Sáng sớm ngày kế, Lý Khanh Khanh như thường lệ dậy sớm, bắt đầu chuẩn bị cơm sáng cùng nguyên liệu nấu ăn cơm trưa hôm nay.
Thẩm Nhạc Hương sau khi rời giường, liền tự mình mặc xong quần áo, kéo một đôi giày đi rửa mặt. Trước khi con bé đi ra ngoài, còn duỗi tay đánh thức em trai mình.
Thẩm Gia Hảo mơ mơ màng màng ngồi dậy, lại không thể thuận lợi rời giường như chị gái, đầu tiên là nó ngốc ngốc chớp chớp mắt, sau đó lảo đảo lắc lư lại ngã xuống.
Khi Thẩm Mộ Quân trở lại trong buồng trong, liền thấy con trai nhỏ của mình đang dẩu mông lên ngủ. Thẩm Mộ Quân thấy thế có chút buồn cười đi lên, sau đó nhấc thằng bé đang nhắm tịt hai mắt lên như nhấc một con gà.
Thẩm Gia Hảo mơ mơ màng màng cảm thấy hình như mình đang bay lên, nó theo bản năng duỗi chân đá đạp lung tung hai cái, liền phát hiện nó thật sự bay lên không rồi!
Thẩm Mộ Quân dùng khăn lông ướt lau mặt cho Thẩm Gia Hảo, thằng bé bị hơi lạnh kích thích, rốt cuộc cũng mở mắt. Nó ngốc ngốc nhìn Thẩm Mộ Quân trước mặt nửa ngày, ngay từ đầu vẫn chưa phản ứng lại người kia là ai. Chờ đến khi đại não nó lại thong thả chuyển động một lần nữa, nó mới mơ mơ màng màng kêu một tiếng cha.
Lúc này Thẩm Nhạc Hương đã rửa mặt xong, nó nhìn em trai trên mặt vẫn còn mơ mơ màng màng, liền tiến đến trước mặt Thẩm Gia Hảo, nhéo nhéo mặt nó.
Thịt trên mặt Thẩm Gia Hảo mềm mụp, nhéo đặc biệt rất thích. Thẩm Nhạc Hương thấy Thẩm Gia Hảo không có phản ứng, nhịn không được lại giơ tay nhéo nhéo. Khi thấy thằng bé không vui nhíu mày, Thẩm Nhạc Hương mới có chút tiếc nuối rụt tay về.
Thẩm Nhạc Hương cười nói: “Cha, mặt em béo quá rồi, đều thịt là thịt thôi.”
Bị chị ruột nói béo, Thẩm Gia Hảo lúc này rốt cuộc cũng tỉnh thần lại một chút, nó chỉ vào khuôn mặt cũng phúng phính của Thẩm Nhạc Hương, nói: “Em không có, chị mới béo á.”
Thẩm Nhạc Hương nghe vậy sửng sốt một chút, nó theo bản năng duỗi tay sờ sờ mặt mình. Trước kia Thẩm Nhạc Hương rất gầy rất nhỏ, thoạt nhìn như con khỉ con đáng thương vậy. Trong trí nhớ của Thẩm Nhạc Hương, những từ như béo, mập, thì phải dùng cho Vương Tiểu Phì hay Lâm Ngũ Bảo mới đúng.
Thẩm Nhạc Hương đã biết thích xinh đẹp, tưởng tượng đến mình có khả năng trở nên giống như mấy đứa Vương Tiểu Phì vậy, nó vội vàng kéo cánh tay Thẩm Mộ Quân hỏi: “Cha, con béo hả? Có phải con xấu, con khó coi rồi hay không?”
Động tác trong tay Thẩm Mộ Quân chợt dừng lại, vô cùng nghiêm túc rũ mắt đánh giá con gái nhà mình.
Thẩm Nhạc Hương hôm nay mặc một cái đầm màu xanh lục quân nhân, bộ này là cái bộ là Thẩm Mộ Quân tự mình mua cho nó, ở niên đại này, màu xanh lục này chính là một trong những màu đẹp nhất trong số những màu sắc lưu hành.
Hơn nữa hiện tại Thẩm Nhạc Hương trắng trẻo lại có hơi mũm mĩm, một đôi mắt đen xinh đẹp cực kỳ giống như mấy con thú nhỏ đáng yêu, phối hợp với bộ đầm màu xanh lục này, làm cho cô gái nhỏ càng thêm dễ thương.
Thẩm Mộ Quân duỗi tay giúp Thẩm Nhạc Hương sửa sang lại quần áo một chút, sau đó đầy mặt nghiêm túc nói: “Không mập chút nào, con gái cha là xinh đẹp nhất.”
