........
Sau khi tiễn Tiêu Bắc đi, Thẩm Tiêu cảm giác áo trước ngực mình bị ai đó túm lấy, anh cúi đầu thì nhìn thấy Thẩm Duệ đang nhìn anh bằng một đôi mắt to đen bóng, anh không khỏi bật cười, hỏi: "Làm sao vậy?"
Thẩm Duệ lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Ba ăn cơm chưa?"
Lúc đầu thật ra Thẩm Tiêu không có cảm giác gì, nhưng bị Thẩm Duệ nhắc nên ngược lại cũng thật sự cảm thấy có chút đói bụng, anh quay đầu nhìn về phía Giang Tử Khê ở bên cạnh, mở miệng hỏi: "Hai người đã ăn cơm trưa rồi sao?"
Vừa dứt lời, Giang Tử Khê còn chưa trả lời đã nghe Thẩm Duệ mở miệng nói trước: "Mẹ và con vẫn chưa ăn, lúc đầu là muốn ăn mì, nhưng sau đó nghe thấy ba có việc, mẹ bèn chạy tới ngay, ba ơi chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm không?"
Thẩm Tiêu nghe vậy có chút ngoài ý muốn, anh nhìn Giang Tử Khê, lại thấy Giang Tử Khê cúi đầu không nói gì, trong lòng lập tức hiểu rõ, đồng ý với đứa trẻ không chút do dự: "Được thôi, Tiểu Duệ muốn ăn gì, ba mời con và mẹ ăn cơm."
Giang Tử Khê nghe anh nói vậy vốn muốn từ chối, bởi vì đợi lát nữa hơn ba giờ cô có một buổi phỏng vấn, nếu đến trễ thì sẽ không tốt. Nhưng lúc nhìn thấy đôi mắt chứa đầy sự chờ mong của Thẩm Duệ, cùng với bầu không khí hoà thuận của hai cha con khi ở chung, cuối cùng vẫn không nói ra lời từ chối.
Nhưng tuy cô không nói, sau khi Thẩm Tiêu đi được hai bước lại bỗng nhiên nói với Thẩm Duệ ở trong lòng: "Buổi chiều mẹ còn phải đi phỏng vấn, chúng ta ăn chút gì đó ở gần đây được không, nếu không có thể mẹ sẽ đến trễ buổi phỏng vấn, mẹ rất xem trọng buổi phỏng vấn này."
Thẩm Duệ mở to hai mắt, sau đó vỗ đầu một cái, lập tức gật đầu nói: "Vâng ạ!"
Nhưng thật ra Giang Tử Khê laị không ngờ Thẩm Tiêu sẽ cẩn thận như vậy, còn nhớ rõ buổi chiều cô có phỏng vấn, có phần ngoài ý muốn.
Do không có thời gian nên ba người cũng không đi xa, mà ăn chút mì ở một tiệm mì gần đây, xấp xỉ đã đến giờ, Giang Tử Khê vội vàng chạy đến tham gia phỏng vấn.
Trước khi đi, vốn Giang Tử Khê muốn đưa Thẩm Duệ về nhà, nhưng lại bị Thẩm Tiêu ngăn cản, anh nói dù sao buổi chiều cũng không có chuyện gì, đúng lúc có thể đưa cậu về.
Nếu đổi lại là bình thường, Giang Tử Khê nhất định sẽ không thèm nghĩ ngợi đã từ chối, nhưng cố tình sự thay đổi của Thẩm Tiêu trong hai ngày nay khiến cô có chút mờ mịt, nếu nói Thẩm Tiêu đang có toan tính khác, nhưng trong nhà mình còn gì để Thẩm Tiêu toan tính chứ, nếu nói Thẩm Tiêu có dụng tâm xấu mà giả vờ, nhưng thái độ của anh đối với Tiểu Duệ trong hai ngày này không thể nào là giả vờ được.
Chuyện gì cũng có thể giả vờ, duy chỉ có tình cảm là không thể.
Sau khi suy tư, Giang Tử Khê vẫn đồng ý với Thẩm Tiêu, cô muốn để lại xe cho Thẩm Tiêu đưa Tiểu Duệ về, nhưng lại bị hai cha con trăm miệng một lời từ chối.
Giang Tử Khê đi rồi, Thẩm Tiêu đưa Thẩm Duệ chuẩn bị về nhà, lúc đi qua một khu vui chơi trẻ em, Thẩm Tiêu phát hiện đứa trẻ vẫn luôn tò mò nhìn vào bên trong.
Bởi vì đang trong giờ hành chính nên trong công viên giải trí cũng không nhiều người, thậm chí có thể nói là người rất thưa thớt, có nhiều trang thiết bị cũng chưa hoạt động, nhưng đứa trẻ vẫn cứ nhìn không chớp mắt, trong đôi mắt to xinh đẹp đầy sự tò mò.
Thẩm Tiêu dừng chân lại một chút, anh cong lưng hỏi: "Tiểu Duệ muốn đi công viên giải trí chơi sao?"
Thẩm Duệ giống như bị dọa sợ bởi giọng nói của Thẩm Tiêu, cậu bé hoảng loạn thu mắt lại, dùng sức lắc đầu: "Không có ạ, ba ơi chúng ta về nhà thôi."
Nói xong, cậu liền kéo ống tay áo của Thẩm Tiêu đi về phía trước, nhưng đi được hai bước lại nhận ra từ đầu đến cuối cậu vẫn dẫm bước tại chỗ, ba cũng không đi theo cậu, cậu không khỏi có chút mờ mịt xoay người, lại thấy Thẩm Tiêu nhìn vào công viên giải trí như đang suy tư gì.
