Hạ Diễn nhìn lên khuôn mặt mang vẻ dịu dàng rất khác với trước đây.
Đột nhiên, mu bàn tay bị một cái tay lành lạnh ở bên cạnh nhấc lên, trong lòng bàn tay có thêm một miếng ngọc còn lạnh hơn đầu ngón tay của người kia.
Con ngươi bình tĩnh lóe lên chút gợn sóng.
Du Bách Chu đưa mặt dây chuyền ngọc vào tay chủ nhân, định xoay người đi, nhưng ngón tay bị siết chặt.
Nhìn lại, cậu phát hiện ngón áp út đã bị sợi chỉ đỏ trên mặt dây chuyền ngọc móc vào từ bao giờ, cậu cong đôi mắt trong veo, mỉm cười thẹn thùng với Hạ Diễn, sau đó rút sợi chỉ đỏ trên ngón áp út và trả lại cho Hạ Diễn.
Hạ Diễn dùng ngón tay xoa xoa sợi chỉ đỏ mà Du Bách Chu đưa cho, đôi mắt màu trà trầm xuống.
Du Bách Chu xoay người, nhìn về phía Tôn Thiên Thạc đang bị Đồ Cao Minh áp chế.
Khi Tôn Thiên Thạc bắt gặp ánh mắt của Du Bách Chu, trong lòng trống rỗng, lời nói có chút bộp chộp, “Du thiếu, cậu, cậu có ý gì?”
Hai tay Du Bách Chu cắm túi quần, “Không có ý gì cả, chỗ cậu quá ồn, ảnh hưởng đến bữa ăn của những bạn học khác.”
Thấy Tôn Thiên Thạc rất lâu không nói gì, Đồ Cao Minh gắt gao siết chặt vai sau của gã, “Muốn chết hả? Còn không nhanh xin lỗi đại ca của bọn tao.”
Mặc dù Tôn Thiên Thạc cũng được coi là có máu mặt trong giới học sinh, nhưng gã biết rằng gã chẳng là gì cả trước mặt một đại ca thực thụ như Du Bách Chu, càng không có sức mạnh đối đầu với cậu.
Người thông minh phải biết nhẫn nhục, không đợi Đồ Cao Minh thật sự ra tay, gã đã nhanh chóng xin lỗi Du Bách Chu, sau khi xin lỗi thì mang theo người của mình rời đi.
Du Bách Chu ra hiệu cho Đồ Cao Minh, Đồ Cao Minh bước tới ngăn cản Tôn Thiên Thạc, dữ dằn nói: “Đi cái gì mà đi? Đại ca của bọn tao cho mày đi rồi sao?”
Tôn Thiên Thạc nghe vậy, mồ hôi trên mặt ứa ra đầm đìa, gã nhìn Du Bách Chu, “Du thiếu...”
Du Bách Chu bình tĩnh nói: “Nói xin lỗi đi.”
Tôn Thiên Thạc nói xin lỗi với Du Bách Chu.
“Sai rồi.” Du Bách Chu chỉ vào Hạ Diễn, “Không phải nói với tôi, mà là nói với cậu ấy.”
Nghe vậy, tất cả mọi người kể cả Đồ Cao Minh đều rất sốc.
Mối quan hệ bất hòa giữa Du Bách Chu và Hạ Diễn là chuyện mà toàn trường đều biết, nhưng lúc này Du Bách Chu lại muốn bảo vệ Hạ Diễn, điều này quá bất bình thường.
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của đám người, Du Bách Chu không biết tình hình có chút bối rối.
Nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, chỉ vào đĩa ăn đã vỡ trên mặt đất, nói với Tôn Thiên Thạc: “Không phải cậu làm đổ đĩa ăn của cậu ấy sao? Nói xin lỗi đi.”
Tôn Thiên Thạc không dám hỏi thêm, bây giờ thể diện không còn quan trọng nữa, gã vội vàng xin lỗi Hạ Diễn, sau đó dưới sự chỉ huy của Du Bách Chu, thu dọn thức ăn và đĩa vỡ trên mặt đất, cuối cùng cũng được cho phép, không dám nán lại thêm một giây, vội vàng mang theo đám đàn em vọt đi như chuột chũi.
Sau khi Tôn Thiên Thạc rời đi, Xa Thông trật tự di tản các học sinh đang xem náo nhiệt, căng-tin một lần nữa trở lại yên tĩnh.
Đồ Cao Minh và nữ sinh đi đến bên cạnh Du Bách Chu.
