Vì Lý Khanh Khanh còn nhớ thương hai đứa nhóc trong nhà đang canh nồi gà rừng hầm, thấy không còn chuyện gì của mình, liền đẩy Thẩm Mộ Quân xoay người rời đi.
Hôm nay cô giặt sạch không ít quần áo, dùng hết xà phòng không còn thừa bao nhiêu trong nhà. Khi đang đẩy Thẩm Mộ Quân về, cô còn thầm nghĩ hôm nào phải đi công xã một chuyến mới được, bằng không sẽ không có xà phòng giặt quần áo.
Tuy rằng trong không gian của cô có không ít bột giặt cùng nước giặt quần áo, nhưng cô lại không dám cứ như vậy lấy ra cho cả nhà dùng. Hơn nữa, còn có phần lương thực hằng tháng của Thẩm Mộ Quân, phải đi qua công xã lãnh mới được.
Bởi vì sau khi Thẩm Mộ Quân xảy ra chuyện, hắn không tiện vào huyện thành lãnh lương thực, cho nên mấy phần lương thực này của Thẩm Mộ Quân đã được chuyển đến chỗ công xã. Có thể thấy được bên trên chính quyền vô cùng chiếu cố Thẩm Mộ Quân, ngay cả những việc này cũng nghĩ giùm cho hắn.
Chờ đến khi Lý Khanh Khanh cùng Thẩm Mộ Quân trở về, canh gà rừng trong nhà đã hầm chín rục, từ xa cô đã nghe được mùi canh gà thơm lừng. Mà quần áo ướt đẫm trên người cô, sau một đường phơi từ bờ sông về nhà đã tương đối khô rồi.
Lý Khanh Khanh múc ra một chén canh nhỏ, bảo Thẩm Nhạc Hương bỏ vào trong rổ, xách đi qua cho nhà Trương Đại Nương. Lần trước tuy rằng Trương Đại Nương cũng không giúp được bao nhiêu, nhưng tốt xấu gì cũng ra mặt cho nhà bọn họ.
Cho nên mối quan hệ này Lý Khanh Khanh cảm thấy vẫn nên giao hảo tốt, không chỉ có Trương Đại Nương, còn có Thẩm Tu Dương, cùng với mấy người Dương Đại Nguyệt. Càng nhiều bạn bè thì càng nhiều đường đi, lời này trước nay đều rất đúng. Thông qua hai lần náo loạn trước đây, Lý Khanh Khanh liền phát hiện, nhân duyên chính là một vũ khí sắc bén rất quan trọng. Trong thôn này, rất nhiều người nếu không phải nể tình Thẩm Mộ Quân, cũng sẽ không có chuyện không cần suy nghĩ liền đứng về phía cô.
Còn bên chỗ nhà cũ Thẩm gia bên kia, người ta còn thiếu nhà bọn họ một lời xin lỗi nha. Lý Khanh Khanh một chút cũng không muốn để bọn họ chiếm được chỗ tốt nào của nhà mình.
Bởi vì mùi canh gà nồng đượm quá thơm, để không làm cho người khác ghen ghét đỏ mắt, Lý Khanh Khanh cố ý dùng mâm che lại. Thẩm Nhạc Hương dọc đường đi đều rất cẩn thận, sợ mình chạy nhanh một chút, thì canh gà thơm ngon sẽ bị đổ ra ngoài.
Lý Khanh Khanh nhân lúc Thẩm Nhạc Hương đi cho canh gà, liền tranh thủ lấy quần áo giặt sạch ra đem phơi. Hôm nay cô giặt xong rất nhiều quần áo, nên chỉ một dây phơi đồ liền phơi không đủ, Lý Khanh Khanh chỉ có thể một lần nữa tìm một cọng dây thừng thô, căng thêm một dây phơi đơn giản trong sân.
Khi Lý Khanh Khanh đang phơi quần áo, Thẩm Mộ Quân liền giúp cô lấy quần áo trong sọt ra, chờ khi cô vừa quay người lại liền đưa lên tay cho cô.
