Giữa trưa ngày kế, Lý Khanh Khanh thừa dịp xã viên tan tầm, tìm được đại đội trưởng Lưu Văn Hậu. Đại đội trưởng nghe được Lý Khanh Khanh muốn đăng ký đi làm việc, đôi mắt hiện lên một mạt không thể tin tưởng.
Cũng khó trách đại đội trưởng lại có phản ứng như vậy.Từ sau khi nguyên chủ gả cho Thẩm Mộ Quân, người này liền không còn tham gia lao động tập thể nữa. Ngay từ đầu là vì cô ta muốn sinh hài tử, Thẩm gia nhiều sức lao động như vậy, xác thật không cần thêm cô ta nữa. Sau đó thì nguyên chủ đã được nuôi cho tay mềm da trắng, chỉ cần có người Thẩm gia đưa ra yêu cầu bảo cô ta đi làm việc, cô ta liền náo loạn làm ra đủ chuyện mất mặt.
Lúc ấy con dâu thứ nhà Thẩm gia tuy rằng rất bất mãn, nhưng cũng may khi đó Thẩm Mộ Quân kiếm được nhiều tiền, cả gia đình đều phải dựa vào tiền lương Thẩm Mộ Quân sinh hoạt, cho nên cũng không tiện so đo với hành vi ham ăn biếng làm của nguyên chủ.
Nhưng sau này Thẩm Mộ Quân thành phế vật, không chỉ không thể trợ cấp trong nhà, còn cần bọn họ cho không tiền, mà nguyên chủ lúc ấy vẫn dùng mánh lới để lười biếng, một số người trong Thẩm gia liền không muốn nhường nhịn cô ta nữa. Cũng là do như vậy, nên nguyên chủ không chấp nhận được chênh lệch quá lớn của cuộc sống trước và sau khi chồng mình gặp nạn, mới có thể oán hận chồng đến như vậy.
Khi Lý Khanh Khanh mới vừa xuyên qua, cũng không tính toán đi theo mọi người làm việc. Bởi vì lúc ấy sức khỏe thân thể nguyên chủ quá kém, nếu dùng thân thể đó đi làm việc, cả ngày mệt chết mệt sống cũng không nhất định tranh được mấy công điểm.
Nhưng hiện tại thì khác rồi, thân thể Lý Khanh Khanh sau khi được linh thực biến dị cải tạo, đã không còn là thể chất yếu như gà của nguyên chủ nữa, cho dù cô có đi làm kiếm công cả một ngày cũng sẽ không mệt.
Hơn nữa bên đại đội này của bọn họ không giống những đại đội sản xuất ở ngoài. Tuy rằng bọn bọ cũng là tập thể lao động kiếm công điểm, nhưng bọn họ thực hiện chế độ làm bao nhiêu hưởng bấy nhiêu. Mỗi ngày, mỗi xã viên có thể đăng ký làm tối đa là 13 điểm, sau khi làm xong hết khối lượng công việc của 13 điểm đó, là có thể nghỉ ngơi.
Đương nhiên, xã viên một ngày có thể kiếm được 13 điểm thì cũng không nhiều, trong mấy đội sản xuất gần đây, mỗi đội chỉ có chừng 2 đến 3 người là có thể. Chế độ lao động như vậy, không chỉ có thể đề cao tính tính cực trong lao động của xã viên, mà cũng vô cùng hiệu quả để phòng ngừa mấy người lười biếng, thật giả lẫn lộn làm cho qua chuyện.
Cái chế độ lao động công bằng này đúng là do người có hào quang nữ chính Thẩm Lệ Nghiên đưa ra. Bởi vì nơi này là sân nhà của cô ta, tuy rằng toàn bộ quá trình thực hiện vô cùng gian khổ, nhưng thu hoạch cuối cùng lại thập phần khả quan.
Ở cái niên đại lấy lao động làm vinh quang tối cao thế này, nguyên chủ vẫn luôn không tham gia lao động, liền thành cặn bã trong mắt quần chúng. Mà cặn bã thì ở bất cứ cái niên đại nào, đều bị người khác chú ý và xa lánh. Nếu không phải vì cái nhãn anh hùng treo trên người Thẩm Mộ Quân, lại do mối quan hệ với các thôn dân không tồi của nhà họ Thẩm, thì với tính cách thích ăn ngon biếng làm của nguyên chủ, đã sớm bị người trong thôn đánh thành tư bản chủ nghĩa.
