Nghe bảo sắp đi xuống nông thôn, trong lòng Khương Cảnh Châu thật ra hơi sợ.
Những năm tám mươi, sự khác biệt giữa trẻ con nông thôn và trẻ con thành thị vẫn có chút lớn.
Trẻ thành thị ăn mặc sạch sẽ, còn đi nhà trẻ, lâu lâu còn được cho mấy hào tiêu vặt. Còn trẻ nông thôn quần áo chẳng vừa người, đều là quần áo cũ của anh chị sửa lại. Sáng đi học, chiều về còn phải phụ giúp gia đình làm việc nhà nông. Bởi vì điều kiện không bằng ở thành thị nên cũng không chăm chỉ tắm rửa gội đầu. Quanh năm suốt tháng, trên người đều đầy bụi bẩn.
Nhà bé không có họ hàng ở nông thôn nhưng các bạn bé ở nhà trẻ đều có ít nhiều phàn nàn về họ hàng. Chúng nói bọn họ không thích vệ sinh, trên người còn có rận, lại hay bắt nạt người khác.
Tính tình Khương Cảnh Châu vốn hướng nội, hơi nhát gan, các bạn lại nói cứ như thật nên dọc đường bé sợ hãi lắm.
Đến khi tận mắt gặp Tiểu Bạch Quả, trái tim nhỏ của Khương Cảnh Châu cuối cùng mới trở lại trong ngực.
Bạn nhỏ nông thôn này không giống các bạn đã nói chút nào. Vừa sạch sẽ vừa mềm mại, da trắng mịn như bánh trôi, khiến người ta chỉ muốn cắn ngay một miếng.
Nhất thời ý thức được mình đang nghĩ gì, khuôn mặt nhỏ của bạn nhỏ Khương Cảnh Châu đỏ bừng lên, nhìn Tiểu Bạch Quả một cái, ngốc nghếch cười:
"Bạn... bạn tên là gì vậy?"
Đây cũng là lần đầu tiên Tiểu Bạch Quả nhìn thấy một bé trai mềm mại trắng nõn. Hai anh trai sinh đôi Diệp Văn, Diệp Võ tuy không lớn hơn Khương Cảnh Châu bao nhiêu nhưng lại lớn lên ở nông thôn, người chắc nịch, gương mặt đen như đít khỉ, chẳng trắng nõn chút nào, uổng phí giá trị nhan sắc cha mẹ di truyền. Cô nhìn khuôn mặt nhỏ mềm mại của Khương Cảnh Châu, rất muốn đưa tay tới chọc. Rốt cuộc vẫn nhịn xuống.
"Em là Diệp Bạch Quả. Tiểu ca ca, anh có thể gọi em là Tiểu Bạch Quả."
Khương Cảnh Châu biết cây bạch quả, bé tò mò liếc nhìn Diệp Bạch Xuyên một cái, ngây thơ hỏi:
"Em tên là Diệp Bạch Quả à? Vậy ba em có phải tên là Diệp Thụ Chi không?"
Tiểu Bạch Quả:......
Diệp Bạch Xuyên:......
Cành cây đúng là kết ra quả thật, hình như cũng không sai.
Diệp lão nhân hôm nay dường như thật sự bị lời đồng ngôn này gợi lên hồi ức gì đó, nhếch miệng cười, trong mắt tràn đầy hoài niệm:
"Không sai. Thật ra nên dựa theo bối phận "tôn tử" mà đặt. Chẳng qua theo bối phận thì tên ba đứa hơi khó nghe. Để dành đến mấy đứa đời cháu nội. Hồi xưa lúc mới sinh lão tam, bố thật sự định đặt là Tử Chi. Dù sao cũng là con trai, bà nội của các con chê tên khó nghe quá nên ngăn lại. Bà nói gì mà... Thanh Sơn, Lục Hải, Bạch Xuyên ngân thụ, còn Tử Chi thì để đặt cho lão tứ. Nhờ thế nên giờ con mới có cái tên văn nhã như này đấy."
Để dành cho mấy đứa đời cháu nội.
Diệp Tôn Xuyên.
Tiểu Bạch Quả suýt thì cười phụt ra. Cô có chút đắc ý chạy tới làm nũng ông nội:
"Ông nội, vậy con là đời nào? Con là đời nào?"