Nghe được “lời ngon tiếng ngọt” đến từ cha mình, chút băn khoăn trong lòng Thẩm Nhạc Hương liền tiêu tán mất, đồng thời trong lòng còn dâng lên một chút đắc chí khi được khen.
Thẩm Nhạc Hương nhìn thoáng qua em trai mình, sau đó khẽ hừ nhẹ một tiếng, liền tung tăng nhảy nhót vào nhà bếp. Nó muốn giúp nương làm việc nhà, không thể để cho nương quá mệt mỏi được. Còn cái chuyện em trai nó dám nói nó béo, nó nể mặt cha nó, tạm thời tha thứ cho thằng nhãi ranh đó vậy.
Thẩm Gia Hảo nhìn theo bóng dáng chị gái, trong đôi mắt nai con tràn đầy khó hiểu. Nó rõ ràng có nói sai lời nào đâu, chị nó đúng là béo mà. Nhưng không hiểu sao cha nó giống như mắt bị mù vậy, nhìn không ra chị nó béo rồi.
Thẩm Gia Hảo nhìn chằm chằm đôi mắt Thẩm Mộ Quân nói: “Cha, mắt của cha có phải hỏng rồi hay không?”
Thẩm Mộ Quân nghe vậy có chút không biết nói gì, lại có chút buồn cười, hắn không biết phải giải thích với thằng nhóc con này như thế nào, chỉ có thể dùng sức xoa xoa đầu tóc rối loạn của thằng bé, sau đó tiếp tục lừa gạt cho qua chuyện này.
Hai đứa nhỏ ăn cơm sáng xong, liền xách theo cái giỏ tre của bọn nó chờ trong sân viện. Bọn nó phải đợi đám Đại Tráng lại đây, sau đó cùng nhau đến chân núi hái rau dại.
Lý Khanh Khanh cũng không trông cậy vào hai đứa nhỏ hái được bao nhiêu rau dại, chỉ hy vọng bọn nó có thể nhân cơ hội thế này tiếc xúc với bọn trẻ trong thôn nhiều một chút.
Tuổi này của bọn nó đúng là cần phải kết giao bè bạn, đặc biệt là Thẩm Gia Hảo tính cách thẹn thùng, nó càng phải cần tiếp xúc với nhiều người khác nữa.
Khi đám Đại Tráng lại đây, Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo đã chờ sắp hết kiên nhẫn. Hai đứa nó ở trong sân hết chạy đi cho thỏ con ăn, lại chạy qua chọc chọ nhím con, một lát sau mới chờ được đám Đại Tráng khoan thai tới muộn.
Đại Tráng đứng ở bên ngoài tường hô: “Hương Hương, Gia Hảo, đi thôi, đi hái rau dại!”
Thẩm Nhạc Hương lên tiếng đáp lại, sau đó vội lôi kéo tay em trai chạy về hướng cổng viện.
Khi hai đứa sắp ra khỏi cổng, Lý Khanh Khanh nhịn không được mở miệng dặn dò với theo, nói: “Hai đứa đừng bao giờ lên núi nha, nhất định phải đi theo cạnh anh Đại Tráng đó, biết chưa?.”
Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo nghe vậy tựa hồ dạ một tiếng, sau đó bọn nó liền không quay đầu lại chạy đi ra ngoài.
Lý Khanh Khanh nhìn hai thân ảnh nhỏ xíu đi xa, nghĩ đến chuyện Lại Đầu cùng Tôn Thái Thái ngày hôm qua, trong lòng cô vẫn có chút không yên tâm.
Lý Khanh Khanh nhìn Thẩm Mộ Quân nói: “Anh nói xem...... Tôn Thái Thái cùng Lại Đầu rốt cuộc đang đánh cái chủ ý quỷ gì? Bọn họ có khi nào làm hại hai đứa nhỏ hay không?”
Từ ngày hôm qua sau khi biết được từ miệng Vương Tiểu Hoa rằng người bên cạnh Lại Đầu là Tôn Thái Thái, trong lòng Lý Khanh Khanh liền nhịn không được có hơi bất an.
Tôn Thái Thái trước kia vì chuyện Trần Văn Ngũ, vẫn luôn tâm tồn oán niệm đối với Lý Khanh Khanh. Tuy rằng sau khi Tôn Thái Thái bị nhốt, tính cách thoạt nhìn có chút thu liễm lại, nhưng người ta nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, cô không tin trong lòng Tôn Thái Thái không oán hận cô.
Rốt cuộc lúc trước sở dĩ Tôn Thái Thái đẩy Đổng Hiểu Na cũng là vì cô nàng lòng mang oán hận đối với Lý Khanh Khanh, khi đang nhục mạ Lý Khanh Khanh thì bị Đổng Hiểu Na nói lại mấy câu. Ở trong mắt Tôn Thái Thái, tuy rằng Đổng Hiểu Na đáng giận, nhưng đáng giận nhất hẳn là Lý Khanh Khanh.
