Ngày hôm sau, trong nhà Lý thúc có việc, Phó Hạ và Du Thần đưa Du Bách Chu đi học.
Xe dừng trước cổng trường học, trước khi xuống xe, Du Bách Chu ngẩng khuôn mặt mếu máo lên nhìn hai người, “Ba! Con xin lỗi hai người! Con đi học đây, tạm biệt.”
Nói xong, không quay đầu lại mà xuống xe, bộ dạng tựa như sắp đánh bom liều chết.
Hai người ba: “...”
Du Thần: “Không hiểu tại sao, anh luôn cảm thấy Du Bách Chu gây chuyện sau lưng chúng ta.”
Phó Hạ: “... Ngậm miệng quạ đen của anh lại.”
Du Bách Chu vừa bước vào lớp, Đồ Cao Minh bèn xoắn lấy cậu, “Đại ca, tối hôm qua em không đến lớp tự học buổi tối, bây giờ mới biết anh được sắp xếp làm báo tường với Hạ Diễn. Chết tiệt, người sắp xếp thật biết gây sự!”
Khi nghe thấy tên của Hạ Diễn, toàn thân Du Bách Chu chấn động.
Sau đó cậu chìa tay về phía Đồ Cao Minh, Đồ Cao Minh không hiểu. Du Bách Chu: “Cho anh mượn bài luận tiếng Anh mẫu của cậu, hôm nay anh muốn học thuộc năm mươi bài.”
Đồ Cao Minh: “!!!”
Đồ Cao Minh: “Đại ca, anh không sao chứ?”
Du Bách Chu mỉm cười nhìn cậu ta, “Không sao, chỉ đột nhiên muốn chăm chỉ học tập.”
Kiến thức thay đổi số phận.
Đồ Cao Minh im lặng đưa bách khoa toàn thư văn mẫu tiếng Anh trong tay cho đại ca, sau đó nhìn cậu với ánh mắt dò xét.
Đồ Cao Minh suy nghĩ một chút, hỏi Du Bách Chu: “Đại ca, hay là em giúp anh làm báo tường nhé?”
Du Bách Chu xua tay, “Không được, anh tự mình làm.”
Vượt khó tiến lên mới có thể giải quyết mâu thuẫn tốt hơn.
Buổi trưa, Hạ Diễn ăn cơm xong trở về phòng học, số người trong phòng có thể đếm được trên đầu ngón tay, trong đó bắt mắt nhất là Du Bách Chu đang cần mẫn viết báo tường.
Sau khi làm việc chăm chỉ ngày hôm qua và ngày hôm nay, bảng đen đã được lấp kín hơn một nửa, chỉ thiếu phần súp gà cho tâm hồn và tranh minh họa ở góc dưới bên trái.
Du Bách Chu đứng trên ghế đẩu, cầm tờ tạp chí trên tay, đang chép bài trên đó.
Dáng người cao gầy của thiếu niên vì đứng trên ghế đẩu mà càng trở nên thon dài, nhìn từ bên cạnh, lông mi cong vút như cánh quạt chớp chớp theo động tác cúi và ngẩng đầu, chóp mũi hơi nhếch lên thành hình vòng cung đẹp mắt, khiến đôi má đầy đặn thêm phần tinh tế.
Hạ Diễn nhìn người đang đứng trên ghế đẩu, không khỏi nhớ tới tình huống chiều hôm qua.
Nghĩ đến dáng vẻ tức giận của Du Bách Chu, trong mắt thoáng hiện lên một nụ cười mờ nhạt, sau đó ánh mắt hơi ngưng trọng.
Đại khái là vì chính mình có cảm xúc không thể tưởng tượng này cảm thấy kinh ngạc.
Hạ Diễn khôi phục sự bình tĩnh thường ngày.
Anh biết rõ, dù ở kiếp trước hay kiếp này, anh và Du Bách Chu đều sẽ không có bất kỳ mối quan hệ nào với nhau.
Không có mà cũng không muốn có.
Hạ Diễn bước vào, lấy một hộp phấn màu từ ngăn tủ bên cạnh bảng đen, giơ tay định bắt đầu vẽ lên khoảng trống của chiếc bảng.
Nhưng vừa lúc phấn chạm bảng đen, cánh tay bị người bên cạnh giữ chặt.
