Điền Trường Quý rơi xuống biển?!
Trương Lan Lan nghe thấy thế, cả người mềm nhũn, lảo đảo suýt ngã ra đất, được Kỷ Vân Tình kéo lại.
Trong lòng Kỳ Vân Tình cũng rất cảm thông. Một người phụ nữ ở nông thôn, không có chồng, còn có một đứa con nhỏ, cuộc sống sau này vất vả thế nào không cần phải nói. Nhưng chuyện này sớm muộn gì cũng không thể giấu được. Chẳng bằng nói cho cô ấy biết sớm một chút, để cô ấy chuẩn bị.
"Chuyện này, cho dù tôi không nói thì rất nhanh cũng sẽ có người truyền lại. Tôi cũng không thể giúp gì hơn, chỉ có thể thông tri cho cô một tiếng, để cô chuẩn bị tinh thần trước."
Nói xong lời này, cô ngừng một chút, nghĩ đến cô bé Điền Ngư kia, lại an ủi Trương Lan Lan: "Tôi nghe nói vẫn chưa tìm thấy người, cũng không thấy có thông tin gì, biết đâu vẫn còn sống. Hiện tại cô nhất định phải giữ vững tin thần, còn chăm sóc con nhỏ."
Trong lòng Trương Lan Lan chua xót. Cô biết Kỷ Vân Tình chỉ là đang an ủi mình. Cô sống đến chừng này tuổi rồi chưa từng nghe có ai rơi xuống biển không vớt lên được mà còn có thể sống. Nhưng Kỷ Vân tình nói cũng đúng. Cô còn đứa con gái Điền Ngư này. Vì con gái, cô cũng không thể ngất đi.
Phụ nữ làm mẹ đều sẽ trở nên mạnh mẽ. Cho dù hiện tại chân cô vẫn đang mềm nhũn thì Trương Lan Lan vẫn phải cắn răng, ép mình không thể ngất xỉu. Trong lòng cô vẫn còn chút hy vọng mong manh rằng người rớt xuống biển chỉ là trùng tên trùng họ với Trường Quý nhà mình. Trường Quý của cô thật ra vẫn còn đang sống tốt.
"Xin hỏi... nữ đồng chí, tin tức của cô là từ đâu tới? Trên thuyền đó có phải còn một người tên là Điền Trường Quý không?"
Tâm tư lừa mình dối người của cô, Kỷ Vân Tình cũng rất thấu hiểu. Nhưng thấu hiểu thì thấu hiểu, vì hai mẹ con họ, cô cần phải gạt bỏ chút hy vọng này của Trương Lan Lan:
"Nhà chúng tôi ở trong thành cũng coi như có chút chức vị nhỏ... Tin này nhận được cũng rất đáng tin. Trên thuyền đó... chỉ có một người tên là Điền Trường Quý. Nữ đồng chí, chuyện này tôi khuyên cô tốt nhất là nên đi huy động người nhà. Người quen của tôi nói nhìn cái thái độ của thuyền trưởng khả năng là không định bồi thường tiền."
Trương Lan Lan nghe thấy lời này, không nhịn được mà phẫn nộ đến run rẩy cả người. Thậm chí còn muốn mắng chửi.
Chồng cô đang yên đang lành đi theo người ta đánh cá, kết quả lại bị dây thừng cuốn văng xuống biển. Chồng cô là nhân công có kinh nghiệm, theo thuyền trưởng đi suốt bốn năm nay, cá đánh được cũng phải mấy vạn cân mà đến lúc xảy ra chuyện thì lại không đáng một đồng?
"Chị ơi, cảm ơn chị đã báo tin này cho em. Giờ em sẽ đi tìm cha mẹ chồng, tìm cả thôn trưởng. Trường Quý nhà em không thể cứ mãi oan uổng như vậy được."
Giúp người thì giúp tới cùng. Hơn nữa cũng đều là phụ nữ, bộ dạng Trương Lan Lan đứng cũng không nổi thật sự khiến người ta lo lắng, Kỷ Vân Tình tiến lên đỡ cô:
"Cô cứ sốt ruột như vậy nói năng sẽ lộn xộn, để tôi cùng đi với cô. Có người ngoài như tôi ở đó, cha mẹ chồng cũng sẽ không làm khó cô."
