Xuyên Thành Cực Phẩm Tra Nam Trong Sách Niên Đại

Chương 4: Chương 4: Xuống đồng




Edit: Manh Manh

Beta: Ly Ly

Sở Ngự đi dạo ở Cung Tiêu Xã thật lâu, cuối cùng cũng không mua cái gì, trên người nguyên thân chỉ có một ít phiếu gạo, cùng một vài phiếu thịt. Nhưng Sở Ngự không tính mua thịt cùng lương thực, rốt cuộc nguyên thân chính là một thanh niên tri thức, qua một đoạn thời gian bọn thanh niên liền sẽ thống nhất đi mua sắm, nếu bản thân tự mình mua, đối với hắn cũng không có chổ tốt.

Cuối cùng Sở Ngự đi trung tâm mua sấm mua một cái bàn chải đánh răng cùng hai cái quần lót. Mặc dù được dùng thân thể nguyên thân đối với hắn cũng thực may mắn, nhưng bàn chải đánh răng cùng quần lót là đồ vật quá mức tư mật, nếu tiếp tục dùng của nguyên thân, Sở Ngự vẫn có chút khó tiếp thu.

Sau đó Sở Ngự đi đến trạm phế phẩm, nhìn ông cụ trước cửa, Sở Ngự đi lên phía trước nói: “Chào bác, tôi muốn nhìn xem một chút bên trong có thứ gì hay không. Tôi là thanh niên tri thức vừa mới tới đại đội ở huyện dưới, muốn học thêm nhiều điều công hiến cho đội một chút.” Nói xong cho ông cụ 50 mao*.

*10 mao = 1 đồng.

Ông cụ trông cửa thấy Sở Ngự lớn lên trắng nõn sạch sẽ, ánh mắt cũng chính trực, không giống kẻ có tâm địa gian xảo, hơn nữa còn rất hiểu chuyện. Đem 50 tệ nhét vào túi, ông cụ mở cửa lớn trạm phế phẩm, “Vào đi, nhớ rõ ra nhanh một chút, một hồi nữa không phải là tôi trực ban.” Nói xong liền ngồi xuống, lấy ra tẩu thuốc, hút hút vài ngụm.

Sở Ngự cảm ơn ông cụ, liền đi vào tìm sách của mình. Dạo qua một vòng, Sở Ngự cuối cùng cũng tìm thấy hai cuốn nguyên lý cơ học, hai quyển sách vật lý học cơ bản cùng một ít sách cao trung. Lấy xong Sở Ngự nghĩ một chút rồi chuyển hướng, đi vào sâu bên trong, ở trong một đống sách chồng chất, quả nhiên tìm được mấy quyển sách tiếng Anh. Ở thời đại này xem sách tiếng Anh đại biểu cho tư bản chủ nghĩa, mấy năm trước là sẽ bị kéo ra ngoài □□*, hiện giờ quản chế không còn nghiêm như vậy, nhưng một khi bắt được cũng bị bêu xấu tên tuổi. Sở Ngự nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn cầm lên hai cuốn sách tiếng Anh kia, một quyển là tiếng Anh cơ bản, một quyển là truyện cổ tích nước ngoài, được soạn bằng tiếng Anh.

*Giết nhỉ?

Sở Ngự ở bên trong tùy ý tìm một cái túi da rắn. Đem sách tìm được bỏ vào, trong đó hai quyển tiếng Anh đặt gần phía dưới nhất. Sở Ngự cầm dẫn theo túi da rắn, đi tới ông cụ bảo vệ trước cửa, “Bác à, tôi tìm sách xong rồi, bác nhìn qua một chút.” Nói xong liền mở túi da rắn, để đồ vật bên trong lộ ra.

Ông cụ nhìn nhìn, xác định bên trong tất cả đều là sách, cũng không có kéo xuống phía dưới xem. Ông mút điếu thuốc trên miệng, xua xua tay nói: “Nếu tìm xong rồi thì đi nhanh đi, đợi lát nữa sẽ có người tới thay ca.” Nói xong không đợi Sở Ngự phản ứng, liền khép mắt, dựa vào cửa ngủ gật.

