《Công lược thời thượng》đã gần đi đến hồi kết, dây thần kinh của mọi người cũng không còn căng thẳng như trước. Phải nói rằng toàn bộ quá trình quay vô cùng thuận lợi.
Trước khi kết thúc công việc, Nghiêm đạo chủ động bỏ tiền túi mời mọi người trong đoàn một bữa. Vốn cả nhóm định đi ăn khuya nhưng Tư Vũ lại ra sức chối từ.
Mấy ngày nay thời gian ăn cơm chiều của cô đều bị đoàn phim trưng dụng – thế nên người nào đó cực kì không vui. Nếu ngay cả thời gian đi hóng gió cũng không có, Tư Vũ chẳng cần nghĩ cũng biết đại ma vương sẽ hành hạ cô thế nào. Vì không để bản thân rơi vào tình thế nguy hiểm, thỏ trắng đành phải uyển chuyển từ chối lời mời của Nghiêm đạo.
Nếu là trước đây, mọi người sẽ nghĩ thân thể Tư Vũ không tốt nên không thể thức quá khuya, còn bây giờ... từ khi tin hẹn hò lộ ra ngoài, số người trêu chọc thỏ trắng càng ngày càng nhiều. Nghiêm đạo cười ha hả hỏi: “Tôi hiểu rồi, đi chơi với bạn trai đúng không?”
“...” Tư Vũ có chút ngượng ngùng, nói như thể cô đang trọng sắc khinh bạn vậy:“Vâng, khó khăn lắm anh ấy mới đến Giang Thành. Cũng đã lâu không gặp rồi, nên là...”
Đương nhiên, câu sau hoàn toàn là bịp bợm. Hôm nào Lục Ngũ gia chẳng ở Giang Thành. Với lại làm gì có chuyện đã lâu không gặp, rõ ràng là lâu lắm rồi chưa tách ra!
Nghiêm đạo nói: “Hai ngươi yêu xa hả?”
Tư Vũ chột dạ gật đầu. Nghiêm đạo lại cảm khái nói: “Trước kia tôi với vợ cũng yêu xa một khoảng thời gian. Tuổi trẻ mà, kinh nghiệm không có, mỗi người lại có công việc của riêng mình. Bà ấy còn nghi ngờ tôi có người thứ 3 cơ. Haizz, dỗ dành mãi khiến đầu tôi cũng trọc luôn.”
Dứt lời, ông sờ sờ cái đầu bóng loáng của mình, thổn thức không thôi.
Tư Vũ nghĩ thầm, Lục Ngũ gia sẽ không cho rằng cô có người thứ 3 đó chứ— bình dấm chua này người ta chưa đến gần hắn đã đuổi đi thật xa rồi, có khi còn khó dỗ hơn cả vợ Nghiêm đạo. Thỏ trắng kìm lòng không đậu bắt đầu lo lắng số tóc còn lại trên đầu mình.
Ôn Viễn ngồi ở bên cạnh cũng không nói gì, chỉ trầm mặc uống rượu, nghe hai người nói chuyện phiếm. Tư Vũ trong lúc vô tình nhìn về phía hắn, lại nói tiếp, từ khi scandal nổ ra, số lần Ôn Viễn tới tìm cô quả thật đếm trên đầu ngón tay, lúc trước cứ cách một ngày là lại tặng đồ ăn một lần, đến bây giờ mới chịu dừng lại. Điều này khiến Tư Vũ nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Chẳng qua không khí giữa hai người trở nên kỳ quái vô cùng - Ôn Viễn bắt đầu ngồi ở một chỗ không xa nhìn chằm chằm Tư Vũ. Nhưng hắn lại không tiến lên bắt chuyện hay có bất kì hành động nào khác, hại cô thời gian rảnh rỗi cũng không dám ngồi ở phim trường, phải trốn chui trốn lủi ở trong phòng nghỉ.
