Đêm khuya, trong căn phòng sang trọng.
Tô Nhã Nhã cảm giác cả đầu ong ong, hoàn toàn không rõ rằng mình đang ở đâu.
Đêm qua các bạn học cùng tụ hội, cô đã mấy năm không gặp bọn họ nên rất cao hứng, cơm nước xong lại tiếp tục chuyển tới KTV, lớp trưởng triệu tập mọi người chơi trò chơi, vận khí của cô không tốt, thua vài ván nên bị phạt uống năm sáu ly rượu.
Chỉ vài chén rượu xuống bụng, cô liền ngà ngà say, cả người đầu óc choáng váng hoa mắt, tầm mắt mơ hồ, người đối diện cũng thấy không rõ, cuối cùng là nghiêng ngả ghé vào sofa ở KTV mà ngủ.
Trong lúc mơ mơ màng màng cô có cảm giác cơ thể mình bị người ta lật tới lật lui, đè ép thành nhiều kiểu, toàn thân giống như là bị xe lu cán qua, đến xương cốt cũng tan thành từng mảnh, mở miệng giống như cá chết khát, tiếng cầu cứu mỏng mảnh bị nghẹn ở cổ họng nóng bỏng, trong đầu chợt xuất hiện một luồng sáng, sau đó cái gì cô cũng không biết.
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, bên tai truyền đến tiếng nước chảy ào ào xôn xao, Tô Nhã Nhã cả người bực bội, trong lòng tức đến không chịu được, ai mới sáng sớm đã bật nước to tiếng như vậy, “nhiễu người thanh mộng” – quấy phá người đang ngủ là không có đạo đức!
Hiệu quả cách âm của cái phòng cho thuê này thật sự quá kém. Tiếng mở nước của phòng bên cạnh còn có thể nghe được thì mỗi đêm đến tiết mục thiếu nhi không thể xem thì có thể nghe rõ đến mức nào. Thật là quá mức không ổn, cô phải nhanh chóng chuyển chỗ ở mới được.
Nhưng mà chuyển nhà thì phải cần rất nhiều tiền. Cô hiện tại chính là một chữ “nghèo” to tướng! Tô Nhã Nhã trong lòng bực bội, nhắm mắt lại ôm chăn ở trên giường lăn lộn mấy cái.
Lúc này, âm thanh nước chảy “nhiễu người thanh mộng” cũng ngừng lại.
Hô, cô nhắm mắt lại phun ra một hơi, trong lòng tính toán ôm chăn tiếp tục ngủ.
Mà ngay lúc này, đại não hỗn độn của cô mới có chút phản ứng lại. Hình như là có gì đó không thích hợp ở đây.
Tô Nhã Nhã hồi tưởng một chút, cô hình như vừa mới ở trên giường lăn vài cái, nhưng tại sao lại không rơi xuống đất? Trong trí nhớ của cô, giường nhà cô không có lớn như vậy nha!
Cô bỗng chốc mở to mắt, đập vào chính là một căn phòng xa hoa lạ hoắc, đã to rộng còn trang hoàng đến thập phần tinh mỹ, trong phòng cũng bài trí rất thời thượng, so với phòng trọ nhỏ không đến hai mươi mét vuông của cô thì ở đây phải to hơn gấp đôi, nhìn đồ dùng gia dụng là biết là ở cấp bậc nào, điển hình là ở góc tường bày biện cái sofa hình cung bọc da nằm được một người của hãng CarlHansen&Son Đan Mạch phải mất vài vạn, Tô Nhã Nhã bị sự tình trước mắt dọa sợ đến ngây người.
Cô đây là đang nằm mơ sao?
Tô Nhã Nhã cả người choáng váng, vẻ mặt mơ màng mà quan sát mọi thứ trước mặt, ngay cả chăn bọc trên người rơi xuống cô cũng không biết.
Thẩm Tu Tề bên hông bọc khăn tắm màu trắng từ trong phòng tắm đi ra, vừa nhấc mắt đã thấy Tô Nhã Nhã vẻ mặt ngốc manh ngồi trên giường, đỉnh đầu có hai chòm tóc nhếch lên lộ vẻ nghịch ngợm mà ngốc ngếch, hai mắt ngây thơ mở to, cánh môi hồng nhuận như hoa anh đào hơi mở ra, thập phần mê người.
Giữa bộ dáng hồn nhiên lại lộ ra nét vũ mị cùng gợi cảm, giống như một đóa hoa diễm lệ đang nở rộ, nhưng bộ dạng lại mơ màng, ngốc nghếch nhưng đáng yêu như đang hỏi “Tôi là ai? Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây?”
Thẩm Tu Tề nhìn bộ dạng dụ hoặc mê người của cô giống như bị sét đánh trúng, chỉ cảm thấy trong lòng một trận rung động, cổ họng hơi khô nóng, hầu kết lăn lộn trên dưới một chút.
Từ trước đến giờ Thẩm Tu Tề không phải là kiểu người để chính mình phải chịu ủy khuất, anh hơi cong khoé môi, bước chân dài hướng tới chỗ Tô Nhã Nhã còn đang mông lung.
