Xuyên Thành Con Gái Tu Tiên Đại Thần

Chương 8: Chương 8: Thảm án hai cái bánh trứng gà




Có cha mẹ sinh con ra là để hố.

Tâm tình Tiểu Bạch Quả giờ phút này không có gì tệ hơn.

Cô tu tiên là vì ăn, không chỉ muốn ăn no, còn muốn ăn ngon, nào biết cha cô mở miệng nói dạy cô tích cốc (thần tiên ăn gió uống sương ấy).

Không thể ăn?

Lực hấp dẫn tu tiên liền sụt giảm lớn.

Hoàn toàn không thể so sánh với mỹ thực Hoa Quốc.

Trên mạng từ xưa đã lưu truyền một câu truyện cười.

Quốc gia khác vì thống trị xâm lấn giống loài mà vắt hết óc, còn ở Hoa Quốc, chỉ cần có thể ăn, ăn ngon, nhân dân quần chúng có thể mặc kệ hết thảy yêu cầu đem đồ ăn ngon thành giống loài quý hiếm chăm sóc.

Thật giả tạm thời không bàn đến, quan trọng ở đây là nhân dân quần chúng Hoa Quốc đều đem khát vọng ăn uống khắc vào trong xương cốt.

Tu luyện không ăn uống ở trong mắt Tiểu Bạch Quả không hề có lực hấp dẫn.

Bánh trứng gà thơm ngào ngạt trong nháy mắt biến thành cứt chó thối. Cô vừa đẩy bánh ra vừa quay đầu chơi xấu nói:

“Không học!”

Diệp Bạch Xuyên:......

Đương cha cùng tiểu khuê nữ giảng đạo lý.

“Vi phụ dạy ngươi tích cốc thật ra có thể xem như một môn tâm pháp, nắm giữ tâm pháp này, căn bản là không cần cố ý tu luyện, thân thể tự nhiên tu luyện, cho dù là đang ngủ cũng sẽ tự vận hành, có thể bài độc dưỡng nhan.”

Tiểu Bạch Quả mới không bị hắn lừa đâu.

Mười mấy năm học hành một kiếp người, năng lực lý giải nghe hiểu giúp cô nhanh chóng bắt được trọng điểm.

Cho dù cao cấp, cũng là không thể ăn cái gì.

Tiểu Bạch Quả không động tâm.

“Con muốn ăn.”

Diệp Bạch Xuyên:......

Ăn ăn ăn chỉ biết ăn. Sao hắn lại có đứa con gái như thế này?

Lại không thể đánh.

Dù thế nào cũng là con gái hắn.

Bụng Tiểu Bạch Quả lại ục ục kêu lên, đương cha thở dài, đem bánh trứng gà đẩy tới, không có cảm xúc:

“Ăn đi.”

Hắn dừng một chút:

“Vi phụ tạm thời không bắt con học tích cốc.”

Diệp Bạch Quả lúc này mới ngon miệng gặm bánh trứng gà.

Bánh trứng gà này ăn ngon thật.

Trứng gà thả vườn thuần khiết, bột gạo không có chút chất phụ gia, một chút mùi tanh của trứng đều không có, ngọt ngào, mềm như bông, mang theo mùi hương lúa mạch.

Một cái bánh trứng gà lớn trong nháy mắt đã bị cô ăn hơn nửa.

Cô còn biết bánh trứng gà là Diệp Bạch Xuyên mang về, ăn hơn một nửa, chớp chớp đôi mắt to, bẻ một miếng bánh từ cái bánh còn lại, cười lộ ra hai lúm đồng tiền.

“Ba cũng ăn đi.”

Bánh trứng gà đưa đến bên miệng, Diệp Bạch Xuyên lùi về phía sau tránh:

“Ngũ cốc hoa màu của thế giới này đối với tu hành đại đại bất lợi!”

Nói xong lời này, còn dùng ánh mắt hận rèn sắt không thành thép liếc nhìn Tiểu Bạch Quả một cái.

Tiểu Bạch Quả:......