Cũng may Ôn ảnh đế vô cùng chuyên nghiệp, hắn mặc kệ quan hệ xấu hổ giữa hai người, nghiêm túc diễn tròn vai nam chính của mình, thật sự không tìm ra được một chút sai xót nào. Thế nên Tư Vũ mới không dám thẳng thắn bộc lộ suy nghĩ của bản thân, dù gì cũng sắp quay xong rồi, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không đi.
Mọi người cơm nước xong xuôi, dự định làm thêm tăng nữa là đi ăn BBQ. Nghiêm đạo không khỏi rủa thầm một câu: Dạ dày của mấy người này tốt thật! Sau khi ông thanh toán xong, quay đầu nói với Tư Vũ: “Hay là cô đi về trước đi, tôi nghĩ hôm nay bọn họ sẽ chơi đùa đến tận đêm ấy. Với lại cảnh quay còn lại cũng không nhiều, cô không cần vội đâu, chiều mai đến phim trường cũng được.”
Tư Vũ vội vàng đáp lời.
Sau khi cô rời khỏi, Nghiêm đạo vốn định trò chuyện với Ôn Viễn, lại phát hiện hắn đang trầm tư nhìn bóng dáng Tư Vũ rời đi, ông không khỏi cười một tiếng, nhỏ giọng nói: “Như thế nào, vẫn cảm thấy không cam lòng hả?”
Hành động lúc trước của Ôn Viễn quả thực quá rõ ràng, không ít người trong đoàn đã nhìn ra hắn có ý với Tư Vũ, chẳng qua người ta là minh tinh nổi tiếng nên bọn họ mới không dám bàn luận công khai thôi. Huống hồ đoàn phim quản lý rất chặt, không cho phép bất kì ai truyền bá tin tức ra ngoài.
Lại nói, nhân viên còn nhìn ra thì Nghiêm đạo sao lại không biết chứ? Vốn ông chỉ định đứng bên ngoài xem diễn, nhưng sau khi tin Tư Vũ có bạn trai lộ ra ngoài, Nghiêm đạo đôi khi cũng nhắc nhở Ôn Viễn vài câu, khuyên hắn suy nghĩ thoáng ra một chút. Làm việc với nhau hơn ba tháng, Ôn Viễn vẫn kiên trì tặng quà, nếu Tư Vũ có ý với hắn thì chuyện này đã sớm thành, chứ đừng nói tới bây giờ người ta đã là danh hoa có chủ. Nhìn là biết hắn không có cơ hội rồi.
Nghe thấy Nghiêm đạo nói, ảnh đế đại nhân buồn rầu uống cạn ly rượu: “Yên tâm, tôi không có ý gì khác.”
Nghiêm đạo tiếp lời: “Tôi biết. Nhưng Tiểu Ôn à, chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, cậu không cam lòng cũng vô dụng.”
Ôn Viễn đúng là có chút không cam tâm. Hắn tất nhiên là thích Tư Vũ, nhưng mà hai người tiếp xúc với nhau quá ít, tình cảm cũng không sâu... Trước khi ảnh đế đại nhân vào giới giải trí, hắn đã từng yêu đương một khoảng thời gian, nhưng kể từ khi trở thành diễn viên thì coi như vô duyên với chuyện tình cảm. Lý do đầu tiên là quá bận, một năm thì phải đến chín tháng hắn không ở nhà - gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, tình cảm khó mà bền được. Thứ hai là truyền thông quá phiền, cả ngày nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hắn. Ôn Viễn không thích chuyện riêng tư của mình bị toàn dân thiên hạ soi mói, vì thế hắn quyết định tạm thời sẽ không yêu đương gì hết.
Khó khăn lắm mới gặp được một cô gái vừa ý, Ôn Viễn còn cảm thấy bị soi mói một chút cũng không sao cả. Nhưng đáng tiếc... hắn không phải người đầu tiên phát hiện ra viên ngọc quý này, lúc tìm thấy nó thì nó đã có chủ rồi.