Đến lúc Lý Khanh Khanh phơi xong món quần áo cuối cùng, thì Thẩm Gia Hảo không biết từ đâu giơ một thứ gì đó chạy về hướng cô, “Nương, nương, nương xem nè, con bắt được một con sâu lông bự ơi là bự nè!”
Lý Khanh Khanh vừa xoay đầu liền thấy Thẩm Gia Hảo cầm một cái lá trong tay, trên tay chính là một con sâu lông to bằng ngón tay cái màu sắc diễm lệ đang nhúc nha nhúc nhích.
Lý Khanh Khanh nhìn hoa văn trên người con sâu lông, chỉ cảm thấy da đầu tê dại một trận, cô còn chưa kịp nói Thẩm Gia Hảo lấy ra xa một chút, liền nghe thấy Thẩm Gia Hảo vui vẻ kêu: “Nương, nương mau xem mau xem, nó có thể biến thành một con bướm hoa thật xinh đẹp đó nha!”
Lý Khanh Khanh nhìn theo cánh tay Thẩm Gia Hảo đang lắc qua lắc lại, con sâu lông trên lá kia cũng theo đó run run lên, biểu cảm trên mặt Lý Khanh Khanh liền cứng đờ.
Có rất nhiều thứ cô đều không sợ, không sợ rắn độc, không sợ ếch xanh, không sợ các loại dã thú hung ác, nhưng chỉ duy nhất cái loại sâu lông màu sắc rực rỡ, trên người lại đầy lông tua tủa này là làm cô rợn cả da gà.
Lý Khanh Khanh vừa lui về phía sau vừa nhanh chóng cự tuyệt nói: “Con lấy ra xa một chút, nương không muốn xem.”
Lý Khanh Khanh bị bộ dáng con sâu lông làm cho ghê tởm, khi liên tục lui về phía sau, cũng quên mất Thẩm Mộ Quân đang ở ngay sau lưng mình. Cô hoảng hoảng loạn loạn liền đụng vào xe lăn, sau đó thân thể không chịu khống chế ngã về phía sau.
Thẩm Mộ Quân thấy thế cuống quít vươn cánh tay tới, đỡ lấy Lý Khanh Khanh đang ngã về phía sau. Trong nháy mắt Lý Khanh Khanh ngã ra sau, liền nghĩ, xong rồi xong rồi, chân Thẩm Mộ Quân lần này chắc bị mình ngồi gãy mất.
Không đợi cô tiếp tục miên man suy nghĩ, vòng eo mảnh khảnh đã bị người ôm lấy. Sau đó...... cả người Lý Khanh Khanh liền ngồi gọn vào trong lòng Thẩm Mộ Quân trên xe lăn.
Thẩm Mộ Quân không biết là vì tự bảo vệ mình hay là lo lắng cô cứ như vậy mà trực tiếp ngã xuống, hắn phản ứng cực nhanh ôm lấy Lý Khanh Khanh, sau đó lấy dùng một cách bế mà Lý Khanh Khanh thập phần quen thuộc, đem cả người cô đặt ngang trên hai tay vịn xe lăn.
Trong nháy mắt Lý Khanh Khanh bị bế lên, thân thể bản năng làm ra phản ứng, liền ôm cổ Thẩm Mộ Quân một phen.
Trấn tỉnh lại, Lý Khanh Khanh liền phát hiện tư thế này có điểm ái muội. Cô nhìn mặt Thẩm Mộ Quân gần trong gang tấc, theo bản năng hỏi một câu: “Không...... Không làm đau chân anh chứ?”
Thẩm Mộ Quân nắm thật chặt vòng eo cùng bụng cẳng chân cô, lấy tư thế này trả lời câu hỏi của Lý Khanh Khanh.
Thẩm Gia Hảo ngơ ngác nhìn Lý Khanh Khanh, hậu tri hậu giác mới phát hiện nương nó vậy mà sợ sâu lông nha? Thằng bé ngơ ngác nhìn nhìn con sâu lông trên lá cây, thật sự không rõ cái này có cái gì mà sợ?