Du Bách Chu nhìn lại Hạ Diễn, thầm nghĩ cậu ta chỉ là một cậu học sinh trung học mười bảy, mười tám tuổi, gặp phải tình huống vừa rồi, cho dù nội tâm có cứng rắn như thế nào đi chăng nữa, nhất định cũng cảm thấy xót xa, nghĩ đến đây, cậu bước tới an ủi vài câu, “Ừm, vừa rồi...”
Mới nói được mấy từ, cậu thấy Hạ Diễn quay lưng rời khỏi bức tường, nắm chặt mặt dây chuyền trong tay, lướt qua người mình.
Ngoại trừ cơn gió nhẹ thổi vào mặt và mùi thơm như có như không trong không khí, không để lại một lời nào.
Du Bách Chu nhìn bóng lưng rộng lớn của Hạ Diễn càng lúc càng đi xa, có chút không hoàn hồn nổi.
Đồ Cao Minh nhìn Hạ Diễn, tức giận không có chỗ xả, sau đó mắng chửi: “Khốn kiếp! Tên ngu xuẩn này thật đúng là không biết phân biệt tốt xấu! Người khác đã giúp cậu ta mà cậu ta bỏ đi không có một câu cảm ơn!”
Nữ sinh cũng khoanh tay, cạn lời nhìn Hạ Diễn, sau đó nhẹ giọng nói với Du Bách Chu: “Du thiếu, đừng chấp người kỳ quái đó.”
Đồ Cao Minh tức đến nổ phổi, hỏi ý kiến của Du Bách Chu: “Đại ca, anh có cần em đuổi theo đánh cho thằng đó một trận không?”
Du Bách Chu suy nghĩ một chút, phóng khoáng nói: “Quên đi.”
Đồ Cao Minh biết đại ca của họ trước nay ngứa mắt Hạ Diễn, vì vậy cậu ta thực sự không hiểu tại sao vừa rồi đại ca lại giúp Hạ Diễn.
Cậu ta không phải là một người có tính cách kiềm chế, liền mở miệng hỏi, “Đại ca, tại sao anh lại giúp tên Hạ Diễn kia?”
Du Bách Chu giật mình.
Khi mới vào cấp ba, vì điều kiện gia đình nghèo khó, tính cách hướng nội nên Du Bách Chu thường xuyên bị bắt nạt. Lúc đó cậu không có bạn bè nên phải chìm đắm trong việc học, sau này thành tích luôn nằm trong top, cứ tưởng tình hình sẽ khá hơn ban đầu, nhưng thực tế là những người muốn bắt nạt bạn luôn có thể tìm ra nhiều lý do khác nhau, học giỏi thì sẽ trở thành một học sinh coi thường học sinh kém.
Du Bách Chu vốn dĩ không muốn rước lấy phiền toái, nhưng càng nhìn Hạ Diễn, cậu càng cảm thấy quá giống bản thân trước đây, nên không thể không ra tay.
Đương nhiên, Du Bách Chu không thể nói ra lý do này với Đồ Cao Minh, thế nên cậu tùy tiện tìm cớ, “Nhóm người kia quá náo loạn, không ồn ào sao? Anh chỉ muốn yên tĩnh ăn cơm, đừng suy nghĩ nhiều, chỉ tiện tay giúp mà thôi.”
Đồ Cao Minh khó chịu nói: “Nhưng tiện tay giúp cũng là giúp mà! Chưa kể tên Hạ Diễn ngu ngốc kia không có một chút cảm kích nào. Tức chết!”
Trước khi Du Bách Chu giúp đỡ thật sự không ngờ được tính cách của Hạ Diễn lại như vậy, nhưng giúp thì giúp rồi.
Bắt nạt một lần, giúp đỡ một lần, vừa vặn hòa nhau.
Về sau họ sẽ không liên quan gì đến nhau nữa.
Du Bách Chu rút tay khỏi túi quần, vỗ vai Đồ Cao Minh, an ủi cậu ta: “Đừng tức nữa, đi, anh mời các cậu uống Cocacola.”
Đồ Cao Minh vừa đi vừa nói, “Em không uống Coca, em muốn uống Sprite.”
Du Bách Chu cười, “Đi thôi.”
Du Bách Du phát hiện ra tuy Đồ Cao Minh là thành viên của nhóm giáo bá trường học, nhưng cậu ta có vẻ không tệ như vậy, ít nhất là không giống những người cậu đã gặp trước đây, hơn nữa tính cách cũng lương thiện nên trong lòng đã đặt cho cậu ta một biệt danh thân mật – Người sắt cộc lốc.
