(*出風頭 / chū fēng tóu / xuất phong đầu: Xuất đầu lộ diện, chường mặt ra cho người ta thấy, để mong cầu được ngưỡng mộ, khâm phục)
Tô Nhược Phượng từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai nói như vậy đang vô cùng ngạc nhiên.
Há hốc mồm không chỉ có cô, ngay cả lão thái thái cũng không nghĩ đến con thứ ba nhà mình vừa tỉnh lại liền nói ra lời như vậy, trợn mắt há hốc mồm:
“Lão tam, con hồ đồ rồi sao? Đây là vợ con đấy!”
Diệp Bạch Xuyên lướt nhanh một vòng trên mặt mọi người trong phòng, liên tục lắc đầu, thần sắc không che giấu thất vọng.
“Thân thể phàm thai, không hề căn cốt!”
Lão thái thái:......
Diệp gia những người khác:......
Sợ là bị sét đánh thành kẻ ngốc luôn rồi.
Cũng may hắn nói xong mấy lời này liền hôn mê bất tỉnh, không nói thêm cái gì đả kích người nữa. Lão thái thái nhẹ nhàng thở ra, một bên tức giận con trai mình mơ màng hồ đồ nói mấy lời vớ vẩn, một bên còn phải an ủi Tô Nhược Phượng, sợ đắc tội đại công thần của Diệp gia.
“Con dâu ba à, lão tam nó là mới vừa tỉnh lại nói mê sảng. Con sao có thể phá sản chứ. Con chính là đại công thần của Diệp gia chúng ta. Đừng nghe nó nói bậy!”
Tô Nhược Phượng chỉ có thể khô khan gật gật đầu, trong lòng lại làm một cái quyết định.
Cô là phụ nữ, là một người mẹ, cô không thể để bọn nhỏ có một người cha ngốc.
Lão thái thái ở một bên an ủi con dâu. Diệp lão nhân cau mày cùng bác sĩ hỏi thăm tình huống, nhưng bác sĩ bệnh cũng thật sự không hiểu rõ trạng huống. Bệnh viện thành lập ngần ấy năm, đây vẫn là lần đầu tiên tiếp bệnh nhân bị sét đánh. Rốt cuộc là trạng huống gì, bọn họ một chút cũng không hiểu nổi.
Cũng chỉ có thể đề nghị nằm viện quan sát trước.
Diệp Bạch Xuyên làm phẫu thuật chân, cần người ở lại chăm sóc. Gia đình bình thường đều là vợ hầu hạ, nhưng Diệp lão thái nói gì cũng không dám để Tô Nhược Phượng hầu hạ lão tam.
Lão tam nhà bà mới vừa đẩy ra đã bắt lấy tay con dâu nói lời khó nghe, chờ hoàn toàn thanh tỉnh còn thế nào nữa? Vạn nhất lại nói gì đó không dễ nghe, đem con dâu tức chết thì làm sao?
Còn không bằng để con dâu về nhà chăm con cho tốt.
Diệp lão thái quyết định chủ ý, một bên nhìn đám bác sĩ đem con đặt trên giường bệnh, một bên từ trong túi móc ra một mớ tiền xu, bỏ ra năm đồng tiền, bỏ vào trong tay Tô Nhược Phượng.
“Con dâu ba, trong bệnh viện không cần nhiều người thế này, con cùng cô giáo Lâm về nhà trước đi. Lão tam nó vừa rồi mơ hồ, con đừng cho là thật.”
Tô Nhược Phượng định bỏ trốn.
Cô đã chuẩn bị muốn phủi sạch quan hệ với Diệp gia.
Trước kia cô là con dâu nhà người ta, giữ tiền cho chồng đương nhiên là không có vấn đề gì, nhưng nếu cô chuẩn bị chạy trốn còn lấy tiền nhà người ta liền không có đạo lý.
“Mẹ, không cần, mọi người cho Bạch Xuyên khám bệnh tốn rất nhiều tiền, chúng con trở về là được rồi.”
Cô càng nói như vậy, Diệp lão thái càng cảm thấy Diệp Bạch Xuyên không phải cái thứ tốt.
Nhìn đi, con dâu thật tốt, đưa tiền cũng không lấy, không giống hai cô con dâu khác của bà. Làm sao có thể nói là phá sản được?
Diệp lão thái không khỏi phân trần mà đem tiền nhét vào trong tay Tô Nhược Phượng, mặc cho Tô Nhược Phượng thoái thác ra sao cũng không chịu lại thu hồi tiền. Lúc hai người lôi lôi kéo kéo Lâm Khiết một câu cũng chưa nói, chờ đến lúc trên trường về nhà mới hận sắt không thành thép lắc đầu.
“Chị à, em biết chị không muốn cùng Diệp gia có cái gì lui tới nữa, nhưng chị phải suy xét đến Tinh Tinh cùng Nhất Phàm nữa.”
Tô Nhược Phượng ngẩn ra:
“Sao chị lại không thay bọn nhỏ suy xét chứ?”