Có kinh nghiệm từ bậc cha chú, cô biết bối phận của cô hẳn cũng chẳng dễ nghe. Nếu không thì lão gia tử đã dựa theo cái bối phận kia mà đặt tên rồi. Nhưng Tiểu Bạch Quả vẫn ngây thơ cảm thấy cho dù khó nghe cũng không thể khó nghe hơn cái tên đệm của lão cha.
Nào ngờ lão gia tử cười ha hả, mở miệng cho Tiểu Bạch Quả một đòn trí mạng:
"Còn con ấy à, con là phận "tử"..."
Tiểu Bạch Quả:......
Diệp Tử Quả so với Diệp Tôn Xuyên còn đỡ hơn.
Khương Cảnh Châu còn nhỏ tuổi, không hiểu rõ gì mà bối phận, tên theo bối phận các thứ, cũng chẳng hiểu sao người lớn ai cũng đang buồn cười, và không rõ vì sao bạn nhỏ này mới vừa rồi còn cười nói rất có tinh thần mà giờ lại cứ như con gà trống nhỏ mới thua trận. Nhìn bộ dạng Tiểu Bạch Quả như vậy, bé cảm thấy mình hẳn là nên tới dỗ dành, dù sao cũng là em gái nhỏ.
Anh trai dỗ dành em gái không phải chuyện thiên kinh địa nghĩa đó sao.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của hai vợ chồng thư ký Khương, Khương Cảnh Châu lấy hết can đảm đến bên cạnh Tiểu Bạch Quả. Mới đầu còn luống cuống tay chân nhìn cô, sau đó hơi vụng về giơ tay lên, nắm lấy tay nhỏ mũm mĩm mềm như bông của Tiểu Bạch Quả:
"Em... em đừng buồn, anh dắt em đi chơi........."
Hai vợ chồng thư ký Khương không thể không kinh ngạc và kích động.
Mặc dù lúc này giống người bình thường nhưng Khương Cảnh Châu thật ra có bệnh kín.
Đứa nhỏ này có chứng hoang tưởng, luôn cảm thấy người xung quanh dơ bẩn, chỉ có cha mẹ ruột mới cho bé cảm giác tốt hơn một chút. Đổi lại là người khác, cùng lắm là sau khi tiếp xúc với người ta thì đi rửa tay, nghiêm trọng thì thậm chí còn khiến bản thân xảy ra một loạt phản ứng bài xích. Ngất xỉu, phát sốt đều là chuyện bình thường. Chủ động đi tiếp xúc với một người xa lạ như thế này, cho dù chỉ là một cô bé thì cũng là chuyện chưa từng xảy ra.
Chuyện này sao có thể không khiến bọn họ kích động cho được?
Chẳng qua hai người đều là người chốn quan trường, đầu óc khôn khéo, mặc dù trong lòng thực sự kích động nhưng ngoài mặt thư ký Khương vẫn còn cố ra vẻ bình tĩnh mỉm cười:
"Cảm tình bọn nhỏ thật là tốt. Các con tự đi chơi đi, đừng chạy xa, đúng lúc ba và chú cần giao lưu phương diện tâm đắc trong thư pháp."
Hắn cũng không nói dối.
Bọn họ đến thăm nơi này từ đầu vốn thật sự là để giao lưu thư pháp tâm đắc với Diệp Bạch Xuyên.
Thư ký Khương xuất thân dòng dõi thư hương, đời đời là văn nhân, vô cùng thiên vị thư hoạ. Chịu ảnh hưởng từ gia đình, thư ký Khương cũng rất có thẩm mỹ về thư hoạ, vừa thấy chữ của Diệp Bạch Xuyên đã khen không dứt lời, thật sự sùng bái, chưa gặp được người thực đã có mười phần ấn tượng tốt.
Đến khi gặp được rồi, phát hiện dung mạo xuất sắc của lão cha, biểu tình đạm mạc, đôi mắt thâm sâu như hàn đàm, khí chất thanh lãnh, cảm thấy chữ như người, bộc lộ phẩm chất, rất có khí khái, rất có cá tính.
Vốn thật lòng chuẩn bị giao lưu tâm đắc thư pháp...
