Xuyên Thành Con Gái Tu Tiên Đại Thần

Chương 40: Chương 40: Kết cục của Kỳ Hân Hinh




Lời thiểu năng trí tuệ như vậy ở thời điểm này có vẻ nổi bật. Mọi người không nhịn được dời một phần chú ý sang. Ngay cả Tôn Xảo Xảo và Lưu Quốc Hoa cũng phải dừng lại một chút.

Từ bên kia con đường, Tống Ủng Quân dẫn theo một nam thanh niên xa lạ tới đây. Người thanh niên kia giống như nhân viên công tác văn hoá trong thành, ăn mặc chỉnh tề, còn đeo cả kính gọng vàng.

Thoạt nhìn thì nhân mô nhân dạng đấy nhưng lời thở ra chẳng xuôi tai chút nào. Vương đồ tể bởi vì nguyên nhân con mình rơi xuống nước vốn đã có chút thành kiến với người thành phố, giờ lại nghe thấy tên kia nói đỡ Kỳ Hân Hinh, lập tức hừ lạnh một tiếng:

“Một đám người bắt nạt cô gái yếu đuối hả? Sao lại là bắt nạt chứ? Chúng tôi đã đánh mắng bọn họ chưa? Cứ đứng đây nhìn là động thủ bắt nạt họ sao?”

“Còn nữa,“ Vương đồ tể liếc mắt nhìn Triệu Hổ, “về phần chuyện vô đạo đức cô ta làm thì bị đánh cũng chẳng oan đâu. Anh biết cô ta đã làm gì không mà dám đứng ra nói? Cô ta có quan hệ gì với anh?”

Người thanh niên hào hoa phong nhã kia rõ ràng không ngờ được Vương đồ tể sẽ nói như vậy, lập tức sửng sốt, chớp mắt một cái, rất nhanh đã phản ứng lại:

“Tôi không biết cô ấy đã làm chuyện gì cả nhưng cô ấy chỉ là một cô gái yếu đuối, có thể gây ra chuyện tày đình gì được chứ?”

Hắn vừa nói xong, các thôn dân xem náo nhiệt liền cười vang một trận: bề ngoài hào hoa phong nhã, đầu óc thông minh thì ra đều là giả. Kể cả nông dân bọn họ cả đời bán mặt cho đất bán lưng cho trời cũng biết có những chuyện, những người không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá.

Chẳng qua, nghe thấy hắn nói những lời này, thành kiến của thôn dân đối với hắn cũng vơi đi không ít. Biết hắn không phải loại người không phân biệt thị phi mà chỉ là không rõ sự tình phát triển và trải qua nên mới đường đột, có người cười hỏi Tống Ủng Quân:

“Thôn trưởng, đây là thân thích nhà anh hả?”

Đầu Tống Ủng Quân muốn toác làm đôi:

“Cái gì mà thân thích nhà tôi?! Đây là người cấp trên sắp xếp xuống đây làm thầy giáo! Tiền Tuấn, thầy giáo Tiền!”

Các thôn dân:......

Mọi người cười không nổi.

Lãnh đạo huyện tới thăm Táo Câu thôn bọn họ mới cách đây không lâu, thôn dân đã sắp quên chuyện họ từng thỉnh cầu lãnh đạo huyện phái một giáo viên tới. Mặc dù lúc trước là họ đề ra chuyện này với lãnh đạo huyện nhưng thật ra trong lòng mọi người đều chẳng ôm hy vọng gì. Ai cũng biết đồng chí lãnh đạo cả ngày bận trăm công nghìn việc. Bao nhiêu chuyện đại sự còn chưa lo xong, làm gì có tâm tư quản chuyện ở một cái thôn Táo Câu bé xíu?

Vừa mới nói chuyện này với lãnh đạo xong, mọi người đã quên ngay ra sau đầu, tự mình nghĩ cách.

Các vị gia trưởng nào trong nhà có trẻ đang đi học ở trường đều cầm ít đồ đưa cho giáo viên dạy học. Vị giáo viên kia nhận lễ xong sẽ tới trạm phế phẩm trong thành đào một đống sách cũ về, chiếu theo nội dung trong sách rồi sửa lại cách giảng bài. Trẻ trong thôn còn đang rất thích thú.

Mọi người đã sớm quên chuyện đó rồi, kết quả bên trên lại phái xuống một giáo viên mới.

