Nắng gắt cuối thu so với nắng hè chói chang còn gắt hơn. Đừng nói đứng dưới mặt trời, cho dù là có bóng cây che, trốn trong nhà, mồ hôi trên người vẫn sẽ vã ra như tắm.
Nhưng chính vào một ngày như vậy, toàn thôn Táo Câu thanh niên trai tráng, nam lẫn nữ đều ngẩng đầu, đứng ở sân phơi lúa, nhìn chằm chằm thôn trưởng đang đứng trên cái bàn nhỏ dựng tạm trên đài cao. Mặt bị phơi đến đỏ bừng nhưng không có ai cảm thấy mất kiên nhẫn. Ngược lại còn vui mừng như thấy vàng từ trên trời rơi xuống.
Vì sao?
Năm nay bọn họ thực hành chế độ sản xuất hộ gia đình, nhận thầu ruộng đất. Phân đến hộ nào, hộ nấy đều đem ruộng của nhà mình như tổ tông mà hầu hạ. Hoa màu sinh trưởng rất tốt, năm nay thu hoạch rồi, khổ sở mấy năm qua cuối cùng cũng đến ngày nhận quả ngọt!
Có đáng vui mừng không?
Đáng lắm luôn ấy chứ!
Thôn dân Táo Câu thôn vui vẻ, sung sướng từ đáy lòng.
Còn chưa đến một tháng nữa là đến thời điểm thu hoạch vụ thu, đương nhiệm thôn trưởng kiêm đội trưởng tiền nhiệm của đội sản xuất Tống Ủng Quân thật sự một chút cũng không dám qua loa. Hắn đứng ở trên đài cao, khàn cả giọng gào thét, khiến mọi người tập trung tinh thần:
“Thu hoạch vụ thu ở ngay trước mắt! Vì đảng và quần chúng nhân dân, chúng ta một không sợ khổ, hai không sợ mệt! Cắn răng cố gắng! Các hương thân! Sắp đến đích rồi! Cực khổ một năm, không lúc nào lơi lỏng nhắm mắt! Vì một năm mới tốt đẹp, đường khối, trứng gà và cơm trắng, cắn răng dậm chân một cái, cuộc sống tốt đẹp ở trước mắt!”
Hắn vừa nói vừa dậm chân thật mạnh, cũng không biết là bàn nhiều năm thiếu tu sửa hay là hắn trong lúc vô ý dùng cái tuyệt học gì trong truyền thuyết, dậm chân một cái thủng một lỗ trên mặt bàn.
Thôn dân Táo Câu thôn đang xôn xao đều bật cười.
Tiếng cười truyền tới gần sườn núi, bọn nhỏ choai choai đang cắt rau lợn sôi nổi ngẩng đầu, nhón chân nhìn về phía đồng lúa. Đáng tiếc bọn chúng chân ngắn, mũi chân nhón đến đau vẫn không nhìn được bên đó có chuyện gì. Có đứa nhỏ nóng vội liền muốn ném lưỡi liềm trong tay xuống trèo lên cây, bị anh chị nhéo lỗ tai xách trở lại.
“Có gì hay? Lo cắt rau lợn đi! Chỉ được cái nhanh nhảu, lát nữa nếu cắt thiếu chỉ có tao ăn mắng, lo cắt cho xong trước đi!”
Nhóm người già Táo Câu thôn có quy định: Một đám trẻ trong nhà đi ra ngoài, không cần biết đứa nào lười biếng không hoàn thành nhiệm vụ, bị phát hiện, đứa bị mắng, bị đánh luôn luôn là đứa lớn nhất. Không có chuyện các anh chị vui vẻ cả ngày đem em trai em gái ra gánh tội thay.
Mấy đứa bé liền ậm ừ. Trong đó có một đứa bé trai bốn tuổi, cũng là bảo bối trong nhà, hôm nay là lần đầu tiên đi theo chị gái cắt rau lợn. Lúc đầu còn thấy mới mẻ, làm một lát liền phát hiện rau lợn này cắt hoài không xong, muốn lười biếng. Tròng mắt đảo qua một vòng, nhìn một chút liền sáng lên, chỉ vào một hướng đúng lý hợp tình mà hét:
“Chị nhìn xem anh chị người ta kìa! Đều giúp em gái cắt rau lợn! Đứa em gái cũng chỉ lo chơi!”