Ai mà ngờ ở đây còn có thể thấy được tia hy vọng con trai mình chiến thắng bệnh tật?
Con cái đều là đầu quả tim của cha mẹ. Ai làm cha mẹ mà không hy vọng con mình được mạnh khoẻ? Thư ký Khương đột nhiên thay đổi ý định.
Giao lưu tâm đắc thư pháp có để đặt ra sau, trước tiên phải thiết lập quan hệ tốt với cháu gái Diệp gia. Nếu cô bé và người nhà quan hệ không tốt....
Bọn họ có thể nhận nuôi bên mình.
Chỉ cần tốt cho con mình là được.
Diệp Bạch Xuyên vốn là vai chính, lập tức bị đạp xuống làm nhân vật phụ râu ria. Thư ký Khương nịnh hót hắn trong sáng tạo nghệ thuật thư pháp hai câu cho có lệ rồi chuyển ngay đề tài lên người Tiểu Bạch Quả. Lão cha nhìn ra hắn có tâm tư với con gái mình nhưng lại không cảm nhận được ác ý trên người đối phương, ngẫm lại ở thế giới này giết người có hậu quả rất nghiêm trọng nên thử thăm dò tới lui với hắn.
"Cô bé là con gái của anh Bạch Xuyên đây nhỉ? Vừa nhìn đã thấy có vài phần giống anh. Người ta đều nói con gái là áo bông nhỏ, bình thường hẳn là rất tri kỷ."
Phải con ruột không? Có quan hệ thế nào?
".... Lúc tri kỷ thì rất tri kỷ, lúc nghịch ngợm thì cũng rất lỳ lợm. Con trai thư ký đây tương lai hẳn là một nhân vật lớn."
Quan hệ rất tốt, ngươi có con trai rồi, đừng có dòm ngó con nhà người ta.
"Anh cứ đùa, đứa nhóc này tính tình hướng nội, chỉ sợ khó làm đại sự. Nhưng mà con gái anh, tôi vừa thấy đã rất thích, thường ngày hẳn là cũng được cả nhà thương yêu như công chúa nhỏ."
Cô bé có duyên với tôi, tôi rất thích.
"Đứa bé này tính tình kiêu ngạo, nếu tôi không nghiêm khắc dạy dỗ sợ là sẽ lên mặt ngay."
Con gái của ta, ngươi đừng có nhớ mong.
Tuy lão cha vẫn thường chậm chạp với những vấn đề thường ngày ở thế giới này nhưng ấy là bởi vì chưa đề cập đến những vấn đề mẫn cảm. Một khi đề cập đến vấn đề hắn thực sự để ý, lão cha liền trở nên cảnh giác.
Thêm nữa, kẻ đã hoành hành ngang ngược bao năm ở tu tiên giới còn chưa ai diệt trừ được, nghiêm túc lên một cái là khác hẳn.
Hai người đàn ông trưởng thành thử nhau qua lại mấy hiệp, đều đã biết tâm tư đối phương, rất ăn ý trao đổi ánh mắt. Diệp Bạch Xuyên chủ động đứng lên, tiếp đón thư ký Khương vào nhà, cũng đúng lý hợp tình:
"Thư ký Khương là người yêu thích thư pháp, chỉ nói mà không làm thì tính làm gì, chúng ta vào nhà phân cao thấp."
Người Diệp gia cũng chẳng nghĩ nhiều. Lão thái thái còn vui tươi hớn hở đi chuẩn bị giấy, bút, mực. Trên mặt hai người đều mang theo miệng cười nhưng chờ cho lão thái thái vừa ra ngoài, đóng cửa lớn lại, hai người đàn ông lập tức thu lại bộ dạng tươi cười.
"Nói tiếng người."
Thư ký Khương nghẹn họng. Rốt cuộc cũng không so đo thái độ của Diệp Bạch Xuyên, nói lời thật:
"...... Là thế này, con trai nhà tôi nó......"
Chuyện của người lớn, Tiểu Bạch Quả và Khương Cảnh Hâu tạm thời còn chưa biết. Tiểu Bạch Quả cũng không cảm thấy bị tiểu ca ca dắt tay là chuyện to tát gì. Dù sao bảy đứa anh trai của cô cũng có một thời gian hay lôi kéo tay cô.