Nếu là kiểu vừa nhìn đã rõ thì không nói làm gì, đằng này thái độ và cách làm việc của hắn mới vừa rồi hình như không đáng tin cậy cho lắm.

Tống Ủng Quân sao lại không đoán ra suy nghĩ của các đồng hương chứ? Hắn cũng khó xử mà. Sáng nay hắn cũng vào thành nên không rõ lắm những chuyện phát sinh trong thôn nhưng dù gì hắn cũng là thôn trưởng, cũng hiểu rất rõ thôn dân thôn mình. Biết chuyện này tuyệt đối không phải chỉ đơn thuần là bắt nạt người ta nên hắn giới thiệu Tiền Tuấn cho mọi người trước, nhắc nhở mọi người thân phận của cậu ta, sau đó thì xếp bậc thang cho cậu ta đi xuống.

“Thầy giáo Tiền người ta nói cũng có lý. Mọi người tuy không trực tiếp động thủ đánh người nhưng một đám người vây lại như vậy cũng rất đáng sợ. Thế rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Tiền Tuấn là giáo viên mới, về sau còn ở lại thôn dạy dỗ con cháu mình học tập, các thôn dân cũng không muốn vì chuyện này mà khiến thầy giáo mới có ấn tượng xấu nên sắp xếp lại ngôn từ. Nào ngờ chỉ trong thời gian tạm dừng ngắn như vậy, Kỳ Hân Hinh tự cho là đã bắt được cọng rơm cứu mạng đã trở nên ồn ào.

Cô ta thật sự đã bị Tôn Xảo Xảo và Lưu Quốc Hoa đánh cho sợ hãi. Vì mạng sống, cô ta sốt ruột liền thốt nên lời nói dối:

“Cứu tôi với, cứu tôi với!! Tôi là con gái ở trong thành, ngẫu nhiên đi ngang qua thôn của bọn họ thôi! Vậy mà họ muốn đánh gãy chân tôi gả cho người độc thân trong thôn làm vợ!!”

Tiền Tuấn này cũng chỉ là thanh niên mới vừa bước vào đời, trong nhà cũng chẳng có bối cảnh gì. Nếu mà có bối cảnh thật thì đã chẳng đến mức bị phái đến đây rèn luyện.

Người trẻ tuổi không biết trời cao đất dày, còn rất lỗ mãng, nhiệt huyết, cảm thấy mình phải là người làm đại sự chứ bị phái đến cái nơi chim cũng chẳng thèm ị như này thì thật là bất công. Có loại tâm tư này rồi lại có suy nghĩ ban đầu rằng thôn dân Táo Câu thôn ức hiếp con gái nhà lành, lúc này hắn lại nghe thấy Kỳ Hân Hinh kêu gọi thì tinh thần trọng nghĩa càng dâng cao. Oắt con mới bước chân ra xã hội, không sợ trời không sợ đất, còn dám lên mặt với Tống Ủng Quân:

“Đây là thôn dân giản dị mà thôn trưởng anh nói sao?”

Ngữ khí nói chuyện của cậu ta không tốt, ý nói móc châm chọc làm Tống Ủng Quân bốc hoả. Hắn đối xử khách khí với Tiền Tuấn là vì nể mặt mũi thư ký phía sau chứ chẳng phải vì Tiền Tuấn này có phân lượng gì. Nếu Tiền Tuấn còn tiếp tục không biết điều, hắn cũng lười phải làm người tốt.

“Nhóc con, tính tình cậu đừng có quá một chiều. Thôn chúng tôi có bộ dạng gì, thư ký phái cậu xuống đây hẳn cũng đã nói rồi. Thư ký là người phân rõ phải trái, nếu cậu không thích thì hắn cũng chẳng thể ép buộc cậu tới đây. Trên đường tôi cũng đã nhìn ra, thật ra cậu rất có ý kiến với thôn chúng tôi. Người trẻ tuổi khí huyết phương cương, tôi có thể thông cảm, ai mà không trải qua tuổi trẻ nhưng nếu cậu còn tiếp tục không phân rõ trắng đen xanh đỏ như vậy, tôi nói cho cậu biết, sớm muộn gì cậu cũng chịu thiệt thòi.”

Lên lớp Tiền Tuấn một hồi, hắn lại điểm danh Diệp Bạch Xuyên:

“Bạch Xuyên, cậu nói xem đang có chuyện gì vậy? Tôi biết mọi người trong thôn đều là những người tam quan đoan chính, cậu phải nói rõ ràng cho thầy giáo Tiền đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.”