Mọi người nhìn theo hướng nó chỉ đều đều cười.
Chị gái nó bạch bạch tét hai cái vào mông nó:
“Mày có thể so với Tiểu Bạch Quả nhà người ta à? Ông bà cha mẹ đã nói cho mày chưa? Diệp gia Tiểu Bạch Quả, mày có thể cùng người ta so?”
Nói đến Diệp gia Tiểu Bạch Quả, toàn bộ Táo Câu thôn thật sự không ai là không biết, không ai là không hiểu.
Hết thảy đều phải nói từ nhà lão Diệp ở Táo Câu thôn nói lên.
Nhà họ Diệp ở Táo Câu thôn thậm chí làng trên xóm dưới gần đó đều có địa vị bất phàm.
Nhà ai muốn sinh con cái, đều phải đến gặp lão Diệp, hy vọng có thể dính một ít hào quang nhà bọn họ.
Muốn biết vì sao?
Bởi vì lão Diệp gia “trâu bò”!
Mười tám đời tổ tông nhà lão Diệp ngay từ thuở ban đầu, mặc kệ một thế hệ sinh bao nhiêu con cái, đời sau khẳng định cũng chỉ có một đứa con gái. Bất kể là sinh mười hay là sinh tám đều như vậy, còn đặc biệt thừa thãi thai đôi. Lợi hại nhất là cùng một lứa, con trai lớn lớn bé bé tổng cộng mười tám người, con gái chỉ có một!
Trâu bò hay không trâu bò?
Đây thật đúng là tương đương “trâu bò”!
Chỉ là thứ gì có nhiều thì không đáng giá, con cái cũng là như thế. Lão Diệp gia không hiếm lạ con trai. Không phải ngoài miệng nói suông, là thật sự không hiếm lạ. Nhà bọn họ chỉ hiếm lạ bé gái xinh xắn mềm mại.
Con gái Diệp gia, mỗi người đều rất quý giá.
Việc nhà không cần làm, ăn ngon uống tốt, hưởng thụ trước tiên, quần áo mới cũng là mặc trước tiên, nghịch ngợm gây sự trước nay chưa từng bị phạt, đi học càng được đầu tư tận tình.
Nhưng cho dù con gái nhà lão Diệp gia xác thật đều được sủng ái cũng không có ai có thể so với Tiểu Bạch Quả của Diệp gia này!
Tiểu Bạch Quả là ai chứ?
Đánh vỡ cục diện mười tám đời. Mười tám đời lần đầu tiên trong cùng thế hệ xuất hiện con gái thứ hai!
Quý giá cỡ này không cần phải nói.
Lão thái thái đặc biệt đi chùa cầu được cái bùa linh, cố ý lấy tẩu hút thuốc phiện bằng vàng của mình nung chảy đúc khóa trường mệnh bằng vàng ròng cho Tiểu Bạch Quả. Thân thích ngàn dặm xa xôi tới chúc mừng, tặng sữa mạch nha đào tô, tới bây giờ còn chưa dùng hết.
Tiểu Bạch Quả ở Táo Câu thôn là đại danh đỉnh đỉnh.
Nghe nói đây là Tiểu Bạch Quả nhà lão Diệp, bé trai nọ cho dù không làm ầm ĩ cũng không thể so, thành thành thật thật cầm lấy lưỡi liềm tự mình cắt rau lợn. Cắt trong chốc lát lại kiềm chế không được tò mò, trộm liếc mắt Diệp gia bên kia một cái, vừa lúc chạm vào ánh mắt Tiểu Bạch Quả. Cô bé nhìn cậu ngọt ngào cười.
Khuôn mặt nhỏ phấn nộn, hàng mi dài đẹp như búp bê Tây Dương.
Khiến cậu lập tức đỏ mặt, lập tức cúi đầu cắt cỏ, không dám nhìn bên kia.
Trong lòng cậu cảm thấy Tiểu Bạch Quả người ta đẹp như vậy, hẳn là nên nhường một chút.
