Huyện thành không lớn, quan viên không cùng ban cũng quen biết nhau thậm chí còn có những người ở cùng một khu tập thể nên mọi người không thể thiếu việc cùng nhau đi làm, cùng nhau tan tầm. Ở giữa những gương mặt trương đạm tự nhiên, thần sắc mọi người cục lâm nghiệp vừa chần chờ vừa kinh ngạc vừa vui vẻ mà cũng vừa bất đắc dĩ có vẻ phá lệ chói mắt.
Phát hiện một con hổ, chuyện này đương nhiên là tốt. Mười dặm núi lớn bao nhiêu năm không phát hiện được bóng dáng con hổ nào, chuyện này chứng minh rằng chính sách bảo hộ bọn họ thi hành là đúng.
Nhưng vấn đề ở chỗ, căn bản là không có cái chính sách như vậy, cũng không có trợ cấp gì. Bằng hữu nông dân vì nuôi hổ đã phải làm thịt con heo trong nhà mà bọn họ lại cứ thế nhận con hổ về, thật sự cũng không tốt.
Kiểu gì cũng phải nghĩ cách đền bù tổn thất cho bằng hữu nông dân một chút.
Nhưng... nhưng một con heo...
Cho dù là bọn họ cũng không khỏi chột dạ.
Tống Ủng Quân chỉ suy nghĩ làm sao để Diệp Bạch Xuyên thoát tội nên cũng quên nói với Trần Vân con heo này là huyện phát xuống giúp đỡ người nghèo. Trần Vân bọn họ còn tưởng là một con heo nuôi hơn nửa năm chuẩn bị chờ đến lúc ăn tết mới thịt. Một con heo lớn hơn hai trăm cân làm sao mà bồi thường?
Trong lòng Trần Vân vừa đau vừa sướng. Y cắn răng nghĩ: Thật sự không được thì mình tự bỏ tiền túi ra trợ cấp. Dù sao cũng không thể để lòng người băng giá.
Khổ gì cũng không thể khổ dân!
Vừa khó khăn vừa quyết đoán đưa ra quyết định này, tảng đá lớn trong lòng Trần Vân lập tức rơi xuống đất, trên mặt một lần nữa lộ ra vẻ tươi cười, lưng cũng không tự giác thẳng lên, thậm chí còn có tâm tư cầm túi công văn chào hỏi đồng nghiệp chẳng biết quen hay không. Lãnh đạo huyện vừa lúc cũng tan tầm về nhà, thấy y chủ động chào hỏi mình, trên mặt tươi cười cũng làm nhân tâm bên trong thoải mái, liền thả chậm bước chân đi song song với Trần Vân.
“Vị anh em này làm ở ban nào? Hình như gặp chuyện vui gì hả?”
“Hắc, bị nhìn ra rồi? Tôi ở bộ lâm nghiệp. Tôi nói với anh, bộ lâm nghiệp chúng tôi thật ra vẫn luôn quan tâm tình trạng sinh thái. Chúng tôi lật xem tư liệu phát hiện từ nửa sau thập niên 70, mười dặm núi lớn bên này không còn phát hiện mãnh thú như hổ báo nữa. Kết quả hôm nay, thôn trưởng bên Táo Câu thôn bên kia đến đây, nói thôn bọn họ có người nhặt được một con hổ con. Chúng tôi vừa mới thảo luận một buổi trưa, chuẩn bị ngày mai đến nhà xem thật giả thế nào.”
Trần Vân là thật tình thích động vật. Nói đến hổ con, cả người y đều tràn ngập hạnh phúc từ tận đáy lòng. Lãnh đạo huyện cũng bị tâm tình của y lây nhiễm, hơn nữa nghe được địa danh quen thuộc, ông cũng cười theo.
“Táo Câu thôn ấy à, tôi biết chỗ đó. Lần trước nuôi heo khoa học thoát nghèo làm giàu còn có ba gia đình thôn bọn họ tham gia. Tôi nhớ còn có một người tên là cái gì mà Diệp Bạch Xuyên, lớn lên đặc biệt xuất sắc, học tập cũng tốt chẳng qua hình như từng bị sét đánh, không quá linh quang. Không biết heo nhà hắn nuôi thế nào rồi.”
“Diệp Bạch Xuyên?”
Trần Vân sửng sốt, hơi do dự nói:
“Thôn trưởng nói với chúng tôi cái người nhặt được hổ kia cũng tên là Diệp Bạch Xuyên. Còn nói, Diệp gia vì nuôi con hổ con kia còn giết một con heo trong nhà...”
Gì?!
Giết một con heo?
Lãnh đạo huyện chấn động.
Ông hiểu được một con heo đối với gia đình nông dân xem như tài sản đáng giá thế nào. Nếu chỉ là bởi vì thích, không có khả năng lựa chọn giết heo nuôi hổ. Bảo đảm chuyện này có vấn đề. Lãnh đạo huyện nhìn chằm chằm Trần Vân xem xét một lúc lâu:
“Chuyện này rốt cuộc là chuyện gì? Sao người ta đang yên đang lành lại giết heo? Anh nói rõ ràng ra cho tôi xem nào.”