Thẩm Gia Hảo cầm sâu đi đến trước mặt Lý Khanh Khanh, còn định mở miệng trấn an nương nó là con sâu lông này không đáng sợ chút nào, về sau còn biến thành con bướm hoa xinh đẹp.
Nhưng mà Lý Khanh Khanh vừa nhìn thấy nó giơ sâu trong tay lên, tức khắc trên người nổi lên một tầng gà. Tuy rằng cô đã trải qua 5 năm mạt thế, cũng chứng kiến không ít thứ đáng sợ, nhưng mà sâu lông vẫn là thứ làm cô sợ hãi nhất. Thà rằng cô cùng một con chó tang thi rớt thịt, chảy máu chảy mủ đánh một trận, cũng không muốn tiếp xúc với vật nhỏ ghê tởm này.
Thẩm Mộ Quân rõ ràng cảm giác được thân thể Lý Khanh Khanh co rụt lại, vội lại đặt Lý Khanh Khanh lên hai chân mình, đưa tay đẩy xa lăn ra xa một chút, kéo xa khoảng cách với thằng nhóc Thẩm Gia Hảo chấp nhất này.
Lúc này Thẩm Gia Hảo rõ ràng cảm giác được 'ghét bỏ' cùng 'xa lánh' đến từ cha mẹ ruột, nó liền mặc kệ cái gì sâu lông với bướm hoa, vội ném cái lá cây qua một bên, chạy vọt về phía hai người.
Thẩm Gia Hảo luống cuống tay chân bò lên trên người Lý Khanh Khanh, vừa bò vừa nôn nóng nói: “Con cũng muốn ngồi, con cũng muốn ngồi!”
Nó cho rằng cha mẹ đang chơi cái trò gì rất thú vị, cho nên lòng ham chơi của một thằng nhóc ba tuổi liền bị khơi dậy.
Lý Khanh Khanh lo lắng sẽ đè nặng lên chân Thẩm Mộ Quân, tuy rằng chân hắn đã khôi phục rất nhiều, nhưng không thể nào so sánh với chân người thường được.
Lý Khanh Khanh nôn nóng nói: “Ai nha, chân cha con đau đó, Gia Hảo ngoan đừng có quậy, chúng ta xuống dưới được không?”
Tuổi này của Thẩm Gia Hảo đúng là tuổi dính người, vốn dĩ nó chỉ là thấy nương ngồi trên đùi cha, cho nên hớn hở muốn cùng chơi với bọn họ thôi.
Đột nhiên nghe được Lý Khanh Khanh nói xong, nó mới nhớ tới chân cha nó còn có thương tích. Khuôn mặt nhỏ của thằng bé liền hiện ra một mạt thất vọng, nhưng nếu so sánh với chuyện chơi vui, thì nó để ý chân của cha nó nhiều hơn. Vì thế, Thẩm Gia Hảo chỉ do dự một chút, liền định trượt xuống khỏi người Lý Khanh Khanh. Nhưng mà đúng lúc này, Thẩm Mộ Quân đột nhiên duỗi tay ngăn Thẩm Gia Hảo lại.
Lý Khanh Khanh nghi hoặc quay đầu nhìn, liền thấy trên gương mặt vốn không có biểu tình gì của Thẩm Mộ Quân lại lộ ra một tia yêu thương, cưng chiều.
Tuy rằng biết rõ cảm xúc của hắn như vậy là vì đứa nhỏ Thẩm Gia Hảo này, nhưng mà không biết vì sao, khi nhìn vào ánh mắt hắn, trong lòng Lý Khanh Khanh liền tâm hoảng ý loạn một trận.
