“Chào anh tôi là Song Hee Eun.”
Đầu bên kia truyền đến giọng nói đầy vẻ kinh ngạc: “Sao lại là cô, cô là trợ lý mới công ty sắp xếp cho tôi sao?”
Song Hee Eun nghe hắn nói vậy khuôn mặt trở nên mờ mịt: “Đúng vậy, anh không biết sao?”
“Không biết.” Kwon Ji Young cảm thấy khả năng diễn xuất của mình ngày một cao, thật sự là hoàn mỹ không tỳ vết: “Như thế này đi, bây giờ cô đến chỗ tôi trước thuận tiện mua dùm một phần đồ ăn sáng, nhớ mang tới sớm một chút.”
“Tút tút tút---” Song Hee Eun nhìn cái điện thoại không biết nói gì cho phải, cô cúi đầu nhìn đồng hồ cũng đã gần mười giờ rồi, cho nên nói tiểu tử kia bây giờ mới rời giường?
Không nghĩ được nhiều như vậy, Song Hee Eun nhanh chóng dựa theo sự sai bảo của hắn mà làm việc, không biết hắn ăn những cái gì nên cô chỉ có thể tuỳ tiện mua tạm một thứ sau đó liền vội vã chạy đến nhà hắn: “Leng keng…Leng keng…” cô ấn chuông cửa nhưng một lúc lâu sau mới có người mở cửa.
Kwon Ji Young sửa sang lại đầu tóc một lần cuối sau đó mới chậm tãi đi ra mở cửa, hắn nhìn thấy Song Hee Eun cũng chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Vào đi.”
Song Hee Eun mang đồ ăn sáng đi thẳng vào trong phòng khách đặt ở trên bàn trà, tất cả điều quen thuộc như vậy chỉ là bố cục của căn phòng có một chút cải biến, trong lòng cô đầy cảm khái khi trở lại căn phòng mà cô từng sinh sống trong nửa năm.
Đối với Kwon Ji Yong thì Song Hee Eun vừa quen thuộc vừa xa lạ, quen thuộc bởi vì khi nhìn thấy cô hắn có cảm giác quen thuộc một cách kỳ lạ dù sao thì cũng ở cùng nhau nửa năm, cảm thấy xa lạ là vì bề ngoài của cô không giống với cái tính cách không giống con gái của cô ấy, trong lòng hắn cũng rất vui vì điều này.
“Tôi không biết khẩu vị của anh như thế nào nên tuỳ tiện mua cái này, anh ăn trước đi vẫn còn nóng.”
“Ừm.” Kwon Ji Yong ừm một tiếng rồi cũng không nói thêm gì nữa, cũng không có hành động giống như là chuẩn bị ăn bữa sáng, Song Hee Eun cứ đứng ở chỗ đó, ngồi xuống thì lại ngại Song Hee Eun cảm thấy thật xấu hổ.
“Cái đó… con mèo kia đâu?” Từ lúc tiến vào phòng khách cô cũng không nhìn thấy con mèo kia, chẳng lẽ Kwon Ji Yong nhẫn tâm đến mức ném con mèo bị hắn chiếm dụng thân thể nửa năm ra ngoài?
“Mèo nào!”
“D Ragon!” Song Hee Eun nói.
Kwon Ji Yong nén giận nói: “Không thấy.” Nói xong hắn đi đến bên ghế salon ngồi xuống bắt đầu mở gói đồ ăn sáng Song Hee Eun mua ra.
“Vậy sao…”
Thấy Song Hee Eun đứng đó không nhúc nhích, hắn bỗng cảm thấy vô cùng khó chịu liền thuận miệng nói: “Đi lấy một chai nước trong tủ lạnh ra đây tôi muốn uống nước.”