Lúc này hắn mới thấy một nhà Triệu Hổ trong viện, không khỏi có chút bực mình, liền hỏi Triệu Hổ trước:

“Ba người này không phải người thôn chúng ta thì phải?”

Lão cha vẫn lời ít ý nhiều:

“Hắn cương với đàn ông thôn chúng ta.”

Soạt soạt soạt.

Tống Ủng Quân lùi về sau vài bước.

Tiền tuấn cũng lùi về sau vài bước.

Tống Ủng Quân liên tiếp lui về phía sau vài bước, giữ vững khoảng cách an toàn với Triệu Hổ rồi mới vuốt vuốt ngực, buồn bực hỏi:

“Hắn có cương lên với đàn ông thôn chúng ta... thì cũng không đến mức bị đánh chứ?”

“Thôn trưởng, chuyện này không đơn giản như vậy. Em ba nhà tôi nói không rõ ràng lắm, để tôi nói cho cậu.”

Diệp Lục Hải tiến lên một bước, chỉ chỉ Triệu Hổ, lại chỉ chỉ Kỳ hân hinh:

“Người phụ nữ này biết anh trai cô ta thích đàn ông còn muốn giới thiệu cho em gái tôi, muốn em gái tôi kết hôn với hắn giúp hắn che giấu, sinh con, để hắn ở bên ngoài hưởng lạc.”

Tống Ủng Quân:!!!

Tiền tuấn:!!!

Mẹ kiếp!!!

Mẹ kiếp!!!

Mẹ kiếp!!!

Thật là con mẹ nó biến thái!!

Quả thực không bằng cầm thú!!

Ánh mắt Tiền Tuấn nhìn về phía Kỳ Hân Hinh trở nên vi diệu.

Chạm phải ánh mắt của hắn, trong lòng Kỳ Hân Hinh lập tức kinh hãi. Tiền Tuấn là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của cô ta, nếu cọng rơm này cũng vứt bỏ cô, rơi vào trong tay bọn nhà quê nông thôn này thì còn gì là người nữa?

Cô ta muốn mở miệng nói chuyện, Diệp Bạch Xuyên lại ghét cô ta phiền nhiễu, đánh qua một cái chú chân ngôn.

Lời ban đầu Kỳ Hân Hinh muốn nói lập tức liền thay đổi:

“Gì chứ? Gì chứ? Còn không phải là tôi hợp tác với anh họ giới thiệu anh họ cho Diệp Hà của Diệp gia sao? Tuy rằng anh họ tôi thích đánh người lại hay ghen nhưng anh họ tôi là người thành phố mà, còn có công việc ổn định. Đám chó săn các người không phải nên cảm động đến rơi nước mắt à? Sao còn dám từ chối hả? Nếu các người từ chối anh họ tôi thì làm sao tôi có thể đẩy cô em chồng chướng mắt này đi? Làm sao gả cho Diệp Bạch Xuyên? Tôi xinh đẹp như vậy phải xứng với người đẹp trai như anh ấy!”

Tống Ủng Quân:......

Các thôn dân:......

Diệp gia:......

Tiền Tuấn:......

Bọn họ nhất trí nhìn về phía Diệp Bạch Xuyên.

Trên mặt đều viết rõ sự thông cảm.

Xem ra vận đào hoa quá vượng cũng không phải chuyện tốt gì.

Người này đều chọc phải cái hoa đào gì không biết. Một người thì đội mũ xanh cho hắn. Một người thì tâm địa rắn rết. Xem ra, đàn ông quả nhiên không thể có ngoại hình quá đẹp. Ngoại hình quá đẹp thì vận mệnh nhấp nhô. Cứ bình bình đạm đạm, cưới một cô vợ an phận, sinh hai ba đứa con, sống thành thành thật thật vẫn là tốt nhất.

Tống Ủng Quân dù sao vẫn còn nhớ đến Tiền Tuấn, nghe thấy Kỳ Hân Hinh nói xong, hắn liếc mắt nhìn Tiền Tuấn một cái:

“Sao hả? Nhóc con, đây không phải người trong thôn bắt cô ta nói hay làm chứ? Cô ta tự nói thế rồi, cậu biết cậu sai chưa?”

Lòng Tiền Tuấn đã lạnh một nửa, hỏi Kỳ Hân Hinh:

“Không phải cô nói là bọn họ nhất quyết giữ cô ở lại thôn sao?”

