Thời điểm Hạ Diễn trọng sinh trở về, vừa chính là lúc anh bị đám người Du Bách Chu cột vào trong phòng học.
Nghi hoặc, là từ khi đó bắt đầu.
Khoảnh khắc đầu tiên anh nhìn thấy ánh mắt Du Bách Chu đã cảm thấy kỳ quái, sống lại một lần, anh tự nhiên biết chuyện tiếp theo mình sẽ gặp phải là gì.
Anh lẳng lặng chờ, chờ đợi thời cơ thích hợp, dạy dỗ lũ nhóc này một trận.
Nhưng một lát sau, nắm tay cũng không giống như trước kia rơi xuống, anh nhìn người trước mặt nhảy xuống ghế, cẩn thận cởi bỏ dây thừng trên người anh vốn ngay từ đầu đã được buộc lỏng lẻo.
Từ nơi này bắt đầu, quỹ đạo đã thay đổi.
Ban đầu anh nghĩ rằng bởi vì mình xuất hiện mà thay đổi tất cả, vì nghiệm chứng sự thật, anh duy trì quỹ đạo sinh hoạt trước kia, nhưng sự thật cũng không như anh nghĩ, chuyện gì nên xảy ra vẫn như cũ sẽ xảy ra, mà chỗ thay đổi, đều cùng Du Bách Chu có liên quan, tỷ như lần đó ở nhà ăn gặp được Tôn Thiên Thạc.
Người này tựa như một mảnh lá rụng đột nhiên bay vào trên mặt hồ yên tĩnh, tuy rằng chỉ là một chiếc lá mỏng manh, lại làm mặt hồ nổi lên gợn sóng, thậm chí quấy rầy vị trí chỗ hồ nước kia của anh.
Anh đối người này cảm thấy tò mò, Du Bách Chu sẽ không bơi lội, nhưng người này sẽ. Nếu không thấy qua lần kia, anh sẽ không cảm thấy nghi ngờ, bởi vì cho dù Du Bách Chu ban đầu sẽ không biết bơi, cũng có thể học, nhưng sự tình không đơn giản như vậy, bởi vì anh chính mắt nhìn thấy qua Du Bách Chu trong tiệc tốt nghiệp cấp ba bị chết đuối.
Năm ba chết đuối, năm hai sẽ bơi lội......
Thời gian không có khả năng sẽ quay ngược.
Anh tận mắt nhìn thấy người này đem thư tình...... Nhét vào ngăn bàn chính mình.
Nếu Du Bách Chu cũng trọng sinh giống anh, cũng không có khả năng làm như vậy.
Trải qua những sự tình mình đã làm, Du Bách Chu sẽ không có thái độ này đối với mình, hắn* chỉ biết cùng Dịch Thiên liên hợp đẩy anh vào nghịch cảnh, cùng với, đem một người khác hung hăng đưa vào chỗ chết.
*hắn ở đây là chỉ Du Bách Chu trong sách
Anh cho rằng thư tình là trò đùa dai, nhưng không nghĩ tới chính mình giống như là nghĩ sai rồi, người này đưa cho anh đồ vật yêu thích, tìm cơ hội cùng anh ở chung, thỉnh thoảng dùng cặp con ngươi sạch sẽ kia nhìn chăm chú vào anh.
Đây là một người cùng Du Bách Chu hoàn toàn không giống nhau.
Người này tựa hồ biết gì đó, cho nên mới sẽ ở đêm mẹ anh xảy ra chuyện, đột nhiên vẻ mặt kinh hoảng xuất hiện ở phòng bệnh, mới có thể ở lúc nhìn thấy hung thủ, theo bản năng xoay người muốn đuổi theo. Cũng là biết cái gì đó, cho nên trước tiên báo cảnh sát.
Quấy rầy kế hoạch của anh, lại cũng đem anh từ trên đường chạy tới địa ngục kéo lại.
Hạ Diễn đem bình sữa bò trong tay ném trên bàn, thu hồi ngón tay khớp xương rõ ràng.
Người ghé vào trên bàn nhìn thấy sữa bò, con ngươi sáng ngời, ngồi dậy, trong mắt mang theo ấm áp cười, “Cảm ơn!”