“Chị gái tốt của em ơi, chị mở to mắt nhìn xem người thành phố người ta nuôi con thế nào đi. Con nhà người ta mặc áo quần là bộ dạng gì, Tinh Tinh còn tốt, Nhất Phàm thì sao? Từ nhỏ mặc chính là đồ cũ của mấy đứa lớn. Nhất Phàm và Tinh Tinh về sau theo chị vào thành đi học, chị nhìn xem con người ta trong thành có ai mặc quần áo cũ không?”
Mặc quần áo cũ đương nhiên cũng có.
Nhưng Lâm Khiết chỉ chọn mặt phồn hoa nhất, Tô Nhược Phượng phóng mắt nhìn lại, chỉ cảm thấy người thành phố người ta mặc là loại thời thượng xinh đẹp nhất. Nhìn lại cô và Lâm Khiết trên người nửa cũ nửa mới áo vải thô, mấp máy miệng.
Trong lòng cô có chút bi thương.
Cô đường đường là Tô gia đại tiểu thư thế nhưng cũng lưu lạc tới nông nỗi như vậy.
“Chị gái tốt, trong thành nơi nơi đều phải dùng tiền, mẹ con chị dọn đi, người kia...... anh rể hắn khẳng định có chút áp lực...... Thêm nữa, Bạch Quả...... Nó rốt cuộc không phải con ruột của anh rể. Hai người lại chia cắt ngần ấy năm, nếu chị mang theo Bạch Quả tới, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng cảm tình của chị với anh rể.”
Cô dường như là thiệt tình thực lòng thay Tô Nhược Phượng suy xét, kỳ thật lại đánh một cái ý tứ, cố tình nói như là đặc biệt dụng tâm lương khổ.
“Chị, chị để Bạch Quả ở lại đi, Bạch Quả là con ruột của anh Diệp, người Diệp gia sẽ đối xử tốt với nó. Chị không cần lo lắng Bạch Quả sẽ chịu khi dễ, chị cũng có thể trải qua những ngày tốt đẹp nhất, không phải đẹp cả đôi đường sao.”
“Em để chị suy nghĩ lại cho kỹ.” Tô Nhược Phượng trong lòng dao động lợi hại.
Ba đứa bé đều là thịt trong bụng cô sinh ra, đứa nào cô cũng không muốn từ bỏ. Nếu điều kiện cho phép, cô đương nhiên muốn đem cả ba đứa đi, nuôi nấng bên người. Nhưng Lâm Khiết nói cũng có đạo lý.
Nào có người đàn ông nào nguyện ý nuôi con thay người khác?
Đổi thành chính cô, cô cũng không muốn nuôi con vợ trước của chồng mình.
Nhưng...... Chỉ để lại Bạch Quả?
Có phải không tốt lắm?
Mấy đứa bé mặc quần áo mới tinh, trong tay cầm đường hồ lô vừa nói vừa cười từ đi qua bên người cô. Tô Nhược Phượng nhìn bọn chúng, tâm tình vạn phần phức tạp.
Tinh Tinh, Nhất Phàm không khác bọn chúng lắm.
Nhưng bọn nhỏ ăn mặc đều cùng bọn chúng kém quá nhiều.
Cô đã sai lầm tìm một người cha không có ván hóa cho bọn nhỏ, chẳng lẽ còn muốn cho ba đứa đều ở tại nông thôn, cùng một người ngốc sống cả đời sao?
Tô Nhược Phượng thống khổ nhắm hai mắt lại.
......
Một loạt biến cố phát sinh ở bệnh viện, Diệp Bạch Quả một mực không hiểu được.
Trong tiểu thuyết chỗ nào viết chuyện này chứ.
Cô chỉ biết mình là bảo bối trong lòng nam nữ chính.
Lúc này Tiểu Bạch Quả cầm ná nhỏ, đi theo sau các anh, chạy nhảy khắp núi.
Các anh trai không có tâm tư nhẹ nhàng như cô.
Anh trai như bọn họ đều đã hiểu chuyện, nhỏ nhất cũng lớn hơn Tiểu Bạch Quả hai tuổi, ít nhiều cũng hiểu được cái gì gọi là sinh lão bệnh tử. Họ đều lo lắng thực sự, sợ Diệp Bạch Xuyên xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, để lại Bạch Quả, cũng sợ em tìm không thấy cha mẹ khóc nhè, liền mang cô đến trong rừng chơi đùa.
Cánh rừng này là rừng già, Diệp Bạch Quả thậm chí còn trông thấy mấy con thỏ hoang, gà rừng. Cô vội vàng đem ná nhỏ nhét vào tay anh cả Diệp Phi, hai mắt sáng lấp lánh:
“Bắn gà rừng!”
Diệp Phi cảm thấy áp lực có chút lớn.
Anh cả vận khí đan điền, lấy đá trong tay Diệp Bạch Quả, trong ánh mắt sáng lấp lánh của Tiểu Bạch Quả kéo ná......
Gà rừng hoảng hốt đập cánh bay đi.
Diệp Phi:......
Các anh trai khác:......