Cô đơn nhiều năm như vậy, mãi mới có một lần động lòng nhưng lại không thể đến với nhau, Ôn Viễn cũng vô cùng buồn bực được chứ?
Đặc biệt trong lúc vô tình hắn nghe thấy trợ lý của Tư Vũ trò truyện với mấy nhân viên trong đoàn, nói bạn trai cô mỗi tuần đều đưa một đống dược liệu tới khách sạn, giá trị của chúng khiến ai nghe xong cũng phải há hốc mồm. Ôn Viễn lại nghĩ tới số thuốc mình đưa cho Tư Vũ lúc cô đang nằm viện, lập tức cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Đồ hắn đưa chắc chắn chất lượng không kém, nhưng cũng không quý đến độ trên thị trường không một nhà nào bán, so sánh với nhau, bản thân quả thực thua quá thảm.
Thảm hại nhất là, hắn đã chấp nhận sự thật rồi, nhưng mỗi ngày vẫn phải đóng phim với Tư Vũ, vì đây là công việc nên không thể bỏ mặc kệ được, muốn trốn vào một góc liếm lát vết thương cũng là điều gì đó vô cùng khó khăn.
Ôn Viễn thở dài: “Tôi hiểu rồi. Chờ bộ phim kết thúc, tôi sẽ để bản thân nghỉ ngơi một khoảng thời gian.”
Nghiêm đạo vỗ vỗ vai hắn: “Người trẻ tuổi nên nghĩ thoáng ra một chút.” Ai mà không thất tình vài lần trong đời chứ?
......
Một tuần sau, đoàn phim chính thức đóng máy.
Nghiêm đạo hào phóng bao cả nhà hàng để mở tiệc chúc mừng, còn mời toàn bộ nhân viên trong đoàn - bao gồm cả những người ngoài biên chế, điển hình như Mộc Yên là cố vấn biên kịch cũng được mời đến ăn “cơm chùa“.
Thật ra cũng không cần nhìn chằm chằm vào kịch bản 24/24, nếu thương lượng tốt ở giai đoạn đầu thì mấy giai đoạn sau không có gì là khó khăn cả. Thế nên Mộc Yên chỉ cần đến đoàn phim 1-2 tuần đầu, mấy tuần sau cô có thể tự do đi làm việc khác.
Nghiêm đạo cũng không quên vị cố vấn biên kịch này - vì thế trong bữa tiệc, Tư Vũ một lần nữa gặp lại biên tập truyện tranh của mình.
Mộc Yên hiển nhiên là loại người cập nhật tin tức thường xuyên, cô bưng chén rượu đi tới, nói tiếng chúc mừng với thỏ trắng: “Chúc mừng em ra khỏi hội độc thân!”
Tư Vũ cười gượng, cũng cầm lấy ly rượu trái cây cụng li với cô: “Cảm ơn chị.”
Uống xong một li, Mộc Yên lại móc ra một quyển sổ, hỏi: “Tư Vũ, em có thể ký tên giúp chị được không? Bản in lẻ của Cẩm Lí sắp đưa ra thị trường, bọn chị định hợp tác với nhà xuất bản làm event rút thăm trúng thưởng, phần quà là một quyển album, bên trong có bưu thiếp, poster, fanart và mấy món đồ trang sức nữa. Chị định tặng poster có chữ kí của em và Cẩm Lí cho những độc giả may mắn đấy...”
Mộc Yên tỉ mỉ nói cho Tư Vũ nghe kế hoạch của bản thân, trong lòng lại lo sợ em ấy sẽ cảm thấy phiền phức.