Hạ Diễn nhẹ nhấp môi.
Người này, là tới cứu anh.
Hạ Diễn trở lại chỗ ngồi, mở ra tin nhắn chưa đọc kia.
——【 Bạn học Hạ, chờ lát nữa nếu cậu đi qua siêu thị, làm phiền thuận tiện giúp tớ mua một chai sữa bò, cảm ơn nhìu nhìu! [/wink! ]
——【 Bao lì xì cung hỉ phát tài 】
Du Bách Chu thấy Hạ Diễn nửa ngày còn không có nhận bao lì xì của mình, cầm sữa bò cùng di động xoay người, “Cậu vì cái gì còn không nhận bao lì xì của tớ?”
Hạ Diễn đem màn hình điện thoại quay ra chỗ cậu, “Mới vừa nhìn thấy.”
Hai tin nhắn cách nhau ba phút.
Du Bách Chu không chờ anh lấy lại điện thoại, vươn ra ngón tay nhấn chọn nhận bao lì xì, “Được rồi, tớ đã giúp cậu nhận.”
Hạ Diễn: “......”
“Nghe thấy chưa? Lớp chúng ta muốn thay chủ nhiệm.”
“Thành Giai Tuệ không làm nữa?”
“Không phải, nghe nói hình như bị điều đến nơi khác.”
“Điều đến chỗ nào a?”
“Cụ thể không biết, nhưng mà có thể xác định chính là địa phương được điều đến không tốt, ý tứ giáng chức cũng không khác lắm.”
“Như vậy không phải là tốt, đều do bà ta đều không xem những học sinh dốt như người mà, xứng đáng!”
“Đúng rồi, tui nghe nói chủ nhiệm lớp lần này là một cô giáo siêu trẻ, mới hơn hai mươi tuổi!”
“Thiệt hay giả?! Tui có chút mong đợi à nha.”
“Tui chính tai nghe được, tuyệt đối là sự thật!”
Du Bách Chu nghe bát quái bên cạnh, trong lòng sớm đã hiểu rõ.
Cốt truyện có nhắc tới giáo viên mới này.
Đây cũng là nguyên nhân cậu lười cùng Thành Giai Tuệ so đo, bởi vì trong cốt truyện sau đó, cậu biết được cách mấy tháng Thành Giai Tuệ sẽ bị điều đi.
Đến nỗi nguyên nhân ấy hả, chính là bởi vì Thành Giai Tuệ chọc người quá nhiều, sau lại bị rất nhiều phụ huynh học sinh cùng nhau khiếu nại, việc này tuy rằng trường học không có kỹ càng tỉ mỉ công bố ra, nhưng trong lòng không ít học sinh đều biết rõ ràng.
Giáo viên mới chuyển tới này là giáo viên mới du học trở về ba năm, lúc trước dạy ở một trường cao trung quốc tế khác, sau đó bởi vì năng lực dạy học ưu tú, đã bị trường học cậu chi ra số tiền lớn đào lại đây.
“Nghĩ cái gì mà ngây ngốc như vậy?”
Nghe được Hạ Diễn hỏi chuyện, Du Bách Chu mới đem suy nghĩ rút về.
Cậu ánh mắt ý bảo ngồi xuống bên cạnh, rồi sau đó nhỏ giọng nói: “Cậu không nghe được à? Lớp chúng ta muốn thay chủ nhiệm, hơn nữa vẫn là giáo viên nữ hơn hai mươi tuổi! Không cảm thấy rất tuyệt sao?”
Hạ Diễn nhìn cậu, con ngươi hơi hơi nheo lại, “...... Cậu cảm thấy giáo viên nữ hơn hai mươi tuổi rất tuyệt?”
Du Bách Chu nói: “Đương nhiên! Giáo viên mới, lại còn là giáo viên trẻ như vậy, mang đến sức sống tuổi trẻ, chẳng lẽ cái này không tuyệt sao?”
Hạ Diễn gật đầu, nhưng cũng không muốn mở miệng trả lời.
Du Bách Chu nhớ tới cái gì, hỏi: “Đúng rồi, chúng ta khi nào bắt đầu chính thức học bù?”