Hạ Diễn ngước mắt lên, thấy Du Bách Chu hơi cúi người, tỏ vẻ kinh hãi nắm cánh tay của anh, giống như một chú chuột lang nhỏ căng thẳng vì bị chủ nhân phát hiện mình đang thu thập đồ ăn.
Du Bách Chu sợ hãi, lúc đầu còn lo Hạ Diễn sẽ không cho mình cơ hội thể hiện, sau khi hoàn hồn mới nhận ra mình dùng cái tay dính đầy bụi phấn cầm ống tay áo của tỷ phú giàu nhất cả nước trong tương lai, còn lưu lại năm dấu tay xám trắng rõ mồn một.
Cậu nhìn vào năm dấu tay đó...
Thôi xong, bây giờ lại có thêm một lý do khiến tuổi già thê thảm.
Ha ha.
Hạ Diễn nhìn người trước mặt, “Làm sao vậy?”
Du Bách Chu suy nghĩ một chút, quyết định tạm thời bỏ qua lỗi nhỏ này, sau đó nhếch khóe miệng, cố gắng nở nụ cười thân thiện và tốt bụng, “Bạn Hạ Diễn, cậu đi đọc sách đi, đừng chậm trễ việc học, đây đều chỉ là những công việc nhỏ, mình tôi làm là được rồi.”
Đồ Cao Minh, người vừa đi siêu thị về lớp, gần như phun hết toàn bộ nước miếng trong miệng sau khi nghe câu nói của đại ca nhà mình.
Du Bách Chu nói xong, buông cánh tay của Hạ Diễn ra, nhân tiện phủi đi lớp bụi trên đó, tỏ vẻ cực kỳ ngoan ngoãn.
Bờ môi không biến sắc của Hạ Diễn mấp máy.
Anh nhớ tới đóa hoa hôm qua Du Bách Chu vẽ, liền nói: “... Quên đi, không cần.”
Du Bách Chu nghe thấy giọng điệu có chút ghét bỏ của Hạ Diễn, gân xanh trên trán không khỏi nhảy lên, nhưng khuôn mặt vẫn giữ vẻ điềm đạm đáng yêu, “... Được thôi.”
Du Bách Chu cầm tạp chí, quay lên bảng đen tiếp tục sao chép.
Lúc này, trái tim cậu tan nát.
Mới sáng nay, cậu nhận được thông tin đầy đủ của cuốn tiểu thuyết.
Trong cuốn tiểu thuyết mà cậu xuyên không, nam chính là một người tài năng, học tập cực kỳ xuất sắc, vì thành tích chói lọi về mọi mặt nên nhiều người coi hắn như cái gai trong mắt, vô cùng bất mãn với hắn, đến nỗi họ luôn nghĩ trăm phương nghìn kế chỉnh hắn, cuối cùng để lại bóng ma tối tăm không thể xóa nhòa trong cuộc đời học sinh trung học của nam chính.
Tuy nhiên, những nhân vật phản diện này không biết, nam nhân vật chính có vẻ ngoài bần hàn thực tế lại là con trai cả của người giàu nhất thành phố A, hay nói chính xác là con riêng lưu lạc bên ngoài của ông ta.
Sáu năm sau, bằng chính sức lực của mình, nam chính sẽ thay thế vị trí của cha mình, trở thành người giàu nhất mới ở thành phố A, và trong mười năm, hắn sẽ trở thành tỷ phú trẻ nhất đất nước.
Trước thời điểm đó, nam chính sẽ tra tấn những kẻ phản diện đã gây bóng ma tâm lý đeo đẳng hắn suốt thời cấp ba, đến mức bọn chúng muốn sống không được, muốn chết chẳng xong!
Tên nam chính là Hạ Diễn.
Còn cậu, Du Bách Chu, là người dằn vặt nam chính ác độc nhất trong số đó.
Theo người ta thường gọi, trùm phản diện!
Hơn nữa, kết cục của bản thân tồi tệ thì thôi đi, mà vận rủi của cậu còn mang đến tai họa cho hai vị phụ huynh. Ở tương lai gần, công ty của ba lớn nhà cậu sẽ phá sản, danh tiếng của người ba nhỏ trong ngành xây dựng cũng bị hủy hoại. Tuy rằng trong sách không nói ai giở trò, nhưng kiểu tính sổ này, chắc chắn là Hạ Diễn!