Sở Ngự cũng có chút khẩn trương, tuy rằng hắn nắm chắc chín phần, ông cụ sẽ không lấy ra đồ vật phía dưới, nhưng nhớ tới bản thân không tự chủ được, cầm hai cuốn sách tiếng Anh lên. Trong tiểu thuyết, trước khi nữ chủ trọng sinh, Thẩm Kiêu chính là ở bộ ngoại giao công tác, làm phiên dịch viên cho các vị lãnh đạo.

Đại học năm thứ nhất, Thẩm Kiêu thi Bắc Đại, cuối cùng chọn khoa ngoại ngữ, vì tranh thủ quyền lực của quốc gia mà phấn đấu. Từ nhỏ đã nhận hết sủng ái, nhưng lại không cao ngạo nóng nảy, ngược lại còn ôn hòa với người khác. Duy nhất đối với nữ chủ khác biệt cũng là vì người nhà nữ chủ đến từ nông thôn làm thấp địa vị nhị ca cậu, còn nói một ít lời phi thường khó nghe. Nhưng cũng vì trận mắng lần đó, khiến Tô Điềm Điềm ghi hận trong lòng, sau khi trọng sinh liền bắt đầu trả thù cậu, cuối cùng chết thảm……

Càng nghĩ ấn tượng của Sở Ngự đối với nữ chủ Tô Điềm Điềm liền càng kém. Điều chỉnh tốt tâm tình, Sở Ngự đến bến xe.

Bên kia trong phòng bệnh Thẩm Kiêu vây quanh một vòng người. Chỉ có Thẩm Kiến Quốc chạy xe bên ngoài không có trở về, ngay cả Tô Điềm Điềm cũng có mặt.

Ông nội Thẩm Kiêu nhịn không được nói: “Tốt tốt tốt, không có việc gì là tốt, Kiêu Kiêu về sau con không cần phải tự mình đi nhặt củi nữa, cứ để ba ba và ca ca con đi là được.” Vừa nói vừa nghẹn ngào, “Con không biết đâu, ông và bà con nhìn con người đầy máu trở về thì có bao nhiêu sợ hãi”. Bà nội Thẩm nâng kính nói: “Ngoan, ngoan.”

Thẩm Minh nhìn lão cha lão nương nhà mình vội vàng nói với đại nhi tử: “Vệ Quốc, mau mang ông bà con trở về, bằng không lát nữa sẽ không đuổi kịp chuyến xe cuối đâu.” Nói xong lại hướng những người khác nói: “Mọi người cũng mau trở về đi thôi. Trong khoảng thời gian này tôi sẽ ở lại chăm sóc Tiểu Kiêu.”

Hiện tại Thẩm Kiêu tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với tình cảnh nhìn không thấy này, nhưng lời Sở Ngự nói làm cậu an tâm rất nhiều. Chỉ cần qua hai tháng mắt cậu liền tốt lên, chỉ cần hai tháng, cậu không thể để người nhà lo lắng. Ngay sau đó nói với phương hướng ông bà vừa nói chuyện: “Gia gia, nãi nãi còn có ca ca tẩu tẩu, mọi người yên tâm, thân thể con hiện tại cảm giác cũng không tệ lắm, mọi người đi về trước đi! Trong đội còn có việc, đều là vào ban ngày. Mau trở về đi thôi, con thật sự không phải rất đau, yêu cầu tĩnh dưỡng bây giờ vẫn chưa được vận động, qua đoạn thời gian thì tốt rồi.”

Nghe Thẩm Kiêu nói như vậy, mọi người ở đây đều rất khó chịu, Thẩm Kiêu từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, lớn lên trắng nõn, lại yêu sạch sẽ trái ngược với đám hài tử chân lắm tay bùn, người trong nhà cũng liền cưng chiều cậu, cố tình cậu chưa bao giờ ăn một mình, để lại cho cậu thứ gì ăn ngon, cậu đều sẽ phân cho mấy người huynh đệ khác. Bà nội Thẩm vĩnh viễn nhớ rõ mấy năm nạn đói kia, bà cùng ông bạn già trộm giấu thức ăn nhét vào trong rương, dự định lưu lại cho bọn nhỏ ăn. Cũng không biết Thẩm Kiêu sao lại phát hiện bọn họ không có thứ gì ăn.