Giờ phút này Tô Nhã Nhã đích thị là vừa mơ màng vừa khiếp sợ.
Cô không thể nào tưởng tượng nỗi, bản thân cùng lắm chỉ là tham gia buổi tụ họp của bạn học, vui vẻ uống chút rượu nên mơ màng ngủ một giấc, như thế nào mở mắt ra đã ở trong căn phòng xa lạ, còn ngủ trên cái giường lớn như vậy?
Giờ phút này đại não Tô Nhã Nhã không thể tiêu hóa hết sự tình này, hoàn toàn rơi vào trạng thái chết máy.
Mà trong thời điểm đại não của cô chết máy, một con báo hình người đã tới gần cô thỏ còn đang ngốc nghếch.
“Á......” Con báo hình người Thẩm Tu Tề chỉ mất vài bước tới gần, duỗi tay ôm lấy cổ Tô Nhã Nhã cổ, cúi đầu hôn lên cánh môi cô.
Đầu Tô Nhã Nhã bỗng nhiên “choang” một cái, chỉ trong một thoáng rất nhiều ký ức không thuộc về cô như thủy triều cuồn cuộn chảy vào trong đầu, lượng lớn ký ức như mưa rền gió dữ đem cô bao phủ, khiến Tô Nhã Nhã trong lúc nhất thời không thể thừa nhận nhiều ký ức xâm nhập như vậy, trong óc “ong” một tiếng, cô trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Chờ khi tỉnh lại, trong phòng chỉ còn Tô Nhã Nhã, con báo hình người Thẩm Tu Tề đã không còn nữa.
Gió nhẹ từ cửa sổ sát đất trong suốt thổi vào, tấm rèm màu xanh biển ở trong gió nhẹ nhàng bay, Tô Nhã Nhã ôm chăn ở trên giường trở mình, mắt nhìn tấm rèm đang đong đưa, chậm rãi sắp xếp lại khối lượng lớn ký ức không thuộc về cô, dần dần hiểu rõ đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra.
Nguyên lai là đêm qua sau khi cô uống say, ghé vào sofa ở KTV rồi ngủ say, trong lúc ngủ mơ không hiểu sao mà xuyên sách, xuyên vào một quyển tiểu thuyết tên là 《 vợ nhỏ mềm ngọt của tổng tài 》 là một quyển tổng tài văn cẩu huyết.
Mà quyển tiểu thuyết cẩu huyết này cô xem vào buổi tốt trước một ngày bị xuyên qua.
Lúc ấy cô nằm trên giường, nhàm chán lướt app Tấn Giang, ngón tay vô tình nhấn vào một quyển sách, vừa nhìn thấy tên truyện là 《vợ nhỏ mềm ngọt của tổng tài》 cô còn cười ha hả, nghĩ thầm thời đại này đặt tên truyện như vậy còn có người đọc sao!
Nhìn xuống chút nữa qua văn án, a, cư nhiên lại có cái vai phụ cùng tên với cô, đều là Tô Nhã Nhã nhưng trong sách là nữ phụ ác độc, một vai ác pháo hôi!
Lúc ấy cũng không biết là xuất phát từ cái gì, trong lòng Tô Nhã Nhã xuất hiện cảm giác hiếu kỳ quỷ dị, click mở.
Trong sách, Tô Nhã Nhã là vợ trước của tổng tài bá đạo – cũng là nam chủ của quyển sách – Thẩm Tu Tề, cô cùng nữ chủ An Ngữ Đồng lớn lên có bảy tám phần tương tự. An Ngữ Đồng vì ước mơ âm nhạc nên xuất ngoại đào tạo sâu, tổng tài bá đạo nam chủ Thẩm Tu Tề theo đuổi bạch nguyệt quang nữ chủ An Ngữ Đồng mà không được, vừa mất mát thương tâm lại vừa cô đơn, đúng lúc lại gặp hotgirl mạng – Tô Nhã Nhã. Xuất phát từ việc tìm thế thân để bù đắp hư không trong lòng, nam chủ điên cuồng theo đuổi Tô Nhã Nhã. Tiểu bạch thỏ mới ra trường như Tô Nhã Nhã làm sao có thể chống cự được viên đạn bọc đường của tổng tài bá đạo Thẩm Tu Tề. Tô Nhã Nhã rất nhanh liền rơi vào tay Thẩm Tu Tề.
Mà đúng lúc này, ông của Thẩm Tu Tề bệnh nặng, lập một phần di chúc, yêu cầu trước năm 30 tuổi, Thẩm Tu Tề phải kết hôn, mới có thể kế thừa di sản chục tỷ của ông. Thẩm Tu Tề tự nhiên mà tìm Tô Nhã Nhã, đưa ra hiệp ước kết hôn.
Lúc ấy Tô Nhã Nhã vẫn đang chìm sâu trong ôn nhu sủng ái, làm sao có thể nghĩ đến việc cự tuyệt, chỉ nghĩ rằng có thể gả cho Thẩm Tu Tề thật tốt, hiệp ước hay không không quan trọng, phi thường cao hứng mà gật đầu đáp ứng.
