Diệp Hà nói như vậy, Kỳ Hân Hinh tất nhiên là vui mừng, nóng lòng tìm lý do muốn đi, chuẩn bị nói cho một nhà dì ba thời gian Diệp Hà rời thôn. Nhìn biểu hiện của cô ta quả thực gấp không chờ nổi, mười phần tin tưởng, bản năng Diệp Hà cảm thấy có chút không đúng lắm.
Cô gái nhỏ không ngốc.
Cô là người Diệp gia, trong đám bạn đồng lứa là người học hành tốt nhất, cũng là người thông minh nhất, nếu không cũng không có khả năng ở nhà máy lăn lộn như cá gặp nước. Bóng dáng Kỳ Hân Hinh rời đi làm cô theo bản năng cảm thấy không thích hợp. Do dự trong chốc lát, Diệp Hà chuẩn bị về nói chuyện cô vào huyện cho anh cả, anh hai, để bọn họ lén đi theo. Nếu gặp phải tình huống gì đó thì mau chóng tới hỗ trợ.
Nếu nói là Diệp Hà yêu thích Triệu Hổ thì thật là buồn cười. Hai người hôm đó mới gặp nhau lần đầu, có thể sinh ra cảm tình thâm hậu đến mức nào được chứ? Diệp Hà cũng chỉ đơn giản là vì gương mặt của Triệu Hổ mà có chút hảo cảm, chuẩn bị thử hẹn hò với Triệu Hổ một lần mà thôi, cũng không bởi vì như vậy mà buông lỏng cảnh giác.
Sở dĩ không nói cho Diệp Bạch Xuyên là vì cô còn chưa tha thứ cho lời anh ba nói.
Quá tệ.
Lời như vậy làm gì giống như nói với em gái ruột chứ?
Cái gì mà “Ngay trong ngày tân hôn liền đánh em một trận”, “Dần dần kiêu ngạo”, “Buông tay nhân gian”, “Cùng người như hắn kết làm bạn lữ”?
Đây là anh trai kiểu gì?
Chẳng qua anh ấy là anh ruột, nếu là người khác không biết điều chạy đến trước mặt cô nói một đống lời không xuôi tai như vậy, Diệp Hà đã sớm cho ăn tát rồi.
Tính tình Diệp Hà thiện lương, không thích nói chuyện sau lưng người khác. Hiện tại hình tượng cả nhà Triệu Hổ trong mắt cô cũng không tồi. Cô không hy vọng anh cả và anh hai nghĩ xấu về Triệu gia nên không nói cho bọn họ rằng mình chuẩn bị vào huyện gặp Triệu Hổ, chỉ nói rằng mấy hôm nữa lên huyện một chuyến, xử lý chút việc trong nhà máy. Mấy ngày cuối năm đều rất loạn, cô thân gái một mình sợ gặp phải người xấu, hy vọng hai anh có thể âm thầm quan tâm một chút.
Thỉnh cầu của em gái nhà mình, hai người làm anh sao lại không đồng ý, lập tức liền vỗ ngực đáp ứng. Có vòng bảo hộ này, trong lòng Diệp Hà càng yên tâm. Cô vừa chuẩn bị về tam phòng ngủ, vừa không quên nhỏ giọng dặn dò hai người:
“Anh cả, anh hai, lần này em chỉ nhờ riêng hai anh hỗ trợ. Không cho các anh nói với anh ba và bố mẹ. Nếu các anh nói cho họ, về sau em sẽ không để ý đến các anh nữa.”
Hai vị anh trai liên tục bảo đảm. Nhận được lời bảo đảm của bọn họ? Diệp Hà mới yên tâm về phòng ngủ. Nhưng cô không ngờ là chân trước vừa mới nằm lên giường, sau lưng cô Diệp Lục Hải đã kéo Diệp Thanh Sơn đi tìm Diệp Bạch Xuyên. Anh cả vốn ngay thẳng cũng phải buồn bực:
“Chú hai, em nó không phải đã bảo chúng ta không được nói cho chú ba sao?”
