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, cô nhìn màn hình — nickname của Lục Ngũ gia đã thay đổi đôi chút, từ “Đại ma vương bệnh thần kinh” chuyển thành “Đại ma vương nhà mị” — thở dài, hay lắm, vừa tiễn được một tên, một tên khác lại tới – còn khó chơi hơn tên trước, vị này không dỗ dành tốt thì đêm nay cô đừng hòng ngủ ngon.
Tư Vũ khoác thêm áo, dặn dò Thẩm Duyệt một chút rồi mới đẩy cửa bước ra ngoài. Mấy ngày nay, trợ lý đã quen với việc cô hay ra ngoài cả đêm không về, tuy rằng vô cùng tò mò người hẹn Tư Vũ là ai nhưng cô vẫn cố gắng áp chế sự tò mò trong lòng, không lắm miệng cũng không nhiều chuyện.
Dù gì từ đó đến giờ cũng chưa có nhà báo nào chụp được cảnh Tư Vũ ra ngoài ban đêm, Thẩm Duyệt đành phải mở một con mắt nhắm một con mắt.
Tư Vũ xuống cầu thang trùng hợp lại chạm mặt với Sở Song Nghiên đang trở về phòng. Suất diễn của cô còn mấy cảnh nữa là kết thúc nên không cần túc trực ở đoàn phim cả ngày, thế là đại tiểu thư đi chơi khắp nơi, buổi tối mới chịu về lại khách sạn. Hai người đụng mặt, Sở Song Nghiên hiểu rõ nở nụ cười, thấy bốn bề vắng lặng, cô nhỏ giọng hỏi: “Chị Tư Vũ, lần này Ngũ gia không giận quá 3 ngày đúng không? Em nói rồi anh ấy không chịu đựng được đâu.”
Sở Song Nghiên chính là người đầu tiên biết hai người bọn họ quen nhau, cô còn tự xưng là Hồng Nương nữa chứ. Sau tất cả mọi chuyện, Sở đại tiểu thư bây giờ đã có niềm vui mới là: Đánh cuộc.
Đánh cuộc gì hả? Đánh cuộc Lục Ngũ gia có thể chịu đựng không gặp Tư Vũ mấy ngày. Ngũ gia dù sao cũng là người nắm quyền chân chính của Lục gia - hắn có rất nhiều vấn đề phải giải quyết, không thể ở lại Giang Thành quá lâu mà còn phải đi những thành thị khác. Trước kia thì tốt rồi, xa nhau dăm bữa nửa tháng cũng không có gì là khó khăn. Nhưng bây giờ không giống, hắn gần như không thể chấp nhận chuyện Tư Vũ rời xa tầm mắt của bản thân, thế nên một hai ngày đã giải quyết xong tất cả mọi việc, đón máy bay trở lại Giang thành.
Lần trước Sở đại tiểu thư đánh cuộc 3 ngày, quả nhiên cô lại thắng.
Tư Vũ nhìn cô, thở dài: “Cô đừng trêu tôi.“.
Sở Song Nghiên trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra, vẫy tay: “Hai người đi chơi với nhau đi.”
Tư Vũ: “......”
Cô chậm rãi bước ra đại sảnh. Người của Ngũ gia sớm đã thanh trừng khu vực quanh đây, paparazzi cả ngày lẫn đêm canh chừng ở bên ngoài khách sạn đã không thấy bóng dáng, xung quanh yên tĩnh cực kì. Tư Vũ vừa mới bước ra ngoài cửa đã bị một đôi tay kéo vào trong xe.
Máy sưởi vô cùng ấm áp, không khí tràn ngập mùi gỗ đàn hương, một thứ mềm mại ấm nóng hôn lên đôi môi lạnh băng của cô.
Tài xế đại ca hai mắt nhìn thẳng, tay thì nhấn nút khởi động tấm chắn. Gần mười phút trôi qua, Tư Vũ thở hổn hển, giãy giụa muốn tránh khỏi cánh tay như kìm sắt của người nọ, cô nghiêng đầu ho khan.
Cũng may có sự trợ giúp siêu to khổng lồ của sư huynh Lục Ngũ gia, cô không hề ho ra máu nữa.
“Ôn Viễn vẫn còn xum xoe với em?” Lục Ngũ gia bắt lấy con thỏ đang có ý định chạy trốn, nhanh nhẹn ôm chặt nó vào lòng, trầm giọng hỏi: “Hửm?”
Tiêu đời! Lục Ngũ gia am hiểu nhất chuyện biến không thành có, mà “Sự thật” hình như cũng “có”, không biết hắn lại định làm gì xấu xa, cô vội vàng phủ nhận: “Đồng nghiệp thôi mà, tôi tuyệt đối không ở một mình một phòng với anh ta, thật sự, Thẩm Duyệt có thể làm chứng!”
Lục Ngũ gia nhướng mày, hắn đương nhiên là biết chuyện này, người bên cạnh Tư Vũ không phải dùng để trang trí, chẳng qua hắn muốn bắt nạt cô gái nhỏ nhà mình thôi - phải lấy ra một cái cớ không cô lại bảo hắn ỷ thế hiếp người không phải sao?
Vì thế Lục Ngũ gia lại học được thêm một thứ gọi là bưng tai bịt mắt, cúi đầu hôn lên môi Tư Vũ, không hề cho cô cơ hội giải thích.
Tư Vũ cảm thấy không ổn: “Từ từ, đợi chút... Trên cổ không được, tôi không có áo cao cổ...” Lời phản kháng bị trấn áp mạnh mẽ, cô trợn trắng mắt, biết trước sẽ như vậy mà!
Xe vẫn tiếp tục lăn bánh, mãi đến lúc nó dừng lại Lục Ngũ gia mới chịu buông tha thỏ trắng đáng thương. Tay chân Tư Vũ nhũn ra, nằm im thin thít một lúc mới có sức lực bò dậy, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ủa, tại sao lại chạy đến nhà cô?
“Tại sao lại tới đây?” Tư Vũ ngạc nhiên hỏi. Nếu là bình thường, Lục Ngũ gia sẽ đưa Tư Vũ đi một vòng Giang thành, khi nào hắn tận hứng sẽ đưa cô trở về khách sạn, hôm nay không biết vì sao lại đột nhiên sửa lại hành trình.
Lục Ngũ gia kéo cô xuống xe, bước lên lầu, nhàn nhạt giải thích: “Kỷ Lâm... Em trai em, hôm nay vừa trở về Giang thành. Tôi nghĩ hai người đã lâu chưa gặp nên đã giúp em hẹn cậu ta tới đây.”
Tư Vũ sửng sốt, một lúc lâu sau mới nghẹn ra được một chữ: “... Hả?”
Cô nghi ngờ nhìn chằm chằm Lục Ngũ gia, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng. Ngũ gia tốt như vậy từ bao giờ thế, chẳng lẽ định tuyên thệ chủ quyền với Kỷ Lâm? Quá ngây thơ rồi đó.
Miêu: Spoil
Ngũ gia trắng trợn ôm Tư Vũ vào trong lòng, lạnh nhạt nói: “Cậu không cần lo lắng. Lục gia không có kẻ nào có thể sai khiến được tôi.” Hắn ngừng vài giây, tùy ý bổ sung một câu: “— Trừ chị cậu ra.”