Kỳ Hân Hinh trúng chân ngôn chú, lúc này hỏi gì đáp nấy:

“Đấy là tôi lừa anh! Ai bảo anh ngu? Không lừa anh thì lừa ai? Ngay từ đầu tôi vì cố ý muốn ở lại thôn mới truyền tin cho anh họ tôi. Anh họ tôi thật lòng thích con tiện nhân Diệp Hà kia, chúng tôi đã bàn nhau sử dụng thủ đoạn bỉ ổi huỷ hoại sự trong sạch của cô ta, sau đó khiến cô ta không thể không gả cho anh họ tôi. Chờ cô ta trở thành chị dâu tôi rồi thì tôi tới để cô ta chắp nối, thông qua quan hệ của cô ta mà gả cho Diệp Bạch Xuyên. Về sau tôi sẽ sinh một trai một gái rồi bắt đứa con vợ trước của anh ấy hầu hạ hai đứa con của tôi...”

“Hầu hạ mẹ mày!! Con đĩ không biết xấu hổ!!”

Vừa nghe Kỳ Hân Hinh chuẩn bị bắt cục cưng của mình, tròng mắt của mình hầu hạ đứa con từ trong bụng cô ta bò ra, lão thái thái vốn còn đang “nhu nhược mềm yếu” phải có người đỡ mới đứng vững lập tức thoát khỏi nâng đỡ của hai bà cô, như một con mãnh hổ xuống núi, đột nhiên bổ nhào lên người Kỳ Hân Hinh, túm lấy tóc cô ta kéo thật mạnh.

Dùng thủ pháp tổ truyền để lột lông heo tết, vừa chuẩn vừa nhanh vừa tàn nhẫn, chờ đến lúc Tống Ủng Quân gọi người tách hai người ra thì đầu tóc vốn dày rậm của Kỳ Hân Hinh đã bị lão thái thái xé thành đầu trọc.

Phối hợp với khuôn mặt bị đánh sưng lên kia, có phải con gái hay không còn không nhìn ra được thì càng không phải nói đến việc gả cho Diệp Bạch Xuyên.

Kỳ Hân Hinh đã đau đến ngất đi, trên đầu lốm đốm vết máu, da đầu đỏ một tảng lớn. Tống Ủng Quân sợ nháo ra mạng người, nhanh chóng kêu người đưa cô ta đi bệnh viện. Lão thái thái ném nhúm tóc trong tay xuống, sửa sang lại quần áo, nhìn chị họ Kỳ Hân Hinh, lại nhìn nhìn Lưu gia đã nháo đến lớn vậy mà còn không ra cửa, cười nhạo một tiếng:

“Tôi cũng không biết sao lại có người da mặt dày như vậy. Thân thích nhà mình phạm tội, bị giáo huấn ở ngay trong viện mà còn có thể trốn kỹ như không liên quan gì đến mình.”

Người nhà họ Lưu ở trong phòng nghe thấy, mặt già cũng đỏ cả lên, lại cảm thấy bây giờ đi ra cũng không có kết cục gì tốt, sơ sẩy còn có thể bị lão thái thái xé tóc nên tiếp tục mặt dày trốn trong phòng.

Không chờ người trong nhà đi ra, lão thái thái tức đến bật cười:

“Không ra đúng không? Không ra cũng được! Hôm nay tôi ném lại lời này ở đây! Từ hôm nay trở đi, Diệp gia tôi và Lưu gia kết thù. Về sau có Lưu gia thì không có Diệp gia chúng tôi, có Diệp gia chúng tôi thì không có Lưu gia! Chuyện này có Lưu gia tham dự, Diệp gia chúng tôi sẽ rời khỏi đây, các người tự xem mà làm đi.”

Lăn lộn nửa ngày, lão thái thái cũng thật sự mệt mỏi. Kỳ Hân Hinh đã bị đem đi, hoả khí của lão thái thái cũng được phát tiết tàm tạm, giờ lại mệt, nhớ thương cháu gái nhỏ liền để hai cô con dâu đỡ về.

Tròng mắt Tôn Xảo Xảo quét qua một vòng, thấy dưới mái hiên Lưu gia treo một xâu thịt khô và một đống củ cải, cải trắng ở chân tường, bước chân ngừng lại:

“Mẹ, Bạch Quả nhà ta bị lạnh, cần phải bồi bổ.”