Anh cả cảm thấy em gái mình chỉ tìm hai người anh trai, chứng minh rằng nó tin tưởng bọn họ. Hai người làm anh bọn họ dù thế nào cũng không thể phụ lòng tin của cô ấy mới đúng.
Diệp Lục Hải xì một tiếng khinh miệt, hỏi ngược lại:
“Ba người chúng ta ai là người duy nhất biết đánh nhau?”
Câu hỏi này không quá khó, Diệp Thanh Sơn thành thật trả lời:
“Tất nhiên là Bạch Xuyên.”
“Anh cũng biết trong ba người chúng ta Bạch Xuyên là người duy nhất có thể đánh, một người có thể đấu với một đám. Anh không nghe em gái nói à? Nó phải làm việc cho nhà máy, công việc lớn, rất quan trọng!”
Diệp Lục Hải phân tích cho hắn:
“Việc lớn này khẳng định khó khăn không ít. Làm không tốt, người khác sẽ cướp mất vị trí của em gái. Nếu chỉ đơn giản là đi một chuyến thì nó tới tìm hai người chúng ta âm thầm bảo vệ làm gì?”
Diệp Thanh Sơn tưởng tượng, đúng vậy.
Nếu là chuyện đơn giản, em gái tới tìm bọn họ làm gì?
Tình huống xấu thì có khi phải đánh nhau thật.
Nếu là đánh nhau thật, hai người bọn họ thật ra vẫn có thể đi lên hỗ trợ. Nhưng lỡ như đối phương không biết xấu hổ, lấy em gái mình ra làm bia chắn thì sao?
Hai người bọn họ... không bảo vệ được người.
“Chú nói cũng đúng.”
Diệp Thanh Sơn cảm thấy cái đầu của em trai mình thông minh hơn mình nhiều.
“Bây giờ anh đi tìm chú ba.”
Hai anh em đi tìm Diệp Bạch Xuyên, nói lời y như vậy. Diệp Bạch Xuyên tất nhiên là muốn bấm đốt ngón tay tính xem. Ít gì hắn cũng là lão tổ Hoá Thần kỳ. Mặc dù ở thế giới này bị phép tắc thiên địa áp chế chỉ còn một phần ba thực lực cũng đủ khiến hắn bất bại dưới gầm trời này rồi. Bấm đốt một chút đã ra được chân tướng sự tình.
(Bình thường mình đọc tiên hiệp thì các cấp tu tiên là Luyện Khí < Trúc Cơ < Kết Đan < Nguyên Anh < Hư Thần < Ngưng Thể < Thừa Đỉnh < Kiếp Biến < Hoá Chân rồi phi thăng. Hoá Thần này không biết là Hư Thần hay Hoá Chân nhưng mà đều không phải dạng vừa. Nói thế cho bạn nào ít đọc tiên hiệp dễ hình dung con gà luyện khí kỳ Tiểu Bạch Quả của chúng ta gà đến mức nào. Còn mạnh đến mức không chịu ảnh hưởng của phép tắc thiên địa thì đã tu đến thành thánh đế các kiểu rồi chứ không phải tiên nữa.)
Lão cha cảm thấy rất là đau đầu.
Hắn đã bao giờ gặp một người chẳng nghe lời khuyên bảo thế này đâu?
Lúc ở tu tiên giới, hắn là lão tổ. Môn phái to như vậy, hầu hết mọi người đều khao khát được hắn dạy bảo. Cho dù chỉ là tuỳ tiện chỉ điểm một hai câu cũng đều được con cháu trong môn phái tôn sùng như thánh chỉ. Đệ tử nào được hắn chân tình thật cảm nói một đống lời như vậy bảo đảm có thể hạnh phúc đến mức thăng liên tục hai cảnh giới nhỏ.
Nếu ngẫu nhiên xuất hiện một hai đứa không nghe lời như vậy, phản sư môn, thì sẽ bị đánh chết hoặc đánh cho tàn phế chứ trăm triệu lần không thể nào có đứa giống như Diệp Hà này, đánh không được mà nói cũng không nghe.
Không giúp cũng không được.