Nhưng mà tay của các anh không giống tay của Khương Cảnh Châu lắm.
Tiểu Bạch Quả nhìn về phía hai cái tay mũm mĩm của cả hai.
Đều trắng mịn núng nính mềm mại.
Cô không nhịn được nắn tay nhỏ của Khương Cảnh Châu hơi mạnh. Xúc cảm kia chỉ có thể dùng một từ tuyệt vời để miêu tả.
Cuối cùng Tiểu Bạch Quả cũng hiểu vì sao các anh thích nhéo nhéo tay cô.
Đổi lại là cô, cô cũng thích.
Tiểu Bạch Quả bị nhéo thành quen, không cảm thấy cầm tay thì có gì xấu hổ. Nhưng Khương Cảnh Châu không giống thế. Thân thể bé có chút đặc thù, chưa từng nắm tay bạn bè cùng lứa. Ngay cả ba mẹ cũng chưa từng cầm tay như thế, cảm thấy ba mẹ và các bạn đều dơ dơ. Lần đầu nắm tay một bạn nhỏ, mà lại còn là một em gái đáng yêu như vậy, bị Tiểu Bạch Quả nắn nắn tay, Khương Cảnh Châu đỏ bừng cả mặt.
Bé có chút biệt nữu*, hơi xấu hổ mà lại không muốn rời tay.
(*别扭/bié niǔ/biệt nữu: lúng túng, khó xử)
"Anh... anh không nắm tay em nữa..."
Tiểu Bạch Quả mở to mắt, không hiểu lắm tâm tư các bé trai:
"Vì sao vậy?"
Rõ ràng là nhéo đã tay như thế mà sao lại không nắm nữa chứ?
"Anh... anh..."
Khương Cảnh Châu ngượng ngùng, không biết nói sao cho vừa. Bé đã bao giờ gặp phải tình cảnh này đâu. Bé vừa xấu hổ vừa gấp gáp thế là nước mắt rơi ào ào, khiến Tiểu Bạch Quả hoảng sợ, nghĩ mãi không ra mình đã làm gì bắt nạt người ta khóc. Cô vội buông tay hai đứa đang nắm ra, giơ lên cho bé xem:
"Anh xem! Không nắm nữa!"
Túi nước mắt mở to đôi mắt đang mơ hồ ra, nhìn thấy Tiểu Bạch Quả đã buông tay, lại cúi đầu nhìn tay mình, nắm nắm thả thả, thấy lòng bàn tay trống rỗng. Cảm giác ấm áp khiến bé an tâm dần dần biến mất, trong lòng vừa uất ức, vừa mất mát, nước mắt lại thi nhau rơi nhiều hơn.
Chuyện này thật sự làm Tiểu Bạch Quả thêm luống cuống. Cô vừa cố hết sức nhớ lại hồi trước khi mình xuyên qua đã dỗ mấy đứa nhóc họ hàng thân thích thế nào, vừa dùng cái tay nhỏ của mình lau lau nước mắt cho Khương Cảnh Châu. Xúc cảm chạm vào khuôn mặt của Túi nước mắt đúng là toẹt vời ông mặt giời như trong tưởng tượng của cô. Tiếc là hiện tại Tiểu Bạch Quả chẳng có tâm tình nào mà đâm chọt gương mặt này. Cô luống cuống tay chân lau nước mắt cho Khương Cảnh Châu một lát. Túi nước mắt cuối cùng cũng khụt khịt ngừng khóc, rất uất ức nói:
"Em... em sao lại buông tay ra?"
Tiểu Bạch Quả:......
Thì ra là không được buông tay ra hả?!
"Anh... anh lần đầu tiên nắm tay bạn nhỏ khác... Em đừng nắm chặt như vậy, anh sẽ ngượng."
Cảm xúc của trẻ nhỏ chính là như vậy, đến nhanh đi cũng nhanh. Vừa mới khóc đến vô cùng đáng thương, bây giờ Khương Cảnh Châu đã lần nữa treo lên gương mặt tươi cười ngượng ngùng. Bé giơ tay kéo tay Tiểu Bạch Quả, thấy Tiểu Bạch Quả không né tránh, hai mắt chợt như bừng sáng, ngẩng đầu tươi cười xán lạn:
"Chúng ta đi chơi thôi!"
