May mắn là Song Hee Eun đã bí mật nghiêm túc xem kịch bản và học thuộc nó,
quá trình quay phim trừ một chút kĩ xảo diễn xuất còn cần đạo diễn dạy
còn lại cô đầu cố gắng để hoàn thành một cách tốt nhất.
Đại khái
mười hai giờ trưa cô quay xong màn diễn đầu tiên của mình, dưới trời
nắng chang chang, trên đầu mỗi nhân viên trong đoàn làm phim đều chảy
đầy mồ hôi, mấy nữ nhân viên tranh thủ không có việc gì chạy ra ngồi
quạt nhưng mà vẫn không hết nóng.
Song Hee Eun tìm cái ghế ngồi
xuống muốn nghỉ một chút, đột nhiên một bóng dáng nhẹ nhàng chạy đến chỗ cô, tiếp theo đó một khuôn mặt xinh đẹp mỉm cười với cô: “Ji Yong oppa, em mang quạt cho anh này.” IU cần một cái quạt điện nhỏ đưa cho cô.
Tay Song Hee Eun đang muốn nhận lấy lại rụt về, xấu hổ cười cười: “Anh
không nóng em cứ dùng đi: “Nếu bây giờ cô là con gái có lấy cũng chẳng
sao, nhưng bây giờ cô lại là đàn ông, một người đàn ông nếu cầm cái quạt nhỏ như vậy rất mất hình tượng.
IU chu mỏ nũng nịu: “Anh xem
trên trán anh toàn mồ hôi, còn nói không nóng.” Sau đó cô nàng lại cúi
đầu xuống, cuống quít tìm khăn giấy trong túi xách của mình, IU lấy ra
hai tấm, cúi người xuống tự nhiên mà giúp Song Hee Eun lau mồ hôi trên
trán, Song Hee Eun lúng túng nhắm mắt lại, xin nhờ đừng có mà quyến rũ
chị như thế chị đây thẳng nha.
Mùi thơm của khăn giấy cứ quanh quẩn bên chóp mũi cô, giống như mùi hương trên người IU vậy.
Song Hee Eun đột nhiên bắt lấy tay của IU, IU giật nảy mình khuôn mặt tinh
xảo liền ngây dại: “Cảm ơn em IU, tôi tự làm là được.”
IU gật nhẹ đầu, thẹn thùng thu tay về.
Song Hee Eun lén nhìn cô ấy một cái, phát hiện giống như có chút không thích hợp, em gái này. . . Như bây giờ, không phải là thẹn thùng chứ? Cô bị
dọa sợ, tranh thủ uống nước ổn định lại tâm trạng của mình.
Cô rướn cổ lên tìm bóng dáng của Lee Jong Suk, thấy hắn đang được thợ trang điểm trang điểm lại.
”Cái đó. . . Ji Yong oppa, bây giờ đến giờ ăn trưa rồi hay là chúng ta cùng đi ăn đi.” IU đỏ mặt mời cô.
”Ừm. . . Cái đó. . .” Song Hee Eun đang nghĩ xem Kwon Ji Yong sẽ làm gì
trong tình huống này, nêu như là hắn hắn có đồng ý hay không, IU xinh
đẹp như vậy nhất định hắn sẽ không từ chối: “Được thôi, cung kính không
bằng tuân mệnh vậy.”
IU vô cùng vui vẻ, đứng dậy đến bên cạnh Song Hee Eun: “Em đi lấy di động xem gần đây có nhà hàng nào ăn ngon không.”
Buổi sáng từ khi Song Hee Eun ra cửa, cả người Kwon Ji Yong ách phải nói là
mèo mới đúng, đều đứng ngồi không yên, cái người này chưa hề có kinh
nghiệm quay phim, thậm chí cô ta còn không phải là người trong giới cho
cô ta đi quay phim thích hợp sao, càng ngày hắn càng hoài nghi quyết
định lúc trước của mình.
Người phụ nữ này!
Phần diễn hôm
nay của cô ta hẳn là đã sớm kết thúc, sao bây giờ còn chưa trở lại nữa
không phải cô ta còn dây dưa với mấy người đàn ông khác nữa chứ.