Thẩm Tiêu như vậy lập tức dọa Thẩm Duệ sợ, như bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, không nói tới sự nôn nóng trong giọng nói của cậu, thậm chí còn có chút nức nở: "Ba, chúng ta đi thôi, con không muốn chơi, con không có đòi hỏi, con không phải đứa trẻ hư, ba đừng không quan tâm tới con!"
Lời nói của đứa trẻ thành công khiến Thẩm Tiêu lấy lại tinh thần, anh nhìn Thẩm Duệ ở bên cạnh dùng bàn tay đang run rẩy kéo lấy ống tay áo của anh, trong lúc nhất thời có phần mơ màng, ngồi xổm người xuống ôm đứa trẻ vào trong ngực, đợi cho cơ thể của cậu cuối cùng cũng hết run, lúc này mới mở miệng nói chậm lại: "Tiểu Duệ không phải đứa trẻ hư, ba luôn cần Tiểu Duệ, đừng sợ."
Anh gần như không cần nghĩ cũng biết, sở dĩ cậu bé có phản ứng như vậy, tám chín phần mười là do tên chủ cũ cặn bã kia tạo nghiệp, nếu không sao một đứa trẻ lại lo mình đưa ra yêu cầu thì sẽ bị ba vứt bỏ.
Trên thực tế quả thực Thẩm Tiêu không đoán sai, trước kia lúc Giang Tử Khê đi làm, bình thường chỉ buổi sáng mới có thời gian nấu ăn cho Thẩm Duệ, thời gian nghỉ giữa trưa quá ngắn, không kịp về nhà. Vốn tưởng rằng Thẩm Tiêu dù không phải thứ tốt lành gì, cũng sẽ không bạc đãi con trai của mình, ít nhất là nấu cơm chắc vẫn được.
Nhưng hiển nhiên Giang Tử Khê đã đánh giá quá cao trình độ cặn bã của tên chủ cũ, buổi sáng sau khi cô đi làm, Thẩm Duệ vẫn luôn đói bụng, giữa trưa có vài lần gã ta sẽ gọi cơm hộp, có lúc sẽ ăn mì gói, nhưng vẫn không ngoại lệ đó là gã ta mãi mãi chỉ biết nghĩ cho chính gã, hoàn toàn không thèm quan tâm xem Thẩm Duệ có đói bụng không.
Cứ thế, như thường lệ mỗi ngày Thẩm Duệ chỉ ăn hai bữa cơm, sau khi ăn cơm sáng, nếu muốn ăn cơm tiếp cũng chỉ có thể chờ đến tối lúc Giang Tử Khê tan tầm về nhà.
Có lúc đói quá, Thẩm Duệ cũng từng lấy hết can đảm đi xin gã ta, nhưng cái thứ khốn kiếp như gã chẳng những không cho đứa trẻ ăn, hơn nữa còn ghét Thẩm Duệ tìm thêm việc cho mình, làm phiền mình chơi game.
Một lần hai lần tên chủ cũ còn giả bộ không nghe thấy, nhiều lần quá gã ta liền nổi trận lôi đình, buông lời đe dọa Thẩm Duệ nếu còn dám đưa ra yêu cầu với gã, sẽ ném thẳng cậu từ trên lầu xuống, không bao giờ cần cậu nữa.
Mặc dù sau đó chuyện này đã bị Giang Tử Khê phát hiện, cô sẽ chuẩn bị tốt đồ ăn cả ngày cho Thẩm Duệ trước, hơn nữa còn dạy cho Thẩm Duệ cách dùng lo vi sóng để hâm nóng, có thể cho cậu no bụng, nhưng khuôn mặt dữ tợn của tên chủ cũ đã khắc sâu vào trong đầu của Thẩm Duệ, khiến một cậu bé vốn đã ít nói nay càng im lặng hơn.
Từ sau lúc đó, cậu không còn đưa ra bất kì yêu cầu gì nữa, chẳng những là với Thẩm Tiêu, mà ngay cả với Giang Tử Khê.
Sau khi được Thẩm Tiêu ôm vào trong vòng tay ấm áp, lúc này cảm xúc lo sợ của Thẩm Duệ cuối cùng cũng có chút thuyên giảm, cậu vùi đầu vào ngực anh, sau một lúc lâu hồi phục lại cảm xúc, lúc này mới vươn tay nhỏ lau đi nước mắt suýt rơi xuống từ viền mắt, mở miệng nhỏ giọng nói: "Ba ơi, chúng ta về nhà đi."
Thẩm Tiêu nhìn hết vào mắt vẻ mặt của đứa bé, anh để cậu xuống, rồi vươn tay với Thẩm Duệ đang mờ mịt.
Nhìn bàn tay to trước mặt, tuy Thẩm Duệ vẫn có chút không chắc chắn, nhưng cũng hơi hiểu ý của Thẩm Tiêu, cậu cẩn thận đưa bàn tay nhỏ của mình qua, nhẹ nhàng đặt vào trong bàn tay to rộng gấp mấy lần mình kia.
Tiếp đó, Thẩm Duệ liền cảm giác được tay của mình được nắm lấy, rồi sau đó, cậu lại nhìn thấy Thẩm Tiêu dẫn cậu đến chỗ bán vé ở công viên giải trí mua hai vé, với cả...... Một quả bóng hình con gấu rất đẹp.