Người ta không ăn, Tiểu Bạch Quả cũng hậm hực thu tay, lại gặm hai miếng bánh, không phục:

“Bánh trứng gà thật sự ăn rất ngon đó.”

“Kiến thức quá thiển cận!”

Diệp Bạch Xuyên lắc đầu, từ trong lồng ngực móc ra một bao hạt giống, đột nhiên biến ra một cây ăn quả, từ phía trên hái xuống hai trái:

“Đây mới là linh quả người tu tiên chúng ta ăn, nếm thử.”

Linh quả?

Tiểu Bạch Quả cầm trái cây, tò mò quan sát từ trên xuống dưới một vòng, không nhìn ra nó so với trái cây bình thường có gì khác nhau. Trong lòng mang ảo tưởng tốt đẹp đối với linh quả, Tiểu Bạch Quả hé miệng cắn xuống.

Diệp Bạch Xuyên đầy mặt tự hào:

“Thế nào? Học tu chân không?”

Diệp Bạch Quả lắc đầu:

“Không học!”

Diệp Bạch Xuyên:......

“Vì sao?”

Diệp Bạch Quả ném linh quả xuống lựa chọn bánh trứng gà.

“Không thể ăn.”

Linh quả này không giống trong tiểu thuyết miêu tả vào miệng là tan vô cùng ngon miệng thì chí ít cũng nên so với trái cây bình thường phải ngọt hơn một chút chứ?

Ai mà biết linh quả da dày thịt béo, cắn một miếng căn bản là nếm không đến thịt quả, chỉ có thể ăn đến vỏ, còn chát đầy miệng, làm gì so được với bánh trứng gà mềm mại thơm ngon.

Cô quên mất răng mình chỉ là răng của em bé ba tuổi rưỡi.

Nếu Tiểu Bạch Quả không có ăn qua linh quả, nhe răng nói bánh trứng gà ăn ngon hơn, Diệp Bạch Xuyên chỉ biết cười nhạo một tiếng. Nhưng hôm nay Tiểu Bạch Quả đã ăn linh quả, còn kiên trì nói bánh trứng gà ăn ngon, đương cha liền ít nhiều có vài phần tò mò.

Đương cha dùng ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng gõ gõ cái bàn:

“Bạch Quả.”

Diệp Bạch Quả ngẩng đầu, dùng đôi mắt to thiên chân vô tà nhìn hắn.

Diệp Bạch Xuyên dùng ánh mắt ý bảo: Bẻ một khối cho ta.

Tiểu Bạch Quả không hiểu.

Cô chớp đôi mắt to mê mang.

Diệp Bạch Xuyên chỉ có thể tự mình động thủ.

Hắn tiến hành bắt bẻ mọi mặt với bánh trứng gà.

Bên ngoài vàng óng ánh, vừa thấy liền biết không phải thức ăn đàng hoàng.

Xúc cảm mềm như bông nhão dính dính, sờ một cái liền biết không phải thức ăn đàng hoàng.

Mùi vị thật ra thì rất thơm, không biết có phải bỏ cái dược vật phàm nhân gì vào hay không, chắc chắn không phải thức ăn đàng hoàng.

Tóm lại không phải cái thứ gì tốt.

Không có khả năng ăn ngon hơn so với linh quả do hắn dùng linh khí bồi dưỡng ra.

Là trẻ nhỏ không biết thưởng thức.

Nhất định là như vậy.

Mang theo một chút cảm giác ưu việt của người tu chân, đương cha đem bánh bỏ vào trong miệng, đại kinh thất sắc.

“Đây là vật gì?! Hương vị này, hương vị này, công hiệu khiến người sung sướng, chẳng lẽ là Trù Thần bí phương trong truyền thuyết?!”

Nghe được lời này thốt ra, bánh trứng gà trong tay Diệp Bạch Quả suýt nữa rớt xuống. Cô run bần bật, không hiểu lão cha nhà mình đột nhiên đem bánh trứng gà lắc mình biến hoá thành thân phận cao như vậy. Dùng đầu nhỏ của mình nghĩ nghĩ, Diệp Bạch Quả có dự cảm không tốt.

“Ba.”