_____________________
Trần Vân làm sao ngờ được mình có thể xui xẻo như vậy. Thuận mồm chào hỏi với một đồng nghiệp không phải một người từ đơn vị chính phủ mà lại trùng hợp gặp phải một huyện thành. Quỷ mới biết sao có thể vừa khéo như vậy. Y cũng không dám ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xanh mét của cục trưởng nhà mình đành gục đầu đứng ở chỗ đó, cảm thụ uy nghiêm truyền đến trên người, nghe răn dạy.
“... Lá gan các cậu cũng lớn đấy. Các cậu cho rằng có thể học tập nước ngoài, đem địa vị của động vật nâng lên ngang với con người mà sao không xem lại tình hình trong nước chúng ta? Dân chúng tầng chót cũng phải sinh sống. Các cậu chỉ nói bắt động vật thì bị phạt nhưng có nghĩ tới lỡ như có sài lang hổ báo ra ăn gia súc trong nhà thôn dân thì người ta biết làm sao không hả?”
Lãnh đạo huyện biết tâm bọn họ là tốt nhưng lại hận nhóm người này lén giở trò, không suy xét tình huống rõ ràng. Tức đến đứng bật dậy, hai tay giơ lên cao quá đỉnh đầu lại bang một tiếng dừng ở trên đùi.
“Đó là xong đời!! Có biết không?”
Cả cục lâm nghiệm đều không dám thở mạnh.
Chỉ có cục trưởng còn nhớ thương thủ hạ của mình, căng da đầu đứng ra:
“... Trước đó chúng tôi chưa gặp phải loại tình huống này nên suy xét không chu toàn. Nhưng qua chiều ngày hôm nay thảo luận, chúng tôi đã quyết định góp vốn bồi thường tổn thất cho vị bằng hữu nông dân này.”
“Tính ra, chuyện lần này tôi thay các cậu bồi thường. Bằng hữu nông dân này tôi có biết. Heo nhà hắn là bắt được từ hạng mục giúp đỡ người nghèo bên tôi. Vốn tôi đã hẹn với bọn họ ba năm sau trả lại, cùng lắm thì xóa bỏ toàn bộ là được.”
Lãnh đạo huyện cũng thật tình bất đắc dĩ, ông lại liếc mắt nhìn nhân viên của mình, không còn tức giận:
“Được rồi, lần sau đừng có làm như vậy nữa. Đi thôi, đến Táo Câu thôn.”
_________________
Mặc dù mới qua một buổi tối, Tống Ủng Quân cũng lo lắng đề phòng, sợ Diệp Bạch Xuyên hồ đồ, làm chết con hổ con đang sống sờ, vừa mới về tới cửa thôn liền sai một đứa nhỏ đi đưa tin cho Diệp gia. Đứa bé này cũng thông minh, hiểu được đây tuyệt đối là nhân vật lớn, nửa điểm cũng không hàm hồ, tình báo cho Diệp gia có một hàng lãnh đạo trên huyện tới đây.
Vừa nghe nói Tống Ủng Quân mang theo một hàng lãnh đạo trên huyện tới, toàn bộ Diệp gia lập tức liền bận rộn.
Diệp lão thái mang theo hai cô con dâu đi chà lau bàn ghế, chỉ huy ba con trai đi quét rác, dọn dẹp sạch sẽ từ trong ra ngoài. Sân sạch sẽ ở nông thôn đương nhiên không thể so với trong thành nhưng nhà cửa trước sau chỉnh tề, sáng sủa gọn gàng, gia cụ cũng lau đến sáng bóng đã là một cái sân sạch sẽ thoải mái. Tống Ủng Quân mang người đi vào, nhìn thấy sân như vậy, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Hắn vội vàng tiếp đón các vị lãnh đạo đi vào:
“Các vị lãnh đạo, đây là Diệp gia. Mọi người nhìn xem, điều kiện như này tuyệt đối là không ủy khuất con hổ con.”
Hắn vừa nói vừa nháy mắt ra dấu với Diệp gia, để bọn họ mang hổ con ra. Diệp lão thái giọng nói thanh thanh, hô một tiếng về phía tam phòng:
“Bạch Quả à, ra đây.”
“Vâng!”
Trong phòng liền truyền đến một tiếng đáp lại ngọt ngào giòn giã. Tiểu Bạch Quả đẩy cửa phòng, từ trong phòng đi ra. Hổ con gắt gao đi sát theo sau cô. Tiểu cô nương đáng yêu, hổ con cũng có thể thích. Hai đứa đều trắng trắng, sạch sẽ, một cái liếc mắt đều khiến lòng người sinh ra cảm giác sung sướng.