Hiện giờ cô đã biết Tôn Thái Thái đang mưu đồ bí mật gì đó, Lý Khanh Khanh liền nhịn không được liên tưởng tới trên người mình. Đây cũng không phải cô bị chứng vọng tưởng bị hại đâu, mà toàn thôn trên dưới, chỉ có cô cùng Đổng Hiểu Na là có “thâm thù đại hận” không thể hóa giải với Tôn Thái Thái mà thôi.
Thẩm Mộ Quân: “Em không cần lo lắng, anh sẽ bảo vệ tốt ba mẹ con.”
Lý Khanh Khanh nghe vậy có hơi bất đắc dĩ, cô nhấp nhấp môi nói: “Tôi thì không cần, tôi chỉ lo cho hai đứa nhỏ thôi.”
Tuy rằng cô không phải hồng thủy mãnh thú gì, nhưng tốt xấu cũng là một người phụ nữ xuyên từ mạt thái lại đây, cô quả thật không e sợ Tôn Thái Thái nhằm vào cô tý nào, nhưng cô sợ hãi chính là Tôn Thái Thái sẽ không từ thủ đoạn, muốn đối phó hai đứa nhỏ vô tội.
Nghĩ đến đây. Lý Khanh Khanh đột nhiên nhớ tới một người, đó chính là Đổng Hiểu Na.
Nếu Tôn Thái Thái thật sự muốn báo thù nên mới qua lại với cái tên lưu manh Lại Đầu này, vậy thì đối tượng để cô trả thù, ngoài Lý Khanh Khanh ra, hẳn cũng sẽ không bỏ qua Đổng Hiểu Na.
Lý Khanh Khanh: “Chuyện này...... tôi cảm thấy hẳn nên nhắc nhở Đổng Hiểu Na một chút.”
Rốt cuộc thì ân oán của Đổng Hiểu Na cùng Tôn Thái Thái phần lớn cũng là do Đổng Hiểu Na nói lời bênh vực Lý Khanh Khanh mà ra.
Thẩm Mộ Quân hơi hơi giật giật lông mi, nâng đôi mắt lên nhìn về phía Lý Khanh Khanh nói: “Ừ, xác thật là nên nói với cô ta một tiếng. Nhưng mà bản thân em cũng phải cẩn thận, không thể ỷ vào mình có dị năng mà thiếu cảnh giác.”
Lý Khanh Khanh biết Thẩm Mộ Quân lo lắng cho cô nên cũng không phản bác lời hắn nói, mà thập phần nghiêm túc gật gật đầu.
Giữa trưa, Lý Khanh Khanh theo thường lệ đi qua bên nhà mới nấu cơm, sau khi làm cơm xong, cô lại tìm cớ đi qua bên chỗ đội thanh niên trí thức.
Hiện tại không phải ngày mùa, tuy rằng mọi người vẫn có rất nhiều chuyện cần làm cho xong, nhưng cũng có thể nói là nhẹ nhàng hơn trước kia rất nhiều.
Khi Lý Khanh Khanh tìm được Đổng Hiểu Na, Đổng Hiểu Na đang một mình ngồi ở bờ sông giặt quần áo. Lý Khanh Khanh nhìn bốn phía không có một bóng người, nhịn không được hơi hơi nhíu mày.
Đổng Hiểu Na cảm giác được tầm mắt của Lý Khanh Khanh, cô ta hơi có khó hiểu ngẩng đầu lên hỏi: “Chị Thanh Thanh, sao chị qua đây vậy?”
Lý Khanh Khanh đi hướng về phía cô ta, đôi mắt nhịn không được trên dưới đánh giá cô ta một phen.
Nói đến nữ thanh niên trí thức ở thôn Hòa Sơn bọn họ, phải nói là ai cũng có diện mạo không tồi. Ngoại trừ người xinh đẹp nhất là Đồng Phàm Phàm, thì Đổng Hiểu Na cũng khá đáng yêu. Cô ta không phải loại xinh đẹp lóa mắt, nhưng bộ dáng cô ta ở cái thôn Hòa Sơn này, cũng coi như rất được chú ý.
Tưởng tượng đến cái tên lưu manh Lại Đầu háo sắc kia, nếu như Đổng Hiểu Na rơi vào tay hắn cùng Tôn Thái Thái, kết cục của cô ta nhất định vô cùng thê thảm.