Thôi được rồi.
Tiểu Bạch Quả vốn không biết giận.
Bảo sao ai gặp cô cũng khen cô ngoan ngoãn, nghe lời.
________________________
Thư ký Khương nói tình huống của Khương Cảnh Châu cho Diệp Bạch Xuyên, do dự một hồi, rốt cuộc vẫn nói ra tính toán của hai vợ chồng. Dù sao ở trong mắt thư ký Khương mà nói, đem Bạch Quả đi là một chuyện khiến cả hai nhà đều có lợi.
"Tôi biết Bạch Quả là con cháu nhà anh. Anh làm cha, tất nhiên sẽ luyến tiếc. Nhưng mà đây là nông thôn, Bạch Quả là con gái, sống ở nông thôn sẽ phải chịu khổ rất nhiều. Nhà tôi chí ít cũng là gia đình quan lại, vì chính sách một con nên cũng chỉ có một mình Cảnh Châu. Nhận nuôi Bạch Quả để con bé lớn lên bên cạnh Cảnh Châu, so với ở nông thôn theo mọi người thì tốt hơn nhiều."
Không thể nói tâm nhãn của thứ ký Khương không chính đáng. Hắn đương nhiên cũng có tư tâm của mình nhưng cũng suy xét thay cho Bạch Quả. Chẳng qua thư ký Khương nằm mơ cũng không ngờ được cái người nông dân thư pháp khí độ bất phàm trước mặt thật ra là một người tu chân không gì không làm được.
Kiêm vài triệu phú.
Thứ ký Khương nói lời này xong thở dài. Thật ra trong lòng hắn cũng biết đây chỉ là hy vọng xa vời. Rốt cuộc thì người đàn ông trước mắt này cũng giống hắn, đều là một người cha bảo hộ con, ý chí rất kiên định. Nhưng mà tình cảnh con mình cũng quá đặc thù, khó khăn lắm mới gặp được một người không khác mình, hắn rốt cuộc vẫn muốn nỗ lực một phen.
Có điều thư ký Khương không biết, bởi vì tâm hắn không có tà niệm, ngược lại còn rất quang minh lỗi lạc, lúc nói ra lời này mới không bị lão cha xé xác máu văng tung toé.
Trong lòng lão cha cũng cuồn cuộn sóng gió.
Sắc mặt càng thêm lạnh lùng, ngữ khí cũng càng thêm lãnh đạm.
"Bạch Quả là cốt nhục của ta, có người cha này ở đây, ta sẽ khiến nó trở thành người trên người, không cần thư ký đây nhớ mong."
Bởi vì trong lòng không vui, Diệp Bạch Xuyên cũng chẳng thèm nói cho thư ký Khương thật ra tình huống của Khương Cảnh Châu hắn hoàn toàn có thể hoá giải.
Đứa nhỏ này chỉ là vì bẩm sinh linh cảm quá mạnh, không có cách nào chịu nổi sự dơ bẩn của thế gian mà thôi. Chỉ cần phong ấn linh cảm này lại hoặc là dẫn nó theo con đường tu tiên, có thể tuỳ ý khống chế linh cảm là được. Trong mắt tu tiên đại thần chẳng qua chỉ tốn công bằng uống một chén trà.
Nếu thư ký Khương không đánh chủ ý lên con gái nhỏ thì chỉ cần mở miệng muốn nhờ, Diệp Bạch Xuyên cũng có thể thông cảm một mảnh khổ tâm của một người cha mà giúp đỡ.
Nhưng hắn ngàn không nên, vạn không nên nổi lên tâm tư với cốt nhục nhà mình. Cho dù hoàn toàn không có tà niệm đi nữa cũng đủ để khiến Diệp Bạch Xuyên trong lòng khó chịu.
Nếu trong lòng đã khó chịu, đương nhiên hắn cũng chẳng có ý xen vào việc của người khác.
Nghĩ đến người trong nhà yêu thương Tiểu Bạch Quả, lại nghĩ tới sức khoẻ hai vợ chồng già, Diệp Bạch Xuyên cảnh cáo thư ký Khương:
"Chuyện hai chúng ta nói chỉ cần cả hai tự biết là được. Lão nhân gia rất sủng Bạch Quả, đừng để bọn họ biết."
