Xuyên Thành Cô Vợ Cực Phẩm Thập Niên 70

Chương 91: Chương 91




Thẩm Gia Hảo bò qua trên người Thẩm Mộ Quân, không cẩn thận một đầu gối thúc vào trong ngực Lý Khanh Khanh, Lý Khanh Khanh tức khắc đau đến hít hà một hơi.

Thẩm Mộ Quân thấy thế hoảng sợ, vội nhấc Thẩm Gia Hảo bỏ vào trong lòng ngực mình, đầy mặt lo lắng nhìn Lý Khanh Khanh nói: “Nó đá trúng chỗ nào của em rồi hả? Đau lắm hả?”

Khi Thẩm Gia Hảo nghe được Thẩm Mộ Quân nói, vội quay mặt nhìn về tới Lý Khanh Khanh bên kia nhìn qua đi, liền thấy khuôn mặt Lý Khanh Khanh hơi chút nhăn nhó, Thẩm Gia Hảo lập tức ý thức được mình phạm sai lầm, thằng bé liền không nhịn được khóc oà lên.

Tính cách Thẩm Gia Hảo vốn dĩ đã tương đối hướng nội và mẫn cảm, cũng mới trong khoảng thời gian gần đây mới chậm rãi cởi mở hơn. Đứa bé như vậy vốn dĩ rất hiền lành rụt rè, cũng sẽ không muốn chủ động thương tổn bất luận ai, huống chi người đó lại là người mẹ ruột mà nó thích nhất. Cho nên khi xảy ra chuyện, nó mới bị dọa đến hoang mang lo sợ khóc lớn lên như vậy.

Thẩm Nhạc Hương ngồi kế bên cũng bị dọa, nó vừa lo lắng không biết Lý Khanh Khanh bị làm sao, vừa đau lòng Thẩm Gia Hảo đang ngồi khóc rấm rứt. Thẩm Nhạc Hương vội ôm lấy em trai đang cắn ngón tay khóc thút thít, sau đó nghiêng đầu đầy mặt quan tâm hỏi: “Nương, nương có chỗ nào không thoải mái vậy? Có nên đi bệnh viện xem một chút không?”

Lý Khanh Khanh nghiêng người ấn ấn lên chỗ ngực mình bị huých phải, thấy hai đứa nhỏ đều đang sợ hãi, vội nhỏ giọng an ủi bọn nó: “Nương không có việc gì, chỉ là không cẩn thận bị huých trúng thôi. Nhưng mà sau này Gia Hảo không được làm thế nữa nha con, bởi vì như vậy sẽ dễ đụng trúng người khác.”

Thẩm Gia Hảo nghe vậy, đôi mắt long lanh rướm nước mắt nhìn cô, hiển nhiên có hơi không tin lời Lý Khanh Khanh nói. Lý Khanh Khanh nhìn nó cười một cái, lúc này Thẩm Gia Hảo mới không tiếp tục khóc nữa.

Thẩm Mộ Quân nhìn mặt Lý Khanh Khanh, có chút không xác định nhỏ giọng hỏi: “Thật sự không có việc gì sao?”

Lúc này trong lòng Lý Khanh Khanh rất xấu hổ, tuy rằng vẫn còn hơi đau nhưng ngại không dám biểu hiện ra ngoài. Nhưng mà cho dù cô có cố giữ thế nào, Thẩm Mộ Quân vẫn có thể nhận ra cô có điều khác thường.

Chờ đến khi xe bus tới huyện thành, Thẩm Mộ Quân liền muốn tìm một chỗ không ai, cẩn thận dò hỏi tình huống thân thể Lý Khanh Khanh một chút. Nhưng ngay khi cả nhà đang đi xuống xe, thì Lâm Khúc Du nãy giờ vẫn luôn yên lặng bỗng nhiên đẩy Lý Khanh Khanh một cái. Lý Khanh Khanh hụt chân thiếu chút nữa té ngã, vẫn là Thẩm Mộ Quân phản ứng nhanh ôm chặt lấy cô.

Thẩm Mộ Quân một tay vòng lấy eo Lý Khanh Khanh, nhấc cả người cô Lý Khanh Khanh lên. Một tay khác của hắn còn đang bế Thẩm Gia Hảo, Thẩm Gia Hảo đầy mặt phẫn nộ nhìn Lâm Khúc Du nói; “Cô...... cô, cô đẩy nương con.”

Lâm Khúc Du đứng trên xe cười lạnh nói: “Con mắt nào của mày thấy tao đẩy, rõ ràng chính bản thân cô ta đi mà không nhìn đường thôi.”

Nói xong, Lâm Khúc Du liền muốn bước chân xuống xe, nhưng vừa mới giơ chân ra, đã bị người phía sau đẩy xuống dưới một phen.