Hắn chẳng những bấm đốt ngón tay ra chân tướng Diệp Hà nói dối mà còn bấm ra được nếu mình từ chối giúp thì sau đó kết cục của Diệp Hà sẽ thế nào.
Diệp Thanh Sơn và Diệp Lục Hải đi theo sau, nghe thấy em gái hô thì lập tức tiến lên. Mặc dù đuổi được Triệu Hổ, bảo vệ được trong sạch của em gái nhưng trong thời gian ngắn ngủi cũng đủ để Triệu Hổ nhớ kỹ mấy chỗ đặc thù trên người Diệp Hà. Sau đó Triệu gia thuê một đám du thủ du thực truyền ra tin đồn khắp xưởng đồ sứ chỗ Diệp Hà làm và toàn thôn Táo Câu. Chờ lời đồn đã ngấm vào nhân tâm thì cũng là lúc tên khốn đó xuất hiện ở Diệp gia xin cưới Diệp Hà.
Lão thái thái nghĩ thanh danh con gái nhà mình đã bị mấy tên du thủ du thực kia đồn đãi xấu hết cả ở trong thôn, tóm lại là không thể ngốc ở trong thôn nữa. Thái độ trước mặt của Triệu gia thật sự cũng không tồi. Trải qua đấu tranh tư tưởng một phen, lão thái thái quyết định gả Diệp Hà cho Triệu Hổ. Không ngờ Diệp Hà nhận ra Triệu Hổ là người ngày đó muốn khinh bạc cô, lập tức lớn tiếng chỉ ra. Triệu gia đương nhiên là không chịu thừa nhận. Hai bên cứ như vậy ở trong sân tranh chấp.
Lão thái thái tóm lại là đứng về phía con gái nhà mình. Dù bà có muốn gả con gái ra ngoài đến mấy cũng không muốn huỷ hoại cả đời con gái. Bà cầm gậy gộc, cùng với mấy đứa con trai đuổi cả nhà bọn họ ra ngoài rồi ôm Diệp Hà khóc lớn một trận.
Diệp Hà tuy không gả cho Triệu Hổ nhưng cũng để lại bóng ma tâm lý nặng, trừ người nhà thì không có cách nào mở lòng với người ngoài, ảnh hưởng đến công việc nghiêm trọng, không thể không bị buộc thôi việc. Vất vả lắm mới rời ra được thôn, lại bởi vì một tên đàn ông mà bị bắt phải quay trở về.
Mặc dù không thích em gái tranh con gái với hắn nhưng đây cũng thật sự là em gái hắn, lão cha vẫn rất bênh vực người mình.
Cả tu tiên giới ai cũng biết, lão quái Hoá Thần kỳ Diệp Bạch Xuyên, thật sự rất bao che.
Nhưng có thể khiến hắn coi như con bê để bảo vệ, toàn bộ tu tiên giới cũng chỉ có hai người.
Nếu để người trong tu tiên giới biết được hắn bảo kê tới mười mấy người, bảo đảm bọn họ sẽ há hốc mồm kinh ngạc.
Bấm đốt ngón tay ra hậu quả, Diệp Bạch Xuyên xoa mi tâm, chỉ cảm thấy bực bội không nói nên lời:
“Các anh nói có lý. Bạch Xuyên cho rằng hẳn là nên đi theo mới đúng. Bạch Xuyên chắc chắn cùng các anh bảo hộ tiểu muội chu toàn.”
Có lời hứa hẹn của hắn, hai vị anh trai liền an tâm. Hai người vừa ngáp vừa đi về phía phòng mình, không quên nhắc nhở hắn một tiếng.
“Đừng nói với ba mẹ.”
“Em hiểu.” Diệp Bạch Xuyên đồng ý.
Người tu tiên coi trọng lời hứa. Đã hứa chuyện gì thì sẽ không thay đổi.
Nếu đã đồng ý sẽ không nói cho hai vợ chồng già Diệp gia, Diệp Bạch Xuyên đương nhiên sẽ không nói hết phiền muộn của mình cho bọn họ. Nhưng hắn chưa đồng ý sẽ không nói cho con gái nha.