Tiểu Bạch Quả nghiêm túc buông bánh trong tay xuống:

“Bánh trứng gà này ba biến ra như thế nào?”

“Đây là bánh trứng gà?”

Diệp Bạch Xuyên tay không dừng được, cầm lấy một cái bánh tinh tế nghiền ngẫm, nghe được Tiểu Bạch Quả hỏi chuyện, không chút để ý trả lời nói.

“Không phải biến ra, là vi phụ chỉ huy dây mây lấy từ trong phòng cô giáo Lâm.”

Diệp Bạch Quả trong lòng nghĩ, đây là trộm đấy.

Cô có chút buồn bực.

Không phải nói người tu chân chú ý nhất là nhân quả sao?

Cha cô bị sét đánh, chẳng những đột nhiên có tiên pháp, còn mất luôn tam quan cơ bản nhất.

Đây vẫn là cha cô sao?

Không đợi Tiểu Bạch Quả nghĩ lại, Diệp Bạch Xuyên đã đem hai cái bánh trứng gà lớn ăn sạch sẽ. Sau đó hắn tùy tay đào hai cục bùn ở trong phòng, nặn nặn nhét vào trong bao giấy, đem bao giấy một lần nữa đóng gói lại theo hình dáng ban đầu, một lần nữa chỉ huy dây đằng đường cũ mang trở về.

Thuận tiện còn giáo dục Tiểu Bạch Quả:

“Không hỏi tự lấy gọi là trộm, đừng học. Nếu không phải vì ngươi, vi phụ trăm triệu lần sẽ không làm loại sự tình này.”

Diệp Bạch Quả:......

Làm sao có thể cảm thấy cô sẽ học cái này?

Cô là thiếu niên tốt ở thế kỷ 21, là học sinh ba tốt, đội viên đội thiếu niên tiaqền phong kiêm đoàn viên, điểm chính trị trước nay không thấp hơn 80, sao có thể cảm thấy cô sẽ học cái này? Học trộm đồ?

Còn nói vì cô nữa chứ, cha cô sao không vuốt lương tâm hỏi một chút, hai cái bánh trứng gà lớn kia cô ăn mới bao nhiêu chứ?

Diệp Bạch Xuyên liếc mắt nhìn cô một cái:

“Có ý kiến?”

Tiểu Bạch Quả nhìn trời:

“Không có.”

Hai cha con trong bóng đêm trầm mặc, nhìn nhau không nói gì, lâu đến nỗi Tiểu Bạch Quả nhịn không được sắp ngủ mất, Diệp Bạch Xuyên mới buông xuống tâm tình.

Đương cha thanh âm nhẹ như mây khói:

“Ngươi nói cái bánh trứng gà này là món bình thường trong thực đơn của phàm nhân sao?”

- -

Người Diệp gia thừa dịp xế chiều lén lút trở về, lúc đó mọi nhà đều chuẩn bị ăn cơm tối, không có nhiều người biết Diệp Bạch Xuyên xuất viện.

Đầu tiên là bị sét đánh, tiếp theo là vợ ôm tiền chạy, làm hại đứa con trai ngốc của bọn họ buộc phải xuất viện. Một loạt chuyện xảy ra không có một chuyện sáng sủa, hai vợ chồng già kể cả hàng xóm thân quen nhất cũng không nói. Tôn Xảo Xảo và Lưu Quốc Hoa cũng đều răn dạy con trai trong nhà không được ra ngoài nói bậy.

Việc xấu trong nhà không thể nói cho người ngoài.

Nhưng các cô ngàn phòng vạn phòng, cuối cùng vẫn để lọt một khe. Chuyện Diệp Bạch Xuyên xuất viện ngày hôm sau đã bị Lâm Khiết biết được.

Cũng không phải bọn nhỏ Diệp gia ra ngoài nói bừa.

Bọn chúng tuy còn nhỏ nhưng cũng hiểu chuyện, biết chuyện gì có thể nói, chuyện gì không thể, huống chi chuyện này còn quan hệ đến em gái bảo bối của chúng. Bảy đứa anh chỉ hận không thể xé miệng ra mà ném đi.

