Không biết có phải ảo giác của Thẩm Mộ Quân hay không, nhưng sau khi hắn giải thích xong một câu lúc này, ánh mắt Lý Khanh Khanh nhìn hắn liền càng thêm không tốt. Hắn vừa định há mồm tiếp tục giải thích, liền nghe thấy Lý Khanh Khanh ngáp một cái, nói: “Được rồi, em biết rồi, anh đi về trước đi.”
Ngáp một cái xong, hai con ngươi sáng lấp lánh của Lý Khanh Khanh tức khắc như bị phủ một tầng sương mù. Dưới ánh đèn dầu mông lung, khuôn mặt xinh xắn của Lý Khanh Khanh càng thêm đẹp.
Thẩm Mộ Quân nghe Lý Khanh Khanh nói, theo bản năng nhìn thoáng qua giường đệm phía sau lưng Lý Khanh Khanh, hắn rất muốn nói giường cô thoạt nhìn rất rộng, hắn cũng muốn ở lại ngủ cùng.
Đại khái là nhìn ra ý tưởng nơi đáy mắt hắn, trên gương mặt hơi buồn ngủ của Lý Khanh Khanh hiện lên một mạt biết rõ. Cô lập tức hung dữ trợn mắt với hắn, vươn một bàn tay muốn đẩy Thẩm Mộ Quân ra bên ngoài.
Thẩm Mộ Quân chỉ có thể theo lực đạo trên tay cô, chậm rãi lui từng bước ra khỏi phòng. Khi hắn thối lui đến cửa phòng, lại đột nhiên dùng tay vịn lấy khung cửa, hai con ngươi nhìn chằm chằm Lý Khanh Khanh.
Trong lòng ngực Lý Khanh Khanh còn đang ôm Thẩm Gia Hảo, cô không dám thật sự dùng sức đi đẩy người, thấy Thẩm Mộ Quân đột nhiên ngừng lại, nhịn không được ngẩng đầu lên vẻ mặt kỳ quái nhìn về phía hắn.
Thẩm Mộ Quân cao hơn Lý Khanh Khanh rất nhiều, hai người muốn đối diện nhau thì phải cần một người ngẩng đầu, một người cúi đầu. Lúc này hai người liền đứng ngay cửa, cách nhau khoảng cách không đến nửa bước. Chỉ cần người Lý Khanh Khanh hơi hơi đi phía trước một chút, là có thể cùng đứa nhỏ đang ôm trong lòng rơi vào lòng ngực Thẩm Mộ Quân.
Thẩm Mộ Quân hôm nay cũng uống không ít rượu, bất quá tửu lượng của hắn từ trước đến nay đều rất tốt, cho nên Tôn Diệu Thành uống đến gần té sấp rồi mà hắn vẫn không có việc gì.
Lúc này hắn đã tắm xong, đã tẩy sạch mùi rượu khó ngửi trên người, nhưng những chất cồn kia vẫn còn tồn tại trong thân thể hắn, không ngừng kích thích thần kinh hắn. Đặc biệt là lúc này bộ dáng Lý Khanh Khanh còn buồn ngủ mờ mịt, hắn đột nhiên không nhịn được liền ôm người vào lòng.
Lý Khanh Khanh hoàn toàn không nghĩ tới hắn lại làm như vậy, rốt cuộc thì trong lòng cô còn ôm đứa con nha?
Thẩm Mộ Quân ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Lý Khanh Khanh, lướt qua đỉnh đầu tóc xù xù của Thẩm Gia Hảo, nhanh chóng hôn một cái lên đôi môi hồng nhuận của cô một cái, sau đó mới buông ra tay hoảng loạn rời đi.
Lý Khanh Khanh ngơ ngác nhìn theo bóng dáng người đàn ông, trong lòng vừa bất đắc dĩ lại buồn cười. Cũng không biết cái tên này lớn lên như thế nào, chừng ấy tuổi rồi mà hành vi cứ như mấy thằng nhóc choai choai vậy.
Thẩm Gia Hảo vốn còn đang ưu thương, sau đó nó lại bị cha nương ép một chút, hoàn toàn chưa kịp hiểu rõ vừa mới xảy ra cái gì. Nó nhịn không được kéo kéo áo Lý Khanh Khanh, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô hỏi: “Nương, nương...... Nương với cha vừa mới làm gì vậy? Ép...... Ép con chật muốn chết.”
Thẩm Gia Hảo nói đến chữ ép nó, trong ánh mắt liền tràn đầy ủy khuất cùng mờ mịt, nhìn bộ dáng ngây ngô ngốc nghếch này, thật sự là vô cùng đáng yêu.