____________________
Tiểu Bạch Quả đã sớm quen lão cha xuất quỷ nhập thần.
Lão cha vừa xuất hiện ở tam phòng, cô liền bất đắc dĩ xoay người, thuần thục móc ra hạt dưa lén giấu trong túi lúc ăn cơm tối:
“Ba lại có chuyện gì vậy?”
Diệp Bạch Xuyên cau mày, đem chuyện Diệp Hà nói ra, tâm tình rất nặng nề. Em gái nhà mình mà Triệu Hổ kia cũng dám nổi lên tâm tư, quả thực là không đem tôn đại Phật hắn để vào mắt.
“Con thấy thế nào?”
Thấy thế nào?
Cô bị chọc giận rồi đấy!
Tiểu Bạch Quả cũng không rảnh lo cắn hạt dưa, hung hăng vỗ lên bàn, phát ra tiếng rít gào lớn nhất mà thân thể này có thể phát ra, đương nhiên vẫn là tiếng trẻ con ngây ngô:
“Quá là không phải người! Sao có thể tồi như vậy! Cô nhỏ của con là cô gái tốt nhường ấy, sao có thể cùng với loại lưu manh này quen biết? Nơi này nhất định là có quỷ!!!”
Nói lời này xong, chính cô lại chột dạ từng cơn.
Chuyện phát triển đến nước này, hướng đi của toàn bộ Diệp gia đã khác hoàn toàn với phương hướng ban đầu. Biến số duy nhất ở đây chính là cô!!!
Cục cưng của Diệp gia Tiểu Bạch Quả!!!
Mười phần thì có tám chín phần là bởi vì cô xuyên đến đây, phá huỷ sự phát triển bình thường của cốt truyện. Thế giới này ban đầu là một thế giới ngọt sủng tiêu chuẩn, hiện giờ lại trở thành thế này.
Cho nên, cô hẳn là có trách nhiệm với cô nhỏ.
Tiểu Bạch Quả nhấp môi, nghiêm túc nghĩ xem nên dùng cách gì để trừng phạt Triệu Hổ, cứu vớt cô nhỏ. Cô nghĩ quá nghiêm túc, không chú ý tới lão cha cũng chột dạ như vậy.
Diệp Bạch Xuyên cũng chột dạ từng cơn.
Không giống với Tiểu Bạch Quả đã biết chi tiết, đại khái đoán được lão cha gặp kỳ ngộ, Diệp Bạch Xuyên vẫn luôn cho rằng Tiểu Bạch Quả là thân sinh cốt nhục của Bạch Xuyên thế giới này, từ đầu tới cuối từ trong ra ngoài đều chưa từng thay đổi.
Chẳng qua người tu chân da mặt dày, chút chột dạ này của lão cha so với Tiểu Bạch Quả chẳng khác nào chín trâu mất một sợi lông. Hắn vỗ bàn hai cái, nói sang chuyện khác:
“Trừng trị Triệu Hổ thế nào đây?”
“Bảo vệ cô nhỏ thật tốt, hung hăng tẩn cho hắn mấy trận!”
Tiểu Bạch Quả giương nanh múa vuốt, lại cảm thấy cứ thế buông tha hắn thì tiện nghi hắn quá.
“Hạng người như hắn phải tiêu diệt ngay không cho đẻ trứng! Con gái nhà ai cũng không thể xui xẻo gả cho hắn! Không phải hắn muốn huỷ hoại thanh danh cô nhỏ của con sao? Vậy huỷ hoại hắn trước! Con đã học phép thuật mê hoặc người được mấy ngày rồi, ngày mai ba dẫn con vào thành, con muốn đặc biệt tìm mấy tên du thủ du thực đó, mê hoặc bọn họ, để bọn họ phát tán tin đồn Triệu Hổ thích đàn ông!”
Diệp Bạch Xuyên từ biện pháp con gái nghĩ ra mà tìm được ý tưởng.