Lời này cô nói cũng rất có lý. Mất đi con trai, cha mẹ chồng không khỏi sẽ giận chó đánh mèo lên con dâu tới cửa báo tin. Đây cũng chỉ là chuyện thường tình. Trương Lan Lan cảm kích nhìn Kỷ Vân Tình. Hiện giờ cả người cô đang nhũn ra, thật sự không cần làm ra vẻ, liền nói: "Vậy em cảm ơn chị trước."
"Ơn nghĩa gì chứ, cũng chẳng phải tin tốt gì. Bọn nhỏ ba nhà chúng ta đều là bạn tốt, không biết thì thôi chứ biết rồi cũng không thể trơ mắt nhìn được."
Kỷ Vân Tình là người như vậy. Không biết thì thôi chứ biết rồi, cô cũng không thể vứt bỏ lương tâm.
Hai người đi tới chỗ cha mẹ Điền Trường Quý trước. Trương Lan Lan nước mắt giàn giụa báo tin này cho lão nhân và lão thái thái. Nghe tin Điền Trường Quý rơi xuống biển, lão nhân và lão thái thái cũng chấn động. Cái chén trong tay lão nhân cầm không chắc, rơi xuống đất vỡ tan.
"Trường Quý... Trường Quý rơi xuống biển?! Mất... mất tích?!"
Mặc dù Điền Trường Quý đã dọn ra ngoài ở riêng, cảm tình hai lão nhân đối với đứa con trai này dẫu không sâu nặng bằng con trai cả phụ trách dưỡng lão luôn bên cạnh, nhưng cũng là con trai ruột. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, trong lòng hai lão nhân vô cùng thương tiếc. Lại nghe rằng thuyền trưởng bên đó còn không định bồi thường, lập tức bùng lên hoả khí.
Gia trưởng bọn họ quan niệm là làm việc cho người ta đến lúc xảy ra chuyện, không quan trọng là bồi thường bao nhiêu mà ít nhất phải có ý muốn bồi thường cho cô nhi quả phụ.
"Không được! Lão đại đâu! Con đi tìm thôn trưởng ngay, gọi thêm cả hai đứa em rể nữa. Chúng ta cần phải thay Trường Quý nói cho ra nhẽ!"
————
Tống Ủng Quân hỏi thăm kỹ càng nơi Kỷ Vân Tình nhận được tin, cuối cùng xác định tin này vô cùng đáng tin, cũng tích đầy một bụng tức giận.
Cái thuyền trưởng kia làm việc quá là vô đạo đức.
Cho dù chỉ là đi giúp xây nhà trong thôn bọn họ, xảy ra chút chuyện thương tích, chủ nhà cũng đều biết ý tứ. Điền Trường Quý đây là rơi xuống biển mất tích, không nói đến chuyện bồi thường nhiều ít thế nào, chuyện lớn như vậy làm sao cũng phải đi thông báo cho người nhà nạn nhân trước chứ. Đến mức mà người ngoài biết cả rồi, bên đó còn chưa cử người đến thông báo. Cái thái độ này xem ra là không đàng hoàng.
Chuyện này không chỉ đại diện cho mỗi Điền gia.
Ăn một mệt trường một trí. Đã có kinh nghiệm từ chuyện Diệp Bạch Xuyên, ánh mắt Tống Ủng Quân cũng sâu xa hơn một chút.
Chuyện này, nói đơn giản thì là chuyện riêng của Điền gia. Nhưng nếu xử lý không tốt, toàn bộ đàn ông thôn này đều có khả năng phải chịu ảnh hưởng.
Dù sao thì Điền Trường Quý cũng là thôn dân Táo Câu thôn bọn họ. Nếu cứ theo ý đám người kia ngó lơ, e rằng chẳng bao lâu sau cái danh dân thôn này là quả hồng mềm dễ lừa gạt sẽ truyền ra ngoài. Hiện tại, người trong thôn đi ra ngoài làm công cho người ta còn chưa nhiều, lỡ may về sau có nhóm nhóc con lần lượt đi thì làm sao?
Có cái danh này chính là chịu thiệt lớn.
Bởi cái nguyên nhân sâu xa này, những người chuẩn bị đi gặp trưởng tàu cá không chỉ có người Điền gia mà còn có mấy tay đấm được Tống Ủng Quân khâm điểm.
Trong đó bất ngờ có đệ nhất tay đấm Táo Câu thôn là Diệp Bạch Xuyên.