Cơ hồ mọi người đều biết, tiền an ủi của Thẩm Mộ Quân mỗi tháng chỉ có mấy đồng, mỗi tháng lương thực cũng chỉ có hai mươi cân. Một người trưởng thành bình thường, cho dù một bữa cơm chỉ ăn ba trăm gram lương thực, thì một ngày cả nhà bọn họ cũng phải ăn ít nhất hai ba cân lương thực. Như vậy, hai mươi cân lương thực kia của Thẩm Mộ Quân liền căn bản không đủ cho cả nhà bọn họ ăn.
Lúc trước, cả nhà bọn họ sở dĩ có thể sống sót phần lớn là do khi phân gia ra, bọn họ được phân khá nhiều lương thực và tiền bạc, mặt khác, cũng là do hai đứa nhỏ trong nhà thường xuyên bị nguyên chủ bắt chạy về nhà cũ xin ăn. Nhưng mà hiện giờ lương thực và tiền lấy được khi phân gia cũng đã dùng hết rồi, cả nhà lại thêm một người tàn phế, bọn họ không có một chút thu nhập nào, bằng vào hai mươi cân lương thực kia, thật không biết làm sao mà sống.
Nếu như Lý Khanh Khanh cứ tiếp tục ở nhà, chỉ với hai mươi cân lương thực này mà cả nhà vẫn sống tốt, ăn no ngủ kỹ, vậy tuyệt đối sẽ khiến cho người khác chú ý. Nói không chừng không cẩn thận còn bị người ta tình nghi là điệp viên của địch, báo cáo lên trên, bắt đi điều tra.
Vì trải chăn cho cuộc sống tốt đẹp sau này, Lý Khanh Khanh bất luận như thế nào cũng phải đăng ký đi làm việc. Hơn nữa cô không chỉ phải bắt đầu làm việc, còn phải phi thường nỗ lực lao động. Sau đó làm cho tất cả người trong đại đội biết được cô nỗ lực như thế nào, thì sau này nếu ngày tháng cả nhà cả rực rỡ hơn, người ta cũng sẽ không hoài nghi điều gì.
Lý Khanh Khanh biểu đạt quyết tâm trước mặt đại đội trưởng, cũng tỏ vẻ về sau tuyệt đối phục tùng an bài của đội trưởng, cố gắng lao động, đại đội trưởng lúc này mới đồng ý cho cô ngày mai tới bắt đầu làm việc. Đương nhiên, đại đội trưởng cũng không tin tưởng Lý Khanh Khanh nói, hắn sở dĩ đồng ý yêu cầu của Lý Khanh Khanh, đều là niệm tình mặt mũi Thẩm Mộ Quân.
Chờ đến khi Lý Khanh Khanh xoay người rời khỏi xong, vợ đại đội trưởng, Triệu Tuế Phương, liền lôi kéo hắn, hỏi xem Lý Khanh Khanh lại đây tìm hắn là vì chuyện gì? Chờ đến khi đại đội trưởng kể ra mục đích của Lý Khanh Khanh, Triệu Tuế Phương cũng là đầy mặt không thể tin tưởng.
Triệu Tuế Phương nhớ tới hai đứa nhỏ nhà Thẩm Mộ Quân, lo lắng người phụ nữ này lại bày mưu tính kế gì nữa, nhịn không được nói với chồng mình: “Cô ta sẽ không bày ra cái trò xấu gì nữa chứ? Tôi tốt xấu gì cũng là chủ nhiệm phụ nữ, mỗi lần thấy cô ta, tôi lại cảm thấy đau đầu.”
Đâu chỉ Triệu Tuế Phương thấy Lý Khanh Khanh liền đau đầu, ngay cả đại đội trưởng mỗi lần nhìn thấy cô, đều cảm thấy mạch thái dương nhảy thình thịch. Nếu không phải hắn thân là đại đội trưởng đội sản xuất, không thể cổ vũ chuyện xã viên ly hôn vứt bỏ anh hùng, hắn thật đúng là muốn khuyên người phụ nữ kia, làm ơn ly hôn với Thẩm Mộ Quân sớm một chút.