Thẩm Mộ Quân thấy thế vội ôm vợ và con né tránh, cứ như vậy nhìn Lâm Khúc Du giạng thẳng chân té sấp xuống. Tiếng Lâm Khúc Du kêu la thất thanh làm Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo sợ tới mức đều bịt tai mình lại.

Người ra tay đẩy người chính là cậu thanh niên lên xe sớm nhất kia, bởi vì nãy giờ hắn hoàn toàn không cho chút cảm giác tồn tại nào, cho nên mọi người đều không chú ý tới hắn.

Lúc này Lý Khanh Khanh mới quay đầu xem qua, liền thấy là một cậu thanh niên trẻ sắc mặt trắng bệch, mắt cũng tròng trắng nhiều hơn tròng đen, lại nhìn rất vô thần. Trên người cậu ta đều lộ ra một hơi thở thực tang thương.

Thẩm Mộ Quân vừa nhấc mắt lên, liền thấy trên người đối phương bốc ra một màn sương mù màu tím đến gần chuyển thành đen, màn sương mù ki mang theo áp lực cùng thống khổ nồng nặc. Thẩm Mộ Quân nhịn không được hơi hơi nhíu mày, trong đôi mắt đen hiện lên một mạt kinh ngạc.

Tài xế xe bus thấy Lâm Khúc Du bị ngã sấp mặt, tuy hắn cũng không thích cái cô gái trẻ này, nhưng thấy cô ta bộ dáng cũng quá thê thê thảm thảm rồi, nên nhịn không được xuống xe đỡ người lên.

Lâm Khúc Du được chú tài xế đỡ dậy, thật vất vả mới đứng lên khỏi mặt đất. Lúc này trên đùi cô ta thật đau muốn chết, sắc mặt một hồi xanh một hồi tím, thoạt nhìn buồn cười nói không nên lời.

Lâm Khúc Du chỉ vào cậu thanh niên kia nói: “Cái, cái thằng này, mày điên rồi sao? Sao lại tuỳ tiện đẩy người như thế?”

Tiểu tử nghe vậy, liền ngước đôi mắt cá chết lên, tròng mắt chậm rãi chuyển động một chút, sau đó trả lại nguyên câu ban nãy Lâm Khúc Du mới vừa nói xong cho cô ta. “À, con mắt nào của cô thấy tôi đẩy, rõ ràng chính bản thân cô đi mà không nhìn đường thôi.”

Khi nói lời này, cậu ta cũng liền từ trên xe đi xuống, Lâm Khúc Du nghe vậy tức khắc tức giận đến muốn nhào đến bắt lấy hắn, muốn đem người này đưa đến Cục Công An, cô ta muốn đưa hắn vào ngục giam ngồi cho biết sợ là gì.

Nhưng trước khi Lâm Khúc Du đụng tới cậu thanh niên kia, hắn đã trở tay bắt lấy cánh tay Lâm Khúc Du. Hắn thoạt nhìn rõ ràng gầy yếu, nhưng lại có thể nhẹ nhàng xách một cái liền nhấc Lâm Khúc Du lên.

Lâm Khúc Du tức khắc lớn tiếng hét lên, “Aaa, đồ điên!! Mau buông tao ra!! Bớ người ta, chơi lưu manh!!”

Tài xế thấy thế, muốn tiến lên kéo hai người ra, lại bị ánh mắt của cậu thanh niên kia doạ cho lùi lại một bước.

Lúc này chung quanh có không ít người nhìn về phía bên này, mấy tình huống công nhiên “bắt nạt” một cô gái như thế này, rất nhiều người đều là lần đầu tiên thấy được. Có một ít người đàn ông thấy thế, nhịn không được muốn lại đây can ngăn.

Cậu thanh niên kia quét mắt nhìn chung quanh một cái, sau đó kề sát tai Lâm Khúc Du báo một cái tên, rồi nói tiếp:“ Anh trai cô không phải rất có bản lĩnh sao? Động một chút liền sa thải người khác gì đó. Bảo anh trai cô đến đây tìm tôi, đến lúc đó nhìn xem trong chúng ta ai tìm ai phiền toái?”

Khi Lâm Khúc Du nghe được cái tên kia, khuôn mặt tức khắc liền trắng bệch. Cô ta hoàn toàn không dự đoán được người này lại là người Khổng gia, tưởng tượng đến mình đắc tội cái dạng người gì, trong lòng Lâm Khúc Du liền nhịn không được nghĩ lại mà sợ.

Lúc này, bên cạnh có một bác gái nhiệt tâm hỏi Lâm Khúc Du: “Cô gái, cô không sao chứ? Có không cần bác gái giúp cô tìm người nhà lại đây không?”

Lâm Khúc Du nghe vậy hoảng sợ, cô ta vội hướng tới bác gái kia lắc lắc đầu nói: “Không có gì!! Là...... Chúng tôi chỉ là hiểu lầm nhỏ, hiểu lầm nhỏ mà thôi.”