Dù sao thì lần đó hắn thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Nhị Cẩu Tử cũng bị nhiều người nhớ kỹ, nghe thấy Tống Ủng Quân nói muốn dẫn theo mấy người biết đánh nhau, mọi người liền đề cử Diệp Bạch Xuyên.
Nếu chưa từng thấy thân thủ ba anh em bọn họ, Tống Ủng Quân có lẽ còn định do dự một chút.
Hắn cảm thấy ba anh em nhà này vừa văn nhược nho nhã lại thần kinh.
Người trong thôn tỏ vẻ: Văn nhược nho nhã?
E là ngươi chưa từng trải nghiệm qua đòn hiểm thiết quyền của xã hội chủ nghĩa.
Tống Ủng Quân song quyền khó địch nổi bốn tay, dù sao Diệp Bạch Xuyên cuối cùng cũng bị dẫn theo.
Nhưng bé con Điền Ngư lại không được đi cùng.
Mọi người đều cố ý không nhắc đến chuyện ba của bé trước mặt bé.
Coi như là thôn dân trong Táo Câu thôn vẫn còn có lương tâm.
Ngược lại, bọn họ mang theo một bé gái có năng lực gào khóc diễn tinh nhất thôn.
Một đám người bọn họ đến nói lý trước. Nếu nói lý thông thì đương nhiên là tốt. Nhưng nếu nói không thông thì bán thảm, vợ dại con thơ cùng nhau khóc lóc. Nếu vẫn còn chưa được thì thật xin lỗi, chiêu cuối cùng, đánh ngươi không phục nữa thì chúng ta thua.
Một đám người Táo Câu thôn cứ như vậy mênh mông cuồn cuộn tìm tới.
Điền Trường Quý rốt cuộc đánh cá ở chỗ nào, Kỷ Vân Tình cũng đã tiết lộ qua với Tống Ủng Quân. Một đoàn người trực tiếp tìm đến cửa, thuyền trưởng còn chưa kịp phản ứng lại thì thôn dân đã ở ngay trước mặt gã.
Không nói là bọn họ đã biết Điền Trường Quý rơi xuống biển mà chỉ nói là vợ hắn nhớ chồng nên bảo họ gọi Điền Trường Quý ra cho gặp mặt.
Nhưng Điền Trường Quý đã rơi xuống biển rồi, thi thể đến giờ còn chưa tìm được nữa, làm sao mà gặp mặt?
Thuyền trưởng liền ấp a ấp úng.
Gã đoán đám người Táo Câu thôn này khả năng đã nghe được tiếng gió rồi, lại cảm thấy cũng không chắc lắm.
Thôn Táo Câu là nơi nào? Thâm sơn cùng cốc, giao thông bất tiện. Làm sao mà có thể tin tức linh thông như vậy được?
Gã liền sống chết không chịu nhận sai, lén bảo thuộc hạ đi thông báo cho người khác, làm tốt công tác chuẩn bị động thủ.
Bảo rằng Điền Trường Quý là được gã giao nhiệm vụ ra ngoài mua đồ, hôm nay có lẽ chưa về được, chi bằng mọi người về nhà trước, chờ Điền Trường Quý trở về thì sẽ truyền lời lại.
Lời này, trong lòng Tống Ủng Quân đã sớm có đối sách, lập tức ngoài cười nhưng trong không cười, hừ hai tiếng.
"Không cần truyền đạt tới lui chi cho phiền. Tiện đây nhóm người chúng tôi còn chưa được ở trong thành bao giờ, sẽ ở lại gần đây trước, chờ Trường Quý trở lại thì các người lập tức tới thông báo cho chúng tôi là được."
"Hay là... Trường Quý thật ra căn bản là không về được?"
Lời này vừa phát ra, không đợi thuyền trưởng mở miệng, hắn liếc mắt bé gái diễn tinh một cái. Bé gái kia đã sớm chuẩn bị, biết loại thời điểm này chỉ cần cật lực khóc nháo, càng to càng thê thảm càng tốt, nên oa một tiếng oà khóc:
"Ba ơi!! Con muốn ba!! Ba ơi!!"
Trương Lan Lan cũng liên tục rơi nước mắt. Nhớ đến Điền Trường Quý lần trước về, vẻ mặt còn khí phách hăng hái, trong lòng cũng không nhịn được mà chua xót: "Đều là tại em, đều là tại em cả. Lần trước anh về nhà nói lần sau phải ra biển xa, em đáng lẽ phải ngăn cản anh. Bây giờ kết quả có đi mà không có về, còn lại hai mẹ con em cô nhi quả phụ, biết làm sao bây giờ đây."