Nhưng mà Lâm Khiết là cô giáo trong trường.

Người trong thôn ngày thường giáo dục con cái nhà mình phải nghe lời thầy cô. Trẻ nhỏ đối với giáo viên vẫn là thực tôn kính. Lâm Khiết vừa hỏi, mấy đứa nhỏ Diệp gia còn đi học liền nói ra.

Nghe nói Diệp Bạch Xuyên bởi vì không có tiền chữa bệnh đã về nhà, Lâm Khiết mặt ngoài không có gì dị thường, nhưng trở lại trong phòng suýt nữa đem Tô Nhược Phượng mắng chết.

Cô ta làm sao nghĩ đến Tô Nhược Phượng có thể làm việc tuyệt tình như vậy?

Phải, chính cô ta từng khuyên Tô Nhược Phượng mang theo nhiều tiền một chút, nhưng cô ta cũng không nghĩ tới Tô Nhược Phượng vậy mà có thể mang đi nhiều tiền như vậy.

Tiền này chính là tiền chữa bệnh, tiền cứu mạng đó!

Là cô ta thất sách, chỉ muốn khiến Diệp gia chán ghét Tô Nhược Phượng, không nghĩ tới lại ảnh hưởng đến Diệp Bạch Xuyên.

Vạn nhất Diệp Bạch Xuyên bởi vì khuyết thiếu trị liệu biến thành đồ ngốc thật, cô khổ tâm thiết kế kế hoạch nhiều năm sẽ toàn bộ ngâm nước nóng.

Lâm Khiết hận chết Tô Nhược Phượng.

Cô thật sự không yên lòng, thu thập đơn giản, chuẩn bị chờ đến chạng vạng tới Diệp gia nhìn xem.

Thật vất vả chờ đến buổi chiều tan học, Lâm Khiết lo lắng sốt ruột xách theo bao giấy tới Diệp gia thăm hỏi, trong lòng tràn đầy hình ảnh Diệp Bạch Xuyên nên không phát giác bánh trứng gà mang theo trên người nặng hơn bánh mới mua hôm trước không ít.

Trùng hợp, hôm nay phụ trách trông đám trẻ con vẫn là Tôn Xảo Xảo, mới vừa thấy Lâm Khiết, sắc mặt cô liền thay đổi.

Cô giáo Lâm này sao phiền như vậy chứ?

Đã nói không đi học là không đi học, cô ta sao vẫn tới đây?

Cô liền kêu bọn nhỏ vào phòng làm bài tập trước, sợ mấy đứa con trai bị thuyết phục, khóc la đòi đi học.

Tiểu Bạch Quả vốn đang cùng các anh chơi nhảy ô, nhìn thấy Lâm Khiết tới, trong lòng đánh một cái chột dạ.

Đặc biệt là nhìn thấy trong tay cô ấy xách theo cái gói giấy đựng bánh trứng gà càng cảm thấy cả người đều không được tự nhiên.

Cha cô tối hôm qua mới vừa ăn vụng xong.

Lúc này bên trong hẳn là hai đống bùn.

Tiểu Bạch Quả chột dạ liền chạy trốn vào phòng đầu tiên, không cần Tôn Xảo Xảo kêu tiếng thứ hai. Có cô đi đầu, bọn nhỏ còn lại cũng sôi nổi vào phòng, trong viện cũng chỉ dư lại “Ngốc tử” Diệp Bạch Xuyên còn ngồi trên ghế gấp.

Diệp Bạch Xuyên là người tu chân.

Da mặt vẫn rất dày.

Hắn chống đỡ được áp lực cực lớn như vậy, giống người không có việc gì, ngồi dưới đất lột đậu phộng.

Không có thưởng cho Lâm Khiết một ánh mắt nào.

Lâm Khiết đứng ở cửa, nhìn xuyên qua Tôn Xảo Xảo, trộm đánh giá hắn.

Nội tâm Lâm Khiết thấp thỏm bất an.

Cô từng gặp qua người ngốc, thậm chí còn đã từng cùng người ngốc làm vợ chồng.

Đây là chuyện đời trước.