Bác gái nhìn cậu thanh niên kia liếc mắt một cái, lại nhìn nhìn Lâm Khúc Du đầy mặt chột dạ, liền dẫn cháu nhà mình xoay người rời đi.

Cậu thanh niên trẻ khinh miệt cười một chút, liền buông cánh tay Lâm Khúc Du ra rồi xoay người đi. Chờ đến khi thân ảnh hắn càng lúc càng xa, Lâm Khúc Du mới rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, sau đó một mông ngồi xuống trên mặt đất lạnh băng.

Lâm Khúc Du bị như thế nào, Lý Khanh Khanh không thèm để ý một chút, cô chỉ có hơi chú ý đến cậu thanh niên ban nãy mà thôi. Khi cậu ta báo gia môn cho Lâm Khúc Du, tuy rằng thanh âm đã cố tình hạ rất thấp, nhưng là Lý Khanh Khanh cùng Thẩm Mộ Quân không phải người thường, cho nên hai người đều nghe rõ ràng.

Khổng Nhạc Dương? Lý Khanh Khanh nghiêm túc hồi tưởng lại nội dung tiểu thuyết một chút, cô không nhớ rõ trong tiểu thuyết có người nào tên như vậy nha

Thẩm Mộ Quân thấy vẻ mặt Lý Khanh Khanh nghi hoặc khó hiểu, liền nhỏ giọng thì thầm bên lỗ tai cô, nói: “Khổng Nhạc Dương, không biết có phải là cái Khổng gia mà anh đang nghĩ hay không?”

Lý Khanh Khanh nghe vậy theo bản năng ngẩng đầu, lại quên mất Thẩm Mộ Quân đang kề sát miệng vào bên tai cô, cô vừa nhấc đầu lên liền đưa lỗ tai dính vào môi Thẩm Mộ Quân. Thẩm Mộ Quân thấy thế cười khẽ một tiếng, sau đó thập phần tự nhiên hôn một cái chụt lên vành tai cô.

Lý Khanh Khanh cảm giác được ấm áp trên vành tai, cổ tức khắc liền đỏ ửng lên. Cô không được tự nhiên giãy ra khỏi lòng ngực Thẩm Mộ Quân đi xuống đất, sau đó kéo khoảng cách giữa hai người ra.

Cô tằng hắng giọng một chút, nói: “Cái Khổng gia gì?”

Thẩm Mộ Quân nhìn Lâm Khúc Du liếc mắt một cái, thấy không tiện nói nhiều trước mặt người ngoài, liền mở miệng nói: “Đi, anh dẫn em qua ký túc xá của anh, đến lúc đó anh nói cho em nghe.”

Tuy phần lớn thời gian Thẩm Mộ Quân đều về nhà ở, nhưng nhà xưởng vẫn phân cho hắn một phòng ký túc xá hai gian nhỏ. Bởi vì cũng có khi Thẩm Mộ Quân ngẫu nhiên tăng ca, hoặc là khi không tiện trở về nhà, hắn cũng phải ngủ lại huyện thành.

Rất nhiều công nhân được phân phòng ký túc xá giống như Thẩm Mộ Quân vậy, đều sẽ dẫn theo vợ con trong nhà đến ở cùng. Thẩm Mộ Quân kỳ thật cũng muốn đón Lý Khanh Khanh cùng hai đứa nhỏ lên ở, nhưng hắn cảm thấy phòng ký túc xá chỉ có hai gian nhỏ hẹp, nếu Lý Khanh Khanh và hai con dọn lại đây nhất định sẽ không quen, cho nên vẫn luôn không đề cập đến chuyện này.

Vì không để trong lòng Lý Khanh Khanh nghĩ nhiều, trên đường đi đến ký túc xá, Thẩm Mộ Quân liền giải thích cho cô nghe, nhưng Lý Khanh Khanh đương nhiên đã sớm đoán được. Lúc trước cô chưa từng hỏi Thẩm Mộ Quân, chính là do biết phòng ký túc xá của Thẩm Mộ Quân ở không tiện lắm.

Lý Khanh Khanh cảm thấy ký túc xá nhỏ như vậy, nếu cả gia đình cô chen chúc vào ở, nhất định sẽ thập phần bó tay bó chân. Chi bằng chờ đến khi cô cùng Thẩm Mộ Quân kiếm đủ tiền, về sau mua một căn nhà tương đối rộng rãi ở huyện thành, đến lúc đó lại dọn vào trong thành cũng không muộn.

Chờ tới khi đến phòng ký túc xá của Thẩm Mộ Quân rồi, Lý Khanh Khanh mới biết được căn phòng này nhỏ đến dường nào. Cô nhìn lối đi vào ký túc xá nhỏ hẹp trước mắt, lại còn đang chất đầy đồ đạc linh tinh của các hộ gia đình, nhịn không được cảm khái nơi này điều kiện sinh hoạt thật kém.