Đến nay, Lý Khanh Khanh còn nhớ rõ lần đầu tiên hai người gặp mặt, ánh mắt Thẩm Mộ Quân lúc đó tựa như ác quỷ địa ngục vậy. Trong ánh mắt hắn, tất cả đều đề phòng, thù hận, vô cùng mãnh liệt lại rõ ràng. Nhưng mà...... Không biết bắt đầu từ khi nào, ánh mắt từ âm lãnh như vậy đã biến thành tìm tòi nghiên cứu, lại từ tìm tòi nghiên cứu biến thành như suy tư gì đó...... Lại sau đó, chính là hôm nay, Lý Khanh Khanh cảm thấy hôm nay Thẩm Mộ Quân thật kỳ quái.
Thẩm Mộ Quân: “Tôi bị thương chủ yếu là cẳng chân, hiện tại xương cốt đã lành, hai người cũng không nặng tí nào cả. Gia Hảo hiếm khi làm nũng đòi chơi như vậy, chúng ta chơi cùng nó một lát, được không?”
Khi Thẩm Mộ Quân nói đến hai chữ chúng ta, thân thể hơi nghiêng về trước một chút, hơi thở ấm áp của hắn phả vào trên đôi má trắng nõn của Lý Khanh Khanh, trong giọng nói lần đầu tiên mang chút ngữ khí thương lượng, giọng nói trầm thấp của hắn làm lỗ tai Lý Khanh Khanh có hơi nóng lên.
Hai chân và lưng của Lý Khanh Khanh còn đang vắt lên hai bên tay vịn xe lăn, chỉ có mông là ghé lên trên đùi Thẩm Mộ Quân. Cho nên phần lớn trọng lượng trên người cô cũng không đè nặng xuống đùi Thẩm Mộ Quân, Thẩm Gia Hảo cũng còn nhỏ, thằng bé lại đang vùi vào trong lòng ngực cô, thật đúng là không nặng bao nhiêu.
Lý Khanh Khanh nhìn đôi mắt nhỏ chờ mong của Thẩm Gia Hảo, ma xui quỷ khiến liền gật đầu. Sau khi gật đầu xong, cô liền nhịn không được hối hận. Thẩm Gia Hảo muốn chơi, hoàn toàn có thể để Thẩm Mộ Quân mang theo nó chơi mà, vì sao cô cũng phải cùng theo chơi chứ? Cô có giống con nít ba tuổi không?
Nhưng mà không đợi Lý Khanh Khanh hối hận, Thẩm Mộ Quân liền dùng hai tay đẩy xe lăn mang theo hai mẹ con ra sân. Thẩm Gia Hảo lập tức kích động hô lên, “Lái xe ~ lái xe đi ~”
Lý Khanh Khanh vốn còn muốn nói, nhưng vì câu này của Thẩm Gia Hảo, tức khắc bị dọa cho quên mất. Xe đâu mà lái chứ, sao nghe thật dễ làm người ta hiểu lầm vậy?
Khi nghĩ như vậy, Lý Khanh Khanh nhịn không được quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Mộ Quân, kết quả sườn mặt trắng nõn của cô liền cọ vào cằm đối phương.
Lý Khanh Khanh trì độn phát hiện, tư thế này của bọn họ thoạt nhìn thật ái muội nha, cô không được tự nhiên, hơi giật giật chân nói: “Anh dừng lại trước đã, tôi muốn đi xuống.”
Thẩm Mộ Quân nghe vậy cũng không nói chuyện, làm bộ như không nghe được lời cô nói, bướng bỉnh mang theo hai mẹ con ra ngoài chơi.
Cũng may cái niên đại này, xe lăn đều được thiết kế rất chắc chắn, nguyên liệu được dùng cũng là đồ tốt, rất bền. Bằng không chở hai người lớn với một đứa bé thế này, nói không chừng sẽ bị đè gãy luôn mất.
Nghĩ đến hình ảnh lúc trước cô từng 'bế công chúa' Thẩm Mộ Quân, Lý Khanh Khanh cảm thấy có khả năng hắn là đang trả đũa cô, trả đũa cô lúc trước dám bế hắn theo kiểu công chúa, sau đó còn suýt chút quăng hắn té sấp.