Bởi vì Hạ Diễn nói qua thời gian là anh chọn, cho nên Du Bách Chu vẫn luôn đang chờ Hạ Diễn lên tiếng.
“Học bù?” Hạ Diễn nhướng mày, “Cậu hiện tại đã là học sinh xếp thứ 10 trong lớp, còn cần bù sao?” Anh rũ xuống con ngươi, ngữ khí rất nhạt, lời nói như có chút giận dỗi, “Nếu không cũng đừng bù.”
Du Bách Chu nghe xong, một lần nữa cẩn thận tự hỏi, nói thật giống như là không có gì cần học bù nữa. Dù sao ước nguyện ban đầu cũng chỉ là giấu Lê Bắc cùng hai ba ba nhà mình, nếu có thể cùng Hạ Diễn bên này quan hệ tốt, kỳ thật không học cũng đúng.
Hạ Diễn mắt thấy Du Bách Chu một bộ dạng nghiêm túc tự hỏi, nhịn xuống gân xanh suýt chút nữa nhảy lên trên trán, “Du Bách Chu, cậu đừng nói cho tôi thật sự không tính toán học bù chứ?”
Du Bách Chu vừa định mở miệng, liền thấy Hạ Diễn ôm tay, híp mắt nói: “Thời điểm muốn học bù thì tới tìm tôi, không muốn thì lại cho tôi leo cây? Cậu đây là muốn chơi tôi?”
Du Bách Chu: “......”
Cậu căn bản không phải ý tứ này, nhưng là từ trong miệng Hạ Diễn nghe được...... Giống như còn thực sự có chút ý tứ này.
Cậu nói: “Bù, bù đi, khẳng định là muốn bù!”
Bằng không như có vẻ cậu quá tra, dù sao cái gọi là học bù, cũng giống như là hai người cùng nhau học tập không khác biệt lắm.
Hơn nữa nguyên bản kỳ nghỉ của Hạ Diễn sẽ đi làm kiêm chức, cậu coi như thuận tiện duy trì sự nghiệp anh em tốt cho tốt là được.
Hạ Diễn lúc này mới từ bỏ.
Đây là dòng phân cách thời gian~.
Du Bách Chu giữa trưa về đến nhà, trong nhà chỉ có Phó Hạ cùng dì giúp việc, Du Thần ở công ty không về, so sánh với Du Thần, thời gian của Phó Hạ tự do rất nhiều.
Bởi vì lúc trước nghe Du Bách Chu nói muốn ăn đậu hủ Ma Bà, vì thế lần này Phó Hạ liền dặn người chuẩn bị một chút, Du Bách Chu ăn đến phi thường thỏa mãn.
Trên bàn cơm, Phó Hạ nhớ tới cái gì, hỏi Du Bách Chu, “Đúng rồi, ba bảo con hẹn bạn học đó đến nhà mình ăn cơm, con hẹn chưa?”
Du Bách Chu đem một mồm to đậu hủ nhét vào trong miệng, “Hẹn, cậu ấy nói cậu ấy rất bận.”
Phó Hạ một bàn tay chống sườn mặt, không nói lời nào nhìn Du Bách Chu.
Động tác cầm chiếc đũa gắp đồ ăn của Du Bách Chu dừng lại, “Ba nhỏ, ba đây là......”
Phó Hạ trên mặt mang theo ý cười, lắc đầu, “Không có việc gì, con ăn nhiều một chút.”
Du Bách Chu liếc ánh mắt Phó Hạ.
Không biết vì cái gì, cậu bất chợt có một loại cảm giác chột dạ tựa như bị ba nhỏ nhà mình nhìn thấu.
Cơm nước xong còn có chút thời gian, Du Bách Chu trở lại phòng ngủ trưa, nhưng cho dù đem rèm cửa toàn bộ kéo lên, bật nhạc xây dựng nên không khí buổi tối, cậu vẫn là ngủ không được.
Mục đích của cậu đã tính đạt tới, Hạ Diễn về sau hẳn là cũng sẽ không lại đối đầu với mình, nguyên bản muốn công thành lui thân dựa theo tình huống hiện tại tới nói là không thể, nhưng là có thể nói là, cậu tự do.