Song Hee Eun cảm thấy mình giống như người hầu vậy, nhưng mà làm gì còn cách nào khác chứ bây giờ hắn là cấp trên trực tiếp của cô mà cho nên tất cả phải nghe lời hắn, lúc mở tủ lạnh ra nhìn xem bên trong có những cái gì Song Hee Eun bất giác thở dài, trong tủ có rất nhiều nước rất nhiều rượu nhưng mà một mẩu thức ăn cũng không có, cho nên bình thường tiểu tử này uống nước để sống sao?
Bây giờ có lại có chút nhớ thời gian cô còn ở đây, cuộc sống vô cùng vui vẻ tràn đầy tinh thần, trong tủ lạnh lúc nào cũng có rất nhiều thức ăn, cô cầm một chai nước định mang ra cho Kwon Ji Yong thì vô tình dẫm lên thứ gì đó cúi đầu xuống nhìn thì thấy đó là một cánh tay áo, cô thuận tiện nhìn qua một chút thì thấy quần áo bẩn Kwon Ji Yong thay ra chất đống ở cửa phòng tắm, có khi mấy cái quần áo bẩn này cũng không chịu nổi mà vươn tay ra cầu cứu.
Sau khi nhìn thấy những thứ này, theo bản năng cô lại muốn mang chúng nó đi giặt, cô cảm thấy đầu óc cô có thể làm từ bã đậu mà cái số của cô là phải lao động vất vả! do dự một hồi cô để chai nước xuống quay người nhặt mấy cái quần áo bẩn kia lên.
Cô gái này lấy có chai nước thôi mà lâu như vậy, cô ta ngủ luôn trong tủ lạnh rồi hả!
Kwon Ji Yong không nhịn được đứng lên tìm cô, hắn nhìn thấy một chai nước để ở trước cửa nhà tắm liền thuận tay nhặt lên, nhìn xung quanh thì thấy Song Hee Eun đang nghiêm túc giặt quần áo cho hắn.
“Cô đang làm cái gì vậy?”
“A!” Song Hee Eun giật mình nhảy dựng lên làm cho bọt xà phòng bắn tung toé lên quần áo của cô: “Tôi… tôi thấy chỗ này có quần áo bẩn nên tôi đem đi giặt sạch.” Cô vừa nói vừa quen thuộc cầm quần áo lên bỏ vào máy giặt.
“Ai cô giúp tôi giặt quần áo.” Đối mặt với chất vấn của Kwon Ji Yong, Song Hee Eun thản nhiên nói: “Là quần áo muốn tôi làm cho chúng nó sạch sẽ.”
Kwon Ji Yong cầm lấy cánh tay của Song Hee Eun ánh mắt khoá chặt lên gương mặt cô, Song Hee Eun bị hắn nhìn như vậy có chút ngượng ngùng ánh mắt có chút né tránh, đột nhiên hắn buông tay cô ra lại đưa tay về phía khuôn mặt cô Song Hee Eun sợ hãi nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy một bàn tay to lớn ấm áp nhẹ nhàng vuốt nhẹ quanh khoé mắt cô.
“Cầm lấy.” Cô mở mắt ra thì thấy Kwon Ji Yong đưa chai nước trong tay cho cô, bàn tay kia là bàn tay vừa giúp cô lau bọt xà phòng, Kwon Ji Yong quay người đi đến bồn rửa mặt rửa tay, tim Song Hee Eun vừa treo trên cổ họng lại rơi xuống.
sau khi rửa tay xong tay hắn có mùi thơm của nước rửa tay, hắn xoa xoa tay giống như cười mà không phải cười nhìn Song Hee Eun nói: “Làm sao? Cô cho rằng tôi vừa muốn làm gì với cô à.”
“Mới…mới không có!” nói xong Song Hee Eun nhét chai nước vào tay Kwon Ji Yong rồi nhanh chóng chạy ra ngoài, có thể là vừa rồi hai người chen ở bên trong một không gian nhỏ như phòng tắm nên không đủ không khí để hít thở, Song Hee Eun đột nhiên cảm thấy có chút khó thở.