“Biện pháp này được! Em gái rất thích tên Triệu Hổ kia, thậm chí nói dối để đi hẹn hò với hắn. Để cho cô ấy tận mắt thấy bộ mặt thật “yêu thích nam phong” của Triệu Hổ. Ngày đó ta sẽ bảo vệ tốt cho cô ấy, để hai người họ an ổn vô sự đi đến huyện thành, rồi thi triển mê hồn thuật, khiến Triệu Hổ sinh ra ham muốn với tráng hán ven đường, hoàn toàn giết chết hình tượng của hắn ở trong lòng em gái! Chờ em gái về nhà khóc lóc kể lể, Bạch Xuyên ta lại dẫn hai anh trai đi hỏi tội Triệu gia, hung hăng dạy dỗ Triệu Hổ một trận!”
Tiểu Bạch Quả:...
Cha ta không hổ là tà tu.
Làm việc đủ quyết đoán.
“Mang con đi với, con cũng muốn nhìn thấy Triệu Hổ bị đánh.”
Phần vì giải quyết được nhức nhối trong lòng mà vui sướng, phần vì yêu cầu của con gái cũng không tính là quá mức, trầm tư một hồi, lão cha liền đồng ý.
______________________
Chớp mắt đã đến ngày kia, Diệp Hà lấy cớ trong nhà máy còn có việc phải làm, nháy mắt nhìn anh cả một cái rồi ra cửa. Diệp Hà vừa đi được hai phút, ba anh em Diệp gia mang theo Tiểu Bạch Quả lập tức đi theo sau, từng bước tiến vào con đường lên huyện.
Triệu Hổ trốn ở trong rừng cây bên đường, nghĩ đến chuyện lát nữa sẽ phát sinh liền cảm thấy thú tính trong người muốn bùng cháy. Hắn nhón chân lên, nhìn về phía thôn Táo Câu, hận không thể lập tức nhìn thấy bóng dáng Diệp Hà. Gió lạnh gào thét cũng không khiến hắn cảm thấy lạnh chút nào.
Rốt cuộc hắn cũng thấy phía xa trên đường đất xuất hiện một bóng người. Hai mắt lập tức loé sáng. Đang định che mặt xông lên phía trước, một trận gió lạnh quất tới, cả người hắn phảng phất như bị hất một chậu nước lạnh. Cảm giác cơn khát khó nhịn lúc đầu nháy mắt biến mất sạch. Ngay cả tiểu huynh đệ vừa rồi còn sục sôi ý chí chiến đấu đã lập tức buông vũ khí đầu hàng.
Biến cố này tát cho Triệu Hổ một cái không kịp trở tay. Hắn đứng ven đường do dự xem nên bất chấp tất cả che mặt lại rồi tiếp tục làm theo kế hoạch hay là từ bỏ cơ hội này rồi vào trong rừng xem tình trạng của tiểu huynh đệ trước. Không đợi Triệu Hổ nghĩ ra đối sách, Diệp Hà đã thấy hắn từ xa. Thời đại này không có thiết bị điện tử, thị lực mọi người đều rất tốt.
Thấy Triệu Hổ đứng ven đường “chờ” mình, Diệp Hà bật cười:
“Anh đang đợi em?”
Ngoại hình Diệp Hà rất đẹp. Cô cười rộ lên càng khiến cho người ta cảm thấy thoải mái. Hiện giờ nụ cười này có thêm vài phần thẹn thùng, nếu là đàn ông đàng hoàng, lúc này bảo đảm đã thất thần nhưng Triệu Hổ bây giờ đã bị Diệp Bạch Xuyên dùng mê hồn thuật mê hoặc thần trí. Thấy cô cười như vậy, hắn chẳng những không thấy đẹp mà còn thấy thật chướng mắt.
Chính hắn cũng buồn bực. Sao mới qua không lâu mà hắn đã chuyển từ trạng thái hiếm lạ vô cùng trở thành có chút chướng mắt như bây giờ? Không nghĩ ra được lý do, hắn chỉ có thể mang theo một bụng nghi hoặc, ôn tồn lễ độ nói:
“Đúng vậy, chờ em. Hôm nay thời tiết không được ấm áp, em lạnh không?”
