Xuyên Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính

Chương 80: Chương 80




Bởi vì tham gia 《Lắng nghe tiếng lòng của sao》nên Tư Vũ có xin đoàn phim nghỉ mấy hôm. Nhưng cô không ngờ chỉ trong vòng một ngày thôi lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Sau một đêm thức trắng để tìm cách ứng phó, thỏ trắng đã chuẩn bị sẵn tâm lí đối mặt với sóng gió lần này. Chẳng qua khi trở lại đoàn phim, Tư Vũ mới phát hiện tình hình còn tệ hơn cô nghĩ.

Tính tời giờ, cô ở đoàn phim《Công lược thời thượng》 đã được hơn hai tháng. Mọi người trong đoàn rất hòa đồng, tính Tư Vũ lại mềm mỏng dễ nói chuyện nên có mối quan hệ không tồi với đa số nhân viên. Vì thế cô vừa mới bước vào đã có người lại gần tò mò hỏi: “Chị Tư Vũ, chị đang hẹn hò thật ạ?”

Vấn đề này Tư Vũ đã trả lời không biết bao nhiêu lần, cô vô cùng bình tĩnh nói: “Đúng rồi, anh ấy không phải người trong giới, cũng không nằm trong danh sách tình nghi của cộng đồng mạng, mọi người ở đây cũng không quen. Ừm...Chúng tôi mới quen nhau gần đây thôi, công khai chỉ là chuyện ngoài ý muốn...Còn ai muốn hỏi gì nữa không?”

Mọi người: “......” Chị nói hết rồi còn đâu!

Bọn họ chỉ định đến hóng hớt một chút, ai ngờ chính chủ quá phối hợp, thật sự ngượng ngùng không dám tiếp tục làm phiền người ta.

Tư Vũ rời đi dưới ánh mắt tiếc nuối của mọi người, cô vội lau mồ hôi trên trán, may đã chuẩn bị từ trước nên cũng không chật vật cho lắm. Nhưng chưa kịp suy nghĩ nhiều, thỏ trắng lại chạm mặt Nghiêm đạo và Ôn Viễn đang sóng vai bước tới. Trong danh sách tình nghi của cộng đồng mạng, ảnh đế Ôn Viễn được cho là “Kẻ khả nghi số 1” - thế nên Tư Vũ cảm thấy vô cùng xấu hổ khi đối mặt với anh ta, chỉ nhỏ giọng chào một tiếng, đôi mắt cũng không dám liếc ngang liếc dọc.

Nghiêm đạo có lẽ không nhận ra không khí có chút không thích hợp, vừa nhìn thấy Tư Vũ liền vui tươi hớn hở hỏi: “Tiểu Vũ, làm việc với nhau lâu như vậy tôi còn không biết cô có bạn trai đó. Nếu không phải buổi sáng hôm nay có người nói, chắc tôi cũng không hay biết gì! Nhưng mà thôi, dù sao cũng chúc hai người hạnh phúc, hy vọng có cơ hội gửi tiền mừng hahaha.”

Nghiêm đạo rất ít khi đọc Weibo nên không biết một tí gì về vụ việc tối qua, sáng nay ông nghe nhân viên trong đoàn bàn tán mới hóng hớt được đôi chút.

Tư Vũ cười gượng: “Ngài nghĩ xa quá, tiền mừng thì chưa cần đâu...”

Lúc này Ôn Viễn mới lên tiếng, giọng nói của hắn vẫn trước sau như một – ôn nhu lại dịu dàng, nghe qua không có gì khác thường: “Chúc mừng.”

Hai chữ này vào tai Tư Vũ lại mang một hàm nghĩa khác. Thật sự không phải cô không nhìn ra ý tứ của Ôn ảnh đế.

Tuy rằng công khai hẹn hò là chuyện ngoài ý muốn nhưng không hiểu sao thỏ trắng lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, ít ra lúc làm việc chung với anh ta không còn bối rối như trước.

Vì thế Tư Vũ nhìn hắn, cười: “Tôi cũng không muốn lừa gạt mọi người, chỉ là cảm thấy không cần thiết phải nói ra... Với lại hai người bọn tôi vừa mới bắt đầu hẹn hò thôi nên không muốn công khai ấy.”

Ôn Viễn không biết có nên tin lời giải thích của cô hay không, hỏi: “Từ khi nào?”

Vấn đề này đến cả Nghiêm đạo cũng tò mò, ông nhìn Tư Vũ chăm chú. Cô suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời: “Nửa tháng trước......”

Nghiêm đạo nói: “Nửa tháng trước lúc nào cô cũng ở đoàn phim, thế mà vẫn có thời gian rảnh rỗi đi tìm bạn trai. Mọi người còn không hay biết gì, cô đúng là lợi hại thật!”