Động tác đóng cửa phòng của Lý Khanh Khanh hơi cứng đờ một chút, trong hai con ngươi hiện lên một mạt xấu hổ. Cô cúi đầu nhìn về phía vẻ mặt ngây thơ của Thẩm Gia Hảo, tằng hắng một chút rồi nói: “Có làm gì đâu, cha con giúp nương sửa tóc lại...đúng rồi, sửa tóc lại một chút thôi.”
Lý Khanh Khanh nói như vậy xong, liền ôm Thẩm Gia Hảo xoay người vào hướng bên trong. Kết quả Lý Khanh Khanh mới vừa quay đầu lại, liền thấy Thẩm Nhạc Hương đang dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô, bộ dáng nó tựa như lần đầu tiên trông thấy Lý Khanh Khanh vậy.
Lý Khanh Khanh thấy thế, trong lòng lộp bộp một chút, nghĩ thầm: Chẳng lẽ vừa rồi Thẩm Nhạc Hương đã trông thấy?
Đang lúc Lý Khanh Khanh muốn giải thích, liền thấy Thẩm Nhạc Hương bày ra vẻ mặt “con đã hiểu” rồi cười cười. Lý Khanh Khanh tức khắc không biết nói gì. Nó đã hiểu? Một con nhóc như nó đã hiểu cái gì?
Thẩm Nhạc Hương thấy Lý Khanh Khanh lại đây, vội cười hắc hắc một tiếng, liền lăn đến tận cùng bên trong giường. Nó chừa lại một phần lớn giường cho Lý Khanh Khanh cùng Thẩm Gia Hảo.
Lý Khanh Khanh buông Thẩm Gia Hảo xuống, Thẩm Gia Hảo liền từ trong cái chăn hơi mỏng bò ra, sau đó Lý Khanh Khanh liền phát hiện...... Thẩm Gia Hảo vậy mà không có mặc quần áo?
Thằng nhóc này trắng mịn như một cái màn thầu lớn vậy, nó vừa nhìn thấy Thẩm Nhạc Hương liền cười cười bò ra khỏi chăn, hoàn toàn đã quên cái người ban nãy một phen nước mũi là ai.
Trong phòng này của Lý Khanh Khanh chỉ có một chiếc giường, đồ vật khác thì chả có cái gì, càng không có quần áo của Thẩm Gia Hảo.
Cô vốn đang muốn đi qua chỗ Thẩm Mộ Quân lấy, nhưng nghĩ đến nụ hôn của Thẩm Mộ Quân trước khi đi, đột nhiên không có tiền đồ mà đỏ mặt.
Cô mới không ngốc đâu, hiện tại cô qua tìm Thẩm Mộ Quân, còn không phải là là đưa cừu con vào ổ sói?
Tuy Lý Khanh Khanh cũng không nghĩ cô là cừu, nhưng tưởng tượng đến đôi mắt đen kịt của Thẩm Mộ Quân, cô nhịn không được sờ sờ cổ áo.
Lý Khanh Khanh cuối cùng cũng không đi tìm Thẩm Mộ Quân, mà lấy cái chăn ban nãy bọc Thẩm Gia Hảo ra, buộc lại cho nó một cái váy ngủ phong cách khác lạ.
Lần đầu tiên “mặc váy”, Thẩm Gia Hảo thập phần ngượng ngùng nhìn nhìn cái đồ trên người, sau đó căng mặt nhỏ nhìn Lý Khanh Khanh nói: “Nương, con...... Con không mặc váy đâu, nương, nương mặc váy đi.”
Lý Khanh Khanh giúp nó sửa sửa “quần áo”, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đây không phải váy, cái này kêu là áo ngủ, áo ngủ đều là thế này.”
Cô vừa nói hươu nói vượn như vậy, vừa đứng dậy thổi tắt trản đèn dầu treo một bên. Ấu đó, trong phòng liền vang lên khúc hát ru câu được câu không.
Ngày kế, Lý Khanh Khanh lẫn hai đứa nhỏ đều ngủ luôn đến giữa trưa mới dậy. Khác biệt với ba kẻ lười này, sáng sớm nay Thẩm Mộ Quân đã cùng Tôn Diệu Thành đi ra ngoài chạy bộ.
Trên đường chạy bộ, hai người còn gặp được Tiểu Tống cùng với mấy đứa nhỏ buổi sáng đi hái rau dạo. Mấy đứa nhóc này ngày thường sùng bái nhất là quân nhân, sau khi biết Tôn Diệu Thành cùng Tiểu Tống là quân nhân, cả đám liền hí hửng đi theo phía sau bọn họ.