Ở tầm tuổi như Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo vậy, chúng nó đều thích chạy chơi khắp nơi. Nếu như cả nhà bọn họ dọn tới nơi này, hai đứa nhỏ cũng sẽ không có chỗ mà chơi đùa.

Thẩm Mộ Quân dẫn cả nhà vào phòng ký túc xá, đó là một căn phòng hai gian rất nhỏ hẹp, trong một gian có bày một chiếc giường cùng một cái bàn, một khác gian là phòng bếp cùng phòng khách kết hợp. Căn phòng này không có toilet, muốn đi WC đều phải đến cuối hành lang, nơi đó có một cái nhà vệ sinh công cộng chẳng phân biệt nam nữ.

Tuy chỗ này nhỏ một chút, nhưng Thẩm Mộ Quân thu dọn rất sạch sẽ, trên giường, chăn cũng xếp chỉnh chỉnh tề tề.

Thẩm Mộ Quân bảo Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo ở phòng ngủ chơi, liền kéo Lý Khanh Khanh xoay người ra khỏi phòng ngủ. Lý Khanh Khanh mơ mơ màng màng bị kéo ra ngoài, liền nghe thấy Thẩm Mộ Quân lo lắng hỏi: “Lúc nãy trên xe bus, có phải Gia Hảo nó đá trúng chỗ huyệt nào của em rồi không? Em đau ở đâu vậy?”

Trong ấn tượng của Thẩm Mộ Quân, Lý Khanh Khanh là một người không sợ đau. Trước kia hắn từng thấy Lý Khanh Khanh bị đứt một đường dài trên bàn tay, vậy mà cô còn có thể mặt vô biểu tình tiếp tục bận rộn. Tưởng tượng đến hôm nay trên xe bus, khi xảy ra chuyện, sắc mặt Lý Khanh Khanh đột nhiên trắng bệch xuống, trong lòng Thẩm Mộ Quân liền nhịn không được nhói đau một trận.

Lý Khanh Khanh lúc này mới hiểu ra, Thẩm Mộ Quân dẫn bọn họ tới ký túc xá của hắn không phải vì muốn cho bọn họ tới nơi này tham quan, mà là sự kiện xảy ra trên xe bus ban nãy.

Trong lòng Lý Khanh Khanh có hơi quẫn bách lại có chút cảm động, cô không nghĩ tới Thẩm Mộ Quân lại để ý cô như vậy.

Thẩm Mộ Quân thấy Lý Khanh Khanh ngơ ngác không nói lời nào, liền muốn vươn tay tới cởi nút áo trên người Lý Khanh Khanh. Lý Khanh Khanh thấy thế vội ngăn tay hắn lại, sau đó trên mặt hiện lên một mạt xấu hổ, nói: “Thật sự không có việc gì, chỉ là lúc ấy đột nhiên đá trúng..., cho nên...... Có hơi đau mà thôi.”

Lý Khanh Khanh cùng Thẩm Mộ Quân cũng xem như mới vừa trở thành vợ chồng, cô vẫn còn ngại không dám nói mấy lời quá mức thân mật. Hơn nữa sở dĩ cô lại cảm thấy đau, kỳ thật còn có nguyên nhân là tại Thẩm Mộ Quân.

Thẩm Mộ Quân nhìn Lý Khanh Khanh ấp úng, lại nghĩ đến vị trí tay Lý Khanh Khanh ấn ấn khi ngồi trên xe bus, lúc này cũng hậu tri hậu giác hiểu ra một chút.

Thẩm Mộ Quân tự thấy là da mặt hắn rất dày, chính lúc này cũng nhịn không được có hơi xấu hổ. Hắn nghĩ đến chuyện mình mới làm đêm qua, trên gương mặt tuấn tú hiện lên một mạt đỏ ửng mất tự nhiên. Hắn cẩn thận nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ, duỗi tay ôm lấy Lý Khanh Khanh, nhỏ giọng hỏi: “Thật ra là tại anh sao?”

Lý Khanh Khanh đỏ mặt, có hơi xù lông nói: “Cái gì mà tại anh? Đi đi!”

Thẩm Mộ Quân thấy Lý Khanh Khanh định xoay người đi, vội dùng sức ôm chặt người trong lòng ngực, sau đó liền hôn lên trán Lý Khanh Khanh một cái.

Ngay khi Thẩm Mộ Quân tiếp tục hôn đi xuống, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra. Hai vợ chồng trẻ vốn đang tình tứ ôm nhau, tức khắc sợ tới mức như bị điện giật, nháy mắt, hai người liền tách nhau ra hơn ba bốn mét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.