Lý Khanh Khanh vì chuyện đăng ký làm việc thuận lợi, cho nên vừa trở về liền tâm tình không tồi lẩm nhẩm hát mấy câu. Cô đi vào bếp nấu một nồi nước to, lau mình đơn giản cho một lớn hai nhỏ xong, sau đó liền xách theo dao phay, muốn đi cạo râu cho Thẩm Mộ Quân.
Hai đứa nhóc nhìn thấy bộ dáng Lý Khanh Khanh xách theo dao phay, sợ tới mức chỉ dám chụm đầu vào nhau, thở mạnh cũng không dám, sợ tiếng thở của mình đột ngột làm Lý Khanh Khanh giật mình, sau đó mặt cha bọn nó cũng bị gọt đi luôn.
Lý Khanh Khanh cảm thấy mình tốt xấu gì cũng từng đi chém tang thi, còn từng giết động vật biến dị, cho nên khi cầm chuôi dao, vẻ mặt vô cùng tự tin. Cô vừa nhẹ nhàng cạo râu cho Thẩm Mộ Quân, vừa nhịn không được bắt đầu đánh giá biểu cảm trên mặt hắn. Cô muốn xem cái tên đàn ông như thế ngoại cao nhân này, khi nhìn thấy cô giơ dao phay lên trước mặt hắn, có khi nào vì dao phay quá sắc mà lộ ra biểu cảm sợ hãi hay không?
Kết quả làm cô thập phần thất vọng chính là Thẩm Mộ Quân suốt quá trình cạo râu đều thoải mái tự tại nhắm mắt lại, cả một ánh mắt dư thừa đều không cho cô. Lý Khanh Khanh nghĩ đến chuyện ngày hôm qua giật mất tô cá hầm cải chua của hắn, trong lòng nghĩ: Chẳng lẽ người đàn ông này nhỏ mọn như vậy, còn đang tức giận vì tô cá hầm cải chua hôm qua sao?
Nhưng mà Lý Khanh Khanh thực mau liền đánh mất cái ý niệm này, trong nguyên văn, Thẩm Mộ Quân vẫn luôn là người rất tốt, tốt đến mức sau này dù đã chết, cũng có phụ nữ nhớ mãi không quên hắn. Một người đàn ông tốt như vậy, sao có thể vì mấy ngụm cá hầm cải chua mà so đo với cô kia chứ?
Liền khi Lý Khanh Khanh giúp hắn cạo râu xong rồi, tính toán giơ tay lên làm một đường kết thúc thật đẹp, thì Thẩm Mộ Quân vẫn luôn an tĩnh như người chết, lại đột ngột mở mắt. Lý Khanh Khanh còn đang nghiêm túc ghé sát vào mặt người ta làm một đường kết cuối cùng, lại bất ngờ đối diện với một đôi mắt vừa đen vừa thâm trầm......
Nói thật, đôi mắt Thẩm Mộ Quân rất đẹp, loại đẹp này không phải là kiểu mỹ cảm tinh tế như phụ nữ, nhưng lại làm người liếc nhìn qua liền đọng lại ấn tượng rất sâu, khó có thể quên được. Đặc biệt là hàng mi dài lại rõ ràng từng cọng kia, cọng nào cũng dày, lại dài cong lên......
Thẩm Gia Hảo: “Ô nương! cha chảy máu rồi!”
Lý Khanh Khanh nghe vậy tức khắc cả kinh, sau đó là một trận binh hoang mã loạn.
Chờ đến khi Lý Khanh Khanh đơn giản giúp Thẩm Mộ Quân cầm máu xong, hai đứa nhóc ngồi canh bên cạnh mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tuy rằng toàn bộ quá trình bọn nó không giúp được gì, nhưng nhìn thấy cằm cha không ngừng đổ máu, nhìn thấy mặt nương bọn nó lúc trắng lúc xanh, hai đứa nhóc thật là lo lắng đến không được. Cũng may vết thương trên cằm cha bọn nó không sâu, chỉ là không cẩn thận bị nương quẹt một đường mà thôi.