《Công lược thời thượng》 là một bộ phim truyền hình, sau khi nó được công chiếu thì chắc chắn doanh thu của truyện tranh nguyên tác sẽ tăng lên. Mộc Yên nhìn trúng cơ hội này nên dạo gần đây cô đang tìm phương án marketing hợp lý. Nghĩ tới nghĩ lui, poster có diễn viên chính ký tên xem như là một món quà thực tế mà không kém phần giá trị, cũng vô cùng khả thi nữa.
Nghe xong ý đồ của Mộc Yên, Tư Vũ đờ đẫn trong một giây, sau đó mới nói: “Được, được ạ......”
Mộc Yên muốn cô ký tên cùng với Cẩm Lí? Nhưng bọn họ rõ ràng là cùng một người!
Bởi vì em trai đã phát hiện ra thân phận khác của cô, Tư Vũ từng do dự sau khi giải nghệ có nên công khai chuyện này hay không... Nhưng giờ nhìn thấy vẻ mặt của Mộc Yên, cô cảm thấy hay là thôi đi, lộ ra chắc cô chui xuống hố vì ngượng quá!
Tư Vũ ký tên giúp Mộc Yên, còn viết thêm một câu cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Mộc Yên vô cùng vui sướng, lúc đầu cô cũng không dám chắc Tư Vũ sẽ đồng ý, không nghĩ tới em ấy lại phối hợp như vậy!
Mộc Yên lại da mặt dày hỏi: “Tư Vũ, nếu em không ngại, lúc bộ phim công chiếu em có thể PR truyện tranh nguyên tác một chút được không? Không cần phải đăng lên Weibo, trong buổi họp báo tuyên truyền phim nhắc một câu vu vơ thôi cũng được!”
Mộc Yên không hổ là người ngồi trên chiếc ghế tổng biên tập, bàn tính đánh vang thật sự. Cô rất biết nắm lấy cơ hội, vật tẫn kỳ dụng thôi ( vật dùng đúng chỗ, người dùng đúng việc), lại nói, không phải Tư Vũ là fans của Cẩm Lí sao, nói không chừng người ta cũng muốn quảng cáo giúp thần tượng của mình ấy chứ.
Tư Vũ: “... Tùy trường hợp ạ...”
Trong lòng cô không ngừng lau mồ hôi lạnh, biên tập nhà mình quả thực kinh nghiệm đầy người, da mặt dày cực kì!
Thấy Tư Vũ không đồng ý ngay, Mộc Yên có chút thất vọng, nhưng rất nhanh cô đã bình tĩnh lại. Không từ chối ắt hẳn là vẫn có sức hấp dẫn, nếu diễn viên chính chịu PR, bọn họ sẽ không cần lo lắng doanh thu của truyện tranh nữa!
Mộc Yên nhận được kết quả tương đối vừa lòng nên thái độ đối với Tư Vũ càng thêm nhiệt tình: “Đúng rồi, một bộ truyện khác của Cẩm Lí cũng vừa mới bán bản quyền điện ảnh, chính là bộ《Bánh bao nhân trứng sữa và bánh bao nhân mè đen》ấy. Chị nghe nói nhân vật chính trong truyện lấy ý tưởng từ em và Kỷ Lâm. Thật sự thì các độc giả vô cùng hy vọng bọn em có thể tham gia...”
Đấy là Mộc Yên còn nói giảm nói tránh đi rồi. Các độc giả đâu chỉ “Vô cùng hy vọng”, phải nói là hô hào mãnh liệt mới đúng! Ngay cả fans vừa lọt hố cũng biết lai lịch của bộ truyện tranh này, rất nhiều người đi tìm hiểu nguồn gốc tìm được Weibo của chính chủ. Không nói tới các fans, những độc giả bình thường cũng cảm thấy tính cách nhân vật trong truyện không có chỗ nào bất hợp lý cả. Bởi vì Tư Vũ cùng Kỷ Lâm giống y như đúc hai nhân vật chính trong truyện!