Sắc mặt thuyền trưởng liền hổ thẹn.
Đám ngư dân khác nghe tin cũng hổ thẹn.
Người ta đã biết chuyện này rồi.
Thuyền trưởng còn định biện hộ cho bản thân.
"Chúng tôi cũng không muốn lừa gạt các người. Chỉ là cảm thấy chuyện này liên quan đến mạng người, quá lớn, nên phải suy nghĩ ăn nói ra sao với mọi người."
Lời này Tống Ủng Quân quá quen rồi.
Mấy tên du thủ du thực trong thôn thường xuyên phạm tội, bị người ta phát hiện cũng nói y chang.
Hắn liền xua xua tay: "Những lời như vậy chưa cần nói, tôi muốn hỏi một chút. Hiện tại chúng tôi tìm tới cửa rồi, ông định xử lý chuyện này thế nào đây? Điền Trường Quý xảy ra chuyện ở trên thuyền của các người, là trong lúc làm việc cho ông, ít nhất ông cũng phải bồi thường cho cô nhi quả phụ của cậu ấy một chút chứ?"
Vừa nghe thấy Tống Ủng Quân đòi tiền, sắc mặt thuyền trưởng lập tức trở nên khó coi. Trong mắt hiện lên vài tia hung quang, thái độ cũng trở nên ngang ngược.
"Gì đây? Muốn tống tiền phỏng?"
Trong lúc này, người của gã đã lần lượt nhận được tin mà đến đây, nghĩ đến đám thủ hạ ngư dân của mình, lại nhìn đám thôn dân trước mặt này, thuyền trưởng cảm thấy mình căn bản chả cần phải e sợ gì.
Trừ phi đám đàn ông này mỗi người đều có thể cân một đám người.
Đám thủ hạ này của gã cũng không phải dạng vừa đâu.
Đối với loại tâm lý này của gã, các thôn dân Táo Câu thôn đều tỏ vẻ ha hả.
Tuy bọn họ không thể một mình cân nhiều người nhưng bọn họ có Bạch Xuyên nha.
Người này, đừng nói là một địch ba, một mình hắn đấu với một đám người các ngươi cũng chẳng phải việc gì khó.
Gương mặt gã thuyền trưởng tỏ ra dữ tợn. Mọi người đồng loạt cười lạnh, sau đó nhìn về phía Diệp Bạch Xuyên.
Ánh mắt viết rõ ba chữ.
Lộ nhất thủ*.
(*露一手/ lòu yī shǒu: lộ nhất thủ, khoe kỹ năng, show thực lực)
Lão cha nhìn trái nhìn phải, mãi không tìm được thứ gì có thể biểu hiện giá trị vũ lực của mình, đành đơn giản nhìn thuyền trưởng.
Thuyền trưởng:......
Sau gáy chợt lạnh.
Diệp Bạch Xuyên bước lên.
Thuyền trưởng liên tục lùi ra sau: "Mày làm cái gì đấy?! Tao nói cho mày biết, nếu mày dám động thủ với tao thì chúng mày cũng không thể ra khỏi đây được đâu! Mày đứng lại! Mày đừng có tới đây!"
Diệp Bạch Xuyên không hề e ngại, trực tiếp ép gã tới sát vách tường. Đôi mắt lãnh đạm đánh giá gã từ trên xuống dưới một lượt.
"Ngươi sợ độ cao không?"
Thuyền trưởng không hiểu gì cả.
Còn hơi tò mò rốt cuộc Diệp Bạch Xuyên muốn làm gì.
"Không sợ."
Không sợ thì tốt.
Giây tiếp theo, thuyền trưởng đột nhiên cảm thấy tầm nhìn của mình cao hẳn lên.
Gã bị Diệp Bạch Xuyên nhấc bổng.
Qua cả đỉnh đầu.
Cứ nhấc bổng như vậy từ trong nhà ra ngoài sân.
Ở trước mặt hai, ba mươi tên thủ hạ của gã, ném lên trên trời.
Gã nhìn thấy cả nóc nhà hai tầng.
Rồi lại bị đỡ lấy.
Lại lên, lại xuống, lại lên, lại xuống...
Thuyền trưởng: Mẹ nó!!
Đám ngư dân: Mẹ nó!!
Tống Ủng Quân: Mẹ nó!!