Ôn Viễn trầm mặc, hắn nghĩ đến xa hơn: Tuy rằng Tư Vũ nói mới hẹn hò từ nửa tháng trước... nhưng Ôn ảnh đế hiểu rõ – thời gian hai người họ quen nhau nhất định dài hơn con số nửa tháng! Khó trách cô luôn từ chối những món quà mà hắn tặng, thì ra là khó xử ở điểm này.

Bị ánh mắt của Ôn Viễn nhìn chằm chằm, Tư Vũ cảm thấy rất mất tự nhiên, cô cười gượng nói bản thân còn có chút việc rồi chạy mất dạng. Dù thỏ trắng đã đi rất xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt của người nọ dính chặt ở đằng sau ưng...

......

Tới giờ ăn cơm, Sở Song Nghiên chỉ huy người hầu trong nhà xách theo một đống đồ ăn do đầu bếp ở các khách sạn 5 sao nấu, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào đoàn phim. Cô vẫn mặc váy công chúa như thường lệ, giày cao gót bước lạch cà lạch cạch trên hành lang.

Sở Song Nghiên vừa bước vào, tất cả mọi người liền ngửi thấy mùi đồ ăn thơm nức mũi. Làm việc căng thẳng nguyên một buổi sáng khiến bọn họ vừa mệt lại vừa đói, thế nên khi nhìn thấy Sở đại tiểu thư mang theo cơm trưa tới, không ít người cảm thấy cô chính là thiên sứ đến cứu vớt linh hồn bọn họ.

Một số người xán vào, ánh mắt nhìn đồ ăn, miệng lại ra sức lấy lòng: “Chị Sở, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây chơi vậy?”

Vai diễn của Sở Song Nghiên đã kết thúc từ lâu, hôm nay đến đây chỉ là để ôn chuyện với mọi người thôi ư?

Đương nhiên là không rồi, hoặc có thể nói đó không phải là lý do duy nhất. Sở Song Nghiên kêu người hầu chia đồ ăn cho mọi người, ánh mắt đảo qua bốn phía, cuối cùng cũng tìm thấy Tư Vũ đang ngồi uống trà ở trong góc, lúc này cô mới vui vẻ nói: “Coi như tôi mời mọi người, nay có tin vui đáng để ăn mừng mà.”

Mọi người nhìn theo ánh mắt của cô, lập tức hiểu rõ: Đúng là có tin vui thật.

Tư Vũ nãy giờ ngồi bàn công việc với trợ lý, đột nhiên cảm nhận được vô số ánh mắt đặt trên người mình, cô nghi hoặc ngẩng đầu, lại thấy Sở Song Nghiên đang vội vàng bước tới: “Chị Tư Vũ, em xem Weibo xong liền chạy đến đây luôn, chị với Ngũ...”

Cô quá vui sướng nên thiếu chút nữa nói lỡ miệng, cũng may Tư Vũ phản ứng kịp, giơ tay bịt kín miệng Sở đại tiểu thư rồi kéo vào phòng nghỉ, bấy giờ mới không đi vào vết xe đổ của Kỷ Lâm.

“Cô nhỏ giọng một chút, đừng lỗ mạng giống như A Lâm.”

Tư Vũ dặn dò một câu, Sở Song Nghiên liên tục gật đầu, kê một chiếc ghế ngồi trước mặt thỏ trắng, gấp không chờ nổi nói: “Cuối cùng cũng chờ đến ngày này, thật ra nhà em đã biết tin từ lâu rồi. Nghe đồn chính Lục gia thả ra tiếng gió đó ạ, nhưng chỉ lưu truyền trong nội bộ thôi. Chị biết tại sao không? Vì Ngũ gia nói phải đợi chị gật đầu đồng ý đã, sau đó mới thông báo cho toàn bộ giới thượng lưu.”

Tư Vũ theo bản năng hỏi một câu: “Chờ tôi đồng ý?”

Sở Song Nghiên vẻ mặt đương nhiên: “Chờ chị cho Ngũ gia danh phận.”

Tư Vũ: “......” Có gì đó sai sai?

Thấy Tư Vũ không tin, Sở Song Nghiên có chút nóng nảy, cô vỗ ngực đảm bảo: “Thật mà, mẹ em nói Ngũ gia đã chuẩn bị xong đám cưới rồi, không tin chị hỏi Ngũ gia mà xem.”

Tôi bị điên mới đi hỏi anh ta! Nói không chừng người nọ sẽ thoải mái thừa nhận, sau đó xách cô đến nơi tổ chức đám cưới — hành vi được một tấc lại muốn tiến một thước này hắn hoàn toàn có thể làm ra!