Không phải Du Bách Chu chưa từng nghĩ tới việc chạy trốn, mà là lý trí cuối cùng đã khiến cậu từ bỏ ý định này.
Hạ Diễn vốn đã bị nguyên chủ ức hiếp tồi tệ trước khi cậu đến, nên dẫu bây giờ cậu bỏ chạy, về sau Hạ Diễn phất lên vẫn có thể tìm được cậu, dù sao Hạ Diễn từng làm chuyện này với người khác. Người khác đó còn chỉ là một vai phụ nhỏ, trùm phản diện như cậu không cần nghĩ cũng biết.
Con mẹ nó vai phụ, con mẹ nó con chốt thí dùng xong liền ném!
Mệt cậu mấy ngày nay luôn tưởng bở bản thân là nhân vật chính, kết quả Hạ Diễn – người bị 008 nói là con chốt thí mới là nam chính hàng thật giá thật!!
Nghĩ đến đây, Du Bách Chu chưa từ bỏ ý định, vỗ lên 008 ở trong đầu.
Không phản hồi.
Được lắm, sáng nay, kể từ khi thông báo cho cậu việc nhập thông tin đã hoàn tất, cái thứ này lập tức bặt vô âm tín. Lúc thông báo cho cậu còn nói chúc mừng, ha ha, chúc mừng...
Chờ mày ra liền chết chắc!
...
Buổi chiều, Hạ Diễn đang ở trong lớp, Phan Diệc gửi một tin nhắn đến.
Phan Diệc: “Anh Hạ, em lấy được những tài liệu anh cần rồi, em gửi mail một phần thông tin cho anh, những thứ còn lại em lưu trong USB, đợi tiết sau em đến lớp đưa cho anh.”
Hạ Diễn kiểm tra hộp thư, quả thực chỉ có một phần tài liệu.
Hạ Diễn: “Không cần, bây giờ anh đến tìm cậu.”
Phan Diệc: “Bây giờ? Không phải đang giờ vào học sao?”
Hạ Diễn: “Ừ.”
Khi Hạ Diễn đến, Phan Diệc đang chơi game trong ký túc xá, thấy Hạ Diễn, cậu ta nhanh chóng dừng chơi, đưa cho anh chiếc USB trên bàn. Hạ Diễn cắm USB vào laptop, kiểm tra nội dung bên trong.
Phan Diệc cũng vươn đầu nhìn, khó hiểu hỏi Hạ Diễn: “Diễn ca...”
Hạ Diễn: “Ừm?”
Phan Diệc nói: “Em tò mò, anh cần thông tin về công ty của người cha cặn bã kia của anh để làm gì?”
Hạ Diễn kiểm tra tài liệu xong, rút USB ra, nói với Phan Diệc: “Sau này cậu sẽ biết.”
Phan Diệc ngồi ở mép giường, chống hai tay ra sau, “Thật là, ra vẻ bí bí ẩn ẩn.”
Mặc dù Phan Diệc phàn nàn nhưng cậu ta không hỏi nhiều.
Cậu ta tin tưởng Hạ Diễn.
Hạ Diễn đặt laptop lên bàn rồi nằm xuống giường của Phan Diệc.
Phan Diệc thấy Hạ Diễn không định quay lại lớp, ngạc nhiên hỏi: “Ồ, hóa ra học sinh giỏi cũng trốn tiết à?”
Hạ Diễn gác một tay sau đầu, từ từ nhắm mắt, “Buổi trưa làm báo tường với Du Bách Chu, không ngủ trưa.”
Phan Diệc tò mò hỏi: “Du Bách Chu? Đó là tên ngốc suốt ngày đối đầu anh hồi cấp ba sao?”
Mặc dù năm đó khi còn học cấp ba Phan Diệc không biết Hạ Diễn nhưng cậu ta cũng nghe nói về chuyện giữa Du Bách Chu và Hạ Diễn. Kẻ ngốc đó luôn tìm đủ loại lý do gây rắc rối cho anh Diễn nhà cậu ta. Đối với cậu ta, danh tiếng của Du Bách Chu cực kỳ thối rữa.