Sáng nay Tôn Diệu Thành vì đêm qua say rượu, nên thức dậy tâm tình vẫn luôn không tốt. Đặc biệt là khi hắn phát hiện trên cái giường mình ngủ kia, ngay cả một tấm chăn mỏng cũng không có. Tôn Diệu Thành thiếu chút nữa liền kéo Thẩm Mộ Quân đi ra ngoài đánh một trận, nhưng sau đó hắn lại niệm tình chân Thẩm Mộ Quân mới khỏi, chỉ đen mặt như đáy nồi, hung hăng đẩy Thẩm Mộ Quân một phen.
Thẩm Mộ Quân đã rời khỏi quân đội nhiều năm, sau này hắn lại còn bị trọng thương như vậy, theo lý mà nói, thì thân thể hắn trên tất cả phương diện đều hoàn toàn không thể so sánh với trước kia.
Nhưng mà khi Tôn Diệu Thành giơ tay đẩy hắn một cái rồi, liền phát hiện thân thể Thẩm Mộ Quân không thích hợp. Hắn theo bản năng muốn đưa tay sờ sờ, bị Thẩm Mộ Quân đầy mặt ghét bỏ né tránh.
Thẩm Mộ Quân duỗi tay sờ sờ cơ bụng của mình, mấy thứ này đều gần đây hắn vất vả luyện tập mới có lại. Hắn nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tôn Diệu Thành một cái, sau đó mặt không đỏ tâm không nhảy nói: “Chỉ có vợ tôi mới có thể sờ, một lão già cục mịch như anh tránh tôi xa một chút.”
Tôn Diệu Thành nghe vậy cảm thấy có hơi ê răng, bất quá hắn vẫn nhịn không được tò mò hỏi: “Thân thể cậu sao được thế này vậy? Lúc trước khi làm kiểm tra, tôi đã cảm thấy năng lực khôi phục của cậu thật có điểm kỳ quái. Thằng nhãi này nói nhanh lên, có phải cậu có cái bí phương độc môn gì hay không?”
Thân là những người bạn đã thân đến không còn có thể thân hơn, Thẩm Mộ Quân cũng biết thay đổi của mình không giấu được hắn. Bất quá lúc này bên cạnh bọn họ đều người là người, hắn cũng không diện nói gì ở chỗ này.
Thẩm Mộ Quân nói: “Chờ trở về rồi nói.”
Hắn nói xong, liền dẫn đầu chạy về hướng phía trước. Tôn Diệu Thành thấy thế quét mắt nhìn chung quanh một cái, tuy trong lòng hắn tò mò khó chịu, vẫn lạnh mặt chạy theo lên phía trước.
Mấy đứa nhỏ phía sau thấy thế, lập tức như trùng theo đuôi mà chạy nhanh theo. Tôn Diệu Thành bị bọn nó quấn lấy có hơi phiền, liền lấy thái độ tàn nhẫn nghiêm khắc như đối với lính thủ hạ ra.
Vốn dĩ Tiểu Tống còn lo Tôn Diệu Thành quá nghiêm khắc, sẽ dọa đám trẻ con không hiểu chuyện này khóc lên mất. Kết quả làm Tiểu Tống thập phần kinh ngạc chính là bọn nó không chỉ không có bị dọa phát khóc mà càng thập phần sùng bái Tôn Diệu Thành.
Đặc biệt là mấy đứa nhóc tương đối cứng đầu trong thôn, lúc này đối mặt Tôn Diệu Thành miễn bàn có bao nhiêu nghe lời, bảo bọn nó nâng chân phải, bọn nó tuyệt đối không dám nâng chân trái.
Lúc sau, một đám nhóc chạy theo ba người bọn họ tới tới lui lui, chạy vòng quanh thôn Hòa Sơn hết năm vòng. Trong lúc đó, có mấy đứa bé tuổi tương đối nhỏ nên thể lực không đủ, nửa đường phải bỏ cuộc. Mấy thằng bé nhìn theo đại đội chạy bộ chạy xa, tức giận đến vừa mếu máo khóc vừa kêu réo.
Mấy người lớn đang đi trên đường thấy thế, vốn dĩ cho rằng bọn nó bị ai bắt nạt, nhưng sau khi hỏi rõ nguyên nhân, ai cũng nhịn không được buồn cười một trận.
Chuyện Thẩm Mộ Quân, Tôn Diệu Thành dẫn theo đám nhỏ chạy bộ, tới giữa trưa liền truyền ra khắp trong thôn.