Cũng giống đời này, tuy rằng cô bị đẩy đến Táo Câu thôn, bởi vì tuổi nhỏ nhất đoàn, mọi người đều quan tâm cô, đặc biệt là Tô Nhược Phượng, đem cô trở thành em gái ruột của mình, chuyện gì cũng đều nghĩ đến cô.

Ngay cả đối tượng của Lâm Khiết cũng đều là cô ta giới thiệu.

Lúc Tô Nhược Phượng làm mai mối cho Lâm Khiết, sinh ý của Diệp Bạch Xuyên đã ra dáng ra hình, người đàn ông kia là cộng sự cùng làm ăn với Diệp Bạch Xuyên. Tô Nhược Phượng cẩn thận khảo sát hắn, có thể kiếm tiền, biết làm việc nhà, không đánh phụ nữ, cũng tuấn tú lịch sự, các phương diện điều kiện đều không tồi, lúc này mới tác hợp hai người kết giao.

Điều kiện nhà mẹ đẻ Lâm Khiết cũng không tồi nhưng cô ở Táo Câu thôn những năm gần đây, trong nhà một phân tiền cũng không gửi cho cô, còn có em dâu không nên thân, mấy năm đầu Tô Nhược Phượng mới tác hợp cô cùng đối tượng kia, Lâm Khiết đối với Tô Nhược Phượng là thật lòng cảm kích.

Mới vừa kết hôn xong, Lâm Khiết cảm kích Tô Nhược Phượng, cảm thấy chị ấy chân chân thật thật coi mình trở thành chị em ruột, còn giới thiệu cho cô một người đàn ông điều kiện mặt nào cũng vô cùng tốt, hai người lui tới rất thân thiết, rất hòa thuận, không có gì giấu nhau.

Ngày vui ngắn chẳng tầy gang, giữa hai người rất nhanh liền bắt đầu kéo ra cấp bậc.

Tô Nhược Phượng ở trong thế giới này là nhân vật gì?

Nữ chính vang dội!

Cuộc sống của nữ chính đương nhiên không có khả năng giống nữ phụ!

Vì thế Diệp Bạch Xuyên sinh ý càng làm càng lớn, Tô Nhược Phượng chất lượng sinh hoạt cũng nước lên thì thuyền lên. Lâm Khiết mới vừa nghe nói đến KFC, Tô Nhược Phượng đã mỗi tháng mang bọn nhỏ bay đi Mỹ hai ngày ăn cho đỡ thèm. Lâm Khiết vừa mới cắn răng bỏ tiền mua một bộ váy một ngàn, Tô Nhược Phượng đã mặc hàng Italy cao cấp...

Các cô ở chung cũng dần dần thay đổi hương vị.

Lâm Khiết:

“Chị, em đi một chuyến xuống thành phố miền nam, đây là trái cây nhập khẩu nước ngoài, gọi là sầu riêng gì đó, đặc biệt mua một thùng cho mọi người.”

Tô Nhược Phượng:

“Cảm ơn em, đây là quả hạch Ma Rốc nhà chị mới vận chuyển đông lạnh về, a liên tù quả hải táng và dứa môi*, em mang mỗi loại một thùng về bọn nhỏ với em rể nếm thử.”

(* t không biết đây là quả gì nữa nói chung là rất đắt)

Lâm Khiết:......

Một lần, hai lần, ba lần, bốn lần, cảm xúc trong lòng Lâm Khiết càng tích càng nhiều, đối với điều kiện sinh hoạt của mình hiện tại càng ngày càng không vừa lòng.

Trong lòng có hỏa khí, khó tránh khỏi tổn thương đến người bên cạnh. Lâm Khiết lại không biết Tô Nhược Phượng và Diệp Bạch Xuyên là nam nữ chính của thế giới này, trời sinh chính là phải sống tốt, chỉ biết ban đầu quy mô sinh ý của Diệp Bạch Xuyên và chồng mình không chênh lệch lắm, mà hiện giờ nhà mình hoàn toàn so ra kém người ta.