Nghĩ đến đây, Phan Diệc khó chịu nói: “Anh, anh nói cho em biết, mẹ nó có phải tên ngốc kia lại làm phiền anh không? Con mẹ nó em giúp anh đánh chết nó!”
Hạ Diễn chậm chạp mở mắt ra.
Đúng vậy, nếu dựa theo những chuyện xảy ra trước đó, Du Bách Chu sẽ chỉ gây rắc rối cho anh.
Trong nhà ăn, khi Tôn Thiên Thạc làm khó dễ anh, Du Bách Chu không chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, sau đó còn hợp lực với Tôn Thiên Thạc để đối phó với anh, nhưng sự thật bây giờ là Du Bách Chu ra tay giúp anh.
Được sắp xếp làm báo tường cùng nhau, Du Bách Chu sẽ đẩy hết công việc cho anh bởi lẽ không vừa mắt anh, nhưng thực tế là, thay vì đẩy mọi việc cho anh, Du Bách Chu lại chủ động đề nghị để cậu làm mọi thứ.
Tất cả điều này đều khác với trước đây.
Đôi mắt màu trà của Hạ Diễn chứa đựng những cảm xúc kỳ lạ, thỉnh thoảng, anh lại nhắm mắt.
Dáng vẻ của Du Bách Chu hiện lên trong đầu.
Người này khiến anh tò mò, tò mò mục đích của cậu đến cùng là gì...
–
Tiết tiếp theo là tiết mỹ thuật, học ở một tòa nhà khác. Du Bách Chu đi xuống cầu thang, theo sau cậu là nhóm đàn em cao thấp, béo gầy không đồng đều, một nhóm người trùng trùng điệp điệp đi về phía tòa nhà nghệ thuật, nhìn cực kỳ hoành tráng.
Khi đến phòng học mỹ thuật, Du Bách Chu ngồi trước bàn vẽ, nhìn quanh, phát hiện không thấy bóng dáng Hạ Diễn.
Cậu nói nhỏ với Đồ Cao Minh bên cạnh: “Hạ Diễn xin nghỉ học à?”
Cuốn sách gốc miêu tả Hạ Diễn là một học sinh giỏi nổi tiếng ở trường trung học, mặc dù tính khí kỳ quặc và ít bạn bè xung quanh, nhưng điểm số của anh luôn đứng đầu, hơn nữa anh không bao giờ nghỉ học mà không có lý do.
Nếu không đi học, chắc chắn phải xin nghỉ.
... Không đúng, Du Bách Chu đột nhiên nhớ tới, hình như hai ngày trước anh bỏ tiết.
Quên đi, chuyện râu ria thôi.
Đồ Cao Minh cầm cọ vẽ trong tay, “Chắc là xin nghỉ rồi. Vừa rồi hình như em nhìn thấy cậu ta đến văn phòng. Không phải chứ đại ca, em phát hiện hôm nay anh có chút không đúng, nhất là buổi trưa, đại ca, anh nói rõ cho em, có phải Hạ Diễn làm chuyện tồi tệ với anh không? Nói cho em biết, em sẽ báo thù giúp anh!”
Du Bách Chu âm thầm tự nhủ, Hạ Diễn muốn phá hủy cả nhà anh, cậu tin không? Nhưng cậu không nói ra được.
Lo lắng Đồ Cao Minh thật sự nghĩ vẩn vơ đi tìm Hạ Diễn gây phiền phức, cậu nói với Đồ Cao Minh: “Cậu nghĩ kỹ xem, cậu ta dám ư?”
Đồ Cao Minh ngẫm nghĩ, phát hiện Hạ Diễn có lẽ thực sự không dám.
Nhìn thấy Đồ Cao Minh từ bỏ ý định trả thù cho mình, Du Bách Chu thở phào nhẹ nhõm.
Chuông vào lớp đã vang lên, nhưng sau hai phút vẫn chưa có giáo viên nào đến.
Đồ Cao Minh hình như đột nhiên nghĩ ra điều gì, liền nói với Du Bách Chu: “A, đúng rồi, đại ca, vừa rồi lão Lý có gửi tin nhắn, nói rằng thầy có việc đến trễ chục phút. Nhờ anh đứng lớp giảng bài cho các bạn cùng lớp về loạt tranh những cây ô-liu của Van Gogh, chính là...”