Trong đầu 008 đột nhiên nhảy ra tới: “Tự do? Cậu ngay từ đầu chính là tự do a, dù sao cậu lại không cần dựa theo cốt truyện đi, muốn sống như thế nào liền sống như thế.”
Du Bách Chu nói: “Tôi là nói, tự do sau khi nguy cơ giải trừ.”
Cậu đương nhiên biết mình ngay từ đầu chính là tự do, nhưng cái loại tự do này là thành lập ở khi vẫn lo lắng sốt ruột cho tương lai phía trước, mà hiện tại, cậu đã đem nguy cơ giải trừ, lúc này mới xem như chân chính tự do.
008 nói: “Cậu nói cái này a, đúng, hiện tại Hạ Diễn nhìn qua sẽ không trả thù cậu, cậu xác thật tự do.”
Du Bách Chu trở mình, một cái cánh tay lót ở tai sau.
Rõ ràng đã giải quyết mối lo trong lòng, nhưng giác quan thứ sáu của Du Bách Chu lại nói cho cậu, có một vài chỗ có chút kỳ lạ, cậu cùng hệ thống xác nhận nói: “Tiểu Linh, cậu xác định thông tin tiểu thuyết đã toàn bộ truyền vào được, không có lạc trôi đi?”
008: “Mời gọi tui là tiểu Nhất cảm ơn, đúng vậy không sai, toàn bộ thông tin trong đầu tui đã được truyền vào.”
Du Bách Chu bắt được từ ngữ mấu chốt, “Trong đầu cậu? Còn có không ở trong đầu??”
008 nói: “Cậu suy nghĩ nhiều quá, tui muốn biểu đạt chính là, hệ thống xuyên thư chúng tôi không chỉ có một cái, mỗi cái hệ thống đều có một ký chủ, tương ứng, mỗi cái hệ thống đều có một quyển sách liên quan tới ký chủ.”
Du Bách Chu gật đầu, “Ờ vậy đi.”
Cũng có khi thật đúng là cậu suy nghĩ nhiều.
Ngủ nửa ngày vẫn là ngủ không được, Du Bách Chu tính toán đổi chỗ ngủ.
Cậu cầm gối đầu chạy tới phòng khách.
Phó Hạ ở trong thư phòng mở video hội nghị chạy đến một nửa, tính toán ra phòng khách rót chén nước, kết quả thời điểm ra đã thấy Du Bách Chu ở trên sô pha ngủ rồi.
Anh đi qua, cầm chăn đắp lên cho Du Bách Chu, cười sờ sờ đầu Du Bách Chu, sau đó mới trở về phòng tiếp tục mở họp.
Buổi chiều tan học, Du Bách Chu mới vừa đi ra cửa sau phòng học, thanh âm Hạ Diễn từ bên cạnh truyền đến, “Đi ăn cơm? Cùng nhau?”
Du Bách Chu quay đầu nhìn anh, đang muốn nói cái gì, liền gặp được Lê Bắc hướng phía cậu đi đến.
Lê Bắc đi đến trước mặt Du Bách Chu, nhìn Hạ Diễn, thay Du Bách Chu trả lời, “Xin lỗi, cậu ấy đã cùng tôi hẹn trước.”
Con ngươi Hạ Diễn hơi đổi.
Lê Bắc bên kia có chút đắc ý.
Du Bách Chu cảm thấy hai người này rất kỳ quái.
Qua vài giây, nghĩ đến quan hệ của mình cùng Du Bách Chu, biểu tình trên mặt Hạ Diễn lại nhẹ nhàng xuống.
Sau đó, anh tự tin mà nhìn Du Bách Chu nói: “Cậu tới chọn đi, cùng hắn, hay là cùng tôi?”
Lê Bắc cũng nhìn về phía Du Bách Chu, chờ cậu trả lời.
Hai bên đều là anh em, Du Bách Chu đột nhiên cảm thấy rất khó chọn.
Cậu dùng tầm mắt xoay chuyển qua lại ở trên người hai người, rồi sau đó suy nghĩ một chút, nói: “Bằng không...... Cùng nhau?”
Hạ Diễn: “......”
Lê Bắc: “......”