Đổng Hiểu Na bị Lý Khanh Khanh nhìn chằm chằm đến lưng lạnh một trận, cô ta nhịn không được sờ sờ mặt mình nói: “Chị, sao chị nhìn em dữ vậy? Nhìn em đến mức em nổi da gà luôn rồi nè.”
Lý Khanh Khanh do dự một chút, quanh co lòng vòng nói: “Hiểu Na năm nay cũng không còn nhỏ nhỉ?”
Đổng Hiểu Na khó hiểu nhìn cô, nghe vậy theo bản năng gật gật đầu, nhưng bất an trong lòng lại càng sâu.
“Vậy ngày thường em làm cái gì đều làm một mình sao?”
Tuy Đổng Hiểu Na tính tình tương đối thẳng thắn nhanh mồm nhanh miệng, nhưng đầu óc cũng không ngu dốt chút nào. Cô ta nghe vậy lập tức nhận ra có gì đó không đúng, liền buông quần áo trong tay xuống nói: “Chị, chúng ta cũng coi như quen quá rồi, chị có cái gì cứ nói thẳng đi đừng ngại.”
Lý Khanh Khanh thấy cô ta nói như thế, hơi hơi nhíu mày, “Lúc trước chị có nghe mấy bà mấy cô trong thôn nói chuyện phiếm, nghe nói có người thấy Lại Đầu gần đây luôn nhìn chằm chằm em......”
Lý Khanh Khanh cũng không nói cho hết lời, nhưng ý tứ trong đó không cần cô nói tiếp, Đổng Hiểu Na trong nháy mắt liền hiểu rõ.
Mấy ngày nay Đổng Hiểu Na xác thật thường xuyên gặp phải Lại Đầu, hiện giờ liên tưởng đến ý trong lời nói của Lý Khanh Khanh, cô ta liền cảm thấy trong trận ghê tởm cùng sợ hãi không thôi.
Tiếng tăm của Lại Đầu đừng nói ở thôn Hoà Sơn, ngay cả mấy thôn phụ cận này cũng biết, Đổng Hiểu Na tự nhận mình không có làm cái gì khác người, căn bản không rõ vì sao Lại Đầu lại sẽ theo dõi mình?
Lý Khanh Khanh không tiện nói cho Đổng Hiểu Na biết tình hình thực tế, nhưng cũng không ngại nhắc nhở cô ta vài câu.
“Tuy rằng đại đa số người trong thôn Hoà Sơn chúng ta đều rất thuần phác, nhưng cũng có số ít người cá biệt, tâm tư bất chính, cho nên ngày thường em tốt nhất đừng có ở một mình hoài thế này.”
Nói tới đây, Lý Khanh Khanh hơi tạm dừng một chút, rồi làm như vô tình nhắc đến Tôn Thái Thái.
“Đúng rồi, sau khi Tôn Thái Thái trở về, cô ta có từng làm khó dễ em hay không? “
Đổng Hiểu Na nghe thấy tên Tôn Thái Thái, nhịn không được hơi hơi nhíu mày một chút, cô ta quấn lấy cọng tóc mai vào ngón tay, xoay xoay một chút: “Nói đến cũng rất kỳ quái, trước kia Tôn Thái Thái luôn hoành hành ngang ngược, hiện giờ chỉ mới bị nhốt có mấy ngày mà thôi, sau khi trở về tính cách liền thay đổi không ít.”
Ngay từ đầu mấy người Đổng Hiểu Na còn lo lắng Tôn Thái Thái sẽ tìm Đổng Hiểu Na gây phiền toái, mọi người đều nhịn không được cùng nhau đề phòng Tôn Thái Thái.
Nhưng mà làm mọi người thập phần ngoài ý muốn, Tôn Thái Thái gần đây một chút cảm giác tồn tại cũng không có, không chỉ có tính cách thoạt nhìn thu liễm rất nhiều, người cũng chịu thương chịu khó hơn trước kia.
Lý Khanh Khanh: “Sự khác thường tất có yêu, về sau em vẫn nên cách xa cô ta một chút.”
Đổng Hiểu Na nghe vậy gật gật đầu, ai cũng nói lòng phòng người không thể không có, cô ta cũng cảm thấy mình vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.
Đổng Hiểu Na: “Chị Thanh Thanh, cảm ơn chị nhắc nhở, về sau em sẽ cẩn thận một chút.”
Chờ đến khi Lý Khanh Khanh rời khỏi, Đổng Hiểu Na vội vàng xả quần áo thêm một chút, liền ôm đồ đạc xoay người đi về hướng đội thanh niên trí thức.
Không biết có phải là do nghe xong Lý Khanh Khanh nói hay không, cô ta cứ cảm thấy như có người nào đó đang rình rập đâu đây nhìn chằm chằm mình, cảm giác giống như bị rắn độc theo dõi vậy.