Song Hee Eun đội một
chiếc mũ lưỡi trai màu đen, đeo một cái khẩu trang, sau đó liền ôm Kwon
Ji Yong ra cửa, điện thoại đi động của hắn cô để ở trong túi, bởi vì có
chuyện ở trên mạng nên có không ít phóng viên nằm vùng trong khách sạn,
cũng có khả năng bởi vì con mèo trong ngực cô quá gây chú ý, Song Hee
Eun một giây liền bị người nhận ra, cô liền bất chấp tất cả mà chay,
trước kia khi còn đi học cô ở trong đội tuyển điền kinh của trường.
Kwon Ji-Yong nằm trong ngực Song Hee Eun có cảm giác như sắp bay ra ngoài
vậy, cái miệng nhỏ bé bị gió tạt vào làm cho cả đoạn đường này hắn không thể khép lại được: “Cô. . . . Chậm. . . . . Chút. . . . .”
Song
Hee Eun chạy qua một đầu ngõ nhỏ rồi lại qua một đầu ngõ nhỏ, cuối cùng
đắc ý tựa ở bờ tường gần đó thở: “Rốt cục cũng thoát khỏa đám người
kia.”
”Ai, anh không sao chứ?”
Ánh mắt của Kwon Ji Yong đã đờ đẫn, toàn thân cứng ngắc, dọa sợ Song Hee Eun, cô bắt đầu nâng hắn
lên lay lay: “Anh không sao chứ, anh chết rồi hả hay là trúng gió rồi!”
Một giây sau, Kwon Ji-Yong đột nhiên dùng con mắt trừng cô: “Cô mới trúng gió .”
”Hắc hắc, anh không sao nha.” Song Hee Eun gãi gãi gáy của mình, buông một
tay ra khỏi người Kwon Ji Yong là cho con mèo béo này suýt bị rơi xuống
đất, Song Hee Eun cảm thấy một cái tay khác sắp không chịu được trọng
lượng của hắn nên lại ôm hắn vào lòng.
Cô bắt đầu tìm cửa hằng
điện thoại trên đường, Kwon Ji-Yong đều yên lặng không lên tiếng, giống
như còn tức giận Song Hee Eun về chuyện vừa rồi, Song Hee Eun rất bất
đắc dĩ, từ trước đến giờ cô đều thô lỗ như vậy ngay cả em trai của cô
cũng nói cô giống đàn ông mà.
Thật vất vả mới tìm được một cửa
hàng điện thoại cỡ vừa, Song Hee Eun có chút bị hoa mắt, mua đồ đắt tiền cũng phí dù sao cũng là tiêu tiền cho người ta . . . Những nhãn hiệu đó lại còn rất khó dùng.
Do dự mãi, vẫn quyết định mua một cái điện thoại rẻ tiền, nói không chùng rất nhanh có thể trở lại thân thể của
mình rồi, đến lúc đó cái điện thoại này lại không dùng đến nữa bỏ một
cái điện thoại như vậy rất lãng phí.
”Chào anh, tôi muốn lấy cái này!” Song Hee Eun chỉ một cái điện thoại phổ thông ở trên quầy nói với người bán hàng.
”Đổi.” Kwon Ji-Yong đột nhiên lên tiếng, người phục vụ đứng ở đối diện cũng
giật mình, run rẩy nhìn cô nói: “Anh trai. . . Anh vừa mới nói chuyện
sao? Hay là con mèo của anh nói. . . . .”
Song Hee Eun toát mồ hôi lạnh nói: “Là tôi, là tôi nói, không có gì không có gì.”
Vừa dứt lời, Kwon Ji-Yong lại dùng sức cào vào người Song Hee Eun một cái
mười phần hữu lực, Song Hee Eun cảm giác chính mình cũng sắp bị cào trầy da, người này thế mà có thể hạ thủ được dù sao đây cũng là thân thể
hắn.
Kwon Ji-Yong không có cách, dứt khoát nhảy từ trong ngực
Song Hee Eun xuống, đứng trên quầy điện thoại quan sát, cuối cùng hắn
dừng lại ở cuối quầy hàng, Song Hee Eun chạy theo nói: “Không nên chạy
loạn.”
Ai ngờ Kwon Ji-Yong thế mà thừa dịp người khác không có
chú ý, dùng móng vuốt chỉ một cái điện thoại ở phía dưới, Song Hee Eun
theo chỉ thị của hắn cúi đầu nhìn sang, đó là chiếc iPhone7. . .
”Không được.” Song Hee Eun mặc dù nói như vậy, nhưng là Kwon Ji-Yong khăng khăng nhất định phải đứng ở chỗ này, không di chuyển.
Người bán hàng trông thấy Song Hee Eun đứng đó đem ánh mắt chuyển dời đến giá cả của chiếc điện thoại, liền vui vẻ chỉ cần bán được nó anh sẽ được
chia rất nhiều hoa hồng.