Lúc trước, chuyện Trần Đại Hách xách theo lễ vật, đem ba thằng con nhà hắn giao cho Thẩm Mộ Quân huấn luyện, trong thôn Hòa Sơn có không ít người đều biết. Lúc ấy cũng có không ít người hạ quyết tâm, chờ đến khi nhà Thẩm Mộ Quân xây xong, cũng đem con nhà mình đưa lại đây.
Nhưng mà sau đó thì mọi người đều bận rộn, cho nên liền quên bẵng mất chuyện này. Hiện giờ thấy một đám khỉ quậy bị Thẩm Mộ Quân bọn họ huấn luyện ngoan ngoãn như vậy, một số ít người tương đối nhìn xa lại nhịn không được bắt đầu đánh chủ ý lên Thẩm Mộ Quân lần nữa.
Thẩm Mộ Quân là ai chứ, không chỉ có từng học đại học, còn từng làm quan trong quân đội nha. Sau này xuất ngũ rồi, cũng vào nhà xưởng làm, nghe nói còn làm ngành nghề đặc thù gì đó.
Hơn nữa mấy người bạn kia của Thẩm Mộ Quân, người này còn bản lĩnh hơn người kia. Nếu như con cái nhà bọn họ có thể thân thiết với Thẩm Mộ Quân, ít nhất cũng có thể vớt được cái công tác công nhân, vậy cuộc sống càng thoải mái hơn cả ngày cắm mặt vào đất như bọn họ nhiều.
Trong lúc từng nhà bọn họ đang thầm gõ bàn tính cạch cạch, thì Thẩm Mộ Quân đang cùng Tôn Diệu Thành đi về hướng trên núi. Tôn Diệu Thành hiếm khi có được thời gian nhàn rỗi, Thẩm Mộ Quân muốn lên núi tìm cho hắn thú hoang nào đó để nếm thử món mới.
Tôn Diệu Thành không bảo Tiểu Tống, dọc đường đi chỉ trầm mặc đi theo Thẩm Mộ Quân về hướng lên núi. Chờ đến hai người đi đến một nơi không có ai, Tôn Diệu Thành luôn không nói gì lúc này mới mở miệng: “Nói đi, rốt cuộc cậu giấu diếm tôi bao nhiêu chuyện rồi?”
Thẩm Mộ Quân không muốn khai ra chuyện của Lý Khanh Khanh, cũng không muốn vậy gạt Tôn Diệu Thành như vậy, hắn chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ nhìn Tôn Diệu Thành nói: “Khi em bị trọng thương không dậy nổi, con bé Hương Hương ngốc nhà em chạy loạn trên núi, nhìn lầm một loại cỏ thành thảo dược, mang về đút cho em.”
Tôn Diệu Thành nghe vậy, đôi mắt hơi hơi mị một chút, theo bản năng dò hỏi: “Là loại cỏ nào vậy? Loại nào lại có thể có năng lực cải tử hoàn sinh chứ?”
Thẩm Mộ Quân lấy từ trong trong túi ra một cái bình nhỏ, trong cái bình bé xíu này chỉ có duy nhất một cọng linh thực. Cọng này là Lý Khanh Khanh cho hắn, vì phòng ngừa dị năng hắn xuất hiện vấn đề, dùng để để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Trong thời mạt thế kia, những dị năng giả hệ tinh thần như Thẩm Mộ Quân đều rất mạnh mẽ. Nhưng cái giá để trả cho chuyện đó, là dị năng của bọn họ cũng phức tạp hơn người khác nhiều, rất dễ phát sinh tình huống mất khống chế rồi tự nổ.
Tôn Diệu Thành duỗi tay nhận cái cái chai kia, hắn thập phần nghiêm túc nhìn hồi lâu, cũng không nhìn ra có chỗ nào đặc biệt. Hắn thật sự không có biện pháp liên tưởng cái cọng “cỏ” nhìn chả khác bình thường bao nhiêu này với những linh đan diệu dược chỉ có trong truyền thuyết.
Kỳ thật Tôn Diệu Thành không biết, mấy thứ linh thực này của Lý Khanh Khanh là được tạo nên dựa theo hình dáng của loại cỏ bình thường nhất. Lúc trước bọn họ vì bảo hộ linh thực, có thể nói tiêu phí rất nhiều tinh lực cùng nhân lực. Để tránh cho linh thực rơi vào tay người khác, những dị năng giả hệ thực vật phát minh ra nó mới cố ý làm cho nó có hình dáng giống như cọng cỏ tầm thường.