Thế giới ảo cùng thế giới thật như hòa vào làm một. Lúc tin tức truyện sắp được cải biên thành phim công bố ra ngoài, các độc giả lập tức nghĩ ngay đến hai người nào đó, bọn họ muốn Tư Vũ và Kỷ Lâm PHẢI nhận vai diễn lần này!
Mộc Yên cực kì quan tâm phản hồi của fans nên mới không chút chần chừ chạy đi hỏi ý kiến của Tư Vũ, dù sao “Tranh và Chữ” có hậu trường vô cùng vững chắc. Nếu em ấy đồng ý thì quá tốt rồi, vai nữ chính chắc chắn sẽ không rơi vào tay người khác.
Tư Vũ: “......”
Nghe Mộc Yên nhắc tới chuyện này, cô nghĩ ngay đến Kỷ Lâm. Cho tới tận bây giờ không khí giữa hai người vẫn vô cùng xấu hổ. Tự mình vẽ mình thì thôi đi, lại còn bị người khác phát hiện... Ngượng chết đi được.
Mộc Yên muốn cô nhận vai chính? Không được không được, tuyệt đối không được!
Tư Vũ dịu dàng nói: “Về sau em sẽ không diễn phim truyền hình nữa ạ...”
Mộc Yên ngẩn người, vội vàng nói: “Không sao cả, còn có bản điện ảnh mà!”
Ai ngờ Tư Vũ tiếp tục lắc đầu: “Không không, ý em là em sẽ không diễn nữa.”
“Không... Không diễn nữa?!” Mộc Yên ngây ra như phỗng, một lúc lâu sau cô mới bình tĩnh lại, hai mắt lập tức trợn trừng, vẻ mặt không dám tin: “Em không nói đùa đó chứ?”
Một cô diễn viên vừa mới trở nên nổi tiếng lại nói bản thân sẽ không diễn phim nữa, chuyện này là như thế nào vậy?
Mộc Yên nhìn mọi người xung quang đang uống rượu nói chuyện phiếm, theo bản năng hạ giọng, hỏi thêm một lần nữa: “Không đúng, Tư Vũ, em bị ai nói gì hả?”
Tư Vũ nói: “Không ạ, diễn viên chỉ là nghề phụ của em thôi, thử sức một chút là được rồi, em cũng không định làm lâu dài. Với cả thời gian dành cho nghề phụ quá nhiều, thật sự không còn chút tinh lực nào để làm nghề chính ấy. Nghĩ tới nghĩ lui, em quyết định tập trung làm một nghề duy nhất, người ta hay nói một nghề cho chín còn hơn chín nghề mà.”
Mộc Yên: “... Ha, nghề phụ?”
Không đúng, Tư Vũ có nghề phụ từ khi nào vậy? Chẳng lẽ nghề chính là người mẫu? Cũng không đúng, sau khi em ấy đi đóng phim, hầu như không tham bất kỳ hoạt động nghệ thuật nào mà?
Mộc Yên cảm thấy đầu óc có chút quay cuồng, không chờ cô suy nghĩ rõ ràng, lại nghe thấy Tư Vũ nói: “Chị là người đầu tiên biết đó ạ. Em đang không biết nên nói với trợ lý thế nào... Lý do vừa rồi đã đủ thuyết phục chưa ạ?”
Mộc Yên: “......” Đủ, quá đủ! Lời của em khiến người khác không có thời gian tự hỏi luôn.
Phán đoán của Mộc Yên vô cùng chuẩn xác – Thời điểm Tư Vũ nói với trợ lý cô muốn giải nghệ, Thẩm Duyệt cũng đờ đẫn không dám tin. Tay cô còn đang bưng chén thuốc vừa mới đun xong, nghe vậy hai tay run lên, thuốc suýt chút nữa đổ ra ngoài.
“Chị Tư Vũ —!” Thẩm Duyệt đặt chén thuốc lên bàn, vẻ mặt như đưa đám: “Đang yên đang lành sao lại nhắc tới chuyện này ạ!”