Nếu có em gái như vậy, cậu chắc chắn cũng hết sức chiều chuộng.
Tuổi còn nhỏ đã thành nhan khống.
_______
Tiểu Bạch Quả ngồi ở chỗ râm mát, vừa cầm trái cây rừng các anh cho vừa cười, trên đầu còn đội mũ rơm anh cả Diệp Phi dùng cỏ đuôi chó bện cho, một chút cũng không cảm thấy phơi nắng mệt mỏi, trông hết sức thoải mái.
Nhờ trào lưu thời thượng, Diệp Bạch Quả cũng được xuyên sách. Không xuyên thành nữ phụ bị nữ chính đánh bại, cũng không có xuyên thành nữ phụ muốn vả mặt nghịch tập nữ chính, ông trời thương kẻ lười, cho cô trực tiếp liền xuyên thành con gái nam nữ chính.
Thế giới này là một quyển sách.
Là một cuốn tiểu thuyết điền văn ngọt sủng cận đại top đầu đăng trên trang văn học lục giang.
Mẹ cô hiện tại là thanh niên trí thức xuống nông thôn Tô Nhược Phượng, là nữ chính trong tiểu thuyết này, xuất thân tiểu thư đại gia tộc. Ông ngoại và bà ngoại 5 năm sau từ nước ngoài trở về nhận thân.
Ba cô hiện tại, Diệp gia lão tam Diệp Bạch Xuyên, là nam chính, về sau xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, gia tài bạc triệu, bá đạo tổng tài.
Anh trai cô, Diệp Nhất Phàm là thiên tài ảnh đế, chị gái cô là kỳ tài âm nhạc!
Ba mẹ cô trong tương lai vừa yêu đương tình cảm vừa dẫn dắt cả nhà đi lên con đường giàu có!
Vì tương lai tốt đẹp, Diệp Bạch Quả ngày đầu tiên xuyên qua bắt chước nguyên thân nhất cử nhất động, có thể nằm tuyệt không ngồi, có thể ngồi tuyệt không đứng.
Rốt cuộc nguyên thân người ta ở nhà trước nay đều không làm việc, từ điển sinh hoạt không có hai chữ làm việc này, mỗi ngày chỉ cần ăn ăn uống uống chơi vui vui vẻ vẻ là xong. Cô xuyên qua chủ động yêu cầu làm việc, Diệp gia khẳng định sẽ phát hiện cô biến hóa, tệ hơn còn có thể nghĩ cô bị ma ám.
Thời này mọi người đều tương đối mê tín, Diệp Bạch Quả cũng không muốn thử nghiệm phương diện dân phong dân tục này chút nào.
Cho nên, cô, lựa chọn nằm thắng!
Diệp Bạch Quả phá lệ ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia, không có một chút ý muốn phá vỡ hình tượng hành động của nguyên thân.
Diệp gia con cháu tương đối nhiều, ba Diệp Bạch Quả là Diệp Bạch Xuyên là lão tam, ba anh em tổng cộng có tám con trai hai con gái. Hai đứa con gái có thể không nói, tám đứa con trai cắt ba sọt rau lợn dễ như trở tay.
Mắt thấy sọt đầy lên, đứa bé trai lớn nhất là Diệp Phi lau mồ hôi trên trán một cái, tỉ mỉ phủi sạch áo mới đi ra trước khuôn mặt nhỏ của Diệp Bạch Quả nhéo nhéo hai cái: “Chơi đủ rồi chứ? Chúng ta về nhà nhé?”
Diệp Bạch Quả gật đầu, Diệp Phi liền kéo cô từ trên mặt đất dậy, cẩn thận phủi bụi đất trên người cô, nắm tay nhỏ của cô cùng các anh em xuống núi. Đây chính là đầu quả tim của toàn bộ Diệp gia. Tám người anh trai không có ai lên tiếng, tròng mắt cả đám trừng trên người lão đại, hoàng đế thời cổ cải trang vi hành cũng không có hù dọa người như vậy.
Trong nhận thức của cả tám đứa, em gái Tiểu Bạch Quả của bọn họ chính là tiểu nha đầu lớn lên đẹp nhất trên đời.