Lúc này Kwon Ji Yong giống như vợ đang chờ chồng đi làm về vậy.
”Cảm ơn.” IU cười ngọt ngào với người phục vụ, chọn món ăn qua đi, chỉ cần chờ đợi liền tốt.
Song Hee Eun ngồi tại đối diện với của cô ấy, trong căn phòng nhỏ bí mật,
mặc dù không gian không lớn, nhưng trang trí lịch sự, tinh xảo, nhưng là cô cảm thấy không được tự nhiên, hai tay đặt ở dưới bàn, bất an rà qua
rà lại.
”Ji Yong oppa, em đã nghe album mới nhất của các anh nghe thật hay nha!”
”Cảm ơn.” Ngoại trừ trả lời như vậy, Song Hee Eun không biết nên nói những cái gì.
Rõ ràng cùng là phụ nữ nhưng vì sao sau khi cô biến thành đàn ông lại
không nói được lời nào thế này: “IU em thật là xinh đẹp ha ha ha. . . .”
IU thẹn thùng sờ sờ mặt, cúi đầu cười.
Song Hee Eun âm thầm véo mình một cái, Song Hee Eun ngươi đang nói cái quỷ
gì vậy, không có gì nói cũng không thể nói mò như vậy chứ, mặc dù từ góc độ của một người phụ nữ mà nói ngươi cảm thấy người ta rất xinh đẹp
nhưng với thân phận của ngươi bây giờ phải chịu trách nhiệm với lời nói
của mình.
”Cái đó. . . Ji Yong oppa, anh thích em như thế này sao?”
”Khục. . . . .” Song Hee Eun bị sặc nước bọt, lời đã nói ra không thể thu lại
được đành thuận theo vậy: “Thích. . . Tất nhiên là thích rồi, đã là đàn
ông ai mà không thích chứ.”
Ba giờ chiều, rốt cục Kwon Ji-Yong
ngồi không yên, hắn cầm điện thoại lên định gọi cho người phụ nữ kia,
mới đột nhiên nhận ra, cô ấy không có điện thoại, mà cái vóc dáng hiện
giờ của hắn cũng không mở được cửa, ngoại trừ việc chờ đợi cũng không
còn cách nào khác.
”Ji Yong oppa, cùng nhau ăn cơm và nói chuyện
phiếm với anh thật vui vẻ, về sau em còn có thể đi ăn với anh thế này
nữa không?” Tóc của IU thỉnh thoảng bị gió thổi tung lên một chút, nhưng nhìn vẫn thấy rất đẹp.
”Đương nhiên có thể, chúng ta là bạn mà,
bây giờ về phòng còn có thể ngủ một giấc.” Thời gian buổi chiều còn có
thể học thuộc kịch bản, Song Hee Eun học biên kịch chuyên nghiệp, mặc dù không hợp làm diễn viên nhưng sau này vẫn công tác ở lĩnh vực này, bây
giờ rèn luyện kỹ năng diễn xuất, nói không chừng sau khi cô trở về thân
thể của mình, cũng có thể đi quay phim nữa đó, ha ha ha.
Song Hee Eun đưa IU đến cửa phòng của cô ấy, lúc này mới quay người đi vào thang máy về phòng của mình, thế nhưng một màn này bị phóng viên chụp, tất cả hoạt động cửa hai người ngày hôm này đều bị chụp không sót một chỗ nào.
Song Hee Eun còn không biết những điều sảy ra tiếp theo.
Lúc này cô vừa khe khẽ hát vừa đi về phòng, vừa mới mở cửa con mèo kia đã
nhảy đến chân cô chất vấn: “Nói, làm sao bây giờ cô mới về.”
Song Hee Eun xem thường cười nói: “Còn có thể làm cái gì, quay phim xong tất nhiên là muốn đi ăn cơm nha, làm sao anh lại mong tôi về thế đói bụng
rồi hả?”
Kwon Ji-Yong chạy quanh cô một vòng, ánh mắt có điều nghi hoặc hỏi: “Trên người cô có mùi nước hoa.”