Đừng nói Mộc Yên không tin, đến cả Thẩm Duyệt còn không hiểu nguyên do. Sự nghiệp của Tư Vũ đang bay lên như diều gặp gió. Chờ《Công lược thời thượng》 phát sóng, chắc chắn số lượng fans sẽ tăng lên đáng kể, vì sao chị ấy lại nghĩ tới chuyện từ giã sự nghiệp khi đang đứng trên đỉnh vinh quang chứ?
Tư Vũ một lần nữa trình bày lý do của mình, Thẩm Duyệt quả nhiên vẫn không tin.
Cô không giống Mộc Yên. Thẩm Duyệt mỗi ngày đều theo sát Tư Vũ, chưa từng nhìn thấy chị ấy làm công việc gì khác ngoài đóng phim với hẹn hò. À, đôi khi Tư Vũ cũng nhốt mình ở trong phòng, cầm theo notebook vẽ vẽ thứ gì đó. Chẳng qua Thẩm Duyệt từ trước đến nay chưa bao giờ để ý - bởi cô cảm thấy minh tinh cũng là con người, cũng có sở thích cá nhân, mình đâu có quyền cấm đoán họ.
Tư Vũ nhìn Thẩm Duyệt, đầu đau thật sự!
Người khác thì không sao, nhưng gạt trợ lý của mình có vẻ không ổn cho lắm. Dù gì sau khi cô giải nghệ, Thẩm Duyệt cũng sẽ đi tìm nhà mới, chi bằng bây giờ nói ra hết sự thật đi.
Thở dài, Tư Vũ lấy di động ra, đăng nhập vào Weibo: “Em xem này.”
Thẩm Duyệt nghi ngờ bước lại gần, trên màn hình điện thoại là giao diện đăng nhập của họa sĩ Cẩm Lí!
Tư Vũ dùng danh nghĩa Cẩm Lí đăng một status chúc mọi người ngủ ngon, sau đó đăng xuất, đăng nhập vào tài khoản Chu Tư Vũ Ngư Ngư, cô ngẩng đầu, hỏi: “Chuyện là như thế đó... Em hiểu chưa?”
“??!!”Thẩm Duyệt giống như bị sét đánh, lập tức ngây ra như phỗng. Cô mất rất nhiều thời gian mới tiêu hóa xong tin tức này: “Chị Tư Vũ, chị... Cẩm Lí... Em...”
Nhìn bộ dạng nói năng lộn xộn của Thẩm Duyệt, Tư Vũ có chút áy náy, vội vàng kéo cô ngồi xuống, lên tiếng giải thích: “Chị chính là Cẩm Lí. Lúc trước em thấy chị ngồi ru rú trong phòng để vẽ tranh, thực ra là chị đang chạy deadline đó.”
Thẩm Duyệt: “...Thật sự là rất khó tin...”
“Chị hiểu.” Tư Vũ lại thở dài: “Chị làm diễn viên thật sự là một chuyện ngoài ý muốn. Trước khi nhận lời tham gia 《 Khuynh Quốc 》, chị đã bắt đầu vẽ truyện tranh rồi, đó mới là nghề chính của chị, chẳng qua trùng hợp thế nào... Thôi bỏ qua chuyện đó đi, em có hiểu cái cảm giác tự mình diễn những thứ mình vẽ ra không!《Công lược thời thượng》còn tạm chấp nhận được, nhưng vấn đề là bọn họ muốn chị diễn vai nữ chính trong bộ truyện bánh bao nhân trứng sữa kia!”
Thẩm Duyệt: “...” Cô biết bộ truyện đấy. Lúc trước cô còn hay lôi nó ra để trêu chọc Tư Vũ, ai ngờ tác giả xa tận chân trời gần ngay trước mắt đang đứng ở trước mặt cô, quá tổn thọ!