“Khụ khụ, chuyện đó... gà rừng đáng thương lắm, anh kết cỏ thành châu chấu cho em.”
Diệp Bạch Quả:......
Cũng đúng.
Chỉ là cái ná này, khó dùng như vậy sao?
Nhìn Diệp Phi đang kết cỏ châu chấu cho mình, Diệp Bạch Quả thuận tay nhặt mấy cục đá nhỏ trên mặt đất, kéo ná. Bạch bạch bạch bắn ra vài cái, mỗi một viên đều ở đối tượng cô nhắm tới, tiểu nha đầu đắc ý cong cong môi.
Nơi xa trong rừng cây đột nhiên truyền đến một âm thanh mỏng manh. Lỗ tai Diệp Bạch Quả vừa động, thân mình đột nhiên nghiêng về phía trước xoay mười lăm độ sang phải, vừa vặn lắp hòn đá lên ná bắn ra.
“Bụp” một tiếng, trong rừng cây lộ ra một cái đuôi hoa gà rừng.
Diệp Nhất Phàm ngồi gần nhất đi tới, trợn mắt há hốc mồm xách ra một con gà rừng lớn màu sắc sặc sỡ.
Gà rừng loại này ở khu vực nông thôn rất được hoan nghênh.
Thịt nhiều, ăn cũng rất ngon, đuôi gà thật dài còn có thể mang vào trong thành bán lấy tiền. Lông trên người con gà cũng có thể cho bọn nhỏ trong nhà đem về làm quả cầu đá.
Nhưng loại gà rừng này quá thông minh. Ngoại trừ tổ tiên thợ săn nhà Vương đồ tể, Táo Câu thôn không nhà nào có thể bắt được loại gà rừng này đâu.
Cho dù là Vương đồ tể cũng là chờ đến lúc núi tuyết gió lớn thả lưới mới bắt được. So với Diệp Bạch Quả một cái ná là bắt được không cùng một tính chất.
Diệp gia gia cảnh không tồi, nhưng vẫn là nông dân giai cấp vô sản, không có phiếu gạo phiếu thịt, ngày thường ăn thịt cũng không dễ dàng. Em gái này vừa ra tay liền bắn hạ một con gà rừng lớn nặng bốn năm cân (2kg - 2.5kg), mấy người anh họ trong lòng vừa kiêu ngạo vừa vui vẻ.
Còn có chút không thỏa mãn nho nhỏ.
“Bạch Quả, em gái ngoan, em làm sao bắn được nó thế? Lại bắn một lần nữa đi, lần này chúng ta không bắn gà rừng, chúng ta muốn thỏ hoang!” Anh họ nhỏ nhất là Diệp Võ liếm liếm môi dưới.
Diệp gia ước chừng đã ba tháng không ăn thức ăn mặn.
Con tôm kia không thể tính.
Đại gia đây muốn ăn nhất vẫn là thịt nướng nóng hổi vừa thổi vừa ăn.
Tốt nhất là bát to thừa thãi, tràn đầy đặt ở trên bàn, lại nấu một nồi to cơm tẻ, hoặc là làm mấy cái bánh bột ngô, nhân lúc nóng hổi mà cắn, ngon lành ăn vào bụng.
Hắn không đề cập tới còn tốt, nhắc tới thịt thỏ, mọi người đều không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng.
Đều là trẻ nhỏ, làm sao hiểu chuyện, cũng không thể không tham ăn. Chỉ là mọi người đều hiểu chuyện không nói thôi, lúc này không có người lớn, chỉ có đám nhỏ bọn họ, cũng không ai che giấu, ngay cả Diệp Bạch Quả đều bị nói đến thèm.
Diệp Bạch Quả một lần nữa lắp đá lên:
“Để em thử xem.”
Cô mơ hồ có chút cảm giác, thân thể này tố chất so với người bình thường tốt hơn một ít, cụ thể là tốt đến tình trạng gì, cô cũng không biết.
Diệp Bạch Quả nhắm mắt lại, cẩn thận nghe tiếng động xung quanh.
Tám đứa anh trai không ai dám thở mạnh.
Vì tối nay có thịt ăn, đại gia hỏa cũng chỉ có một cái tín nhiệm.
Em gái mình nhất định phải thành công đó!!
Ai cũng thấy sự tín nhiệm này biến thành một cỗ lực lượng sắt thép, chậm rãi dung nhập vào cơ thể Bạch Quả. Nhắm mắt lại, Diệp Bạch Quả tiến vào một trạng thái thần kỳ.
Các loại thanh âm càng thêm rõ ràng trong tai, còn có một cỗ cảm giác thân thiết không nói nên lời từ thiên nhiên truyền đến, chỉ dẫn phương hướng cho cô. Theo hướng đó, Diệp Bạch Quả giương ná bắn.
Một con thỏ ước chừng tám cân (4kg) run rẩy ngã xuống trên mặt đất.
Diệp Phi yên lặng mà xoa lên dây cỏ.
_______
Tác giả có lời muốn nói:
(tỉnh lược 10086 lời cảm ơn của tác giả)
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!