Bởi vì ông Thẩm còn bệnh, hai người không có làm tiệc cưới, chỉ đi cục dân chính đăng kí kết hôn, Thẩm Tu Tề cũng thuận lợi kế thừa di sản chục tỷ.
Kế thừa xong di sản chục tỷ, Thẩm Tu Tề cũng không bạc đãi người vợ đã giúp hắn. Chỉ cần yêu cầu của Tô Nhã Nhã không quá phận, Thẩm Tu Tề đều sẽ tận lực thỏa mãn, đòi tiền đưa tiền, muốn xe mua xe, muốn nhà ở mua nhà ở, muốn châu báu trang sức mua châu báu trang sức, mỗi lần ra nước ngoài công tác, ngẫu nhiên cũng sẽ mang Tô Nhã Nhã đi cùng.
Vốn dĩ Tô Nhã Nhã cho rằng những ngày hạnh phúc ngọt ngào nhiều tiền sẽ trải qua cả đời, nhưng mà cốt truyện biến chuyển tới.
Hai năm sau, bạch nguyệt quang của Thẩm Tu Tề – An Ngữ Đồng đã trở lại, ở nước ngoài chịu khổ vừa nhìn thấy Thẩm Tu Tề liền ôm hắn khóc lớn một hồi, kể cho hắn nghe việc bản thân một mình ở bên ngoài dốc sức làm ăn có bao nhiêu khó khăn. Thẩm Tu Tề đương nhiên rất đau lòng, đỡ cho cô bận trước bận sau, Thẩm Tu Tề liền an bài mọi thứ, hy vọng sau khi cô về nước có thể sống tốt hơn một chút.
Đáng giá nhắc tới chính là, lúc này Thẩm Tu Tề đối với việc chiếu cố An Ngữ Đồng bất quá là xuất phát từ bạn bè trợ giúp lẫn nhau, không có ý gì khác.
Mà Tô Nhã Nhã lại ngồi không yên, cô cảm thấy chính chủ đã trở lại, địa vị bị lung lay, cô tuyệt đối sẽ không để mất đi vị trí Thẩm phu nhân, mất đi lối sinh hoạt phú quý. Sau đó bắt đầu làm những trò quỷ quái, không ngừng tạo mâu thuẫn, phiền toái giữa nam nữ chủ.
Nhưng mà đã là nam nữ chủ thì luôn bị hâos dẫn bởi đối phương, mặc kệ là hiểu lầm cùng mâu thuẫn nghiêm trọng cỡ nào, hai người cuối cùng cũng đều sẽ thành công hóa giải, hơn nữa tình cảm càng tiến thêm một bước.
Tô Nhã Nhã thấy tình hình như vậy càng nóng nảy, gấp không chờ nổi, cô tạo mâu thuẫn cũng không thể đem nam nữ chủ tách ra, liền tìm người bắt cóc An Ngữ Đồng.
Cái này liền thọc vào tổ ong vò vẽ.
Thẩm Tu Tề trước tiên đem An Ngữ Đồng bình an cứu ra, lại phái người tra ra là Tô Nhã Nhã tiêu tiền thuê bọn bắt cóc, cái này đương nhiên không thể nhịn, Thẩm Tu Tề giận tím mặt, lập tức đưa đơn ly hôn với Tô Nhã Nhã.
Thẩm Tu Tề cầm giấy thỏa thuận ly hôn bắt Tô Nhã Nhã ký tên, Tô Nhã Nhã không muốn, một khóc hai nháo ba thắt cổ, nháo đến khó coi.
Nhưng mà Thẩm Tu Tề làm sao có thể bị cô uy hiếp, không chỉ có buộc cô ký giấy thỏa thuận ly hôn, còn dùng thủ đoạn bức cô đến đường cùng, cách cái chết không xa.
Kỳ thật nếu Tô Nhã Nhã không quấy phá, lúc nữ chủ trở về, cô liền chủ động cùng Thẩm Tu Tề ly hôn, dựa theo hiệp ước lúc trước kết hôn, cô còn có thể có được một ngàn vạn phí phụng dưỡng.
Tô Nhã Nhã chỉ nghĩ mắng nguyên chủ một câu ngu ngốc, náo loạn làm cái gì, thật là, cầm một ngàn vạn phí phụng dưỡng rồi cút đi thật tốt a!
Nếu là cô, để đảm bảo trước tiên liền ký tên trước, cầm một ngàn vạn trở về quê trồng trọt, mua một trang trại nhỏ, nuôi gà nuôi vịt nuôi cá, trồng thêm hoa thêm quả, cuộc sống nông thôn mỗi ngày trôi qua vui vẻ biết bao.
Hì hì hì hì hì, nghĩ vậy Tô Nhã Nhã liền nhịn không được ôm lấy chăn cười vui vẻ.
Thẩm Tu Tề mở cửa phòng, nhìn đến chính là bộ dáng Tô Nhã Nhã ôm chăn ở trên giường cười ngây ngô.