Tư Vũ tiếp tục nói: “Giới giải trí quá nhiều vấn đề, chị chỉ muốn làm họa sĩ truyện tranh thôi...”
Thẩm Duyệt: “......” Tuy rằng lý do này có chút ba chấm, nhưng nghe qua có vẻ rất hợp lý đó chứ? Nếu là cô cô cũng cảm thấy xấu hổ thôi!
“Vậy còn phía công ty thì sao ạ? Chị ký hợp đồng dài hạn đúng không...” Thẩm Duyệt còn muốn tranh thủ một chút, không nghĩ tới Tư Vũ vừa nghe xong lập tức nở nụ cười.
“Em không cần lo lắng vấn đề này.”
Thẩm Duyệt không tin. Thỏ trắng cũng không tiện giải thích, chỉ dặn dò Thẩm Duyệt bớt chút thời gian làm việc với công ty, lên kế hoạch sẵn chuẩn bị công bố tin tức này cho giới truyền thông.
Sau khi hai người thẳng thắn với nhau, Thẩm Duyệt đột nhiên vô cùng kính sợ Tư Vũ. Không nhắc tới mấy thứ khác, chị ấy có thể dễ dàng thay đổi thân phận, hơn nữa mỗi thân phận đều có rất nhiều fans trung thành, thật sự thì để làm được điều đó thực lực hay vận may thiếu một thứ cũng không được. Fans hai nhà còn hợp tác vui vẻ với nhau nữa chứ, các cô hoàn toàn không biết hai bên vốn đã ở chung một nhà...
Ngay sau đó, Thẩm Duyệt cũng dựa theo yêu cầu của Tư Vũ, lòng tràn đầy thấp thỏm bước vào tổng công ty Hoàn Nghệ. Bởi vì nghệ sĩ mà cô dẫn dắt rất nổi tiếng nên địa vị của Thẩm Duyệt trong công ty cũng vì thế nước lên thì thuyền lên. Khi nghe Thẩm Duyệt nói muốn bàn luận về định hướng phát triển của Tư Vũ trong tương lai, người tiếp cô chính là trưởng phòng nhân sự.
Nhưng sau khi nghe xong Thẩm Duyệt trần thuật, trưởng phòng trầm mặc rất lâu, uyển chuyển nói việc này đã ngoài quyền quản lý của hắn. Vì thế Thẩm Duyệt lại bị chuyển lên phòng phó tổng giám đốc quản lý nhân sự. Nhưng ai ngờ, vị phó tổng giám đốc này vừa nghe cô nói Tư Vũ muốn giải nghệ, sắc mặt lập tức trở nên cứng đờ.
Thẩm Duyệt cảm thấy vô cùng bất an, chuẩn bị sẵn tinh thần nghe chửi. Phó tổng giám đốc lại nói cô chờ một lát, mình thì xoay người đi mời Boss lớn của Hoàn Nghệ — Lục tổng, Lục Tinh Châu.
Thẩm Duyệt trợn to hai mắt, gì vậy, chuyện chị Tư Vũ muốn từ chức đã kinh động tổng giám đốc?!
Ai ngờ Lục Tinh Châu không nói hai lời lập tức phê chuẩn: “Đi đi, cô ấy vui là được!” Đùa hả, Tư Vũ là phu nhân của Lục Ngũ gia đấy! Dám nói một chữ không xem, Ngũ gia chắc chắn sẽ đến tận cửa để “tâm sự” với hắn!
Lục Tinh Châu cũng không ngốc, Ngũ gia không ít lần thể hiện thái độ bất mãn với lịch trình đóng phim dày đặc của Tư Vũ. Giờ thì hay rồi, người ta chủ động xin từ chức! Không đồng ý nhanh thì người xui xẻo tiếp theo chính là hắn!
Thẩm Duyệt: “...” Cô đang mơ hả, bây giờ các tổng giám đốc đều dễ nói chuyện như vậy?