Hắn vừa nói vừa làm bộ muốn gỡ khăn quàng cổ trên người xuống. Chân Diệp Hà vừa chạm đất, dừng xe lại, cũng không có ý muốn xuống xe liền đứng cách xa hắn cười:
“Em mặc nhiều đồ, không lạnh. Nhưng mà em thấy anh mặc đồ hơi mỏng, anh nên để lại cho anh đi. Không phải anh nói muốn đưa em đi dạo huyện thành sao? Đi thôi?”
Diệp Hà càng biểu hiện hiểu chuyện săn sóc, trong lòng Triệu Hổ càng thêm khó chịu. Hắn cảm thấy lời này của Diệp Hà là đang muốn thúc giục hắn tiêu tiền cho cô, ý tứ là chướng mắt khăn quàng cổ của hắn, chỉ muốn hắn mau chóng dẫn cô lên huyện tiêu tiền. Trong lòng nặng trĩu nhưng vẫn tươi cười:
“Đi! Anh đưa em đi đi dạo huyện thành.”
Ba anh em Diệp gia và Tiểu Bạch Quả không nhanh không chậm đi theo sau. Diệp Thanh Sơn lái xe ba bánh mượn của nhà khác trong thôn. Diệp Lục Hải, Diệp Bạch Xuyên và Tiểu Bạch Quả ngồi trên xe. Để đảm bảo Diệp Hà không nhìn thấy Diệp Bạch Xuyên ngồi phía sau mà vẫn có thể bảo vệ an toàn của cô nên họ phải đi cách một đoạn xa. Đoàn người bình an vô sự đi đến cửa tây huyện thành.
Ngồi xe nửa ngày, hai người đều mệt mỏi nên dừng ở cửa tây nghỉ tạm.
Gần cửa tây có bán trà nóng, Diệp Hà gọi hai chén trà để cả hai ngồi nghỉ dùng cho ấm thân. Lấy xong nước trà, Diệp Hà xoay người lại chuẩn bị cùng Triệu Hổ ngồi xuống mới phát hiện hai mắt anh ta nhìn chằm chằm một hướng. Ánh mắt kia nóng bỏng, lấp lánh. Tấm lòng thiếu nữ vốn có chút thấm thỏm chờ mong lập tức vỡ vụn như tro tàn.
Trong nhà máy không thiếu nhân viên nam lẫn nữ. Đám đàn ông ở ngoài xưởng chờ đợi bạn gái đều có ánh mắt như vậy. Diệp Hà cũng thấy qua nhiều.
Trong lòng Diệp Hà cảm thấy hơi hơi lên men.
Xem ra cô và Triệu Hổ quả thật là có duyên nhưng không có phận. Đầu tiên là anh trai phản đối. Vất vả lắm bọn họ mới cùng nhau ra ngoài, Triệu Hổ lại gặp được chân ái.
Cô gái bình thường gặp phải chuyện này có lẽ sẽ đau lòng hơn nửa ngày nhưng Diệp Hà không phải cô gái tầm thường. Sau một phút chua xót ngắn ngủi, cô chuẩn bị biểu đạt chúc phúc với Triệu Hổ, lại hơi chút tò mò, cô thuận thế nhìn về phương hướng Triệu Hổ đang nhìn. Vốn cho rằng sẽ thấy một cô gái thanh tú hoặc mỹ lệ, không ngờ lọt vào mắt Diệp Hà là một thợ giết heo râu ria xồm xoàm, cao lớn thô kệch, cả người cơ bắp trông có vài phần giống Trương Phi.
Diệp Hà:......
____________________
Triệu Hổ cũng không hiểu mình rốt cuộc bị làm sao.
Rõ ràng có mỹ nhân bên cạnh mà hắn càng lúc càng cảm thấy thiếu mất cái gì. Vốn chỉ cần tưởng tượng đến dáng người nóng bỏng của Diệp Hà, hắn đã cảm thấy máu nóng trào dâng trong người. Đến lúc gặp mặt thật sự lại cảm thấy dáng người Diệp Hà tuy rằng có lồi có lõm nhưng lại không phải mục tiêu cuối cùng hắn theo đuổi.