Tiết tự học buổi tối là ngữ văn, giáo viên ngữ văn là một giáo viên già tốt bụng, mối quan hệ với học sinh rất tốt. Vì thực sự không có gì làm trong môn ngữ văn ngoại trừ việc học thuộc lòng và đọc sách, nên hầu hết các buổi tự học ngữ văn mỗi tối đều được sắp xếp tự do, học sinh lệch khoa thậm chí có thể làm bài tập của các môn học khác.
Hạ Diễn đến lớp, ngồi lệch khuất phía sau Du Bách Chu, hàng cuối cùng của tổ bốn cạnh hành lang. Giữa buổi tự học tối, Hạ Diễn bị Thành Giai Huệ gọi ra ngoài.
Du Bách Chu quá chăm chú đọc tạp chí văn học, đến khi Đồ Cao Minh mang theo cuốn bách khoa toàn thư luận văn cao trung đến bên cạnh cậu, thổi gió bên tai cậu, cậu mới biết được.
“Bình thường Thành Giai Huệ thích học sinh giỏi nhất, nhưng khi em thấy bà ta gọi Hạ Diễn ra ngoài, vẻ mặt bà ta không tốt chút nào. Em đoán là do hôm qua Hạ Diễn trốn tiết, lúc này Thành Độc Miệng tìm Hạ Diễn tính sổ, theo tính cách của Thành Độc Miệng, chắc chắn Hạ Diễn sẽ bị mắng tơi bời.”
Du Bách Chu thấy Đồ Cao Minh có vẻ rất quan tâm đến Hạ Diễn, vừa muốn hỏi nguyên do, nhưng trong vài giây lại kìm nén không nói ra.
Bây giờ cậu còn chưa hiểu rõ cốt truyện, nếu hấp tấp hỏi, lỡ hỏi sai chuyện quan trọng có thể khiến Đồ Cao Minh nghi ngờ, còn phải kiếm cớ giải thích, quá phiền phức.
Cậu nói: “Tiểu Đồ à, đừng bao đồng chuyện của người khác, hãy đọc kỹ sách luận văn của cậu đi, tranh thủ lần sau cố gắng thi đủ điểm môn ngữ văn.”
Ngọn lửa buôn chuyện của Đồ Cao Minh đã bị dập tắt một cách tàn nhẫn.
Đồ Cao Minh nhớ tới chuyện gì đó, nói tiếp: “À, đúng rồi, hôm qua Lê ca bảo em hỏi anh cuối tuần này ra ngoài chơi không, nếu như đi ra ngoài, anh ấy sẽ hoãn bữa tiệc ở nhà.”
Du Bách Chu không biết Lê ca này là ai, lắc đầu nói: “Không đi, cậu giúp anh từ chối.”
“Thật không đi??”
“Ừm.”
Đồ Cao Minh muốn nói rồi thôi, nghĩ ngợi, đáp: “Được rồi.”
Hi vọng Lê ca không tức giận.
Du Bách Chu tiếp tục đọc tạp chí, một lúc sau, nữ sinh ngồi bàn trước cầm một đề bài quay người lại, hỏi cậu một bài toán.
Du Bách Chu nhìn lướt qua bài toán, phát hiện đây là một bài hàm số, rất đơn giản, cậu theo thói quen cầm bút định giảng bài.
Nhưng khi đầu bút sắp rơi lên tờ giấy kiểm tra, Du Bách Chu dừng lại, sau đó đặt bút xuống, cười xin lỗi với cô, “Xin lỗi, tôi không biết làm bài này.”
Thiết lập nhân vật của nguyên chủ là một học sinh kém, bài toán này tuy không khó, nhưng mạch suy nghĩ để giải đề có chiều sâu nhất định, theo học lực của nguyên chủ thì tuyệt đối không làm được dạng câu hỏi này.
Nghe vậy, nữ sinh và Đồ Cao Minh bên cạnh đều sửng sốt.
Đồ Cao Minh là người đầu tiên hỏi: “Đại ca, hôm qua Thành Giai Huệ làm khó anh mà đưa ra câu hỏi cao siêu kia anh còn giải được, nhưng anh không làm được câu này à? Anh đang lừa em phải không? Mọi người trong lớp chúng ta bây giờ đều cho rằng anh là thiên tài học lệch ngầm đấy?”
Du Bách Chu nhận ra rằng chính sự việc ngày hôm qua đã khiến người khác hiểu lầm, cậu do dự một chút, suy nghĩ nên thừa nhận mình là thiên tài học lệch hay là phủ nhận đây.