Sở Song Nghiên không để ý biểu tình vi diệu của Tư Vũ mà lảng sang chuyện khác: “Đúng rồi, thời gian này chị để ý một chút nhé. Em nghe nói bác Kỷ đang tìm chị khắp nơi, còn đến cả nhà em cầu xin em chuyển lời giùm. Em không dám đồng ý, đi hỏi Kỷ ca thì anh ấy đột nhiên tức giận cực kì, mắng em đừng có xía vào chuyện của người khác.”

Tư Vũ nghe xong, lạnh nhạt hỏi: “Bà ta tìm cô?”

Sở Song Nghiên gật đầu: “Vâng... Nhưng chị yên tâm, em chưa nói gì với bác ấy hết!”

Sở đại tiểu thư có chút thấp thỏm, cô có biết đôi chút về mối quan hệ phức tạp giữa Tư Vũ với Kỷ gia. Đoạn Như Lan là mẹ đẻ của Tư Vũ nhưng hai người coi nhau không khác gì kẻ thù, thế nên lúc bà ta tới tìm cô – cô mới từ chối không chút do dự như vậy.

Tuy rằng trước kia Sở gia có quan hệ không tồi với Kỷ gia, Đoạn Như Lan còn coi Sở Song Nghiên là con dâu tương lai, nhưng từ khi bọn họ đắc tội Ngũ gia, tình hữu nghị này sớm đã không còn.

Không ngờ Kỷ phu nhân bản thân không tìm được cách lại muốn kéo người khác xuống, Sở Song Nghiên liên tục kêu khổ. Trời biết cô còn chưa thân với Tư Vũ đến mức đấy! Còn nữa, nếu bản thân dám giúp bà ta, Sở phụ thật sự sẽ đánh chết cô đó!

Nhờ cô thà rằng đi nhờ Kỷ Lâm còn hơn!

Đoạn Như Lan đương nhiên cũng nghĩ tới chuyện đi nhờ con trai, nhưng vấn đề là Kỷ Lâm không chịu phối hợp! Hắn từ chối thảo luận những vấn đề liên quan đến Tư Vũ. Lúc Đoạn Như Lan đưa ra chủ ý muốn Tư Vũ nhận tổ quy tônng, Kỷ Lâm còn khẳng định không có khả năng, trong vòng một đêm thu thập hành lý dọn ra ngoài ở, cắt đứt mọi phương thức liên lạc.

Đoạn Như Lan không nghĩ tới con trai không chịu nghe lời như vậy, bà cực kì tức giận. Nhưng đến giờ phút này bà mới nhận ra, đứa con trai bà vẫn luôn cho rằng không thể sống nếu không có Kỷ gia hỗ trợ đã sớm mọc đủ lông đủ cánh, không chịu sự khống chế của bất kỳ ai cả. Đoạn Như Lan còn muốn lấy “thân phận” mẹ ruột để áp bách Kỷ Lâm, nhưng trái tim hắn đã lạnh lẽo, đi vô cùng dứt khoát, thế nên chiêu này của bà cũng vô dụng.

Đúng lúc này tin Tư Vũ đã đính hôn với Lục Ngũ gia truyền tới, Đoạn Như Lan nghe xong thì cả người như sét đánh giữa trời quang. Lúc đầu bà không dám tin, sau khi xác nhận đúng là sự thật, trong đầu Đoạn Như Lan chỉ nghĩ tới bốn chữ - biết vậy chẳng làm. Tại sao khi xưa bà không chịu nhận đứa con gái này chứ? Nếu không thì bây giờ bà đã là mẹ vợ của Lục gia, uy phong biết bao nhiêu, chẳng cần phải để ý sắc mặt của người khác, cũng không cần chịu nhiều uất ức như vậy! Con bé chết tiệt kia thật sự quá may mắn!

Nghe Sở Song Nghiên kể xong mọi chuyện, Tư Vũ cúi đầu cười lạnh: “Cô không cần quan tâm bà ta, tôi không có quan hệ gì với Đoạn Như Lan hết.”

Sở Song Nghiên thông minh ngậm miệng kịp thời. Cô có thể nhìn thấy sự phiền chán trong ánh mắt của Tư Vũ, chị ấy quả thật không có chút cảm tình nào với Đoạn Như Lan. Mà cũng đúng thôi, cô nhớ rõ trước khi quan hệ của Tư Vũ và Lục ngũ gia được đưa ra ngoài ánh sáng, thái độ của bác gái đối với chị ấy vô cùng kém cỏi, cũng khó trách...

“Cô không cần khó xử, không phải Đoạn Như Lan muốn gặp tôi sao?” Tư Vũ cúi đầu, dấu đi sự lạnh lẽo nơi đáy mắt: “Vậy thì tôi sẽ đến cửa hỏi thăm một chút — cùng với bạn trai tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.