Chỉ biết bà nhìn thấy hài tử nho nhỏ kia ở trong bóng đêm trộm bưng một chén canh nóng hổi tiến vào, bên trong là một ít rau dại với bánh bao, lời Thẩm Kiêu lúc ấy bà vẫn còn nhớ rõ: “Gia gia nãi nãi mau ăn, đây là đồ ăn hôm nay con tìm được, hai người không cần chừa lại đâu. Kiêu Kiêu đã trưởng thành rồi, ngày mai con có thể đi vào sâu trong núi đào rau dại.”

Rõ ràng chỉ là một đứa nhỏ, lại hiểu chuyện đến mức làm người khác đau lòng. Từ đó về sau hai vợ chồng ông bà Thẩm gia, không cần phải nhịn ăn nhịn uống nữa, bọn họ tin tưởng Thẩm Kiêu là bảo bối mà trời cao ban cho Thẩm gia bọn họ, giúp nhà bọn họ bình an vượt qua cửa ải khó khăn này. Truyện Xuyên Nhanh

Tô Điềm Điềm tuy rằng cũng rất khó chịu, nhưng cái làm nàng khó chịu chính là sao chân Thẩm Kiêu được nối lại rồi, cậu đáng ra nên bị lợn rừng dẫm chết. Nếu đời trước lúc nàng từ hôn, Thẩm Kiêu không nói những lời khó nghe đó, nói không chừng nàng sẽ mềm lòng, sẽ không cùng Thẩm Kiến Quốc từ hôn.

Uổng phí nàng lãng phí nước linh tuyền như vậy, rót vào quần áo Thẩm Kiêu. Nước linh tuyền đó đối với động vật có lực hấp dẫn nhất định, mầm cây được tưới thêm nước linh tuyền lớn lên sẽ rất tốt, làm đồ ăn cũng sẽ càng thơm. Không nghĩ tới nàng lãng phí mười mấy giọt nước linh tuyền, Thẩm Kiêu mạng lớn, không chết được. Bây giờ nàng chỉ hi vọng mắt Thẩm Kiêu sẽ vĩnh viễn không tốt lên được.

Sau khi Sở Ngự xuống xe, liền tìm một chổ trốn một chốc, dùng quần áo xoa xoa đống sách trong túi, chờ bầu trời nhuộm thành màu đen mới vào Thẩm gia truân. Lúc này mọi người đã tan tầm, ngoài ruộng cũng không có người, cầm theo một túi đồ vật trở về vẫn không có người phát hiện. Tới điểm thanh niên tri thức rồi, nhưng bên trong lại không có ai, Sở Ngự suy đoán, mọi người hẳn là đi nhà tắm tắm rửa. Sở Ngự vội vàng đi vào phòng, mở ngăn tủ của mình, đem sách bỏ vào, lại tìm một mảnh vải bố che lại. Cuối cùng cầm quần áo cùng một cái thau đồng hướng tới nhà tấm trong thôn mà đi.

Nhà tắm ở đây chỉ có nước lạnh không có nước ấm. Một chậu nước lạnh đổ xuống, làm Sở Ngự thanh tỉnh hơn rất nhiều. Hắn không biết vì sao lại đến thế giới trong sách này, nhưng đã có được sinh mệnh lần thứ hai, hắn sẽ hảo hảo quý trọng.

Đối với nữ chủ trọng sinh, hắn không có ý tưởng gì đặc biệt, chỉ cần nàng không tới trêu chọc mình, Sở Ngự sẽ làm như không thấy nàng, nhưng nếu nàng còn dám tới đối phó hắn, Sở Ngự sẽ không nhân từ nương tay. Nguyên thân và nữ chủ có nhân quả, Sở Ngự cũng không có quá nhiều đánh giá, đối với nguyên thân cho hắn sinh mệnh lần thứ hai, Sở Ngự càng sẽ không bình phán quá nhiều.

Tắm rửa xong, trở lại điểm thanh niên tri thức, Sở Ngự phát hiện bảy tám người đã nằm trên giường, thấy Sở Ngự trở về, có người hỏi: “Nha, Sở Ngự, cậu trở về khi nào thế?”

Sở Ngự nhìn người hỏi, trong đầu lục soát một chút ký ức về người trước mắt, một lát sau mới nói: “Vừa trở về không bao lâu, mới đi tranh nhà tắm, tắm rửa một chút”. Nói xong liền lấy xà phòng, đến chổ giặt quần áo.