Cậu cảm thấy nếu thú nhận thì hơi tự kỷ rồi.
Sau khi cân nhắc, cậu vẫn quyết định phủ nhận, “Aiz, câu hỏi hôm qua là đánh bậy đánh bạ thôi. Đó không phải là đề mô phỏng kỳ thi tuyển sinh đại học ở một thành phố nào đó sao, trước đó anh tình cờ nhìn thấy rồi thử làm một chút, không ngờ hôm qua lại giải được. Trùng hợp, tất cả chỉ là trùng hợp.”
Du Bách Chu biết rất rõ rằng, thành thật đi theo kịch bản nhất định là cách sống sót tốt nhất, hiện tại cậu còn chưa hiểu rõ kịch bản, nếu chẳng may thay đổi tính cách, sau này xảy ra chuyện ngoài cốt truyện thì sẽ rất phiền phức, cũng khó giải quyết.
Do đó, cậu quyết định duy trì thiết lập nhân vật của nguyên chủ hết mức có thể mà không vi phạm nguyên tắc của bản thân.
Đồ Cao Minh đơn thuần, cậu ta tin tưởng lời của Du Bách Chu, nữ sinh do dự một hồi, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, đi hỏi ý kiến người khác.
Du Bách Chu vỗ lên 008 trong đầu, hỏi nó khi nào kịch bản được truyền xong.
Không biết cốt truyện, thực sự quá khó khăn.
008 trả lời: “Dạ chủ nhân, sắp rồi, nhiều nhất chắc là hai đến ba ngày.”
Hai đến ba ngày, không quá lâu.
Chỉ cần vài ngày nữa thôi là ổn rồi, Du Bách Chu thầm nghĩ.
Hi vọng những ngày này có thể trôi qua trong bình yên.
Buổi tự học khuya kết thúc, Du Bách Chu trở về nhà, hai người ba đang xem bản vẽ thiết kế trên máy tính, nói là thiết kế phòng tân hôn tương lai cho cậu.
Cậu đỏ mặt nói lời chúc ngủ ngon với hai người, sau đó ngoan ngoãn quay về phòng, tắm rửa xong liền đi ngủ.
Chẳng bao lâu sau, forum của trường học như thường lệ trở nên sôi động mỗi tối.
[Nghe nói chưa, Du giáo thảo sửa tính. Vừa rồi không bắt nạt Hạ Diễn, mà còn bảo vệ cậu ta?]
[Thật hay giả? Tin đồn thôi!]
[Chắc là giả, ai mà không biết Du giáo thảo ghét bỏ Hạ Diễn đến mức nào!]
[Hạ Diễn, tên học giỏi âm u đó à?]
[Chắc chắn là thật, có người nhìn thấy!]
[Một người bạn của mình cũng nhìn thấy, còn bảo hai người cười cười nói nói với nhau nữa cơ!]
[Hạ Diễn không phải là cái người xưa nay không bao giờ lộ mặt sao!]
[Đúng đúng đúng, tao đoán chắc là xấu đến mức không dám ló mặt ra, ha ha.]
[Không dám lộ mặt chắc là xấu đến ma chê quỷ hờn!]
[Xấu cũng chẳng sao, người ta là “học sinh giỏi”, rất trâu bò ~~]
[Học sinh giỏi thì sao chứ? Tên xấu xí đó rất lập dị, làm sao Du thiếu của chúng ta có thể che chở cậu ta, ha ha.]
Trong căn nhà cho thuê đơn sơ, tiếng nước ngừng lại, cửa phòng tắm được mở ra, Hạ Diễn đầu tóc ướt sũng bước ra.
Anh cao hơn một mét chín, đường cong cơ bắp của cánh tay rõ ràng hiển hiện, vai rộng eo hẹp, chân dài miên man.
Tóc mái bằng ẩm ướt tùy tiện hất ngược ra sau, để lộ khuôn mặt tinh xảo giống như một kiệt tác nghệ thuật trời sinh, khuôn mặt đó hoàn hảo đến mức không có chút khuyết điểm nào.
Hạ Diễn bước đến trước bàn, cầm lấy mặt dây chuyền bằng ngọc ban ngày, khuôn mặt của Du Bách Chu dường như lại lơ lửng trước mặt anh.
Du Bách Chu...
Anh lấy ra một điếu thuốc, thuần thục cắn trong miệng, đốt lửa.
Làn khói thuốc bay lơ lửng nhanh chóng che khuất cảm xúc trong mắt.
Năm mười tám tuổi, Hạ Diễn không hút thuốc.