Phải biết là thuyền trưởng nặng hơn 180 cân đó. (90kg)
Lúc này ở trong tay lão cha chẳng khác gì con búp bê vải.
Cánh tay cũng chẳng hề động.
Mà càng ném càng cao, càng ném càng cao...
Lúc đầu còn nhìn thấy nóc nhà hai tầng, giờ cũng cao gần tới tầng ba rồi.
Qua mười mấy vòng, Diệp Bạch Xuyên dừng tay lại.
Hai chân thuyền trưởng cuối cùng cũng chạm đất.
Cả người gã đều xuất thần.
Tôi là đâu đây là ai muốn làm gì?
Tống Ủng Quân xem cũng choáng váng, mãi một lúc lâu sau mới do dự tiến lên: "Ông có bồi thường không thì bảo...."
Gã thuyền trưởng giật mình một cái, cố nén buồn nôn, ôm lấy Tống Ủng Quân, thân mình vạm vỡ cao một mét tám nỗ lực nấp sau lưng hắn: "Được rồi, được rồi. Nên bồi thường, nhất định sẽ bồi thường. Các người bảo vị này ngừng lại có được không?"
Chết mất.
Gã đã kinh qua biết bao sóng to gió lớn, thậm chí là cuồng phong bão tố, nào ngờ hôm nay ở trên đất bằng mà lại cảm nhận được réo gọi từ âm tào địa phủ.
Thuyền trưởng thật hối hận, thậm chí còn muốn tự tát mình hai cái.
Đang yên đang lành, mày làm theo quy định không được sao? Sao lại cứ đắc tội loại sát tinh này?
Đây còn là người thoạt nhìn nho nhã bình tĩnh nhất cả đám.
Những người còn lại, ai cũng trông mạnh mẽ hơn người này nhiều.
Thôn Táo Câu mấy người đều hung tàn như vậy hả?!
Sao các người không con mẹ nó nói từ sớm đi?!
Các người nói sớm thì ai còn dám động thổ trên đầu thái tuế?
Lúc này Diệp Bạch Xuyên lại cảm thấy vận động một chút khiến tinh thần sảng khoái. Hắn nhìn về phía thuyền trưởng, cảm thấy bao cát này cũng vừa tay, còn muốn ném thêm mười mấy lần nữa.
Cúc hoa thuyền trưởng kẹp chặt lại, cắn răng, liên tục nói:
"Đưa đưa đưa, bồi thường đưa hết. Trường Quý đã làm ở chỗ tôi không ít năm, là người anh em tốt trên thuyền. Trường Quý xảy ra chuyện, tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Tôi bồi thường cho các người một năm tiền lương của Trường Quý được không?"
Tống Ủng Quân tính một chút.
Lương một năm của Điền Trường Quý chắc cũng phải đến mấy trăm tệ.
Nếu hai mẹ con ăn mặc cần kiệm một chút, thật ra cũng đủ sống trong thôn.
Đến lúc đó hắn lại giúp đỡ một chút, sống cũng coi như là tạm ổn.
Lại nhìn Trương Lan Lan. Trương Lan Lan cũng cảm thấy số tiền này không tệ. Cô tất nhiên là hy vọng Trường Quý nhà mình có thể trở về, nhưng bảo người chết sống lại, chuyện này rõ là vô lý.
Nên cũng gật đầu đồng ý khoản phí này.
Thuyền trưởng thật sự bị Diệp Bạch Xuyên doạ sợ, lập tức đưa khoản tiền bồi thường cho Trương Lan Lan. Mọi người thôn Táo Câu đến đây một chuyến, cũng không tốn bao nhiêu thời gian, nhưng từ đó về sau, khắp một vùng ven biển này liền lưu truyền các loại truyền thuyết về thôn Táo Câu.
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Giải thích một chút về chuyện vài trăm tệ.
Vài trăm tệ có vẻ không nhiều.
Thuyền trưởng cũng tương đương với nhà thầu thời nay, hoặc thời đó.
Ở thời đó, nhà thầu thường thiếu trách nhiệm, ngay cả bây giờ, công nhân thương tật tử vong, cũng ít người có lương tâm đền bù lắm. Điền Trường Quý cũng không phải bị thuyền trưởng ném xuống biển, đó là lý do vì sao Trương Lan Lan cảm thấy lương một năm cũng không tệ.
Chứ không phải vì không yêu thương Điền Trường Quý đâu nha.
(Tình lược 10086 lời cảm ơn của tác giả)
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!