Chồng Lâm Khiết khuyên cô ta thu tâm, sống cho tốt cuộc sống của chính mình, Lâm Khiết trái lại mắng chồng không có chí tiến thủ.

“Anh rốt cuộc có phải đàn ông không thế? Diệp Bạch Xuyên người ta lúc trước sinh ý cùng nhà mình không có chênh lệch gì lớn, hiện tại người ta làm lớn gấp mấy lần, sinh ý nhà mình sao lại chỉ vừa mới mở rộng được một chút? Lúc trước tôi mắt mù thế nào mới nhìn trúng người như anh!”

Chồng Lâm Khiết:......

Còn làm bộ đen mặt bạo phát tính tình!

Hắn trong lòng cũng nghẹn khuất đây.

Nếu không phải không hạ mặt xuống được, hắn cũng muốn lôi Lâm Khiết ra ngoài đường làm trò đại gia hỏa, đem điều kiện hai bên bày ra đó rồi nhìn xem rốt cuộc là ai không xứng với ai!

Còn nói điều kiện.

Nhà gái, Lâm Khiết, nhà nhỏ bình thường trong thành phố, trong nhà ba người con, trên có một chị gái dưới có một em trai, cô ta đứng ở giữa, cha không thương mẹ không yêu, nửa xu tiền của hồi môn không có, bằng cấp cao trung, cao một mét sáu, lớn lên thanh tú, con cái không lo, một đường phá sản.

Nhà trai, xuất thân nhà thành phố lớn, trong nhà có hai anh em, anh cả cơ nghiệp so với hắn còn lớn hơn, lúc kết hôn chỉ riêng lễ hỏi đã cho nhà gái hai vạn; bằng cấp cũng cao trung, cao 1 mét 8, mày rậm mắt to, nhân tài kiệt xuất từng lên đài truyền hình, nhà ở, giúp việc đều là hắn trả, con cái đau đầu cảm mạo đều là hắn chạy ngược chạy xuôi.

Xin hỏi: Rốt cuộc là ai không xứng với ai?!

Hai vợ chồng cãi nhau hết lần này tới lần khác, cảm tình càng cãi càng nhạt, cuối cùng tan vỡ.

Con cái đều là nhà trai chăm sóc, Lâm Khiết không có tình cảm gì với bọn chúng, lấy hai mươi vạn trực tiếp từ bỏ quyền nuôi hai đứa nhỏ. Cô ta không có nhà riêng, em dâu ở nhà mẹ đẻ cũng không chào đón bà chị chồng ly hôn, cô ta liền mang theo hai mươi vạn dọn tới nhà chị ruột.

Chị ruột Lâm Khiết là người có tính tình mềm mại, hiền lành, anh rể là người mạnh miệng mềm lòng, tình cảm hai vợ chồng rất tốt. Từ khi Lâm Khiết dọn vào, cảm tình hai vợ chồng cấp tốc trượt xuống.

Hai vợ chồng chị gái và anh rể cô ta chỉ là giai cấp làm công ăn lương bình thường, lương cố định một tháng cũng bốn năm trăm.

Lâm Khiết từng trải qua cuộc sống tốt đẹp, ngày thường ăn canh bào ngư, hải sâm, tổ yến, chi tiêu một lần so với hai vợ chồng kiếm một tháng còn nhiều hơn. Anh rể Lâm Khiết nhìn lâu ngày liền nói vợ khuyên nhủ cô em vợ tiêu tiền tỉnh táo một chút.

Hoàn toàn không phải nhăm nhe tiền trong tay em vợ. Tâm nhãn người anh rể này tử chính, cảm thấy tiền của người ta là của người ta, hai vợ chồng họ tuy rằng thiếu thốn nhưng bọn họ còn trẻ, có nghề chuyên nghiệp, sớm muộn gì cũng có thể dựa vào lao động chăm chỉ làm giàu.

Hắn chỉ cảm thấy tiền trong tay Lâm Khiết tuy rằng nhiều nhưng không có thu nhập, hiện tại xã hội phát triển nhanh như vậy, ai biết hai mươi vạn này có thể chịu được mấy năm?