Vì không để dẫm vào vết xe đổ ban nãy, vì vãn hồi hình tượng sụp đổ của mình trong mắt hai đứa nhỏ, khi cắt tóc cho Thẩm Mộ Quân, Lý Khanh Khanh không tiếp tục dùng dao phay, mà đem mài cây kéo trong nhà một chút, sau đó mới lấy ra cắt tóc cho Thẩm Mộ Quân.
Lý Khanh Khanh tự nhận là hiện tại thứ gì mình cũng biết một chút, ngay từ đầu lúc cắt tóc, cô còn thập phần tự tin, sau lại cắt cắt một lát, liền càng cắt càng ngắn, càng ngắn càng cắt. Chờ đến khi đầu tóc Thẩm Mộ Quân đã ngắn đến không còn có thể ngắn hơn, cô mới hậm hực thu kéo trong tay, sau đó xấu hổ kéo kéo góc áo mình.
Khóe mắt Thẩm Mộ Quân quét tới biểu tình Lý Khanh Khanh, nhịn không được dùng sức chậm rãi nhắm chặt hai mắt mình lại một chút, trên mặt hiện rõ thần thái chấp nhận số phận.
Lý Khanh Khanh lúc sau lại giúp hắn gội sạch đầu một chút, rửa hết tóc nhỏ dính trên cổ và trên mặt hắn, sau đó mới nín cười bưng chậu nước vào trong buồng trong.
Nói nào ngay, ngay từ đầu Lý Khanh Khanh cũng định cắt cho hắn cái mái úp, cắt thành kiểu đầu trái dừa úp tô, ai bảo hắn mỗi ngày đều ra vẻ “Cao thâm khó đoán” “Thế ngoại cao nhân” “Nhìn thấu hồng trần” làm chi? Lý Khanh Khanh liền muốn trả thù Thẩm Mộ Quân một chút, cắt cho hắn cái đầu trái dừa cho hắn biết tay.
Nhưng mà Lý Khanh Khanh không nghĩ tới chính là, nhan sắc Thẩm Mộ Quân sau khi cạo râu thật quá xuất sắc, cho dù cô có cắt cho hắn cái đầu trái dừa ngố ngố kia đi nữa, thì người ta cũng có thể dựa vào thực lực nhan sắc của bản thân cơ mà? Lý Khanh Khanh cũng không phải là muốn làm đẹp cho hắn nên mới cắt tóc, cho nên cô vẫn tiếc rẻ một kéo cắt mất cái tóc mái đó đi.
Khi Thẩm Mộ Quân mới mười sáu mười bảy tuổi, liền lớn lên cao gầy lại đẹp, là mỹ nam tử đứng nhất đứng nhì trong cả mấy cái đại đội gần đây, cho nên bị một đám con nít trong thôn Hòa Sơn gọi là “Thôn hoa“.
Thẩm Mộ Quân khi còn trẻ thật sự rất đẹp trai, lúc ấy trên mặt hắn vẫn còn chút nét trẻ con, trong hai mắt cũng tràn ngập ánh sáng tích cực, tự tin, hướng về phía trước. Cũng khó trách nghe nói có không ít cô gái trẻ gần đó vì chờ đợi hắn trở về mà thành gái lỡ thì. Còn nguyên chủ vì gả cho hắn, không tiếc hy sinh cả khuôn mặt mà con gái quý trọng nhất.
Lý Khanh Khanh vừa nghĩ vừa lầm nhẩm trong lòng một câu, “Lam nhan họa thủy(*) mà!”, hừ.
(*)Editor: Nếu Hồng Nhan Họa Thủy là sắc đẹp thì mang đến tai họa, là mầm của tai họa dùng cho nữ, thì Lam Nhan Họa Thủy là dùng cho nam nhé.
Bất quá, tưởng tượng đến kiểu tóc hiện tại của Thẩm Mộ Quân, Lý Khanh Khanh tức khắc nhịn không được lại phì cười. Cái kiểu tóc mới này nhé, nếu không phải giá trị nhan sắc của hắn quá cao, thì tuyệt đối có thể nói là nhìn hài còn hơn vai hề trong đoàn xiếc. Mấu chốt là chỗ ót của Thẩm Mộ Quân, còn có một lỗ bị cô lỡ tay cạo trọc.