Lão thái thái sao có thể không biết trong bụng cô có bao nhiêu cứt, lập tức nhìn một cái đã thông thấu:

“Con nhìn trúng cái gì thì cứ đi lên lấy. Không nghe mẹ vừa nói hả? Ta và Lưu gia chiến tranh lạnh, kết thù!”

Tôn Xảo Xảo liền hoan hỉ đi lấy đồ.

Lưu gia lão thái thái sợ có súc vật mắt mù nào ăn vụng thịt khô, cũng sợ có đứa trẻ ranh nào không hiểu chuyện đụng vào làm rơi nên treo rất cao, rất chắc chắn. Tôn Xảo Xảo không đủ cao, khều một lúc lâu cũng không khều xuống được liền quay lại kéo Diệp Thanh Sơn qua giúp.

Diệp Thanh Sơn cao hơn Tôn Xảo Xảo nhiều, chốc lát sau đã lấy được thịt khô xuống. Tôn Xảo Xảo tay trái xách thịt khô, tay phải ôm hai củ cải trắng, thuận tay vét dưới mái hiên được một xâu mộc nhĩ.

“Mang về cho Bạch Quả bồi bổ.”

Còn Triệu Hổ, Diệp gia tạm thời không động thủ với hắn trước mặt mọi người.

Dù sao bọn bọ cũng đã biết địa chỉ của Triệu gia, tuỳ thời tuỳ chỗ đều có thể tới cửa đánh người. Thôn trưởng cũng đã đến nói chuyện rồi, vẫn nên nể mặt Tống Ủng Quân một chút.

Tống Ủng Quân nhìn bóng dáng Diệp gia đi xa dần, thở dài, nhìn Tiền Tuấn ở bên cạnh đã bị một đống sự thật đả kích không còn ngạo khí, cảm thấy sớm giúp người trẻ tuổi nhận thức được lòng người hiểm ác cũng là một chuyện tốt.

_________________

Tiểu Bạch Quả đã sớm được sưởi ấm lại, bây giờ đang nằm trong lòng Diệp Hà ăn bánh quy. Lão thái thái một tiếng sờ trán cháu gái ba lần, xác định cô thật sự không phát sốt mới yên tâm, để hai cô con dâu cầm thịt khô đi, hầm với khoai tây, củ cải thành một nồi to.

Thả mộc nhĩ gì đó ở trên núi vào xong, Diệp Bạch Xuyên giả vờ vào phòng bếp xem thử tình hình, lén cống hiến một cây linh thảo trăm năm quý hiếm của mình.

Đồ tốt tất nhiên là không giống đồ thường, buổi tối canh thịt thơm nồng đậm, người lớn trong thôn còn thèm chảy cả nước miếng nữa là trẻ nhỏ. Bảy đứa anh trai vì không trông em cho tốt bị phạt tét mông úp mặt vào tường, vốn còn đang úp mặt nghiêm túc, giờ ngửi thấy mùi vị này, cả đám cũng không kiên trì nổi, nghển cổ nhìn về phía cái bàn trong nhà chính, nước miếng ào ào chảy xuống, ướt cả một mảnh đất trước mặt.

Canh thịt là Diệp Bạch Xuyên múc.

Lão cha vô cùng có lòng riêng đem cây linh thảo kia bỏ vào trong bát của con gái.

Vô cùng tự nhiên đặt ở trước mặt cô.

Nhìn con gái nhỏ chỉ biết ăn, nghĩ tới hôm nay gặp phải chuyện nguy hiểm, Diệp Bạch Xuyên quyết định từ mai phải dạy dỗ cô bản lĩnh mới.

Cố ý liếc mắt nhìn bảy đứa anh trai ở góc tường, lão cha hỏi lão thái thái:

“Gọi bọn nó cùng ăn không?”

Bảy đứa bé trai nghe thấy, đều dựng thẳng lỗ tai, mắt nhìn sang.

Lão thái thái hừ một tiếng, ánh mắt mang theo vài phần sát khí, nhìn về phía Diệp Thanh Sơn trước:

“Lão đại?”

Diệp Thanh Sơn cả người run run, kiên định lắc đầu:

“Ăn cái rắm!”

Lão thái thái lại nhìn về phía Diệp Lục Hải:

“Lão nhị?”

Diệp Lục Hải gắp cả hai miếng thịt trong bát mình sang bát Tiểu Bạch Quả:

“Đều cho Bạch Quả của bác ăn.”