Thư ký Khương vốn cũng không định nói với nhiều người. Hắn biết chuyện này mình làm không đạo nghĩa, bắt một đứa trẻ rời xa cha, khiến một người cha xa con cái, bất luận là xuất phát từ nguyên nhân gì cũng đều có vẻ tàn nhẫn. Gật đầu, ngẫm lại tình huống con trai mình, hắn lại đành mặt dày thỉnh cầu:
"Tình huống con trai tôi đặc thù, Bạch Quả nhà anh là người bạn cùng tuổi đầu tiên nó có thể tiếp xúc. Có thể nhờ anh đừng đem chuyện này nói với chúng không? Tôi hy vọng con trai tôi có thể yên tâm tiếp xúc với bạn bè, cho dù một người thôi cũng được."
Thật sự là thiên hạ thương nhất lòng cha mẹ.
Diệp Bạch Xuyên cũng không muốn khiến Tiểu Bạch Quả trở thành người sống trong thế giới ân ân oán oán. Hắn thả thần thức* xem xét tình huống trong sân, thấy hai đứa nhỏ tay trong tay chơi hăng say, chần chờ một lát liền đáp ứng thỉnh cầu của thư ký Khương.
(*thần thức/ linh thức là một năng lực đặc thù của các vị tu tiên giả, có thể "nhìn" được khoảng không gian trong một phạm vi nhất định xung quanh trừ khi có trận pháp hoặc người có tu vi cao hơn ngăn cản lại. Tu vi càng cao phạm vi thần thức càng lớn)
Hắn chấm bút vào nghiên.
"Sẽ không nói cho bọn nhỏ."
Thư ký Khương lúc này mới yên lòng.
_______________________
Vợ thư ký Khương là Kỷ Vân Tình từ lúc hai người vào trong phòng đã ngập tràn hy vọng chờ tin lành. Thư ký Khương vừa ra khỏi tam phòng, cô liền đến đón ngay.
"Ba Khương......"
Thư ký Khương khoát tay, quơ quơ mấy tác phẩm thư pháp trong tay:
"Về nhà rồi nói."
Trong lòng Kỷ Vân Tình lộp bộp một tiếng, quật cường nhìn về phía thư ký Khương.
Cho dù đều là cha mẹ ruột thì người làm mẹ cũng là người quan tâm thương xót khúc ruột trên người mình hơn người làm cha một chút. Kỷ Vân Tình quật cường nhìn chồng mình, kiểu gì cũng phải bắt hắn cho mình câu trả lời ngay lập tức.
Nếu là vì hắn không đủ thành ý thì để cô tự đi. Chỉ cần có thể giúp Cảnh Châu nhà mình sống thoải mái một chút, vui vẻ khoẻ mạnh một chút, cô tình nguyện vét thể diện xuống đất.
Vậy nên Kỷ Vân Tình mấp máy môi, thấp giọng nói:
"Lại đi cầu xin người ta."
Thư ký Khương lắc đầu, tiếng nói cũng ép xuống thấp nhất:
"Người ta cũng chỉ có một đứa con gái như vậy, cũng toàn tâm toàn ý mong con được sống tốt. Con nhà mình đáng thương, còn con nhà người ta đã không còn mẹ ruột, giờ mà không còn cha ruột nữa cũng đáng thương. Chuyện này bỏ xuống đi. Cùng lắm thì về sau thường xuyên mang Cảnh Châu đến đây chơi là được rồi."
Diệp Lục Hải chọn thời cơ không được tốt lắm, nữ quyến Diệp gia đều không ở nhà. Kỷ Vân Tình cũng không ngờ Tiểu Bạch Quả không có mẹ, cũng không ngờ Tiểu Bạch Quả là cốt nhục duy nhất của Diệp Bạch Xuyên. Đầu óc vốn có chút xúc động, nghe được lời này lập tức bình tĩnh lại.
Ánh mắt cô nhìn Tiểu Bạch Quả ngập tràn thương hại và đồng tình.
Một đứa bé tốt như vậy, sao mẹ nó lại chết cơ chứ.
__________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Nhược Phượng:????
Tự nhiên chết????
(Tỉnh lược 10086 lời cảm ơn của tác giả)
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.