Chờ đến khi Thẩm Nhạc Hương từ trong thôn trở về, liền thấy trong nhà mình, cha đang mang theo nương và em trai mình chơi như vậy, nó tức khắc đầy mặt kinh ngạc nhìn bọn họ, cứ cảm thấy ba người này thật là quá ấu trĩ.
Con bé xách rổ chạy nhanh vào trong viện, vừa chạy còn không quên kêu: “Con đi uống canh gà đây!”
Thẩm Gia Hảo vừa nghe thấy uống canh gà, vội vàng gấp gáp hô: “Cha, con cũng muốn uống canh gà.”
Lý Khanh Khanh nghe vậy vội giãy giụa ra khỏi lòng ngực Thẩm Mộ Quân, sau đó kéo Thẩm Gia Hảo chạy như bay vào trong. Cô đã sớm xấu hổ muốn chết, nghe được Thẩm Gia Hảo nói vậy, đương nhiên càng nhanh chóng bỏ gánh.
Sau đó cả nhà ăn một bữa cơm với canh rừng thật ngon, chờ ăn xong cơm chiều đã sáu bảy giờ, nhưng hiện tại đang là mùa hè, nên trời bên ngoài vẫn còn sáng.
Đang lúc Lý Khanh Khanh định khóa cổng viện lại, liền thấy một đám người đang cùng nhau đi về phía nhà bọn họ. Ngay từ đầu Lý Khanh Khanh còn tưởng là mấy người bên nhà cũ, đang quay đầu muốn kêu Thẩm Mộ Quân, liền nghe thấy Dương Đại Nguyệt hô: “Em gái! Em gái Thanh Thanh ơi!”
Vừa nghe thấy là tiếng Dương Đại Nguyệt, Lý Khanh Khanh liền biết bọn họ tới làm gì, cô vội cười đẩy cổng viện đi ra ngoài.
Dương Đại Nguyệt thấy cô liền đỏ mắt khom lưng xuống, Lý Khanh Khanh vội bước nhanh đi qua ngăn cản. “Chị dâu, chị làm gì vậy?”
Dương Đại Nguyệt dùng sức bắt lấy cánh tay lấy Lý Khanh Khanh, lại ra ý bảo Đại Tráng đang đứng một bên lại đây, nói: “Chuyện chiều nay thực sự quá cảm tạ em, nếu không phải em liều mình ra tay cứu giúp, Đại Tráng nhà chị lúc này chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.”
Đại Tráng cảm thấy nương hắn nói quá khoa trương, nếu không phải buổi chiều hắn chạy một đoạn bị chuột rút chân, tuyệt đối sẽ không xuất hiện chuyện như thế. Nhưng mà Lý Khanh Khanh xác thật cứu hắn không sai, hắn nhìn thím xinh đẹp trước mắt, có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu nói: “Thím, hôm nay con ở trong nước bị chuột rút, đa tạ thím đã cứu con.”
Hôm nay cả nhà Dương Đại Nguyệt đều đến đây, sau lưng bọn họ, còn có Đổng Hiểu Na cùng mấy thanh niên trí thức. Cả đám đều xách theo đồ vật trong tay, vừa thấy Lý Khanh Khanh liền mồm năm miệng mười chào hỏi.
Trần Đại Hách cảm kích liên tục nói lời cảm tạ cùng Lý Khanh Khanh, Lý Khanh Khanh lập tức nói với Trần Đại Hách: “Trần ca, anh đừng có khách khí với em như vậy, nếu lúc trước không nhờ anh cứu giúp chồng em, thì hiện tại em đã sớm thành quả phụ không nơi nương tựa rồi. Nếu thật sự phải nói lời cảm tạ, cũng nên là Lý Thanh Thanh em nói với anh mới đúng.”
Trần Đại Hách không nghĩ tới cô lại đề cập đến chuyện này, kỳ thật lúc ấy bất luận là ai xảy ra chuyện, Trần Đại Hách hắn cũng sẽ tiến vào cứu người, huống chi người đó là Thẩm Mộ Quân chứ.