Chị của Lâm Khiết tính tình mềm mại, lỗ tai mềm, không có chủ kiến, chồng mình nói một cái cô liền cảm thấy có đạo lý, nói lại với Lâm Khiết, nào biết Lâm Khiết giận tím mặt, tưởng anh rể đòi tiền, ngược lại nói anh rể nói bậy.

Chị Lâm Khiết cũng tin.

Quay lại cùng chồng cãi nhau một trận.

Khiến người ta muối mặt.

Dần dà, anh rể cũng mệt mỏi, chịu không nổi, ly hôn.

Lâm Khiết và chị cả cùng nhau ở nhà mẹ đẻ.

Mấy năm qua đi, mọi người thay đổi còn lớn hơn.

Chồng cũ Lâm Khiết sinh ý vẫn như vậy làm đâu chắc đấy, mặc dù không thể so sánh cùng Diệp Bạch Xuyên cũng đủ để con cháu ba đời trở thành người trên vạn người.

Lâm Khiết khinh thường anh rể tiết kiệm, cải cách sáng tạo máy móc truyền thống, xin bản quyền phát minh độc quyền quốc gia, mười tám tuyến công nhân xoay người thành phượng hoàng.

Dường như tất cả mọi người đều phát triển theo hướng tốt, ngoại trừ Lâm Khiết.

Hai mươi vạn mấy năm nay sống trong hào quang ánh sáng, trải qua ngày lành áo tới duỗi tay cơm tới há mồm, Lâm Khiết là thiệt tình chướng mắt cuộc sống của người bình thường. Da mặt cô ta dày tìm tới Tô Nhược Phượng, hy vọng Tô Nhược Phượng lại tìm cho cô ta một đối tượng có tiền.

Yêu cầu của Lâm Khiết cũng chỉ có một.

Có tiền.

Diện mạo, chỉ số thông minh, gia thế đều không quan trọng, chỉ cần có tiền.

Tô Nhược Phượng cũng không tra soát cẩn thận, kết quả sơ sẩy một cái liền đem Lâm Khiết gả cho một người ngốc.

Cũng thực sự có tiền.

Nhiều tiền đến nỗi Lâm Khiết có thể mỗi ngày ăn sơn hào hải vị, mỗi ngày mua hàng hiệu, so với cuộc sống của Tô Nhược Phượng cũng không sai biệt lắm.

Nhưng Tô Nhược Phượng có được tình yêu a.

Diệp Bạch Xuyên sủng cô, mặt nào cũng là một cặp khiến người khác hâm mộ. Lâm Khiết với đời chồng thứ hai thì sao? Một cặp ai gặp cũng chê cười.

Đường là tự mình chọn, Lâm Khiết không dám trở mặt cùng Tô Nhược Phượng, trong lòng lại hận, hận muốn chết.

Cô ta cảm thấy Tô Nhược Phượng là cố ý.

Cố ý giới thiệu cho cô một đối tượng tái hôn như vậy, khiến cô ta bị chê cười.

Bởi vậy sau khi phát hiện mình trọng sinh liền mừng như điên, lập tức liền nghĩ tới thế thân Tô Nhược Phượng, khiến Tô Nhược Phượng giống đời trước của cô ta hối hận, hối hận cả đời.

Vì thực hiện kế hoạch của mình, mấy năm nay cô ta vẫn luôn cẩn thận, trăm triệu không nghĩ tới vậy mà lại thua trên người Tô Nhược Phượng.

Diệp Bạch Xuyên thế mà trở thành kẻ ngốc.

Hắn như vậy còn có thể Đông Sơn tái khởi trở thành ông chủ lớn sao?

Lâm Khiết đánh giá Diệp Bạch Xuyên, càng nhìn càng cảm thấy hắn và người chồng ngốc của mình đời trước không giống nhau, cô ta không biết Diệp Bạch Xuyên thay xương đổi cốt, chỉ là cảm thấy Diệp Bạch Xuyên khả năng không phải choáng váng, mà là chịu kích thích quá lớn, tính tình đại biến.

Khí chất của hắn bây giờ và hắn đời trước sau khi làm ông chủ lớn giống nhau như đúc.