Trong trí nhớ nguyên thân cùng người trong đểm thanh niên tri thức đều không thân, rốt cuộc nguyên thân mới xuống nông thôn không bao lâu, thanh niên tri thức vừa mới cùng Sở Ngự nói chuyện, cũng là vừa mới xuống nông thôn, tên Trương Cường, cũng là một trong số ít những người nói chuyện cùng nguyên thân trong điểm thanh niên tri thức, mặt khác mấy thanh niên tri thức này đều không nguyện ý phản ứng nguyên thân. Sở Ngự cũng không có ý muốn làm tốt cái quan hệ cùng đám thanh niên tri thức này, đối với quan hệ loại này, Sở Ngự từ trước đến nay tùy tính, sẽ không cố ý đi giao hảo với người nào đó.

Giặt xong quần áo, tóc Sở Ngự cũng vừa khô, tìm được giường của nguyên thân, Sở Ngự liền lên ngủ. Ở trong đầu tự hỏi con đường kế tiếp nên đi như thế nào, phương hướng đại khái gì đó, sau đó liền dừng lại, thả lỏng đầu óc, chốc lát sau Sở Ngự liền ngủ rồi.

Hôm sau 6 giờ, Sở Ngự đi theo mấy thanh niên tri thức khác ra đồng làm việc.

Lúc lãnh công cụ, đại ca Thẩm gia, Thẩm Vệ Quốc gọi Sở Ngự lại: “Bạn học Sở, trước tiên cậu cầm công cụ ở bên cạnh chờ một chút, tôi muốn nói chuyện cùng cậu.”

Sở Ngự nghe vậy, gật gật đầu. Lập tức đứng sang một bên. Bảy tám phút sau, Thẩm Vệ Quốc đăng ký công cụ cho mượn xong, liền đi tới bên cạnh Sở Ngự: “Sinh viên Sở, mặc dù trước đây cậu đã cùng ba tôi nói, không cần nói với bên ngoài chân Kiêu Kiêu là do cậu nối, nhưng ba tôi nghĩ vẫn là đem chuyện này nói cho tôi, muốn tôi trở về hỏi cậu một chút xem cậu có nguyện ý đến phòng y tế của đại đội công tác hay không. Bình thường không cần làm gì, chỉ cần xem bệnh đau đầu nhức óc cho người trong thôn, cùng làm việc nhà nông với bọn họ, hơn nữa mỗi tháng còn có trợ cấp. Trong thôn trước kia cũng có một vị bác sĩ được nhi tử trong đại đội đón đi hưởng phúc rồi, hiện tại phòng y tế trống không, người dân trong thôn nếu bị bệnh thì phải đi xa trấn mới mua thuốc được, cha tôi cũng là đang lo chuyện này.” Thẩm Vệ Quốc nhìn thần sắc Sở Ngự nói tiếp: “Phòng y tế có một tiểu viện, bên trong cũng có giường đệm, cậu có thể từ điểm thanh niên tri thức dọn đến, điều kiện sinh hoạt đều sẽ tốt hơn không ít, cậu có muốn suy xét hay không?”

Sở Ngự nghe xong Thẩm Vệ Quốc nói liền cười cười: “Vậy anh cho tôi cảm ơn Thẩm thúc, chờ Thẩm Kiêu xuất viện, anh vệ sinh viện một chút, tôi giúp cậu ấy đổi thuốc.” Sở Ngự muốn để cho Thẩm Kiêu và hắn ở một chổ, là sợ hãi nữ chủ sẽ làm ra chuyện gì với Thẩm Kiêu, rốt cuộc trong nguyên tác nàng chính là luôn ở bên tai Thẩm Kiêu lải nhải, làm hại thiếu niên như ánh mặt trời ôn hòa cuối cùng lại hậm hực mà chết.

Nghe Sở Ngự nói xong, Thẩm Vệ Quốc cao hứng cười cười, “Tôi thay mặt Kiêu Kiêu cảm ơn cậu, bạn học Sở này, ngày mai tôi mang cậu đi xem phòng y tế, tối nay, tôi liền bảo vợ đi quét tước.” Nói xong liền cầm cây cuốc bên cạnh bắt đầu làm việc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.