Về nhà phải đi qua ruộng lúa, Diệp Bạch Quả tò mò nhìn thoáng qua, vừa lúc đụng tầm mắt Diệp Bạch Xuyên, ánh mắt thâm trầm lại ôn nhu, đối với Diệp Bạch Quả nhẹ nhàng cười cười. Diệp Bạch Quả cũng vô tâm vô phế cười với hắn.
Cha cô ánh mắt càng ôn nhu.
Con gái nhỏ của hắn sao lại xinh xắn như vậy đáng yêu như vậy?
Chỉ là còn gầy một chút, bế lên còn hơi nhẹ, chờ thu hoạch vụ thu kết thúc, hắn muốn giữ lại một ít tiền trước khi tết đến mua nhiều đồ tốt hơn dùng sức bồi bổ cho tiểu nha đầu.
Tết trông đầy đặn mới là đẹp.
Thẩm mỹ của đồng chí Diệp Bạch Xuyên thực thuần phác.
_______
Tống Ủng Quân mất rất nhiều sức lực mới rút được chân mình từ trong hộc bàn ra ngoài, lại nói một lát, nhìn biểu hiện của mọi người, lại nhìn nhìn sắc trời đã không còn sớm liền tuyên bố tan họp về nhà.
Người trong thôn sôi nổi vừa nói vừa cười hướng tới cửa sân, Diệp Bạch Xuyên ở lại giúp đỡ hắn thu thập cục diện rối rắm. Hai người từ nhỏ tới lớn là anh em tốt có thể mặc chung một cái quần, cho dù Tống Ủng Quân thành thôn trưởng, quan hệ này cũng không thay đổi.
Trời nóng nực, đứng dưới mặt trời diễn thuyết như vậy nửa ngày, trên người Tống Ủng Quân cũng không ít mồ hôi. Da mặt đều bị mặt trời thiêu đến đỏ bừng bừng, trên trán đầu tóc đều bị mồ hôi tẩm thành từng sợi, hận không thể ngay lập tức lột quần áo nhảy xuống sông bơi vài vòng.
Trái lại Diệp Bạch Xuyên, chênh lệch rõ ràng.
Hắn cả người sạch sẽ thanh thanh sảng sảng, phơi nắng không thấy tí hôi nào, sắc mặt như thường. Một thân vải thô áo dài cũng được hắn mặc ra kiểu áo Tôn Trung Sơn thời thượng.
Đồng chí Bạch Xuyên Diệp gia cũng là nhân vật nhà nhà đều biết.
Người ta mùa đông không sợ lạnh, mùa hè không sợ nóng, một năm bốn mùa không ra mồ hôi, mười năm mới sinh bệnh một lần.
Thời trẻ không biết có bao nhiêu cô gái cam nguyện đơn phương.
Vợ Tống Ủng Quân hiện tại đã từng là một cô gái như vậy.
Cho dù mọi chuyện đã qua, vợ hắn hiện giờ yêu nhất cũng chỉ có hắn, trong lòng Tống Ủng Quân vẫn luôn canh cánh. Mắt thấy giọt mồ hôi mình rơi xuống đất, người anh em tốt vẫn là bộ dáng thoải mái thanh tân như vậy, trong lòng nhịn không được đau xót, miệng nói hai câu:
“Không hiểu được sao cậu trở nên quái lạ như vậy, mùa hè không ra mồ hôi, mùa đông không sợ lạnh, nổi bật lẫn trong đám đông không sợ ngày nào đó ông trời giáng sét......”
“Oanh” một tiếng vang lên.
______
Người Diệp gia đang chuẩn bị mang đồ ra bờ sông lớn tắm rửa, con trai lớn nhà Tống Ủng Quân vội vội vàng vàng chạy tới, thở không ra hơi:
“Diệp Diệp Diệp, Diệp thúc, bị, bị sét đánh!! Đưa...... đưa đưa đưa đi bệnh viện rồi!!”
___________________________-
Tác giả có lời muốn nói: Trẫm lén lút khai tân, nội tâm cực kỳ thấp thỏm bất an.
Trẫm tin vào lời gièm pha của lão đạo sĩ râu dài, trầm mê tu tiên, không biết các ái phi có nhớ thương trẫm.