Rốt cuộc là tiếp tục tiến hành dựa theo kế hoạch hay là hiện tại lập tức bứt ra chạy lấy người?

Lâm Khiết cắn răng, quyết định hung hăng đánh cược một phen.

Mặc kệ Diệp Bạch Xuyên rốt cuộc là thật sự choáng váng hay là chịu kích thích quá lớn khiến tính tình đại biến, cô ta đều chuẩn bị đem người lên giường trước.

Vạn nhất thật sự choáng váng, cô ta liền giống Tô Nhược Phượng ôm tiền cút đi.

Vạn nhất là tính tình thay đổi, bản lĩnh còn có, cô ta liền dẫn đường cho hắn gây dựng sự nghiệp làm ông chủ.

Dù sao cô ta đều không mệt.

Tôn Xảo Xảo mang theo vẻ mặt tươi cười tiếp đón cô đi vào. Lâm Khiết cắn môi dưới, bộ dáng xấu hổ khó lường, đem bao giấy trong tay đưa cho Tôn Xảo Xảo:

“Em, em không vào đâu...... em không biết chị Nhược Phượng sẽ làm ra loại chuyện này...... Em sẽ nghĩ cách giúp đỡ tìm người, em, em về trường học trước.”

Mắt thấy cô ta không có lại lải nhải lôi kéo mình nhắc mãi chuyện học hành của bọn nhỏ, Tôn Xảo Xảo sắc mặt tốt hơn nhiều. Cô nhận bao giấy của Lâm Khiết, ước lượng khối lượng lễ vật xong, trong lòng càng vừa lòng.

“Ai nha, cô giáo Lâm cô đừng nghĩ nhiều, Tô Nhược Phượng là Tô Nhược Phượng, cô là cô, thôn chúng ta ai không biết cô giáo Lâm là người thế nào, về sau cứ tới chơi thường xuyên nhé.”

Cô chính là đơn giản tống cổ người ta đi như vậy.

Lâm Khiết mới vừa đi, lão thái thái liền từ nhà chính ra tới, đầu tiên là nhìn thoáng qua Diệp Bạch Xuyên đang bóc đậu phộng, thấy hắn thành thành thật thật bóc đậu phộng, mới yên tâm hỏi:

“Ai thế?”

Tôn Xảo Xảo chạy nhanh tới, đem bao giấy đưa qua:

“Là cô giáo Lâm đặc biệt tới xin lỗi, cô giáo Lâm tâm nhãn thật chân thành, còn đưa lễ vật nặng như vậy.”

Lão thái thái nhận lấy, ước lượng, ước lượng, trong lòng cũng rất vừa lòng, nghĩ mấy ngày nay trong nhà nhiều chuyện, trẻ nhỏ cũng ăn không ngon theo, cho Tôn Xảo Xảo kêu bọn nhỏ ra, chuẩn bị chia điểm tâm cho bọn chúng ăn.

Diệp Bạch Quả làm bộ muốn đi nhà xí, tạm thời đi ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió.

Nhóm trẻ con đều vây quanh ở bên cạnh bàn, chờ lão thái thái chia điểm tâm cho bọn hắn.

Mùi hương bánh trứng gà từ bao giấy tỏa ra.

Mấy đứa bé thèm đến chảy nước miếng.

Mọi người đều ít nhiều ăn qua bánh trứng gà rồi, đều nhớ rõ mỹ vị của bánh.

Nhìn một đám mèo nhỏ thèm thuồng kia, trên mặt già mấy ngày nay căng chặt của Diệp lão thái cuối cùng cũng lộ ra một chút tươi cười, bà chậm rãi đem bao giấy mở ra.

Mọi người đều bị một màn mở bao giấy làm cho ngơ ngẩn.

_____________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Khiết: Ta hào phóng tặng hai cái bánh trứng gà lớn.

Diệp lão thái: Trêu đùa cái gì đây, sao lại có loại người bẩn thỉu như vậy.

Bạch Xuyên:...... Đúng vậy, khinh người quá đáng.

Bạch Quả: ( cha ta đầu óc có hố)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.