Dọc đường hắn đều như mất hồn mất vía. Trong đầu phảng phất như có một đống hồ nhão, không nghĩ được cho rõ là mình rốt cuộc muốn cái gì. Phảng phất như rất quen thuộc nhưng không dễ có được. Ngay cả Diệp Hà đang nói gì hắn cũng không nghe rõ, chỉ biết lộ ra tươi cười ứng phó. Khó khăn lắm mới tới cửa tây, Diệp Hà đi mua trà nóng, hắn đứng bên này chán muốn chết nhìn trái nhìn phải, một thân cơ bắp của tên thợ giết heo lọt vào tầm mắt hắn.
Nếu là ngày thường, mấy tên thợ mổ heo cao lớn thô kệch như vậy, căn bản Triệu Hổ nhìn một cái cũng lười nhưng hôm nay hắn chẳng biết là có chuyện gì lại cảm thấy tên mổ heo kia càng ngắm càng thấy dễ nhìn, càng nhìn càng khiến hắn máu nóng sôi trào.
Tiếng thở dốc của Triệu Hổ càng dần càng nặng.
Thần sắc Diệp Hà không khác gì như thấy ma quỷ.
Hảo cảm vốn có đối với Triệu Hổ hoàn toàn biến thành ác cảm.
Hiện tại cố đối với Diệp Bạch Xuyên là đầy mình áy náy.
Chẳng trách anh ba không cho cô lui tới với Triệu Hổ. Thì ra là đã sớm nhìn ra tật xấu của Triệu Hổ, sợ cô bị tổn thương nên mới nói Triệu Hổ có khuynh hướng bạo lực.
Là cô trách nhầm anh ba.
Vừa thấy áy náy, Diệp Hà lại sinh ra thêm vài phần cảnh giác với triệu Hổ.
Tên Triệu Hổ này thích đàn ông mà diện mạo anh trai cô lại anh tuấn. Biểu hiện nhiệt tình của Triệu Hổ đối với cô... không phải là nhìn trúng anh ba của cô chứ?!
Nghĩ đến đây, rốt cuộc Diệp Hà cũng không nhịn được nữa, trà nóng cũng không rảnh uống, xoay người lên xe rời đi ngay tại hiện trường.
Triệu Hổ cũng chẳng còn lo được đến Diệp Hà nữa. Trong mắt hắn chỉ có tên tráng hán tay cầm dao mổ heo, râu ria đầy mặt.
Hắn cuối cùng cũng không nhịn nổi, bước từng bước tới chỗ tráng hán nọ.
Tên thợ giết heo dùng cả hai mắt đánh giá hắn, cảm thấy hẳn là hắn có thể mua được thịt liền hào sảng cầm một miếng thịt ba chỉ nửa nạc nửa mỡ đưa qua:
“Muốn lấy bao nhiêu?”
“Hả? Tôi không mua, không mua, tôi chỉ nhìn xem thử.”
Không mua à?
Sắc mặt tên thợ mổ heo lập tức trở nên khó coi. Hắn lại treo miếng thịt lên, chém dao phay xuống thớt một cái:
“Không mua thì đứng sang một bên, đừng cản trở ông mày buôn bán!”
“Tôi đi ngay đây, đi ngay đây.”
Triệu Hổ lung tung ứng phó, giả vờ đi ngang qua bên người tên thợ mổ heo. Một giây ma xui quỷ khiến thoáng qua, hắn giơ tay hung hăng sờ soạng trên mông tên thợ mổ heo.
Tên thợ mổ heo kia vớ ngay cái thớt bổ vào Triệu Hổ.
_______________________
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Hà: Anh ba! Anh phải chú ý cẩn thận, Triệu Hổ nhìn trúng anh!
Diệp Bạch Xuyên:... Yên tâm, đầu hắn bị hỏng (nguyên gốc là từ “vỡ đầu”) ấy mà.
(Tỉnh lược 10086 lời cảm ơn của tác giả)
Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.