Đồ Cao Minh nói liên miên khiến Du Bách Chu sững sờ, sau đó cậu mới nhớ ra nguyên chủ từ nhỏ đã được nghệ thuật hun đúc, năng khiếu hội họa của cậu ta có thể nói là vượt trội, từ lúc năm tuổi cậu ta thường xuyên đi theo Phó Hạ tham gia các cuộc triển lãm tranh nổi tiếng, năm mười hai tuổi, cậu ta giành được nhiều giải thưởng quốc tế trong giới mỹ thuật, nguyên chủ đi lên giảng về loạt tác phẩm cây ô-liu của Van Gogh là chuyện dễ như ăn cháo, nhưng nếu muốn Du Bách Chu giảng giải, cậu chỉ có thể kể cho các bạn trong lớp nghe quá trình sinh trưởng của cây ô-liu, nhưng có lẽ các bạn sẽ không hứng thú.
Du Bách Chu thả cọ vẽ trong tay xuống, giơ tay đặt lên bụng, quay đầu nhìn Đồ Cao Minh, rồi cúi người, một giây sau bị vua diễn kịch nhập xác: “Ôi, tự dưng anh đau bụng quá, có lẽ là do hôm qua ăn nhầm đồ rồi, Tiểu Đồ, cậu xin lão Lý nghỉ giúp anh, anh đến phòng y tế của trường đây!”
Du Bách Chu nói xong liền chạy ra khỏi phòng học mỹ thuật với tốc độ nhanh nhất.
Đồ Cao Minh ở phía sau đờ ra: “Không phải chứ đại ca? Anh đi rồi ai lên giảng bài thay?”
Ai cũng được, dù sao cậu chắc chắn không dạy nổi.
Sau khi Du Bách Chu chạy ra khỏi tòa nhà nghệ thuật, nghĩ đến việc có nên bịp bợm cho trót mà đến phòng y tế không, nhưng rồi nghĩ lại, thôi khỏi, chỉ cần quay về lớp, nếu có ai hỏi cứ nói là đã đến phòng y tế, bác sĩ đề nghị yên tĩnh nghỉ ngơi.
Khi Du Bách Chu trở lại lớp học, bên trong vắng tanh không một bóng người.
Trời sinh cậu có nước da trắng nõn, đi băng qua sân trường tiếp xúc với ánh nắng mặt trời một lúc, hơn nữa leo thẳng lên tầng ba không hề dừng chân, hai má tự nhiên đỏ hây hây.
Cậu đi vào bằng cửa sau, khi đi ngang qua vị trí của Hạ Diễn, vô tình đụng phải bàn của anh, bất cẩn, có thứ gì đó rơi ra từ hộc bàn.
Cậu nhìn xuống đất, thấy rằng đó thực sự là một bức thư tình.
Một phong thư màu hồng sạch sẽ có dán một hình trái tim to đùng bên ngoài, không phải thư tình thì là cái gì?
Du Bách Chu nhớ trong tiểu thuyết không có tình tiết nữ sinh đưa thư tình cho Hạ Diễn, nhưng sau đó nghĩ lại, nội dung trong tiểu thuyết không phải là nhật ký của nhân vật chính, sao có thể viết hết từng chi tiết nhỏ trong cuộc sống của anh ta?
Tuy rằng hiện tại Hạ Diễn vẫn chưa phát triển thành người đàn ông kim cương trong tương lai, nhưng cải xanh hay cải củ thì đều có chỗ đáng yêu, nên ngẫm lại cũng chẳng có gì lạ.
Cậu lùi lại nửa bước, giơ tay nhặt bức thư tình nằm trên mặt đất, định trả bức thư về chỗ cũ, kết quả trái tim trên phong thư được dán quá tùy tiện, không dính chắc, trong khoảnh khắc cậu nhặt được phong bì, trái tim lại rơi xuống đất.
Du Bách Chu lắc đầu, duỗi một tay khác nhặt trái tim tình yêu rớt trên sàn nhà.
Khi Hạ Diễn đi đến cửa sau của lớp học, những gì anh thấy là —
Du Bách Chu dán chặt trái tim màu hồng đào vào phong thư hồng phớt, sau đó đỏ mặt, cẩn thận nhét phong thư vào hộc bàn của anh.