Lão thái thái thấy vậy rốt cuộc cũng vừa lòng, cười nói:

“Được rồi, người một nhà cả, không cần đẩy tới đầy lui. Chúng ta ăn cơm thôi.”

Nửa ánh mắt cũng chưa thèm cho bảy đứa bé trong góc nhà.

Bảy đứa thèm đến nuốt nước miếng.

Chờ đến khi mọi người ăn xong cả rồi, bảy đứa mới được cho phép ngồi vào bàn. Lão thái thái chỉ muốn cho bọn nó một bài học, cũng không thật sự khắt khe với bọn nó. Phần thuộc về chúng cũng đã được để phần riêng, mỗi đứa đều có một bát con, trong có củ cải, khoai tây, còn có cải trắng, thịt khô. Diệp Võ chạy nhanh nhất, vội vàng ngồi vào bàn, cái mông vừa mới chạm vào băng ghế, nó liền ái ui một tiếng nhảy dựng lên.

Chỉ lo ăn nên đã quên mất mông hắn chiều nay ăn không ít roi của cha.

Mông tròn đau mà trong miệng lại thèm, Diệp Võ cuối cùng chọn đứng ăn, nước mắt lăn thẳng vào trong canh thịt, làm cả bát canh mặn chát.

Lão thái thái thấy nó như vậy, vừa đau lòng vừa tức giận, rốt cuộc cũng vì nó quá đáng thương nên lấy thuốc mỡ dân gian ra:

“Lại đây cho bà xem nào! Chúng mày nói đi, không cho mang em gái theo thì bảo không vui, cho chúng mày mang đi thì không trông được, còn ăn đòn, oan gì nữa?”

Thuốc mỡ lạnh băng, bôi lên khiên mông thoải mái hơn nhiều, lại còn được ăn ngon, Diệp Võ lại trở nên sinh long hoạt hổ. Nó cứng đầu, không chịu phục lão thái thái:

“Đấy đều là tại Lưu gia mà! Bọn cháu vốn dẫn Bạch Quả đi chơi vui vẻ!”

“Vui cái rắm!”

Lão thái thái lại tét bôm bốp vào mông nó:

“Mấy tháng này đừng hòng để bà cho chúng mày mang Bạch Quả ta ngoài chơi nữa, biết chưa hả?”

Không được mang em gái ra ngoài chơi!

Đây quả thực chính là sét đánh giữa trời quang!

Bảy đứa anh trai lập tức choáng váng.

Diệp Phi thử tranh thủ:

“Nhưng... nhưng đó là bởi vì Kỳ Hân Hinh......”

Lão thái thái trừng mắt, xoay bàn tay:

“Hửm?”

Diệp Phi không dám nói tiếp nữa.

Ăn ngon thì ăn ngon nhưng trong lòng bảy đứa anh chẳng những không có chút vui vẻ gì mà ngược lại càng thêm buồn bực.

Không được mang em gái ra ngoài chơi, nhân sinh còn gì ý nghĩa?

Đều là lỗi của cái gì Hân Hinh kia!

Còn có thằng oắt Lưu gia kia muốn chơi với Bạch Quả! Cũng có lỗi!

Bảy đứa anh càng nghĩ càng tức.

Bọn chúng trao đổi ánh mắt, kéo cái mông còn đau âm ỉ ra sân, một lúc lâu sau mang về một cái túi, giấu sau đống củi.

Đêm khuya trăng lên gió lạnh, là lúc giết người phóng hoả. Trong viện đột nhiên vang lên tiếng mèo kêu sứt sẹo, phảng phất như một tín hiệu, hết đợt này đến đợt khác vang lên tiếng mèo kêu. Chỉ chốc lát sau, trong viện xuất hiện một bóng người, lấy bao tải da rắn ra, sờ soạng trong sân. Đại khái nửa giờ sau lại khẩn trương vô cùng, nhanh như chớp chạy về, chui vào trong phòng đại phòng.

Sáng sớm hôm sau, trong thôn liền vang lên tiếng chị dâu Lưu Đào khóc thét.

“Mấy con cáo chết tiệt!! Cắn chết hết gà rồi!! Tao lột da chúng mày!!”

_______________________

Tác giả có lời muốn nói:

Lão cha rốt cuộc cũng muốn dạy cho con gái bản lĩnh.

Bản lĩnh thật sự.

Ngày tháng tốt đẹp của Bạch Quả sắp kết thúc.

(Tỉnh lược 10086 lời cảm ơn của tác giả)

Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.