Chờ đến một nhà Dương Đại Nguyệt nói lời cảm tạ xong rồi, Đổng Hiểu Na mặt mũi trắng bệch lúc này mới đi tới. Cánh tay cô ta lúc chiều bị Lý Khanh Khanh bẻ, sau đó đã được Thẩm Tu Dương trở về giúp cô ta bẻ lại. Lúc Đổng Hiểu Na còn ở trong nước đã thần trí mịt mờ không rõ, cho nên cô ta cũng không biết sao cánh tay lại bị trật.
Đổng Hiểu Na: “Lần này ít nhiều cũng nhờ có cô, tôi cũng không biết nói mấy lời cảm tạ hoa mỹ gì, chỉ có thể lấy chút đồ vật cảm tạ cô. Cô cũng đừng chối từ, cô mạo hiểm cứu tôi, những thứ này đều là cô đáng được nhận.”
Tuy Đổng Hiểu Na nhìn bề ngoài có vẻ nhu nhu nhược nhược, nhưng tính tình lại là một người thẳng thắn. Cô ta xác thật không biết nói mấy lời dễ nghe, cho nên đem hết phiếu định mức có thể sử dụng của mình ra. Tuy số lượng phiếu này không tính là nhiều, nhưng có một số loại cũng khó có thể lấy được.
Lý Khanh Khanh nghe cô ta đã nói đến như vậy, cũng không chống đẩy làm gì, bởi vì cô càng từ chối, chỉ làm cho người ta nghĩ cô coi thường đồ vật của người ta.
Một nhà Dương Đại Nguyệt cũng mang theo không ít đồ vật tới, bất quá nhà bọn họ đều là người nông thôn sinh trưởng ở đây, cho nên đồ mang tới đại đa số cũng là lương thực cùng rau dưa linh tinh.
Nhưng cho dù là như thế, Lý Khanh Khanh cũng vô cùng vui vẻ, cô liền thoải mái hào phóng nhận hết. Dương Đại Nguyệt thấy cô hào sảng như vậy, nhịn không được trong lòng lại xem trọng Lý Khanh Khanh thêm một phần.
Chờ đến khi tiễn hết mọi người đi rồi, Lý Khanh Khanh lúc này mới đóng cổng viện nhà mình lại, sau đó cầm đống phiếu trong tay quơ quơ trước mặt Thẩm Mộ Quân.
Lý Khanh Khanh: “Kỳ thật giúp một ít người tốt biết tri ân báo đáp, cũng là một chuyện thực không tồi ha.”
Đương nhiên cái chuyện giúp người này, là trong hoàn cảnh khả năng cho phép, chứ không phải lấy sinh mệnh của mình đi mạo hiểm. Lúc chiều sở dĩ cô quyết đoán nhảy vào trong nước như vậy, đúng là vì dưới nước là thiên hạ của cô, đối với cô mà nói, nó chả có chút nguy hiểm nào.
Thẩm Mộ Quân nhìn bộ dáng cô vui vẻ như vậy, trong con ngươi đen nhánh hiện lên một tia ý cười.
“Chờ thêm hai ngày nữa tôi mang cô đến chỗ này, có một số thứ tôi muốn cho cô.”
Lý Khanh Khanh nghe vậy, theo bản năng hỏi: “Thứ gì?”
Thẩm Mộ Quân ra bộ cao thâm khó đoán nhìn cô một cái, sau đó nhẹ giọng nói: “Thứ cô thích.”
Lý Khanh Khanh giơ phiếu trong tay, “Là cái này sao?”
Thẩm Mộ Quân lắc lắc đầu, con ngươi nhìn cô phảng phất như có cái gì chớp động, vừa chói mắt lại bắt mắt.
Lý Khanh Khanh cảm thấy người này hôm nay rất quái lạ, đặc biệt là khi nhìn cô. Nghĩ nghĩ một chút, Lý Khanh Khanh liền chịu không nổi, xoay người vào phòng.