Kwon Ji-Yong cố chấp vô cùng, thân thể
mập mạp ngồi ở chỗ đó không động đậy, Song Hee Eun cười cười xấu hổ,
dùng sức bế nó lên, cười cười với người bán hàng ngượng ngùng nói: “Thật là xấu hổ, mèo của tôi muốn đi vệ sinh tôi phải mang nó ra ngoài, chút
nữa tôi sẽ quay lại!”
Nói xong, Song Hee Eun ôm Kwon Ji-Yong xông ra đến bên ngoài: “Anh muốn mua điện thoại đắt như thế làm gì chứ?”
Không nghĩ tới tên này còn tức giận: “Chiều hôm nay cô vừa mới nói cái gì?”
”Tôi nói cái gì . . .” Song Hee Eun vô tội nói.
”Cô nói, về sau đều nghe lời tôi. . .” Kwon Ji-Yong nghiến răng nghiến lợi nói.
”Thế nhưng không cần thiết mua điện thoại đắt như thế cho tôi, nói không chừng mai tôi có thể trở về!”
”Nhưng cô đang ở thân thể của tôi, tôi không muốn người ta nhìn thấy GD dùng
một chiếc điện thoại của hãng không có danh tiếng.” Kwon Ji-Yong ngạo
kiều bĩu môi nói.
”Được rồi, đi, đi vào mua thôi.”
Không
lay chuyển được hắn, cuối cùng Song Hee Eun vẫn mua cái điện thoại
iphone7 kia, cô mang cái điện thoại mới cứng vẫn con trong hộp và một
con mèo về khách sạn.
Đột nhiên trên bầu trời, phong vân đột
biến, điện tránh Lôi Minh, mặc dù nói như vậy có chút khoa trương, nhưng thật là cơ hồ trong vòng một phút, bầu trời liền thay đổi, thế là Song
Hee Eun dự liệu được cái gì, bắt đầu lại một lần nữa chạy như điên, dọc
theo tới con đường kia, mưa mùa hè tới quá nhanh không cho người ta
chuẩn bị, Song Hee Eun biết bây giờ đi mua ô đã không còn kịp rồi liền
cố chạy thât nhanh về khách sạn.
Nước mưa từng hạt từng hạt rơi
xuống, làm mắt người đều không mở ra được, Kwon Ji-Yong không ngừng hắt
xì, hai cái móng vuốt mập mạp đưa lên gãi mặt, Song Hee Eun thấy thế
tranh thủ thời gian chạy đến dưới mái hiên, cởi từng nút cúc áo rồi bao
Kwon Ji Yong vào trong áo của mình, Kwon Ji-Yong dán chặt lấy ngực Song
Hee Eun, mặc dù đây là ngực đàn ông hắn vẫn cảm thấy một tia khác
thường, bên trong thân thể này lại có một linh hồn khác.
Vì không muốn cho còn mèo trong ngực bị ướt quá nhiều, cả đoạn đường Song Hee
Eun đều dùng tay ngăn cản, còn may cô không đi quá xa tốc độ của cô cũng rất nhanh, vì mưa to các phóng viên ở cửa khách sạn đều trốn trong xe,
mưa rất to nên không ai chú ý đến Song Hee Eun đội mưa chạy về.
”Cô bị đần hả! Cô không thể chờ mưa tạnh rồi mới trở lại sao?” Trong thang
máy chỉ có hai người bọn họ, Kwon Ji-Yong nhịn không được nổi nóng lên.
Song Hee Eun hắt xì mấy cái mới trả lời hắn: “Trận mưa này nhất thời cũng
không thể tạnh được, không phải là đã về đến nơi rồi sao.”
”Thế
nhưng cô bị ướt hết rồi, bị cảm làm sao bây giờ!” Kwon Ji-Yong nói xong
dừng một chút lại tăng thêm một câu: “Đây chính là thân thể của tôi, nếu bị sao tôi không bỏ qua cho cô đâu.”
Song Hee Eun hắt hơi một
cái, che mũi khó chịu nói: “Anh không bị cảm là được rồi, Anh không biết chó mèo mà bị cảm sẽ vô cùng phiền phức, tôi chỉ cần uống mấy viên
thuốc là khỏi rồi.”
”Người phụ nữ ngu xuẩn!” Kwon Ji-Yong muốn nói cái gì đó, nhưng lại không biết nói cái gì.
Song Hee Eun nghe hắn nói thế bật cười: “Thật ly kỳ, thế mà anh lại gọi tôi là phụ nữ.”
“...”
Sau khi trở lại khách sạn, chuyện đầu tiên người phụ nữ này làm vậy mà
không phải lo cho chính mình, chỉ là đơn giản cởi quần áo ướt ra, mang
Kwon Ji-Yong đi thổi cho khô, đương nhiên là dùng máy sấy, lông toàn
thân của hắn đều bị thổi dựng lên, Kwon Ji-Yong cũng không biết làm tại
sao, phá lệ không quen thanh âm của cái máy sấy này, không lẽ đây là
phản ứng tự nhiên của loài mèo sao.