Tiểu Bạch Quả chạy đến đứng vững bên người Diệp Bạch Xuyên, ôm đùi lão cha. Hổ con cũng chạy đến bên người cô, học theo cô giơ hai chân trước tới ôm cẳng chân Tiểu Bạch Quả, ngây thơ chất phác.
Vừa thấy đã biết một con hổ con khỏe mạnh.
Một đám lão gia cục lâm nghiệp hai mắt đều mạo lục quang (...).
Lãnh đạo huyện thật ra lại trầm ổn. Đầu tiên ông quét qua bài trí trong viện một vòng, lại nhìn chuồng heo trong viện, đặc biệt quan sát hai con heo còn lại trong chuồng heo một lúc. Hai con hèo này lúc trước Diệp Bạch Xuyên đã rót vào một tia linh khí, bất kể là tinh thần hay đầu óc đều tốt hơn so với heo bình thường. Lúc này thấy trong nhà có người lạ, chúng đều chớp chớp mắt, xuyên qua khe hở chuồng heo nhìn về phía bên này, đối mắt với lãnh đạo huyện.
Lãnh đạo huyện tự nhiên dời mắt.
Tống Ủng Quân quen thuộc sờ tóc trên đầu Tiểu Bạch Quả một cái, giới thiệu với nhóm lãnh đạo:
“Cô bé này chính là đóa kim hoa duy nhất của Diệp gia, tên là Bạch Quả. Bạch Quả, đây là chuyên gia trên tỉnh xuống, đặc biệt tới xem hổ con. Hổ con không có mẹ rất đáng thương. Con có thể cho các bác chuyên gia nhìn nó một cái được không?
Tiểu Bạch Quả còn chưa kịp gật đầu liền cảm thấy hai chân mình rời khỏi mặt đất, tầm nhìn cao lên. Diệp Bạch Xuyên một tay bến con gái nhỏ, một tay kia nhẹ nhàng phủi phủi chỗ tóc mà Tống Ủng Quân sờ qua, trừng mắt liếc Tống Ủng Quân một cái, dùng một chân đẩy mông hổ con, đẩy đến trên chỗ đất trống:
“Lấy đi.”
Hổ con ủy khuất kêu ngao ngao, lại muốn bò vào trong ngực Tiểu Bạch Quả, kiêng kị Diệp Bạch Xuyên nên chỉ có thể uất ức đi vòng quanh. Vài vị chuyên gia cục lâm nghiệp liền khom lưng muốn thừa lúc này bắt nó từ phía sau. Nào ngờ hổ con hoang dã này rất nhanh nhạy, hai ba bước đã trốn khỏi tay nhóm chuyên gia, chui vào sài đôi (hình như là chỗ để củi) bên ngoài nhà bếp, ngao ngao kêu loạn, làm sao cũng không chịu ra.
Chuyện này làm nhóm chuyên gia cục lâm nghiệp lo lắng.
Hổ con không ra, bọn họ làm sao xem xét tình trạng khỏe mạnh hay không đây.
Thêm nữa, bên trong sài đôi nhà bếp là chỗ tốt à? Lỡ như hổ con bị thứ gì làm cho bị thương thì sao? Lỡ bị sâu cắn thì sao?
Mọi người liền chuẩn bị động thủ dời sài đôi đi.
Rốt cuộc cũng là địa bàn của người ta, đồng chí cục trưởng tự mình nhận lỗi với người Diệp gia.
“Đồng hương, xin lỗi, hổ con chạy xuống dưới sài đôi, chúng tôi có thể dời sài đôi đi không? Mọi người yên tâm, chúng tôi sẽ xếp lại nguyên dạng bên cạnh.”
Lão thái thái cảm thấy không có vấn đề gì, thống thống khoái khoái đáp ứng:
“Được thôi, các anh nhớ xếp lên như cũ là được, củi lửa để bên kia cũng tiện nhặt.”
Nhận được sự cho phép của lão thái thái, các đồng chí cục lâm nghiệp liền bắt đầu động thủ nhặt củi lên. Mỗi lần cầm lên một khúc gỗ, hổ con liền ngao ngao lên một tiếng. Ý tứ thật rõ ràng, chính là muốn bọn họ ngừng lại. Các đồng chí cục lâm nghiệp không nghe nó, tiếp tục động thủ. Hổ con kia cũng thông minh, thấy không có hiệu quả gì cũng dần dần không kêu nữa. Thừa dịp mọi người không chú ý, nó vèo một cái lập tức vụt ra khỏi sài đôi, chạy một vòng quanh sân. Mắt thấy không có chỗ nào trốn tốt, đơn giản liền chui tọt vào chuồng heo.
Còn lăn vào đống phân heo vài vòng.
Tiểu bạch hổ biến thành tiểu hắc hổ.
Nó không chạy nữa.
Ngồi xổm trong chuồng heo như vậy nhìn nhóm chuyên gia.
Ảnh ngược trong đồng tử màu hổ phách có vài phần đắc ý.